Một cú đá của nam hài nhỏ nhắn đáng yêu lại khiến y bay văng vào vách tường lần nữa. Lôi Ân nghe đầu mình choáng váng, còn hai mắt hoa lên. Chưa bao giờ y cảm thấy mình yếu ớt bất lực đến mức này. Chưa bao giờ y suy sụp và hoảng sợ đến mức này. Trước mặt Lôi Ân là những bức tường sức mạnh không thể vượt qua nổi. Bọn họ còn hơn cả sự hình dung của y, đã đạt đến cảnh giới bất phàm phi nhân rồi.

- Mau khai đi, ngươi đã hoan ái cùng kẻ nào? Là ai đã để lại trên người ngươi thứ mùi vị đó. - Độc Long vừa hỏi, chân lại đạp xuống người Tang Điền.

Nàng té bật ra, liếc nhìn Lôi Ân một cái, rồi ngay lập tức hướng mắt đi về phía khác. Trong cái chớp mắt đó có bao nhiêu là thứ lộn xộn mà nàng muốn nói.

“Ta hận chàng, chính ta là kẻ phản bội chàng đấy!”

“Ngu ngốc, bây giờ đã biết thực lực thật sự của kẻ địch rồi, có hối hận không?”

“Nhìn thấy ta như thế này chàng có thấy đáng đời không?”

“Ta dù có chết cũng không khai ra chàng đâu, tên quái vật này đang muốn làm hại chàng.”

“Chỉ có địa ngục mới có thể dung chứa hai ta. Nếu còn sống, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể chung lối.”

- Giáo chủ, đệ tử không biết. - Nàng ho lên sù sụ vì đau đớn không thở nổi. - Đệ tử đi ra ngoài thường bắt cóc người, xong việc rồi sẽ giết chết. Đệ tử không biết kẻ đó là ai?

- Là ai dạy ngươi cái cách sống bẩn thỉu không khác gì loài thú như vậy? - Độc Long dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Tang Điền.

- Thánh giáo.

Nàng vừa mới trả treo thì một cái tát giáng trời bay tới. Tang Điền bị đánh bật người ra phía sau. Nàng nằm dài trên đất, kéo theo một vệt máu tươi đỏ thẳm.

- Dừng tay. - Lôi Ân xót xa la lên.

- Chưa tới việc của ngươi đâu nhóc con. Ta bắt con nhỏ này khai xong sẽ đến ngươi.

Độc Long chậm rãi đến gần chỗ Tang Điền nằm. Hắn nắm tóc nàng lôi dậy, phát hiện nàng đã ngất đi mất rồi. Lôi Ân muốn khóc khi nhìn mặt nàng đầy máu. Từ trong mũi, trong miệng và cả trong lỗ tai nàng đều đã bắt đầu xuất huyết. Tu vi của Tang Điền không phải thấp, nàng bị đánh đến mức này, chứng tỏ võ công của Độc Long càng kinh khủng hơn.

Hắn lật ngửa người Tang Điền ra, nắm lấy bàn tay nàng sau đó đưa lên miệng. Từng chiếc, từng chiếc móng bị Độc Long rứt khỏi tay nàng. Tang Điền đau đớn, bật tỉnh dậy giữa cơn hôn mê, nàng gào lên thảm thiết.

- Có nhớ ra mặt tình lang của ngươi chưa? - Độc Long nhoẻn miệng cười, trên môi dính đầy máu tươi.

- Ta nhớ ra rồi. - Nàng hét lên. - Chẳng phải là ông nội của ngươi đêm đó đã thượng mã phong mà chết sao?

Nàng chưa kịp hí hửng vì câu phản bác thì Độc Long đã nhíu mày một cái. Tử trùng trong người nàng bắt đầu quấy phá kịch liệt. Tang Điền gào thét, hai mắt nàng trợn lên trắng dã, cả người uốn éo quằn quại, nước bọt cùng máu trào ra khỏi mép. Cơn đau này, bốn năm trước bọn họ đã từng hứng chịu. Lôi Ân hiểu rõ sự thống khổ, nỗi đau thà chết còn hơn khi Tử trùng công kích họ.

- Dừng, mau dừng lại đi. - Y la hét.

- Chà chà ... việc này liên quan gì tới ngươi hả tên nhóc kia? - Độc Long nhướng mày thích thú.

- Ngươi muốn biết ai là nam nhân của nàng đúng không? Là ta, có việc gì thì tìm ta, đừng hành hạ nàng nữa.

Quả nhiên Độc Long hớn hở đứng dậy, không quan tâm đến Tang Điền nữa. Hắn chậm rãi đi đến chỗ Lôi Ân đang ngồi, đôi mắt xếch nhìn y đầy vẻ nghi ngờ. Độc Long gí sát mặt lại gần Lôi Ân. Cái mũi hít hít ngửi ngửi đánh hơi trong không khí.

“Là người thường, có ngửi ra được gì đâu?”

Độc Long dừng lại, sau đó tháo băng vải trên tay Lôi Ân ra. Hắn le lưỡi dài liếm lấy vết thương đầy máu. Sau đó hai mắt hắn sáng loé lên khi phát hiện được báu vật bất ngờ.

- Đúng rồi, linh hồn ngươi có mang thần khí bất phàm. Cơ thể ngươi chính là cái bình mà ta đang mong chờ nhất. Chà chà ... Ngươi là thứ gì đây? Trẻ trung như vậy đâu giống bậc tu chân. Thần khí mờ nhạt đến mức này, ta còn không thể ngửi ra, thì không phải là con lai của thần thánh rồi. - Độc Long gật gù nhận xét. - Chỉ còn một trường hợp thôi. Ngươi là tán tiên đang chịu đoạ kiếp.

Độc Long tự nói một mình, Lôi Ân cũng không thèm để ý hắn. Tâm tư của y đều đặt lên hết trên người nữ nhân nằm phía bên kia. Nàng cũng đang nhìn y, nước mắt đầm đìa trào khỏi mi. Là yêu hay là hận, là tình nhân hay là kẻ thù? Suy nghĩ hỗn loạn, phân vân của nàng, Lôi Ân hoàn toàn có thể hiểu được. Nàng phản bội y để báo thù, nhưng lại bao che y trước hiểm nguy. Ngoại trừ nàng ra, Tang Điền không mong muốn bất kỳ kẻ nào làm hại Lôi Ân.

Y thầm trách vì sao ông trời sắp đặt cho hai người đứng ở hai đầu vực thẳm, vĩnh viễn bị ngăn cách chia lìa. Chỉ có dũng cảm bước tới trước, chỉ có cùng chết họ mới thật sự được ở bên nhau sao? Tình yêu đau đớn đến mức này, thì thà rằng ngày xưa chưa từng gặp gỡ. Y là con của phản tặc, còn nàng cứ là công chúa cao sang. Nếu không quen biết thì đã có thể sảng khoái tàn sát nhau một trận.

Đã từ lâu lắm rồi mũi kiếm của y đã không thể chỉa về phìa nàng được nữa. Đã từ lâu lắm rồi kế hoạch trả thù của Tang Điền cũng đồng thời xé nát con tim nàng. Yêu và hận chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh, đều là thứ khiến người ta cả đời không quên được.

Đột nhiên những giọt máu ấm nóng rơi xuống mặt khiến Lôi Ân sực tỉnh. Y hãi hùng nhìn Độc Long xé toang lồng ngực mình, lôi ra một khối nhung nhúc vặn vẹo quái đản. Chẳng lẽ đấy chính là Cổ Mẫu trong lời đồn đại đó sao. Lôi Ân đột nhiên có dự cảm không hay, y giãy dụa bất lực trước gọng kềm của hai đứa trẻ xanh đỏ.

Độc Long đưa Cổ Mẫu đến trước mặt Lôi Ân, những tiếng nhoen nhoét vặn vẹo vang đến tai y vô cùng kinh khiếp. Lôi Ân đã đoán được Độc Long tính làm gì mình. Y lại liếc mắt nhìn nàng một lần nữa, sự tiếc nuối tràn ngập trong tim.

“Đời này kiếp này, quả thật chúng ta không thể cùng sống bên nhau thật rồi.”

Một giọt nước mắt trào ra, sau đó trước mắt y tối sầm.

^_^

Tang Điền muốn thét lên khi Độc Long nhét khối thịt nhầy nhụa gớm ghiếc kia vào miệng Lôi Ân. Nàng kinh hoàng khi nhìn đôi mắt phẫn uất của y, chấn động khi nhìn thấy giọt nước mắt của y lặng lẽ rơi xuống. Thật sự là nàng đã sai rồi sao? Nàng đã yêu Lôi Ân nhiều hơn chính bản thân nàng có thể nghĩ ra. Lòng căm thù của nàng đã che mờ hết lý trí. Nàng không biết thì ra y quan trọng với mình đến vậy. Nàng không biết thì ra chỉ cần y dùng ánh mắt như thế này, nàng còn đau đớn hơn là bị Tử trùng hành hạ nhiều lần.

Khối thịt vặn vẹo kia trôi tuột xuống khỏi cổ Lôi Ân. Độc Long trước mặt ngã rầm xuống đất tắt thở. Cổ Mẫu đã đổi chủ thành công. Toàn thân Lôi Ân cứ giật nãy lên khi Cổ Mẫu giành giật quyền điều khiển cơ thể.

Phía bên này, Tang Điền cũng quằn quại nhộn nhạo. Nàng lật người ói ra những con sâu li ti giãy dụa trên sàn. Cứ mỗi lần đổi chủ, Cổ Mẫu sẽ mất sức khiến toàn bộ Tử trùng đều chết hết. Chính vì vậy Độc Long không thể tuỳ tiện chuyển đổi qua nhiều thân xác nếu như không muốn đánh mất sự kiểm soát đối với Tàn Kỳ.

Phía bên ngoài, cuộc chiến thảm liệt cũng tới hồi chuyển biến đột ngột. Toàn bộ giáo chúng của Tàn Kỳ đột nhiên lăn lộn trên nền đất, ói ra đủ thứ sâu trùng giãy chết. Nhân sĩ vô lâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đám người Tàn Kỳ giáo không hẹn mà cùng bật dậy bỏ chạy tán loạn. “Cơ hội ngàn năm một thưở như thế này, không thoát thân có phải thằng ngu không?

Lôi Ân từ từ đứng dậy, vươn vai một cái đầy sảng khoái. Thanh Nữ và Đan Nam lột chiếc áo choàng đen của giáo chủ khoát lên vai y. Lôi Ân giơ cao hai bàn tay của mình lên ngắm nghía. Y ngửa miệng cười to một tràng dài như ma vương đầu thai.

- Chưa bao giờ ta cảm thấy thoải mái và sung mãn như lúc này.

Y liếc mắt nhìn nàng, ánh mặt hiểm độc xa lạ mà Tang Điền chưa từng nhìn thấy. Bên trong cái lốt Lôi Ân này là một con quái vật tàn ác gọi là Độc Long.

- Ta nên thử nghiệm sức mạnh của mình mới được. Sẵn tiện ngoài kia có một bọn cao thủ võ lâm đang muốn gặp diêm vương.

Độc Long bước đi qua trước mặt nàng mà không thèm liếc nhìn thêm lần nữa. Giọng nói khàn khàn quái khí đó chỉ có thể là giáo chủ Độc Long mà thôi.

Nàng không biết vì sao lúc ấy đột nhiên lại thanh tỉnh đến lạ kỳ. Tang Điền lồm cồm ngồi dậy, rồi nhanh chóng rời đi.

“Cơ hội ngàn năm một thưở như thế này, không thoát thân có phải thằng ngu không?”

Ngày hôm đó không ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra trên đỉnh Nghịch Thiên. Toàn bộ người tham dự đã bị giết không còn một mạng. Những kẻ trốn thoát gần như là biến mất khỏi nhân gian. Thượng cung bốc cháy, máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Chỉ có một mình thái tử Lôi Ân hạ sơn cùng với hai tiểu oa nhi mà mình vừa cứu được. Dương Bá Thiên nhìn thấy con trai bình an, đám loạn đảng đã bị diệt thì không còn vui mừng nào hơn. Bọn họ hồi cung, nhanh chóng rời khỏi vùng đất âm u chết chóc.

Tàn Kỳ giáo hoàn toàn bị tận diệt. Nhân sĩ võ lâm tổn thất nặng nề cũng không còn rầm rầm rộ rộ như lúc trước. Hết thảy mọi thứ đều thuận lợi khiến Dương Bá Thiên vô cùng hả hê. Lôi Ân đúng là bảo bối phúc tinh của lão. Thái tử đăng cơ có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

^_^

Tang Điền lúc đó chạy thoát nhưng cũng bị thương đến không còn nửa mạng người. Nàng mai danh ẩn tích trốn ở nơi hẻo lánh để điều dưỡng thương tích. Nhiều phen nghe ngóng chỉ biết được Dương Lôi Ân đang tích cực xây dựng đế chế cho mình. Chớp mắt lại trải qua một năm, bây giờ nàng đã là một cô nương mười tám tuổi rồi.

Nắm trong tay đai lưng cẩn ngọc, Tang Điền nhìn về phía đông xa xôi.

Tất cả kẻ thù của nàng bây giờ đã dồn hốt vào một chỗ. Nàng sẽ chẳng phải băn khoăn gì giữa yêu và hận nữa. Ngày đó nam nhân trong lòng nàng đã chết, không còn gì có thể khiến nàng bận lòng ngoài sự nghiệp báo thù.

“Bá Thiên và Độc Long. Sẽ có một ngày, ta giết chết hết cả hai ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play