Hy vọng mẹ sẽ thuyết phục được bố về
buổi vũ hội có vẻ như không được sáng sủa cho lắm. Mẹ vẫn chưa gặp được bố từ sáng tới giờ. Hình như cái vụ đồng hồ tính phí đỗ xe ô tô đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bố rồi. Bộ trưởng Bộ Du lịch và Bộ trưởng Bộ
Tài chính không ai chịu nhường ai. Và Thượng viện sẽ không thể tiến
hành cuộc bỏ phiếu nếu ông bộ trưởng đó không chịu về chỗ ngồi và ngừng diễn thuyết. Theo như bố kể thì ông ta nói không ngừng nghỉ suốt 12
tiếng 48 phút. Sao bố không cho người bắt ông ta lại và nhốt vào trong
ngục nhỉ?
"Con phải nói với cậu ta đi" - mẹ vừa ngó đầu vào
phòng mình nói - "Rằng con không thể đi vào thứ Sáu tới được. Này...
con lại đang viết nhật ký đó hả? Không phải con cần phải làm bài tập
hay sao?"
Mình chỉ đang nghỉ một chút thôi đấy chứ.
"Mẹ, con sẽ không nói lời nào với anh Michael cho tới khi gọi được cho
bố. Anh ấy sẽ chia tay với con mất. Biết đâu bố có cách thuyết phục bà
cứu con không phải tới buổi dạ hội vớ vẩn đó thì sao?"
"Mia, Michael sẽ không chia tay với con chỉ vì con phải thực hiện nghĩa vụ với đất nước của mình" - mẹ nói.
"Con không chắc đâu" - mình rầu rĩ nói - "Hôm nay anh Dave Farouq
El-Abar chia tay với Tina chỉ vì cậu ấy không gọi điện lại cho anh ý".
"Chuyện đó lại khác. Không gọi điện lại cho người khác là bất lịch sự".
"Nhưng nếu mình lúc nào cũng tỏ ra dễ dãi bọn con trai sẽ chóng chán" - mình phát ngấy khi cứ phải giải thích đi giải thích lại cho mẹ nghe về cái điều cơ bản này. Thật không hiểu sao bố và thầy G có thể yêu nổi
mẹ, khi mà đến cái nghệ thuật hẹn hò sơ đẳng này mẹ cũng không biết.
Mẹ nói giọng đầy nghi ngờ: "Con học đâu ra cái triết lý vớ vẩn đó thế? Có phải là từ bà nội của con không?"
"Ừm... vâng".
"Để mẹ chỉ cho con vài chiêu mà bà ngoại đã dạy mẹ nhé" - ngạc nhiên
chưa, mẹ trước giờ đâu có thân với ông bà ngoại lắm đâu. Giờ lại còn có lời vàng ngọc truyền dạy từ thời bà ngoại cho mình cơ đấy - "Nếu con
thấy rất có khả năng sẽ phải hủy cuộc hẹn hò với Michael vào tối thứ sáu tới, con cần chuẩn bị sẵn tinh thần mèo-trên-mái-nhà cho cậu ấy".
"Mèo trên cái gì cơ ạ?" - thề là mình hiểu chết liền!!!
"Mèo trên mái nhà. Con cần chuẩn bị tinh thần cho cậu ấy để khỏi bị
thất vọng. Ví dụ, nếu có chuyện gì xảy ra với Louie Mập khi con ở
Genovia..." - nghe thấy mẹ nói câu đó, mình há hốc ra kinh hãi. Thấy vậy mẹ vội nói tiếp - "Đừng lo, không có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là mẹ
giả dụ vậy thôi. Nếu có chuyện đó thật, không đời nào mẹ đi thông báo
thẳng ngay chuyện đó cho con nghe qua điện thoại. Mẹ sẽ phải chuẩn bị
cho con không bị bất ngờ và thất vọng khi biết sự thật. Ví dụ như:
'Mia, con Louie Mập đã chui ra ngoài cửa sổ phòng con và giờ đang ở
trên mái nhà. Mẹ không sao lôi nó xuống được'".
Mình phản đối: "Tất nhiên là mẹ lôi nó xuống được. Mẹ có thể lên đó qua cửa thoát
hiểm, mang theo một cái vỏ chăn. Khi đến gần, mẹ chụp cái vỏ chăn lên
người nó và bế nó xuống".
"Cứ cho là như vậy, nhưng giả sử mẹ
đã thử theo cách con dạy nhưng không có tác dụng. Ngày hôm sau Louie
Mập đã nhảy sang mái nhà của hàng xóm..."
"Thì con sẽ lại bảo
mẹ hãy sang tòa nhà bên cạnh, nhờ ai đó mở cửa cho vào rồi leo lên mái" - thật chẳng hiểu mẹ tính nói gì với cái ví dụ này nữa - "Mẹ, vấn đề
là tại sao ngay từ đầu mẹ lại để nó chạy ra ngoài như thế? Con đã nhắc
đi nhắc lại là mẹ phải luôn đóng chặt cửa sổ phòng con. Mẹ vẫn biết nó
thích ngắm chim bồ câu rồi mà. Louie chưa được trang bị bất cứ kiến
thức sinh tồn bên ngoài xã hội nào cả..."
"Vậy là con nghĩ nó không thể sống nổi 2 đêm bên ngoài nhà?"
"Không thể nào" - mình nói chắc nịch.
"OK. Vậy là con hoàn toàn chuẩn bị sẵn tâm lý khi ngày thứ ba mẹ gọi sang thông báo rằng con Louie đã chết, đúng không?"
"ÔI CHÚA ƠI!!!" - mình choàng dậy ôm chặt lấy con Louie Mập - "Mẹ nghĩ con nên làm như vậy với anh Michael sao? Anh ấy có một con chó, không
phải là con mèo! Con Pavlov sẽ không bao giờ leo lên mái nhà đâu!"
"Không..." - mẹ nói giọng đầy mệt mỏi. Cũng phải thôi, mang bầu suốt
như thế không mệt sao được - "Ý mẹ là con cần phải chuẩn bị tâm lý cho Michael, để tránh cho cậu ta không cảm thấy quá thất vọng khi con hủy
cuộc hẹn vào tối thứ Sáu tới. Hãy gọi cho cậu ấy và nói rằng rất có thể con sẽ không thu xếp được thời gian. Thế thôi. Cứ dùng chiêu
mèo-trên-mái-nhà là ổn đấy".
Mình đã phải thả con Louie ra. Một phần là vì rút cuộc mình cũng đã hiểu được ý của mẹ, nhưng cái chính
là vì Louie đang cố cắn vào tay mình để nới lỏng cái ôm "âu yếm quá
mức" của mình.
"Con hiểu rổi. Ý mẹ là nếu con chuẩn bị sẵn tinh thần cho anh Michael là có nhiều khả năng con không thể đi chơi tối
thứ Sáu tới thì anh ý sẽ không chia tay với con lúc thông báo tin đó?"
"Mia, không cậu con trai nào lại đi chia tay với bạn gái chỉ vì họ hủy một cuộc hẹn. Nếu cậu ta làm như vậy thì con chẳng có gì phải tiếc cả. Giống như trường hợp cậu Dave gì đó của Tina. Có lẽ không có cậu ta,
Tina sẽ còn tốt hơn. Thôi, giờ thì đi làm bài tập đi con".
Giờ thì làm gì có tâm trí nào mà làm bài tập hả trời???
Thay vì đi làm bài tập mình đã lên mạng. Mình tính nhắn tin cho anh Michael, đúng lúc Tina nhắn tin cho mình.
ILUVROMANCE: Hi, Mia. Cậu đang làm gì thế?
Nghe giọng cậu ấy thật buồn! Hôm nay Tina còn dùng font chữ màu xanh nữa chứ!
FTLOUIE: Mình đang làm bài tập Sinh. Cậu thế nào rồi?
ILUVROMANCE: Cũng OK. Mình chỉ nhớ anh ý quáááááá thôi!!!!!!!!!!!! Giá như mình chưa bao giờ đọc Jane Eyre.
Nhớ lại những gì mẹ vừa nói với mình, mình vội viết:
FTLOUIE: Tina, nếu anh Dave sẵn sàng chia tay với cậu chỉ vì cậu không gọi điện lại cho anh ấy thì anh ta không hề xứng đáng với cậu. Cậu sẽ
tìm được một người con trai khác biết trân trọng cậu hơn.
ILUVROMANCE: Cậu nghĩ thật thế sao?
FTLOUIE: Thật.
ILUVROMANCE: Nhưng làm sao mình tìm được người biết trân trọng mình ở
cái trường Albert Einstein này cơ chứ? Tất cả bọn con trai ở đó đều
chẳng ra cái gì cả. Trừ anh M M, tất nhiên.
FTLOUIE: Đừng lo, bọn mình sẽ kiếm cho cậu một anh. Mình phải đi nhắn tin cho bố đây...
Mình không muốn nói cho Tina biết thực ra mình định đi nhắn tin cho anh Michael. Mình không muốn cứa sâu thêm vào nỗi đau của cậu ấy, rằng
mình có bạn trai, còn cậu ấy thì không. Mong là Tina không nhận ra rằng giờ ở Genovia đang là 4 giờ sáng. Hơn nữa cung điện Genovia không hề
hiện đại gì cho cam, nếu xét về vụ đường truyền internet.
FTLOUIE: Bye cậu
ILUVROMANCE: OK, bye. Nếu lát cậu muốn nói chuyện thì gọi mình nhé. Mình chẳng có chỗ nào khác để đi.
Tội nghiệp Tina đáng thương! Rõ rànglà cậu ấy đang rất đau khổ. Nếu
Dave bỏ Tina chạy theo cô nàng Jasmine nào đó thì ít ra anh ấy cũng nên dùng biện pháp mèo-trên-mái-nhà để chuẩn bị trước tinh thần cho cậu ấy chứ. Một người tử tế chắc sẽ làm vậy. Giờ đã quá rõ tay Dave này chẳng phải người tử tế gì.
Thật may bạn trai của mình khác hoàn
toàn dạng người đó. Hoặc ít nhất mình hy vọng là như thé. Không... chắc chắn là thế. Anh ý là MICHAEL mà!
FTLOUIE: Hi anh!
LINUXRULZ: Hi em! Em đã đi đâu thế?
FTLOUIE: Học làm công chúa.
LINUXRULZ: Không phải em đã học hết những gì cần phải học làm công chúa rồi hay sao?
FTLOUIE: Có vẻ như là chưa anh ạ. Bà bắt em tiếp tục học. À, anh, phim Chiến tranh giữa các vì sao có suất chiếu muộn hơn suất 7h không?
LINUXRULZ: Có, lúc 11h. Có gì không?
FTLOUIE: À, không có gì.
LINUXRULZ: CÓ GÌ KHÔNG?
Chịu thôi. Mình vẫn không nói ra được. Có thể vì mình vẫn bị ám ảnh bởi cuộc nói chuyện vừa rồi với Tina. Tất cả những gì trong đầu mình lúc
này chỉ có quanh quẩn chuyện anh Michael quá tài giỏi, mình quá xấu xí
và bất tài, anh ý quơ đâu cũng ra được ối người xinh đẹp giỏi giang hơn mình...
Và thế là mình viết:
FTLOUIE: Em chỉ đang nghĩ xem ban nhạc mới của anh nên đặt tên gì?
LINUXRULZ: Chuyện đó có liên quan gì đến suất chiếu muộn phim Chiến tranh giữa các vì sao?
FTLOUIE: Không có gì cả. Anh nghĩ sao về cái tên "Michael anh the Wookiees"?
LINUXRULZ: Anh nghĩ có lẽ em lại đang ngồi nghịch mấy con chuột nhựa của Louie Mập.
FTLOUIE: Ha ha. Ok. Thế còn cái tên "The Ewoks" thì sao?
LINUXRULZ: The EWORKS? Hôm nay bà nội đã lôi em đi đâu thế? Đi dùng liệu pháp sốc điện à?
FTLOUIE: Em chỉ muốn giúp anh thôi mà.
LINUXRULZ: Anh biết. Anh xin lỗi. Chỉ là anh không nghĩ lũ bạn anh thích bị so
sánh với những con rối nhồi bông nhỏ xíu đến từ hành tinh Endor nào đó. Mặc dù một trong số đó là Boris thật đấy nhưng có lẽ cậu ta cũng không chấp nhận nổi cái tên Eworks mất, anh hy vọng...
FTLOUIE: BORIS PELKOWSKI CŨNG Ở TRONG BAND NHẠC CỦA ANH Á?????
LINUXRULZ: Ừ. Có gì không em.
FTLOUIE: Không có gì.
Nếu là mình, mình sẽ không đời nào cho Boris vào ban nhạc của mình đâu. Đành rằng cậu ấy là một nhạc sỹ thiên tài thật đấy nhưng cậu ấy quá
hôi. Chính vì mình rất quý Lily và thấy cậu ấy vui khi ở bên Boris nên
trong một thời gian ngắn mình vẫn có thể chịu đựng nổi Boris. Nhưng bảo cậu ấy vào ban nhạc của mình á? Đừng hòng! Chừng nào mà cậu ấy vẫn
chưa bỏ được cái thói dắt áo len vào trong quần.
LINUXRULZ: Boris không tệ lắm đâu em. Nhất là khi em chơi thân với cậu ấy rồi.
FTLOUIE: Em biết. Chỉ là cậu ấy chẳng có dáng thành viên của bất kỳ ban nhạc nào cả.
LINUXRULZ: Bà em sẽ cho em về kịp giờ chứ?
Bất chợt mình không kịp hiểu Michael đang nói về vấn đề gì.
FTLOUIE: Gì cơ ạ?
LINUXRULZ: Tối thứ Sáu ý. Hôm đó em vẫn phải đi học làm công chúa hả? Chính vì
thế em mới hỏi về chuyện suất chiếu phim muộn đúng không? Em lo là bà
sẽ không cho em về kịp giờ à?
Đúng lúc này mình đã làm hỏng mọi chuyện. Chính Michael đã mở đường thoát cho mình còn gì - đáng ra mình chỉ việc nói "Vâng" và rất có thể anh ý sẽ nói tiếp rằng "OK, vậy thì
để dịp khác cũng được".
NHƯNG NẾU KHÔNG CÒN DỊP KHÁC THÌ SAO????
Nếu anh Michael, giống như Dave, bỏ rơi mình và cùng một cô gái khác đi xem phim thì sao?
Và thế là mình viết vội:
FTLOUIE: Không sao đâu. Em nghĩ em sẽ về sớm được
TẠI SAO MÌNH NGU THẾ NHỈ??? TẠI SAO MÌNH LẠI VIẾT NHƯ THẾ CƠ CHỨ??? Bởi vì HIỂN NHIÊN là mình sẽ không thể về sớm, mình sẽ ở cái buổi vũ hội
ngớ ngẩn kia CẲ BUỔI TỐI !!!!
Thề là trên đời này không có đứa con gái nào lằng nhằng hơn mình. Mình thậm chí không đáng có bạn trai nữa cơ!!!Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, phòng điểm danh
Vào bữa sáng nay, thầy G hỏi hai mẹ con mình: "Có ai thấy cái quần nâu của anh không?". "Không, có ai nhìn thấy cái áo sơ mi hiệu Winona của
em không?" - Mẹ đặt chuông đồng hồ báo thức sớm để kịp dậy gọi bố, hy
vọng tóm được bố lúc nghỉ giữa cái phiên họp quốc hội (nhưng vân không được).
Và rồi mình nói: "Con vẫn chưa tìm thấy cái quần Queen Amidala của con".
Cả nhà mình chợt nhận ra một chuyện: ai đó đã ăn cắp quần áo nhà mình.
Chỉ có một cách lý giải duy nhất: nhà mình thường mang quần áo đến tiệm giặt ủi đầu phố, sau khi giặt sạch họ sẽ gấp lại gọn ghẽ và mang tới
đặt trước thềm cửa nhà mình. Cái túi quần áo sẽ cứ nằm yên vị ở đó cho
tới khi một trong ba người nhà mình vác vào nhà.
Có lẽ mẹ và
thầy đã quên béng mất túi quần áo mà nhà mình đã đem đi giặt đêm trước
khi mình đi Genovia! (mình là người duy nhất trong nhà để ý tới mấy
chuyện vặt vãnh kiểu như thế thì phải - cũng dễ hiểu thôi, mình có năng khiếu, tài năng gì đâu, càng không nghĩ được gì sâu sắc hơn ngoài việc làm sao có được bộ quần áo sạch để mặc).
Và như vậy đồng nghĩa với việc một trong mấy tên phóng viên săn tin điên khùng (mấy người
thường đi lục thùng rác của nhà mình, khiến cho bác quản lý khu nhà
mình Molina rất khó chịu) đã phát hiện ra cái túi quần áo của nhà mình. Giờ thì đợi xem đến khi nào thì cái tin BÍ MẬT TỦ QUẦN ÁO CỦA CÔNG
CHÚA MIA: CÔ ẤY MẶC GÌ VÀ Ý NGHĨA CỦA CHÚNG, THEO NHẬN ĐỊNH CỦA CÁC
CHUYÊN GIA HÀNG ĐẦU CỦA CHÚNG TÔI sẽ chình ình trên mặt báo tờ Post.
THẾ LÀ CẲ THẾ GIỚI SẼ PHÁT HIỆN RA MÌNH MẶC QUẦN CHÍP QUEEN AMIDALA!
Mình đâu muốn đi quảng cáo cho cả thiên hạ biết chuyện mình có cái quần của nhân vật trong Chiến tranh giữa các vì sao. Càng không muốn mọi
người biết đó là cái quần may mắn của mình. Đáng nhẽ ra mình phải mang
cái quần Queen Amidala này sang Genovia mặc hôm đêm Giáng Sinh để lấy
may mắn mới đúng. Như thế có lẽ mình đã không lỡ mồm về vụ đồng hồ tính phí đỗ xe...
Khi ấy có lẽ mình đang quá hạnh phúc chuyện với anh Michael nên quên tiệt hết mấy thứ đó.
Giờ thì ai đó đã có được cái quần may mắn của mình, và chẳng sớm thì
chày nó sẽ xuất hiện trên eBay cho mà xem! Đảm bảo! Ối người nhào vào
mua ngay! Nhất là khi đó lại là quần Queen Amidala nữa chứ.
Mình tiêu thật rồi!
Mẹ vừa gọi điện cho phòng chống tội phạm để thông báo về vụ trộm. Nhưng những gì mẹ nhận được là câu trả lời rất cục súc rằng họ đang bận truy tìm những tên trộm thực sự chứ không phải đi tìm mấy tên biến thái đi
ăn cắp đồ lót. Họ còn hô hố cười nhạo mẹ nữa chứ.
Mẹ và thầy G chỉ mất mấy bộ quần áo bình thường. Chỉ có mỗi mình mình mất đồ chíp.
Lại đúng cái quần may mắn nữa chứ. Thế mới đau!!!
Dạo này mình đen quá rồi, mình đang rất cần một ít may mắn !!!
Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, giờ Đại số
NHỮNG VIỆC CẦN LÀM:
Yêu cầu Đại sứ Genovia tại Liên Hợp Quốc gọi cho CIA, hỏi xem họ có thể điều mấy nhân viên đặc vụ truy tìm cái quần chíp của mình hay không
(nếu nó rơi vào tay kẻ xấu, vụ này có thể biến thành một sự kiện quốc
tế lớn!) Mua thức ăn cho mèo !!! Kiểm tra chế độ ăn của mẹ. Nói với
Michael là mình không thể đi chơi với anh ý được. Chuẩn bị sẵn tâm lý
bị anh Michael đá.
Ghi nhớ: số âm không có căn bậc 2
Thứ Năm, ngày 22 tháng 1, giờ Sức khỏe và An toàn
Cậu có thấy không? Họ hẹn nhau cùng ăn trưa ở chỗ Cosi!
Ừ, thầy ý có vẻ rất yêu cô ý.
Hai thầy cô lại đi yêu nhau, dễ thương nhỉ.
Cậu có lo lắng về buổi hẹn ăn sáng ngày mai không?
Không hề. HỌ mới là người cần phải lo lắng.
Cậu đi một mình á? Bố mẹ cậu không đi cùng sao?
Xin cậu. Mình có thể tự giải quyết mấy ông đạo diễn đó một mình. Khỏi
lo đi! Này, sao họ có thể hút mấy thứ đó nhỉ? Chẳng nhẽ đến giờ vẫn có người không hiểu là thuốc lá có thể giết chết họ sao? À mà cậu đã làm
xong hết bài tập chưa hay là cậu lại thức cả đêm chat chít với anh mình đấy?
Cả hai.
Hai người sến thấy ghê. Sắp bằng thầy Wheeton và cô Klein rồi đấy.
Cậu im đi.
Haiz... Chán quá! Chơi trò chơi truyền thống của bọn mình đi.
OK. Cậu bắt đầu trước.
NHỮNG BỘ PHIM ĐÁNG XEM VÀ KHÔNG ĐÁNG XEM
THEO LILY MOSCOVITZ
(kèm theo nhận xét của Mia Thermopolis)
Thiên đường thứ 7
Lily: Một cái nhìn khá bao quát về những khó khăn của một gia đình theo đạo Thiên Chúa gặp phải trước sự thay đổi gấp gáp của cuộc sống công
nghiệp hiện đại ngày nay. Diễn xuất của các diễn viên khá đạt, đôi lúc
khá cảm động. Bộ phim có nhiều khúc hơi "giáo điều" nhưng đã phần nào
lột tả được những vấn đề xã hội mà các gia đình bình thường đang gặp
phải với những tình tiết vô cùng bất ngờ. Một số tập hơi sáo rỗng.
Mia: Đây là bộ phim khá hay, mặc dù người cha trong phim là một mục sư, và rằng cứ mỗi cuối tập phim mọi người trong nhà lại học được một bài học. Điểm cộng: tập có hai chị em sinh đôi Elsen làm khách mời. Điểm
trừ: khi nhân vật làm nghề trang điểm trong phim cho cô con gái út đi
duỗi tóc thẳng.
Ngôi sao nhạc Pop
Lily: Một chương
trình rất nhố nhăng khi bắt các ngôi sao nhí phải trải qua một cuộc thi tuyển như diễn tuồng trước toàn thiên hạ, để rồi sau đó tập trung vào
khai thác cảnh kẻ thua người thắng, phía sau hậu trường cuộc thi...
Mia: Toàn nam thanh nữ tú có tài ca hát, nhảy múa tham gia thi tuyển để trở thành thành viên của một ban nhạc Pop. Người được chọn, người bị
loại. Ban nhạc đó được rót rất nhiều kinh phí tài trợ và đánh bóng tên
tuổi. Các ngôi sao trong đó cũng ngay lập tức trở nên nổi tiếng, được
diện lên mình những bộ quần áo đắt tiền đẹp lung linh. Thử hỏi chương
trình này không hay ở điểm nào?
Sabrina cô phù thủy nhỏ
Lily: Mặc dù dựa theo một nhân vật truyện tranh nhưng bộ phim đã thành công ngoài tưởng tượng, nhiều lúc còn rất cuốn hút. Tiếc là các phép
phù thủy trong phim không được hướng dẫn đầy đủ từng bước. Bộ phim đã
dựa trên rất nhiều nghiên cứu về một loại tín ngưỡng có từ lâu đời, mà
sức mạnh thường nằm trong tay những người phụ nữ. Chi tiết con mèo biết nói hơi khó tin: chưa có một tài liệu chính thống nào viết về khả năng hóa thân từ loài vật sang con người cả.
Mia: Bộ phim cực kỳ
hấp dẫn khi khai thác quãng thời gian học trung học của Sabrina / những năm Sabrina kết bạn với Harvey. Hết Harvey = hết hay.
Baywatch
Lily: Nhảm nhí và dung tục.
Mia: Bộ phim hay nhất mọi thời đại. Diễn viên đẹp, vừa có thể xem phim trong khi vẫn chat chít thoải mái mà vẫn hiểu được nội dung phim. Lại
còn có rất nhiều cảnh biển đẹp, nhất là trong những ngày trời Manhattan u ám vào tháng 2. Tập phim hay nhất: Khi Pamela Anderson bị tên nửa
người nửa thú bắt cóc. Tên này sau đó phẫu thuật thẩm mỹ thành một tiến sỹ tại UCLA. Tập phim dở nhất: Mỗi khi nhân vật Mitch đi nhận con
nuôi.
Những cô gái hành động
Lily: Chương trình truyền hình hay nhất trên TV.
Mia: Đồng ý.
Roswell
Lily: Thật buồn là bộ phim đã ngừng chiếu. Bộ phim đã mở ra một khả
năng về việc người ngoài hành tinh đang chung sống xunh quanh chúng ta. Họ có thể là những thanh thiếu niên vô cùng xinh đẹp và tài năng.
Mia: Diễn viên đẹp với siêu năng lực của người ngoài hành tinh. Còn
mong gì hơn nữa. Điểm cộng: Nhân vật Max trong tương lai; các cảnh có
Max và Liz. Điểm trừ: khi nhân vật Tess xuất hiện và cả khi nhà sản
xuất quyết định ngừng sản xuất các phần tiếp theo.
Buffy the Vampire Slayer
Lily: Khi phim truyền hình tôn vinh sức mạnh của người phụ nữ, đó luôn là những bộ phim đáng xem. Nhân vật nữ chính trong phim trông có vẻ yếu đuối nhưng thực chất lại là một cỗ máy diệt ma cà rồng. Đây là một
hình mẫu điển hình cho phụ nữ trẻ thời nay học tập. Cả nam giới và nữ
giới đều có thể học được nhiều điều từ bộ phim. Các bộ phim truyền hinh cần phải được đầu tư chất lượng như thế này. Thật đáng buồn là bộ phim chưa hề được nhận một giải Emmy nào cả.
Mia: Giá như cô ta có thể tìm được một người bạn trai không cần phải uống máu người khác để
sống. Điểm cộng: các cảnh hôn nhau. Điểm trừ: không có.
Gilmore Gilrs
Lily: Một bộ phim cảm động về người mẹ đơn độc vất vả nuôi dưỡng cô con gái tuổi teen tại một thị trấn nhỏ vùng Đông Bắc.
Mia: Có rất rất rất rất nhiều hot boy trong phim này.
Bộ ba phép thuật
Lily: Mặc dù bộ phim này có mô tả kỹ lưỡng hơn về một số phép phù thủy nhưng mấy câu bùa chú lại cực kỳ phi hiện thực. Ví dụ, không ai có thể thời gian hoặc giữa không gian mà không tạo ra một khe hở không gian.
Nếu dịch chuyển từ hiện tại trở về thế kỷ 17 thì không thể có chuyện họ xuất hiện lành lặn trở lại được. Bởi vì không ai có thể xuyên qua khe
hở thời gian và không gian mà không bị sứt mẻ gì. Đó là một nguyên lý
vật lý cơ bản mà ai cũng phải hiểu. Ngài Albert Einstein dưới suối vàng biết được chắc cũng phải bật dậy khi xem bộ phim này mất.
Mia: 3 cô phù thủy xinh đẹp ăn mặc sành điệu! Giống như trong Sabrina
nhưng có điều hơn nhiều. Còn nữa, các nhân vật nam trong phim cũng rất
đẹp, lúc nào họ gặp nguy hiểm cũng có 3 cô phù thủy ra tay cứu trợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT