-Cũng chẳng biết làm thế nào nữa? mày hỏi thế là có ý gì?

Nó ngờ vực trước câu hỏi của 2 cái người “vì tình quên bạn” này.

-A ha ha, có gì đâu, nhưng mày nên xác định rõ đi, tao thấy thương cả 2 quá.

Quỳnh làm ánh mắt cực kì “đáng ghét” nhìn nó.

Như kiểu muốn nói “ tại sao? Tại sao trai đẹp trên đời này lại thích mày hết như thế”

-Em đang nghĩ gì vậy?

Việt Anh lừ lừ mắt nhìn Quỳnh.

Người bắt đầu toả ra khói.

“ở cùng người đẹp trai siêu hạng như mình mà vẫn còn dám mơ tưởng đến mấy thằng khác là không thể tha thứ được, cái người này…..”

-Chúng mày có thôi ngay cái điệu bộ khi yêu trước mặt người chưa yêu đi không?

-Bình thường mà!

Quỳnh vẫn dày mặt nói to, và cười an ủi Việt ANh chứ chẳng phải nó.

“hừ, giờ bạn bè thường còn khuyên này nọ chứ cái lũ bạn thân bán bạn vì tình này thì chỉ mong mình chọn 1 đứa rồi gả quách mình đi cho nhanh thôi….hừ hừ”

Nó ngồi mà lừ mắt nhìn 2 người kia.

-Thôi anh à, em sắp không chịu được sức nóng, và tia gam ma từ nhỏ này phát ra được rồi, nói chuyện tử tế nào.

Quỳnh biết điều hơn, ngồi thẳng lưng như những chuyên gia tâm lí, hỏi han tình hình bệnh nhân và giở quyển bệnh án ra.

-Thế rốt cuộc mày thích ai hơn?

-Biết thì tao gọi mày về đây để trang trí à?

-Thế nghiêng về phía ai hơn?

-Chẳng biết!

-Tình cảm của mình mà cũng không biết, mày còn là người không thế? Còn là chị hai của Thiên Thần không thế?

-Mỗi người có 1 cảm giác khác nhau, chẳng biết đâu là yêu nữa.

-Ôi tôi đến chết với cô nương thôi! …I can’n understand you and very annoyed already!

- If you want to die, just say so!

Nó vẫn thể hiện cái khí chất của 1 người chị hai.

Nhưng sao mà chuyện này rối rem quá, hình như càng ngày nó càng làm mọi chuyện rối lên đúng không?

Quỳnh chịu hết nổi, đứng dậy, ra ngoài uống nước.

-Hình như chúng ta cũng lâu không nói chuyện với tư cách là 1 thằng con trai đúng không?

Việt ANh vỗ ngực nói to và rõ.

-không phải là lâu mà là chưa!

-Hở?

-Tôi chưa sang Thái lần nào!

-Hơ hơ, đùa thôi, cậu nghĩ tình bạn của chúng ta thế nào?

-Đừng ném đá vào mặt hồ đang yên!

-Ha ha ha ha, cậu vẫn thế, vẫn chẳng bao giờ coi trọng chuyện tình cảm cả, cứ nghĩ cậu đã thay đổi rồi, ai ngờ…

-Tôi thừa nhận cậu là bạn thân, nói thẳng vào vấn đề!

Nó chẳng thoải mái chút nào, không thích bị nói vậy, đặc biệt là cái thái độ gần đây của cậu.

-Hừ, cậu 17t rồi, cậu không biết nghĩ hay sao?

Việt Anh trở mặt, nói to, cậu cũng đang bức xúc.

Nó nhìn cậu trầm ngâm, rồi nói

-Chẳng lẽ là đến thời kì tiền mãn teen rồi?

-Thôi nói vào vẫn đề chính đi, chắc chắn là cậu có câu trả lời rồi nhưng sao còn cố trốn tránh?

Tỏ vẻ nghiêm trọng, Việt Anh nhìn nó, đôi môi khẽ rung lên.

- Hiện giờ cậu nghĩ đến người nào trước tiên thì đó chính là người mà cậu cần…nghe lời đứa bạn thân này đi, vì tôi thấy…..Vũ….hợp với cậu hơn!

…………

Quay trở lại không khí căng thẳng, ngột ngạt tại nhà Vũ tối hôm qua.

-Chúng ta sẽ bàn về vấn đề hôn ước.

Ba cậu tỏ vẻ nghiêm trọng, mắt không quên liếc nhìn cậu vẻ dò xét.

-Hôn….hôn cái rì?

Cậu như con gà mắc trứng, chẳng hiểu gì cả.

-Tất nhiên là hôn sự rồi, thế con đang nghĩ tới hôn….cái gì?

Bất giác trong đầu cậu hiện lên hình ảnh của nó, hình ảnh đôi môi nhỏ nhỏ, xinh xinh của nó.

Nuốt nước bọt đánh ực cái.

Ôi những suy nghĩ đen tối.

Cậu có thể hôn nó không? Cậu có thể để mình chìm đắm vào cái cảm giác độc chiếm, nó là của riêng lần nữa như thế không?

Cậu không chắc nhưng niềm hi vọng trong tậm sâu trong tâm trí vẫn thôi thúc cậu nghĩ, thôi thúc cậu tưởng tượng.

-Chúng ta sẽ tổ chức vào lúc…

Ba cậu đang hứng nói thì bị cậu ngắt lời.

-Chẳng nhẽ….chẳng lẽ….bố định cưới thêm vợ à. Giờ pháp luật đâu có cho thế…hay là, hay là…định từ *****

Cậu nhìn ba cậu như sinh vật lạ, rồi hướm mày, vẻ tiếc luối, thương tiếc cho mẹ mình.

-Thằng *******, tao dạy mày nghĩ lung tung thế à.

Bố cậu tức giận ném cả cái cốc về phía cậu nhưng do công phu tu luyện đã nhiều năm, cậu tránh được an toàn.

-Chẳng nhẽ là mẹ định bỏ bố á?

Cậu ngờ vực nhìn mẹ mình, thái độ xoay 1 góc 90.

-Thằng quỷ, muốn chết à? Ta đang mong rằng có người rước thằng quỷ như thế này đi quá đi mất thôi.

Mặt cậu ngơ ra lần nữa, tự chỉ vào bản thân

-Con mới là học sinh phổ thông, bố không định đem bán cái thằng con trai qúy tử này đi chứ?

-ĐÍnh hôn chứ chưa phải kết hôn…mày lo cái gì??

Ba cậu cáu rồi, máu lên não rồi, tức rồi, muốn “lão già” hả giận cho qua chuyện thì phải nịnh rồi.

-A ha ha, ông già, à quên ba già, con sẽ cưới, cưới hết mà, a ha ha…

-Là cháu gái của ngài thủ tướng, liệu mà cư sử đấy.

Cậu đi lên phòng, mồm không quên c.hử.i thề mấy câu, nào thì lão già hồ đồ, nào thì lắm chuyện, nào thì đời nào tôi nghe theo….

****

“Dậy chưa?”

Mới sáng sớm mà vũ đã thức dậy và nhắn tin cho nó.

“Sao?”

“Chưa dậy à?”

“Tôi đâu phải cái người không biết giờ giấc như cậu!”

“Hôm nay, 12h, quán ASS, tới muộn là chết với tôi!”

“Cậu vẫn nghĩ…cậu là chủ à?”

“Ừ!”

Câu “ừ” ngắn gọn, xúc tích kết thúc đoạn tin nhắn giữa 2 người.

Vũ bắt đầu lên đường chọn trang phục cho mình.

Còn nó?

Vui!

Chẳng nghĩ gì, tự dưng nghe thấy giọng cậu vào buổi sớm, nó thấy nhẹ lòng.

Thấy tự dưng có hứng hơn trong công việc, thấy mình có nghĩ vụ phải đi đến chỗ đó,..

Tự dưng nó hát, hát vớ vẩn vài câu nhưng cũng đủ cho mấy người làm trong nhà để ý.

-Cô chủ sao vậy?

1 cô hầu gái lên tiếng hỏi.mẹ nó nheo mắt, vẻ ngạc nhiên lắm, rồi khoé môi bà khẽ cong lên, nở 1 nụ cười bán nguyệt.

-Lâu lắm rồi không thấy tiểu thư như vậy, chẳng lẽ…cô đã quên được người đó rồi sao?

Dõi theo từng cử chỉ của đứa con yêu dấu, bà cười, cười thật tươi.

“Hình như con bé đã quên hát rất lâu rồi”

Vào phòng con gái, bà đích thân ra tay chọn cho nó, 1 bộ thật thích hợp.

………..

Trời trong xanh, hình như biết hôm nay nó đi chơi nên trời mới đẹp vậy hả?

May thật, nó thầm nghĩ trong lòng.

Đến chỗ hẹn với thái độ thật ung dung, nó khiến người đi đường phải ngước nhìn.

Làm sao mà bỏ qua cái cô bé dễ thương, đầu buộc nơ xanh to bản như vậy được chứ, lâu lâu mới thấy cái vẻ ngây thơ, hiền lành và nhẹ dạ cả tin của nó rồi.

-Ây, cô bé xinh quá, đi đâu mà 1 mình thế, có phải thằng bạn em bỏ em rồi đúng không?

Đang ngồi yên vị ở cái ghế bên công viên thì 1 đám con trai đi ra chỗ nó, xấn tới như lũ cho điên.

Nó nhìn, cũng tầm tuổi nó chứ bao nhiêu nhưng mà đầu tóc nhuộm xanh đỏ thật ngứa mắt, loé lên như ánh nắng oi bức của mùa hè.

Nhìn dáng vẻ bề ngoài đã không có hứng rồi, cách ăn nói thô thiển lại càng khiến nó thêm bực.

-Sao thế, khuôn mặt này là sao thế? Ha ha

1 trong 6 tên đi lên, định nắm lấy khuôn mặt hoa ngọc của nó nhưng nó lùi lại về phía sau.

Nó nhìn lên bàn tay vừa mới sơn móng của nó.

Giờ mà dây vào lũ này thì bẩn mắt lắm, lại còn mất hết hình tượng “gái ngoan”

Hôm nay nó mặc váy…..rõ khổ.

-Sao, đi với bọn anh nào.

Tên đó kéo tay nó đi.

-Á…

Chiếc giày cao gót hơn 10 phân cũng hữu dụng ra phết nhỉ, nó di di vài lần trên chân tên kia thôi là khiên hắn phải tím mặt rồi.

Tên kia cáu quá, bị con gái làm nhục giữa ban ngày là bi kịch của 1 thằng con trai mà.

Khuôn mặt giận giữ, hắn vung tay lên đánh, nó, không còn cách nào khác, nó phải tránh thôi.

Nhưng người ta nói đúng “tránh làm sao cho hết nắng”

Bàn tay dài của tên kia đang tiến tới khuôn mặt nó với 1 lực F rất mạnh, tổng thời gian chuẩn bị tay đến lúc còn khoảng 1cm cách mặt nó là 3s.

Nhưng bỗng có 1 bàn tay nào đó ngăn cái bàn tay bẩn thỉu kia lại.

-MÀY đang làm gì bạn gái tao vậy?

Ánh mắt chứa tia gam ma có thể xuyên thủng lớp bê tông dày mấy mét, Vũ nhìn tên khốn vừa rồi.

-Á á á..

Tay hắn bị bẻ ngược lên, hắn rít lên đau đớn.

-Xin…xin anh….anh …Vũ…tha..tha cho em.

-Hừ….tha???

10’ sau, tên kia được bạn bè và người thân dìu vào viện thẩm mĩ trước khi đưa vào bệnh viện.

-Cậu đầu óc kiểu gì thế, sao thấy hắn định đánh mà vẫn dửng dưng thế?

-Vì biết có người sẽ đớ giúp!

Cả 2 bỗng nhiên ngượng ngùng.

Cậu bảo vệ được nó sao, vui quá, nó tin tưởng cậu vậy sao, vui quá.

Còn nó, sao lại chắc chắc là cậu sẽ đến kịp, sao lại biết cậu sẽ cứu mình khỏi lũ khốn bẩn tiện kia?

“Linh cảm!!!!”

Linh cảm, 1 thứ chẳng biết xuất hiện trong đầu nó từ lúc nào, từ khi biết cậu sao? Hình như là có thể!

Vũ nhìn nó trầm tư, cậu nhìn nó từ đầu đến chân.

Sao mà hôm nay nó “ giả nai” giỏi thế?

Trong đầu cậu không ngừng có những suy nghĩ như vậy.

Nhưng chắc chắn vẫn phải kết luận 1 điều, rằng:

“Nó rất đẹp”, đẹp hơn trong những giấc mơ của cậu.

Bất giác cậu nhìn về phía đôi môi của nó, cái đôi môi đang khẽ nhếch lên ấy đã tạo cho cậu bao nhiêu ham muốn.

Từ từ, từ từ cậu cúi người xuống định đặt xuống bờ môi xinh xắn kia dấu ấn của mình, nhưng thật bất ngờ bởi câu hỏi của nó.

-Cậu gọi tôi đến đây làm gì?

Mất hết cả hứng.

Vũ thầm trách số trời sao mà đen như con kiến thế.

-Không phải đến đây mà là đến nơi này.

Vũ kéo tay nó đi.

Bàn tay cậu nắm thật chặt tay nó như sợ rơi mất, như sợ dù chỉ là 1 sơ hở bé thôi là nó có thể thoát khỏi tay cậu mà đi cùng tên khác.

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi cậu cũng đã muốn ném tên đó xuống biển nuôi cá rồi.

……….

Trong 1 buổi chiều mùa hè nóng nực, tự dưng nó lại không thấy nóng.

1 sự dễ chịu, thoải mái mà cậu tạo ra được nó đón nhận.

Khuôn mặt đỏ dần lên.

Nó nhìn cái bàn tay đang bị cậu nắm thật chặt.

Thình thịch…thình thịch…

Tim 2 người cùng đập loạn lên.

cậu muốn đưa nó đến nơi thật lãng mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play