Người dịch: Michelle Yip

Biên tập: Cáo

Lại Dược Nhi Tiếp được ba chiêu.

Y tiếp chiêu thứ nhất xong, cảm giác được một cổ nhiệt hỏa đốt cháy cả cánh tay, nóng đến nhức nhối. Y cắn răng tiếp chiêu thứ hai, ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực, rồi ngọn lửa tự do chạy đến tứ chi. Y liều mạng tiếp chiêu thứ ba. Toàn thân như bốc cháy, cảm giác như một con thiêu thân lao vào lửa.

Đối phương đột ngột rụt tay lại.

Lại Dược Nhi khẳng định đối phương không chiếm được tiện nghi. Chỉ là y muốn vận công đè nén sự hoảng hốt nhưng khí huyết ngưng trệ, không chỗ chứa lực, cả thân người lơ lửng như một phiến lá úa lìa cành.

Y gắng thốt:

“Lục Dương Thần Hỏa Giám, hảo…chưởng…lực…”

Đối phương nhìn y qua lớp màn, xem ra còn kinh ngạc hơn y:

“Ngươi…thì ra ngươi mắc…chứng suy…”

Nàng ta cách lớp màn che vẫn nhìn ra những nếp nhăn trên mặt Lại Dược Nhi, tựa như nước mưa rơi xuống đất, ban đầu rất ít về sau càng nhiều. Nếp nhăn trên mặt y giống như thân cây quất khô héo. Nàng chưa từng nghĩ đến một người trong khoảnh khắc có thể già đi nhanh đến thế.

Lại Dược Nhi miễn cưỡng đề khí:

“Ta muốn chữa…chính là…chứng bệnh này.”

Y phát hiện giọng nói của mình nghe như tiếng thét chói tai chưa dứt, chỉ còn lại chút tàn khí để truy điệu sinh mệnh sắp kết thúc.

Yên Dạ Lai đã hái được Nhiên Chi Đầu Đà, quay đầu nhìn Lại Dược Nhi.

Lại Dược Nhi quay lưng, quát:

“Các người đi trước…”

Y cảm giác sinh khí đã dùng đến tận cùng, không có gì nương tựa, nếu bước đi nữa y sẽ ngã.

“Chậm đã.” – Thanh âm sau màn cất lên – “Ngươi cứu sống Ca Thư Thiên, Nhiên Chi Đầu Đà này, ngươi có thể mang đi.”

Yên Dạ Lai mừng rỡ. Lại Dược Nhi cố gắng chống lại cơn run rẩy kịch liệt:

“Nàng…muốn điều kiện gì…”

Nữ tử đáp:

“Vào Hải Thị Thận Lâu thì chưa từng có người an toàn thối lui, quy củ không thể phế. Ngươi giết một người đi cùng, sau đó có thể đi.”

Nàng cảm thấy hôm nay đã quá nhân từ, nên nói thêm:

“Ngươi cứu Ca Thư Thiên, lần này Ca Thư Thiên cứu ngươi, hai bên cân bằng, ngươi không nên gặp ta nữa.”

Lại Dược Nhi cứng rắn thốt:

“Không.”

Ca Thư Thiên hỏi:

“Ngươi không giết nữ tử đó sao? Những việc trên đường ngươi đến đây ta đã biết. Ta cũng không làm khó ngươi là do ta nhớ đến ân cứu mạng này đó. Ngươi giết đứa bé đó xem như xong, đứa bé đó không phải cốt nhục của ngươi.”

Yên Dạ Lai tay trái bồng Mẫn Tiểu Ngưu, tay phải giữ Nhiên Chi Đầu Đà. Bất kể thứ nào cũng quý hơn sinh mạng nàng.

Lại Dược Nhi cương quyết thốt:

“Ta không thể giết bất kì ai để đổi mạng mình.”

Y đã không còn sức đứng vững.

Ca Thư Thiên nói:

“Bệnh của ngươi là bị ba chưởng của ta làm bộc phát, các chức năng cơ thể đang mau chóng suy yếu. Thời khắc này ngươi không tự cứu mình thì sẽ mất mạng ngay tại đây. Ngươi không đành xuống tay, ta thay ngươi giết nó.”

Lại Dược Nhi lảo đảo bước, trường tụ giơ cao, thở dốc nói:

“Ca Thư Thiên, ta không cho ngươi hạ thủ…”

Bỗng nghe tiếng cười:

“Ai không cho Ca Thư Thiên xuất thủ thì Ca Thư Thiên ta càng phải xuất thủ.”

Nhân ảnh lóe lên, không biết từ góc nào bay ra, nhanh đến độ cả Lại Dược Nhi cũng không kịp ứng biến, ấn một chưởng trên lưng Mẫn Tiểu Ngưu.

Yên Dạ Lai thét lên, cảm giác tay đang ôm một khối than cháy, so với bản thân bị trúng chưởng còn bi thương gấp trăm lần.

Lại Dược Nhi lướt đến bên cạnh Yên Dạ Lai. Yên Dạ Lai vừa khóc vừa giao hài tử cho y xem xét. Y thuật của Lại Dược Nhi bây giờ chính là hy vọng duy nhất của Yên Dạ Lai.

Lại Dược Nhi vừa liếc qua, mắt như tóe lửa, nhìn người vừa đến, nghiến răng thốt năm chữ:

“Lục Dương Thần Hỏa Giám?”

Người vừa đến da dẻ hồng nhuận như tiên đào được vun bón bằng kim phong ngọc lộ, mi mục sáng rõ, mắt trắng dã. Khi cười nữ tử kia có thể xem như bảy phần chân thật, ba phần tà khí. Còn nam nhân này tuy có thể nói là anh tuấn nhưng hiềm nỗi hơi lùn và mập.

Thanh niên cười đáp:

“Chính là Ca Thư Thiên ta.”

Đồng tử Lại Dược Nhi co lại:

“Ca Thư Thiên? Vậy nàng ấy là ai?”

Vô luận là hắn hay nàng, Lại Dược Nhi biết đều không phải Ca Thư Thiên y từng chữa bệnh trước đây.

Nam tử Ca Thư Thiên cười:

“Nàng ấy, cũng là Ca Thư Thiên.”

Nữ tử Ca Thư Thiên mỉm cười kiều mị:

“Chúng ta đều là Ca Thư Thiên.”

Lại Dược Nhi cảm giác bản thân đang mờ hồ gặp phải một nghi vấn cực lớn, cũng chạm phải cái bóng cực lớn nhưng nhất thời không phân biệt được. Hơn nữa y không có thời gian phân biệt. Trong cơ thể y, ngay cả hô hấp cũng đang dần bị lão hóa. Mẫn Tiểu Ngưu bị Cốc Tú Phu đả thương chưa khỏi, nay lại trúng một chưởng nên chỉ còn lại hơi thở mỏng manh.

Nam tử Ca Thư Thiên nói:

“Ta đã giết người thay cho ngươi. Ngươi hãy mang Nhiên Chi Đầu Đà chạy cho xa đi, lần sau gặp nhau, tuyệt không tha cho ngươi!”

Nữ tử Ca Thư Thiên cũng thở hắt ra một hơi:

“Đi đi. Tự cứu mạng mình, hay cứu người khác cũng được.”

Lý Bố Y bảy lần phá không nổi trận Dĩ Dần Cửu Trùng, Tiểu Thần Đa Bảo.

Trận thế này vốn không thể xem là một trận thế, về sau dần dần trở thành một trò chơi của những đứa trẻ trong dân gian. Có điều với sự bố trí của Ca Thư Thiên, ngay cả Lý Bố Y thông hiểu thiên văn địa lí, thạo ngũ hành sinh khắc, biết văn võ lịch sử cũng chẳng có cách nào cùng lúc chế phục Phi Sa Chưởng của Tiêu Tâm Toái và sự bao vậy của tứ đại tuần sứ.

Lý Bố Y đột nhiên giơ cao tay, hướng Tiêu Tâm Toái xuất hai chiêu.

Tiêu Tâm Toái bất ngờ, không kịp thi triển Phi Sa Chưởng, điên cuồng hét lớn, toàn thân co lại, giương trảo đón hai chiêu. Tuy lão tiếp được nhưng không chống nổi kình lực, bị đánh bật ra, lui liền mười tám bước mới đứng vững.

Sự việc diễn ra chớp mắt.

Mười ngón tay Tiêu Tâm Toái đau buốt nhưng từ bậc thềm lao xuống.

Trong sát na đó có thể phát sinh rất nhiều chuyện.

Nhưng sát na đó không ai có khả năng đồng thời đánh ngã Tôn Hổ Ba, Triển Sao, Du Chấn Lan, Chu Đoạn Tần!

Lý Bố Y làm được.

Lý Bố Y không hoàn toàn dựa vào võ công.

Võ công y dù cao, nhưng nhờ võ công trong nháy mắt đánh bại bốn người, vẫn là chyện không thể, dù cùng Lại Dược Nhi liên thủ cũng chưa chắc có thể làm được.

Lý Bố Y đột ngột quát Tôn Hổ Ba:

“Ngươi còn muốn bị giam sao?”

Tôn Hổ Ba bị quát, cả người như giẫm đinh, chấn động.

Gậy trúc của Lý Bố Y đâm chếch, đẩy ngã hắn.

Triển Sao cử đao xông lên. Lý Bố Y xoay người mắng:

“Ta đánh vào gối ngươi xem ngươi làm sao lui? Ngươi thu đao thủ thế, dùng Sư Tử Hồi Đầu chống không được, dùng Khai Môn Độ Thế tránh không khỏi chiêu của ta đâm vào chân phải ngươi!

Mấy câu này nói rất nhanh. Triển Sao chợt thấy bản thân như con quay, xoay trái xoay phải đều không được, ngẩn ra. Lý Bố Y đùng gậy đẩy ngã hắn.

Sát na ấy hai kẻ bị ngã, Du Chấn Lan mắt không thấy gì, vì do dư mà đứng ngẩn người.

Chu Đoạn Tần nhảy lên, đại đao chém xuống, thế như khai sơn phá thạch.

Lý Bố Y quát lớn:

“Tang môn đao pháp, kị đằng không xuất chiêu!”

Chu Đoạn Tần khựng lại, liền rơi xuống, đao thế xuất sớm một chút!

Lý Bố Y quát:

“Lan môn trại đao, làm sao chỉ đổi hơi mà thành!”

Chu Đoạn Tần như bị sét giáng xuống đầu. Lý Bố Y đâm chéo về phía hắn.

Lý Bố Y đột nhiên xoay người, chỉ còn lại Du Chấn Lan.

Sắc mặt Du Chấn Lan đầy vẻ kinh sợ, múa lộng dây thừng như mãng xà.

Lý Bố Y chỉ nói một câu:

“Các ngươi đã ngã hết ba. Ấn đường ngươi màu đen, mắt bị thương, hôm nay mệnh môn ảm đạm, lại không có nhãn thần trợ uy, nếu cố gắng khó tránh tai họa đổ máu!”

Du Chấn Lan vừa nghe liền uể oải buông vũ khí, chuyển thân bỏ đi.

Bấy giờ Tiêu Tâm Toái đã trở lại chiến trận.

Nhưng tứ đại tuần sứ thì ba kẻ ngã xuống, một người mất ý chí chiến đấu, Dĩ Dần Cửu Trùng, Tiểu Thần Đa Bảo sớm đã không kết thành trận.

Tiểu Tâm Toái thật nghĩ không ra, là sao Lý Bố Y có thể trong thời gian tuyết đối không thể ấy mà đánh bại tứ đại cao thủ.

Kì thực Lý Bố Y dù mấy lần phá trận không được, đều đã tính đến cách phá trận. Y trước tiên dùng việc Tôn Hổ Ba bị giam vào lao tù quát lên. Đó là vì ấn đường Tôn Hổ Ba có bộ vị “hình ngục”.

“Hình ngục trường chí, nan miễn quan sát”. Tôn Hổ Ba chắc chắn không thể nào là quan lại hình bộ, vậy nhất định đã từng bị giam giữ. Lý Bố Y hét lên, đối với việc năm xưa tên trộm Tôn Hổ Ba bị tống giam, chịu khổ lâu dài mà nói thì quả là kinh tâm động phách, liền nảy sinh cảm giác Lý Bố Y giống như bộ đầu xích sắt đánh hắn khi xưa.

Trong lúc sơ sẩy đó hắn bị Lý Bố Y đánh ngã.

Khi Triển Sao đến cứu, Lý Bố Y mang toàn bộ sự tiến thoái xuất thủ của hắn cản phá bằng miệng. Triển Sao tự phụ đao pháp giỏi, không ngờ toàn bị y nhìn ra nên trong lòng đại chấn, hạ thủ chậm một chút, kết quả liền bị Lý Bố Y đánh bại.

Kỳ thực Lý Bố Y dù nhìn ra chiêu pháp nhưng lúc nhiều người hợp công nhất định khó phá được. Huống hồ đao của Triển Sao không nhìn thấy được nên càng không dễ đón. Y có thể dùng lời để phá nhưng tuyệt không thể đánh trúng điểm yếu của hắn.

Đến Chu Đoạn Tần, Lý Bố Y hai lần nói ra nhược điểm khiến hắn tiêu tan khí thế rồi cũng bị Lý Bố Y hạ. Du Chấn Lan không chiến tự bại.

Y liên tiếp đánh bại bốn người, còn chưa thở được hơi nào, Tiêu Tâm Toái đã tới!

Gậy trúc của Lý Bố Y rời tay phóng đi.

Tiêu Tâm Toái quát lớn, song chưởng phát xuất, nhất thời cát bụi tung lên, nhằm hướng Lý Bố Y.

Lý Bố Y vươn người, hít sâu một hơi, song chưởng cùng xuất.

Lưỡng nhân tứ chưởng giao nhau. Lý Bố Y bị tàn tuyết bao trùm như giữa đêm đông. Còn Tiêu Tâm Toái bật ngửa, bị đánh ra sau mười tám bậc thang mới trụ thế.

Lão vừa đứng vững, Lý Bố Y đã áp sát trước mặt

Tiêu Tâm Toái nghiến răng, hai chân khuỵu thấp, song chưởng phóng ra mang theo băng tuyết đầy trời.

Lý Bố Y hít sâu, thân người như chim ưng duỗi mình, hai cánh vỗ mạnh.

Tiêu Tâm Toái bay xa ra sau thêm hai mươi bậc thang, mặt đỏ ửng, so với quả lựu trổ tháng năm còn đỏ hơn.

Lão vừa đứng dậy, Lý Bố Y đã ở phía trước.

Lão rống lên, hai chân không kịp rùn xuống, song chưởng đẩy tới.

Lý Bố Y lại hít sâu.

Tiếng hô hấp của y ngay cả Đường Quả đứng bên dưới cũng nghe rõ.

Gió tuyết cuộn quanh thân Lý Bố Y thoắt ẩn thoắt hiện. Tiêu Tâm Toái lại bị đánh bật , rơi bịch xuống, đẩy mở cửa điện. Lý Bố Y quay đầu, nhìn xuống thốt:

“Các người đợi ở dưới.”

Rồi y xông vào Hải Thị Thận Lâu, biến mất không thấy đâu nữa.

Câu đó của y là nói với Phó Vãn Phi, Phi Điểu và Đường Quả.

Cục diện bên dưới nhờ chiến thắng của Lý Bố Y mà hoàn toàn thay đổi.

Nông Xoa Ô đang thắng nhưng vì Lý Bố Y đã đánh bại tứ đại tuần sứ, thuận tay ném gậy trúc xuyên qua chân trái, ghim hắn dính vào mặt đất.

Nông Xoa Ô kêu thảm, nhất thời không thể tiến thoái, dũng khí lấy mạng người biến thành sự sợ hãi, liều mạng bảo vệ mình.

Phó Vãn Phi và Đường Quả cũng không tấn công hắn nữa mà liên thủ chuyển sang đánh Niên Bất Nhiêu.

Niên Bất Nhiêu từng gặp Phi Điểu tại Ngũ Độn Trận. Niên Bất Nhiêu đã từng chiếm thượng phong nhưng bây giờ không phải ở Thanh Vu Cốc nữa, thủy hỏa lưu tinh của Niên Bất Nhiêu bị song phủ bức bách.

Huống hồ còn thêm Phó Vãn Phi và Đường Quả nhảy vào.

Niên Bất Nhiêu cũng xem là kẻ biết thời cơ, hiểu rõ đạo lí quân tử báo thù mười năm chưa muộn nên tạm chống đỡ mấy chiêu rồi thân nấp sau đống lửa phát nổ, trốn vào đường hầm Đại Quan Sơn.

Mọi người đánh lui Niên Bất Nhiêu, nhìn lại cục diện chỉ còn gậy trúc cắm trên đất, máu chảy tràn trên đất. Nông Xoa Ô cũng bỏ chạy rồi.

Ba người mới thở phào, nhìn lên Hải Thị Thận Lâu, chỉ thấy tòa lâu mờ ảo ẩn hiện trong mây, chim bay đến đó chỉ sợ cũng lạc đường. Người lên đấy còn có thể sống mà trở ra hay không. Lại thần y không biết đã lấy được Nhiên Chi Đầu Đà chưa?

Lý đại ca thế nào rồi?

Phi Điểu, Đường Quả, Phó Vãn Phi đều tự hỏi, nhưng núi tuyết trắng xóa, đỉnh núi im lìm, phảng phất trầm mặc truyền lại tiếng cười giễu mà không hề có đáp án nào.

Cuối cùng cũng có người từ cũng trong mây bước xuống.

Người dù sao cũng không thể ở lâu trên mây. Thường Nga trong Nguyệt cung nào chịu được cái lạnh lẽo thâm sâu. Phàm con người, tất thảy đều muốn trở lại phàm trần.

Đường Quả, Phó Vãn Phi, Phi Điểu đều cố nén trái tim đang nhảy dựng cơ hồ như muốn chạy ra đến đầu lưỡi mà đếm: Lý Bố Y, Lại Dược Nhi, Yên Dạ Lai, Mẫn Tiểu Ngưu… tổng cộng bốn người, không thiếu ai! Lúc này ba người họ mới dám lên tiếng hoan hô.

Đời người chỉ có trong thất bại mới lĩnh hội được niềm vui đoàn tụ!

Nhưng ba người họ cũng tức thì phát hiện, trong bốn người, có một người hoàn toàn phục trên người Lý Bố Y.

Nếu chẳng phải thân hình cao lớn ôn hậu cùng với một bộ lam bao, họ không dám tin rằng người vẻ mặt đầy vết tang thương, mái tóc bạc trắng, đã mất đi sinh mạng kia lại chính là Lại Dược Nhi!

Phi Điểu, Đường Quả, Phó Vãn Phi bị đả kích nặng nề nhất thời quên mất thương tâm, nhưng so với thương tâm thì cảm giác còn bi phẫn hơn.

Thiên Sơn điểu phi.

Vạn lĩnh hàn tịch.

Lại Dược Nhi đã chết rồi.

Y không bị bất cứ kẻ nào giết chết. Một vị thần y của đương đại đã bị bệnh tật đánh bại.

Y mang Nhiên Chi Đầu Đà duy nhất cùng lục đại hận và nội công chân nguyên cuối cùng chữa trị cho Tiểu Ngưu. Nhiên Chi Đầu Đà là khắc tinh của Lục Dương Thần Hỏa Giám. Bởi vậy Ca Thư Thiên trồng nó ở Hải Thị Thận Lâu.

Tính mạng Mẫn Tiểu Ngưu giữ được, song Lại Dược Nhi thì như ngọn đèn cạn dầu.

Phương pháp của y chỉ khiến sinh khí mau chóng suy kiệt.

Y nói với cả hai Ca Thư Thiên:

“Vào Hải Thị Thận Lâu, các ngươi phải giết một người, vậy giết ta đi.”

Nói đến đó, thanh âm Lại Dược Nhi đã thì già yếu mà đứt quãng.

Cả hai Ca Thư Thiên đều chấn động cực mạnh.

Chúng không hiểu Lại Dược Nhi vì sao làm vậy.

Thiếu nữ Ca Thư Thiên nói:

“Dù hai ta không hiểu nhưng các ngươi cứ yên tâm.”

Nam tử Ca Thư Thiên nói:

“Chúng ta lần này không giết các ngươi.”

Nói xong cả hai liền biến mất.

Trong điện chỉ còn kì hoa dị thạch cùng mấy trăm bức tượng điêu khắc sinh động.

Lại Dược Nhi dùng chút lực cuối cùng, giải khai huyệt đạo mà y đã phong bế Yên Dạ Lai trước đó.

Yên Dạ Lai ôm lấy y. Nàng không dám rơi lệ. Đôi tay và lồng ngực nàng hoàn toàn cảm thụ được sự sợ hãi của Lại Dược Nhi. Nàng sợ rằng nước mắt của mình sẽ càng làm y suy lão nhanh hơn.

Lại Dược Nhi nắm tay nàng, mỉm cười nói lời cuối:

“Ta từng bảo, cho dù thế nào ta cũng đều sẽ trị khỏi cho Tiểu Ngưu…”

Yên Dạ lại không khóc. Nàng vẫn đợi Lại Dược Nhi nói tiếp. Nàng thực lòng tin rằng nếu nàng chuyên tâm chờ đợi, Lại Dược Nhi sẽ nói tiếp lời của mình.

Nàng nắm chặt bàn tay y, cho đến khi phát hiện tay nàng so với tay y lại càng lạnh lẽo như băng. Nàng kinh hãi không biết mình đã chết hay là y đã chết, là nàng hay y muốn đưa mắt nhìn người và việc còn lưu luyến trên dương thế. Lý Bố Y đã đánh bại Tiêu Tâm Toái, tiến vào, từ từ đi đến cạnh bên nàng.

Nàng chưa từng thấy qua một Bố Y Thần Tướng trầm định, ôn hoà, gặp chuyện không loạn mà giờ run rẩy như một tiểu hài.

Lúc này Mẫn Tiểu Ngưu từ từ hồi tỉnh, gọi:

“Mẹ…”

Nó không biết mạng nó là dùng mạng người khác đổi lại.

Bốn người rời khỏi tòa lâu, lê gót bước xuống bậc thang. Một trận hàn phong thổi qua, vân khí biến động, dương quang khi tỏ khi mờ, Hải Thị Thận Lâu không còn thấy nữa.

Hai tay Lý Bố Y ôm Lại Dược Nhi, nhìn thấy một cơn gió nhẹ thổi qua chóp mũi y, rung rung trên mái tóc bạc. Lý Bố Y thực sự hy vọng cơn gió này có thể lay tỉnh Lại Dược Nhi. Thậm chí Lý Bố Y còn cảm giác được thân thể y dường như hẵng còn chút hơi ấm, trái tim hẵng còn nhịp đập khẽ khàng. Nhưng liệu có biện pháp gì nữa đây? Cho dù Lại Dược Nhi có chưa chết thì cũng đâu có một Lại Dược Nhi nào khác đến cứu y đâu.

Thế gian này có quá nhiều kẻ sát nhân và quá ít người độ nhân.

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play