Đời mình sẽ không bao giờ có chuyện mình sẽ phát minh ra được cái gì có ích cho xã hội đâu.. Mà có khi đến một phát minh gây hại cho xã hội mình
cũng chẳng nghĩ ra nổi ý chứ. Thậm chí đến việc lắp đặt ĐỒNG HỒ TÍNH PHÍ ĐỔ XE mình còn không thuyết phục nổi người dân ở đất nước tương lai của mình.
BÀI TẬP VỀ NHÀ:
Đại số: các bài tập ở đầu Chương 11 (không có phần ôn tập vì mới bắt đầu học kì hai. Cũng chưa phải lo chuyện thi trượt!!!)
Tiếng Anh: tiếp tục viết Nhật kí tiếng Anh (Kỳ nghỉ Đông của tôi - 500 từ)
Sinh: đọc Chương 13.
Sức khỏe và An toàn: đọc Chương 1, Bạn và môi trường xung quanh bạn
NK&TN: tìm ra năng khiếu đặc biệt vẫn đang tìm ẩn trong người mình
Tiếng Pháp: Chapitre Dix
Nền văn minh thế giới: Chương 13: Thế giới mới.
Thứ Ba, ngày 20 tháng 1, trong xe limo đến chỗ bà học làm công chúa
NHỮNG VIỆC CẦN LÀM
Tìm chiếc quần chíp Queen Amidala. Ngừng ngay dày vò bản thân về chuyện anh Michael yêu in ít hay yêu nhiều nhiều. Nên hạnh phúc với những gì mình
đang có. Cần nhớ là rất nhiều bạn ở trường còn chưa có người yêu. Hoặc
có nhưng trong rất kinh dị, hoặc không có răng cửa. Gọi cho Tina để so
sánh những điểm nào trong nguyên tắc không-theo-đuổi-con-trai thực sự
hiệu quả. Làm tất cả các bài tập được giao. Không được chểnh mảng ngay
ngày học đầu tiên. Bọc quà sinh nhật cho anh Michael. Tìm hiểu xem tối
qua bà nói gì với mẹ. Lạy trời không phải mấy chuyện vô bổ kiểu như kêu
mình đi bắn đĩa. Mình chẳng muốn bắn ai hay bất cứ cái gì cả. Ngừng ngay chuyện cắn móng tay. Mua ổ rơm cho mèo. Tìm hiểu về cái năng khiếu tìm
ẩn mà Lilly đã nói. Nếu Lilly biết, thì chứng chỏ cái năng khiếu đó lộ
ra rất rõ. Bởi vì đến giờ cậu ấy vẫn chưa nhận ra vụ cái mũi của mình.
CẦN NGỦ NHIỀU HƠN!!!! Chắc chắn chẳng bạn trai nào lại thích bạn gái
mình mắt thâm quầng như gấu trúc cả. Kể cả người hoàn hảo và khoan dung
như anh Michael.
Thứ Ba, ngày 20 tháng 1, vẫn trong xe limo đến chỗ bà học làm công chúa .
Phác thảo sơ qua về nội dung sẽ viết trong bài tập tiếng Anh:
KỲ NGHỈ ĐÔNG CỦA TÔI
Tôi đã nghỉ đông ở Genovia, với dân số chỉ vỏn vẹn 50.000 người. Genovia là một công quốc nhỏ nằm trên bờ biển Coote d'Azur giữa biên giới nước Ý
và Pháp. Sản phẩm xuất khẩu chính của Genovia là dầu ô liu. Sản phẩm
nhập khẩu chính là khách du lịch. Tuy nhiên, thời gian gần đây hạ tầng
cơ sở của Genovia bắt đầu hứng chịu những hậu quả khá nặng nề từ việc
tiếp nhận quá nhiều du khách đến từ những chiếc du thuyền lớn neo đậu
tại cảng Genovia và...
Thứ Tư, ngày 21, tháng 1, phòng điểm danh
Ôi Chúa ơi. Có vẻ mình bị kiệt sức nhiêu hơn là mình đã nghĩ ngày hôm qua. Mình đã ngủ bết xa lết trong xe, trên suốt quãng đường tới khách sạn va chú Lars đã không tài nào đánh thức được mình dậy để tiếp tục bài học
làm công chúa với bà. Theo lời chú Lars thì lúc chú ra sức lay mình dậy, không những bị mình cho xơi vài cú đá lại còn bị mình chửi một câu rất
bậy bằng tiếng Pháp (cái này thì là lỗi của Francois, không phải mình).
Rốt cuộc là chú đã phải bảo anh Hans quay xe lại và đưa mình về nhà. Lars
đã phải ẵm mình lên trên phòng (cũng không có gì vất vả lắm vì mình chỉ
nặng bằng 5 con Louie Mập thôi) còn mẹ thì thay quần áo và đắp chăn cho
mình.
Mình thậm chí cũng chẳng buồn dậy ăn tói nữa. Ngủ một mạch cho đến 7h sáng nay. Đúng 15 tiếng.
Có lẽ mình đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng vào việc vui mừng, phấn khích khi được về nhà và gặp lại anh Michael.
Hoặc có thể chỉ đơn giản là mình quá mệt sau một chuyến bay dài. Do đó mấy
cái suy nghĩ kiểu ôi-sao-mình-bất-tài-vô-dụng-quá ngày hôm qua không
phải xuất phát từ đáy lòng mình, mà là vì sự mất cân bằng hóa học do
thiếu ngủ trầm trọng. Người ta vẫn nói những ai bị thiếu ngủ sẽ dễ sinh
ra ảo giác. Có một DJ thức liền 11 ngày không ngủ, một kỷ lục trước giờ
chưa ai có thể vượt qua, và sau đó anh ta bắt đầu chỉ chơi nhạc của Phil Collins mà không chịu chơi bất kỳ thứ gì khác. Đó cũng là lúc mọi người hiểu ra rằng cần phải gọi xe cứu thương cho anh ta.
Còn mình thì mặc dù đã ngủ một lèo 15 tiếng, nhưng trong người vẫn còn đọng lại một
chút dư âm về cái tư tưởng mình-thật-kém-cỏi đó. Nhưng được cái hôm nay
mình không coi chuyện đó là tận cùng của thế giới như ngày hôm qua. Sau
một giấc ngủ dài, mình đã lấy lại được ít nhiều tự tin rồi. Đâu phải ai
cũng thiên tài như Lilly và anh Michael đâu. Cũng như không ai sinh ra
đã biết chơi đàn violin hay như Boris. Chắc chắn mình phải giỏi cái gì
đó chứ, chỉ là mình tạm thời chưa phát hiện ra thôi. Tại bàn ăn sáng
này, mình đã hỏi thầy G xem theo thầy ý thì mình giỏi việc gì. Thầy G
nói đôi khi mình có những phát ngôn về thời gian rất thú vị.
Chắc đó không phải điều Lilly muốn nói. Vì khi cậu ấy nói về năng lực đặc
biệt của mình thì mình đang mặc đồng phục trường. Nhận xét của thầy G
khiến mình sực nhớ là mình vẫn chưa tìm thấy "chiếc bùa may mắn" Queen
Amidala. Nhưng làm sao mình có thể mở lời hỏi ông bố dượng về chuyện đó
được. Mình thậm chí còn tránh không nhìn đống quần đùi của thầy ấy khi
mang về từ tiệm giặt ủi cơ. Ơn Chúa là thầy ấy cũng đối xử tương tự với
đống quần áo chip của mình.
Tình hình không khả quan hơn là bao,
bởi mẹ vẫn đang ngủ lăn lóc trong phòng. Hình như các phụ nữ mang bầu
cũng cần ngủ nhiều như các em bé và những người làm công việc DJ thì
phải.
Nhưng chắc chắn mình phải tìm cho ra cái quần ý trước ngày
thứ Sáu, nếu không buổi hẹn hò của mình với anh Michael sẽ trở thành một thảm họa khôn lường. Ví dụ như khi mở hộp quà mình tặng ra, anh ý sẽ
tiếp tục cái giọng an ủi đầy khổ sở: "Ừm... Dù sao em cũng có lòng là
tốt rồi".
Có lẽ mình cứ làm theo cái nguyên tắc của bác Hakim Baba và mua tặng anh ý cái áo len là an toàn nhất.
Nhưng anh Michael không phải týp người hợp với áo len! Mình vừa nhận ra điều
đó khi qua đón anh ý sáng nay. Trông Michael khi ấy mới cao to và điển
trai làm sao. Rất giống Heath Ledger, chỉ có điều tóc anh ý màu đen, chứ không phải màu vàng như anh chàng diễn viên kia.
Michael đứng
đó, chiếc khăn len bay bay trong gió, cổ áo bẻ rộng, để lộ cái cổ cao
trắng ngần. Chú Lars cũng dạy mình là nếu đấm thật mạnh vào đó sẽ làm
cho đối thủ bị tê liệt ngay tức khắc. Trông Michael thật giống hình ảnh
Mr. Rochester lúc cưỡi ngựa ở Mesrour, đăm chiêu nghĩ về tình yêu lớn
của cuộc đời mình - nàng Jane Eyre bướng bỉnh...
Kate Bosworth có lẽ cũng không bao giờ đi tặng áo len cho bạn trai mình đâu nhỉ???
Lúc anh Michael mỉm cười với mình thì anh ấy không còn giống Mr. Rochester
một tẹo nào nữa... Bởi Mr. Rochester không bao giờ cười.
Michael
khi đấy chỉ là Michael - người luôn khiến trái tim mình khua loạn xạ mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai và sáng láng của anh ấy.
"Em
ổn chứ?" - anh ý hỏi ngay khi vào trong xe. Lúc anh ấy lo lắng, trông
đôi mắt nâu càng đẹp. Lần nào rơi vào đôi mắt ấy ,mình cũng như bị thôi
miên đến ngây người, mà mình cũng chẳng muốn thoát ra. Mắt người ta thì
đẹp như thế trong khi mắt mình chỉ có độc một màu xám nhờ nhờ của mấy
cái vỉa hè thành phố New York hoặc đồng hồ tính phí đỗ xe.
"Tối
qua anh đã gọi cho em nhưng..." - anh Michael mới nói đến đó thì bị
Lilly đẩy sang một bên để chui vào trong xe limo - "...nhưng nghe mẹ em
nói em đã bị xỉu..."
Không hiểu sao thấy giọng anh ấy lo lắng như vậy mình lại thấy vui mới là chứ: "Vâng, tại em quá mệt đó thôi. Em đã
ngủ một mạch 15 tiếng."
"Thôi được rồi, chúng ta dừng chuyện đó
được chưa?" - Lilly xem ra chẳng hứng thú gì với chuyện ngủ nghê của
mình - "Mình vừa nhận được thư từ phía nhà sản xuất phim".
"Thật á? Họ đã nói gì?"
"Họ nói muốn mời mình đi ăn sáng để nói kỹ hơn về chuyện này. Sáng thứ Sáu
tới. Vì thế hôm đó không phải đón mình đâu" - Rõ ràng Lilly đang cố tỏ
ra không quan tâm lắm đến chuyện đó... nhưng cứ nhìn cái cách cậu ấy kể
cũng đủ thấy cô nàng đang cực kỳ phấn khích và tự hào.
"Wow" - mình ồ lên đầy thán phục - "Cuộc hẹn ăn sáng cơ đấy. Không biết họ có phục vụ món bánh vòng ở đó không nhỉ?"
"Chắc là có" - Lilly nói.
Ngưỡng mộ Lilly thật đấy! Mình chưa bao giờ được mời đi ăn sáng với một nhà
sản xuất phim nào cả. Chỉ có mỗi ngài Đại sứ Genovia ở Tây Ban Nha thôi.
Mình hỏi Lilly đã lên danh sách những điều cần nói với nhà sản xuất chưa? Và cậu ý đáp rồi ngay tắp lự, nhưng nhất quyết không kể cho mình nghe đó
là những yêu cầu gì.
Tối nay mình phải xem bộ phim đó thế nào mới được. Xem xem tại sao nó lại khiến Lilly lồng lộn lên thế. Mẹ đã ghi
lại vào băng cho mình. Mẹ nói đó là bộ phim buồn cười nhất mà mẹ từng
xem.
Nhưng mình nghi ngờ khẩu vị phim của mẹ lắm... Hồi trước,
khi xem Dirty Dancing mẹ cũng ôm bụng cười từ đầu phim tới cuối phim,
trong khi có nhiều đoạn rất không có gì đáng cười.
Úi..úi... một
cô nàng trong đội cổ vũ (đáng tiếc không phải nhỏ Lana) đã bị bong gân
sau kỳ nghĩ đông. Thành viên dự bị của đội cũng đã bị chuyển sang trường nữ tân Massachusettes, sau khi ở nhà mở tiệc quậy tung trời, nhân lúc
bố mẹ đang đi nghỉ ở Martinique. Do đó đội cổ vũ, dù rất không muốn,
đành phải tuyển thêm thành viên.
Mình rất hi vọng Lilly sẽ quá
bận bịu chuẩn bị cho cuộc hẹn với nhà sản xuất mà bỏ qua vụ đứng lên
phản đối đội cổ vũ đi tuyển người. Mình vẫn còn nhớ năm ngoái, lúc đội
cổ vũ tuyển người, Lilly đã bắt mình lóc cóc đi khắp sân trường với tấm
biển ĐỘI CỔ VŨ CHỈ GIỎI KHOE CHÂN CHỨ KHÔNG PHẲI LÀ MỘT MÔN THỂ THAO
CHÂN CHÍNH. Mình e rằng Lilly đã hơi phiến diện khi đưa ra nhận định chủ quan như thế. Bởi vì nếu không được coi là một môn thể thao thì đã
không có giải vô địch các đội cổ vũ hàng năm trên kênh ESPN. Nhưng có
điều khồng hề có đội cổ vũ nào cho các môn thể thao nữ trong trường cả.
Chẳng bao giờ thấy bóng dáng một đứa nào trong hội "Lana và đồng bọn"
tại bất kỳ một trận thi đấu bóng rổ hay bóng chuyền nữ... Nhưng cứ đánh
hơi ở đâu có các trận thi đấu nam là lại đông đủ cả nhóm không thiếu một ai. Thế mới hay! Tóm lại, có thể phát ngôn của Lilly về đội cổ vũ
"không phải là một môn thể thao chân chính" chưa chính xác nhưng phần
"chỉ giỏi khoe chân" thì quá đúng!!!
Ối, có người vừa vào lớp đưa cho mình cái thẻ ra vào. Còn nói mình được triệu tập gấp đến phòng hiệu trưởng. Khoan... mình có làm gì đâu. Ít ra là lần này, mình chưa hề làm gì sai cả!!!!!!!
Thứ Tư, ngày 21, tháng 1, Tại văn phòng cô hiệu trưởng Gupta.
Thật không dám tin, mới có ngày thứ hai của học kỳ mới mà mình đã lại phải
quay lại căn phòng này rồi. Ừ thì mình chưa làm xong bài tập về nhà thật đấy, nhưng mình đã có thư tay xin phép của bố dượng rồi mà. Ngay khi
vừa đến trường sáng nay mình đã tới văn phòng nộp lá thư đó, Mình vẫn
còn nhớ rõ nội dung trong đó viết:
Xin phép cho Mia được
hoãn hoàn thành bài tập về nhà của ngày thứ Ba, 20/1. Do ngày hôm trước
vừa trải qua một chuyến bay dài nên cháu không thể hoàn thành kịp bài
tập vào buổi tối hôm qua. Tôi xin đảm bảo cháu sẽ làm đầy đủ bài tập
trong ngày hôm nay.
-Frank Gianini
Xem ra có cha dượng làm thầy giáo chẳng hề giúp ích được gì, nếu không muốn nói là làm cho tình hình càng tồi tệ hơn.
Nhưng lý do gì khiến cô hiệu trưởng Gupta phản đối việc đó nhỉ? Mới chỉ có
ngày thứ hai của học kỳ mới thôi, lí gì mà mình đã bị các bạn bỏ xa đến
cả cây số rồi.
Mà ngày hôm nay mình chưa hề gặp Lana. Cho nên càng không có chuyện mình làm gì Lana hay phá hỏng đồ đạc gì của cô ta cả.
ÔI KHÔNG... Mình chợt nghĩ ra... Hay là họ đã phát hiện ra nhầm lẫn của
mình, khi cho mình học ở lớp NK&TN??? Bởi vì mình làm gì có năng
khiếu hay tài năng nào nổi trội? Biết đâu mình có tên trong danh sách
lớp NK&TN là do một lỗi kỹ thuật máy tính khi xếp lớp. Và bây giờ
khi phát hiện ra sự nhầm lẫn ấy, họ đã quyết định trả mình về đúng vị
trí hợp lý - lớp Kỹ thuật hoặc lớp Nữ công gia chánh gì đó. Mình sẽ phải học làm hộp đựng gia vị sao, hoặc nữa là học cách làm món trứng ốp-lếp
kiểu phương Tây!!!
Chưa hết, cơ hội gặp anh Michael sẽ chấm
dứt!!! Chỉ còn có thể tranh thủ gặp nhau trên đường tới trường, giờ ăn
trưa, sau khi tan học, mấy ngày cuối tuần và ngày lễ. Chấm hết! Tách
mình ra khỏi lớp NK&TN đồng nghĩa việc mỗi tuần họ cướp đi 5 giờ
vàng ngọc của mình với anh Michael. (Mặc dù trong lớp hầu như bọn mình
không nói chuyện mấy vì anh Michael cần tận dụng triệt để khoảng thời
gian đó để phát triển tài năng về âm nhạc của mình. Được cái học kỳ
trước đây anh ấy đã ôn Đại số cho mình trong suốt những giờ NK&TN
này). Nhưng ít ra là bọn mình cũng được gần nhau, được hít chung không
khí trong một căn phòng.
Nếu quả thật mình có năng khiếu gì đó
như lời Lilly nói thì SAO cậu ấy không nói phéng ra cho mình nghe nhỉ.
Như thế mình sẽ có thể chìa ra cho cô Gupta thấy, ngay khi cô ý hí hửng
định "áp giải" mình sang lớp Kỹ thuật.
Khoan... khoan... Cái
giọng này là của ai ấy nhỉ? Cái giọng đang vọng ra từ phòng của cô Gupta ý? Nghe quen lắm ý. Giống như giọng...
Thứ Tư, ngày 21, tháng 1, trong xe limo của bà
Có chết cũng không dán tin là bà dám làm một chuyện như vậy. Sao một người lại có thể dám LÀM một chuyện dã man như thế nhỉ? Rút cuộc chỉ để lôi
cổ một đứa trẻ con (là mình) ra khỏi trường học mà thôi.
Đáng ra bà phải làm gương cho cháu chứ.
Vậy mà bà đã làm gì?
Thứ nhất: bà đã nghĩ ra một LỜI NÓI DỐI trắng trợn chưa từng có. Tiếp đó,
bà kéo mình ra khỏi trường chỉ vì một chuyện rất ngớ ngẩn.
Đảm bảo nếu mẹ hoặc bố biết chuyện này thì quý bà Clarisse Renaldo sẽ không thể điềm nhiên thế này.
Chưa hết, bà còn khiến cho mình một phen đau tim gần chết. Cũng may là
cholesterol và các chỉ số khác trong người mình đều thấp nhờ vào chế độ
ăn chay hợp lý nên đã không bị nhồi máu cơ tim, khi thấy bà từ trong
phòng cô hiệu trưởng Gupta ra, thao thao bất tuyệt: "Đúng vây, chúng tôi cũng đang ngày đêm cầu nguyện cho căn bệnh đó thuyên giảm, nhưng chắc
cô cũng hiểu, mấy loại bệnh đó nó nguy hiểm thế nào rồi..."
Lúc
đó máu trong người mình như đông cứng lại. Một phần vì thấy bà đang ở
đây, trong phòng của hiệu trưởng Gupta. Nhưng cái chính vẫn là những lời bà vừa nói với cô ý.
Mình đứng bât dậy, tim đập liên hồi như
muốn bay ra khỏi lồng ngực.Mình hốt hoảng nói: "Có chuyện gì thế ạ? Có
phải là bố cháu có chuyện gì không? Có phải căn bệnh ung thư của bố lại
tái phát không ạ? Bà nói cho cháu nghe đi. Cháu chịu được mà".
Dám chắc linh cảm của mình là đúng, cứ theo cái cách bà nói với cô Gupta là thấy. Rằng căn bệnh ung thư tinh hoàn của bố đã quay trở lại và bố sẽ
lại phải trải qua một đợt hóa trị mới...
"Ta sẽ nói với con ở trong xe. ĐI thôi" - bà lạnh lùng nói.
"Không, bà nói ngay đi" - mình vừa nói vừa chạy theo bà, còn chú Lars thì chạy
theo mình - "Bà nói cho cháu nghe đi. Cháu có thể chịu được mà. Cháu thề đấy. Bố cháu có sao không?"
"Em không phải lo về chuyện bài tập
về nhà nữa đâu, Mia ạ" - cô hiệu trưởng còn nói với theo lúc bà cháu
mình rời khỏi văn phòng - "Em cứ tập trung chăm sóc cho bố đi là được
rồi".
"Là bệnh ung thư tái phát đúng không ạ?" - mình cuống quýt
tít mù. Chiếc xe limo của bà đậu ngay trước bậu cửa chính của trường
trung học Albert Einstein - "Các bác sĩ có nói là sẽ chữa được khỏi
không bà? Bố có cần ghép tủy không ạ? Bởi vì có khi là tủy cháu hợp với
bố cháu đấy, cứ nhìn cái gene tóc cháu thừa hưởng của bố là thấy. Ý cháu là giống như bố cháu hồi còn tóc ý".
Phải đến khi yên vị trong
xe limo rồi bà mới quay qua lạnh lùng nói: "Chẳng có chuyện gì với bố
cháu cả, Amelia ạ. Nhưng cái trường của cháu thì có đấy. Trường gì mà
chỉ cho phép học sinh nghỉ vì lí do bị bệnh là sao? Thật nhảm nhí hết
sức! Đôi lúc người ta cũng phải nghỉ ngơi chứ. Con người chứ có phải máy móc đâu.Ai cũng phải có một ngày riêng tư chứ. Amelia, hôm nay chính là ngày riêng tư của cháu đấy".
Mình há hốc mồm ra nhìn bà, không thốt lên nổi lời nào.
"Khoan đã... Ý bà là... Bố cháu không hề bị bệnh sao?"
"Vớ vẩn!" - hai cặp lông mày của bà xếch ngược lên - "Sáng nay ta vừa nói chuyện điện thoại với nó xong. Nó vẫn rất khỏe".
"Vậy thì bà đã nói gì với..." - mình vẫn còn đang quá sốc, không nói nổi
thành câu nữa - "Tại sao bà lại nói với cô hiệu trưởng Gupta là..."
"Nếu không nói thế thì đời nào cô ta chịu thả cháu ra" - bà đủng đỉnh nói,
mắt nhìn cái đồng hồ nạm kim cương sáng choang trên tay - "và chúng ta
đã bị muộn rồi đấy. Ta vẫn luôn đúng mà, không có gì tệ hơn một nền giáo dục quá cứng nhắc. Trong khi mấy người đó cứ cho rằng mình đang tạo ra
một thế hệ tri thức trẻ, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Có rất
nhiều cách để học. Không phải cứ đến lớp mới gọi là học".
Phải
tới lúc ấy mình mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Bà lôi mình ra khỏi
trường ngay giữa giờ học không phải vì ai đó trong nhà bị ốm, mà vì bà
muốn dạy cho mình điều gì đó.
"BÀAAAAAA!" - mình nhảy lên đầy
phẫn nộ - "Bà không thể hễ thích là đến trường lôi cháu đi lúc nào bà
muốn. Càng không thể lừa cô Gupta bố cháu bị bệnh nặng trong khi ông
hoàn toàn khỏe mạnh. Sao bà có thể nghĩ ra một điều khủng khiếp như vậy
chứ????? Bà không biết cái gì gọi là quả báo à? Nhiều khi nói dối mãi
rồi cũng có ngày nó phản ngược lại vào mình đấy bà ơi..."
"Đừng
có vớ vẩn như thế, Amelia. Sẽ không có chuyện bố cháu phải nhập viện chỉ vì một lời nói dối vô hại đâu" - Bà đúng là không biết sợ gì cả!
Những lời nói thiếu trách nhiệm như thế của bà khiến đầu mình như bốc hỏa:
"Không có điều gì là tuyệt đối cả, bà đừng có nói trước. Cháu còn phải
quay về học nữa. Cháu vốn đã chẳng thông minh gì cho cam, giờ lại còn
nghỉ học thế này nữa, làm sao mà cháu đuổi kịp mọi người? Đêm qua cháu
còn đi ngủ sớm nữa chứ..."
"Ô... ô... vậy thì cho ta xin lỗi nhé. Ta cũng hiểu cháu yêu lớp Đại số nhường nào rồi. Vì thế đừng có đóng
kịch trước mặt ta nữa đi, Amelia. Cháu chẳng đang mừng quá đi ấy chứ."
Bà lại nhìn thấu tim đen mình rồi. Mặc dù không ủng hộ cho lắm cái cách bà lôi mình ra khỏi trường nhưng về mục đích ý nghĩa thì tốt. Vì thế mình
cũng chẳng nên nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy làm gì cho mệt. Gì thì gì mấy cái số nguyên cũng không có gì thú vị cả.
"Đi đâu thì đi nhưng cũng về trường đúng bữa trưa bà nhé. Nếu không anh Michael sẽ lo khi không thấy cháu..."
"Đừng có nhắc đến tên cậu thanh niên đó nữa" - bà ngán ngẩm nhìn lên trần ô tô.
"Cậu thanh niên đó chính là trái tim và tâm hồn của cháu gái bà đấy. Bàaaaaa... nếu bà gặp anh ý một lần thôi, bà sẽ thấy là..."
"Đến nơi rồi" - bà thở phào nhẹ nhõm vì không phải tiếp tục cuộc nói chuyện
bạn trai bạn gái của mình - "Cuối cùng cũng tới nơi. Ra đi, Amelia".
Mình chui ra khỏi xe limo, dáo dác nhìn xung quanh xem bà đưa mình đến đâu.
Không có gì cả... ngoài một cửa hàng Channel to đùng ngã ngửa giữa đường 17. Bà đang đùa mình chắc???
Nhưng đến khi thấy bà gỡ cái dây
xích hiệu Louis Vuitton ra khỏi cổ con Rommel, đặt nó xuống đường và sải bước về phía mấy cái cửa kính thì mình hiểu: Channel chính là điểm đến
cuối cùng của bà cháu mình!
"Không phải chứưưưư..." - mình lật
đật chạy theo bà, không tin nổi vào mắt mình - "Bà kéo cháu ra giữa lớp
học chỉ để đi mua sắm hay sao?"
"Cháu cần có một bộ váy dạ hội" - bà thậm chí chẳng buồn quay lại nhìn mình lấy một giây, vẫn tiếp tục đi phăm phăm vào trong - để dự buổi vũ hội đen-trắng ở nhà Trevanni tối
thứ Sáu này. Ta phải cố lắm mới giành được một suát cho cháu vào thời
điểm muộn màng thế này đấy."
"Vũ hội đen-trắng nào cơ ạ?" - giọng mình vang lên oang oang dọc hành lang cửa hàng Channel. Có lẽ nếu không phải là công chúa thì cả đời mình cũng chẳng bao giờ được bước chân vào cái hành lang này mất. À mà không... Lilly thì dám đấy. Cấu ấy thậm chí còn quay cả một tập phim cho chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật ở
trong phòng thay đồ của Channel kìa.
"Mẹ cháu chắc phải nói với
cháu rồi chứ" - Bà mới nói được đến đó thì một cô cằm nhọn nhảy bổ ra
xun xoe: "Ôi, nữ hoàng! Thật vinh dự làm sao khi được người ghé thăm."
"Mẹ cháu chẳng hề nhắc đến cái vũ hội nào cả. Mà bà vừa nói là bao giờ ý nhỉ?"
"Tối thứ Sáu" - rồi bà quay sang cô bán hàng kia nói tiếp: "Chắc cô đã chuẩn bị sẵn mấy chiếc đầm dạ hội cho cháu gái ta rồi đúng không? Ta đã đặc
biệt yêu cầu toàn bộ phải là màu trắng". Sau đó bà quay lại nhìn mình
nói: "Cháu còn quá trẻ, không hợp với màu đen. Ta đã quyết rồi, đừng có
tranh luận gì về chuyện đó với ta đấy!"
Tranh luận á? Làm sao mình có thẻ tranh luận khi chính mình còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra???
"Tất nhiên rồi. Xin mời đi theo lối này, thưa nữ hoàng" - cô bán hàng tiếp tục xòe ra một nụ cười rất cơ học với bà.
Có thể mình chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng ít nhất mình hiểu được
một chi tiết: "Tối thứ Sáu". Mình lại nhảy tưng lên như bị lắp lò xo ở
dưới đế giày: "Tối thứ Sáu á bà? Không được đâu. Cháu không đi được đâu. Cháu có hẹn với..."
Bà chẳng nói chẳng rằng, đẩy mình di theo cô bán hàng theo kiểu "Đấy, cô làm gì nó thì làm".
Và giờ thì mình đang ngồi trong xe limo của bà, quay trở lại trường học.
Mình chẳng có tâm trí nào cho chuyện học hành nữa. Tất cả mình có thể
nghĩ đến là những con người đã đẩy mình vào tình trạng khốn khổ như thế
này:
1. Mẹ: người đã "quên" không nói cho mình biết sự vụ này. 2. Quý bà Trevanni: người không dưng đi bày ra cái trò vũ hội đen trắng
nhiễu sự. 3.Mấy người bán hàng ở tiệm Channel: mặc dù thái độ phục vụ
của học cực kỳ niềm nở và chuyên nghiệp những cũng chỉ là đám người xun
xoe nịnh hót mà thôi. Chính họ đã khiến bà bắt mình phải mặc cái váy
đính pha lê trắng muốt đó vào tối thứ Sáu tới.
3. Tiếp theo là bố: người đã để bà tự tung tự tác ở cái đất Manhattan xinh đẹp này.
4. Cuối cùng không ai khác chính là BÀ: người đã làm hỏng cuộc đời mình.
Trong lúc mấy cô Channel kia bắt mình thử ra thử vào hết chiếc váy này đến
chiếc váy khác, mình dùng mọi lí lẽ thuyết phục bà rằng mình không thể
đến dự tiệc nhà Trevanni được, bởi vì tối hôm đó là buổi hẹn hò đầu tiên của mình và anh Michael. Bà đáp trả mình bằng một bài thuyết giảng rất
gay cấn về nghĩa vụ của một công chúa với các thần dân. Nào là dân tộc
luôn phải đứng ở vị trí số một trong mối quan tâm của mình. Nào là trái
tim và tình yêu chỉ được xếp hàng thứ hai thôi.
Mình cũng nhấn
mạnh rằng tập 1 của Chiến tranh giữa các vì sao chỉ chiếu duy nhất vào
tối hôm đó mà thôi. Sau đó họ lại quay về chiếu Moulin Rouge, mà mình
thì sẽ không đời nào đi xem phim đó rồi vì nghe nói cuối phim có người
chết.
Nhưng bà đã nói không là không. Quý bà Trevanni gì đó là
một nhân vật rất có tiếng của Hoàng gia Monaco, đồng thời cũng là họ
hàng xa của gia đình mình (thử hỏi còn ai ở cái Châu Âu này không có họ
hàng xa với dòng họ Grimaldi cơ chứ??) Và cứ như cái cách bà nói thì
việc mình không tham dự buổi vũ hôi đen-trắng này có thể sẽ khiến cho
thanh danh của gia tộc Grimaldi bại hoại, không thể cứu vãn được nữa.
Mình cũng nói rằng việc mình không đi xem Chiến tranh giữa các vì sao với
anh Michael có thể sẽ khiến cho mối quan hệ giữa hai đứa mình sụp đổ. Bà đập lại ngay rằng nếu anh Michael thực sự yêu mình thì anh ấy sẽ hiểu
được tầm quan trọng của vũ hội này và thông cảm cho mình.
"Còn
nếu không, cháu có thể quên nó đi khẩn trương được rồi đấy. Có thế thôi
mà cũng không hiểu được thì làm sao trở thành người của hoàng gia
Genovia này được." - bà vừa nỏi vừa phì phèo điếu thuốc lá trong tay.
Nói thì dễ lắm. Bà đâu phải là người yêu Michael từ tận năm lớp 1. Bà đâu
phải bỏ hàng giờ ngồi sáng tác thơ tặng cho người mình yêu quý. Bà thậm
chí chẳng hiểu tình yêu là gì, vì bà đâu có yêu ai ngoài chính bản thân
bà đâu.
Đúng vậy đấy!!!!
Đến trường rồi. Đúng giờ ăn trưa. Trong một phút nữa mình sẽ phải đi vào trong đó, giải thích cho Michael hiểu tại sao mình không thể đi chơi cùng anh ấy trong buổi hẹn hò đầu
tiên của hai đứa mình. Rằng nếu không nó sẽ tạo thành một xì-căng-đan
tầm cỡ quốc tế, tổn hại đến thanh danh của cả một quốc gia mà mình sắp
phải cai trị.
Sao bà không chuyển thẳng mình tới trường nội trú ở Massachusetts cho rồi đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT