Steven được mời ở lại ăn cơm ở nhà họ Lưu, rồi mới trở về bệnh viện. Dạo này, lấy tư cách là đệ tử của Lưu Quang Phi, hắn thường xuyên ghé qua nhà họ vào buổi chiều. Trải qua muôn vàn cực nhọc, hắn đã luyện xong một thân bản lãnh. Thiên Kim phải trầm trồ nhìn hắn với vẻ ngưỡng mộ không dấu diếm.
“Anh thật là thiên tài đó, Steven. Nếu không phải anh có mái tóc bạch kim, tôi còn cho rằng tổ tiên nhà anh ai cũng là văn sĩ Việt Quốc.” Cô kinh ngạc kêu lên khi Steven khoe tác phẩm của mình.
“Văn tinh Bạch quân. Haizz ...” Sư phụ của hắn thì chỉ thở dài cảm thán. Steven có cảm giác như Quang Phi đang dùng ánh mắt một người bạn cũ để nhìn mình. Anh ta thỉnh thoảng hay hỏi hắn những câu kỳ lạ, xem Steven có nhớ cái này, nhớ cái kia không? Điều đáng sợ là Steven mặc dù chưa nhìn thấy thứ đó trước đây, nhưng lại có cảm giác ngợ ngợ, quen quen. Tóm lại, hắn vẫn một mực phủ định. Dejavu chỉ đơn giản là ký ức giả tạo mà thôi.
Bệnh viện Chợ Ruộng dù sáng hay tối thì cũng đều nhộn nhịp như nhau. Xe cấp cứu vẫn inh ỏi chạy ra chạy vào không ngừng nghỉ. Steven trở về bằng cổng riêng dành cho nhân viên. Người bảo vệ trực ban nhìn thấy hắn thì cười chào. Steven là một thành viên đặc biệt ra vào bệnh viện như nhà riêng cuả mình mà.
Vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại của hắn chợt rung lên. Steven nhận cuộc gọi, phiá bên kia là giọng hoảng hốt của Thiên Hùng.
- Cậu có gặp Ngọc Linh không?
- Chuyện gì? - Steven nhận ra Thiên Hùng đang vô cùng lo lắng.
- Bọn tôi đi uống một chút. Có cả Tịch Dạ đó. - Thiên Hùng cẩn thận giải thích. - Ngọc Linh có vẻ đang buồn, nên uống hơi nhiều. Lúc tôi đi đón taxi thì cô ấy biến đi đâu mất, hai chúng tôi đang đi tìm khắp nơi đây. Lúc trước cô ấy nói muốn tìm cậu xin lỗi chuyện gì đó, nên tôi gọi hỏi thử xem cô ấy có đến bệnh viện không?
- Không, tôi chưa gặp cô ấy. - Steven nóng lòng trả lời.
- Ừ, vậy có gặp cô ấy thì báo nhé. Bọn tôi đi tìm tiếp đây.
Nói vừa xong là Thiên Hùng vội vàng cúp máy. Tịch Dạ ở một bên giơ ngón cái lên khen ngợi. Y diễn xuất rất chân thật, cả tiếng thở hỗn hễn và giọng điệu khẩn trương đều đạt. Steven không bị lừa mới là chuyện lạ.
Kẻ bị lừa thì lòng dạ lo lắng như lửa đốt. Hắn lấy điện thoại gọi cho Ngọc Linh, chỉ nghe chuông reo chứ không thấy ai trả lời. Steven lấy điện thoại còn lại ra, hy vọng cô sẽ nể mặt Lam Y mà bắt máy.
Có một đoạn tin nhắn đang chờ. Chỉ bởi vì hắn hay giấu điện thoại này trong túi quần nên thường bỏ lỡ các tin nhắn của cô.
“Tướng công, thiếp đang ở một chỗ rất đẹp. Nhớ chàng.”
Kèm theo đó là bức hình chụp bầu trời đầy sao. Phía bên góc còn có thành phố lung linh bên dưới, và tấm pano sáng rực đèn quen thuộc. Steven nhận ra đó là sân thượng của bệnh viện Chợ Ruộng, hắn liền nhấn gọi thang máy, lên thẳng tầng thượng.
Chẳng có ai ở đây cả. Hắn đang vô cùng thất vọng thì chợt nhìn qua toà nhà B. Bóng dáng người con gái ngồi trên lan can đó vô cùng quen thuộc. Steven thầm kinh sợ, hắn thiết tha gọi tên Ngọc Linh, nhưng tiếng gió đã át đi mất. Steven vội vàng lăn xe đi, phải trở xuống tầng sáu mới có cầu thang nối qua giữa hai toà nhà.
Trong bệnh viện không hiếm gì những cảnh đẩy băng ca chạy đi cấp cứu. Nhưng bệnh nhân ngồi trên xe lăn chạy nhanh như vậy, nhìn giống cảnh ở trường đua hơn. Tim Steven dộng ầm ầm trong lòng ngực, tay hắn đánh vòng điều khiển xe lăn đi nhanh hơn. Toà nhà B đang sửa chữa, mấy tấm lưới bao đang được tháo ra sơn mới. Chỗ lan can mà Ngọc Linh đang ngồi không hề có gì che chắn cả. Chỉ cần nhích tới một chút, cô sẽ rơi xuống ngay. Khoảng cách hai mươi tầng lầu là chiều cao bảo đảm không ai sống sót nổi. Steven tức giận vô cùng, không hiểu cô ta ra đó để làm gì.
Cánh cửa sân thượng mở toang, người con gái áo tím vẫn ngồi ngay chỗ mà hắn đã nhìn thấy từ bên kia.
- Ngọc Linh. - Steven la lên ngay khi xông ra khỏi cửa.
Cô quay lại nhìn hắn, nước mắt lưng tròng.
- Này, xuống đây. Cô ở đó làm gì thế?
Ngọc Linh chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Steven liền đến gần cô, hắn nắm lấy tay cô, kéo Ngọc Linh về phía mình. Cô lọt thỏm vào lòng Steven.
- Xin ... xin lỗi. - Cô lắp bắp, bàn tay níu chặt áo sơ mi trước ngực hắn.
- Cô lên đây để làm gì? Ngu ngốc hả? Ở đó không hề an toàn? - Hắn ngửi ra mùi rượu trên người Ngọc Linh.
- Xin ... xin lỗi ... - Người cô run rẩy.
Hắn nhận ra người trong lòng mình vô cùng hoảng sợ. Steven vòng tay, ôm chặt cô vào lòng. Thế rồi hắn phát hiện trên eo cô có một vòng dây. Steven kéo vòng dây ra, phát hiện đầu bên kia đang được cột với thanh lan can. Sợi dây cứng cáp cùng những nút cột chắc nịch đủ sức treo cả một người ở đó. Steven nghe như vừa phát hiện hai lỗ tai mình mọc dài ra như con lừa. Hắn lập tức kéo Ngọc Linh ra ném ngay xuống đất.
- Xin lỗi ... em chỉ muốn dụ anh tới đây thôi. Nhưng không ngờ ngồi trên đó đáng sợ quá, cả người em cứng lại hết, không leo xuống được.
- Thế ai cột cô lên đấy? Hắn hét lên.
- Thiên Hùng. - Ngọc Linh mau mắn trả lời.
Steven liền điều khiển xe lăn quay lại, hắn hùng hổ rời khỏi hiện trường, dự định sau này sẽ cắt đứt mối quan hệ với tên phản bạn.
- Steven đừng đi mà. Em xin lỗi, Steven ...
Ngọc Linh vừa hét vừa cuốn quít tháo sợi dây đang cột trên eo. Cô chẳng thể nào đuổi theo Steven trọng tình trạng này. Còn hắn có vẻ như đang chạy trốn.
- Tướng công, chàng đứng lại cho thiếp. - Cô bí bức quá, đành phải la lên.
Steven khựng lại một chút. Trong nhịp đó, Ngọc Linh đã thành công tự giải thoát mình ra khỏi dây treo, cô chạy tới trước mặt Steven.
- Em đã biết hết rồi. - Ngọc Linh hùng hổ chống nạnh.
- Anh là Lam Y Công Tử trong Võ Lâm. - Giọng Ngọc Linh có hơi lắp bắp, khí thế đã bị Steven áp đảo.
- Không biết. - Hắn cộc lốc trả lời. - Tránh ra. Mấy người đùa cợt với tôi vui lắm hả?
- Em không có đùa cợt anh, em chỉ muốn chứng minh mình có cân lượng trong lòng anh thôi. - Cô gắng gượng nói ngang.
“Giai đoạn này là quan trọng nhất” Ngọc Linh nhớ lại lời Thiên Hùng dặn dò. “Cậu ta rất cứng đầu, nhất quyết sẽ phủ nhận triệt để. Đối phó với loại này thì ta phải lì lợm hơn mới được.”
- Y tá Lý. - Steven gằn giọng. - Tránh ra.
Ngọc Linh bị hắn liếc thôi, cả người cũng đồng loạt phát run. Cô không dám đối đầu cùng hắn, càng không muốn bỏ qua cơ hội một sống hai chết này. Đột nhiên một sáng kiến loé lên, Ngọc Linh lấy điện thoại nhấn nút gọi. Điện thoại bí mật của Steven rung lên, tuy không đổ chuông nhưng ánh sáng đèn nhảy múa nổi bật trong nền bóng đêm.
- Anh còn muốn chối, rõ ràng đây là số Lam Y đã cho em. - Ngọc Linh cười đắc thắng.
- Vậy thì sao? - Hắn hỏi lại.
- Người đó chính là anh?
- Rồi sao?
- Phu quân của em.
- Chỉ là trò chơi thôi, có vấn đề gì.
- Em ... em ... - Giọng Ngọc Linh bắt đầu lí nhí.
Steven lại điều khiển xe lăn tránh qua chỗ Ngọc Linh. Cô đột nhiên sụp người xuống. Ngọc Linh nắm tay Steven kéo lại. Cô oà khóc. Nước mắt cứ tuôn như mưa dầm tháng sáu, miệng mở lớn không ngừng phát ra những tiếng oa oa thảm thương.
“Tuyệt chiêu của phụ nữ, một nháo, hai khóc, ba đòi chết. Em cứ tuỳ thời vận dụng linh hoạt những điều này. Anh ta mà cứng đầu không nhận, em cứ khóc lóc ăn vạ cho chị.” Đây chính là bí kiếp Tịch Dạ đã truyền cho cô. “Em là đệ nhất cao thủ môn truy phu mà. Hồng Phấn đã có được Lam Y, chẳng lý gì Ngọc Linh không có được Steven cả.”
Quả nhiên, không người đàn ông nào cứng rắn được trước nước mắt của phụ nữ. Thấy Steven không giật tay ra, Ngọc Linh liền lết lại gần hắn, gục khóc trên chân hắn.
- Em xin lỗi ... hức hức ... xin lỗi ...
Bàn tay tuy hơi ngập ngừng, nhưng cũng dịu dàng vuốt lên tóc cô.
- Việc gì phải thế này? Em buông tha cho anh đi. - Steven thở hắt ra.
- Không! - Cô quyết liệt trả lời.
- Ngọc Linh, anh không xứng đáng để yêu ai hết. Em biết rõ tình trạng của anh mà, còn muốn đâm đầu vào là sao?
- Em ... hức hức ... thích anh mà.
- Người em thích là nhân vật trong game kìa.
- Em biết người mình thích là anh mà. - Nàng rên rĩ trong nước mắt. - Hôm về quê Thiên Hùng chơi, hai anh nói chuyện trong nhà vệ sinh em đều nghe hết. Anh đừng tự ti về bản thân mình nữa. Lòng em đau muốn chết, nhưng không dám nói ra. Em vẫn đang chờ anh mà. Đừng bỏ đi.
Nghe lời thú nhận của Ngọc Linh, Steven giật mình. Thì ra hắn đã bị lộ sớm vậy sao? Hèn chi ngày đó cô đột nhiên thân thiết với hắn như vậy, là do biết được chân tướng của Lam Y. Việc Ngọc Linh dễ dàng chấp nhận mình, khiến Steven rất vui. Nhưng hắn vẫn không vượt qua được chướng ngại tâm lý.
- Trên thế gian này nhiều người tốt hơn anh rất nhiều, việc gì em phải ...
- Không. - Cô ngẩn mặt lên nhìn hắn, đôi mắt đầy quyết tâm. - Em đã chọn anh, nhất định không buông ra. Trên thế gian này còn ai tốt hơn anh được. Mất anh rồi em sẽ cô độc cả đời.
- Linh à ...
Cô đột nhiên chụp lấy hai bàn tay hắn.
- Em chưa đòi kết hôn đâu. Chúng ta bắt đầu từ từ tìm hiểu. Cho em một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội. Em sẽ chứng minh cho anh thấy, trên đời này không ai tốt hơn Steven Wilson.
Nhìn ánh mắt quyết tâm của cô, Steven biết rằng không cách gì lay chuyển được nữa rồi. Nếu hắn tiếp tục từ chối, có phải cô cũng giống như trong game, quyết truy đuổi hắn tới cùng. Nếu trên pano quảng cáo xuất hiện lời tỏ tình với hắn thì sao, nếu trên hệ thống loa cuả bệnh viện là giọng oang oang của Ngọc Linh cầu hôn hắn thì sao? Chắc Steven sẽ xấu hổ đến mức nghỉ việc thôi.
Cuối cùng hắn thở dài, chuyển sang nắm lại tay Ngọc Linh.
- Anh chỉ có một điều kiện thôi.
- Điều kiện gì? - Cô ngay lập tức hấp háy mắt chờ đợi. - Một trăm điều kiện cũng được.
Steven nhéch miệng cười gian tà.
- Việc này phải giữ bí mật. Nhất là với Thiên Nhất.
- Được, thành giao. Chúng ta đóng dấu vào khế ước đi. - Nàng cười rạng rỡ như hoa.
- Đóng dấu gì?
Hắn chưa kịp hỏi xong, Ngọc Linh đã chồm tới hôn vào môi Steven. Hắn bần thần vì bị tấn công đột ngột, hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng. Thế rồi rèm mi kia cũng chớp một cái. Từ kinh ngạc chuyển sang say mê. Steven chuyển tay ra sau lưng Ngọc Linh, kéo cô đến gần mình hơn.
Ngọc Linh gần như đang bò trên người Steven. Cô quỳ gối dưới nền sàn, tay chống trên thành vịn xe lăn để giữ bản thân không đè ngộp hắn. Đột nhiên mất thăng bằng, Ngọc Linh trượt tay, cả người đổ ập xuống.
Dĩ nhiên là dưới lực tác động của cô, chiếc xe lăn lật ngang, Steven ngã nhào xuống đất. Hắn nhăn nhó nhìn lại hiện trường. Chiếc xe lăn đang nằm chỏng chơ phiá bên kia, còn bản thân thì đang nửa nằm nửa ngồi trên đất. Một nỗi chua xót đột nhiên dâng cao trong tim.
Một bàn tay vươn ra, chạm vào má Steven. Hắn bị đánh thức khỏi nội tâm tự ti. Ngọc Linh cười rạng rỡ như ánh trăng non trên cao.
- Hãy nhớ, anh là người đàn ông tuyệt nhất đời của em.
Cô lại hôn hắn, lần này dịu dàng hơn, say đắm hơn. Đôi môi mềm mại cuốn lấy Steven vào cơn đam mê rồ dại, nhấn chìm hắn vào tình yêu nồng nàn. Ngọc Linh đè Steven ra nằm trên sàn, cô áp người vào ngực hắn, cảm nhận hai trái tim cùng đập rộn rã liên hồi. Steven đang đáp trả lại cô. Hắn đang thưởng thức vị ngọt trong miệng cô. Chiếc lưỡi uyển chuyển tách đôi môi anh đào ra, cuốn lấy hương rượu say nồng đang còn đọng lại. Ngọc Linh hít một hơi dài, xuýt xoa vì cú tấn công quá đỗi dịu dàng này. “Còn ai có thể tuyệt vời hơn Steven đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT