Một buổi chiều ấm áp, nắng bắt đầu tắt, nhưng cuộc nói chuyện của 3 người bạn
thân, rất thân, lâu lắm mới gặp nhau được bắt đầu.
Một quán cafe VIP, khá vắng, 3 người ngồi nói chuyện với nhau:
“-Cuối cùng cũng trở về. Bây h ko đi nữa chứ? M có biết bọn t mong m ntn ko
hử?”
Như Quỳnh hét vào mặt Tuyết Vy.
Nó đi lâu quá, nó làm mọi người nhớ quá.
“-Uk t cũng định ko đi nữa! Giờ ở nhà chơi vs tụi m nha , ko thì có kẻ suốt
ngày ca cẩm bên tai điếc hết cả tai hi ”
Nó liếc mắt nhìn 2 người đang giận giữ này, cười cười nói.
“-Vy đã vè h tụi mình đi chơi thoải mái đi!”
Việt Anh lên tiếng, phá vỡ cái bầu không khí cũ này
“-Giờ sẽ đi shopping sau đó đi massa và buổi tối sẽ đi vô quán bar quen
thuộc… haha t đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi”
Quỳnh nói, niềm vui dường như đã át đi tất cả, sự sum họp với nhau lúc này là
quan trọng nhất đối với họ… rồi cả lũ kéo nhau đi.
Nó ở Mĩ cũng đã được 5 năm
rồi chứ đâu có ít nhưng tình bạn của bọn nó vẵn keo sơn như ngày nào. Nó hạnh
phúc và luôn tự hào vì có những đứa bạn như thế.
“- M về VN có dự định j chưa?”
Quỳnh hoi trong khi massa
“-Tất nhiên là có oy, t định sẽ sống tự lập haha…”
“-Thế định sống tự lập thế nào? Vào khách sạn ở? Mua biệt thư? Chẳng lẽ m
định lập công ty con của nhà m rồi tự mình làm chủ? Hay…”
Việt Anh suy nghĩ cho 2 chữ “tự lập” của nó.Cũng dễ hiểu cho những suy nghĩ
đó vì bọn nó toàn là con nhà giàu mà.
“-Thôi đi! Tôi xin ông, đấy mà gọi là sống tự lập á?Ở Mĩ trẻ con 14t đã đi
làm oy kia kìa. Vì vậy tôi quyết định ko phụ thuộc vào 3ma nữa, sẽ sống bằng
tiền tôi tự kiếm…hjhj nghĩ thôi cũng đủ phê oy hi”
Nó tự sướng trong khi 2 đứa kia đang há hốc mồm
“-Thôi ! Đúng là m đang thừa cơm hả? Việc công ty còn chưa xong h còn đi làm
thêm nữa.Mệt chết!!! À mà sao tự dưng m về đây thế hả?”
Tuấn Anh quay ngoắt 180 độ từ thái độ phản bác kịch liệt quay ngay sang
nghiêm chỉnh.
Nó ko nói gì, 2 đứa kia cũng thế,nó nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn những tia nắng
đang len lói vào trong phòng.Nó tích sống ở Việt Nam nhưng do 1 nguyên nhân nào
đó khiến nó ko mún ơ VN nữa.Một lúc lâu sau Quỳnh mới lên tiếng hỏi:
“-M vẫn chưa quên được hắn sao? Cái thàng chết tiệt đó? M về đây vì nó hả?
Cái thằng đó ko xứng để m phải như thế đâu. Chết tiệt!!!!! T mà gặp lại nó á, t
băm, t chặt, t giẫm đạp, t ném nó vô thùng giác luôn(đã hiện lên bản chất của nó
oy)
- Hax Quỳnh ơi t biết tại sao bà vẵn chưa có ny mà. Đó đó đó… có thằng nào
dám đến gần đâu
Nó cười và nhìn 2 đứa bạn đùa vs nhau. Bầu trời vẫn xanh, một màu xanh tràn
dầy sức sống, tâm trạng nó thì tồi tệ. Nó nhớ lại những tháng ngày năm xưa, nó
đã yêu thật lòng, nó đã từng nghĩ sống vì cậu ta.
– Mai t sẽ đi học
luôn, t sẽ cải trang, tối Quỳnh đến nhà t nha, giờ t mệt rồi…
-Sao m lại bất công như thế hả Vy? T cũng là bạn mà ? Sao mời mỗi Quỳnh đến
nhà m thế?T buồn lắm đó…_Tuấn Anh tru mỏ lên. Cậu ta lắm lúc cứ như trẻ con
vậy.
-Cậu tuổi gì hả? Con trai con đứa mà nằng nặc đòi đến nhà con gái vào buổi
tối hả? Có muốn tôi ném cậu vô thùng giác như vs tên kia ko hả?_Quỳnh lên tiếng
hăm dọa.
-Tôi sao hả? Sao bà dám nói tôi thế hả? Có biết tôi là thần tượng trong lòng
bao đứa con gái ko hả? Mà tôi chỉ kém bà có 2 tháng tuổi thôi à, cũng tuổi chuột
giống bà…_ Tuấn Anh nói 1 mình khi 2 đứa kia đã đi mất – Thật quá đáng, sao đi
nhanh thế đợi toi vs….
Ngày hôm sau:
-Lớp chúng ta sẽ có 1 bạn mới nào em vào đây tự giới thiệu về mình đi_cô giáo
chủ nhiệm của nó nói.Thân phận của nó chỉ có cô giáo chủ nhiệm và hiệu trưởng
biết.
(Hôm trước khi nó nhập học:
-Ôi tiểu thư, mời vào, tiểu thư sẽ học ở đây
sao, thật vinh dự cho trường_hiệu trưởng thấy nó thì mặt mừng rỡ vô cùng –Đây sẽ
là GVCN lp tiểu thư cô Hoàng Dung
-Chào em cô sẽ là GVCN cua em trong suốt 3 năm học, cô biết em học rất giỏi,
rất vui khj được gặp em…
-Tôi ko quan tâm_Đôi lúc nó cũng vô cùng lạnh lùng, nhìn khuôn mặt nó lúc này
vô cảm, dựa lưng vào ghế.
Có thể do đay là ngôi trường mà tên đó học.- Tôi ko muốn cho mọi người biết
về thân phận của tôi, tôi sẽ cải trang vì vậy đừng làm quá lên khi gặp tôi. Và
nếu có người nào biết về thân phận của tôi ở đây thì ông liệu mà về hưu sớm còn
cô cũng chả dạy dỗ gì được đâu!_ nó đe dọa 2 người.Tính cách của nó thay đổi đôi
chút khi bị đá, nhưng chỉ đôi chút thôi, nó nói vs 2 người như vậy cũng chỉ tại
nó ghét nhất là nịnh nọt)
-Chào mọi mình tên là Trinh Tuyết Vy, mình mới chuyển đến, mong mọi người
giúp đỡ.
-Xi’! Sao vậy nhỉ trương mình là liên thông từ tiểu học lên đại học mà, sao
mà chen vô đây dk vậy?
-Uk tưởng hs mới xinh đẹp chớ nhìn bình thường quá
-Eo lại còn quê mùa nữa kìa
-Chắc là nhà có thế lực nhỉ? Sao mà học dk ở a1 chúng ta nhỉ?
Cả lớp nhôn
nhao lên
-CÁC EM THÔI NGAY ĐI!_ cô giáo bực mình lên tiếng – Đây là học sinh mới, bạn
ấy học rất giỏi nên dk học bổng vào đây. Các em phải tôn trọng bạn chứ!!!
-Học bổng sao? Cứ tưởng…xi’
“Thôi nhịn, cố nhịn, Vy m làm được mà thà làm 1 đứa mà ko ai biết đến còn hơn
là phải gặp tên đó, còn hơn phải nếm trải lại cảm giác bị phản bội…. Hax buổi
đầu đi học mà xui dữ,lũ chết tiệt dám khinh thường ta!!!!!!!!! thôi cố nhịn cố
nhịn vậy…”
-Thôi Vy em ngồi bàn đầu nhé!
-Dạ em có thể ngồi bàn cuối ko ạ
-Uk vậy em ngồi bàn thứ 5 cạnh cửa sổ nhé! Em về chỗ đi! Lp mở sách ra học
bài mới.
Hazzz có nên mở lời làm quen cái kol ngồi bên cạnh ko nhỉ? Mà thôi tại sao
mình phải làm quen chứ, cứ học bình yên là tốt rồi.
Giờ ra chơi nó trốn lũ
bạn ở phòng WC, nó nói qua dt “ -thôi thôi cho t xin, chúng m cứ làm như ko quen
bít t ở trường đi nha, t ko thích phiền phức, mệt lắm…
-ơ con nha đầu này m dám bảo t là phiền phức hử? m có muốn t bẻ gãy cổ m ko
hả_Quỳnh tức tối gắt vào dt
-M bẻ dk cổ t!_ nó nói vs thái độ lạnh lùng,1 câu nói của nó cũng khiến người
ta lạnh sống lưng
Nó thay đổi thái độ nhanh lắm luôn, phải nói là sáng nắng-chiều mưa-trưa áp
thấp-tối bão khẩn cấp, sáng mai lại bình thường
- thôi thôi tùy m thôi t ko thèm quan tâm nữa.”
Nó học võ từ bé, phải nói là nó rất giỏi cả chục thằng vệ sĩ vào cũng
Ok.Quỳnh bít khi nó đã mún thì chả ai cản nổi thôi thì kệ cho nó làm gì thì làm
là tốt nhất. Nó đi vòng quanh trường để xem xét rồi… lạc( huhu trường nó rộng
lắm ker lại còn ko có hình thù gì cả nhưng mỗi tội là đẹp dã man tàn bạo vô nhân
đạo). Nó thấy vậy cũng chả bùn đi nữa cho mệt, nó kiếm cái ghế rồi ngồi xuống.
Nó ko nít mình đang ở nơi quái nào nữa chỉ thấy toàn cây là cây, chắc là vườn
trường. NÓ thầm nghĩ trường này đẹp thật đẹp hơn cả ngôi trường bên MĨ nó đang
học nữa, toàn cây cổ thụ thôi à, những tia nắng yếu ớt chiếu rọi xuống khu vườn
tạo thành những vầng sáng thật là đẹp.Ở dưới những tán cây cổ thụ còn có rất
nhiều những bồn hoa nhiều màu sắc và tất nhiên là đẹp thì nó hái(gọi là phá
hoại). Bỗng dưng nó buồn ngủ, nó ngả lưng ra ghế rồi lôi cái Galaxy Note ra ,
ngồi lướt wep 1 chút rồi lăn ra ngủ.(tính nó thế dẽ ngủ lắm ker, như lợn í
hehe).Nó là ng sống dù có khó khăn như thế nào nhưng ko thể thiếu các thiết bị
công nghệ cao như dt,ipad,lattop…vì vậy nên dù có sống trong căn nhà bình thường
thì nó cũng phải có đủ các thiết bị đó. Nó khá đặc biệt dù cho có vẻ ngoài lạnh
lùng nhưng suy nghĩ của nó vẫn rất là ngây ngô. “ Suy nghĩ nhiều làm ì? Đâu đầu!
mệt” đấy là câu nói cửa miệng của nó khi gặp vấn đề và cách giải quyết tốt nhất
chính là ngủ, đi chơi vs bạn bè or “ đếch thèm nghĩ, thế nào cug dk”.1 đặc tính
nữa của nó là cực kì ngang và cố chấp, nói chuyện lắm lúc rất “cùn”. Nói mà luôn
ko suy nghĩ, nó bảo” t chưa kịp suy nghĩ thì cái lời nói nó đã phát ra rồi, biết
làm thế nào, cái mồm nhanh hơn cái óc…nản”
Nó đang về vs dòng hồi tương 1 năm trc thì
-Ê chỗ đó có chủ rồi- chả biết 1 thằn con trai từ đâu ra khều khều vào người
nó.
-Mệt quá! Biến đi dùm cái(ghét bị ai đánh thức khi đang ngủ lém. Có lần khi
đứa giúp việc gọi nó dậy, lúc vào thì bình an, lúc ra thì tím mắt. TÍnh đến thời
điểm này thì nó cũng phải đập nát mấy trăm cái đồng hồ rồi. KHổ thân ng giúp
việc vs cái đồng hò quá đi…)
Thằng con trai đó nhìn nó chằm chằm, nó tức quá ko chịu dk( cũng ghét bị ng
ta nhìn chằm chằm… khổ sao nó có nhiều cái ghét thế. Thôi nói nốt mấy cái sở
ghét va sở đoảng của nó nha: ghét bị ng ta chỉ thẳng vào mặt, ghét dọn dẹp
phòng, ghét lũ con trai háo sắc suốt ngày nhìn chằm chằm mình, ghét khi dk bảo
vệ… nhưng nó cũng có nhiều điểm tốt lắm nha, rồi các bạn sẽ biết hehe). Nó ko
buồn nhìn cái thằng đang đứng trước mặt mình mà nói
-Tôi biết tôi xinh rồi, nhìn vừa thôi thủng mắt bh( trời ơi nó vẵn nghĩ mình
xinh sao? Khổ thân tính hay quên)
-Hôm qua cô ko gội đầu.
Câu nói của tên đó khiến nó bật dậy ngay, tức nổ đom đóm mắt nhìn hắn ta
-cái ì? Cậu…….dám…._ nó nói ấp a ấp úng như gà mắc trưng vậy.
Mà trên đầu nó đúng là có mùi thật, là mùi thuốc nhuộm hôm qua. Tóc nó đáng
lẽ là 1 màu hung đỏ đẹp tuyệt nhưng vì di học nên nó nhuộm lại màu đen. Nó biết
cậu ta nói đúng nên cũng chả nói ì nữa, mà vẫn ung dung nghe nhạc ngủ tiếp (cô
nag mắc chứng bệnh khing ng nhưng cũng tùy thôi nó vẫn đối xử rất bình đẳng vs
ng ăn xin nữa)
Dường như thằng con trai đã mất kiên nhẫn
-Tôi nói lại đay là cái ghế CỦA TÔI!_ cậu ta nhấn manh 2 chu của tôi
- Sao? Cái ghế này ghi tên cậu hả?_ nó vẫn cái thái độ khinh ng nhắm mắt mà
nói
-Biến đi! Tôi ko nói 1 lần nào nữa đâu!_ giọng nói của cậu ta như núi băng
ngàn năm khiến ng ta ko rét mà run. Nó ko sợ nhưng rồi cũng vươn vai đứng
lên.
-haxx vậy ở lại vui vẻ nha! Tôi mong cho sâu cắn chết cậu đi_ nó ko sợ chẳng
qua là ko muốn đôi co, muốn sống bình yên thôi.
Cậu ta ngồi xuống cái ghế đó rồi cũng nhả lưng ra nằm. còn nó thì bị mất chỗ
đành rải lá ngồi xuống chỗ bồn hoa “cái trường rộng thế mà có mỗi 1 cái ghế đúng
là đồ ki bo” nó tự nói vs mình. Ngồi dk 1 lúc thì nó cũng chán, nó nhìn tên kia
bằng 1 ánh mắt hình viên đạn, bống tự dưng nó nảy ra 1 ý tưởng, nó đi quanh khu
vườn bắt đầu công cuộc tìm sâu cho ý tưởng trả thù cao cả, nhưng dù đi qua đi
lại nó vẵn ko thể tìm dk con sâu nào. Nó nản quá, đã ko tìm dk sâu thì thôi lại
còn muốn ra khỏi đây cũng ko dk , đi đi đi lại vẫn trở về chỗ ban nãy, bực mình
nó hét lên
-Trời ơi là trời! trường cái quái khỉ ì thế này ?như mê cung í. T mà ra khỏi
đây dk thì t đập nát mày đấy!
Nó lôi dt ra định gọi nhưng máy lại hết bin. Trời ơi xui đủ đường, mới ngày
đầu đi học mà…nó đang ngầm rủa trời thì 1 giọng nói đằng sau lưng vang lên
-Điên đủ chưa! Điên cũng phải có giờ có mùa thôi chứ? Điên mãi thế dk à?_ cậu
ta nói xong rồi bỏ đi luôn để lại nó vs 1 đống mây đen(hihi nàng ta đang tức).
Nhưng rồi nó cũng gạt bỏ đk long tự trọng mà lẽo đẽo theo tên kia, mong tìm dk
đường ra
Ôi may quá cuối cùng nó cũng ra khỏi khu vườn đó đk và đang đứng
trên sân trường
-Ê! Ths nhá.
Nó là người công tư rất phân minh, ai đắc tội vs nó thì chẳng bao h dk yên
nhưng ai tưng giúp nó thì nó luôn ghi nhớ, nó ko thích nợ ai
Cậu ta ko nói ì,
mặc kệ nó vs đống câu hỏi đang định hỏi mà bỏ đi luôn.
“đúng là tên kiêu căng, xí, đồ mắc bệnh công tử bột, dám khinh ta hử? bao h
ta fai dạy dỗ lại nhà ngươi…” nó nghĩ thầm.thế là nó đã bỏ cả buổi học,nó về
đúng lúc trường đang tan, mọi học sinh đang về. Nó lững thững lên lớp lấy cặp
sách. Cả lớp dường như chả ai quan tâm nó cả, như ng vô hình ấy, đi chẳng ai
biết về cũng chẳng ma nào buồn hỏi. nó nản thế đành mai phải”tập nói chuyện” vs
con ngồi bên cạnh vậy, nó chỉ thích song cuộc song bình thường thôi.
Nó đợi
cả trường về hết mới về,vừa đi vừa gặm thanh chocolate của nó. À quên cả 3 đứa
bọn nó đều thích chocolate vì vậy mà có những cái tên thân mật như, Việt Anh là
“chô chô” nó là “lala” con Quỳnh la “tê tê”.
Nó đang đi đến chỗ mấy người đang đứng thàh 1 đám đông(khổ tính tò mò trỗi
dậy)
Bỗng có 1 bàn tay kéo nó vào đám đông, nó chưa kịp hiểu cái quái ì đang xảy
ra thì lại bị tên con trai bạo lực đó ôm vào long
-Đây là bạn gái tôi! Sao
các người còn thắc mắc ì nữa ko_tên con trai đó vênh mặt lên nhìn đứa con gái
đang đứng trc mặt
-Em ko tin! Anh nói dối! _con nhỏ đó nước mắt ngắn nc mắt dài cố níu kéo
-dk tôi sẽ chứng minh cho cô tin!_ cậu ta nói oy` kiss nó, nó đơ người chưa
kịp phản ứng thì đã bị tên đó lôi đi.
Trong khu cổng sau của trường
-Cái quái ì đấy hử? sao cậu dám…cậu … cậu có biết tôi là ai ko hả…hức
hức..(tức đến mức ko nói dk.từ bé đến h có ai dám đụng vào nó đâu vậy mà cậu ta
lại dám kiss khi nó chưa cho phép)NÓ vung chân lên đạp cho cậu ta 1 phát khiến
cậu ngã lân ra
-Nè, có cần phản ứng dữ vậy ko hả? hơ hơ Đây là 1 niềm vinh hạnh vs cậu đấy.
Mà vừa nãy tôi nói đùa thôi nhớ. Vì mấy con nhỏ đó rượt kinh quá mà tôi chưa tìm
thấy nhỏ nào khác nên đành mượn tạm cậu thôi chứ tiêu chuẩn của tôi cao lắm cậu
ko với tới đau, hơ hơ cứ coi như đây là 1 điều may mắn vs cậu đi…cậu ta nói rồi
bỏ đi luôn
-Đùa? Mượn? May mắn? hơ hơ .NHỤC! quả này mày chết ko có chỗ chôn rồi con
ơi…F U C K YOU!
Nó nói rồi nhảy vào cho cậu ta 1 trận
-Dám coi bà mày là đồ chơi hả? mày chán sống rồi đúng ko ….đang đánh hăng thì
bỗng dưng tên đó ngã vật ra –Ê ê ê, ê ku, trời mìh ko đánh mạnh vậy chứ?
Bỗng có 1 dòng máu chảy từ đầu cậu ta xuống, nó giật mình. Nó nhìn quanh ko
có ai, dk về thì chả học sinh nào ngu mà ở lại cả. Rồi nó đưa cậu ta về khu biệt
thự gần trường của nó, có nhà ở đấy để bao h nó mệt k muốn về nhà thì vào
đấy.
Vào đến khu biệt thự nó băng bó vết thương cho hắn, khi học võ thì nó dk
học thêm cả y học.rồi nó để hắn ngủ còn mình thì xuống dưới nhà, nó bức xúc goi
j cho 2 đứa bạn thân
-Chúng m giỏi nhỉ? Dám về trc mà ko đợi t làm t vừa bị 1 cục tức xong h lại
phải vác thêm cục nợ đây nè
-hjhj bon t cứ tưởng m ko muốn nổi trội nên đã về trc oy`, thông cảm mai t
đợi m nha hjhj_Quỳnh nói trong dt, giọng ngọt sớt
-uk cứ đợi đi nha mai t xẽ sử chúng m 1 thể còn h t bận oy` pp
NÓ dập dt rồi xuống bếp đun cho hắn 1 bát cháo, khi mang lên phòng thì hắn
cũng vừa mới tỉnh
-Hơ hơ, đây…là đâu đây…?_hắn ngơ ngac ko biết mình đang ở đâu
-Ăn đi oy` biến dùm_ nó đặt bát cháo cạch xuống bàn rồi lại đi xuống dưới
nhà.nó là người ko thể bỏ mặc khi thấy người bị nạn nên cứu hắn về đây nhưng vô
cùng ghét phiền phức nên mong hắn đi nhanh.
Hắn đi xuống nhà thì thấy nó đang chơi trên ipad vẻ mặt vô cùng tập trung lơ
cả hắn đi, hắn bực mình hét lên
-Tai cậu bị điếc ha? Đây rút cuộc là nơi quái khỉ nào thế hả?
-NHà tôi_ nó tl 1 cách thản nhiên hết mức có thể rồi như chợt nhận ra mình đã
nói điều ì nó chợt ú ớ – À à hehe đây là …đây là… a… là nhà mà tôi làm giúp việc
í mà (nó muốn dấu thân phận nên phải thế)
Vũ chợt nhìn cái áo trên người mình đã đc thay
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT