Người dịch: Michelle Yip

Biên tập: Cáo

Lại Dược Nhi liền nói với Lữ Phượng Tử:

“Lữ tiền bối, chỗ này nhiều khói, chi bằng…”

Lữ Phương Tử ngắt lời:

“Không cần đâu. Nếu ta đã được các vị cứu sống, một chút khói này không hun chết ta được…Ta muốn lưu lại đây.”

Dư Vong Ngã dìu thân người run rẩy của Lữ Phượng Tử đến gần thi thể Gia Cát Bán Lí.

Nước mắt lăn trên gò má héo hon, bà nói:

“Không ngờ rằng sau hai mươi năm ta mới lại mở mắt nhìn thế gian, thứ nhìn thấy đầu tiên lại là nhi tử đã chết…”

Dư Vong Ngã nói:

“Gia Cát huynh vẫn luôn lo lắng bệnh tình của người, hai mươi năm nay, y hao tổn tâm huyết, phí nhiều tâm cơ, chỉ vì trị bệnh cho người.”

Lữ Phượng Tử buồn bã nói:

“Cũng đã phiền ngươi vất vả.”

Dư Vong Ngã đáp:

“Mạng của tôi, người nhà tôi đều do tiền bối cứu, tiền bối nói vậy là chê trách tôi rồi.”

Lữ Phượng Tử thở dài:

“Nếu bảo ta có ân với ngươi, ân này, ngươi đã trả hai mươi năm rồi, hiện tại đến lượt ta nợ ngươi…Chỉ là, không biết…trong hai mươi năm nay, Bán Lí có làm chuyện xấu gì không? Cứu được bao nhiêu người? Có dùng khả năng tác ác, gây hại giang hồ chăng?”

Mọi người nhìn nhau. Lại Dược Nhi mở lời trước:

“Gia Cát huynh nhân tâm tế thế, chữa bệnh cứu nguy. Hai mươi năm nay, trừ việc chuyên tâm chữa trị cho tiền bối, thì dốc lòng lo nghĩ chuyện cứu chữa cho bá tánh bần cùng lâm bệnh, được mọi người tôn sùng…Y thuật của tại hạ cũng nhờ Gia Cát huynh chỉ dẫn rất nhiều.”

Lữ Phượng Tử sa lệ:

“Vậy… vậy tốt rồi… Ta cũng xứng đáng với…phụ thân đã mất của nó… Chỉ là… khổ… khổ cho đứa con này…”

Phó Vãn Phi lớn tiếng:

“Y…Gia Cát thần y vì bảo vệ tiền bối, cho nên mới chết, y…”

Giọng gã cũng ngập ngừng.

Đường Quả nói theo:

“Mạng của chúng tôi, cũng là…do y cứu… Ai da!”

Vì nó dùng sức nói năng, động đến vết thương. Lại Dược Nhi lập tức xoa bóp cho nó. Đường Quả thấy rất thoải mái.

Phi Điểu vung quyền đập vỡ một cái bàn đã bị cháy phân nửa, đanh giọng thốt:

“Chúng ta phải vì y mà báo thù!”

Lữ Phượng Tử nén bi thương hỏi:

“Là ai sát hại con ta?”

Phó Vãn Phi đáp:

“Đều là bọn cẩu tặc Thiên Dục Cung!”

Lữ Phượng Tử nói:

“Thì ra là vậy. Nếu quyết tâm hành y khó tránh khỏi thành kẻ địch của Thiên Dục Cung. Hai mươi năm trước, ta từng đắc tội với người của Thiên Dục Cung. Chỉ là thế lực bọn chúng đại khái không mạnh như hiện tại…Dùng nhân tài như Hạng Mộng Phi, Ca Thư Thiên, Thiên Dục Cung rất mạnh, chỉ mong có thể cải tà quy chính, tạo phúc cho bá tánh thì tốt rồi…Chẳng hay hung thủ là ai?”

Phi Điểu to giọng:

“Ô Đề Điểu, Sa Đản Đản, Mao Vũ Nhân…Tuy nhiên hai trong số đó cũng…chết rồi.”

Y dùng tay trỏ thi thể Mao Vũ Nhân, Sa Đản Đản, vẫn còn oán giận thốt:

“Ta sẽ thay Gia Cát huynh báo thù!”

Lữ Phượng Tử hỏi:

“Nếu bọn họ cũng là thay đồng đảng đã chết báo thù thì sao?”

Phi Điểu ngẩn ra, Lữ Phượng Tử lại hỏi:

“Oan oan tương báo bao giờ chấm dứt? Con ta đã chết. Ba hung thủ, hai không còn, rõ ràng chư vị phải được khoan dung hơn là khoan dung người…”

Mọi người nghe vậy, đều hổ thẹn cúi đầu. Bình thường, trên giang hồ khó tránh khỏi vì thù hận chém giết, so với thái độ của Lữ Phương Tử mà nói, tất cả đều lấy làm hổ thẹn. Đường Quả dù tinh nghịch nhưng nó được Lại Dược Nhi nuôi nấng, chưa từng giết ai. Nó liếc mắt trông sang Lữ Phượng Tử, trong lòng rất xúc động. Một đời Lại Dược Nhi chỉ cứu người không giết người, cho dù kẻ đại ác nhân y vẫn thường chừa một đường sống, với một người trong võ lâm mà nói thì rất khác biệt, có phần lẻ loi. Giờ y nghe mấy lời của Lữ Phượng Tử, chợt thấy trong lòng thoải mái, vui mừng vô cùng.

Lữ Phượng Tử chợt nhìn y thốt:

“Các hạ có thể giúp lão thân mổ não trừ độc, y thuật cao minh, e là còn hơn lão thân, chẳng qua là…”

Ánh mắt hiền từ của bà không ngừng xem xét Lại Dược Nhi. Mọi người đều nhìn sang Lại Dược Nhi, chỉ thấy mái tóc bạc của y tung bay tán loạn trên vai, trên vạt áo, thần thái có vẻ mệt nhọc.

Đường Quả thất thanh:

“Cha, người làm sao già như vậy…”

Nó tự thất lỡ lời, vội bịt miệng không nói nữa.

Lại Dược Nhi uể oải cười:

“Ta đã rất già rồi.”

Mọi người trong Thiên Tường cảm ân đức Lại Dược Nhi, đều xưng “cha” mà không gọi tên. Đường Quả đối với Lại Dược Nhi càng nồng tình phụ tử.

Nỗi ưu tư trong mắt Lữ Phượng Tử càng nhiều thêm:

“Lão thân có một nghi vấn, mạo muội đem ra, mong các hạ đừng trách.”

Danh tiếng Lữ Phương Tử vang khắp thiên hạ. Lại Dược Nhi lúc còn chưa xuất đạo thì y học của Lữ Phương Tử ảnh hưởng cực lớn đến Lại Dược Nhi. Gần đây Lại Dược Nhi mới nổi danh, danh tự “Y Thần Y” mới được mọi người biết đến, nhưng bị bệnh đã hai mươi hai năm, không có nghe qua.

Lại Dược Nhi mỉm cười:

“Tiền bối đừng khách khí.”

Lữ Phượng Tử hỏi:

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Lại Dược Nhi đáp:

“Hai mươi bốn.”

Câu này vừa thốt ra, mọi người ngạc nhiên. Nhìn dung mạo Lại Dược Nhi mà đoán thì y ít nhất cũng bốn mươi hoặc hơn mới đúng. Nếu nhìn mái tóc bạc mà xét, tự nhiên phải đoán rằng y đã đến sáu mươi. Y thuật tinh vi của Lại Dược Nhi lại phải có lịch duyệt, có kinh nghiệm, chưa kể đến việc thanh danh đại thịnh, lại còn được người ở Thiên Tường xưng hô thân thiện là “cha”, bá tánh bình thường xem như Biển Thước sống lại, ai nấy càng dễ tưởng tượng y là lão già gần tám mươi tuổi.

Lữ Phượng Tử gật đầu:

“Vậy đúng rồi, bệnh ngươi mắc phải là chứng suy lão quá sớm, căn bệnh này không dễ gặp. Loại bệnh ngươi mắc phải tương đối nghiêm trọng, so với người thường thì già nhanh gấp ba lần…”

Bà muốn nói tiếp lại thôi.

Thân sắc Lại Dược Nhi điềm tĩnh:

“Nói cách khác, người khác sống một ngày bằng tôi sống ba ngày. Người khác sống qua một tháng, tôi đã trải qua ba tháng. Người khác qua một năm, tôi lại thêm ba tuổi.”

Lời của y thốt ra, trong lòng mọi người buồn bã, không biết nói sao cho phải. Người bạn tốt như Lý Bố Y, dù nhìn ra được Lại Dược Nhi đặc biệt già đi rất nhanh thì cũng chẳng rõ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Những người khác kể cả Đường Quả không hề phát hiện chút nào, đột nhiên nghe được, lòng khó mà chấp nhận.

Lại Dược Nhi cười nói:

“Bởi năm nay tôi chỉ hai mươi bốn, nhưng thân thể, tâm trí đã qua sáu mươi rồi.”

Vẻ thương xót trong mắt Lữ Phượng Tử càng nặng:

“Ngươi có thể khoáng đạt như vậy, chính là tốt nhất. Bất quá, so với người khác ngươi già đi nhanh chóng, sinh mệnh cũng tự nhiên ngắn ngủi hơn một chút…”

Lại Dược Nhi nói theo:

“Cũng chết nhanh hơn một chút. Tôi đã hơn sáu mươi, tự nhiên không còn thêm mấy năm nữa.”

Y dừng một chút rồi tiếp:

“Tôi chỉ muốn những năm còn sống, cứu thêm nhiều người hơn, xem là không uổng một chuyến đến thế gian này.”

Đường Quả nghe thế, không khỏi rơi nước mắt. Lại Dược Nhi vỗ vỗ bên vai nó:

“Người sống từ xưa đến nay có ai không chết? Ta rất khoái lạc, ngươi hà tất thương tâm? Chẳng may động đến vết thương, nội trong một hai tháng không hồi phục được, chẳng phải thêm buồn bực sao?”

Lữ Phượng Tử lẩm nhẩm:

“Xưa nay cứu người không thể tự cứu, cũng không phải một mình ngươi… Bệnh của ngươi, tuyệt không phải không trị được.”

Yên Dạ Lai, Đường Quả, Phó Vãn Phi cùng lúc hỏi:

“Chữa thế nào?”

Phi Điểu vốn cũng muốn hỏi. Nhưng y phản ứng chậm, đã trễ một bước, đưa tay gãi da đầu, to tiếng:

“Bà nó, làm sao chữa đây!”

Lữ Phượng Tử đáp:

“Chư vị đã từng nghe qua phương thuốc “Thất đại hận” của Biển Thước!”

Mọi người vì nghe Gia Cát Bán Lí đề cập qua, đều nói biết. Lại Dược Nhi cười khổ:

“Thật không dám giấu tiền bối. Tại hạ cũng thương tiếc tính mệnh, mấy năm gần đây khổ công thu thập, nhưng trong bảy loại dược vật vẫn thiếu ba…”

Lữ Phượng Tử hỏi:

“Là ba món gì?”

Lại Dược Nhi nói:

“Mạnh Trọng Quý, Long Tình Sa Sâm, Nhiên Chi Đầu Đà.”

Lữ Phượng Tử nói:

“Trước khi con ta chết, tay nắm chặt chiếc hộp này…”

Bà gỡ năm ngón tay cứng nhắc của Gia Cát Bán Lí, lấy ra một chiếc hộp. Ngón cái búng nhẹ, nắp hộp bật mở, một mùi vị nhân sâm thơm ngát chui vào mũi. Mọi người chợt thấy tinh thần ấm áp thư thái, mệt mỏi tiêu tan, thập phần như say hơi rượu. Lữ Phượng Tử đóng vội chiếc hộp, thốt:

“Long Tình Sa Sâm này, tư dương dưỡng huyết, bổ lực rất mạnh, nếu nguyên khí vốn thịnh, không thể ngửi quá lâu.”

Mọi người nhác thấy trong hộp có một cây san hô đầu người giống như loại dược vật, hoa hình dù, quả tròn như quả trứng, cực kì giống cặp mắt rồng, có lông tơ màu vàng nhạt. Thứ sâm này mùi rất dễ ngửi, dư vị say sưa chưa tan làm tất thảy đều thấy tiếc nuối.

Lữ Phượng Tử giao hộp gấm cho Lại Dược Nhi nói:

“Bán Lí trước khi chết vẫn nắm chắc chiếc hộp này. Chắc là nó cũng nhìn ra bệnh tình của ngươi, muốn đem Long Tình Sa Sâm tặng ngươi…Ngươi nhận đi.”

Mọi người tuy giấu chuyện Gia Cát Bán Lí vì Lữ Phượng Tử trúng ám toán nên tính tình thay đổi, có điều Gia Cát Bán Lí trước khi chết đích thực muốn đem Long Tình Sa Sâm tặng Lại Dược Nhi.

Gia Cán Bán Li muốn đem tặng hãn thế kì dược là thập phần chân thành.

Lại Dược Nhi trầm mặc hồi lâu, hai tay tiếp lấy, còn chưa cảm tạ, Lữ Phượng Tử đã nói:

“Kì trân của Thái Hành Sơn – Mạnh Trọng Quý, trùng hợp ta có giữ một phần, đều tặng cả cho ngươi vậy.”

Phó Vãn Phi vỗ tay vui mừng:

“Hay quá, bảy loại thuốc đã có sáu…”

Lại Dược Nhi nói:

“Mạnh Trọng Quý trên Thái Hành Sơn là dược trung tuyệt phẩm, ba trăm sáu mươi lăm năm nở hoa một lần, vừa nở đã tàn, hoa kết tại bộ rễ, hoa rụng thì cuống chín vì sức nóng dưới lòng đất. Vì thế có thể nói tiền bối có được không dễ, hiện tại tiền bối đang cần thuốc dưỡng huyết, sao có thể…”

Lữ Phượng Tử đáp:

“Ta đã hôn mê hai mươi hai năm không chết. Hôm nay mộng lớn vừa tỉnh, lại chính là người già tiễn con trẻ, ý lớn đã vậy, ta còn nói gì nữa? Ta chết không được… nhưng thuốc này ngươi không thể không lấy.”

Lại Dược Nhi vẫn không đồng ý:

“Chuyện có nặng nhẹ, phân hoãn cấp, bệnh vãn bối một giờ ba khắc còn chưa chết được, vẫn là tiền bối nên giữ mà dùng.”

Lữ Phượng tử nghiêm mặt nói:

“Chính vì việc có nặng nhẹ, phân hoãn cấp, ngươi phải lập tức nhận lấy.”

Lý Bố Y nghe ra ngữ khí không đúng, hỏi:

“Tiền bối, lẽ nào…?”

Lữ Phượng Tử ngưng trọng, cẩn thẩn dò xét sắc mặt Lại Dược Nhi:

“Mấy ngày gần đây có phải ngươi đã uống ba loại dược vật cực độc?”

Lại Dược Nhi nhớ tới lúc cứu Mẫn lão gia đã uống ba chung rượu độc, vuốt cằm nói:

“Phải, là ba chung rượu độc.”

Lữ Phượng Tử vừa tiếc vừa hận, thở dài thốt:

“Bằng vào võ công của ngươi, có người bức ngươi uống ba chung độc dược, tuyệt không phải dễ giết ngươi. Nếu hắn lừa ngươi uống, dựa vào y thuật cao minh của ngươi, càng không thể nào. Chắc là ngươi tự phụ tài nghệ cao gan lớn, chịu uống rượu độc… Không sai, ba chung rượu độc có tính khắc chế nhau, ngươi lại uống thuốc giải, có thể khống chế được độc tính. Chỉ là…độc lực dù không phát tác lúc ấy nhưng lại phá hoại cấu tạo thân thể ngươi. Bây giờ thể chất tự nhiên của ngươi dễ suy lão, tiềm ẩn sự biến đổi kịch liệt. Ngươi sống một ngày, bằng người khác sống cả nửa năm, huống hồ còn có thể tăng thêm sự lão hóa. Ngươi không chữa vội, khống chế bệnh tình, còn mấy ngày nữa để sống chứ?”

Lữ Phượng Tử không biết ba chung rượu độc đó là con bà ta, Gia Cát Bán Lí bức Lại Dược Nhi uống.

Lúc này mọi người nhìn nhau, tất thảy biến sắc.

Lữ Phượng Tử lại hỏi:

“Một hai ngày gần đây ngươi có phải thấy hoa mắt, nôn máu, rụng tóc, di chuyển mệt mỏi không?”

Lại Dược Nhi đáp:

“Phải.”

Lữ Phượng Tử gật gù khẳng định:

“Thế thì đúng rồi, nếu không có “Thất đại hận”, ngươi chẳng còn bao ngày để sống.”

Yên Dạ Lai vội thốt:

“Vậy bốn loại khác đã tìm được, đang để ở đâu?”

Đường Quả nói:

“San hô Mã Lang Kim, Vạn Niên Thạch Đả Xuyên, Phi Hỉ Thụ, Độc Hoạt Tuyết Liên…đều ở trong hộp thuốc đeo trên lưng ta.”

Yên Dạ Lại tiếp:

“Như vậy cộng với Long Tình Sa Sâm và Mạnh Trọng Quý đã là sáu, còn thiếu một vị…”

Lữ Phượng Tử chợt thốt:

“Chậm nào.”

Mọi người hơi sửng sờ. Lữ Phượng Tử ưu tư nói:

“Hai mươi bốn băm trước, ta đào thuốc ở Thái Hành Sơn, vô tình được năm quả Mạnh Trọng Quý, đem nó nghiền ra ché thành hoàn, chỉ còn một quả…Chỉ là, ta để nó ở đâu? Bán Lí nó đã dùng chưa hoặc làm mất ở đâu đó, như vậy…ta…”

Vẻ mặt ưu tư của bà dần dần chuyển thành thống khổ.

Lại Dược Nhi biết Lữ Phượng Tử vừa trải qua phẫu thuật, lại thương tâm vì nhi tử, phí thần trí suy nghĩ bệnh tình của mình, vội nói:

“Tiền bối không cần lo lắng, sinh tử do mệnh trời, không có gì quá nghiêm trọng. Xin tiền bối nghỉ ngơi trước đã, chuyện của vãn bối có thể để sau hay nghĩ…”

Lữ Phượng tử chợt nói:

“Ta nhớ ra rồi.”

Đường Quả hỏi gấp:

“Ở đâu vậy?”

Lữ Phượng tử trả lời:

“Ở trong cái ngăn kéo cao nhất bên trái của tủ thuốc chữ thần…Ta cũng đem thư từ của cha Bán Lí để ở đó.”

Đem thư của trượng phu cùng một hoàn Mạnh Trọng Quý đặt cùng ngăn tủ, có thể thấy bà đối với dược phẩm này xem nặng nhẹ thế nào rồi.

Dư Vong Ngã hỏi:

“Còn không biết Gia Cát huynh đã lấy ra dùng chưa?”

Lữ Phượng Tử lắc đầu:

“Không đâu. Dược tính của Mạnh Trọng Quý rất đặt biệt, e là Bán Lí không kiểm nghiệm được. Nó không biết tính chất của thuốc làm sao dám hồ đồ dùng bậy được?”

Mọi người đều thấy có lí. Gia Cát Bán Lí tuy là ác y nhưng không phải kẻ ngu dốt. Một vị dược sư cao minh chắc chắn sẽ không xử lí dược vật hồ đồ. Gia Cát Bán Lí rõ ràng không biết mẫu thân đã thu được Mạnh Trọng Quý. Bởi vậy chỉ tặng Long Tình Sa Sâm, không đề cập một câu nửa chữ vè Mạnh Trọng Quý.

Phó Vãn Phi nói:

“Tủ thuốc chữ thần đặt tại đâu? Tôi thay tiền bối đi lấy.”

Lữ Phượng Tử dùng ngón tay chỉ:

“Ở…”

Cả người bà run rẩy

Chúng nhân đều sửng sốt.

Bởi vì nơi Lữ Phượng Tử chỉ, đích thực là tủ thuốc, nhưng đã bị lửa thiêu rụi đến bảy tám phần, vốn có sơn chữ “thần” bên trên, nay chỉ còn một nửa hình ảnh. Mấy loại thuốc bày ở trên đã sớm cháy thành than.

Nhất thời mọi người nói không ra lời.

Phó Vãn Phi thốt:

“Chúng ta đến Thái Hành Sơn, đào thêm một cây Mạnh Trọng Quý đem về.”

Lý Bố y đáp:

“Không kịp nữa rồi.”

Lữ Phượng Tử nói:

“Không có tác dụng nữa.”

Lại Dược Nhi nói:

“Đừng lo lắng.”

Dư Vong Ngã đột nhiên thốt:

“Ô!”

Lữ Phượng Tử gắng sức quay đầu hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Dư Vong Ngã nỏi:

“Tiền bối vừa mới bảo, hoàn thuốc Mạnh Trọng Quý cùng thư từ để cùng một chỗ à?”

Lữ Phượng Tử đáp:

“Phải. Đó là thư của cha Bán Lí.”

Giọng điệu như sắp khóc.

Dư Vong Ngã lại nói:

“Có một lần, Gia Cát huynh tìm thấy một mớ thư từ, bảo là di vật của Gia Cát lão tiên sinh. Y nói để ở tủ thuốc sợ không an toàn, liền chuyển đến chỗ khác rổi…”

Ánh mắt y và những người khác đều phát ra vẻ hưng phấn:

“…Không biết Mạnh Trọng Quý có được chuyển đi cùng hay không?”

Lữ Phượng Tử liền hỏi:

“Nó để thư ở đâu?”

Dư Võng Ngã nói:

“Trong một rương sắt ở thư phòng. Tôi sẽ đi xem.”

Nói rồi thân hình lao đi, chợt thấy một người lên tiếng nói:

“Ta đi cùng ngươi…Dược vật có quan hệ đến tính mệnh Lại huynh, không thể có chút sơ suất nào.”

Mọi người đứng đợi trong tình trạng nóng vội.

Lữ Phượng Tử nói;

“Nếu Mạnh Trọng Quý ở đó thì vậy là trong “Thất đại hận” chỉ còn thiếu một là vị Nhiên Chi Đầu Đà.”

Phó Vãn Phi hỏi:

“Không biết loại thuốc này có thể tìm ở đâu?”

Lữ Phượng Tử lắc đầu:

“Chỉ gặp không thể cầu.”

Đường Quả dò hỏi:

“Nếu thiếu một món, sáu món khác không đủ dùng sao?”

Lữ Phượng Tử trả lời:

“Phương thuốc “Thất đại hận” này tính chất kì quặc, là lợi dụng các là dụng các dược tính đặc dị, trộn chung với nhau, tương sinh tương khắc, vừa khéo dùng để trị chứng tiên thiên suy lão… Nhiên Chi Đầu Đà là vị có dược tính quan trọng nhất trong bảy loại, chí hàn chí lương, gần như có thể khởi tử hồi sinh. Chỉ là nếu người bình thường dùng, trái lại âm hàn hại đến tính mệnh, người công lực cao thâm mà dùng dũng cũng khó chống chọi. Trong “Thất đại hận”, dùng nó để điều hòa tính chí dương, chí táo, chí độc của các loại khác, không thể thiếu.”

Phi Điểu lên tiếng:

“Nếu tìm không ra, sáu loại kia chẳng phải đều…”

Lữ Phượng Tử nói:

“Hai mươi năm trước, ta muốn cứu thương thế bị lục dương chân hỏa tấn công của cha Bán Lí, không có Nhiên Chi Đầu Đà, đành phí hoài công sức.”

Lại Dược Nhi chợt nói:

“Tôi biết ở đâu có loại thuốc này.”

Mọi người không kìm được vội hỏi:

“Ở đâu?”

Lại Dược Nhi thở dài một tiếng, chậm rãi đáp:

“Thiên Dục Cung Phó quan chủ, trong Hải Thị Thận Lâu của Ca Thư Thiên.”

Hết chương 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play