Sáng hôm sau, Vũ dậy sớm(à ko phải cậu dậy sớm mà là nó dậy muộn),
-Hôm nay
ko gọi mìh dậy sao? Dám quên chức trách, chết tiệt. hứ, xem cậu đang làm ì
nào
Vũ vscn xong rồi xuống phòng nó xem
Vẫn như mọi lần, cậu ko bao h dùng
tay mở cửa, mà dùng chân. Cậu đạp cửa đánh uỳnh cái rồi đi vào. Nó vẫn đang
ngủ
-H vẫn còn ngủ sao con mèo lười, nhỏ khùng, dậy mau. Dậy chuẩn bị bữa
sáng cho tôi mau! _cậu hét và lấy chân đạp đạp vào giường nó (bố này định trả
thù đây mà)
Đang định kéo chăn ra thì cậu bất giác nhìn chằm chằm vào nó. Một
khuôn mặt thật xinh đẹp. Một làn da trắng mịn màng, đôi lông mi dài, chiếc môi
nhỏ nhắn xinh xắn như 2 cánh hoa đào, chiếc mũi cao, thanh tú. Nó chung là 1
khuôn mặt của thiên thần, 1 vẻ đẹp mà bấy lâu nay cậu ko nhận ra. Cánh tay cậu
bất giác dừng lại trên khuôn mặt thanh thoát đó, nhưng nó chợt cứ động, cậu dừng
ngay hành động lại, và làm dáng y như 1 con khỉ( chả là cậu giật mình, thế là 2
tay giơ cao lên về 1 bên, còn 1 chân thì co lên như đang tránh hủi vậy). Nó cựa
ng
-Ukm ukm,hai à, để em ngủ thêm tí tẹo tèo teo nữa đi. (con nè mắc chứng
hoang tưởng luc mới ngủ dậy í mà, sáng nào cũng tưởng anh trai đến gọi dậy). Vũ
từ từ hạ chân, hạ tay xuống, cứ như sợ nó ăn thịt chẳng bằng rồi lại đứng nhìn
nó,
-Chậc, chặc, con gái con đứa mà cái dáng điệu ngủ lại có thể xấu thế này
hử?
-Anh à, ngủ chung đi_ nó ngái ngủ nói
-Há hả hử _cậu giật mình
Chưa
kịp để cậu hiểu ra chuyện ì thì nó đã kéo cổ cậu lôi xuống giường, cạnh
nó.
-Ukm ukm bỏ ra, con nhỏ chết toi kia _cậu hét trong vô vọng khi nó ko
chịu bỏ cậu ra mà càng ôm chặt cổ cậu hơn
-Ngạt thở rồi! Bỏ ra , bỏ ra _cậu
vẫn giãy đành đạch như con cá đang n ằm trên thớt.Tại nửa ng cậu thì ở trên
giường còn nửa ng thì dưới đất, lại còn bị nó ôm chặt lấy cổ , ko thở dk
nữa.
Mặt cậu đỏ lựng lên vì ngại cố thoát khỏi cái tình trạng dở khóc dở cười
đó rồi mau chóng “cuốn gói” khỏi “hang cọp” ngay (khỉ thật dám gọi phòng nó là
hang cọp, nó mà biết thì… “Tôi sẽ bẻ hết răng cậu”-“à quên gà có răng ko í
nhỉ”).
Trường học
-Con nhỏ này, lần trc gặp may khi dk anh Tuấn giúp, còn
lần này thì mày toi rồi con ạ _bọn con gái lần trc tìm đánh nó, lần này lại tiếp
tục
Vẫn cái mặt mọi khi:thản nhiên như ko có chuyện ì
-Định làm ì thì làm
luôn đi, nói nhiều quá, điếc hết cả tai! _nó nói rồi lấy tay ngoáy ngoáy tai rồi
lại còn để nên trc mặt và –Phù , gió thổi tóc em bay nhưng lần này là cái khác
bay…
-Con nhỏ tao cho mày 1 cơ hội nữa, quỳ xuống rồi thề là ko bao h bám anh
Vũ nữa thì tụi tao tha cho.
-Anh anh cái con khỉ. Cậu ta hơn tuổi các người
sao mà cứ gọi là anh, ngứa tai
-Mày dám nói anh Vũ của tụi tao thế hả? xông
lên chúng mày _cả bọn đang nhao nhao như 1 tỏ ông bò vẽ lên thì
-Có ì vui
vậy? _1 giọng nói khá quen, nó quay ra, đúng là Vũ, ôi số hên gớm
-Anh Vũ!
_bọn kia đơ mặt ra rồi đồng thanh.
Vũ nhìn thấy khuôn mặt nó thì thoáng ngạc
nhiên
-Các ng đang chơi ì vậy? Ta chơi cùng nhá _Vũ tỏ vẻ hứng thú vs chuyện
này (bố này toàn thế, cứ thích dí mũi vào truyện của ng khác)
-Anh Vũ, tụi em
đang sử con nhỏ dám bám đuôi anh ạ _con nhỏ cầm đầu chỉ vào Vy, hất cằm lên đắc
í. Nó thì từ nãy đến h nhìn mà nản
-Có chuyện vậy sao? _Vũ tỏ ve ngạc nhiên
vô cùng rồi khuôn mặt bỗng lạnh tanh, đầy mùi sát khí – Các ng định làm ì bạn
gái tôi?
Cả lũ trợn tròn mắt, há hốc mồm, cả Thành và Vy cũng ko tránh khỏi
shock
-Biết rồi thì biến đi!
Lũ con gái tản hết đi, còn lại 3 ng, Vy vẫy
vẫy tay cho Vũ, cậu ta tiến lại chỗ nó
Bốp…bốp…bốp, nó lấy tay đập vào đầu
cậu mấy cái
-Hết việc rồi hả mà dám lôi tui ra làm trò đùa, tên đầu gà đáng
chết, về nhà tui sẽ dạy dỗ lại cậu cho coi_ nó để lại cái nhìn hình viên đạn cho
Vũ trc khi đi
-Ha ha mày mới tuyển thêm vợ sao hả Vũ? _Thành
- Cái đồ
thuốc là kém chất lượng, có giập ngay đi ko hử? _Vũ ko tl câu hỏi của Thành mà
chỉ vào điếu thuốc cậu đang hút
-Chiết tiệt! Chết bầm! Chết giẫm! Chết toi!
Chết cha! Chết mẹ… chết hết cả tin xư cha nhà cậu ta đi, dám đụng vô ta hả _nó
vừa đi vừa nghiến răng, nghiến lợi rủa Vũ
-Ngứa tai quá. Mày có thấy ngứa ko
hả Thành? _Vũ hỏi Thành khi đang ở trong lớp
-Cái đồ bẩn, tắm *** chụi rửa
tai
-Thằng óc bò kia mày bảo ì đấy hả _Vũ hăng máu, nhảy lên, vênh mặt vs
Thành
-Mày bảo ai đấy hả thằng não gà _Thành cung ko chui thua, cũng vênh mặt
lên
-Thôi con lạy 2 bố! _Có 1 thằng từ đâu chạy vào ngăn, ko thì sập bàn sập
ghế đến lơi
-Bố phang cho mày 1 trận bây h đấy! _Cả 2 thằng cùng đồng thanh –
Muốn chết hả? Nhãi con!
- Ai cho mày bắt chiếc tao!
-Cụ mày thèm vào bắt
chiếc mày, có mày leo t thì có !
Cả 2 vẫn ko ai chịu nhường ai, vênh cổ lên
(thành hươu cao cổ đến nơi đấy mấy bố), h thì ko thằng nào dám ho he vào, ăn đập
thì chết. 2 tụi nó cứ gầm gè nhau cho đến lúc thầy vào và đập bàn xuống “mấy đứa
có chụi thôi ko” .ông này khổ, quản hs nhưng vẫn phải xem thái độ học sinh như
thế nào, ko thì nghỉ hưu sớm hoặc là đi gặp các cụ sớm, xuống âm phủ uống trà,
bàn đạo vs giêm vương mất thôi.
Nó về nhà, nó ngồi đọc sách trong phòng nhà
Vũ, đúng lúc cậu ta đi vào
-này, làm ì đấy
-Ì là ì. Ta đang đọc sách, trò
cứ tự nhiên (đây là nhà của cậu tội ì mà ko tự nhiên)
-trò? Cậu… đang làm cái
quái ì thế _Vũ bực bội- – Thôi dk oy`, chúng ta sẽ học luôn vậy. tôi đang định
“bế quan tu luyện” chút thì cậu tới làm phiền.
-KHùng! _cậu ta đang định ra
ngoài thì bị nó lôi xềnh xệch vào.
-Vào đây nào học trò cưng! Ta sẽ truyền
đạt kiến thức thâm túy của ta cho trò
-Cái khỉ ì? Bỏ ra _ cậu đang cố giãy
giụa khi bị nó lôi vào
2 ng ngồi xuống bàn định học thì Vũ cứ nhìn chằm chằm
nó
-What? Có vấn đề ì à?
-Cậu… có …biết …mình …đang làm ì ko?
-Làm ì là
làm ì, tất nhiên là dậy học , thôi nào học nhanh lên.
Trc thái độ của Vũ, nó
bực mình
-Tôi chưa thấy cái loại nào như cậu. Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, thê
sroots cuộ có định học hay ko?
-Muốn chết phải ko con nhỏ khùng này? Có tin
tôi bóp chết cậu như con muỗi này ko (vừa bộp dk xong). Đừng có dk voi mà đòi 2
bà trưng nhá
- Đừng học nữa, tối cũng đừng ăn luôn. Ngồi trong phòng mà suy
nghĩ đi _nó hét lên rồi bỏ ra ngoài
-ha, chết tiệt
Tối, cậu đói meo bụng
mà vẫn chưa có ai mang cơm đến, gọi cho ai cũng ko nghe, cả quản gia cũng vậy.
Cậu tức tối đi xuống nhà, nhưng ko có ai, mở tủ lạnh cũng ko có ì, vào bếp cũng
ko có nốt
-Chết tiệt biến đi đâu hết cả rồi!!!!!!!!!
Cậu tức điên lên vào
phòng ngồi, cái bụng thì đang biểu tình dữ dội “cho tôi ăn! Mau! Đói quá! Cậu
chủ đáng chết, mau mang đồ ăn ra đây, chém chết bây h” (ặ, cái dạ dày cũng y như
con ng, chủ nào tớ đấy mờ)
Lôi dt ra cậu gọi cho thành
Mang đồ ăn đến nhà
tao đi, đói quá!
-Ông là osin của mày à! Next đi con, ông đang ăn KFC nè hà
hà_Thành dập máy cu cậu vẫn tức vụ sáng nay.
-Là là lá la…_những ng giúp việc
trong nhà Vũ đang tụ họp hết ở quán karaoke hát í ới. Còn nó thì ngòi nhắn cốc
bia halida và cười ha hả. Chẳng là thế này, sau khi ra khỏi phòng Vũ nó nói vs
quản gia
-Bác quản gia à, hôm nay cậu chủ bảo là mọi ng ko cần chuẩn bị bữa
tối cho cậu và ăn chơi thoải mái đi đến mấy h cũng dk ạ
-Thật ko?
-Thật mà
cậu ta còn đưa cháu tiền bảo mời mọi ng đây
-Sao cậu chủ thay đổi tính
vậy..
-Ha ha tự do muôn năm..
-Đi ăn buffet thôi ha ha..
-Karaoke
đê…
Thế là ko còn ai ở nhà. Thức ăn , hoa quả, thức ăn vặt nóp bảo mọi ng
mang về hết. Cậu ta may mắn khi vào phong nó “tịch thu”dk 1 số lượng socola
lớn.
Mãi đến tận 11pm mọi ng mới về nhà.
Nó đi lên tầng thì thấy 1 đống lù
lù đang ngồi ở cửa, ánh mắt nhìn xa xăm
-1 đống ì kia? _nó biết là cậu nên cố
tình trêu trọc, nhưng cậu vẫn ko nói ì mà thừ ng ra đó
-Ê! 1 đống. Đang nhìn
ì vậy?…. hay là 1 đống khác ở ngoài kia ha ha
Ko nói ì, nó thấy lạ, mọi khi
thì đã hét toáng lên rồi đe dọa nó, đằng này lại im lặng đến phát sợ, nó tiến
lại gần và bắt gặp 1 ánh mắt ko-phải-là- của-cậu- ta. Nó khựng lại vì ánh mắt
buồn đó. Đó là Vũ sao?….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT