Người ta vừa bưng trà đến.Bà bắt mình ra hầu trà ,trong khi bà kể lể về cuộc tranh luận của bà với diễn viên
điện ảnh nổi tiếng Elizabeth Taylor,về chuyện quần côn, áo sơ mi có
phải trang phục phù hợp cho một buổi trà chiều không. Bà Elizabeth
Taylor thì cho là hợp còn bà thì không (Chẳng có gì là ngạc nhiên!)
Có gì đó khiến mình không yên.Ngoài chuyện mình và bạn trai vừa chia
tay bởi vì anh ấy quan hệ với Judith Gershner, và khoảng một tiếng
trước anh ấy mới bắt gặp mình hôn ban trai cũ của bạn thân mình-đồng
thời là em gái anh ấy.
Mình không ngừng suy nghĩ về câu chuyện của bố.Về việc bố đã từng không đấu tranh giữ lại người con gái bố
yêu.Trông bố lúc đó thật ...buồn.
Mà bố mình không phải tuýp
người dễ buồn.CÓ AI lại buồn khi là hoàng tử một nước và có số điện
thoại di động của siêu mẫu Gisele Bundchen?
Mình quyết định ngắt lời bà và hỏi xem bà có biết người con gái bố nói là ai không.
"Một người mà nó yêu nhưng từ bỏ mà không đấu tranh ư?"-bà trầm ngâm
suy nghĩ -"Hừmmmmm...Có lẽ là cái người đàn bà nội trợ đó..."
"Bà"-mình phẩy tay-"Cái tin trên tờ US Weekly về chuyện bố cặp kè với cô diễn viên Eva Longoria trong phim Những bà nội trợ kiểu mỹ chỉ là tin đồn thôi"
"À,nếu vậy thì ta cũng chịu.Người duy nhất ta từng
nghe nó nhắc đến nhiều nhất chính là mẹ cháu.Và tất nhiên đó là vì cô
ta là mẹ cháu.Nếu không thì không đời nào Phillip chịu gặp lại cô ta
,sau khi bị cô ta từ chối lời cầu hôn. Đó hiển nhiên là sai lầm ngu
ngốc nhất mà cô ta phạm phải.Nói không với một hoàng tử ư? ngu xuẩn!
Tuy nhiên như thế lại hay.Mẹ cháu sẽ chẳng bao giờ hợp với lối sồng
hoàng cung. Đưa cho ta lọ đường.Amelia"
Lạ nhỉ.Thế thì là ai? Người nào khiến bố phải hối tiếc vì đã không níu kéo đến vậy? Ai...
Thứ sáu,ngày 10 tháng 9,bậc cầu thang ngoài khách sạn bốn mùa.
Không thể tin được!Sao mình có thể ngu ngốc như thế nhỉ.
Bố đã cố nói cho mình hiểu.MỌI NGƯỜI đã cố gắng nói cho mình hiểu .Nhưng mình lại quá NGU NGỐC...
Nhưng mình có thể sửa sai.Mình biết mình có thể .Chí cần gặp được anh
ấy trước khi anh ấy lên máy bay và mình sẽ nói với anh ấy...
Mình cũng không biết phải nói gì nữa.Nhưng đến lúc gặp anh ấy mình sẽ
biết thôi! Chỉ cần gặp được Michael ,mình biết-MÌNH BIẾT-là mọi chuyện
sẽ ổn.
Và mình sẽ biết phải nói gì khi gặp đượ anh ấy...
...NẾU mình có thể gặp được Michael trước khi anh ấy lên máy bay.Bởi
giờ đang là đầu giờ chiều ,và bố đã lấy xe đi họp rồi . Đồng nghĩa với
việc chú Lars và mình sẽ phải bắt Taxi. Đứng nãy giờ mà không thấy bóng dáng một chiếc nào mới khổ chứ! Cứ lúc nào cần là chẳng bao giờ thấy
một chiếc nào là sao? Thực tế khác phim ảnh chính ở chỗ đó ,trong phim
lúc nào cần có taxi cứ ra đường đứng vẫy một cái là có.
MÌNH PHẲI NÓI GÌ VỚI ANH ẤY BÂY GIỜ????
Ôi sao mình ngu ngốc thế nhỉ.Sao mình có thể ngu ngốc ,cứng đầu,cực
đoan ,thiển cận đến như vậy ? MẤY CHUYỆN ĐÓ CÓ QUAN TRỊNG GÌ???Khi mà
mình yêu anh ấy đến vậy.Cuộc đời mình sẽ không còn có thể yâu ai nhiều
như thế.Hơn nữa anh ấy không hề lừa dối mình .MẤY CÁI TAXI BIẾN ĐI ĐÂU
HẾT RỒI THẾ????
Mình đã chạy xộc ra khỏi phòng bà mà không kịp chào tạm biệt. Mình kéo vội tay chú Lars, hớt hải chạy ra ngoài :
"chúng ta đi thôi!"
Chú Lars lập tức chạy theo mình ,mặc dù
không hiểu chyện gì đang xảy ra .Cho tới khi mình gọi điện cho Lilly
vào di động: "HÃNG HÀNG KHÔNG NÀO?"
"cái gì cơ?"
"MICHAEL BAY HÃNG NÀO??"Minh hét lên.
"Continental"-Lilly bối rối nói-"Khoan,khoan...Mia,cậu đang ở đâu? Bọn mình có bài diễn thuyết ở phòng hội đồng! Bài diễn thuyết cho cuộc bầu cử của cậu!"
"Mình không thể" -mình hét to vào điện thoại-"Chuyện này còn quan trọng hơn.Lilly,mình phải gặp anh ấy..."
Mình lại khó.Nhưng giờ mình chẳng quan tâm nữa.Bởi vì hai hôm nay khóc nhiều quá rồi,mình đang ở trong tâm trạng rất kích động,có thể khóc bất cứ lúc nào.Càng chứng tỏ còn lâu mình mới đạt được cảnh giới "kệ".Bởi người của trường phái "kệ" không bao giừo khóc.
"Lilly,mình
chỉ muốn nói với anh ấy rằng ....Mình chỉ muốn.." -mình thật không biết phải nói gì -"chuyến bay của anh ấy là vào lúc nào?Cậu làm ơn đi".
Có cái gì đó trong lời cầu xin đó của mình khiến Lilly mủi lòng
"6giờ"-Giọng cậu ấy dịu dàng hẳn lại-"Nhưng có lẽ anh ấy đã tới sân bay rồi.Phải làm thủ tục trước 3 tiếng mà.Mình nghĩ những người chỉ đi
chuyên cơ riêng như cậu không biết điều đó"
Tức là anh ấy đã ra tới sân bay rồi.
Nhưng điều đó vẫn không thể ngăn mình được.Mình cúp máy chạy như bay ra ngoài ,kêu chú Lars vẫy ngay một chiếc taxi.
Rồi gọi vào số điện thoại khẩn cấp của bố.
"Mia"-Bố nhấc máy thì thào -"Có chuyện gì thế con?Chuyện gì xảy ra thế?"
"Không có gì cả"-mình nói-"có phải mẹ không bố?"
"Không có gì cả là sao?Mia, đây là số điện thoại chỉ dùng khi khẩn
cấp-bố đang ngồi họp và Hội Đồng Giải Trừ Quân bị và An Ninh Quốc Tế
đang phát biểu.Bố biết con đang buồn vì chia tay với bạn trai.Nhưng nếu không phải là con đang hấp hối thì bố cúp máy đây".
"Bố! ĐỪNG! con cần phải biết"-mình hoảng hốt van nài-"người bố hối tiếc vì đã không đấu tranh níu kéo có phải là mẹ không"
"Mia,con nói gì thế?"
"CÓ PHẲI LÀ MẸ KHÔNG? Có phải mẹ chính là người bố yêu và hối hận vì đã không dám đấu tranh giành lại mẹ không? Là mẹ, đúng không bố? Bởi vì
mẹ nói không bao giờ muốn kết hôn.Trong khi bố buộc phải kết hôn để có người thừa kế ngai vàng của Genovia.Nhưng bố không ngờ rằng bố lại bị
ung thư và chỉ có duy nhất mình đứa con gái này.Bố không ngờ rằng sẽ
không bao giờ có thể tìm lại được một người mà bố yêu nhiều như mẹ.Khi
đó bố đã để mẹ ra đi mà không cố níu kéo, đúng không?Là mẹ. Mãi mãi là
mẹ . "
Một sự im lặng bao trùm đầu dây bên kia.Rồi bố nói rất nhỏ: "Đừng nói với mẹ"
"Không đâu,bố yên tâm"-mình nói ,nước mắt giàn giụa.trong khi chú Lars đang ra sức vẫy xe taxi cho mình -"con hứa.Còn một điều nữa con muốn
hỏi bố?"
"Mia,bố thực sự phải cúp máy đây..."
"Mùi hương của mẹ là mùi gì?"
"HẲ?"
"Nói cho con biết đi? Bố rất thích mùi hương đó đúng không?"
"Giống mùi hoa lan"-Bố thì thào-"Sao con biết? Bố chưa hề kể cho ai chuyện này"
Người mẹ chẳng có mùi hoa lan gì sất.Mẹ chỉ có mùi xà phòng Dove và
nhựa thông thôi, à,và cả cà phê nữa,bởi mẹ uống cà phê suốt ngày.
Nhưng với bố thì không .Bố không hề ngửi thấy những mùi đó,ngoài mùi hoa lan mát dịu.Bởi trong mắt bố,mẹ là người duy nhất.
Giống như Michael là người Duy Nhất.
"Bố,con phải đi đây.Bye bố"-mình nói vội.
Đúng lúc đó thì chú Lars gọi ầm lên: "Công chúa,có xe rồi"
Taxi! Có rồi !Mình được cứu rồi!
Thứ sáu,ngày 10 tháng 9,trên xe taxi đến sân bay quốc tế Jonh F.Kennedy.
Không thể tin được! Chuyện không tưởng mà lại thành có thật! Mình đang ở trên xe của chú Ephrain Kleinschmidt.
Đúng thế ,vẫn là cái chú Ephrain Kleinschmidt tối hôm trước chứng kiến mình khóc lóc sụt sùi.
Vừa nhìn thấy mình chú ý đã ré lên như còi cứu hoả: "LÀ CÔ À!"
"Không,cháu không cần Kleenex!"-mình gào lên- "JFK!!! Hãy đưa cháu đến JFK ,càng nhanh càng tốt !"
"Tận JFK cơ á???"- chú Ephrain thốt lên ,tôi sắp tan ca rồi".
Đúng lúc đó chú Lars để lộ ra khẩu súng ngắn dắt bên hông . À không
,thực ra là chú ý với tay lấy cái ví , đề nghị sẽ trả thêm 20$ nếu chú
đưa được bọn mình tới sân bay dưới 20 phút".
Nhưng mình nghĩ khẩu súng ngắn kia có tác dụng hơn là đồng 20$.
Chú Ephrain nhấn ga như bay,cho tới khi gặp phải chiếc đèn đỏ đầu tiên.
Đúng là chẳng khác nào tra tấn !Mình sẽ không kịp mất.
Không,bắt buộc,PHẲI kịp!Mình không thể để Michael đi như thế -mà không thử đấu tranh giành lại anh ấy.Mình không thể có kết cục giống bố ,cả
cuộc đời mình không tìm thấy ai đặc biệt,phải cặp kè với hết siêu mẫu
này đến siêu mẫu khác ....chỉ vì để tuột khỏi tay người mình yêu quí
nhất.
Có thể khi nhìn thấy mình ở sân bay Michael sẽ lạnh lùng nói: "em đi đi" Bởi chính mình đã phá hỏng mọi chuyện .
Mặc dù mình có quyền giận dữ bởi những gì Michael đã làm nhưng đáng ra mình nên tỏ ra cảm thông và bớt phê phán đi một chút .
Mọi người đã cố gắng phân tích điều đó cho mình.Mẹ.Tina. Lilly.Bố.
Nhưng mình đâu có chịu nghe.
Tại sao mình không chịu nghe?
Và tại sao mình lại đi hôn J.P???TẠI SAO TẠI SAO TẠI SAO?????????
Mình chỉ còn biết cố giải thích cho Michael hiểu. Rằng mình không hề cố ý -rằng J.P chỉ là bạn.Và rằng mình là người thật đáng ghét, đáng bị
trừng phạt.
Chỉ xin đừng trừng phạt mình bằng cách không bao
giờ nói chuyện với mình nữa.Ngoài điều đó ra ,anh ấy có thể trừng phạt
mình bằng hình thức nào cũng được.
Thậm chí nếu anh ấy có đuổi mình đi theo kiểu : "Em đi đi" thì mình cũng cam lòng .Bởi dù sao mình cũng đã cố gắng.Mình đã cố sửa chữa lại mọi chuyện .
Và có lẽ chỉ cần biết là mình đã cố gắng cứu vãn tình hình là đủ với mình .
"Công chúa,tôi e rằng chúng ta sẽ không đến kịp mất"-chú Lars lo lắng nói.
Bởi xe của mình đang kẹt giữa hai cái xe tải to tướng ,không nhúc nhích thêm được một phân nào.
"Đừng nói thế mà chú Lars.Chúng ta sẽ được mà .Chúng ta phải đến sân bay bằng được ".
"Có lẽ cô nên gọi cho cậu ấy .Nói cho cậu ấy biết chúng ta đang trên đường tới. Để cậu ấy không đi vào trong"
"Cháu KHÔNG THỂ gọi cho anh ấy được"
"Tại sao"
"Tại vì anh ấy sẽ không đời nào chịu nghe máy nếu thấy tên cháu đâu.Sau khi anh ấy nhìn thấy việc cháu làm ngoài lớp Hoá".
Chú Lars nhướn mày: "Ồ...À...Tôi quên béng mất chuyện đó.Nhưng nhỡ cậu ấy đi qua cửa an ninh rồi thì sao?Cô biết là chúng ta sẽ không thể qua nó nếu không mua vé".
"Thế thì cháu sẽ mua vé"
"ĐI NHẬT sao?Công chúa,tôi không nghĩ là..."
"Cháu sẽ không đi nhật thật"-mình trấn an chú-"chỉ để chạy ra chỗ cửa tìm anh ấy thôi".
"Cô biết là tôi không thể để cô vào đó một mình mà".
"Cháu cũng sẽ mua một vé cho chú"-mình quả quyết.May mà bên cạnh mình
lúc nào cũng có tấm thẻ tín dụng chỉ dùng khi khẩn cấp-American Express dành cho hoàng gia Genovia.Mình chưa bao giờ phải dùng đến nó.Nhưng hôm nay là lúc phải dùng đến nó!
Đây không gọi là khẩn cấp thì là gì ?
"Tôi nghĩ cô nên gọi cho cậu ấy thôi"-Chú Lars can-"Biết đâu cậu ấy nghe máy thì sao?Cô không biết trước được".
Mình nhìn thẳng vào mắt chú Lars: "Nếu là chú,chú có nghe không?"
"Ờ.."-Chú ngập ngừng-"Không.Có lẽ không".
"Này"-Chú Ephrain nhìn qua gương chiếu hậu-"Tôi sẽ không quay lại đâu đấy nhé.Sắp tới nơi rồi "
"Cháu sẽ không gọi cho anh ấy đâu,chú Lars"-Mình nói -"arwen cũng đâu có gọi cho Aragonrn".
"Ai cơ?"
"Công chúa Arwen .Cô ấy đâu có gọi cho Aragorn.Cháu cần phải thể hiện
sự chân thành của mình.Cháu không phải là Arwen.Cháu không cứu sống
được chú lùn nào khỏi đám quái thú .Cháu toàn làm những điều chẳng ra
làm sao-đầu tiên là cư xử như một con dở hơi,tiếp đó hôn một anh chàng
khác .Và cháu chưa bao giờ đóng góp được điều gì giá trị cho xã
hội....không như Michael ,một ngày nào đó,khi công nghệ phẫu thuật tiên tiến bằng rôbôt của anh ấy thành công.Cháu chỉ là một cô công chúa
bình thường".
"Thế cái cô Arwen đó không phải là công chúa sao?"
"Đúng thế.Nhưng mái tóc của cô ấy không dị hợm như cháu"
"Cũng đúng"-Chú Lars nhìn lên đầu mình một giây rồi gật gù tán thành.
Mình chẳng hề thấy khó chịu về điều đó .Bởi vì khi đã rơi đến tầng đáy cùng như thế này rồi thì chẳng còn có gì có thể làm tổn thương được bạn nữa.
"Còn nữa "-mình nói tiếp-"Arwen chưa bao giờ cố ngăn cản không cho Aragorn thực hiện ước mơ của mình,như cái cách cháu ngăn cản Michael. Arwen đóng vai trò quan trọng trong sự nghiệp phá huỷ chiếc
nhẫn .Còn cháu đã làm đựơc gì?"
"Cô đã xây nhà cho những người vô gia cư"
"Vâng,nhưng Michael cũng thế"
"Cô cho lắp đặt hệ thống tính phí đỗ xe ở Gienovia".
"Chú quên suýt nữa thì đánh nhau to vì vụ đó à?"
"Cô đã cứu vịnh Genovia khỏi lũ tảo độc"
"Giờ chẳnh ai quan tâm đến chuyện đó ,trừ những người ngư dân".
"Cô cho lắp đặt hệ thống xử lí rác thải trên toàn trường"
"Và vì thế làm ngân quĩ nhà trường phá sản .Chú hãy thừa nhận đi :Cháu không phải là Melinda Gates- đóng góp hàng triệu đô la cứu chữa cho
những người bị sốt rét trên toàn thế giới -căn bệnh đã cướp đi mạng sống của hàng triệu trẻ em mỗi năm,chỉ vì không có đủ 3$ mua màn chống
muỗi. Cháu sẽ phải làm một cái gì đó thật ý nghĩa ,nếu còn muốn ở bên
cạnh Michael.Nếu anh ấy chấp nhận làm lành với cháu sau vụ vừa rồi".
"Tôi nghĩ cậu Michael thích cô vì cô là chính cô"- chú Lars vừa nói vừa lấy tay che cho mình khỏi bị đập đầu vào cửa sổ ,vì chú Ephrain cua
hơi bị khiếp.
"Đúng vậy.Nhưng là trước khi cháu làm hỏng mọi
chuyện bằng cách chia tay với anh ấy và hôn bạn trai cũ của em gái anh
ấy ngay trước mặt anh ấy".
"Đúng thế"-chú Lars nói.
Đó là lí do tại sao mình rất quí chú Lars .Không bao giờ phải lo chú ý
nói câu gì giả dối chỉ để khiến ban vui lòng .Chú ý luôn nói ra sự
thật.Bởi chú ý luôn biết thế nào là đúng.
"Hãng hàng không nào?"-Chú Ephrain hỏi.
"Continental ạ"-mình cuống quít nói-"Cửa đi"
Mình phải ngừng viết thôi.Phải chạy thật nhanh tìm Michael!
Thứ sáu ,ngày 10 tháng 9,sảnh đợi xe linmo,sân bay quốc tế JFK
Mọi chuyện đã không diễn ra theo hướng mình mong muốn.
Mình đã hi vọng rằng lúc vừa bước chân vào đến sân bay sẽ nhìn thấy
ngay Michael đang đứng xếp hàng ở cửa kiểm soát an nình.Mình sẽ gọi tên anh ấy và Michael sẽ quay lại,nhìn thấy mình và chạy thật nhanh tới
chỗ mình .Khi đó mình sẽ nói câu xin lỗi vì đã cư xử như một con dở hơi và anh ấy sẽ tha lỗi cho mình ngay lập tức . Đoạn kết là bọn mình sẽ
trao nhau một nụ hôn nồng cháy và Michael cảm động tới mức quyết định
sẽ ở lại Newyork.
OK, đoạn cuối cùng thì mình cũng không hi
vọng gì lắm .Nhưng cũng có .Mặc dù biết rõ là nó sẽ KHÔNG XẲY RA.Chỉ
cần anh ấy tha thứ cho mình là tốt lắm rồi.
Đáng buồn là không một điều nào trong số đó xảy ra .Bởi vì máy bay của Michael đã cất cánh khi bọn mình lao tới quầy bán vé.
Mình đã tới trễ.
Mình đã tới quá trễ.
Giờ thì Michael đã đi thật rồi .Anh ấy đang trên đường tới một đất nước hoàn toàn khác-một CHÂU LỤC hoàn toàn khác-một BÁN CẦU hoàn toàn khác .
Và có lẽ mình sẽ không bao giờ còn được gặp anh ấy nữa .
Tất nhiên, điều duy nhất mình có thể làm trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này là : ngồi sụp xuống sàn và khóc .
Chú Lars phải nửa kéo nửa bế mình vào trong sảnh đợi xe limo,chờ chú
Hans và bố tới đón .Bởi chú ý nói thà chết chứ không bao giờ đi taxi một lần nào nữa.
Cũng may ở đây có ghế ngồi cho mình tựa vào mà khóc ,thay vì ngồi bệt dưới đất.
Mình thật không hiểu nổi tại sao những chuyện như thế này lại có thể
xảy ra với mình .Một tuần trước -5 ngày trước-mình còn tràn trề hi vọng và hạnh phúc.Mình thậm chí còn không biết thế nào gọi là đau đớn .Về
tâm hồn và trái tim.
Giờ thì như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt mình .Có thể một vài chuyện vừa xảy ra không phải là lỗi của
mình-như quyết định của Michael đi Nhật.
Nhưng phần lớn chuyện còn lại là lỗi của mình .
Mình đã mất tất cả !
Mình làm sao sống thiếu anh ấy được đây?
Ôi,xe Limo tới rồi.
Để xem trên đường về có ghé qua được chỗ bán đồ ăn nhanh của McDonald's không .Bởi vì mình nghĩ thứ duy nhất có thể khiến mình bình tĩnh hơn
hiện giờ là một chiếc bánh kẹp thịt bò cỡ bự.
Cùng với thật nhiều phomat.Thứ sáu,ngày 10 tháng 9,7 giờ tối,tại nhà
Lúc mình về đến nhà cũng là lúc mẹ và thầy G đang chẩn bị gọi đồ ăn tối .Mẹ vừa nhìn thấy mình một phát đã nói: "Phòng con. Ngay!" bởi vì
Rocky đang lôi tất cả cốc chén ,nồi niêu trong tủ đựng bát ra đập loạn
xạ (di truyền từ ông bố ,suốt ngày mê gõ trống điên đảo).
Mình lê lết vào phòng và nằm phịch xuống giường ,làm Louie Mập giật nảy mình kêu lên the thé.
Mình mặc kệ .Chắc mình mắc chứng trầm cảm kinh niên rồi bởi mình đang có tất cả các triệu chứng sau:
a)Vô cảm với mọi chuyện.
b)U sầu nặng.
c) Cảm giác sống mà như không tồn tại,không hứng thú hay thích thú làm bất cứ chuyện gì .
d) Suy nghĩ cực đoan.
e) Mất mọi giác quan (Không cảm thấy thích thú cái gì:Ngoài bánh nhân thịt)
"Bố vừa nói cho mẹ biết con phải nghỉ học giữa chừng"-mẹ đóng cửa lại
để cho đỡ ồn -"Và qua lời Lars thì mẹ hiểu con đã ra sân bay để chào
tạm biệt Michael".
"Vâng"-Mình đúng là không có chút tự do cá
nhân nào mà . Mình không thể làm điều gì mà không bị cả thế giới này
phát hiện ra .Từ nay cũng chẳng cần phải giữ bí mật làm quái gì nữa
-"đúng thế"
"Mẹ nghĩ con đã làm đúng"-mẹ nói -"Mẹ rất tự hào về con"
Mình ngước lên nhìn mẹ: "Nhưng con đã tới trễ .Chuyến bay của anh ấy đã cất cánh mất rồi?.
Mẹ nhíu mày : "Ồ vậy sao.Nhưng con vẫn có thể gọi cho cậu ta mà".
"Mẹ,con không thể gọi cho anh ấy".
"Ôi đừng có ngốc thế ! Tất nhiên là con có thể gọi chứ".
"Mẹ.Không thể đâu.Con đã hôn anh J.P và Michael nhìn thấy".
Giờ đến lượt mẹ trố mắt nhìn mình: "Con hôn bạn trai của bạn thân mình ư?"
"À,thực ra hôm nay Lilly với J.P vừa chia tay.Vì thế anh ấy chỉ còn là bạn trai cũ của cậu ấy thôi.Nhưng đúng là con hôn anh ấy đấy"
"Và con làm điều đó trước mặt Michael ?"
"Vâng"-Tự dưng bụng mình lại chộn rộn, đáng ra mình không nên ăn hết cả cái bánh to huỵch như thế trong một lúc -"Nhưng không phải là con cố ý làm thế .Chỉ là...Chẳng may thôi".
"Ôi,Mia"-mẹ thở dài ngao ngán-"mẹ phải làm gì với con bây giờ?"
"Con cũng không biết nữa"-mình nói,mắt múi lại bắt đầu cay xè-"con đã
phá hỏng mọi thứ giữa con và anh ấy.anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho con.Có lẽ anh ấy sẽ thấy mừng vì bỏ được con.Ai lại đi muốn có một đứa bạn gái dở hơi đâu?"
"Con chỉ trở nên dở hơi kể từ khi Michael gặp con mà thôi"-mẹ nói "nhưng đó là con mà".
Biết ngay mà ,mẹ luôn có cách động viên rất khác người.
"Cám ơn mẹ"-mình nói qua làn nước mắt bắt đầu tồ tồ chảy .
"Nghe này,mẹ và dượng Frank đang gọi đồ ăn từ quán Number One Noodle Son.Con có muốn ăn gì không?"
Mình nghĩ một lúc rồi quyết định món bánh kẹp thịt lúc nãy vẫn không ổn chút nào,mình cần cái gì đó nhiều Protein hơn một chút để bình tâm
lại.
"Mẹ gọi cho con một phần gà rán đặc biệt đi"-mình nói- "và một suất bò bít tết tái. Thêm mấy cái bánh bao chiên và một vài dẻ
sườn nướng nữa. Con thấy mẹ và thầy có vẻ rất vui khi ăn mấy món đó".
Nhưng mẹ,thay vì tỏ ra hạnh phúc khi không còn phải gọi món chay cho riêng mình ,lại tỏ ra lo lắng.
"Mia,con có chắc là con muốn...."
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt ỉu xìu như bánh đa ngâm nước này của
mình mẹ quyết định không nói gì nữa, chỉ nhún ai nói:" OK,Con muốn ăn
gì cũng được . À,Lilly vừa gọi.Nó muốn con gọi lại ngay cho nó.Việc rất quan trọng"
"OK,cám ơn mẹ"
Mẹ mở cưả -BANG! BANG!
BANG! -và đi ra .Mình ngước nhìn lên trần nhà.Trong phòng của Michael ở nhà Moscovizt ,trần nhà được gắn cả một dải thiên hà dạ quang chiếu
-sáng - trong-đêm.Không biết ở căn phòng mới bên Nhật an ấy có làm thế
không nhỉ.
Mình nhoài người ra vớ lấy cái điên thoại và gọi tới số nhà Lilly .Bác Moscovizt nhấc máy:"Ồ,chào cháu,Mia" bằng một giọng
không được vui vẻ cho lắm.
Rồi ,giờ đến mẹ của bạn trai mình cũng quay ra ghét mình .
"Ôi,Mia.Bác làm sao có thể ghét cháu được chứ.Nghe bác nói này,những
chuyện như thế này vẫn thường xảy ra .Bác-à,cháu và Lilly sẽ giải quyết được ổn thoả mọi chuyện thôi".
"Vâng ạ"-mình thấy khá hơn một
chút .Có lẽ mình vẫn chưa bị mắc chứng trầm cảm .Nếu không thì mình đã
không cảm thấy ấm lòng hơn một chút thế này-"cám ơn bác".
Khoan....Bác ý vừa nói "cháu và Lilly "là sao?. Đáng ra phải nói là "Cháu và Michael "chứ?
"Bác ơi,Lilly có ở đó không ạ? Cậu ấy bảo cháu gọi lại"
"Tất nhiên rồi, để bác gọi nó"-Bác Moscovizt quay ra gọi Lilly.
Trước khi mình kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy một tiếng gào
thét thất thanh phát ra từ điện thoại:"CẬU HÔN BẠN TRAI MÌNH LÀ
SAO????????"
"HẲ?" -Mình sững người nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.
"Kenny Showalter nói cậu ấy nhìn thấy cậu hôn J.P bên ngoài lớp hoá hôm nay"-Lilly gầm gừ.
Ôi chua ơi. Ôi chúa ơi.
Toàn bộ món bánh nhân thịt vừa ăn lúc nãy bỗng dồn lên tới ngang cổ mình ,làm mình như muốn tắc thở vì hoảng sợ.
"Lilly"-mình nói-"Không phải như thế đâu.Nghe này . Đó không phải như những gì Kenny nghĩ đâu..."
"Vậy là cậu không hôn bạn trai mình bên ngoài lớp hoá hôm nay?"
"C-có"-Mình ấp úng-"Có,mình có hôn anh ấy.Nhưng chỉ với tư cách là
người bạn.Hơn nữa ,về cơ bản thì J.P lúc đó chỉ còn là bạn trai cũ của
cậu mà thôi".
"Ý cậu muốn nói về cơ bản thì cậu chỉ còn là bạn thân CŨ của mình mà thôi?"
Mình há hốc mồm: "Lilly! Thôi mà! Mình đã nói với cậu rồi! J.P và mình chỉ là bạn!"
"Bạn quái gì mà lại đi HÔN nhau thế?"-Lilly quát lên-"Lại còn lên môi nữa".
Ôi chúa ơi!
"Lilly!"-mình nói-"nghe này, bọn mình đã có một ngày đủ tồi tệ lắm rồi. Đừng cãi nhau nữa có được không?"
"Hôm nay thực ra mình không hề nghĩ là một ngày tồi tệ với mình"-Lilly cắt ngang-"Mặc dù bị bạn trai bỏ.Nhưng mình đã đắc cử vào chiếc ghếchủ tịch hội học sinh THAE"
Mình ngồi bật dậy hỏi:"thật ư?"
"Đúng vậy"-Lilly nói giọng đầy tự mãn-"Khi cậu trốn ra khỏi trường vì
đau bụng đau dạ gì đó, cô Hiệu Trưởng Gupta nói cậu đã mất quyền tranh
cử".
"Ôi,Lilly .Mình xin lỗi".
"Không cần!"-Lilly nói
-"Mình đã hỏi cô Gupta chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có ai đứng ra lãnh đạo Hội Học Sinh.Và cô ấy nói cô Hill sẽ phải đảm nhiệm vị trí đó.Cậu
hiểu điều đó có nghĩa là gì rồi đấy:Bọn mình sẽ phải đi bán nến thơm từ giờ cho tới kì nghỉ xuân.Vì thế mình hỏi liệu mình có thể thế chỗ cậu
ra tranh cử được không.Và cô ấy đồng ý,vì dù sao cũng chẳng có ứng cử
viên nào khác cả .Và mình đã nói lại bài diễn văn của cậu.Và những điều mọi người nên làm khi có thảm học xảy ra ý.Mình kết hợp các ý mà cậu
từng nói lại thành một bài hoàn chỉnh.Mọi người quá sợ hãi trước viễn
cảnh tương lai nên ai cũng phải bỏ phiếu cho mình.Tiết cuối hôm nay vừa thông báo kết quả. Và mình đã thắng, hơn 50% phiếu bầu. Mình ĐÃ BIẾT
bọn học sinh mới sẽ rúm ró lo sợ cho tương lai của bản thân mà. Bọn
chún có biết gì đâu".
"Ôi"-Mình mừng rỡ thốt lên-"Thật tuyệt,Lilly ạ"
"Cám ơn"-Lilly lạnh lùng nói-"Mặc dù mình chẳng biết tại sao lại đi kể cho cậu nghe mấy điều này làm gì.Bởi vì cậu có giúp được gì mình đâu.
À,Báo cho cậu biết,cậu không được chọn làm phó chủ tịch đâu.Perin sẽ đảm nhiệm vị trí đó.Mình không cần một đứa cướp bạn trai của mình làm phó tướng cho mình HAY là bạn của mình"
"Lilly.Mình không cướp bạn trai của cậu.Mình đã nói rồi,mình chỉ hôn anh ấy bởi vì...ừm..mình
cũng chẳng biết tại sao nữa. Chẳng may thôi,nhưng..."
"Cậu
biết không ,Mia?"-Lilly chặn họng mình-"Mình không muốn nghe nữa.Cậu để dành mà nói với người khác còn hơn.Như J.P chẳng hạn"
"J.P không hề thích mình thoe cách đó,Lilly "-mình không nhịn nổi gắt lên-"và cậu biết điều đó"
"Vậy sao?"-Lilly cười phá lên một cách cay độc -"Có lẽ mình biết điều mà cậu không biết đấy"
"Cậu đang nói gì thế? Thôi mà ,Lilly .Vớ vẩn quá đi mất. Chúng mình là bạn thân với nhau đã lâu lắm rồi,làm sao có thể để một NGƯỜI CON TRAI
chen vào giữa chúng ta..."
"Vậy sao?"-Lilly hỏi-"Có lẽ chúng ta đã làm bạn đủ lâu rồi.
Tạm biệt,C2G".
Rôì mình nghe thấy tiếng dập máy cái rụp.Lilly dập máy không thèm nói chuyện với mình .
Không thể tin nổi,cậu ấy dập máy với mình.
Mình ngồi trơ như phỗng.Không biết phải làm gì. Thề là không hiểu sao
chuyện như vậy lại xảy ra. Mình vừa mất bạn trai và bạn gái thân nhất
trong cùng một tuần.Chuyện vô lý như vậy mà cũng xảy ra ư?
Tay
mình vẫn đang cầm điện thoại,toàn thân không nhúc nhích nổi một tẹo
nào.Bỗng điện thoại lại reo.Mình tưởng Lilly gọi lẹi xin lỗi ví đã dập
máy với mình như thế nên cuống quít nghe: "Lilly,Mính xin lỗi.Mình phải làm sao để cậu tha thứ cho mình đây? Mình sẽ làm MỌI THỨ!"
Nhưng đó không phải là Lilly.Một giọng nam trầm ấm vang lên : "Mia hả em?"
Trong một giây tim mình như ngừng đập. Là Michael! MICHAEL ĐANG GỌI CHO MÌNH.Mình không biết bằng cách nào. Bởi đáng ra giờ anh ấy phải đang ở trên máy bay mới đúng.Nhưng mình cần gì quan tâm đến điều đó? Chỉ cần biết là Michael!
"Vâng,em đây"-mình cuống cuồng trả lời ,nước
mắt bắt đầu rơi lã chã -nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc
,chứ không phải đau khổ.
"Là anh..."-phía đầu dây kia trả lời -"J.P đây"
Mình như từ trên trời rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng.Trái tim mình va vào đá vỡ vụn thành trăm mảnh .
"Ồ"-Mình cố ngăn không cho sự thất vọng tràn trề biểu lộ quá rõ qua
giọng nói .Bởi vì một công chúa luôn phải khiến cho người gọi điện cảm
thấy được chào đón -"Chào anh".
"Nghe giọng em anh đoán em đã nói chuyện với Lilly rồi"-J.P nói.
"Vâng"-Mình nói bâng quơ.Sao mình có thể nghĩ đó là Michael được nhỉ?
Michael đang trên máy bay,bay tới một nơi cách mình nửa vòng trái đất cơ mà .Hơn nữa việc gì anh ấy phải gọi cho mình, sau ngần ấy chuyện xảy
ra-"Vừa nói xong".
"Anh nghĩ nó cũng có kết cục giống như khi anh gọi cho cô ấy"
"Vâng"-mình uể oải nói. Tự dưng mình cảm thấy vô cảm với mọi thứ. Đó
chẳng phải là một trong các triệu chứng của chứng trầm cảm kinh niên
sao? Không chỉ vô cảm về cảm xúc mà còn về tinh thần và thể xác -"Cậu ấy đã rất giận.Và em nghĩ cậu ấy hoàn toàn có quyền đó.Em không biết là
mình đã nghĩ gì bên ngoài lớp học hoá nữa .J.P, em rất xin lỗi anh".
J.P cười phá lên: "em đâu phải xin lỗi anh.Anh rất thích nụ hôn đó".
Anh ấy thật tốt bụng khi tỏ ra bình thường như vậy.Nhưng nó chỉ càng khiến mình thấy có lỗi hơn.
"Em thật là ngốc ,ngốc vô cùng tận"-mình rền rĩ .
"Anh không hề nghĩ em ngốc "-J.P nói-"Anh chỉ nghĩ em có một tuần thật xui xẻo. Đó là lí do tại sao anh gọi cho em.Em cần vui lên một chút.Anh đang có một đôi vé ,em muốn đi cùng anh không?"
"Em không biết nữa, J.P"-Mình thở dài-"Có lẽ em bị mắc chứng trầm cảm mất rồi ".
"Anh thậm chí còn không hiểu bệnh đó là bệnh gì.Nhưng anh biết một
điều:trong tay anh có hai tấm vé VIP của vở nhạc kịch Broadway Người đẹp và ác thú. Em đi với anh nhé?"
Mình không thể không há hốc mồm kinh ngạc. Vé hạng VIP, của vở nhạc kịch yêu thích nhất mọi thờ đại của mình ư?
"L-làm ..."-Mình ấp úng -"sao anh..."
"Dễ mà "-J.P cười -"Em quên bố anh là một nhà sản xuất à? Vậy là em đồng ý chứ? Một tiếng nữa sẽ bắt đầu".
Anh ấy đùa ư? Sao anh ấy biết? Sao anh ấy biết mình cần thư giãn đầu óc ,không còn than thân trách phận,trách móc bản thân vì đã cư xử ngu
ngốc và thiếu hai người mình yêu quí nhất trên thế giới này (sau Louie
Mập và Rocky,tất nhiên).
"Vâng.Chắc chắn rồi"
"Anh sẽ gặp em ngoài cửa rạp hát 45 phút nữa"-J.P nói-" Còn nữa,Mia..."
"Dạ?"
"Trong tối nay,hãy cùng không nhắc tới hai người nhà Moscovizt được không? OK?"
"OK"-mình mỉm cười ,nụ cười đầu tiên trong cả ngày hôm nay "Gặp anh trong mấy phút nữa nhé ".
Mình gác máy.
Trước khi thay đồng phục ra và xỏ vào cái gì đó hợp với buổi nhạc kịch hơn,mình đứng dậy đi về phía máy tính.
Mình mở hòm thư ra.Không có lá thư nào mới cả.
Không sao.Mình cũng không hi vọng là có.Mình thực sự không xứng đáng nhận được một lá nào cả.
Mình nhấp chuột vào lá thư cuối cùng của Michael gửi cho mình-lá thư mà mình chưa hề trả lời .Và nhấn nút TRẲ LỜI.
Mình ngồi thần ra suy nghĩ mất một lúc .
Cuối cùng, ở chỗ trống bên dưới,mình viết:
Michael. Em xin lỗi.
Sau đó nhấn nút GỬI THƯ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT