“Tôi chỉ muốn nghĩ rằng, chỉ muốn nghĩ rằng…mình sẽ không bao giờ nhìn thấy
cảnh này…không bao giờ phải đau như thế này….không bao giờ có tình huống
này….nhưng tôi thấy rồi, tôi đau rồi…..”
1 bóng người đứng trong tán cây nhìn ra sự hạnh phúc của 2 người khác.
Khuôn mặt hằn rõ lên nỗi đau và sự chán nản.
Đôi mắt nâu cứ nhìn chằm chằm vào 2 cái bàn tay đang nắm vào nhau đầy ấm áp
kia…hằn lên nhữn tia máu li ti.
“sao lại như vậy…cái tôi không mong muốn nhấy lại đến nhanh thế sao?…sao
không phải là tôi…”
Tuấn đang đau lòng, lòng cậu như quặn thắt, như đang gỉ
máu.
Đau, đau quá, đau lắm.
Như không thể tự chủ được, con tim như không còn là của cậu nữa.
Cậu muốn ném nó đi, cậu đã nguyện dâng nên cho nó rồi….nhưng nó cũng như
cậu….chẳng có hứng thú gì…..nó quăng con tim cậu đi rồi!!!
Đứng nhìn thế này làm cậu hiểu ra nhiều điều, nhiều điều lắm.
Nó hạnh phúc, đúng, nó đang cười hạnh phúc kìa…
Đôi mắt khẽ cụp xuống….
“cậu đang là bạn gái tôi mà…”
Nhưng ngay lập tức nó ngẩng lên, thay đổi 1 cách chóng mặt.
Đôi mắt buồn thay bằng đôi mắt căm giận…cậu giận thật rồi.
Bàn tay nắm chặt vào, tưởng như mòn tay có thể đâm xuyên qua lớp thịt mỏng
manh.
“các người cứ đợi đấy,….cậu không là của tôi thì cũng đừng hòng là của kẻ
khác thế chứ…”
Tuấn quay người bỏ đi, bỏ lại lớp mây đen đang phủ kín cái không khí nơi
đây.
……….
-Ôi trời, sao mùa hè mà tự dưng cảm thấy lạnh thế này?
Nó vuốt vuốt đôi vai trắng muốt của mình.
Không khí lạnh của Tuấn ảnh hưởng đến cả nó như thế đấy.
-Hừ, con gái con đứa, ra đường mà ăn mặc phong pha phong phanh, mỗi chiếc váy
mỏng manh mí chả lạnh, mặc vào.
Vũ ném cái áo ngoài của mình cho nó, lằm mặt nó ngộ như 1 con khỉ, vừa tức
vừa thích, chẳng biết đâu vào đâu.
Đúng là tâm trạng con gái mà.!!! ^.^
“hừ, cậu mặc thế này thì chỉ có tôi ngắm được thôi, bất cứ thằng con trai nào
mà dám nhìn thì tôi móc mắt của nó dán lên tường chơi…hừ hừ.”
Vũ nhìn nó mê mẩn và thầm nghĩ.
Ánh mặt trời chiếu suống mặt đất, rõ hơn là lên 2 cái người đang hộc tốc chạy
này.
Nó và cậu như đang ở xứ sở thần tiên vậy, chẳng quan tâm đến ai, chẳng quan
tâm đến ánh mắt và cái miệng họ như thế nào.
Cậu và nó đã biết tìm hạnh phúc cho bản thân mình rồi.
2 người đã biết và đã đạt được cái niềm vui mà mình muốn. Hiện giờ chỉ nghĩ
xem, họ…..sẽ giữ cái hạnh phúc đó như thế nào???
Hạnh phúc…..nó là 1 thứ mà con người nói là rất khó lắm bắt, nhưng hình như
hiện giờ nó lại là 1 thứ rất đơn giản.
Đơn giản chỉ là nụ cười của 1 người đối diện, chỉ là 1 câu nói, 1 thái độ và
1 chút ấm áp mà con người tạo ra cho người khác.
-Đi mau lên, tàu sắp chạy rồi.
-Cậu muốn chết à, biết đôi giày tôi đi cao bao nhiêu hay không?
-Thế thì lần sau đừng có đi, đi giày thôi.
“đi giày thôi cho cậu thấp đi, cậu thấp đi, tôi sẽ ôm cậu được dễ hơn, tôi có
thể ôm cậu bất cứ lúc nào, nơi đâu….vì cậu….thấp hơn tôi mà”
-Lên đi!
Vũ không chịu được khi thấy nó chạy như vậy, cậu gọi 1 chiếc taxi.
Định là định đi bộ cùng nó ai ngờ nó “kém” thế.
-Đi đâu đây?
Nó quay sang nhìn cậu, Vũ ngớ người ra.
Nó xinh quá, 1 giọt mồ hôi trên mặt nó kìa….cậu muốn lau giúp nó quá.
Đưa bàn tay vàng ngọc của mình lên, cậu chạm vào khuôn mặt nó, lau đi cái
giọt mồ hôi kia.
-Ẹ hèm!
Bỗng 1 tiếng gằn giọng làm cậu mất hừng và làm nó đỏ mặt quay ra.
Là 1 thằng thanh niên, đúng vậy.
Giờ là giờ cao điểm, đặc biệt ở cái nơi đông đúc này, bắt se lúc này rất là
khó.
Vừa nãy biết là có người trên xe nhưng vẫn phải lên, ai ngờ hắn dám phá đám
như thế này.
Vù dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cái tên phá đám, nếu giờ là ở ngoài đường
thì anh ta chết không có chỗ chôn rồi.
-Saocậu nhìn tôi như nhìn 1 thằng không tử tế vậy hả?
Anh ta quay xuống, bây giờ nó mới nhìn rõ cái khuôn mặt ấy.
Đẹp trai quá, nhìn rất chi là công tử được nuôi dạy đàng hoàng.
-THế anh nghĩ tại sao tôi nhìn anh vậy?
-Hì (1 tiếng cười rất bé, anh khẽ nhếch môi, cúi đầu xuống, mái tóc dài chấm
gáy chạm mắt, quyến rũ, rồi quay lên nhìn nó)….Em nghĩ mình đã chọn đúng người
??( hỏi nó)
-Hì,(cái điệu cười giống y anh đó), vậy anh nghĩ sao?
-Thú vị! _người đó nhún vai.
-Ừ, anh rất thú vị.
Vũ nhìn thấy cái cảnh nó và anh chàng này cười “tâm tình” với nhau thì tức
không chịu được.
Sự thay đổi khó chịu trên khuôn mặt càng ngày rõ nhưng Vũ vẫn không để ý.
Khi mang đồ ăn lên, cậu thấy nó còn chần chừ.
“à quên, đi chơi với con gái thì mình phải ga lăng”
-Để mình làm cho!
Cậu bóc thật cẩn thận rồi đẩy đĩa thức ăn về phía nó, không quên nở 1 nụ cười
đúng chất.
Nhìn mặt VŨ lúc này, sao tự dưng nó thấy “ngu ngu”, không nhịn nổi cười, nó
bật lên thành tiếng.
-Ha ha…cậu thật là.
Vũ cứ mải ngắm nó, thấy nó cứ im lặng, như cố chịu đựng điều gì.
-TÔi…
Nó nói ấp úng
“….thích cậu rồi đấy….thích cậu rồi đấy….chẳng lẽ cậu định nói như thế….đúng
không….nói đi….tôi muốn nghe….”
Vũ trông chờ ở nó câu nói bất hủ này “ TÔI THÍCH CẬU RỒI ĐẤY !”
nhưng mãi mà nó không nói, cậu sốt ruột.
-Cậu có chuyện muốn nói mà, nói mau đi.
Sự chông chờ bao nhiêu của cậu được đáp lại.
-Tôi bị say sóng!
-Hả???????
Mặt Vũ lúc này còn tím hơn cả mặt nó.
-Cậu không sao chứ?
Vũ chột dạ khi thấy nó ôm miệng, chạy vội ra chỗ nó, tỏ vẻ lo lắng, hỏi
han.
Nó thì cữ vẫy tay cho đám phục vụ và không ngừng xua đuổi cậu ra, điều này
làm cậu buồn.
Phải nói VŨ lúc này thật là ngố, như 1 đứa trẻ phạm tội và sợ bị trừng phạt
ấy.
Cứ luống cuống đứng bên cạnh nó.
Nó thì không ngừng xua ra.
-Cậu sao vậy chứ?
-Oẹ….
…………
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Cái đứa nào mà dám nói lãng mạng là chất của tình yêu thì cậu chém cả họ nhà
nó.!!!!!!!!!!
………….
Nhân viên phục vụ đến thì đã muộn, nó đã nôn lên người cậu mất rồi.
Vừa nãy nó vẫy tay gọi phục vụ đi chuẩn bị nước và chậu ai ngờ Vũ cứ loang
quanh ở đấy, cho chết.
………..
Thay quần áo mới, cậu vẫn ghét cả họ nhà Thành, cái người mà dám khuyên cậu
làm cái cách lãng mạng này, tên khốn.
(thành, phong đã quyết định bỏ cuộc và nhường cho Vũ rồi)
-Sao mà lần đi thăm quan do Tổng thống đưa ra đấy cậu không sao mà lần này
lại bị thế?
-Cũng vì lần đó mà tôi sợ thuyền đó.
Nó còn nhớ như in cái cảm giác ấy mà.
Đáng sợ thật, nó nghĩ mình không còn trên cõi đời này nữa cơ.
………
Đi xuống thuyền trước sự thoải mái của nó và sự uể oải của Vũ.
Cậu đã gọi xe nhà mình đến đưa nó về chứ không thể để có kẻ phá đám như vừa
nãy được.
-Cậu lên xe đi!
Cố nặn ra 1 nụ cười, Vũ nói với nó và mở cửa xe ra.
Nó cứ đứng im, rồi bỗng nhìn sang Vũ, ánh mắt vô cùng khó hiểu.
“chẳng lẽ cậu ta lại cảm động trước việc làm này của mình hay sao? Ha ha,
mình đúng là hotboy thực thụ mà…ha ha, ai ngờ cậu lại bất ngờ những điều nhỏ
nhặt thế này…”
Đang hứng suy nghĩ lung tung thì nó nói cho câu, khiến cậu đang ở thiên đàng
bỗng bay ngay xuống địa ngục, dạo chơi tý.
-Chưa có bằng lái xe?
-Ừ….có sao…không?
-KHÔNG!
Nó ung dung ngồi vào xe.
“ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………….con gái quả là khó lắm bắt……ai viết ra quyển
sách tâm lí của cậu ta thì tôi nguyện cho nó tất cả điều mà nó muốn”
Còn nó thì thấy “Con gái thật là tuyệt!”
Ngồi trong xe, 1 không khí khá là chật hẹp.
Cậu có thể nghe thấy cả tiếng thở của nó, vì quá im lặng.
Cậu khởi động xe, chạy được 1 lúc thì không thể chịu được cái không khí này,
định nghe bài nhạc nào đó, cho tay vào cái hộp nhạc..
Đúng lúc ấy nó cũng định mở nhạc…
Thế là 2 tay chạm nhau…
Cả 2 cùng bối rối, cùng đỏ mặt và cùng quay đi chỗ khác.
Thực sự ngại, nó định rút tay ra thì 1 bàn tay khác đã nhanh hơn kéo tay nó ở
lại.
-Để thế này….chút thôi….được không?
Nó không nói gì, cười và quay đi.
Chút thôi, nói chút thôi nhưng mà cậu đã nắm tay nó cho đến lúc về tận
nhà.
Cảm giác thoải mãi, ấm áp của cuộc “hẹn hò” đầu tiên
***
Đưa nó về nhà xong, cậu phóng thẳng về nhà, lại muốn ôm cái giường của mình
rồi.
-Cậu đã đi đâu về vậy?
1 dáng người hiện ra trước mặt nó sau khi Vũ đi khỏi.
Nó thoáng ngạc nhiên, đôi mắt nó trùng suống, không biết nói gì bây giờ.
-Chúng ta vẫn là người yêu chứ?
Giọng nói lạnh lùng như băng nam cực không thể tan ấy tiếp tục vang lên, nó
lạnh sống lưng quá.
Giờ mới thấy: “TUấn thật đáng sợ!”
Nhưng cái câu đó không bằng câu: “Tuấn thật đáng thương!”
-Xin lỗi
Đó là câu duy nhất mà nó có thể nói lúc này.
-Cậu biết tôi thích cậu nhiều thế nào không?
-Có!
-CÓ biết tại sao còn làm thế với tôi??
Cậu gằn giọng.
-Xin lỗi!!
…..
-Ư ư…cậu làm gì vậy?
Nó cố đẩy Tuấn ra nhưng cậu lại càng ép nó vào tường.
Cưỡng hôn???
Đúng, cậu muốn chiếm nó là của riêng…
Bỗng nó lại đứng im, kệ, cậu muốn làm gì thì làm.
Thấy nó như vậy Tuấn cũng dừng lại.
Chẳng hiểu tại sao cứ đến lúc nó không phản ứng là các cậu lại thấy có lỗi vô
cùng.
-Xin lỗi!
Đó là câu nói cuối cùng của Tuấn
Khá nhỏ, không rõ, nhưng nó vẫn có thể nghe thấy.
Cậu quay đi!
Chẳng để lại chút gì cho nó.
Nó buồn,
Nó khóc,
Khóc thành tiếng
………….
-Con đi khoẻ nhỉ, giờ mới vác mặt về nhà dk.
Bố VŨ thấy cậu con trai của mình quá ngông nhưng không thể nào mà trị
được.
-Bố có gì muốn nói sao? Tâm trạng con đang tốt, nói luôn đi.
-Mai người nhà bên đó muốn gặp con…con phải đi ra mắt.
-Được.
-Đừng có làm ta mất mặt đấy.
-Biết rồi ông già nói nhiều quá.
Bỏ qua ánh mắt tức giận, huyết áp cứ tăng liên tục của bố mình, Vũ ung dung
đi lên nhà.
Với cậu, chuyện kết hôn này chẳng là gì.
Cứ để đấy rồi vài hôm nữa phá cho vui.
Thậm chí cậu còn bảo Thành đi cưa hộ cái cô tiểu thư kia cơ nhưng mãi mà
chẳng gặp mặt.
Mai gặp rồi ha ha.
………….
Sáng hôm sau, ăn mặc chỉnh tề, cậu có mặt tại nhà hàng cao cấp nhất thành
phố, đi 1 mình.
-Khốn kiếp, sáng sớm đã bắt mình đi.
Đang c.hử.i thề thì cậu nghe thấy tiếng gọi
-Ở đây!
Nghe thấy quen quen nhưng chẳng biết là giọng thằng cha nào, cậu quay lưng
lại.
Aaaaaa
Không phải là cái tên kì đà cản mũi trên taxi hôm qua đấy chứ, cậu nheo mắt
nhìn lại…đúng hắn rồi.
Hừ, hôm nay gặp cậu là ngày xui của hắn rồi, cậu nghĩ thẫm.
-Tôi là anh trai vợ sắp đính hôn của cậu!
Anh nói bằng giọng của gia trưởng
-Cái gì?????
Cậu trố mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT