Mẹ thật không công bằng khi mặc nhiên kết tội mình như thế. Mình không hề nghĩ rằng "Tất cả mọi người đều có trách nhiệm trong việc mình và
Michael chia tay". Thật đấy! Làm sao mình biết được là mẹ vừa mới dỗ
được Rocky ngủ? Đáng ra mẹ phải tắt chuống điện thoại đi, nếu biết con
mình khó ngủ đến như vậy chứ.
Cũng chẳng nhận được tin nhắn nào.
Làm sao đã có được, bởi 14 tiếng nữa Michael mới hạ cánh xuống Nhật Bản cơ mà. Mình vừa kiểm tra lịch bay của anh ấy.
Tại sao trên máy bay không được dùng di động hay PDA nhỉ? Ít ra cũng phải cho người ta nhắn cái tin chứ.
Hoặc trả lời email.
Nhưng thôi ko sao. Chắc chắn anh ấy sẽ gọi.
Anh ấy sẽ nhận được email của mình, và rồi anh ấy sẽ gọi lại. Bọn mình sẽ giảng hoà và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như trước.
Nhất định phải như thế.
Còn bây giờ mình vẫn phải hành xử thật bình thường trong khi chờ tin
tức từ người bạn trai hai năm
vừa-mới-chia-tay-nhưng-mình-đã-viết-email-xin-lỗi-sau-khi-nhận-ra-sai-lầm-nghiêm-trọng-của-bản-thân.
Nếu không quay lại với Michael mình sẽ như mất đi một nửa
mạng sống của mình. Suốt quãng đời còn lại của mình sẽ chỉ là một chuỗi các mối quan hệ vô nghĩa với các siêu mẫu.
Eeee... Đó chính là cuộc sống của bố mình bây giờ. Kệ, không quan tâm!
Mà xét cho cùng cúng đâu có khác gì cuộc đời của mình hiện nay đâu, trừ cái vụ người mẫu ra.
Ngồi xem vở Người đẹp và Ác thú với anh J.P khiến mình nhận ra sự ngu ngốc của bản thân mình trong suốt một tuần vừa qua.
Không phải là trước đó mình không nhận ra. Nhưng phải đến khi xem vở
kịch này mới thực sự khiến mình nhận thức được rõ được mọi chuyện.
Thật là lạ! Michael và mình chưa bao giờ đi xem vở kịch này với nhau,
dù chỉ một lần. Mình rất hiếm khi thuyết pục được anh ấy đi xem kịch
với mình. Mình vẫn luôn thích những vở kịch có những cô gái mặc váy
bồng bềnh, những chàng trai bay lượn như chim bên trong rạp hát... (ví
dụ như vở The Phantom of the Opera và Tarzan: The Musical).
Trong một vài trường hợp hiếm hoi Michael CHỊU đi cùng, thì anh ấy sẽ
dành cả buổi thỏ thẻ vào tai mình mấy câu kiểu như: "Giờ thì anh đã hiểu tại sao vở kịch này phải ngưng diễn. Giờ thì anh đã hiểu... Chẳng ai
thiết tha xem mấy trò hát bát nháo như chợ vỡ thế này. Lại còn cái vụ
bình trà lảm nhảm về tình cảm của mình với một cô gái nữa chứ. Vô lí hết sức! Nhở? Em nhở? Ối, tự dưng xồ ra thêm một dàn nhạc thế này nữa chứ! Bọn họ đang trong ngục tối cơ mà. Cảnh này nhảm nhí quá!"
Rất mất hứng! Chưa kể anh ấy còn nhấp nhổm liên tục. Cứ 5 phút Michael lại nì nèo đứng dậy, lấy lí do buổi tối uống quá nhiều nước nên phải đi
toa-lét. Mình biết thừa là anh ấy ra ngoài kiểm tra tin nhắn thông báo
của trò World of Warcraft trên di động.
Mặc dù đang xem kịch
với anh J.P rất vui nhưng mình vẫn ước người ngồi bên cạnh mình là
Michael. Để mình được nghe tiếng phàn nàn của anh ấy, chê bai vở nhạc
kịch Người đẹp và Ác thú của Disney chỉ dành cho trẻ con - những khán
giả chưa biết phân biệt hay dở - và dụ khách du lịch ném tiền vào những chiếc áo phông đắt tiền, đống cốc nhựa loè loẹt, những chương trình
nhạc kịch hào nhoáng...
Tối nay tâm trạng mình buồn ở mức báo
động. Bất chợt mình nhận ra câu chuyện của Người đẹp và Ác thú chính là câu chuyện của Michael và mình.
Trừ vụ một người xinh đẹp và một người xấu xí.
Mình đang nói về chuyện hai người bắt đầu chỉ là bạn, và họ không nhận ra bản thân có tình cảm với người kia, cho tới khi gần như quá muộn...
Chính là câu chuyện của bọn mình chứ ai!
Nhưng Belle thông minh hơn mình. Cô ấy chắc chắn ko để tâm nếu Ác thú, trước khi bị giam cầm trong lâu đài có quan hệ với Judith Gershner và
không kể cho Belle biết.
Bởi tất cả những chuyện đó xảy ra TRƯỚC KHI Belle và Ác thú gặp nhau. Chuyện đó có ảnh hưởng gì không?
Câu trả lời là: Không!
Vậy mà mình đã ngu ngốc không nhận ra được điều đó. Thề là nếu xem vở
nhạc kịch này thêm tí nữa mình còn ngộ ra nhiều chuyện hơn.
Cũng không có gì là ngạc nhiên. Bởi câu chuyện này đã, đang và sẽ mãi mãi tồn tại với thời gian.
Trong quá khứ mình đã từng tuyên bố: Người đàn ông lý tưởng của mình là người có thể cùng với mình say mê ngồi xem vở lịch Người đẹp và Ác thú - câu chuyện tình lãng mạn và đẹp nhất mọi thời đại, và không chỉ chỏ
chê bai (ví dụ như khi Ác thú hoá thân lại làm Hoàng tử, hay khi mấy
con sói giả bằng bông xuất hiện - người ta không thể làm QUÁ rùng rợn,
bởi khán giả chủ yếu là trẻ con.)
Và cho tời thời điểm này chỉ có J.P Reynolds-Abernathy Đệ Tứ làm được điều đó. Anh ấy thậm chí còn - mình không thể lờ đi được - chảy nước mắt khi xem cảnh Belle dũng cảm
đánh đổi mạng sống của mình để cứu bố.
Michael chưa bao giờ
chảy nước mắt khi xem một vở diễn Broadway nào. Trừ lần xem cảnh cha
Gorilla của Tarzan bị giết hại một cách dã man.
Nhưng đó là vì anh ấy đã cười quá nhiều.
Tuy nhiên, sau ngày hôm nay mình đã nhận ra một điều: phản ứng khi xem kịch như Michael không nhất thiết là điều xấu. Con trai khác với con
gái. Không phải vì họ quan tâm đến những chuyện kiểu như: Không biết
ngôi sao của phim Nightstalkers - Jessica Biel - có đồng ý nhận vai Abby Whistler trong phim Blade: Trinity không ...
Hoặc họ cho rằng chẳng có gì to tát khi quan hệ với Judith Gershner rồi im bặt. Và
tuyệt nhiên không hề kể cho bạn gái của mình nghe bởi vì chuyện xảy ra
trước khi hai người hẹn hò.
Mà bởi vì họ được lập trình khác
với con gái. Họ không cảm động trước cảnh một anh chàng trong bộ đồ
Gorilla bị bắn-giả-vờ trên sân khấu.
Nhưng lại rất tin vào
những gì xảy ra trong bộ phim Notting Hill - Khi nhân vật của Julia
Roberts quay trở lại với anh chàng do Hugh Grant thủ vai - mặc dù chẳng bao giờ có chuyện một ngôi sao sáng giá và kiêu ngạo đến như vậy đi
yêu một anh chủ tiệm thấp hèn.
Trong khi mình là một công chúa, đang yêu một anh chàng sinh viên đại học.
Giờ thì mình đã hiểu: Con trai khác với con gái bọn mình.
Và điều đó không phải lúc nào cũng xấu. Như tổ tiên của mình đã nói:
Vive la difference. Bởi vì, đa phần con trai không thích nhạc kịch.
Một trong số đó có thể đã tặng bạn chiếc dây chuyền hình bông tuyết
trong ngày sinh nhật thứ 15 của bạn tại Vũ Hội Mùa Đông Không phân biệt Tôn giáo - nơi lần đầu tiên hai người thổ lộ tình yêu của mình với đối phương.
Một hành động phải nói là cực kì lãng mạn.
Ôi, đèn đang tắt rồi. Phải quay lại ghế ngồi thôi, hết giờ nghỉ rồi.
Thật chẳng muốn chút nào. Bởi anh J.P cứ liên tục hỏi xem mình có ổn không.
Mình hiểu, là một người bạn, anh ấy rất quan tâm lo lắng cho mình.
Nhưng anh ấy muốn nói gì đây? Sao anh ấy ko thể đoán ra câu trả lời của mình lúc này chắc chắn sẽ là Không, em rất không ổn? Mình có cần nhắc
lại cho anh ấy nhớ mới chỉ hai tối trước thôi thôi mình đã ngu ngốc
GIỰT PHĂNG sợi dây chuyền hình bông tuyết và NÉM TRẲ cho chủ nhân của
nó không? Chẳng nhẽ anh ấy nghĩ mình sẽ tự động trở lại bình thường sau khi xem vở kịch toàn cốc chén nhảy múa như thế này sao?
J.P
là một người bạn rất tốt, nhưng đôi khi anh ấy chẳng hiểu gì cả. Tina
đã nói đúng một điều: Anh J.P giống như một núi lửa tràn đầy nhiệt
huyết đang bị đè nén. Giọt nước mắt trên má của J.P đã nói lên tất cả.
J.P cần một người con gái thật dịu dàng, đến bên anh ấy thật từ tốn, cầm chìa khoá rồi mở toang trái tim nhỏ bé hãy còn đóng kín kia.
Rõ ràng cô gái đó không phải là Lilly (người ko thềm gọi điện hay email cho mình, thậm chí là để tiếp tục sỉ nhục và kết tội mình đi giật bạn
trai của bạn. Thật chẳng giống cậu ấy chút nào!)
Mà cũng có thể J.P ko phải là người không hiểu chuyện. Có lẽ đơn giản chỉ vì anh ấy là con trai.
Không phải ai cũng có thể hiểu chuyện giống như Ác thú, mình đoán vậy!
Thứ Sáu, ngày 10 tháng 9, 11:45 đêm, ở nhà.
Hộp thư đến: 0
Trong hộp thư thoại cũng không.
Nhưng máy bay của Michael phải 11 tiếng rưỡi nữa mới hạ cánh. Anh ấy sẽ gọi cho mình.
Phải thế thôi. Đúng không?
OK, mình không nghĩ về chuyện đó nữa. Bởi cứ nghĩ tới Michael là tim mình đập liên hồi, hai tay ướt đẫm mồ hôi.
À, trong lúc mình ra ngoài có ai đó đã giao thư tới nơi cho mình. Mẹ
nói với mình như vậy (không được vui vẻ cho lắm) khi mình đánh thức mẹ
dậy hỏi xem anh Michael có gọi điện không. (Thực sự là mình không biết
mẹ đã ngủ. Thưởng thì mẹ vẫn thức xem chương trình của David Letterman
cho tới khi ca sĩ khách mời xuất hiện lúc 12 rưỡi. Làm sao mình biết
được hôm nay ca sĩ khách mời là Fergie vì thế mẹ quyết định đi ngủ
sớm?)
Bức thư đó không phải là của Michael. Phong bì thư có màu ngà, được triện một cái dấu đỏ in chữ D và R ở chính giữa. Toàn bộ lá
thư sặc mùi: BÀ!
Vì thế mình chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi mẹ gắt gỏng nói: "Bà nói con phải bóc thư ngay!"
Những cái câu ngay sau đó của mẹ khiến mình ngạc nhiên: "Rồi gọi cho bà. Dù muộn thế nào."
"Con phải gọi cho bà sau 11 giờ đêm á?" - Mình hoảng hồn hỏi lại. Thật không thể tin được! Bà ngày nào cũng lên giường ngay trước bản tin lúc 11 giờ đêm, đều như vắt chanh. Trừ những hôm đi dự tiệc với Herry
Kissingger. Theo lời bà, không ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày bà sẽ hiện nguyên hình là một con gấu trúc với bầu mắt đen xì. Dù có bôi bao nhiêu kem
dưỡng cũng không lại được!
"Bà nhắn như thế" - Mẹ càu nhàu và
quờ quạng kéo chăn chùm lên mặt ngủ tiếp. (Thề là mình không thể hiểu
là tại sao mẹ có thể ngủ ngon lành trong khi thầy G ngáy như máy khoan
bên cạnh. Đúng là chỉ có tình yêu chân chính mới giúp con người ta vượt qua được mọi chuyện! Kể cả với tiếng máy khoan.)
Mình chẳng thích cái phong bì thư, càng chẳng thích phải gọi cho bà vào lúc 11 giờ rưỡi đêm như thế này.
Cho tới khi vào phòng, xé phong bì thư và đọc...
Và xém chết vì đau tim.
Chỉ hai giây sau đó mình đang nói chuyện với bà qua điện thoại.
"Ồ, Amelia à?" - bà vui vẻ nói, giọng tỉnh ngủ hẳn - "Tốt. Cuối cùng cháu đã gọi. Cháu nhận được thư chưa?"
"Từ MẸ của Lana Weignberger?" - mình ré lên. Nếu không vì sợ kinh động đến mẹ và Rocky đang ngủ ở phòng, chắc mình đã hét đến vỡ toàn bộ cốc
tách trong nhà - "Mời cháu phát biểu trong buổi từ thiện của Hội phụ nữ gây Quỹ ủng hộ cho trẻ em mồ côi ở Châu Phi á? Có, cháu nhận được.
Nhưng... sao bà biết? Bà cũng nhận được một cái à?" - mình rất cố kìm
nén để ko rít lên như Mariah Carey lúc phô giọng giả thanh.
"Đừng có đùa. Ta có cách của ta. Amelia, giờ hãy cho ta biết. Chuyện này rất quan trọng. Trong thư cô ta có nhắc đến việc mời cháu tham gia Hội Domina Rei khi đủ tuổi không? - bà hớn hở hỏi. Chưa bao giờ mình thấy
bà phấn khích về việc gì đến vậy - "Cô ta có nói gì về việc mời cháu
tham gia hội khi cháu tròn 18 tuổi không?"
"Có ạ" - mình nói - "Nhưng bà ơi, cháu chưa bao giờ nghe thấy tên Hội Domina Rei này bao
giờ. Và cháu cũng chẳng có thời gian cho mấy cái hội giời ơi đất hỡi
này. Cháu chỉ muốn tập trung..."
Mình đã cực kì sai lầm khi nói ra điều đó. Bời vừa nghe thấy thế bà đã đùng đùng nổi giận, nói bằng
cái giọng nữ hoàng rất trịnh thượng: "Này, nghe đây! Cháu hay nghe cho
kĩ đây, Domina Rei là một trong những Hội phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn
nhất trên thế giới. Tại sao lại không biết, Amelia? Họ giống như tổ
chức Opus Dei của phụ nữ vậy. Chỉ có điều không dính dáng tới tôn giáo
thôi."
Phải thừa nhận thông tin sau cùng của bà khiến mình tò
mò hẳn: "Thật á bà? Giống như cái hội kín trong truyện Mật mã Da Vinci
bắt các hội viên phải dùng dây thép gai quất lên mình í ạ? Mẹ của Lana
cũng thế?"
"Tất nhiên là không" - giờ bà mới chính là Mariah Carey - "Ta chỉ đang ví dụ về tầm ảnh hưởng của nó thôi" - bà rít lên.
Ối giời, thế mà làm mình cứ tưởng thật. Mình chưa bao giờ gặp mẹ Lana
(và dám chắc bác ấy cũng không biết gì về mình . Bởi vì trong thư bác ấy viết, Lana ca ngợi hết lời về tình bạn thân thiết giữa mình và nó
trong suốt thời gian vừa qua. Và rằng Lana rất tiếc cho mình vì quá bận bịu với công việc của Hoàng gia nên không thể tham gia các hoạt động
xã hội khác. Chính Lana ngỏ lời muốn mình tham gia buổi từ thiện xã hội này. Nguyên văn!) nhưng ý nghĩ về việc mấy thành viên nhà Weinberger
tự dùng dây thép gai quất lên người mình thật khôi hài vô cùng.
"Và" - bà tiếp tục - "Ta dám chắc ta đã nói về Hội Domina Rei này cho cháu nghe rồi. Bà Trevanni cũng là một thành viên."
"Bà của chị Bella ý ạ?" Lâu rồi bà ko nhắc tới kẻ thù ko đội trời chung của mình - bà Trevanni. Kể từ khi cháu gái bà ấy là chị Bella khiến cả gia tộc nhà Trevanni hồ hởi vui sướng khi bỏ trốn cùng với ông anh họ giả tạo của mình - Hoàng tử René vào Giáng sinh năm ngoái và mang bầu. (Mà này, sao không ai trong gia đình mình nghĩ tới chuyện dùng bao cao su nhỉ???)
Sau một cuộc tranh cãi nảy lửa với bố mình (và mình nghi dính cả chuyện tiền bạc ở đây: Bởi chỉ vài ngày nữa là René kí hợp
đồng tham gia chương trình truyền hình thực tế có tên là Hoàng tử đẹp
trai - trong đó các cô gái trẻ sẽ phải trải qua các cuộc tuyển chọn
thực sự để có cơ hội hẹn hò cùng với một vị hoàng tử thực sự... là
René), cuối cùng anh René cũng cưới chị Bella. Thật buồn cho bà của chị ấy, đám cưới được tổ chức rất đơn giản và ko ồn ào như bà Trevanni
mong muốn. Bởi vì snh René mãi mới chịu ngỏ lời cầu hôn chị Bella, và
khi đó thì bụng chị ta đã to lùm lùm rồi. Không ai lại muốn xuất hiện
như vậy trong tờ Tạp chí Hoàng gia cả.
Và giờ hai người đang
sống trong căn hộ cao cấp mà bà Trevanni mua tặng làm quà cưới, ngày
ngày tới lớp học cách chăm sóc sản phụ và thai nhi. Nói chung là trông
hai người không thể hạnh phúc hơn.
Bà thì vẫn ghen tức vì chị
Bella lấy được anh René chứ không phải mình - mặc dù mình vẫn đang còn
là học sinh trung học. Tóm lại là không ai dại nhắc tới chuyện này
trước mặt bà.
"Nữ diễn viên điện ảnh Audrey Hepburn cũng là một thành viên của Hội Domina Rei. Công chúa Grace của Monaco nữa. Còn có
Hillary Rodham Clinton. Thẩm phán Toà án tối cao Sandra Dat O'Connor.
Jacqueline Kênndy Onassis. Thậm chí cả Oprah Winfrey".
Công nhận cái tên Oprah Widrey luôn có trọng lượng nhất trong các câu chuyện giữa mình và bà.
"Vâng, Hội Domina Rei quả có tầm ảnh hưởng thật. Nhưng cháu nói rồi, bây giờ không phải là thời gian thích hợp. Cháu..."
Nhưng bà, như mọi lần, luôn bỏ ngoài tai.
"Ta, tất nhiên, được họ mời tham gia Hội từ lâu rồi. Nhưng do hiểu lầm liên quan đến một người đàn ông mà ta sẽ không nói tên, ta quyết định
từ chối."
"Ồ, vậy ạ. Tiếc thật. Cháu..."
"Được rồi.
Nếu cháu muốn biết... Người đó là Hoàng tử Rainier của Công quốc Monaco . Nhưng các tin đồn đó đều là sai sự thật! Ta chưa bao giờ nhìn ông ta đến lần thứ hai! Việc ông ta cứ bám theo ta như một fan cuồng đâu phải là lỗi của ta? Không hiểu sao mọi người cứ nghĩ xiêu vẹo mọi chuyện đi như vậy... Đó đơn thuần chỉ là một sự mê đắm không thể cưỡng lại, của
một người đàn ông nhiều tuổi với một cô gái trẻ đẹp đầy sức sống."
"Ý bà là... bà?" - hự!
"Tất nhiên là ta rồi, Amelia! Cháu bị làm sao thế? Chứ không cháu nghĩ tại sao ông ta lại đi cưới Grace Kelly? Tại sao Hoàng gia Monaco lại
chấp nhận cho ông ta cưới một diễn viên điện ảnh? Chỉ là vì họ quá vui
mừng khi cuối cùng ông ta cũng chịu cưới một ai đó, sau cú sốc tình cảm đau thương mà ta đã gây cho Rainnier sau khi từ chối ông ta..."
Mình há hốc mồm: "Bà! Bà đã biến ông í thành gay?"
"Cháu huyên thuyên cái gì thế, Amelia! Tất nhiên là ko phải rồi. Ta... Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Tự dưng sao lại nói về chuyện này thế không biết. Điều quan trọng là mụ Trevanni sẽ tức điên lên khi biết cháu là
người phát biểu trong buổi từ thiện của Hội Domina Rei cho mà xem. Chưa bao giờ có ai mời cháu gái của bà ta phát biểu cả. Tất nhiên rồi, sao
phải mời con nhỏ đó chứ? Một đứa chẳng làm được trò trống gì, ngoài
chuyện mang bầu. Một đứa con gái đa sầu đa cảm nhất mà ta từng biết. CÓ khi nó sẽ ngất khi thấy 2000 nữ doanh nhân ăn mặc chỉnh tề tới mức hoàn hảo ngồi trước mặt mình ý chứ."
Mình lại tiếp tục há hốc mồm... nhưng lần này lại là vì một lí do hoàn toàn khác: "Khoan... bà nói hai ngàn người á?"
"Bà cháu mình phải gọi điện hẹn giờ ở Channel ngay" - bà đổi giọng hết sức ngọt ngào - "Hình tượng lần này của cháu phải vừa dịu dàng nữ tình, vừa năng động trẻ trung. Cháu lúc nào cùng phù hợp với váy, nhưng nếu biết chọn lựa có khi mặc vest cũng hợp..."
"Nữ doanh nhân
chỉnh tề ăn mặc tới mức gần như hoàn hảo?" - Tự dưng mình thấy đầu óc
quay cuồng chao đảo - "Cháu tưởng họ giống như mẹ của Lana... những bà
nội trợ tham gia hoạt động xã hội, luôn có người giúp việc, vú em đầu
bếp riêng..."
"Nancy Weiberger là một trong những nhà thiết kế
nội thất danh tiếng nhất hiện nay ở Mahattan" - Bà lạnh lùng cắt ngang - "Cô ta chính là người đảm nhiệm phần nội thất của căn hộ mà bà
Trevanni mua cho René và Bella. Để xem nào, màu chủ đạo cuả Hội Domina
Rei là màu xanh da trời và trắng... xanh da trời trước giờ không phải
là màu hợp nhất với cháu nhưng chúng ta phải làm cho hợp..."
"Bà" - mình hoảng hốt cực độ. Giống như mỗi lần nghĩ về Michael, chỉ có điều tay không bị đổ mồ hôi mà thôi - "Cháu không thể làm điều đó đâu. Cháu không thể phát biểu trước 2000 nữ doanh nhân thành đạt! Ôi bà
ơiiiiiiiiiiiiiiii... cháu đang phát điên vì chuyện tình cảm. Và cho tới khi chuyện đó được giải quyết êm xuôi, cháu cần yên tĩnh một thời
gian... Mà nói thật, cho dù chuyện tình cảm của cháu có giải quyết xong cháu cùng không nghĩ là mình có thể phát biểu trước ngần ấy người đâu."
"Vớ vẩn!" - bà quát lên - "Cháu đã phát biểu rất hùng hồn
trước Nghị viện Genovia về cái đồng hồ tính phí đỗ xe đấy thôi! Làm sao ta quên được!"
"Vâng, nhưng đó là vì người nghe là cá ông già đội
tóc giả, chứ không phải mẹ của Lana. Cháu không biết đâu... Cháu nghĩ
mình nên..."
"Tất nhiên, chỉ có Chúa mới biết chúng ta phải làm gì với mái tóc của cháu. Ta không hy vọng là nó sẽ kịp mọc dài ra tới
lúc đó. Có lẽ Paolo sẽ phải nối tóc cho cháu. Sáng mai ta sẽ gọi ngay
cho Paolo xem..."
Nhưng đã quá muộn! Bà đã dập máy, trong khi mồm vẫn đang lẩm bẩm về vụ nối tóc.
Tuyệt thật! Mình cần phải nối tóc cơ đấy!!!Thứ bảy, ngày 11 tháng 9, 9 giờ sáng, ở nhà
Hộp thư đến: 0
Cũng không có gì là lạ. Vãn còn 3 tiếng nữa máy bay mới hạ cánh. Rồi anh ý còn phải qua cửa hải quan nữa.
Vì thế mình cần phải kiên nhẫn. Cần phải bình tĩnh. Cần phải...
FTLOUIE: TINA!!!! CẬU CÓ ĐÓ KHÔNG??? Nếu có thì viết lại cho mình. MÌNH SẮP CHẾT RỒI ĐÂY!!!!!
ILUVROMANCE: Hi, Mia! Mình đây. Sao lại chết????
Ôi, ơn Chúa! Ơn Chúa vì Ngài đã ban cho con có một người bạn như Tina Hakim Baba.
FTLOUIE: Bởi vì... mặc dù mình biết tình cảm của mình và Michael đủ
mạnh để vượt qua sự hiểu làm không đáng có này, và anh ấy sẽ gọi điện
cho mình khi tới Nhật để nói với mình rằng anh ấy đã tha thứ cho mình,
và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như trước. Nhưng... nếu mọi chuyện không xảy ra như thế thì sao? Nhỡ anh ấy không làm như vậy thì sao? Ôi Chúa ơi, tay mình cứ đổ mồ hôi liên tục!!!!!! Mình nghĩ mình sắp bị
đau tim rồi...
ILUVROMANCE: Mia! Mình nghĩ mọi chuyện rồi sẽ
ổn thôi! Tất nhiên là anh Michael sẽ tha thứ cho cậu! Bọn cậu sẽ quay
lại với nhau và trở lại bình thường như trước. Thậm chí cón thắm thiết
hơn ý chứ. Bởi vì sau khi cùng nhau vượt qua trắc trở các cặp đôi sẽ
càng gắn bó khăng khít với nhau hơn...
FTLOUIE: Đúng thế!
Chuyện đâu còn có đó, đúng không? Tổ tiên mình còn trải qua nhiều vận
hạn khủng khiếp hơn nhiều đó thôi. Nào là phải đối mặt với sự xâm chiếm của bọn cướp, bị bắt cóc, bị ép phải uống rượu trong đầu lâu của kẻ
thù giết cha... Michael và mình chắc chắn sẽ ổn!
ILUVROMANCE: Chính xác! Mà này, thấy bộ dạng cậu thế chắc cậu không đi tối nay hả?
FTLOUIE: Đi đâu?
ILUVROMANCE: Buổi tiệc mừng chiến thắng.
FTLOUIE: Buổi tiệc mừng chiến thắng nào?
ILUVROMANCE: Thì của Lilly và Perin chứ ai. Mừng chiến thắng trong cuộc thi vào Hội học sinh nhà trường.
FTLOUIE: Mình không được mời.
ILUVROMANCE: Cậu không nhận được email sao?
FTLOUIE: Khônggggggggggggggggggg...
ILUVROMANCE: Ôiiiii
FTLOUIE: Ôiiiii cái gì?
ILUVROMANCE: Mình đã không nghĩ là cậu ấy nói nghiêm túc.
FTLOUIE: Ai? Cậu đang nói về chuyện gì thế?
ILUVROMANCE: Lilly. Cậu ấy nói sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cậu nữa, vì cậu là đứa giật bạn trai và chuyên đâm lén sau lưng người khác. Nhưng mình đã nghĩ là cậu ấy đang nói đùa!!!!!!!!!
FTLOUIE:
CÁI GÌ???? LÀM SAO CẬU ẤY CÓ THỂ NÓI NHƯ VẬY??? CHỈ CHẠM NHẸ MỘT CÁI
THÔI MÀ!!! MÌNH ĐỊNH HÔN LÊN MÁ NHƯNG CHẮNG MAY LẠI CHẠM VÀO MÔI!!!
ILUVROMANCE: Ừ. Nhưng không phải tối qua cậu đi xem kịch Người đẹp và Ác thú với anh J.P sao?
FTLOUIE: Ừ, nhưng hoàn toàn trong sáng. Bọn mình chỉ đi xem với nhau như hai NGƯỜI BẠN.
ILUVROMANCE: Nhưng chẳng phải trước đây cậu luôn tuyên bố rằng người
đàn ông lý tưởng của cậu phải là người có thể cùng với cậu xem từ đầu
đến cuối vở kịch Người đẹp và Ác thú - câu chuyện tình lãng mạn và đẹp
nhất mọi thời đại, và không chỉ chỏ chê bai đó sao?
FTLOUIE:
Đúng thế. Nhưng đó là trước đây. Mình mới nhận ra rằng suy nghĩ đó sai
toè loe. Giờ người đàn ông lí tưởng của mình phải là người thích chê
bai.
ILUVROMANCE: Cậu nên nói điều đó với Lilly.
FTLOUIE: Tại sao? Cậu ấy nói gì à? Mà khoan... sao cậu ấy BIẾT vụ đi xem kịch của mình và anh J.P tối qua? Kể cả CẬU, sao biết được?
ILUVROMANCE: Ớ... cậu chưa xem à?
FTLOUIE: XEM GÌ???
ILUVROMANCE: Bức ảnh to đùng chụp cậu và anh J.P bước ra từ nhà hát
đăng trên trang nhất tờ New York Post sáng nay, Với dòng tít "Nàng Công chúa thất tình đã tìm thấy Tình yêu mới".
NÀNG CÔNG CHÚA THẤT TÌNH ĐÃ TÌM THẤY TÌNH YÊU MỚI.
Có vẻ như mọi chuyện đã thật sự chấm dứt giữa nàng Công chúa của New
York - Công Chúa Mia Thermopolis (xứ Genovia) và anh bạn trai lâu năm - Michael , sinh viên Đại học Columbia và là một thường dân.
Được biết, Moscovitz đã nhận lời làm việc tại một công ty chế tạo rô bốt của Nhật Bản trong thời gian một năm ở Tsukuba - nơi anh sẽ làm việc
cho một dự án được xếp vào hàng tối mật.
Nhưng nàng Công chúa
của chúng ta có vẻ như không mất nhiều thời gian để quên đi tình yêu
một thời của mình - cũng không bỏ lỡ thời gian bắt đầu những cuộc hẹn
hò mới. Lần này, người tháp tùng cô tới xem vở kịch dài hơi Broadway
chiếu vào các tối thứ Sáu - Người đẹp và Ác thú là một nhân vật bí ẩn.
Một nguồn tin bí mật cho biết anh chàng trẻ tuổi không phải ai khác,
chính là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ - con trai của nhà kịch
nghệ giàu có nổi tiếng John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam.
Nhân viên ở rạp hát cho biết: "Học ngồi chung ở lô ghế tình nhân. Hai
người tỏ ra rất thân mật với nhau." Một nhân chứng khác thì nhận xét
rắng: "Hai người đó là một cặp tình nhân rất hấp dẫn. Cả hai vừa cao ráo lại có chung mái tóc vàng."
Khi được hỏi về sự việc trên,
phát ngôn viên của Hoàng gia Genovia cho biết: "Chúng tôi không bình
luận về đời tư của Công chúa."
Thứ Bảy, ngày 11 tháng 9, 10 giờ sáng, ở nhà.
Ít ra giờ thì mình đã hiểu Lilly không liên lạc gì với mình.
Có rất nhiều lí do, ở mọi cấp độ khác nhau. Thứ nhất, đó chỉ chì một cái chạm môi nhẹ.
Thứ hai, hai người đó đã chia tay khi cú chạm môi đó xảy ra. Thứ ba,
BỌN MÌNH ĐI XEM KỊCH VỚI TƯ CÁCH LÀ HAI NGƯỜI BẠN VỚI NHAU. Người biết
suy nghĩ một chút sẽ không bao giờ cho rắng mình đang hẹn hò với J.P
Reynolds-Abernathy Đệ Tứ!!!
Mặc dù phải thừa nhận anh ấy là một chàng trai rất vui tính, dễ thương và tốt bụng. Nhưng mình thật là không có ý gì! Thề!
Trái tim của mình chỉ thuộc về Michael Moscovitz, mãi mãi là như vậy!
Mấy chuyện đang xảy ra với mình thật chẳng ra làm sao cả. Lilly là bạn thân nhất của mình mà. Tại sao cậu ấy có thể tin vào một điều khủng
khiếp như thế về mình cơ chứ?
Đúng là mình đã cư xử rất tệ với
anh trai cậu ấy trong tuần vừa rồi. Nhưng đó chì là vì mình (đã ngu
ngốc) không biết trân trọng tình cảm quí giá của bọn mình, cho tới khi
mất nó.
Nhưng mình ĐÃ XIN LỖI rồi. Chỉ còn hai tiếng nữa là anh ấy sẽ nhận được email của mình và gọi cho mình (xin Chúa!). Rồi bọn
mình sẽ làm lành và Michael sẽ gửi trả lại cho mình sợi dây chuyền hình bông tuyết. Bọn mình sẽ quay lại với nhau và mọi chuyện sẽ êm thấm và
trái tim mình sẽ thôi dày vò!
Trừ phi anh ấy vào phần Tin tức trên Google và thấy bức ảnh to đùng ngã ngửa của mình và J.P.
Nhưng đời nào anh ấy sẽ tin vào bức ảnh đó chứ, đúng không? Michael xưa nay chẳng bao giờ tin vào mấy tin lá cải paparazzi viết về mình và
James Franco. Chẳng có lí do gì để anh ấy tin vào mấy cái tin LẦN
NÀY!!!
Sẽ không đâu. Không thể có chuyện đó.
Nhưng mình ko hiểu vấn đề của Lilly là chuyện gì?
Thôi kệ, mình sẽ không cuống lên. Trong quá khứ mấy chuyện như thế này sẽ làm mình loạn lên, gọi điện ngay cho bố, xin bố nhờ luật sư yêu cầu thu hồi lại toàn bộ các tờ báo đã phát hành. Rồi mình sẽ truy ra cho
bằng được người báo tin cho đám phóng viên - mà mình đã biết thừa ai
đứng đằng sau mấy chuyện kiểu này (BÀ!). Tiếp đó mình sẽ điên cuồng
email cho Michael, giải thích liên hồi rắng những tin đó là sai sự
thật...
Giờ thì không! Mình đã lớn rồi, không còn cư xử trẻ con như thế nữa! Và mình cũng đã quá quen với những cái tin như thế này
rồi!
Còn nữa, mọi chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua đã
khiến mình quá hoang mang rồi. Cực điểm! Không thể hơn được nữa! Mình
gần như không cầm nổi bút viết đây này... mồ hôi tay cứ túa ra như mưa.
Vì thế... mình mặc kệ. Mình sẽ cho Lilly chút thời gian để
nguôi ngoai cơn giận. Đảm bảo trong bữa tiệc mừng chiến thắng, khi thấy mọi người đều có mặt, trừ mình, cậu ấy sẽ nhớ đứa bạn thân nhất này và mời mình tới.
Mình gọi cho Tina sau khi chạy ra ngoài mua
ngay một tờ báo. Tina đã định không đến dự tiệc của Lilly mà ở nhà với
mình. Nhưng mình đã động viên cậu ấy đi, mình cần cậu ấy đi để còn biết Lilly nói gì về mình. Thề là nếu Lilly vẫn tiếp tục bôi bác mình, mình sẽ gọi điện cho Uỷ Ban Truyền Thông Liên Bang tố cáo vụ cậu ấy văng
tục trong chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật tuần trước.
Nếu cậu ấy chịu mời mình, mình sẽ đến và ôm lấy cậu ấy giảng hoà. Và bọn mình sẽ lại là bạn tốt như xưa.
Còn trong lúc này mình sẽ ngồi nhà làm bài tập Chuẩn bị cho Toán Tích
phân. Chỉ có Chúa mới biết mình đã sao nhãng cái môn này đến mức nào.
Mình CHẲNG HIỂU gì hết. Không một môn nào luôn! Mình không hề muốn trượt tốt nghiệp tẹo nào!!!
Có lẽ trong lúc làm bài tập mình sẽ ăn
nốt chỗ thịt mua ở cửa hàng Number One Noodle Son (phải công nhận cái
vị ăn thịt này thật khó cưỡng. Một khi đã bập vào nó rồi, bạn không thể ngừng lại.)
Bởi vì đó là cách một người trưởng thành xử lí mọi chuyện.
CÒN HAI TIẾNG NỮA LÀ ANH ẤY HẠ CÁNH!!! EEEEEEEEEEEEEEEE
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT