Đôi khi, tất cả mọi việc mình làm hình như chỉ là giả dối.
Mẹ khăng khăng rằng mình đang cố kiềm chế cảm xúc về “cái chuyện ấy”. Mình thì đã nói với mẹ rồi:
- Không. Con chẳng sao cả. Rõ ràng là chỉ cần mẹ thấy vui thì con cũng sẽ vui.
- Mẹ không tin là con nói thật.
Và thế là mẹ đã đưa cho mình cuốn tập này.bà muốn mình nhét vào đây tất cả những suy nghĩ trong đầu mình, bởi vì, như mẹ nói, bà không muốn mình tiếp tục tỏ một thái độ duy nhất lờ tịt đi mỗi khi nhắc đến “cái chuyện ấy”.
Tức là mẹ muốn con viết ra tất cả những cảm xúc của con, phải không? Được thôi, con sẽ viết đây.
KHÔNG THỂ TIN NỔI LÀ MẸ LẠI NỠ LÀM NHƯ THẾ VỚI CON!
Cứ như thế mẹ nghĩ mình chưa đủ lập dị vậy. Ừ, thực sự mình là người lập dị nhất trường đấy: học sinh mới, cao 1m77 và ngực lép. Mức độ kỳ dị này đủ cho mình dùng đến tận năm học cuối cùng rồi.
Thế mà vẫn còn chưa đủ, nếu mọi người ở trường mà biết thêm được “cái chuyện ấy”, mình sẽ chết chắc. Xin thề là mình sẽ chết mất.
Ôi chúa ơi, nếu Người thực sự tồn tại, làm ơn đừng để họ biết được.
Có 4 triệu người ở Manhattan. Trong đó hẳn phải có 2 triệu người là đàn ông. Vậy tại sao trong số 2 triệu người đó mẹ lại phải hẹn hò với chính thầy Gianini. Mẹ không thể đi chơi với mấy người mà mình không quen, hoặc những người mẹ gặp ở D’Agostino. Hay bất cứ nơi nào khác được sao? Ôi không.
Đáp số cuối cùng của mẹ lại là đi chơi với thầy giáo dạy Đại số của mình.
Cảm ơn mẹ. Cảm ơn rất nhiều.
Thứ Tư, ngày 24 tháng 9. Tiết 5.
Lilly nói, “Thầy Gianini thật là tuyệt vời”.
Đúng thế. Ông ấy thật là tuyệt vời nếu như bạn là Lilly Moscovitz. Ông ấy sẽ càng tuyệt đỉnh hơn nếu như bạn giỏi Đại số như Lilly Moscovitz. Còn nếu như bạn trượt Đại số như mình thì ông ta sẽ chẳng hề tuyệt vời chút nào đâu.
Ông ấy sẽ không hề tuyệt vời nếu bắt bạn ở lại trường mỗi ngày từ 2 giờ 30 đến 3 giờ 30 để luyện tập cái phương pháo Phép nhân phá ngoặc, trong lúc bạn đáng ra có thể tí tởn tung tăng với lũ bạn. Ông ấy sẽ không hề hay ho nếu gọi điện mời mẹ bạn đến họp phụ huynh để nói về việc bạn trượt môn Đại số, và sau đó lại lịch thiệp tặng thêm cho bà ấy một cái hẹn đi chơi.
Và càng chẳng ra làm sao khi người đánh trượt mình môn Đại số lại đi hôn mẹ của mình.
Tất nhiên mình chưa được tận mắt chứng kiến điều đó. Hai người còn chưa có buổi hẹn hò đầu tiên luôn. Và mình cũng không nghĩ rằng mẹ sẽ để một người đàn ông (và lại như thầy Gianini) hôn ngay trong ngày hẹn đầu tiên.
Dù thế nào mình cũng hy vọng họ sẽ không làm vậy.
Mình trông thấy Josh Richter hôn Lana Weinberger tuần trước. Mình còn tình cờ được zoom cận vào cái cảnh ấy, bởi họ dựa vào tủ của Josh, ngay cạnh tủ của mình. Và nó đã làm mình thấy khó chịu.
Dù vậy, cũng không thể khẳng định rằng mình sẽ thấy khó chịu nếu Josh hôn mình như thế. Có một hôm khi Lilly và mình đang ở tiệm Bigelow để lấy alpha hydroxy cho mẹ của Lilly, mình đã thấy Josh ở quầy thu tiền. Cậu ấy cũng thấy mình, và rõ ràng Josh đã cười và nói “Hey” với mình.
Cậu ta đang mua Drakkar Noir, một loại nước hoa dành cho nam. Mình cũng nhận được một mẫu dùng thử loại này từ cô bán hàng. Và thế là từ nay mình có thể cảm nhận Josh phảng phất quanh mình bất kỳ lúc nào mình muốn, ngay tại nhà mình.
Lilly cho rằng dây thần kinh của Josh ngày hôm đó đã gặp tí vấn đề, vì say nắng hay làm sao đó. Cô ấy nói có thể cậu ta nghĩ mình trông quen quen, nhưng không thể nhớ khuôn mặt của mình mà không nhờ đến mấy bức tường xi-măng của trường Albert Einstein ngay phía sau mình. Nếu không thì tại sao mà người nổi nhất trong trường trung học lại nói “Hey!” với Mia Thermopolis, một học sinh vừa mới, vừa tầm thường, lại vừa kỳ cục như mình?
Nhưng mình biết rõ ràng đó không phải là say nắng. Sự thực là khi Josh cách xa Lana và đám bạn của mình thì cậu ta là người hoàn toàn khác. Một người sẵn sàng dẹp phăng chuyện một cô gái ngực phẳng hay đi giày cỡ 8. Một người có thể quét sạch những thứ bụi phủ tầm thường để nhìn sâu bên trong tâm hồn của cô ấy. Mình biết điều đó khi nhìn vào trong mắt của cậu ấy, mình đã thấy trong đó một con người đầy thông cảm, và đang cố gắng thoát ra ngoài.
Lilly thì nói mình có một trí tưởng tượng quá sức là phong phú, và đang đạo diễn hẳn một vở kịch cho chính cuộc đời mình, và chuyện mình khó chịu quá mức cần thiết vì chuyện của mẹ và thầy G là một ví dụ điển hình.
“Nếu bạn không thích chuyện đó đến như vậy, thì hãy nói với mẹ bạn”. Lilly nói. “Nói là bạn không muốn bà đi chơi với thầy G. Mình không hiểu bạn, Mia. Bạn luôn luôn trốn tránh, luôn nói dối về những gì bạn cảm nhận. Tại sao bạn không thay đổi. Những cảm xúc của bạn rất xứng đáng được đối xử tử tế mà”.
Ồ đúng. Và có lẽ những cảm xúc của mẹ cũng xứng đáng được đối xử tử tế. Mẹ đang rất hạnh phúc với cuộc hẹn này. Điều đó cũng đủ làm mình muốn từ bỏ. Tối hôm qua mẹ đã làm món mỳ ống, lần đầu tiên sau hàng tháng trời. Mình đã mở thực đơn thức ăn mang về của cửa hàng suzie’s chinese ra rồi đấy chứ, nhưng mẹ lại nói: “Ôi, sẽ không phải ăn món mỳ vừng tối nay nữa, con yêu. Mẹ đã làm mỳ ống”.
Mỳ ống! Mẹ mình đã làm mỳ ống.
Mẹ thậm chí tôn trọng việc mình là một người ăn chay và đã không cho thịt viên và trong nước súp.
Mình không thể hiểu được những chuyện này.
Những việc cần làm:
1. Mua ổ cho mèo.
2. Hoàn thành nốt bài Phép nhân phá ngoặc cho thầy G.
3. Ngừng kể cho Lilly tất cả mọi chuyện.
4. Đến tiệm Pearl: lấy bút chì mềm, bìa phun, khung căng cho mẹ.
5. Bài tập lịch sử thế giới về Iceland (5 trang giấy đúp).
6. Không nghĩ quá nhiều đến Josh Richter.
7. Lấy đồ giặt.
8. Tiền thuê nhà tháng 10 (kiểm tra xem mẹ lấy séc của bố chưa).
9. Quyết đoán hơn nữa.
10. Đo vòng 1.
Thứ Năm, ngày 25 tháng 9
Trong giờ Đại số hôm nay, điều duy nhất mình có thể nghĩ đến là chuyện thầy Gianini sẽ hôn mẹ vào tối ngày mai, trong buổi hẹn của họ. Mình ngồi đó, nhìn chằm chặp vào mặt thầy. Thầy ấy hỏi mình một câu hỏi rất dễ - và mình thề rằng thầy G luôn dành những câu dễ nhất cho mình, có lẽ bởi không muốn mình cảm thấy bị bỏ quên – thế mà mình thậm chí đã không nghe thấy nó. ‘Cái gì cơ ạ?”.
Thế là Lana Weinberger lại diễn cái trò cợt nhả mà nó vẫn thường làm với mình, ngả vào mình để bộ tóc vàng của nó lê lết trên bàn học của mình. Mình bị váng vất vì cái mùi nước hoa sặc sụa của Lana. Nó đã rất ti tiện khi gọi mình là:
“LẬP DỊ”
Đã thế, nó còn cố tình kéo dài hai chữ đó ra, cho cả thiên hạ nghe thấy LẬPPP-DDDỊ.
Tại sao những người tốt như công nương Diana lại chết trong một vụ tai nạn xe hơi, còn những “sản phẩm hỏng” như Lana thì vẫn cứ sống nhăn ra? Mình không hiểu Josh Richter thấy gì ở cô ta. Một con bé nhỏ mọn và mỏ nhọn. Nó đã làm gì khiến cậu ấy mờ mắt?
Có thế Lana tốt với Josh. Mình cũng sẽ tử tế với Josh. Cậu ấy là người đẹp trai nhất trường trung học Albert Einstein. Tất cả bọn con trai trường này trông đều rất quái gở trong bộ đồng phục của trường, quần màu ghi, áo sơ mi trắng và áo len đen, áo tay dài hay vest. Nhưng Josh thì khác hẳn. Cậu ấy trông như một người mẫu (bảnh bao và vạm vỡ, tất nhiên!) trong bộ trang phục của trường. Thật đó!
Dù sao hôm nay mình cũng phát hiện ra rằng lông mũi của thầy Gianini thò ra ngoài rất rất nhiều. Bạn có muốn đi chơi với một người mà lông mũi thò ra như thế không hả? Mình đem chuyện này hỏi Lilly vào buổi trưa. Cô ấy nói: “Mình chưa bao giờ để ý đến mũi của thầy ấy. Bạn có ăn cái bánh táo này không?”.
Lilly nói mình bị mắc chứng ám ảnh. Mình đang để sự lo âu của mình che mất sự thực rằng: đây mới chỉ là tháng đầu tiên của mình ở trung học, mình đã bị điểm F một môn nào đó, và biến nó sang thành sự lo lắng về thầy G và mẹ. Lilly gọi đó là phép dịch chuyển.
Thật khủng khiếp khi bố mẹ của đứa bạn thân nhất của mình lại là những nhà tâm lý học.
Hôm nay, sau khi ở trường về, bác Moscovitz đang tâm ịn vào mặt mình một câu hỏi rất móc máy. Lilly và mình đang ngồi chơi Boggle. Và hầu như cứ năm phút: “Các con có muốn ăn Snapple không? Các con, có một bộ phim tài liệu rất hay trên kênh Discovery. Tiện đây, Mia, cháu cảm thấy như thế nào khi mẹ của mình bắt đầu hẹn hò với thầy Đại số?”.
Mình đã trả lời: Cháu thấy ổn.
Tại sao mình lại không thể nói thẳng ra điều mình thực sự nghĩ (là cháu đang phát ốm lên đây)?
Nhưng nhỡ ba mẹ của Lilly gặp mẹ mình ở chợ Jefferson, hay ở đâu đó thì sao? Nếu mình nói cho họ sự thật thì chắc chắn họ sẽ nói lại với mẹ. Mình không muốn mẹ biết mình cảm thấy chuyện của bà kỳ quặc thế nào, nhất là khi bà đang rất hạnh phúc với nó.
Nhưng đây mới là phần u ám nhất, anh trai của Lilly - Michael - đã nghe lén được toàn bộ câu chuyện. Anh ấy đã ngoạc mồm ra, cười toang toác, mặc dù mình chẳng thấy chuyện đó có gì đáng cười.
“Vậy mẹ em đang hẹn hò với thầy Frank Gianini hả? Há há há”.
Tuyệt thật. Giờ thì anh của Lilly, Michael, cũng đã biết.
Thế là mình bắt đầu cầu xin anh ta không nói cho bất kỳ ai. Anh ra cũng có mặt trong lớp học sinh giỏi, cùng với mình và Lilly. Đó đúng là câu chuyện khôi hài nhất trong lớp vì cô Hill, người phụ trách chương trình học sinh giỏi của trường AE. Cô không hề quan tâm chúng mình làm gì, chỉ cần bọn mình không mất trật tự là được. Cô ấy rất ghét phải ra khỏi phòng nghỉ của giáo viên để la mắng chúng mình.
Dù thế nào thì Michael cũng sẽ dùng thời gian ở lớp mày để làm tờ báo điện tử của anh ta, Crackhead, còn mình sẽ làm nốt bài tập về nhà môn Đại số.
Nhưng dẫu sao cô Hill cũng chả buồn ngó ngàng xem chúng mình đang làm gì. Điều đó cũng tốt. Thường thì những gì chúng mình làm chỉ là tìm cách tống tên học sinh người Nga mới đến, người được coi là thiên tài âm nhạc, vào trong tủ quần áo. Vì thế mà sẽ không phải căng tai nghe thêm bất cứ bản Stravinsky nào với cây đàn violon ngu độn của nó.
Mình không dám tin rằng chỉ vì Michael và mình cùng đứng trên một chiến tuyến chống lại Boris Pelkowski và cây violon của nó mà anh ra sẽ nín thinh về chuyện của mẹ và thầy G.
Michael liến thoắng: “Thế em sẽ làm gì cho anh nào, bé Thermopolis”.
Mình thì chẳng biết có thể làm gì được cho Michael Moscovitz. Mình không thể làm bài tập về nhà cho anh ta, hay bất cứ thể loại việc gì. Michael là học sinh cuối cấp như Josh Richter. Từ trước đến nay mọi thứ với anh ta đều ổn thoả và tốt đẹp. Và như Josh Richter, Michael có thể vào Harvard hay Yale vào năm sau.
Vậy mình có thể làm được gì cho một tên như thế?
Nhưng Michael không thể hoàn hảo/đáng yêu/hấp dẫn hay gì đó tương tự thế. Không như Josh Richter, Michael tuyệt đối-không ở trong đội đua thuyền cũng chẳng ở trong đội tranh luận. Michael không tin vào những môn thể thao có tổ chức, tôn giáo có tổ chức hay bất cứ thứ gì có tổ chức. Thay vào đó anh ta dành hầu hết thời gian của mình để ngồi lì trong phòng. Đã có lần mình hỏi Lilly anh ta làm gì trong đó, và nhận được câu trả lời rằng cô ấy và bố mẹ thực hiện “chính sách” “không hỏi, không nói” với Michael: Họ sẽ không hỏi nếu như Michael không nói.
Mình có rằng, cái ngữ như anh ta thì ắt hẳn đang chế tác một quả bom. Chắc anh ta sẽ làm nổ tung trường AE mất.
Thỉnh thoảng Michael cũng ra khỏi phòng và bắt đầu cong cớn mỉa mai. Nhiều lúc anh ta không mặc áo. Mặc dù Michael không chơi thể thao, nhưng mình cũng thú thật rằng anh ta có bộ ngực rất đẹp. Cơ bụng của anh ta rất săn chắc.
Tuy nhiên mình chưa bao giờ nói chuyện này với Lilly.
Dù sao mình cũng đoán là Michael đã mệt moit với việc bắt mình làm vài việc nhà của anh ta, như đi dạo với con Pavlov, hay lấy tiền đặt cọc cho mẹ anh ta ở tiệm Gristedes. Bởi cuối cùng, Michael bỗng nói bằng một giọng cáu bẳn: “Quên chuyện đó đi, OK, Thermopolis” rồi quay ngoắt vào phòng của mình.
Mình có hỏi Lilly tại sao anh ta lại cáu bẳn như vậy. Cô ấy nói đó là vì Michael đã quấy rối mình, nhưng mình lại không hề biết.
Trời, thật là xấu hổ! Cứ tưởng tượng xem, giả sử Josh Richter quấy rối mình (ước gì!) mà mình lại không hề biết, không hề hiểu, không hề để ý? Chúa ơi, đôi khi mình thật ngu ngốc!
Lilly bảo mình không cần lo chuyện Michael có thể ti toa chuyện của mẹ và thấy G với ai đó, đơn giản vì Michael không hề có bạn. Rồi cô ấy muốn biết tại sao mình lại phải quan tâm đến cái lỗ mũi của thầy Gianini. Bởi vì mình không phải là người phải nhìn vào đấy, người đó là mẹ mình cơ mà?
Đâu phải thế! Mình đang phải nhìn chúng từ 9 giờ đến 10 giờ 55 và từ 14 giờ 30 đến 15 giờ 30 mỗi ngày trừ thứ Bảy và Chủ nhật, ngày lễ và mùa hè.
Còn nếu như họ kết hôn, mình sẽ đối mặt chúng từng ngày, 7 ngày 1 tuần, bao gồm cả ngày nghỉ.
Định nghĩa về tổ hợp: đó là tổ hợp các đồ vật, nhân tố hoặc thành viên; nằm trong một tổ hợp.
A= (Gilligan, Skipper, Mary Ann)
là các nhân tố
A= (x là một trong những nạn nhân còn sót lại trên Hòn đảo của Gilligan).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT