Lại Dược Nhi mang theo Đường Quả và Phó Vãn Phi bước vào địa giới thành Giang Tô.
Lại Dược Nhi là kẻ đi truy tìm các loại thảo dược trân quý, Đường Quả là một thằng bé mười tuổi, nhanh nhẹn tinh khôn. Lại Dược Nhi mang theo nó đi khắp nơi, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nó.
Phó Vãn Phi vốn đuổi theo Lý Bố Y nhưng Lý Bố Y lại ở Thiên Tường dưỡng thương nên nhờ cậy Lại Dược Nhi dẫn gã theo để học lấy bản lĩnh “cứu nhân độ thế”.
Lại Dược Nhi, Phó Vãn Phi và Đường Quả bước một chân vào thành đúng lúc chính ngọ, trời chuyển sang thu, khí trời mát mẻ. Trên đường người qua kẻ lại như mắc cửi, cảnh tượng hết sức phồn vinh.
Bỗng dưới thành lâu xuất hiện một đứa trẻ y phục rách nát, mặt mũi bẩn thỉu. Nó hai tay cầm hai que tre, trên que tre treo một vải trắng đề rành rành mấy chữ:
“Bán mẹ cứu ông”.
Đường Quả và Phó Vãn Phi đều tỏ sắc mặt hồ nghi. Bán thân cứu cha đã nghe qua nhưng sao thằng nhóc này lại bán mẹ? Mẹ thì làm sao mà bán được? Chuyện bán mẹ cứu ông này thực chưa thấy bao giờ.
Lại Dược Nhi không nói câu nào tiến lại gần, chỉ thấy đứa bé này trạc tuổi Đường Quả, thậm chí còn nhỏ hơn một hai tuổi. Tuy khuôn mặt nó bẩn thỉu nhưng ngũ quan lại hết sức thanh tú, có điều hai dòng nước mũi chảy ròng ròng xuống.
Đường Quả “A” lên một tiếng, nói: “Ra hắn là người của Thanh Long Bang”
Phó Vãn Phi thường thường không hiểu được mấy trò đùa của bạn đồng hành nên hỏi ngay: “Người của Thanh Long bang là sao?”
Đường Quả chỉ mũi của đứa bé, “xì” một tiếng để hai dòng nước hai dòng nước mũi xanh biếc thò ra thụt như “râu rồng” chảy xuống rồi nói: “Ta là Bang chủ bang Thanh Long”.
“Thanh long” là ám chỉ hai dòng nước mũi cứ lò thò kia, không được vắt khỏi lỗ mũi y như hai cái râu rồng xanh.
Phó Vãn Phi lập tức không thèm lý tới nó nữa, quay về phía đứa bé hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?”
Đứa bé từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa to vừa sáng như hai hạt châu chớp liên tục, song chỉ lúc lắc đầu mà không đáp.
Phó Vãn Phi hỏi tiếp: “Ngươi sống ở đâu?”
Đứa bé vẫn chỉ lắc đầu.
Phó Vãn Phi chẳng có cách nào, đành hỏi tiếp: “Thế sao ngươi làm thế này?”
Đứa bé chớp chớp mắt, có vẻ như không hiểu y đang nói gì.
Đường Quả đưa tay lên mũi quệt dòng nước mũi bên trái, rồi “xì” một tiếng vắt dòng nước mũi bên phải đi, tiến lại gần, nắm lấy tay đứa bé quát lớn: “Đi tìm cha ngươi với ta nào.”
Đường Quả làm như sắp phát khóc đến nơi, giọng nói hết sức bực bội: “Lưu lão bản hôm qua ta còn gặp, lão còn nợ ta bốn đồng tiền, chết thế quái nào được mà chết?”
Đứa bé càng hoảng hơn, vội nói: “Ta họ Mẫn mà… Có phải họ Lưu đâu…”
Đường Quả ngắt lời: “Á à, ta nhận ra ngươi rồi… Ngươi là cái gì Mẫn nhỉ… Mẫn Tài Phúc phải không?”
Đứa bé vội phân bua: “Ta đâu phải là Mẫn Tài Phúc? Tên ta là Mẫn Tiểu Ngưu mà”.
Đường Quả quay về phía Phó Vãn Phi, dùng ngón tay bóp mũi “xì” một tiếng thật to ra một hàng “Thanh long”, làm ra vẻ như thể thấy một thằng ngốc đã viết cả mười ngày trời mà một chữ cũng viết không nổi, giữ bộ dạng đó mà nói với Phó Vãn Phi: “Nó tên Mẫn Tiểu Ngưu, ngươi còn muồn hỏi gì nữa không? Để ta hỏi cho ngươi, bảo đảm là có câu trả lời.”
Phó Vãn Phi tuổi hẵng còn nhỏ, mới chỉ khoảng hai chục tuỏi đầu, mày rậm mắt sâu, bề ngoài to như con trâu mộng nhưng gã luôn cho rằng mình có cái đầu thông thái của loài hồ ly.
Song so với thằng bé năm sáu tuổi đầu Đường Quả trước mặt, gã có cảm giác mình như ếch ngồi đáy giếng, thực ra là trừng mắt nhìn mấy kẻ bẻm mép khác giễu võ giương oai.
Lại Dược Nhi đã tiến lại phía sau. Y cực cao, dù đã ngồi xuống thì vẫn cao hơn thằng bé Mẫn Tiểu Ngưu đến hai cái đầu.
Lại Dược Nhi ôn tồn nói: “Vì sao cháu lại muốn bán mẹ mình?”
Nghe Lại Dược Nhi hỏi câu này, Mẫn Tiểu Ngưu hai mắt loang loáng ánh lệ, rồi hai hàng nước mắt chảy xuống, vẽ trên khuôn mặt bẩn thỉu hai đường trắng tinh.
Lại Dược Nhi lập tức nói: “Ta mua mẹ cháu, mau dẫn ta đi nào.”
Mẫn Tiểu Ngưu thu cành trúc lại rồi bước đi, Lại Dược Nhi, Đường Quả và Phó Vãn Phi nhìn theo cái bóng lanh lẹ của nó mà đi theo xuyên qua rất nhiều được phố tới một khu bần dân bẩn thỉu rách rưới.
Khu của đám bần dân này hết sức cũ kỹ và rách nát. Vài ba miếng gỗ ghép lại đã gọi là “nhà”. Một vài nhà thậm chí là vài bó cỏ khô ghép lại, xuyên qua lớp cỏ khô còn thấy có vị cô nương đương tắm trong nhà. Trong ngôi nhà cuối dãy còn thấy một cái đầu bù xù ngồi gãi mày gãi mặt, hai mắt ngơ ngơ ngóc ngốc, trong nhà treo đầy mấy thứ đồ dùng hình dạng kì quái không thể tìm thấy ở bất cứ chỗ nào khác nhưng ở khu nhà nghèo này lại rất hữu dụng. Tiếng trẻ con khóc eo sèo truyền lại không ngừng, tứ bề đều có mùi ẩm mốc. Khu bần dân sống thế này những kẻ có tiền tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Phó Vãn Phi không cẩn thận giẫm phải một bãi phân.
Y “oẹ” một tiếng, mặt như muốn khóc. Lại Dược Nhi chau mày lại, sắp sửa cất tiếng mắng thì bất ngờ đứa trẻ dừng lại.
Nó dừng lại trước một căn nhà cửa gỗ.
Cái nhà gỗ ở cái khu bần dân này trông có vẻ ra dáng một ngôi nhà “hoàn chỉnh”. Ít ra không có gì hở ra khiến người ngoài có thể dòm vào trong nhà, duy chỉ có điều là mái nhà bằng cỏ lợp đã sớm bị gió thổi bay thành từng mảnh, trông thì có vẻ có mái nhưng chỉ nhìn được chứ không có tác dụng gì.
Trên cánh cửa gỗ có dán một tờ giấy đỏ, trên tờ giấy đề rành rành ba chữ “Năm mươi tiền.” Mẫn Tiểu Ngưu đẩy cửa ra.
Lại Dược Nhi rùng mình, ngay lập tức hiểu ra “bán mẹ” nghĩa là thế nào.
Y ngay lập tức vốc một nắm ngân lượng vụn, đặt vào tay đứa bé. Nó phảng phất có vẻ không tin đó là tiền thật, ngửa mặt lên nhìn. Lại Dược Nhi nói: “Chỗ tiền này chắc chắn hơn năm mươi tiền rồi.”
Rồi y quay lại phía Đường Quả và Phó Vãn Phi nói: “Hai ngươi đợi ta ngoài này.”
Đường Quả dạ to một tiếng, Phó Vẫn Phi thì vẫn không hiểu.
Lại Dược Nhi chuyển thân bước qua cánh cửa gỗ, cánh cửa không cần đẩy cũng tự động mở ra. Y gõ vào tường đối diện một cái, một tiếng “rầm” phát ra, có thể tưởng tượng được hai bức tường gần nhau đến mức chỉ một người bước lọt, tình hình có thể tượng tượng ra như thế.
Phó Vãn Phi gãi gãi đầu hỏi: “Sao chúng ta không được theo Lại thần y vào bên trong?”
Đường Quả lắc lắc hông, trợn trừng mắt nhìn gã một hồi rồi hỏi: “Ngươi là người hay là cái khố thế?”
Nếu như Đường Quả gọi gã là “đầu người óc heo” hay bất kỳ loài động vật nào thì nhất định Phó Vãn Phi sẽ biết đối phương định ám chỉ gì mà đáp lại, đằng này vấn đề Đường Quả hỏi lại hết sức cổ quái thành thử Phó Vãn Phi chỉ biết đáp rằng: “đương nhiên ta không phải cái khố rồi.”
Đường Quả làm bộ dạng giảo hoạt cười cười nói: “Thông thường tại những nơi thế này thường xảy ra những việc thế này. Trừ phi ngươi là cái khố thì mới có thể cùng vào, có điều ngươi là người thì làm sao mà cho ngươi vào cùng được?”
Phó Vãn Phi vẫn chưa hiểu ra nổi bèn lên tiếng hỏi lại: “Thế ở bên trong đó không phải là người à?”
“Tất nhiên là người rồi” – Đường Quả thở dài nói – “là nữ nhân đó”.
Phó Vãn Phi cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra.
Khi Lại Dược Nhi bước vào nhà, mũi y hơi đụng đậy. Y ngửi được một mùi lạ.
Một nữ nhân tóc dài, mặc một chiếc áo bào rộng màu trắng, có vẻ như khi nghe tiếng mở cửa nàng ta có hơi rung động tâm thần.
Lại Dược Nhi bất giác cảm thấy khá hơn.
Kỳ thực quanh khu bần dân này, chó kêu, mèo gào, tiếng trẻ con khóc lóc cứ liên tiếp nối nhau, không thể có cảm giác “tĩnh” được.
Nhưng Lại Dược Nhi dù chưa gặp nữ tử này bao giờ nhưng cũng cảm thấy một cảm giác hết sức “nhu tĩnh”.
Có thể ánh sáng trong nhà quá yếu nên ánh nhìn của Lại Dược Nhi dừng lại trên thân nữ tử nhu mỹ kia một lúc lâu, không hề rời mắt đi.
Chỉ nghe nữ tử kia dùng giọng lạnh lùng nhất mà nói: “Tiền đâu?”
Lại Dược Nhi giữ yên lặng, tiến về phía trước, lặng lẽ cởi hài ra. Nữ tử đột nhiên nói: “Ở đây ông không cần cởi hài cho sạch đâu”.
Lại Dược Nhi thấy nữ tử che mặt bằng một mảnh ti đoạn đen tuyền, trong lòng có chút rung động, cảm giác rung động đó trái ngược với cảm giác “nhu tĩnh” ban nãy.
“Vì sao nàng phải làm thế này?”
Nữ tử rùng mình một cái, nói: “Không làm vậy thì tiểu nữ biết làm gì hơn?”
Bần cùng có thể làm con người ta thay đổi, kẻ đeo đuổi công danh thành ra con buôn, người tốt thành kẻ xấu, quân tử biến ra tiểu nhân, liệt nữ thành ra dâm phụ. Lại Dược Nhi thở dài một tiếng: “Nàng không muốn phải không?”
Nữ tử u u đáp: “Có ai sinh ra mà lại muốn làm nghề này đâu…”
Lại Dược Nhi nói: “Đứa trẻ bên ngoài kia là con nàng à?”
Nữ tử gật gật đầu, Lại Dược Nhi ngắm nghía khuôn mặt trái xoan rất đỗi nhu mỹ của nàng, lông mi rất dài rủ xuống.
Lại Dược Nhi lại nói: “Nàng bán thân cứu cha sao?”
Nữ tử nói khẽ: “Không, tiểu nữ cứu công công của mình.”
Lại Dược Nhi ngồi xuống đùi nàng, ngữ khí chầm chậm thư thái: “À, ra là công công của nàng.”
Nử tử khoe hai bờ vai trắng như hai đồi tuyết, mềm mại êm ái, nói: “Ông… ông còn chờ gì nữa?”
Lại Dược Nhi từ từ cúi xuống, y vẩn thuỷ chung không tiến về phía trước.
Nữ tử bất ngờ kêu lên: “Ông… ông hiềm tiểu nữ không đẹp sao?” Dứt lời, nàng chuyển thân nhè nhẹ, Lại Dược Nhi lập tức ngừng hô hấp.
Lại Dược Nhi cảm thấy đau đớn trong lòng. Y đặt tay lên ngực.
Nữ tử kêu lên một tiếng. Nàng bị khuôn mặt anh tuấn của Lại Dược Nhi hấp dẫn, đồng thời cũng nhận ra đầu y tóc bạc trắng.
“Ông thực ra… bao nhiêu tuổi?”
Lại Dược Nhi trên mặt xuất hiện thần sắc thống khổ, nói: “Chẳng cần già tóc cũng bạc”.
Nữ tử do thiếu máu nên môi rất nhợt nhạt: “Ông… không thích tiểu nữ?”
Lại Dược Nhi từ đầu đến giờ ánh mắt vẫn không dời khỏi thân nữ tử kia. Y chẳng đáp vấn đề nàng hỏi, chỉ tiến lên một bước, dùng hai tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai ngà ngọc của nàng, tựa như ánh sáng chạm trên một đoá hoa yếu nhược.
Chỉ khi hai tay y đã chạm vào lớp quần áo trên y phục nữ tử thì nàng ta mới phấn chấn lên một chút, miệng khẽ rên nho nhỏ một tiếng như thể cho phép Lại Dược Nhi mau chóng cởi bỏ y phục của nàng nhưng hai tay y đã dừng lại. Y ghé miệng lại sát đôi tai ngọc, thì thầm hỏi một câu: “Hai kẻ sau tấm ván là thân thích hay bằng hữu của nàng thế?”
Nữ tử thân hình bị gìm chặt, theo bản năng vội lắc đầu.
Đồng thời cùng lúc đó tấm ván đột nhiên bị phá vỡ thành bốn năm mảnh bắn ra tung toé. Sau tấm ván, hai người một hai tay tám kiếm, một tay cầm sáu kiện binh khí, trong một sát na xuất ra mười hai chiêu sát thủ.
Một người chỉ có hai tay, làm sao có thể dùng tám kiếm.
Đó là vì kẻ này kẹp một thanh nhuyễn kiếm ánh bạc lấp loáng giữa mỗi kẽ ngón tay, hai tay múa loang loáng như lốc xoáy, kiếm thanh phát ra sắc lẻm. Hai tay gã tựa như hai đoá ngân hoa bung nở.
Còn kẻ kia trên tay cầm sáu kiện binh khí, đó là vì gã đích thị là một kẻ có một cánh tay rất dài như một cây gậy, đặc biệt trên tay có sáu loại binh khí lần lượt bao gồm: phán quan bút , Diêm vương qua , thiên thượng đồng , xà hình kiếm , phá giáp liên và ngô công câu tổng cộng là sáu loại. Trong trường hợp tệ nhất nếu cả sáu loại binh khí đều xuất ra trong một chiêu sẽ đạt đến uy lực tối cao. Gã lập tức sử dụng bảy chiêu sát thủ, công hướng về phía Lại Dược Nhi.
Lại Dược Nhi ngồi xuống và khoanh chân lại.
Khi y đứng dậy y rất cao lớn, mái tóc bạc trắng, thần thái uy nghĩ. Song y không vội đứng dậy hẳn, rồi y an nhiên ngồi xuống lại, ôn hoà hướng về phía nữ tử kia mà nói: “Không có gì phải ngại”.
Mắt y vẫn không rời khỏi thân nữ tử.
“Rầm rầm” liền hai tiếng, hai sát thủ kia phá tan tấm vách mà ra, nguyên lai là nhân sát na lúc đứng dậy Lại Dược Nhi đã xuất một tụ liễn khỏi tay áo, đâm trúng vào thân hai kẻ kia. Chúng không kịp kêu lên một tiếng, thân thể bắn ra, phá vỡ vách mà văng ra ngoài.
Nữ tử kia nhắm chặt mắt, không lạnh mà run lên bần bật, giống như ánh sáng buổi sớm chiếu lên giọt sương đọng trên cánh hoa, đẹp đến độ say lòng ngường. Trên môi nàng nở một nụ cười gượng gạo nhưng hai má vẫn lưu lại vẻ quyến rũ chết người.
Lại Dược Nhi nói: “Ngươi là thủ hạ của “Quỷ y” Gia Cát Bán Lý phải không? Ngươi làm gì ở đây?”
Nữ tử đột nhiên cắn nhẹ môi, trên tay vụt xuất hiện một thanh kiếm nhỏ, như thiểm điện tấn công vào phần ngực dưới của Lại Dược Nhi.
Lại Dược Nhi không đoán được trước rằng nữ tử kia sẽ có hành động này, cũng đã quá trễ để tránh. Tay áo của y cực dài, bỗng nhiên phất ngang ngực một cái. Nữ tử kia cảm giác không thể thu kiếm lại cũng không thể đâm thẳng tới được.
Trong hoàn cảnh ấy, nữ tử không biết làm sao để đâm Lại Dược Nhi nổi.
Phó Vãn Phi ở bên ngoài cửa gỗ cảm thấy rất ngượng ngùng, y gãi đầu gãi tai, đi đi lại lại rồi cuối cùng cũng đành hỏi: “Lại thần y… ông ấy… Ông ấy thực sự đang ở bên trong và làm…?”
Đường Quả ngó bộ dạng của Phó Vãn Phi, không thèm lý đến gã nữa, thay vào đó y nghe nghe ngóng ngóng xung quanh.
Phó Vãn Phi hết kiên nhẫn nổi, nói lớn: “Bất kể ông ta có đúng đi nữa thì mẹ của đứa bé kia làm kĩ nữ cũng chỉ vì nghèo, làm sao ông ta có thể…”
Đường Quả đang từ trên cây bỗng nhảy phắt xuống đất, một ngón tay đặt lên môi, “suỵt” một tiếng đồng thời tiến về phía Phó Vãn Phi nói:
“Ngươi nghĩ cha là loại người nào thế?”
Phó Vãn Phi đáp: “Ông ta…?”
Đường Quả nói: “Cha ta không mê gái đẹp, chẳng mê rượu ngon, càng không thích cờ bạc, ông kiên quyết không vào trong…chỉ vì thế.”
Phó Vãn Phi nhìn “tiểu đại nhân” đứng trước mắt, hỏi: “Thế ông ấy vào bên trong làm gì?”
Đường Quả đáp: “Ta không biết”.
Nó nhìn thiếu niên đứng trước mặt, trong mắt hiện lên sự sùng bái: “Nhưng ta biết ông ấy làm vậy ắt hẳn có lý do…”
Y còn chưa nói xong thì đã nghe “rầm” “rầm” hai tiếng, hai người từ trong nhà vọt ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào tay họ phát ra ngân quang loang loáng.
Đường Quả hưng phấn kêu lớn: “Cha đem hai kẻ làm quà cho chúng ta đây”. Vừa nói xong y đã phi thân đến, giáng một quyền xuống mé trái của đại hán song thủ bát kiếm kia.
Đại hán kia chính ra đã bị thương bảy tám chỗ, không thể chống lại, đẩy Đường Quả ra không nổi. Quả đấm của Đường Quả tuy nhỏ nhưng sức mạnh chẳng nhỏ tí nào. Đại hán bị đánh một quyền, thấy sao bay đầy đầu, choáng váng kêu “ối” một tiếng. Đường Quả mặc kệ, liên tiếp giáng quyền xuống đầu y như mưa, đồng thời hô lớn: “Ngươi không đánh à?”
Phó Vãn Phi vội nói: “Ta không biết hai kẻ này, làm sao mà đánh?”
Đường Quả nói gấp: “Hai tay chúng có vũ khí, ngươi không nhận ra chắc?”
Phó Vãn Phi run lên, đáp: “Ta không nhận ra.” Chỉ thấy đại hán dùng sáu loại binh khí kia đã lao vào đánh nhau.
Đường Quả lúc này đã đánh đại hán dùng song thủ bát kiếm kia đến mức ngất xỉu, nó nhảy phắt sang đứng cạnh Phó Vãn Phi, nói: “Hai tên này đều là ác nhân, chúng ta đánh cho chúng bò lê bò càng là được. Không cần phải nói lại chứ?”
Phó Vãn Phi nói: “Không được. Y đã ngã rồi mà chúng ta còn đánh thì khác nào thấy người khác gặp nguy mà lợi dụng cơ chứ?”
Đường Quả dẫm vào chân Phó Vãn Phi, nói: “Cái đồ ngôc nhà ngươi”. Nó chưa nói dứt lời thì đã nghe một tiếng hô to, sau đó liên tiếp mấy tiếng “Toa toa toa toa toa toa toa toa Toa toa” hưởng ứng. Trong một chiêu sáu kiện binh khí chia ra làm hai, ba kiện nhằm hướng Đường Quả mà tấn công, ba kiện còn lại thì nhằm Phó Vãn Phi bay tới.
Phó Vãn Phi đột ngột rút cương đao ra, đao thế dũng mãnh xuất ra một chiêu phản công lại.
Đường Quả lùi lại một bước, mượn lực trên thân mộc lan, bật ra đằng trước, hai tay y xoè ra, thân hình bay thẳng lên rồi đáp xuống cánh cửa gỗ, cười cười nói: “Này Phó ca ca, ta nghỉ ngơi một lát. Việc này giao cho ca ca làm nốt phần của ta nhé.”
Phó Vãn Phi giận dữ nói: “Ngươi!” Gã chưa nói xong thì lục đạo binh khí cực kỳ lăng lệ phát ra tấn công y. Phó Vãn Phi nhất thời bị bức đến nhảy loạn cả lên.
Đường Quả cười nói: “Sức ngươi đi được một dặm thì sức ta đi được đến bốn dặm”. Nói xong thấy nó xuất liền hai cước cùng lúc đạp vào cánh cửa gỗ.
Lúc đó tình cảnh hết sức kỳ dị, không biết phải gọi là gì.
Chỉ có những ai cực kỳ cẩn thận hay nhãn lực cực kỳ tổ mới thấy rõ rằng trên bức vách gỗ có bốn cái lỗ cực nhỏ.
Thực ra cửa gỗ của khu người nghèo này mà có lỗ thì không phải là điểm gì lạ thường, điểm là là bốn cái lỗ này đột nhiên xuất bốn mũi tên màu xanh lam.
Bốn mũi tên đó lộ ra khỏi bốn cái lô chỉ nhỏ như hạt gạo.
Đường Quả trông thấy, đúng lúc bốn mũi tên đó bắn ra.
Sau ngôi nhà gỗ xuất hiện bốn đại hán, hai người nhắm vào Phó Vãn Phi, hai người nhắm vào Đường Quả, cùng hành động lột lúc, đột nhiên bốn mũi tên quay đầu lại, trùng trùng tấn công vào trước mặt bốn kẻ kia.
Lúc đó mấy kẻ này không kịp đề phòng, một thổ huyết, một ngất xỉu, một bị chấn gẫy xương sườn, một bị mũi tên đâm thẳng vào ngực, đau đớn ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT