Chiếc xe đằng sau lao xuống biển. Một cái gì đó tức trong lồng ngực. Cảm giác như tim ngừng đập và như phổi thiếu oxi.
.
.
.
…Nước tràn vào khoang mũi. Cái cảm giác ngộp thở và khó chịu. Đầu va chạm mạnh. ..Máu…
Bệnh viện
-Dậy đi! Dậy đi! Tên khốn này, cậu là người khơi nguồn câu chuyện và
giờ lại muốn nó kết thúc như thế này sao? Tên khốn, dậy đi, hức hức…
Hai dòng nước mắt cứ tuôn ra, nó, một bộ quần áo bệnh nhân được khoác trên người, trắng trắng, rộng thùng thình không hợp với bản thân. Nó
lay cậu, nó chạm vào người cậu, cái con người đang nằm yên trên giường
bệnh. Đôi mắt kia dường như không mở ra, tim cũng dường như không còn
đập mạnh khi ở gần nó.
-Bình tĩnh nào Vy, cậu ta không sao đâu. Đừng kích động như vậy.
Vũ kéo nó ra khỏi giường bệnh, ôm nó từ đằng sau rồi lau đi những
giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt kia. Trong lòng không mấy dễ chịu
nhưng Vũ biết, cậu nên im lặng lúc này.
Bầu trời rất xanh, một vệt màu vàng kéo dài phía cuối làm cho cái khung
cảnh buổi chiều càng thêm u ám. Đặc biệt trong cái hoàn cảnh này, trong
cái bệnh viện đầy mùi ete.
-Bác sĩ bảo đã qua nguy hiểm rồi sao tên này còn chưa dậy nhỉ? Hay đang ngủ?
Câu nói đùa của Thành dường như chẳng có tác dụng gì trong cái hoàn
cảnh này. Mọi người đều hướng ánh mắt về cái người đang nằm trên giường
bệnh kia. Mỗi người một cảm xúc, nhưng có lẽ, họ đều lo lắng cho cậu.
-Ư….
Một tiếng rên khe khẽ, một cái nhăn trán khó chịu. Đôi lông mi dài
cong vút kia dường như có dấu hiệu động đậy. Cái thứ ánh sáng ít ỏi của
buổi chiều dần được thu vào mắt cậu. Khó chịu với cái thứ ánh sáng này
nhưng dường như có cái động lực nào đó khiến cậu phải mở mắt ra. Phải
làm cho mọi người yên tâm…
-Tên chết, tiệt sao không chết luôn đi!
Ánh mắt Vũ dường như dấy lên một hy vọng, một niềm vui, nhưng cái miệng độc đoán của cậu thì lại phun ra từ đó như vậy.
-Này! Sao cậu dám làm như thế với tôi hả? Đây là trò chơi của cậu mà
tại sao lại làm cho mọi người lo lắng như thế hả? Đây chính là cái mà
cậu muốn sao. Cái tên khốn kiếp này!!!!
Nó hét vào mặt Tuấn, đập cái cánh tay thon thả vào người cậu. Niềm hy vọng, niềm vui ấy đang dâng lên trong lòng nó. Nó không muốn mất cậu,
không bao giờ. Vì,.. cậu là người bạn thân nhất của nó.
“Tên đáng chết, dù làm gì thì sao tôi vẫn không thể ghét cậu. Dù cậu có
biến tôi thành con ngốc hay mang tôi ra làm chiến lợi phẩm, nhưng tại
sao tôi vẫn không thể ghét cậu? Chắc…chắc tại ánh mắt tôi đã hướng về
cậu từ đầu, hướng về với cậu như một luồng không khí và ánh sáng ấm áp.
Một tình bạn đẹp. Đúng không? Tên đáng chết…..”
-Con nhỏ này ồn ào quá. Mang nó đi giùm. _Tuấn khẽ lắc đầu
Không khí phòng bệnh tự dưng im ắng. Đến việc thở mọi người trong phòng cũng phải điều tiết.
SHOCK TẬP 1.
-A, tên này tỉnh rồi, lại còn giả vờ, giả vịt cậu đúng là cái thằng luôn làm cho người ta lo lắng phải không ha ha.
Trường vỗ vai thằng bạn và cười hê hê để xua tan cái câu nói vừa rồi rồi nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
-Con nhỏ này là bạn gái mày hả ( nhìn Trường). Mày không có mắt thẩm mĩ như vậy từ bao giờ thế?
SHOCK TẬP 2.
Tay nó nắm chặt vào, vẻ mặt tức giận, đôi mắt kia như rực lửa. Có lẽ núi lửa chuẩn bị được phun trào.
-Cái tên!@#$%^&*…cậu MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG? Định giả vờ quên để
cho qua chuyện hả? Đừng có mơ. Tôi sẽ hành hạ cậu dần dần tên
@#$%^&*… Dám bảo tôi là con bé lắm mồm hả *giơ lắm đấm*…Thực sự thì
tôi rất hiền nhưng mà một khi đã nổi giận thì chắc sẽ có một chút thay
đổi….và hôm nay, cậu CHÍNH THỨC SẼ CHẾT DƯỚI TAY TÔI ………..Oái! Bỏ ra các cậu định làm gì vậy? Bỏ ra…
Xắn tay áo, xăm xăm nhào tới định đánh nhừ tử người bệnh. Nó đang
hùng hổ thì Quỳnh và Việt Anh nhanh chóng chạy tới cản lại và kéo nó ra
phía sau, rồi thì thầm vào tai nó.
-Ra đường đừng bảo quen chúng tôi nha. Đừng bảo là có người bạn hung dữ đánh cả người bệnh như thế này nha ^^
-Chết tiệt!
Tuấn hướng ánh mắt lạ lẫm nhìn nó rồi quay đi. Cậu nheo mắt vì chưa
thích nghi được với cái ánh sáng và cái tần số âm thanh mà một người
bệnh mới tỉnh phải đối mặt.
-Con nhỏ đó bị điên à? Củ đậu sao nhìn tớ tỉnh mà mặt cậu khó chịu vậy hả?
SHOCK TẬP 3.
Không khí bỗng trở lên đáng sợ chứ không chỉ im lặng như vừa nãy. Mọi người đổ dồn ánh mắt về Vũ, cái khuôn mặt đang tối dần đó. Cái ánh mắt
như đang muốn thiêu cháy hết tất cả các sự việc. Cái nhìn đáng sợ đến
mức làm người ta rùng mình. Vũ im lặng. Cái im lặng của cậu khiến mọi
người ngột ngạt, đặc biệt là với Tuấn. “Củ đậu”, cái tên mà ngày xưa hai người thường gọi nhau. “Củ đậu” và “Đồ khoai môn”…một thời thân thiết
của hai người. Vũ quay lưng đi. Cậu đạp mạnh cánh cửa phòng bệnh rồi
bước ra ngoài. Cậu không thích nghi được với cái không khí đó, không
thích nghi được với cái cách gọi đó và không thích nghi được với cả cái
ánh mắt Tuấn đang nhìn cậu.
-Thằng đó điên hả chúng mày? Sao mặt nó như đeo cả tấn sắt thế? _Tuấn
-Mày nghỉ ngơi đi, mới tỉnh đừng nói nhiều như vậy. Chúng ta ra ngoài thôi.
Thành ra hiệu cho mọi người ra ngoài, kể cả nó. Dường như có chuyện
gì đang xảy ra. Tuấn rất khác. Cậu đang khiến cho mọi người khó chịu và
bỡ ngỡ.
Tại phòng bác sĩ
-Cái gì? Mất trí nhớ? Tại sao mất trí nhớ? Nếu mất thì mất tất chứ
sao quên có 1 người? Lại còn quên cả 1 vài chuyện xảy ra nữa chứ.
-Xin mọi người bình tĩnh. Có lẽ cú va chạm đó khiến bệnh nhân bị tổn
thương ở vùng não trái. Có thể mất hoặc quên đi tạm thời những kí ức
trong quá khứ. Là những kí ức mà bệnh nhân không muốn có nhất. Hiện
tượng này cũng khá thường xuyên xảy ra nên mọi người cũng không cần quá
lo lắng. Nó không làm hai gì đến sức khỏe mà chỉ làm những mảng kí ức
kia bị tách dời khỏi quá khứ của bệnh nhân…
-Oa, như phim *mắt Thành sáng rực như đèn pha oto*
Đôi mắt của Trường bỗng nhiên trùng xuống. Trong đầu cậu nghĩ gì mọi
người không thể biết được. Cái khuôn mặt không cảm xúc được rèn rũa từ
bé phát huy tác dụng vượt bậc. Khi mọi người đã đi ra ngoài thì cậu hỏi
bác sĩ.
-Vậy phải làm như thế nào? Phải uống thuốc gì và châm cứu ra sao thì bệnh nhân…..KHÔNG NHỚ LẠI!?
-Hả?
Trước phòng bệnh.
-Cậu đang làm gì đó? _Trường
-À, định vào thăm cậu ta, tên khốn, sao có thể quên tôi cơ chứ _nó
-Cậu định vào và làm cho cậu ta nhớ lại sao? *vẻ mặt thanh niên nghiêm túc*
-Tất nhiên rồi. Phải nhớ lại tôi chứ. Chính cậu ta đã bảo là muốn
chơi trò chơi này mà. Tên bất trị. Hừ * vẻ mặt quyết tâm và hùng hổ tức
giận*
-Cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Muốn làm cho cậu ta nhớ lại sao?
Cậu bị điên à? Cậu sống quá ích kỉ rồi đấy. Tôi biết tình cảm không thể
gượng ép nhưng nếu quên được thì hãy quên đi. Cậu muốn cậu ta đau khổ vì mình như thế đến bao giờ nữa? Trò chơi này được cậu ta bắt đầu nhưng
nguyên nhân cũng vì cậu! Cậu thật là buồn cười khi cứ đứng giữa cả hai
thằng con trai mà lằng nhằng như vậy. Đúng là cáo già.
-Cậu…*tức giận* cậu là cái gì mà dạy đời tôi?
“Tôi vào đây không phải vì muốn Tuấn nhớ tôi, không phải vì tham lam
giữa 2 thằng con trai. Đến lần cuối để tôi nói lời tạm biệt với người
bạn này mà cậu cũng muốn cản trở sao? Tôi chỉ đến để hỏi thăm, chỉ đến
để chào và đến để xác nhận mối quan hệ giữa TUấn và Vũ. Vì, với tôi,
điều này rất quan trọng. Vì nó tôi đã làm và sống như vậy. Sao cậu không chịu hiểu cho tôi?”
-Đi đi. Cậu đừng bao giờ có ý định làm cậu ta đau thêm nữa. Biến khỏi cuộc đời của cậu ta đi.
Trường nghiến răng. Đối với cậu Tuấn là bạn, là anh em và cũng là ân
nhân. Biết mình quá đáng nhưng cậu vẫn làm. Làm vì người anh em của
mình.
-Tốt nhất, cậu nên đi khỏi cuộc sống của cậu ta đi…
-Đủ .rồi .đấy!
Tiếng bước chân nhè nhẹ. Mũi đôi giày Saint Laurent dừng lại trước
mặt Trường. Một giọng nói trầm ấm nhưng đầy tính đe dọa. Cách ngắt nhịp
trong câu nói của cậu mang tính mất bình tĩnh. Cái vẻ lạnh lùng đến đáng sợ của cậu khiến người đối diện phải im lặng lắng nghe. Ít nhất là
trong lúc này. Mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt đang tức giận.Đôi môi
mỏng kia khẽ rung lên một hồi. Vũ kéo tay nó đi.
-Bỏ ra đi.
-Cậu ta nghĩ mình đang làm cái gì đó chứ, thật là nực cười
-Nhưng cậu bỏ tay tôi ra đi.
-CẬU CÒN MUỐN CHẠY LẠI BÊN TÊN ĐÓ NỮA HẢ?
-Không nhưng cậu xiết mạnh quá…tay tôi đau.
-Xin lỗi _Vũ buông tay ra, mặt cậu đỏ ửng lên, nóng ran. Cậu không
bao giờ ngờ rằng mình lại có những cái biểu hiện như thế này. Cậu còn
nhớ lúc bắt đầu thích nó. Cậu đã đến viện vì nghĩ mình bị bệnh tim. Trẻ
con nhưng thật dễ thương. Trái tim dường như đang rỉ máu. Nhưng nó lại
được đập trở lại, đập mạnh hơn. Một trái tim khỏe hơn, có lẽ tất cả là
vì nó. Vì cái tình yêu cậu dành cho nó là thật lòng.
-Ở bên tôi mãi nhé
Cái ôm ấm áp khiến buổi chiều buồn như thế này bỗng sáng rực lên,
sáng lên cái màu hồng của tình yêu. Và cái màu xanh lá đẹp đẽ của tình
bạn…hình như đang len lỏi đâu đó.
Trường vẫn đứng chôn chân ở phòng bệnh. Dường như cậu chưa muốn chấp
nhận cái kết cục này. Rằng…mọi thứ sẽ trở lại từ đầu chăng? Như lúc nó
chưa hề tồn tại!?
-Chấp nhận và sống với nó đi. Đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tuấn lững thững đi ra. Nhìn khuôn mặt cậu không còn đau đớn như trước nữa. Dường như cái nút thắt của câu chuyện
đã được tháo gỡ. Cậu đã hiểu người đó hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc
của cậu. Từ trước đến nay không phải cậu không hiểu mà cậu đang cố phủ
nhận nó để rồi đi đến cùng như vậy.
-Cậu…cậu không hề…mất trí nhớ!?
-Khì!
Cái cười ngốc nghếch của Tuấn khiến Trường khó chịu. Lần nữa người
chịu đau lại là Tuấn sao? Mãi là như vậy, mãi thằng bạn của Trường luôn
là kẻ thua cuộc sao? Không thể tin được, không thể chấp nhận được. Nhất
thiết, nhất thiết không được để họ HẠNH PHÚC.
Đôi mắt chàng trai đỏ ngầu lên vì tức giận. Hai bàn tay kia nắm chặt lại. Các người được hạnh phúc mà bạn tôi lại vẫn đau sao?
“Bốp”
-Á…Tên khốn nào dám!
-Hừ, tôi không phải là tên, đồ ngốc.
-Sao cậu dám đánh tôi?
Trường hằn học và cau có với Ngọc, người đã đứng sau lưng mình từ nãy đến giờ.
-Tôi đánh cho cậu tỉnh ra và đánh cho những suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu cậu biến mất.
-Hừ, cậu thì hiểu cái gì.
-Người đến trước không chắc là người thắng cuộc. Người thua cuộc
không hẳn là mất tất. Đó có nghĩa là đem lại cơ hội cho người khác cậu
có hiểu không? Đừng ép mình tin những cái từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ tin nữa. Đồ ngốc. Hai người (Tuấn, Trường) đúng là bạn thân có
khác, giống nhau thật. CÒn về Tuấn thì cậu khỏi lo, tôi sẽ chăm sóc. Tôi chỉ lo cho cái thân “Ế do không biết khống chế” của đại hiệp sĩ như cậu thôi ha ha ha
-Cậu >_ “Thật là buồn cười. Một bản sao của Trịnh Tuyết Vy lại một lòng hướng về cậu kia.Thất bại chưa hẳn đã mất tất, đó sẽ là một bắt đầu mới đúng
không? Hừ…tim mình đập thình thịch khi gặp con bé đó. Nhưng tớ nhường
cậu Tuấn à. Hết nợ nhé. Từ giờ, chúng ta hãy sống như những người bạn
thực sự nhé. Sarang Hero”
Ngoài khuôn viên bệnh viên.
-Củ đậu ơi Khoai môn đến nè! _Tuấn
-Tránh xa tôi ra, cậu bị biến thái hả? _Vũ
-Đừng có quá đáng tên đậu đáng chết kia! _Trường.
-Bọn kia đánh nhau không? _Thành
-Ha ha ha ha ha
Nó Ngọc và Quỳnh ngồi dước gốc cây nhìn mấy thằng con trai đùa nhau.
18 tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Có lẽ chính cái ước muốn quay về tuổi
thơ quá đã khiến các cậu hành động như vậy. Những con át chủ bài của thế giới đêm. Những nỗi kinh hoàng của các trường cấp ba, những đại vương
hắc ám nay lại đùa giỡn như mấy thằng trẻ con. Đúng là chuyện khó tin.
Nó nhìn Việt Anh với cái ánh mắt khó chịu, rồi đạp cho cậu một phát mạnh.
-Cậu không biến ra kia mà chơi đi, ở đây làm giề, không thấy có mỗi cậu là mống con trai ở đây à? *trừng mắt*
-Không. Không muốn xa “vợ yêu ♥” (Quỳnh)…*nói nhỏ* bọn kia chơi mạnh tay lắm =))
-Ọe, hai vk ck cậu phắn ra đằng kia cho mọi người nhờ
-Ha ha ha
Tiếng cười vang lên khắp bệnh viện. Bấy lâu nay mọi người cứ tự ngộ
nhận cuộc sống của mình là nhàm chán. Nhưng đó chính là nguyên nhân
chính làm họ nhụt chí mà bỏ qua cái hạnh phúc ngay trước mặt mình.
Hạnh phúc không chỉ đến với kẻ thắng cuộc và bất hạnh cũng không hẳn
người thua cuộc mới thật. Cuộc sống là một vòng tròn. ĐI mãi, đi mãi và
sẽ lại trở lại cái vạch xuất phát ban đầu.
Vì vậy đừng đi nhanh quá nhé. Hãy hưởng thụ hạnh phúc nhiều hơn.
Hai năm sau.
Hà Nội
-Dừng lại! Nhất định phải tóm được cái bọn hay đua xe này. Lũ kia dừng lại.
Tiếng còi cơ động vang ing cả quốc lộ 1A. Hàng chục chiếc phân khối
lớn hùng hổ lao trên đường. Và theo sau là mấy chú cơ động hét luôn mồm.
Chiếc xe dẫn đầu trong đám phân khối lớn lao nhanh và bốc đầu qua 1
chiếc xe cảnh sát đang đứng chắn đừng. Những chiếc xe đằng theo theo thế cũng vọt qua luôn. Cả người dân lẫn cảnh sát được mấy phen hú vía kinh
ngạc. Đến khi hết hồn xong thì đã chẳng còn lại gì…
-Mấy thằng nhóc đó đâu hết rồi? Khốn kiếp. Lần sau nhất định phải bắt được.
Những tiếng cười sảng khoái vang lên. Các cậu vẫn như ngày nào, vẫn
luôn làm chủ dường đua như vậy. Người dẫn đầu bỏ chiếc mũ bảo hiểu to
đùng kia ra. Huênh hoang chỉ tay vào body và nháy mắt
-Đại ca của Ác Quỷ mà :”>
Nhà nó
Ngọc đứng lên ngồi xuống nghe điện thoại.
-Cái gì? Cậu ta lại đua nữa hả? Quả này về à…về á……CẤM HÔN.
-Chị hai bình tĩnh, đại ca chỉ đi xả stress thôi mà
-*Crắc crắc* vậy chị cũng muốn xả stress thì sao *Vẻ mặt đáng sợ*
-Em không dám ạ…………..Đại ka…………..Cứu e!!
Ngọc và Tuấn đã trở thành một đôi. Một đôi hành tẩu giang hồ (tác giả đang sự dụng biện pháp nói quá).
Tuấn đã được làm những gì mà trước đây cậu không được làm. Bố không như xưa nữa rồi. Ông đã hiểu con trai mình hơn ai hết.
Hoa kì
Harvard University
Đằng sau khuôn viên của trường.
-Mày nói lại lần nữa xem. Tao da vàng thì làm sao?
-Dạ không, em xin lỗi chị hức
-Mày nghĩ là đụng đến tao mà được yên à!? Hừ
Bộp bộp hự hự
Cuộc chiến đẫm máu lại tiếp tục ở Harvard University . Từ khi nó chuyển đến đây bao chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa.
Với một nền giáo dục ưu tú. Nó trụ ngụ ở đây đã được hai năm. Cuộc sống là phải hưởng thụ. Và đó cũng là mục đích sống của nó.
Vé máy bay đã được đặt để trở về VN trong thời gian gần nhất
Hà nội
Trường Đại Học Kinh Tế Quốc Dân
-Chúng ta điểm danh nhé….Uy Vũ
-Có!
Bọn sinh viên năm 1
-Ui đó là anh Uy Vũ đó. Nhìn đẹp trai quá.Ôi đôi lông mày rậm nhìn sao mà men lì đến thế.
-Học giỏi, nhà giàu đẹp trai. Oa anh zai cái gì cũng có hết. ước gì
được làm một nửa của anh ấy. Hức, vậy ăn chay cả đời cũng chịu
-Người nổi tiếng có khác đi đâu cũng bị soi, nhưng anh ấy có người yêu chưa nhỉ?
-Mọi người chưa nghe sao? Những thời oanh liệt của nhóm đó từ hồi cấp 3. Nhiều lắm
-Thật sao? Kể nghe với nào.
-Một nhóm gồm khoảng gần chục người, toàn con đại gia, trai tài gái
sắc xuất chúng chơi với nhau. Họ luôn là tâm điểm của sự chú ý và bàn
tán. Ngoài lịch sử oai hùng đó thì còn về mối tình của JJ và Thiên THần
nữa. Đẹp như trong phim luôn.
-Thiệt không? Hịc, thế là anh có người yêu rồi à? Hic
-Nhìn cái vòng trên cổ ảnh kia kìa. Đó là thứ mà bạn gái để lại đó.
Nếu chị ấy đi du học về mà vẫn thấy anh ấy đeo thì họ sẽ đính hôn.
-Hức, ghen tị với chị ấy quá. Hic tớ ước được là cô bé lọ lem như chị ấy quá (
-Lọ lem cái gì. Đó là Thiên THần đó. Một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng
thành. Gia thế giàu có. Cái gì cũng là nhất luôn. Cậu có tu tỉ năm nữa
cũng chưa được đâu. Hai bọn họ quá xứng đôi luôn.
-Hức, vậy là hết hi vọng rồi sao.
-Vốn dĩ cậu có hi vọng đâu :3
-Anh ấy cái gì cũng tốt và suất sắc nhất, thế cái gì là điểm yếu vậy?
-LÀ…..tính….tính………..tính tình…
-BỌN NHÓC KIA CÚT RA NGOÀI TRƯỚC KHI TÔI BIẾN HÔM NAY THÀNH NGÀY GIỖ CỦA MẤY NGƯỜI
Ai nghĩ rằng tên như Vũ lại theo học ngành kinh tế như này chứ. Thật là buồn cười cho cái hồi nói không thèm quản công ti.
Bar Davil
Nơi đây vẫn đông khách như ngày nào. Vẫn là Key vẫn là Ren và một vài thằng có máu mặt khác.
-Nghe nói hôm nay JJ, Thiên THần và Ác Quỷ họp mặt tròn 2 năm đấy.
-Thật không?
-Tức hôm nay sẽ có đầy đủ nhân vật có máu mặt trong Thế Giới đêm này lộ diện
-Ừ, chắc thế. Oái, cử bar bị đóng rồi kìa. Aaaa, chúng ta được ở trong này rồi .aaaaaa xúc động quá
BÙm bùm bùm
Một tràng pháo giấy được bắn tung lên. Một đoàn người xuất hiện. Và họ là ai?
….Họ là những người mang lại ánh sáng cho thế giới đêm này…
Ngoại truyện
-Dừng lại ở đây đi. Dạo này cậu thay đổi nhiều quá Tuấn à!
Đẩy gọng kính quyến rũ kia lên, Trường nhìn thằng bạn, thằng đứng đầu tổ chức đầy e ngại.
-Tao đã gặp cô ấy trước. Tao đã yêu cô ấy trước. Cậu ta đã cướp của tôi. Là của tôi!!!
Con thú ấy lại nhảy cẫng lên trong người cậu, cái ngọn lửa chiếm hữu
như muốn đẩy cậu vào đường cùng, con đường tối tăm mà từ trước đến nay
cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lạc vào.
-Vậy định làm thế nào? Tình cảm chẳng thể gượng ép và người cuối cùng đau khổ nhất cũng chính là cậu thôi biết không? Mãi mãi là như thế, tên ngốc
-Câm miệng! Chuyện của tôi không đến lượt cậu xem vào.
Ánh mắt trùng xuống, dường như trong lòng cậu đang dằng xé, đang thực sự đau đớn. Cậu không muốn làm tổn thương nó, không muốn cả cậu và
người bạn trước kia bị tổn thương, không muốn. Nhưng đã muộn rồi.
Vũ và Thành vẫn đang trên đường đến đây. Dường như hai người không
gặp nhau, không quyết đoán một lần thì cái thứ tình cảm này cứ kéo dài
mãi. Làm đau cả ba người.
Tút tút, tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó như cái gì đó kích thích trong khoảng thời gian nhạy cảm này.
-Sao cậu không nghe? _Thành thắc mắc. – Nếu không muốn nghe thì tắt nó đi. Cứ reo hoài bực mình.
-Alo!
Giọng nói của Vũ được cất lên. Đầu dâu bên kia im lặng một lúc như để nhận diện và đánh giá đối phương. Ngọc chầm chậm nói.
-Cậu đừng đến đó. Cậu đến đó bây giờ càng làm tổn thương lòng tự trọng của Tuấn.
-Liên quan đến cậu?
Thì ra Vũ không muốn nghe vì đó là điện thoại của Ngọc, của một người mà cậu chẳng mấy ưa. Của một con bé nhìn thân thiện nhưng bên trong cực kì khó đoán. Một cái gì đó rất khác với nó. Nhưng…cái khuôn mặt thì lại giống y xì.
“Hừ.Con bé này lại còn dám xem vào chuyện của mình sao? Nó là gì mà dám
bảo mình này nọ? Là gì mà quên mất rằng người bị bắt cóc là người thân
của mình. Khốn kiếp”
-Tôi biết cậu lo lắng nhưng cậu đi cũng chẳng giải quyết được gì đâu, nên…
-Không giải quyết được gì!?
Trạng thái bình thường đã được chuyển sang đơ tự động. Cái giọng nói
ấy làm cho Ngọc giật mình. Cô không biết rằng mình đang nói chuyện với
một người nguy hiểm.
-Tuấn sẽ không bao giờ làm chị bị thương. Nếu cậu không muốn mình bị thương thì quay lại đi.
-Ngậm sủa và biến dùm. Tôi không mướn cậu xem vào chuyện của chúng tôi.
Ném chiếc điện thoại xuống. Vũ bực mình ra mặt. Nhưng cái chính trong lòng cậu hiện giờ vẫn là lo lắng.
“Tôi chỉ muốn cậu không bị thương thôi. Tôi chỉ muốn khi chị về thấy
cậu được lành lặn. Và….tôi cũng chỉ muốn Tuấn được bình yên. Thì ra, tôi vẫn chỉ là người ngoài cuộc…”
Thả mình rơi tự do xuống đệm. Ngọc không ngừng suy nghĩ. Trang đã
biến khỏi cuộc sống của mọi người. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Thật là mệt mỏi. Một nụ cười khó hiểu bỗng nở trên môi Ngọc.
-….nhưng tôi vẫn muốn….xem đến cùng cái vở kịch mà các người đang diễn…..*nhắm mắt cười khó hiểu*
Cuối cùng Vũ cũng đến được ngôi biệt thự này. Ngôi biệt thự gắn liền
với tuổi thơ đẹp đẽ của cậu. Nơi mà ngày xưa hai thằng nhóc hay chơi
cùng nhau…Nơi cuối cùng còn lưu giữ những kỉ niệm đẹp giữ 2 thằng bạn
thân. Nhìn ra cái bờ biển xa xa kia. Cậu biết có rất nhiều người đang
dõi theo mình. Một dòng cảm xúc tràn về trong lồng ngực khiến cậu khó
chịu. Nhưng dứt khoát, hôm nay…mọi chuyện phải được làm rõ. Và phần
thắng sẽ thuộc về ai?
-Cậu ta đến rồi kìa Vy.
Tuấn ngồi vắt chân lên chiếc ghế mát xa lịch lãm. Trông cậu lúc này
như đang đi hưởng thụ cái tươi đẹp nhất của cuộc sống vĩnh hằng. Nhưng
ai biết đâu, bỏ đi cái khuôn mặt ác cảm kia là một tấm lòng khao khát
yêu thương và đang rỉ máu.
-Thì sao? Cậu lại định dẫn chúng ta đi biển như ngày nào hả?
Nó cũng nhìn ra, nơi mà người đã chiếm trái tim mình đang đứng. Nó
bắt bản thân mình phải tin, Tuấn không bao giờ làm như vậy, không bao
giờ làm nó hay Vũ đau.
-Hôm nay tôi sẽ cho cậu làm trọng tài.
-Chơi gì?
-Cậu hồi hộp đến thế à? Chờ chút nữa đi. Sắp rồi.
Một nụ cười ác quỷ hiện hữu trên khuôn mặt Tuấn. Dường như có cái gì
đó không hay sắp xảy ra. Nhưng chưa ai biết, đó là chuyện gì…và ai sẽ là người thắng cuộc.
Tiếng giày ngày một gần, có lẽ họ đang tức tốc chạy lên. Chẳng cần
vội vã, vì sẽ làm trò chơi bớt thú vị. Đạp tung cánh cửa phòng bằng bàn
chân chẳng làm Vũ suy giảm chút sức lực nào, nhưng ánh mắt của cậu có lẽ đang khẩn trương. Cậu sợ cái gì đó bất chợt, sợ cái gì đó mà trong nụ
cười kia của Tuấn.
-Mày sợ nên phải dẫn bạn đi cùng à? _Tuần nhìn Vũ rồi liếc qua Thành, vẻ khinh khỉnh
-Chết tiệt! Thằng khốn! Vy đâu?
-Sao không hỏi tao muốn gì trướ khi hỏi cô ấy đang ở đâu?
-****! Muốn gì.
-Uống rượu đã. Nông nổi quá làm gì
-*hất bỏ* Tao không đùa! *Tức giận*
-Mày có dám chết vì cô ấy không? Không chứ gì? Mày có đảm bảo là mày
yêu cô ấy nhiều hơn tao không? Không chứ gì? Mày có dám chạy ngay đến mà không do dự mỗi lúc cô ấy gọi dù lí do rất trẻ con không? Mày sẽ phản
kháng chứ gì? Mày có chắc là tình yêu của hai người sẽ bền vững chứ?
-Nói ít đi! Tao hơn mày là được.
-Vậy hãy chết vì cô ấy đi!
-Gì!?
Tuấn liếc qua 3 cốc rượu đang để trên bàn. Cười khó hiểu. Rồi thư
thái lui về đằng sau nhấm nháp một trong ba cốc đó và chậm dãi nói.
-Ba cốc này rất đặc biệt. Nó không chỉ là rượu ngoại của hãng nổi tiếng mà nó còn chứa cả tình yêu của tao ở trong này ha ha.
-Lảm nhảm ít thôi, vào vấn đề chính đi _Vũ sốt ruột dâm cáu gắt
-Trong 3 cốc này thì có hai cốc có độc. Tao định tao và cô ấy. Còn sẽ để mày sống duy nhất trên đời này. Biết sẽ làm cho mày đau nhưng biết
làm sao, vì tao khao khát quá. Tao yêu nhiều hơn mày.
-Vậy hãy uống cốc có độc đi. Tao mày cùng chết. Có dám không? *Cười khó hiểu*
-Vũ! Không được, không được nghe theo lời của hắn, đừng làm như thế. ĐỪng tin và yêu ngu ngốc như vậy
Thành sửng sốt,chạy lại ngăn thằng bạn ngốc nghếch của mình. Nhưng đã muộn mất rồi. Khi cả hai cốc còn lại đều đã nằm yên vị trong bụng của
cậu. Không khí bỗng trở lên nặng trịch. Cái làm người ta sợ không phải
là chết mà là mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời.
-Thả cô ấy ra đi!
Tạch tay ra hiệu cho một người. Tuấn thản nhiên cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
-Tuấn, tên khốn này cậu đang làm cái trò gì vậy hả?
-Cậu thấy đó. Bây giờ chỉ có một bác sĩ nhưng có đến hai tên bị bệnh. Cậu sẽ cứu ai? Đó là quyền lựa chọn của cậu. Nhanh nhé. Thuốc sắp phát
huy tác dụng rồi…
Ánh mắt đó trùng hẳn xuống. Dường như nó chứa một điều gì đó rất
buồn. Đối với Tuấn, việc không có nó trong cuộc sống thì thà chết trong
tay nó còn hạnh phúc hơn.
Bốn cặp mắt (Thành Tuấn Vũ và bác sĩ) nhìn nó chằm chằm như chờ đợi
cái quyết định cuối cùng. Một cái gì đó rất ngột ngạt, một cái gì đó rất đau đớn. Một cái gì đó khiến tất cả mọi người đều khó sử. Nó không muốn mất ai, không muốn. Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như ý nó. Cuộc
đời mà.
-Ự…
-Vũ, không sao chứ. Tên ngốc, tôi đã nói cậu rồi mà…..*Quay qua nó*
Vy, cậu làm ơn quyết định nhanh dùm, đừng để cả hai phải chịu đựng như
vậy nữa.
Thành chạy đến bên cạnh Vũ. Đỡ cậu ấy lên khi vừa lôn ra máu.
Không khí có một chút gì đó chững lại, có sự xót xa và đau đớn. Tuấn
cũng ộc ra máu. Nó như ngưng thở, mọi việc gì đang diễn ra trước mặt nó
vậy? Mọi người đang đùa đúng không? Chỉ là mơ thôi nhỉ?
-Vy chọn nhanh lên. Làm ơn, đừng đê cậu ấy bị tổn thương.
Tiếng của Thành và những ánh mắt còn lại khiến nó hoảng hốt. Nó không thể chọn lựa. nó không thể lấy cái chết của ai đó để đổi lại hạnh phúc
của mình. Mệt mỏi quá…
Khụy…cả hai thằng con trai lực lưỡng cùng ngã xuống. Nó như đơ người, ánh mắt đờ đẫng không biết nhìn đi đâu. Trong khoảng khắc như ngộp thở
này. Nó không biết, nó không kiềm chế được….đã hét lên.
-Cứu Vũ đi!
Một cái nhìn đầy đau khổ từ Tuấn rồi cậu nhắm mắt lại cho cuộc sống này qua đi…
3h đồng hồ sau.
-Vũ, tỉnh lại rồi ư? Cậu không sao chứ? Đã ổn chưa
Phòng bên cạnh.
Ngọc nắm lấy bàn tay ấy. Bàn tay ấm áp mà bấy lâu nay cô hằng khao khát. Người con trai đã làm cho trái tim của cô lỗi nhịp. Người con trai duy
nhất khiến cô không còn là chính mình. Giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt điển trai của cậu. Mọi thứ rất bình yên. Mọi thứ dường như đã kết thúc. Rất nhẹ nhàng. Rất ấm áp và tự do.
-Sao cứu tôi?
Cái giọng trầm buồn ấy lại vang lên. Lần này rất nhẹ, rất khó chịu và đau đớn. Tuấn đã không chết. Ngọc đã đến kịp thời.
-Cậu muốn chết như thế hả? Giêm vương không nhận đâu/. _Nó
-Đã không chọn tôi sao còn không cho tôi cơ hội cuối cùng đó. Ác
người ác thật. Khốn kiếp. Vậy mà các người lại là những thứ quan trọng
nhất của cuộc đời tôi.
Dựt mạnh đi những ống truyền nước. Máu của cậu túa ra rất nhiều, đẫm
cả một vùng nệm trắng. Ngọc khóc nấc lên. Chẳng lẽ, việc cứu cậu lại là
sai? Chẳng lẽ việc cô xuất hiện lại là không đúng? Chẳng lẽ đó là cách
giải thoát cuối cùng cho cậu?
Tuấn bước ra khỏi phòng, cậu lao thật nhanh, thật nhanh như muốn chạy khỏi cái sự thật này. Cái sự thật rằng nó đã chọn Vũ, cái sự thật rằng
cậu không muốn mất đi cả người yêu lẫn thằng bạn. Sự tuyệt vọng bỗng
dâng lên trong cậu. Không còn sự ghen tỵ hay khao khát. Không phải sự
chiến thắng hay thua cuộc mà đó chính là cái cảm giác vùng vẫy trong đau khổ mà không thể tìm ra phương hướng.
Lao chiếc xe vụt ra khỏi khu biệt thự, phỏng thẳng đến đường cao tốc,
con đường gắn liền với biển.Một sự day dứt khó tả trong lòng cậu trào
dâng. Cậu đã ép chính người mình yêu phải chọn lựa. Cậu đã bắt người bạn thân nhất của mình phải chết. Những tưởng mình cũng sẽ chết nhưng mọi
chuyện lại không theo ý cậu. Những tưởng những thứ mà mình gây ra sẽ
được trả bằng cái chết nhưng lại không thành công. Cậu ghét chính bản
thân mình hơn ai hết. Xe, xe vẫn lao trên đường, con đường vốn quen
thuộc với cậu. Một luồng gió táp vào mặt khiến tận trái tim cậu dát. Đau đớn. Vùng vẫy nơi cái vũng lầy này.
Bùm…
Một tiếng va chạm vang lên. Người cậu bỗng cứng đơ, tay lái cũng
không còn vững. Đạp mạnh chiếc phanh. Mặt cậu tái đi như chính cuộc đời
mình. Vì cậu biết…nó đuổi theo cậu nãy giờ…
-Vy…!!!
Chiếc xe đằng sau lao xuống biển. Một cái gì đó tức trong lồng ngực. Cảm giác như tim ngừng đập và như phổi thiếu oxi.
.
.
.
…Nước tràn vào khoang mũi. Cái cảm giác ngộp thở và khó chịu. Đầu va chạm mạnh. ..Máu…
Bệnh viện
-Dậy đi! Dậy đi! Tên khốn này, cậu là người khơi nguồn câu chuyện và
giờ lại muốn nó kết thúc như thế này sao? Tên khốn, dậy đi, hức hức…
Hai dòng nước mắt cứ tuôn ra, nó, một bộ quần áo bệnh nhân được khoác trên người, trắng trắng, rộng thùng thình không hợp với bản thân. Nó
lay cậu, nó chạm vào người cậu, cái con người đang nằm yên trên giường
bệnh. Đôi mắt kia dường như không mở ra, tim cũng dường như không còn
đập mạnh khi ở gần nó.
-Bình tĩnh nào Vy, cậu ta không sao đâu. Đừng kích động như vậy.
Vũ kéo nó ra khỏi giường bệnh, ôm nó từ đằng sau rồi lau đi những
giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt kia. Trong lòng không mấy dễ chịu
nhưng Vũ biết, cậu nên im lặng lúc này.
Bầu trời rất xanh, một vệt màu vàng kéo dài phía cuối làm cho cái khung
cảnh buổi chiều càng thêm u ám. Đặc biệt trong cái hoàn cảnh này, trong
cái bệnh viện đầy mùi ete.
-Bác sĩ bảo đã qua nguy hiểm rồi sao tên này còn chưa dậy nhỉ? Hay đang ngủ?
Câu nói đùa của Thành dường như chẳng có tác dụng gì trong cái hoàn
cảnh này. Mọi người đều hướng ánh mắt về cái người đang nằm trên giường
bệnh kia. Mỗi người một cảm xúc, nhưng có lẽ, họ đều lo lắng cho cậu.
-Ư….
Một tiếng rên khe khẽ, một cái nhăn trán khó chịu. Đôi lông mi dài
cong vút kia dường như có dấu hiệu động đậy. Cái thứ ánh sáng ít ỏi của
buổi chiều dần được thu vào mắt cậu. Khó chịu với cái thứ ánh sáng này
nhưng dường như có cái động lực nào đó khiến cậu phải mở mắt ra. Phải
làm cho mọi người yên tâm…
-Tên chết, tiệt sao không chết luôn đi!
Ánh mắt Vũ dường như dấy lên một hy vọng, một niềm vui, nhưng cái miệng độc đoán của cậu thì lại phun ra từ đó như vậy.
-Này! Sao cậu dám làm như thế với tôi hả? Đây là trò chơi của cậu mà
tại sao lại làm cho mọi người lo lắng như thế hả? Đây chính là cái mà
cậu muốn sao. Cái tên khốn kiếp này!!!!
Nó hét vào mặt Tuấn, đập cái cánh tay thon thả vào người cậu. Niềm hy vọng, niềm vui ấy đang dâng lên trong lòng nó. Nó không muốn mất cậu,
không bao giờ. Vì,.. cậu là người bạn thân nhất của nó.
“Tên đáng chết, dù làm gì thì sao tôi vẫn không thể ghét cậu. Dù cậu có
biến tôi thành con ngốc hay mang tôi ra làm chiến lợi phẩm, nhưng tại
sao tôi vẫn không thể ghét cậu? Chắc…chắc tại ánh mắt tôi đã hướng về
cậu từ đầu, hướng về với cậu như một luồng không khí và ánh sáng ấm áp.
Một tình bạn đẹp. Đúng không? Tên đáng chết…..”
-Con nhỏ này ồn ào quá. Mang nó đi giùm. _Tuấn khẽ lắc đầu
Không khí phòng bệnh tự dưng im ắng. Đến việc thở mọi người trong phòng cũng phải điều tiết.
SHOCK TẬP 1.
-A, tên này tỉnh rồi, lại còn giả vờ, giả vịt cậu đúng là cái thằng luôn làm cho người ta lo lắng phải không ha ha.
Trường vỗ vai thằng bạn và cười hê hê để xua tan cái câu nói vừa rồi rồi nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
-Con nhỏ này là bạn gái mày hả ( nhìn Trường). Mày không có mắt thẩm mĩ như vậy từ bao giờ thế?
SHOCK TẬP 2.
Tay nó nắm chặt vào, vẻ mặt tức giận, đôi mắt kia như rực lửa. Có lẽ núi lửa chuẩn bị được phun trào.
-Cái tên!@#$%^&*…cậu MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG? Định giả vờ quên để
cho qua chuyện hả? Đừng có mơ. Tôi sẽ hành hạ cậu dần dần tên
@#$%^&*… Dám bảo tôi là con bé lắm mồm hả *giơ lắm đấm*…Thực sự thì
tôi rất hiền nhưng mà một khi đã nổi giận thì chắc sẽ có một chút thay
đổi….và hôm nay, cậu CHÍNH THỨC SẼ CHẾT DƯỚI TAY TÔI ………..Oái! Bỏ ra các cậu định làm gì vậy? Bỏ ra…
Xắn tay áo, xăm xăm nhào tới định đánh nhừ tử người bệnh. Nó đang
hùng hổ thì Quỳnh và Việt Anh nhanh chóng chạy tới cản lại và kéo nó ra
phía sau, rồi thì thầm vào tai nó.
-Ra đường đừng bảo quen chúng tôi nha. Đừng bảo là có người bạn hung dữ đánh cả người bệnh như thế này nha ^^
-Chết tiệt!
Tuấn hướng ánh mắt lạ lẫm nhìn nó rồi quay đi. Cậu nheo mắt vì chưa
thích nghi được với cái ánh sáng và cái tần số âm thanh mà một người
bệnh mới tỉnh phải đối mặt.
-Con nhỏ đó bị điên à? Củ đậu sao nhìn tớ tỉnh mà mặt cậu khó chịu vậy hả?
SHOCK TẬP 3.
Không khí bỗng trở lên đáng sợ chứ không chỉ im lặng như vừa nãy. Mọi người đổ dồn ánh mắt về Vũ, cái khuôn mặt đang tối dần đó. Cái ánh mắt
như đang muốn thiêu cháy hết tất cả các sự việc. Cái nhìn đáng sợ đến
mức làm người ta rùng mình. Vũ im lặng. Cái im lặng của cậu khiến mọi
người ngột ngạt, đặc biệt là với Tuấn. “Củ đậu”, cái tên mà ngày xưa hai người thường gọi nhau. “Củ đậu” và “Đồ khoai môn”…một thời thân thiết
của hai người. Vũ quay lưng đi. Cậu đạp mạnh cánh cửa phòng bệnh rồi
bước ra ngoài. Cậu không thích nghi được với cái không khí đó, không
thích nghi được với cái cách gọi đó và không thích nghi được với cả cái
ánh mắt Tuấn đang nhìn cậu.
-Thằng đó điên hả chúng mày? Sao mặt nó như đeo cả tấn sắt thế? _Tuấn
-Mày nghỉ ngơi đi, mới tỉnh đừng nói nhiều như vậy. Chúng ta ra ngoài thôi.
Thành ra hiệu cho mọi người ra ngoài, kể cả nó. Dường như có chuyện
gì đang xảy ra. Tuấn rất khác. Cậu đang khiến cho mọi người khó chịu và
bỡ ngỡ.
Tại phòng bác sĩ
-Cái gì? Mất trí nhớ? Tại sao mất trí nhớ? Nếu mất thì mất tất chứ
sao quên có 1 người? Lại còn quên cả 1 vài chuyện xảy ra nữa chứ.
-Xin mọi người bình tĩnh. Có lẽ cú va chạm đó khiến bệnh nhân bị tổn
thương ở vùng não trái. Có thể mất hoặc quên đi tạm thời những kí ức
trong quá khứ. Là những kí ức mà bệnh nhân không muốn có nhất. Hiện
tượng này cũng khá thường xuyên xảy ra nên mọi người cũng không cần quá
lo lắng. Nó không làm hai gì đến sức khỏe mà chỉ làm những mảng kí ức
kia bị tách dời khỏi quá khứ của bệnh nhân…
-Oa, như phim *mắt Thành sáng rực như đèn pha oto*
Đôi mắt của Trường bỗng nhiên trùng xuống. Trong đầu cậu nghĩ gì mọi
người không thể biết được. Cái khuôn mặt không cảm xúc được rèn rũa từ
bé phát huy tác dụng vượt bậc. Khi mọi người đã đi ra ngoài thì cậu hỏi
bác sĩ.
-Vậy phải làm như thế nào? Phải uống thuốc gì và châm cứu ra sao thì bệnh nhân…..KHÔNG NHỚ LẠI!?
-Hả?
Trước phòng bệnh.
-Cậu đang làm gì đó? _Trường
-À, định vào thăm cậu ta, tên khốn, sao có thể quên tôi cơ chứ _nó
-Cậu định vào và làm cho cậu ta nhớ lại sao? *vẻ mặt thanh niên nghiêm túc*
-Tất nhiên rồi. Phải nhớ lại tôi chứ. Chính cậu ta đã bảo là muốn
chơi trò chơi này mà. Tên bất trị. Hừ * vẻ mặt quyết tâm và hùng hổ tức
giận*
-Cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Muốn làm cho cậu ta nhớ lại sao?
Cậu bị điên à? Cậu sống quá ích kỉ rồi đấy. Tôi biết tình cảm không thể
gượng ép nhưng nếu quên được thì hãy quên đi. Cậu muốn cậu ta đau khổ vì mình như thế đến bao giờ nữa? Trò chơi này được cậu ta bắt đầu nhưng
nguyên nhân cũng vì cậu! Cậu thật là buồn cười khi cứ đứng giữa cả hai
thằng con trai mà lằng nhằng như vậy. Đúng là cáo già.
-Cậu…*tức giận* cậu là cái gì mà dạy đời tôi?
“Tôi vào đây không phải vì muốn Tuấn nhớ tôi, không phải vì tham lam
giữa 2 thằng con trai. Đến lần cuối để tôi nói lời tạm biệt với người
bạn này mà cậu cũng muốn cản trở sao? Tôi chỉ đến để hỏi thăm, chỉ đến
để chào và đến để xác nhận mối quan hệ giữa TUấn và Vũ. Vì, với tôi,
điều này rất quan trọng. Vì nó tôi đã làm và sống như vậy. Sao cậu không chịu hiểu cho tôi?”
-Đi đi. Cậu đừng bao giờ có ý định làm cậu ta đau thêm nữa. Biến khỏi cuộc đời của cậu ta đi.
Trường nghiến răng. Đối với cậu Tuấn là bạn, là anh em và cũng là ân
nhân. Biết mình quá đáng nhưng cậu vẫn làm. Làm vì người anh em của
mình.
-Tốt nhất, cậu nên đi khỏi cuộc sống của cậu ta đi…
-Đủ .rồi .đấy!
Tiếng bước chân nhè nhẹ. Mũi đôi giày Saint Laurent dừng lại trước
mặt Trường. Một giọng nói trầm ấm nhưng đầy tính đe dọa. Cách ngắt nhịp
trong câu nói của cậu mang tính mất bình tĩnh. Cái vẻ lạnh lùng đến đáng sợ của cậu khiến người đối diện phải im lặng lắng nghe. Ít nhất là
trong lúc này. Mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt đang tức giận.Đôi môi
mỏng kia khẽ rung lên một hồi. Vũ kéo tay nó đi.
-Bỏ ra đi.
-Cậu ta nghĩ mình đang làm cái gì đó chứ, thật là nực cười
-Nhưng cậu bỏ tay tôi ra đi.
-CẬU CÒN MUỐN CHẠY LẠI BÊN TÊN ĐÓ NỮA HẢ?
-Không nhưng cậu xiết mạnh quá…tay tôi đau.
-Xin lỗi _Vũ buông tay ra, mặt cậu đỏ ửng lên, nóng ran. Cậu không
bao giờ ngờ rằng mình lại có những cái biểu hiện như thế này. Cậu còn
nhớ lúc bắt đầu thích nó. Cậu đã đến viện vì nghĩ mình bị bệnh tim. Trẻ
con nhưng thật dễ thương. Trái tim dường như đang rỉ máu. Nhưng nó lại
được đập trở lại, đập mạnh hơn. Một trái tim khỏe hơn, có lẽ tất cả là
vì nó. Vì cái tình yêu cậu dành cho nó là thật lòng.
-Ở bên tôi mãi nhé
Cái ôm ấm áp khiến buổi chiều buồn như thế này bỗng sáng rực lên,
sáng lên cái màu hồng của tình yêu. Và cái màu xanh lá đẹp đẽ của tình
bạn…hình như đang len lỏi đâu đó.
Trường vẫn đứng chôn chân ở phòng bệnh. Dường như cậu chưa muốn chấp
nhận cái kết cục này. Rằng…mọi thứ sẽ trở lại từ đầu chăng? Như lúc nó
chưa hề tồn tại!?
-Chấp nhận và sống với nó đi. Đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.
Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Tuấn lững thững đi ra. Nhìn khuôn mặt cậu không còn đau đớn như trước nữa. Dường như cái nút thắt của câu chuyện
đã được tháo gỡ. Cậu đã hiểu người đó hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc
của cậu. Từ trước đến nay không phải cậu không hiểu mà cậu đang cố phủ
nhận nó để rồi đi đến cùng như vậy.
-Cậu…cậu không hề…mất trí nhớ!?
-Khì!
Cái cười ngốc nghếch của Tuấn khiến Trường khó chịu. Lần nữa người
chịu đau lại là Tuấn sao? Mãi là như vậy, mãi thằng bạn của Trường luôn
là kẻ thua cuộc sao? Không thể tin được, không thể chấp nhận được. Nhất
thiết, nhất thiết không được để họ HẠNH PHÚC.
Đôi mắt chàng trai đỏ ngầu lên vì tức giận. Hai bàn tay kia nắm chặt lại. Các người được hạnh phúc mà bạn tôi lại vẫn đau sao?
“Bốp”
-Á…Tên khốn nào dám!
-Hừ, tôi không phải là tên, đồ ngốc.
-Sao cậu dám đánh tôi?
Trường hằn học và cau có với Ngọc, người đã đứng sau lưng mình từ nãy đến giờ.
-Tôi đánh cho cậu tỉnh ra và đánh cho những suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu cậu biến mất.
-Hừ, cậu thì hiểu cái gì.
-Người đến trước không chắc là người thắng cuộc. Người thua cuộc
không hẳn là mất tất. Đó có nghĩa là đem lại cơ hội cho người khác cậu
có hiểu không? Đừng ép mình tin những cái từ trước tới giờ cũng chưa bao giờ tin nữa. Đồ ngốc. Hai người (Tuấn, Trường) đúng là bạn thân có
khác, giống nhau thật. CÒn về Tuấn thì cậu khỏi lo, tôi sẽ chăm sóc. Tôi chỉ lo cho cái thân “Ế do không biết khống chế” của đại hiệp sĩ như cậu thôi ha ha ha
-Cậu >_ “Thật là buồn cười. Một bản sao của Trịnh Tuyết Vy lại một lòng hướng về cậu kia.Thất bại chưa hẳn đã mất tất, đó sẽ là một bắt đầu mới đúng
không? Hừ…tim mình đập thình thịch khi gặp con bé đó. Nhưng tớ nhường
cậu Tuấn à. Hết nợ nhé. Từ giờ, chúng ta hãy sống như những người bạn
thực sự nhé. Sarang Hero”
Ngoài khuôn viên bệnh viên.
-Củ đậu ơi Khoai môn đến nè! _Tuấn
-Tránh xa tôi ra, cậu bị biến thái hả? _Vũ
-Đừng có quá đáng tên đậu đáng chết kia! _Trường.
-Bọn kia đánh nhau không? _Thành
-Ha ha ha ha ha
Nó Ngọc và Quỳnh ngồi dước gốc cây nhìn mấy thằng con trai đùa nhau.
18 tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Có lẽ chính cái ước muốn quay về tuổi
thơ quá đã khiến các cậu hành động như vậy. Những con át chủ bài của thế giới đêm. Những nỗi kinh hoàng của các trường cấp ba, những đại vương
hắc ám nay lại đùa giỡn như mấy thằng trẻ con. Đúng là chuyện khó tin.
Nó nhìn Việt Anh với cái ánh mắt khó chịu, rồi đạp cho cậu một phát mạnh.
-Cậu không biến ra kia mà chơi đi, ở đây làm giề, không thấy có mỗi cậu là mống con trai ở đây à? *trừng mắt*
-Không. Không muốn xa “vợ yêu ♥” (Quỳnh)…*nói nhỏ* bọn kia chơi mạnh tay lắm =))
-Ọe, hai vk ck cậu phắn ra đằng kia cho mọi người nhờ
-Ha ha ha
Tiếng cười vang lên khắp bệnh viện. Bấy lâu nay mọi người cứ tự ngộ
nhận cuộc sống của mình là nhàm chán. Nhưng đó chính là nguyên nhân
chính làm họ nhụt chí mà bỏ qua cái hạnh phúc ngay trước mặt mình.
Hạnh phúc không chỉ đến với kẻ thắng cuộc và bất hạnh cũng không hẳn
người thua cuộc mới thật. Cuộc sống là một vòng tròn. ĐI mãi, đi mãi và
sẽ lại trở lại cái vạch xuất phát ban đầu.
Vì vậy đừng đi nhanh quá nhé. Hãy hưởng thụ hạnh phúc nhiều hơn.
Hai năm sau.
Hà Nội
-Dừng lại! Nhất định phải tóm được cái bọn hay đua xe này. Lũ kia dừng lại.
Tiếng còi cơ động vang ing cả quốc lộ 1A. Hàng chục chiếc phân khối
lớn hùng hổ lao trên đường. Và theo sau là mấy chú cơ động hét luôn mồm.
Chiếc xe dẫn đầu trong đám phân khối lớn lao nhanh và bốc đầu qua 1
chiếc xe cảnh sát đang đứng chắn đừng. Những chiếc xe đằng theo theo thế cũng vọt qua luôn. Cả người dân lẫn cảnh sát được mấy phen hú vía kinh
ngạc. Đến khi hết hồn xong thì đã chẳng còn lại gì…
-Mấy thằng nhóc đó đâu hết rồi? Khốn kiếp. Lần sau nhất định phải bắt được.
Những tiếng cười sảng khoái vang lên. Các cậu vẫn như ngày nào, vẫn
luôn làm chủ dường đua như vậy. Người dẫn đầu bỏ chiếc mũ bảo hiểu to
đùng kia ra. Huênh hoang chỉ tay vào body và nháy mắt
-Đại ca của Ác Quỷ mà :”>
Nhà nó
Ngọc đứng lên ngồi xuống nghe điện thoại.
-Cái gì? Cậu ta lại đua nữa hả? Quả này về à…về á……CẤM HÔN.
-Chị hai bình tĩnh, đại ca chỉ đi xả stress thôi mà
-*Crắc crắc* vậy chị cũng muốn xả stress thì sao *Vẻ mặt đáng sợ*
-Em không dám ạ…………..Đại ka…………..Cứu e!!
Ngọc và Tuấn đã trở thành một đôi. Một đôi hành tẩu giang hồ (tác giả đang sự dụng biện pháp nói quá).
Tuấn đã được làm những gì mà trước đây cậu không được làm. Bố không như xưa nữa rồi. Ông đã hiểu con trai mình hơn ai hết.
Hoa kì
Harvard University
Đằng sau khuôn viên của trường.
-Mày nói lại lần nữa xem. Tao da vàng thì làm sao?
-Dạ không, em xin lỗi chị hức
-Mày nghĩ là đụng đến tao mà được yên à!? Hừ
Bộp bộp hự hự
Cuộc chiến đẫm máu lại tiếp tục ở Harvard University . Từ khi nó chuyển đến đây bao chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa.
Với một nền giáo dục ưu tú. Nó trụ ngụ ở đây đã được hai năm. Cuộc sống là phải hưởng thụ. Và đó cũng là mục đích sống của nó.
Vé máy bay đã được đặt để trở về VN trong thời gian gần nhất
Hà nội
Trường Đại Học Kinh Tế Quốc Dân
-Chúng ta điểm danh nhé….Uy Vũ
-Có!
Bọn sinh viên năm 1
-Ui đó là anh Uy Vũ đó. Nhìn đẹp trai quá.Ôi đôi lông mày rậm nhìn sao mà men lì đến thế.
-Học giỏi, nhà giàu đẹp trai. Oa anh zai cái gì cũng có hết. ước gì
được làm một nửa của anh ấy. Hức, vậy ăn chay cả đời cũng chịu
-Người nổi tiếng có khác đi đâu cũng bị soi, nhưng anh ấy có người yêu chưa nhỉ?
-Mọi người chưa nghe sao? Những thời oanh liệt của nhóm đó từ hồi cấp 3. Nhiều lắm
-Thật sao? Kể nghe với nào.
-Một nhóm gồm khoảng gần chục người, toàn con đại gia, trai tài gái
sắc xuất chúng chơi với nhau. Họ luôn là tâm điểm của sự chú ý và bàn
tán. Ngoài lịch sử oai hùng đó thì còn về mối tình của JJ và Thiên THần
nữa. Đẹp như trong phim luôn.
-Thiệt không? Hịc, thế là anh có người yêu rồi à? Hic
-Nhìn cái vòng trên cổ ảnh kia kìa. Đó là thứ mà bạn gái để lại đó.
Nếu chị ấy đi du học về mà vẫn thấy anh ấy đeo thì họ sẽ đính hôn.
-Hức, ghen tị với chị ấy quá. Hic tớ ước được là cô bé lọ lem như chị ấy quá (
-Lọ lem cái gì. Đó là Thiên THần đó. Một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng
thành. Gia thế giàu có. Cái gì cũng là nhất luôn. Cậu có tu tỉ năm nữa
cũng chưa được đâu. Hai bọn họ quá xứng đôi luôn.
-Hức, vậy là hết hi vọng rồi sao.
-Vốn dĩ cậu có hi vọng đâu :3
-Anh ấy cái gì cũng tốt và suất sắc nhất, thế cái gì là điểm yếu vậy?
-LÀ…..tính….tính………..tính tình…
-BỌN NHÓC KIA CÚT RA NGOÀI TRƯỚC KHI TÔI BIẾN HÔM NAY THÀNH NGÀY GIỖ CỦA MẤY NGƯỜI
Ai nghĩ rằng tên như Vũ lại theo học ngành kinh tế như này chứ. Thật là buồn cười cho cái hồi nói không thèm quản công ti.
Bar Davil
Nơi đây vẫn đông khách như ngày nào. Vẫn là Key vẫn là Ren và một vài thằng có máu mặt khác.
-Nghe nói hôm nay JJ, Thiên THần và Ác Quỷ họp mặt tròn 2 năm đấy.
-Thật không?
-Tức hôm nay sẽ có đầy đủ nhân vật có máu mặt trong Thế Giới đêm này lộ diện
-Ừ, chắc thế. Oái, cử bar bị đóng rồi kìa. Aaaa, chúng ta được ở trong này rồi .aaaaaa xúc động quá
BÙm bùm bùm
Một tràng pháo giấy được bắn tung lên. Một đoàn người xuất hiện. Và họ là ai?
….Họ là những người mang lại ánh sáng cho thế giới đêm này…
************ THE END ************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT