Mình vừa gõ tên mình vào phần tìm kiếm trên Tin tức Google để xem có bao nhiêu chuyện về mình và khả năng Michael có thể tìm thấy tin viết về mình và J.P đến đâu và... ... có 527 bài viết về vụ này.

Không chỉ có vậy.

Mình vào phần tìm kiếm Blog trên Google để xem có ai viết blog về mình không và phát hiện ra một website mới được lập có tên là www.toighetmiathermopolis.com.

Trong đó có một danh sách 10 điều ngu ngốc nhất về Mia Thermmopolis. Điều đầu tiên là về mái tóc của mình.

Điều thứ 10 là cái tên của mình.

Các điều từ thứ 2 đến thứ 9 còn tồi tệ hơn nhiều.

Mình biết mình không nên để ý tới những dạng tin kiểu này. Bà từng nói nếu mình phản ứng hay thanh minh gì sẽ càng khiến cho giới săn tin và những người ghét mình có NHIÈU CÁI HƠN để viết.

Nhưng cái trang web này... Thật...

Tuyệt. Quá tuyệt. Mình còn chưa ĐỦ chuyện phải lo lắng hay sao???

Giờ ai đó ngoài kia còn ghét mình tới mức chỉ ra cho toàn thế giới thấy: với kiểu tóc mới, hai tai của mình trông chắng khác nào cái quai ấm.

Hạnh phúc ghê cơ!

Thứ Bảy, ngày 11 tháng 9, 10:30 sáng, ở nhà.

Michael thân yêu,

Có lẽ giờ anh đã nhìn thấy

Michael thân yêu,

Chào anh! Em chỉ muốn hỏi xem anh đã nhìn thấy

Michael thân yêu!

Anh làm gì cũng được những đừng xem

Gửi tới chủ nhân của trang web www.toighetmiathermopolis.com.

NẾU GHÉT TÔI ĐẾN NHƯ VẬY, SAO KHÔNG NÓI THẲNG ĐIỀU ĐÓ VÀO MẶT TÔI, ĐỒ HÈN???

Thứ Bảy, ngày 11 tháng 9, buổi trưa, ở nhà.

Hộp thư đến: 0.

Điện thoại của mình vừa kêu. Mình đã đinh ninh là Michael gọi (bởi giờ này anh ấy đã phải hạ cánh rồi) nên cuống cuồng suýt làm rơi cả điện thoại, hai tay ướt đẫm mồ hôi và run lẩy bẩy (cùng một phần tại cái đùi gà rán mình đang ăn dở làm tay mình trơn tuột vì mỡ.)

Nhưng hoá ra là điện thoại của J.P. Anh ấy gọi hỏi xem mình đã coi báo chưa.

"Rồi ạ, anh thấy có buồn cười không?" - mình cố nói bằng cái giọng tỉnh bơ như không có gì, trong khi mồm đang nhai nhồm nhoàm thịt gà - Họ nghĩ bọn mình đang yêu nhau mới ghê chứ."

"Ừ" - anh J.P vừa nói vừa cười ha ha.

Mình thật may mắn có một người bạn độ lượng như J.P.

"Cho em xin lỗi nhé. Tự dưng lại khiến anh bị chường lên mặt báo" - mình tránh không nói về trang web www.toighetmiathermopolis.com bởi sớm muộn gì thì anh J.P cũng phát hiện ra thôi.

"Anh không để tâm đâu" - anh J.P nói - "Xuất hiện bên cạnh một công chúa, người thừa kế ngai vàng tương lai chứ có vừa đâu. Bố mẹ anh ấn tượng vụ này lắm đấy. Họ nghĩ cuối cùng anh cũng làm được một việc gì đó lớn lao... Haha."

"Haha" - mình cười mà trong bụng thấy khó chịu chỉ muốn nôn sạch chỗ thịt vừa tiêu thụ suốt một tiếng rưỡi vừa rồi. Hay nói đúng hơn là toàn bộ số thịt có trong tủ lạnh. Chẳng hiểu là như nào đây? Từ một đứa ăn chay, chỉ trong một tuần mình đã biến thành kẻ ăn thịt người.

À, cũng không hẳn là kẻ ăn thịt người nhưng người ta thường gọi một đứa ăn quá nhiều thịt là ý gì nhỉ???

Nhưng mình biết một sự thật: cảm giác bồn chồn, buồn nôn đó không liên quan gì đến số lượng thịt mình vừa tiêu thụ mà liên quan đến việc máy bay của Michael giờ chắc chắn đã hạ cánh và anh ấy sẽ kiểm tra email bất kì lúc nào.

"Anh tính hỏi em" - J.P nói - "có nghe mói về vụ tiệc mừng chiến thắng của Lilly không?"

"Có ạ" - mình uể oài trả lời - "Nhưng em không được mời. Hiển nhiên rồi."

"Anh cũng đoán thế" - J.P thở dài - "Anh đã hy vọng rằng cô ấy bỏ qua mọi chuyện."

"Mấy tấm ảnh hai chúng ta đi với nhau trên các tờ báo sáng nay càng khiến cho tình hình tệ hơn."

"Ừ, có lẽ chúng ta nên chờ cho tới hết tuần xem sao..."

"Hy vọng thế" - mình nói, nhưng trong bụng nghĩ thầm hai ngày cuối tuần chưa chắc đã đủ.

"Này em có muốn ra ngoài tổ chức tiệc mừng của riêng hai bọn mình không?" - J.P hỏi - "Cho mấy người đó biết hề nào gọi là tiệc."

"Hay đấy" - mình nói - "Nhưng em nghĩ có lẽ em nên ở nhà. Bởi vì máy bay của Michael mới hạ cánh và có lẽ anh ấy sắp check mail. Em cần phải ở nhà lúc anh ấy gọi điện." Nếu anh ý chịu gọi.

Anh ấy chắc chắc sẽ gọi. Đúng không????

"Ồ" - J.P có vẻ hơi ngạc nhiên - "Nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn nếu em không có mặt ở đó lúc anh ta gọi sao? Đẻ anh ta hiểu em bận rộn và nổi tiếng như thế nào?"

Mình bật cười phá lên. J.P đúng là người có khiếu hài hước bẩm sinh!

"Anh tếu thật! Chỉ cần đọc báo hôm nay thôi anh ấy đã thừa sức nhận ra được điều đó rồi. Tất nhiên là nếu bức hình đó lan sang được tận Nhật. Hơn nữa nếu muốn qua được môn thì em cần phải học cho tử tế."

"Nếu cần anh giúp thì em cứ nói nhé" - J.P đề nghị - "Anh học môn đó rất khá đấy.''

Chẳng có người bạn nào tuyệt vời hơn thế này! Sẵn sàng bỏ cả ngày Thứ bảy giúp mình môn Chuẩn bị cho Toán Tích phân!

"Anh thật là tốt, hehe. Nhưng em vẫn ổn. Anh quên là em sống cùng nhà với một chuyên gia Đại số à? Nếu có chỗ nào không hiểu em sẽ nhờ thầy ấy giúp."

"Ờ nhỉ... Nhưng nếu em đổi ý..."

"Em biết phải gọi cho ai rồi" - mình nói, cố tìm cách chấm dứt cho nhanh cuộc trò chuyện này. Bởi vì Michael có thể gọi điện bất cứ lúc nào. Mặc dù di động của mình có chế độ báo cuộc gọi đến. Nhưng cẩn thận vẫn hơn.

"OK" - J.P vẫn chưa chịu buông máy - "Hãy nhớ một điều: chúng ta là một cặp đôi "rất hấp dẫn" đấy!"

"Bời vì hai chúng ta vừa cao ráo vừa có chung mái tóc vàng" - mình vười cười rúc rích vừa tiếp lời.

J.P cũng cười như nắc nẻ và cúp máy.

Tiếng cười ấy chắc chắn sẽ còn ròn rã hơn nữa khi J.P tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình.

Mình biết sẽ là ích kỉ khi nói ra điều này, nhưng mình hy vọng rắng khi J.P tìm thấy nửa kia của anh ấy thì nửa kia của mình vẫn còn ở bên cạnh mình.Thứ Bảy, ngày 9 tháng 9, 4 giờ chiều, ở nhà.

Hộp thư đến: 0.

Tin nhắn: 0.

Không thể tin được. Anh ấy vẫn chưa thèm email hay gọi điện cho mình.

Mẹ vừa ngó đầu vào và hỏi: "Mia? Tối nay con không đi chơi sao?'

Chỉ cần nhìn cái bộ đồ ngủ hình Hello Kitty của mình là mẹ có thể đoán ra.

"Không ạ" - mình cố tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. TẠI SAO ANH ẤY VẪN CHƯA GỌI?? - "Con ở nhà làm bài tập thôi."

"Bài tập cho môn Chuẩn bị cho Toán Tích phân á? - mẹ chạy ngay vào phòng sờ trán mình - "Con không bị sốt đấy chứ hả???"

"Haha" - bỗng dưng mọi người xung quanh mình đều hài hước đến lạ lùng. Mình giấu hai tay ướt đẫm mồ hôi ra sau lưng.

"Mia" - mẹ lo lắng nói - "Con ko thể ngồi chết dí ở nhà chỉ vì chuyện của Michael như thế này được."

"Con biết chứ" - mình trố mắt nhìn mẹ - "Mẹ! Mẹ cũng nghĩ con yếu đuối à? Này, con theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền mà. Không cần có đàn ông con vẫn có thể hạnh phúc." Chỉ có điều... nều có một người bên cạnh mình thì mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn tí ti, hơn là khi chỉ có một mình. Hoặc ở cùng một ai đó khác.

"Hừm" - mẹ vẫn nghi ngờ - "Con không trốn ở nhà vì mấy tờ báo lá cải như thế kia đúng không?"

"Cái gì? Cái tin con hẹn hò với bạn trai cũ của bạn mình sau khi vừa mới chia tay với bạn trai chưa được một tuần á?" - mình hỏi - "Giời ạ, tất nhiên là không rồi. Việc rồi con phải bận tâm tới mấy cái tin vớ vẩn ấy chứ."

"Mia" - mẹ bặm môi trầm ngâm nói, một dấu hiệu chứng tỏ mẹ đang không vui với mình - "Con không thể vì chia tay với Michael mà tự đóng kín trái tim mình lại. Mẹ biết chia tay với ngưới yêu là rất đau khổ nhưng..."

"GÌ MÀ CHIA TAY CHỨ MẸ? CÓ LẼ ANH ẤY VẪN CHƯA NHẬN ĐƯỢC EMAIL XIN LỖI CỦA CON. BIẾT ĐÂU CHỪNG GIỜ ANH ẤY ĐANG MỞ EMAIL VÀ NHÌN THẤY THƯ XIN LỖI CỦA CON. ANH ẤY SẮP GỌI ĐIỆN CHO CON LÀM LÀNH. BẤT CỨ LÚC NÀO BÂY GIỜ."

"Con đừng hét lên như thế" - mẹ nạt - "Con có mệt chỗ nào không? Trông con hơi xanh. Ngày hôm nay con đã ăn gì chưa thế?"

"Ừm..." - mình ậm ừ ko biết trả lời mẹ như thế nào nữa. Bởi mình đã ăn sạch chỗ thịt lợn Canada hun khói mẹ để dành cho bữa sáng và toàn bộ phần thịt dành cho bữa trưa hôm nay. Giờ trong nhà mình không còn lấy một mẩu thịt thừa nào. Kem cũng hết sạch. Và cả hộp bánh quy của Rocky nữa. - "Dạ rồi."

"Nếu con không bị làm sao và muốn ở nhà thì tối nay mẹ và dượng Frank đi xem ca nhạc nhé. Con trông em hộ mẹ."

"Vâng" - mình vui vẻ nói. Ngồi chơi trò "xe-ải" (tức xe tải theo ngôn ngữ của Rocky) cũng là một cách giải toả xì trét cực kì hữu hiệu.

Và giờ thì mình đanh ở nhà trông em.

Giá như mấy tay săn ảnh của tờ New York Post có thể thấy mình bây giờ. Cuộc sống hào nhoáng của nàng công chúa nước Mỹ: trong bộ đồ ngủ hình Hello Kitty, ngồi bệt trên sàn nhà với đứa em trai nhỏ, chơi trò "xe-ải"... ... trong khi trái tim cô đang từ từ tan vỡ...

Chủ Nhật, ngày 12 tháng 9, 10 giờ sáng, ở nhà.

Hộp thư đến: 0.

Cuộc gọi đến: 0.

Nhưng mình vừa nhận được một cái tin nhắn!!!

À, là Tina. Nhưng có còn hơn không.

ILUVROMANCE: Ê, Mia!!!! Anh ấy gọi chưa????

FTLOUIE: Vẫn chưa. Nhưng mình nghĩ cũng sắp thôi. Anh ấy còn phải ổn định trước đã. Mình nghĩ Michael sẽ gọi điện hoặc viết email ngay khi có thời gian.

Chúa ơi, mình thật dũng cảm và mạnh mẽ làm sao! Nhưng trong lòng mình thì đang rối bời. TẠI SAO ANH ẤY VẪN CHƯA GỌI????

ILUVROMANCE: Tất nhiên rồi. Trừ phi anh ấy nhìn thấy bức ảnh kia.

OK, đến lúc thay đổi chủ đề khác rồi đấy.

FTLOUIE: Bữa tiệc hôm qua thế nào?

ILUVROMANCE: Cũng được. Không có gì đặc biệt. Kenny Showalter dắt theo một đám con trai cùng lớp quyền anh Thái. Bọn họ đã biểu diễn một màn trồng cây chuối khá ấn tượng. Đến cuối buổi đã thấy Lilly dính như keo với một anh chàng trong số đó rồi. Perin ăn nhiều quả anh đào tới mức nôn oẹ ầm ĩ trong toa lét. Suýt làm tắc cống nhà Lilly. Ling Su đã phải hì hục thông toa-lét mất một lúc. Thế thôi. Ngoài ra chắng có gì đặc sắc. Cậu cũng chẳng phải tiếc vì đã không đi.

FTLOUIE: Khoan... LILLY CẶP KÈ VỚI ANH CHÀNG TRONG LỚP QUYỀN ANH THÁI CỦA KENNY SHOWALTER Á???

ILUVROMANCE: Ờ... Boris nói cậu ấy nhìn thấy Lilly ôm hôn một anh chàng ở trong bếp. Nhưng trước khi Boris kịp nhìn thấy rõ mặt người con trai đó, Lilly đã chụp vội cái nồi lên đầu anh ta...

FTLOUIE: Nhưng chắc chắn đó là một người trong lớp quyền anh Thái không???

ILUVROMANCE: Chắc chắn. Anh ta cũng đang mặc võ phục mà.

FTLOUIE: Nhưng... cậu ấy... làm như thế là không đúng! Cậu ấy còn chưa nguôi ngoai sau vụ chia tay với anh J.P mà. Cậu ấy làm vậy chỉ vì đang quá đau khổ. Không hiểu Lilly nghĩ gì luôn! Ai đó cần phải giải thích cho cậu ấy hiểu. Cậu đã thử nói chuyện với Lilly chưa????

ILUVROMANCE: Ờ... Cũng có. Nhưng cậu ấy cười nhạo mình và nói mình đừng hành động giống như...

FTLOUIE: Như ai? Như AI?

ILUVROMANCE: Không có gì. Mia, mình cần phải đi đây. Mẹ mình đang gọi. Nói chuyện sau nha.

Tina chẳng cần nói mình cũng đoán ra được Lilly đã nói gì với cậu ấy.

Đừng hành động giống như MIA.

Nhưng mình cũng có LÝ DO để lo lắng cho cậu ta mà. Đôi khi Lilly cũng có những sự lựa chọn sai lầm. Để rồi lại bị tổn thương vì lựa chọn đó.

Thậm chí cả khi cậu ấy lựa chọn khôn ngoan - như hẹn hò với J.P chẳng hạn - nhưng cuối cùng vẫn bị tổn thương.

Giờ lại còn dính như keo với một anh chàng ở lớp quyền anh Thái, chỉ một ngày sau khi chia tay với người bạn trai sáu tháng?

Rõ ràng đây không phải là một sự lựa chọn thông minh rồi.

Phải có người nói chuyện với Lilly, trước khi cậu ấy làm những điều khiến bản thân mình ân hận sau này.

Nếu bác Moscovitz không ghét mình - vì chia tay với con trai bác và ĐƯỢC CHO LÀ ĐANG hẹn hò với bạn trai của con gái bác ý - thì mình đã gọi ngay cho bác ý rồi.

Nhưng với tình trạng quan hệ bi đát của mình với nhà Moscovitz như hiện nay thì tốt nhất là mình không nên bén mảng tới bất cứ người nào trong nhà đó.

Chủ Nhật, ngày 12 tháng 9, 11 giờ trưa, ở nhà.

Hộp thư đến: 0.

Nhưng di động mình vừa kêu!

Nhưng không phải là Michael. Là J.P.

J.P: "Hey! Em thế nào?"

Mình: "Ổn ạ. Anh?"

J.P: "Sao thế? Khoan - đừng nói với anh là anh ấy vẫn chưa gọi nhé?"

Mình: "Chưa hề."

J.P lẩm bẩm gì đó ở đầu dây bên kia, nhưng mình nghe không rõ. Sau đó anh ấy nói:

J.P: "Đừng lo. Anh ấy sẽ gọi mà."

Mình: "Em cũng hy vọng thế."

J.P: "Ối, tất nhiên. Nếu không gọi cho em thì đích thị anh ta là một tên đại ngốc. Thế tối qua em làm gì, kể anh nghe?"

Mình: "Cũng chẳng có gì ạ. Em ở nhà chơi trò "xe-ải" với em trai em."

J.P: "Em chơi TRÒ GÌ cơ?"

Thấy chưa, nếu là Michael thì anh ấy đã hiểu mình đang nói về cái gì. Anh ấy thậm chí ĐÃ TỪNG CHƠI trò đó với Rocky. Mình nghĩ anh ấy thực sự RẤT THÍCH chơi trò đó với Rocky. Nó khiến tinh thần anh ấy thoải mái, không phải lo nghĩ nhiều. Cũng giống như với mình.

Mình: "À, đó là - Thôi, không có gì đâu. Mà anh đã nghe chuyện về Lilly chưa?"

J.P: "Chưa. Chuyện gì thế em?"

Mình không muốn là đứa buôn chuyện về bạn gái cũ của J.P. Nhưng thà anh ấy nghe tin đó từ mình còn hơn là từ đám tổ buôn ở trường vào ngày mai.

Mình: "Cậu ấy đã cặp kè với một anh chàng chơi quyền anh Thái vào bữa tiệc tối qua."

Mình đã tưởng J.P sẽ ồ lên kinh ngạc khi thấy tin ấy. Nhưng ngược lại, anh ấy như thể... đang phá lên cười vậy.

J.P: "Ừ... cũng giống với tính cách của Lilly."

Mình đã cực sốc khi thấy phản ứng của J.P. Anh ấy nói như thể đó là cách mà Lilly NGÀY XƯA, Lilly trước-khi-gặp-J.P vẫn thường làm. Chứ không phải một Lilly mới, thay đổi hoàn toàn như dạo gần đây.

Và anh ấy đang cười.

Mình: "J.P, Lilly chỉ là đang diễn kịch thôi. Cậu ấy quá đau khổ cho rắng anh với em đã phản bội cậu ấy. Việc cậu ấy dính với anh chàng chơi quyền anh Thái kia chính là nhằm vào vụ bài báo trên tờ New York Post! Phải làm gì đấy trước khi cậu ấy rơi vào vòng xoáy tự huỷ hoại bản thân, kiểu như Lindsay Lohan!"

J.P: "Anh thì nghĩ rắng chúng ta chẳng làm gì được. Lilly đủ lớn để tự biết mình đang làm gì. Nếu cô ấy muốn cặp kè với mấy anh chàng chơi quyền anh Thái thì đó là việc của cô ấy. Không phải biện minh!"

Ko thể tin được là anh ấy vẫn đang rúc rích cười.

Mình: "J.P, chuyện này không hay ho gì đâu."

J.P: "Anh thấy hay đấy chứ."

Mình: "Không, không hề..."

Chủ Nhật, ngày 12 tháng 9, buổi trưa, ở nhà.

Lúc nãy mình lại phải ngừng viết vì có điện thoại. Là Michael gọi.

Anh ấy đang ở Nhật. Anh ấy đã nhận được email của mình.

Anh ấy cũng đã nhìn thấy bức ảnh của mình và J.P trên tờ Bưu điện.

Nhưng theo như lời của Michael thì điều đó cũng không thay đổi được gì. Anh ấy nói xin lỗi vì phải làm điều này qua điện thoại nhưng không còn cách nào khác.

Mình hỏi Michael "điều này" nghĩa là sao và được câu trả lời rằng: Trong suốt quãng thời gian trên máy bay sang Nhật, anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều và có lẽ tốt hơn nếu mình và anh ấy quay trở lại như trước đây, trước khi hai đứa hẹn hò - nghĩa là làm bạn.

Michael còn nói anh ấy nhận thấy rằng cả hai bọn mình có quá nhiều việc riêng cần làm và có lẽ tạm xa nhau một thời gian - và hẹn hò với người khác - sẽ tốt hơn cho cả hai đứa.

Mình nói "Ok". Mặc dù từng lời nói của anh ấy như mấy đen che nốt vài tia hy vọng còn thoi thóp của mình.

Sau đó mình nói lời tạm biệt và cúp máy. Bởi mình ko muốn để Michael nghe thấy tiếng mình khóc nức nở.

Mà mình thì không muốn để Michael nhớ tới mình với bộ dạng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play