Làm sao nỡ chứ? Khi mà Michael đã đối xử ngọt ngào với mình như vậy
trong suốt bữa trưa. Dường như không ai trong cái trường này không biết vụ bà tới và lôi mình ra khỏi phòng điểm danh hồi sáng. Thử ai mà không để ý cho được khi bà ngang nhiên đi vào trường với cái mũ loè loẹt và cặp lông mày có một không hai như vậy, lại còn quắp theo bên cạnh con
Rommel trụi thùi lùi. Trông bà chẳng khác gì ca sĩ Cher.
Ai
cũng quan tâm về "căn bệnh" của bố. Nhất là anh Michael. "Anh có giúp
được em cái gì không? Ví dụ như bài tâp môn Đại số chẳng hạn? Anh biết
là không nhiều nhặn gì nhưng ít nhất đó là điều anh có thể giúp em..."
Lúc ấy mình làm sao mình dám mở miệng ra nói rằng bố em chẳng hề ốm tẹo nào cả, bà em chỉ là muốn lôi em đi mua sắm mà thôi. Và rằng em đi mua váy để tới buổi dạ hội vào đúng hôm bọn mình có hẹn đi chơi xem phim
với nhau.
Chịu thôi. Mình không thể nói với anh ấy. Không thể
nói với một ai. Mình chỉ biết ngồi im suốt cả giờ ăn trưa. Và mọi người cho rằng cái sự im lặng ấy sở dĩ là do mình đang quá đau buồn. Đúng là mình đang đau buồn thật, nhưng không phải là cái- lý- do-
mà-ai-cũng-nghĩ-là-họ-biết.
Vừa ăn trưa xong mình chạy ngay ra bốt điện thoại và gọi về nhà cho mẹ. Chắc chắn mẹ đang ở nhà vì mấy hôm nay mẹ đang bận bịu với cái tường
phòng em bé. Mẹ đã vẽ tới bức thứ ba rồi, trên đó là toàn cảnh thế chiến thứ hai và sự sụp đổ của Liên Xô.
Mẹ vừa nhấc máy mình đã hỏi ngay xem có phải mẹ đã quên không nói với mình chuyện gì không. "Ôi.
Mia. Mẹ xin lỗi. Bà nội gọi đúng lúc đang chiếu Ann Nicole. Con cũng
biết đầu óc mẹ thế nào mỗi khi đang xem dở Ann Nicole rồi đấy.
Mình nghiến răng kèn kẹt: "Mẹ... Tại sao mẹ lại đồng ý cho bà bắt con
đi dự cái dạ hội ngu xuẩn đó? Mẹ đã cho phép con đi chơi với anh
Michael rồi cơ mà".
"Thế á?" - mẹ nghe có vẻ như khôn hề nhớ
là mình đã làm chuyện đó. Mà cũng đúng thôi, làm sao mẹ nhớ được khi
còn đang nửa tỉnh nửa mê như thế. Mình cũng dại gì nhắc cho mẹ nhớ về
cái vụ mình đã lợi dụng lúc mẹ đang ngái ngủ để xin đi chơi như thế
nào. Phải để cho mẹ cảm thấy có lỗi vì những gì mẹ đã gây ra cho mình
mới được - "Ôi, con yêu. Mẹ xin lỗi con lắm lắm. Chắc con phải hoãn vụ
đi chơi với Michael sang dịp khác. Cậu ấy sẽ thông cảm thôi".
Mình gào lên: "MẸ! Anh ấy sẽ không hiểu đâu. Đáng ra đây là buổi hẹn đầu tiên của bọn con mà! Mẹ phải làm gì đi chứ".
"Mẹ hơi ngạc nhiên khi con phản ứng như vậy đấy, Mia. Mẹ tưởng con phải thích đi dự dạ hội chứ. Tối hôm trước con còn nói không muốn Michael
nghĩ rằng con chạy theo cậu ta cơ mà. Huỷ cuộc hẹn đầu tiên với Michael chính là một cách hay đấy con yêu ạ".
"Mẹ đừng đùa con nữa.
Jane cũng chẳng bao giờ huỷ cuộc hẹn đầu tiên với Mr. Rochester cả. Cô
ấy chỉ không suốt ngày gọi điện thoại cho ông ý thôi".
"Ồ..."
"Mẹ, chuyện này nghiêm trọng đấy. Mẹ phải tìm cách cứu con ra khỏi vụ dạ hội này đi".
"Để mẹ nói với bố xem".
Thế là xong. Bàn với bố đồng nghĩa với việc mình càng phải có mặt trong buổi dạ hội nhà Trevanni đó.
Đáng ra giờ mình phải đang bò ra làm bài Đại số nhưng đầu mình chỉ nghĩ được mỗi chuyện phải huỷ hẹn với anh Michael. Nhưng cái chính là bằng cách nào? Nếu anh ấy giận và không bao giờ rủ mình đi chơi nữa thì sao?
Tệ hơn nữa, nhỡ anh ấy rủ một cô bạn khác đi xem Chiến tranh
giữa các vì sao thì sao? Nhỡ cô ấy cũng thuộc làu làu lời thoại trong
phim thì sao?
Ở cái đất Mỹ này có ai mà không thuộc làu bộ
phim này. Anh Michael nhắm mắt cũng chọn đại được vài cô. Và họ sẽ có
một buổi tối thật lãng mạn bên nhau. Không có mình.
Lilly đang cố tìm mọi cách moi tin từ mình. Nãy giờ cậu ấy chuyển cho mình không
biết bao nhiêu tờ giấy rồi. Hôm nay cô Hill phải ngồi trong lớp vì
trông phòng giáo viên họ đang tổng vệ sinh. Cô ý giả vờ ngồi chấm bài
nhưng thật ra đang đọc báo thôi. Mình nhìn thấy bìa báo đằng sau quyển
vở mà.
Bố cậu ốm nặng lắm à? Cậu có phải bay về Genovia không? - Lilly viết.
Không - mình viết lại
Có phải là bệnh ung thư không? Bố cậu bị tái phát à?
Không.
Vậy thì là gì? - chữ viết của Lilly trong hơi nghệch ngoạc, một dấu
hiệu chứng tỏ cậu ấy đang sắp hết kiên nhẫn rồi - Tại sao cậu không kể
với mình?
Mình rất muốn viết rằng: Bởi vì sự thật sẽ khiến cho tình cảm giữa mình và anh trai cậu rạn nứt. Mình không thể chịu nổi
điều đó. Cậu biết mình không thể sống thiếu anh ý mà!
Nhưng
tất nhiên mình không viết ra điều đó, bởi vì mình quyết không đầu hàng
vụ này đâu. Mình chí ít cũng là công chúa của hoàng tộc Renaldo cơ mà.
Làm sao có thể buông xuôi dễ dàng thế được. Cứ nhìn thành tích của các
vị tổ tiên nhà mình thì thấy: cụ Agnes và cụ Rosagunde đó. Cụ Agnes đã
nhảy xuống sông tự vẫn (nhưng không chết) để đạt được điều cụ muốn
(không phải làm tu sĩ). Còn cụ Rosagunde đã dám cạo trọc đầu chỉ vì
không muốn lấy người mình không yêu. Do đó, mình, Mia Thermopolis này sẽ không để một chuyện cỏn con như cái vũ hội đen trắng nhà Trevanni cản trở buổi hẹn hò đầu tiên của mình đâu.
Không đời nào.
À, mà có khi đây là năng khiếu của mình không biết chừng. Sự bất khuất mà mình kế thừa từ các vị công chúa trước của nhà Renaldo.
Nghĩ vậy, mình vội viết ngay cho Lilly:
Lilly, có phải cái năng khiếu của mình mà cậu nói hôm trước chính là sự bất khuất, giống như các vị tổ tiên trước kia của mình không?
Mình nín thở đợi câu trả lời của Lilly. Mặc dù nếu đúng là thế thật thì mình cũng chẳng biết phải làm sao với cái năng khiếu này. Chưa từng
nghe thấy ai nói tinh thần bất khuất là một năng khiếu cả. Nó có kiếm
được ra tiền như chơi vi-ô-lông, sáng tác nhạc hay sản xuất chương
trình truyền hình đâu.
Nhưng dù có còn hơn không.
Thật buồn là câu trả lời của Lilly cực đáng thất vọng:
Không. Năng khiếu của cậu không phải là sự bất khuất, hâm ạ. Chúa ơi,
sao nhiều lúc cậu chậm hiểu thế nhỉ. BỐ CẬU BỊ LÀM SAO????
Haiz... Chán!
Không sao cả. Bà chỉ muốn đưa mình đến tiệm Chanel nên đã dựng ra chuyện bố bị ốm thôi.
Lilly viết lại: Giời ạ, hèn gì trông cậu như vừa nuốt phải cái bít tất. Bà cậu đúng là khác người thật.
Nói rất chuẩn. Chỉ có điều Lilly không thể hình dung ra nổi độ khác người của bà kinh dị đến thế nào thôi.Thứ Tư, ngày 21 tháng 1, tiết 6, tại cầu thang tầng 3
Cuộc họp khẩn với hội
những-người-theo-thuyết-giữ-bạn-trai-của-Jane-Eyre. Bọn mình có nguy cơ bị phát hiện bất cứ lúc nào, bởi cả lũ đã trốn lớp tiếng Pháp tụ tập ở dưới cầu thang dẫn thẳng lên nóc nhà. Nhưng cửa lên trên nóc đã bị
khoá. Thế mà trong bộ phim làm về cuộc đời mình nhân vật Lilly lại nói
bọn học sinh lúc nào cũng chui lên đó chơi. Thêm một ví dụ nữa chứng
minh nghệ thuật không phản ánh đúng cuộc đời thực.
Hoá ra mình không phải là đứa duy nhất gặp vận xui ngay đầu học kì mới này. Ngoài
vụ bị trật mắt cá chân ở Aspen, Tina lại vừa nhận được tin nhắn của anh Dave Farouq El-Albar lúc tiết 5: EM ĐÃ KHÔNG GỌI LẠI. ANH SẼ CÙNG
JASMINE ĐI XEM TRẬN RANGER. SỐNG TỐT NHÉ!
Chưa bao giờ mình
thấy một tin nhắn nào thiếu tình người đến như vậy. Mình lạnh hết cả
xương sống không đọc được những dòng chữ đó.
"Thằng đểu! Đừng thèm bận tâm, Tina ạ. Cậu sẽ tìm được người tốt hơn nhiều" - Lilly an ủi.
"Mình k-không muốn người tốt hơn" - Tina sụt sùi nói - "Mình chỉ cần anh D-Dave thôi".
Trông Tina đau đớn như vậy thật thương quá đi thôi. Không chỉ là nỗi
đau trong tim, còn là nỗi đau thể xác nữa. Sao không đau cho được khi
phải trèo ngần ấy bậc thang với cái chân cà tàn như vậy???
Nhưng mình đã hứa với Tina là sẽ ở bên cậu ấy, giúp cậu ấy vượt qua sự
đau khổ này. Lilly đã chỉ ra 5 giai đoạn thất tình của Elisabeth
Kubler-Ross như sau:
Chối bỏ: Không thể tin nổi anh ấy lại làm
như vậy với mình; Giận dữ: Jasmine là một đứa ngu ngốc khi tin vào
những lời ngon ngọt của anh ta; Thoả hiệp: hứa với anh ấy rằng từ giờ
mình sẽ gọi điện hàng đêm biết đâu anh ấy lại quay lại với mình; Đau
khổ: mình sẽ không bao giờ yêu một người con trai nào khác được nữa;
Chấp nhận: hừm... có lẽ anh ta là một kẻ ích kỉ. Không tiếc làm gì!
Với việc ngồi đời Tina "leo" được tới bậc "chấp nhận", mình rất có khả năng sẽ bị đình chỉ học tập - một hình thức kỉ luật cho tội trốn tiết ở trường Albert Eintein này.
Nhưng giữa chuyện kỉ luật với chuyện bạn bè thì tất nhiên bạn bè vẫn hơn chứ.
May mà có chú Lars đứng canh ở chân cầu thang rồi. Nếu thầy giám thị
Kreblutz đi qua, chú ý sẽ huýt sáo quốc ca Genovia báo cho bọn mình
biết. Khi ấy cả lũ sẽ trốn ra ngay sau mấy tấm đệm dựng gần đó (vừa hôi, vừa bẩn).
Sau sự vụ của Tina mình cũng ngộ ra một điều vô
cùng quý báu: cái thuyết giữ bạn trai của Jane Eyre không phải lúc nào
cũng hiệu quả.
Trong khi bà, người đã giữ được ông nội bên cạnh mình được 40 năm, lại cho rằng điều khiến bọn con trai nhanh chán nhất là con gái cứ chạy theo họ.
Điều này hoàn toàn đúng với
Lilly, người có mối quan hệ bền vững nhất trong lũ bọn mình. Cậu ấy
chẳng bao giờ theo đuổi Boris cả. Chính Boris mới là người thao đuổi
Lilly. Nhưng có thể là do Lilly quá bận với mấy vụ kiện cáo của mình
nên chỉ quan tâm Boris cho có lệ mà thôi.
Thề là nếu mình nhận
được tin nhắn nào của anh Michael giống như kiểu của Dave, mình sẽ ngay xuống khỏi cầu Tappan Zee. Đảm bảo sẽ không có anh cảnh sát đường biển nào lao xuống cứu mình đâu, vì cậu Tappan Zee cao hơn cầu Pont des
Vierges rất rất nhiều.
Như vậy cũng có nghĩa là mình không thể
huỷ cuộc hẹn với anh Michael được. Không đời nào, không cách nào. Cho
dù Hoàng gia Monaco có phóng tên lửa vào nhà Quốc hội Genovia thì cũng
thế thôi: mình sẽ không đi dự vũ hội đen-trắng. Bà và quý bà Trevanni
cần phải hiểu rằng không phải chuyện gì cũng theo ý họ muốn được.
Vì sao ư? Bởi vì khi chuyện có liên quan đến người yêu của mình, những người phụ nữ nhà Renaldo không bao giờ chùn bước. Chiến đấu vì tình yêu của mình!
BÀI TẬP VỀ NHÀ:
Đại số: bài tập chương 11 VÀ...??? Không biết nữa, tất cả tại bà.
Tiếng Anh: viết nhật kí tiếng Anh (Kỳ nghỉ đông của tôi - 500 từ) VÀ...???? Cũng không biết, lại là tại bà.
Sinh vật: đọc chương 13, VÀ...??? Tiếp tục không biết, tiếp tục tại bà.
Sức khoẻ và An toàn: chương 1, Bạn và môi trường xung quanh bạn, VÀ...??? Không biết, tại bà.
NK&TN: tìm ra năng khiếu bí mật của bản thân.
Tiếng Pháp: Chapitre Dix, VÀ... Không biết, vì trốn học.
Văn minh thế giới: chương 13: Thế giới mới; diễn giải về tác dụng và
hậu quả của kỹ thuật đã ảnh hưởng tới cuộc sống con người như thế nào.
Thứ Tư, ngày 21 tháng 1, trong xe limo tới chỗ bà
Trong khi mình còn chật vật chưa tìm ra năng khiếu của bản thân là gì
(nếu có) thì năng khiếu của bà thật quá rõ ràng. Bà Clarisse Renaldo có một biệt tài có một không hai đó là: hủy hoại hoàn toàn cuộc sống của
chính cháu gái bà. Thật nghiệt ngã thay đây cũng chính là mục tiêu suốt bao lâu nay của bà. Rất đơn giản, vì bà không thích anh Michael. Không phải vì anh ấy làm điều gì sai trái với bà. Ngoài việc khiến cho cháu
gái bà vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Bà thậm chí còn chưa gặp anh ấy lần nào.
Bà không ưa anh Michael vì anh ấy không phải là người hoàng tộc.
Sao mình biết ư? Vì ngay khi bước vào phòng, chuẩn bị tinh thần cho giờ học làm công chúa với bà thì mình thấy một người đang ve vẩy cái vợt
tennis, làm bộ ra vẻ ta đây là Andre Agassi không bằng. Còn ai vào đây
ngoài hoàng tử René "đáng kính".
"ANH đang làm cái gì ở đây
thế?" - mình cao giọng hỏi, vẻ đề phòng. Để rồi ngay sau đó bị bà chỉnh cho một trận vì tội dám ăn nói chợ búa như vậy với anh René. Bà nói,
giọng mình cứ như đang nghi ngờ anh ý thó trộm đồ hay làm việc gì đó
xấu xa. Còn không à, hồi ở Genovia mình đã phải đánh nhau với anh ta để cướp lại cái quyền trượng vốn thuộc về mình cơ đấy.
"Để
thưởng thức vẻ đẹp thành phố nơi em ở" - anh René mơ màng đáp như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó cáo lui đi tắm. Thật trơ tráo!
"Amelia. Đó là cách cháu chào mừng anh họ của mình hay sao?" - giọng bà cực kỳ phật ý.
"Sao anh ta vẫn chưa quaylại trường học hả bà?" - mình vẫn thắc mắc.
"Bởi vì nó đang được nghỉ chứ sao".
"Vẫn nghỉ cơ ạ?" - thật nghi ngờ! Làm quái gì có cái trường ĐH nào, kể cả ở Pháp, lại cho sinh viên nghỉ Giáng Sinh tới tận tháng 2 hở giời?
"Trường học của René thường có kỳ nghỉ dài hơn ở Mỹ. Để sinh viên có
thể tận dụng hết thời gian đi trượt tuyết" - bà giải thích.
"Cháu chẳng thấy anh ta mang theo cái ván trượt nàocả"- mình thẳng thừng nói.
"Lắm chuyện. René năm nay trượt tuyết thế là đủ rồi. Hơn nữa nó rất thích Manhattan" - bà tìm mọi cách gạt bay đi.
Tất nhiên rồi, New York là thành phố tuyệt vời nhất trên thế giới này
mà. Này nhá, hôm trước nhân viên công trường đã tìm thấy trên đường 42
một con chuột nặng 9kg, nhẹ hơn Louie Mập nhà mình có 2kg. Làm sao có
thể tìm được một con chuột nặng 9kg ở mấy nơi như Paris hay Hong Kong
chứ?
Nói về buổi học làm công chúa hôm nay: bà liệt kê cho mình tất cả những nhân vật lớn mà mình sẽ gặp trong buổi vũ hội tới. Đặc
biệt là những cô tiểu thư con nhà giàu, hay còn gọi là giới quý tộc Mỹ, sẽ ra mắt GIỚI trong buổi tối hôm đó. Họ sẽ diện những bộ váy cầu kỳ
diêm dúa đắt tiền, với hy vọng tìm được một tấm chồng ưng ý. Trong khi
cá nhân mình thì cho rằng, thứ mà mấy cô tiểu thư đó cần là một tấm
bằng tốt nghiệp và một công việc làm thêm như đi dạy học cho những
người vô gia cư mù chữ chẳng hạn.
Đúng lúc đó đột nhiên trong đầu mình lóe lên một suy nghĩ:
Tại sao Michael không thể đi dự vũ hội đen-trắng cùng mình tại nhà Trevanni cơ chứ?
Đành rằng như thế có nghĩa là không có Chiến tranh giữa các vì sao, anh ý sẽ phải đóng bộ vét. Nhưng chí ít thì bọn mình cũng được ở bên nhau. Chí ít thì mình sẽ có thể tặng quà sinh nhật muộn cho anh ý. Chí ít
mình không phải hủy bỏ toàn bộ cuộc hẹn hò của hai đứa. Chí ít mối quan hệ giữa hoàng gia Monaco và Genovia cũng sẽ vẫn tốt đẹp.
Nhưng làm sao để thuyết phục được bà mới là cái khó. Hơn nữa bà chưa bao giờ đề cập đến chuyện mình có thể đi cùng với một người khác.
Không hiểu mấy cái cô tiểu thư kia kiếm đâu ra bạn nhảy nhỉ. Hay họ lại mời cả một trung đoàn các anh sỹ quan trẻ tới dự buổi vũ hội ấy?
Giờ là lúc mình phải vận toàn bộ nội công, sử dụng mọi ngón nghề và
tiểu xảo mà bà đã dạy để đem ra áp dụng với chính bà mới được.
Bà vẫn không hay biết những gì đang diễn ra trong đầu mình, thoải mái
ngồi chải lông cho con Rommel, như cách bác sỹ thú y dặn. "Con nữa,
Amelia. Dù có làm gì đi nữa thì cũng không được nhìn quá lâu vào khuôn
mặt mới nâng cấp của bà Trevanni, nhớ chưa. Ta biết sẽ rất khó đấy, bởi vì gã bác sỹ thẩm mỹ của bà ấy tay nghề quá kém. Nhưng Elena lại muốn
như thế mới lạ chứ. Từ ngày xưa đã..."
Mình vội ngắt lời: "Bà, cháu dắt theo một người tới buổi vũ hội có được không bà?"
Bà trừng mắt nhìn mình: "Ý cháu là sao, Amelia? Ta nghĩ mẹ cháu sẽ
không thích vũ hội đen-trắng tại nhà Trevanni đâu. Ở đó sẽ không có mấy người cực đoan ăn mặc kiểu hippy như thế đâu..."
"Không, không phải mẹ cháu. Ý cháu là bạn nhảy của cháu" - mình rụt rè nói.
"Nhưng cháu đã có bạn nhảy đi cùng rồi mà" - bà vừa nói vừa với tay sửa vòng cổ khảm kim cương của Rommel.
"Cháu á?" - mình sửng sốt hỏi.
"Tất nhiên rồi" - bà nói (mình nhận thấy bà vẫn nhìn thẳng vào mắt mình như mọi khi) - "Hoàng tử René đã rất lịch sự khi ngỏ lời muốn làm
người hộ tống cho cháu tới buổi vũ hội lần này. Ừm... chúng ta đã nói
đến đâu rồi nhỉ. À đúng rồi, gu thời trang của bà Trevanni. Ta nghĩ đến giờ cháu đủ thông minh để hiểu được rằng không bao giờ được phép nhận
xét hoặc góp ý, thẳng vào mặt, về cách ăn mặc của chủ nhà. Nhưng ta
nghĩ cháu cần biết bà Trevanni có xu hướng thích mặc những bộ quần áo
trẻ hơn so với tuổi, để lộ..."
"Anh René sẽ là bạn nhảy của
cháu ư?" - mình đứng phắt dậy, suýt nữa hất đổ cả ly Sidecar trên bàn
của bà - "Anh René sẽ đi cùng cháu tới vũ hội đen-trắng ư?".
Mình nheo mắt nhìn chằm chằm vào bà nghi ngờ: "Bà đang tính chuyện gì thế? Không phải bà định ghép cháu với anh René chứ?"
"Tất nhiên là không rồi" - nét mặt bà giờ đã khác hẳn, giống y như
những lần bà cố tỏ ra mình là một người phụ nữ yếu đuối, để người khác
phải mủi lòng và chiều theo ý bà. Mình hiểu quá mà - "Trí tưởng tượng
của cháu thật phong phú quá. Chắc là thừa hưởng từ gene của mẹ rồi. Chứ bố cháu chưa bao giờ có những suy nghĩ lạ đời kiểu như cháu, Amelia ạ. Ơn Chúa! Nếu bố cháu cũng cứ hay suy diễn linh tinh như cháu chắc ta
không thọ trên dương thế đến ngày này".
"Thế bà nghĩ cháu nên
suy nghĩ thế nào đây? Bà bắt bọn cháu nhảy cùng nhau còn gì" - mình cố
cãi bướng. Chứ thực sự trong thâm tâm mình cũng cho rằng mình tưởng
tượng hơi quá. Có ai lại đi tìm chồng cho một con nhãi ranh mới 14 tuổi đầu cơ chứ.
Bà khinh khỉnh khó chịu: "Đã bảo là để chụp ảnh lấy tin còn gì".
"...còn nữa, bà không ưa anh Michael"
"Ta chưa bao giờ nói là ta không ưa nó. Theo những gì ta được biết về
cậu trai đó thì nó cũng là một đứa rất tài giỏi và đáng mến. Ta chỉ muốn cháu nhìn nhận sự thực rằng cháu không hề giống như những đứa con gái tầm thường khác. Cháu là một công chúa, và cháu có cả một quốc gia cần phải suy nghĩ tới".
"...và rồi anh René tự dưng có mặt ở đây. Bà lại còn tuyên bố anh ý sẽ tháp tùng cháu tới buổi dạ hội nữa chứ".
"Ta sai hay sao khi muốn đứa cháu họ có một kỳ nghỉ vui vẻ ở Mỹ? Nó
chịu quá nhiều thiệt thòi và mất mát, từ tòa lâu đài dòng họ đến cả
vương quốc..."
"Bà, anh René thậm chí còn chưa ra đời khi họ đuổi gia đình anh ấy ra khỏi..."
"Ta nghĩ cháu nên cảm thông với cảnh ngộ đáng thương ấy của anh họ mình chứ".
Tuyệt! Thật không nói lại bà nữa rồi! Mình đâu thể vác cả Michael và
René tới buổi dạ hội. Lại còn chưa kể chú Lars đi làm vệ sỹ nữa đấy.
Mình trông còn chưa đủ kỳ quái hay sao chứ???
Giá như mình
không phải là công chúa Mia, mà là công chúa Leia. Mình thà tới Hành
tinh chết còn hơn là tới vũ hội đen-trằng tối thứ Sáu tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT