Bầu trời mưa rào nhè nhẹ, thế nhưng dân chúng ở Đại đô không ngại khó nhọc đến xem màn hành hình tài nữ nổi tiếng nhất kinh thành. Nàng nhỏ bé lọt thỏm giữa pháp trường rộng mênh mông, dù có cùm xích dưới chân vẫn không che đi được nét đẹp phi phàm thoát tục. Như Thi liếc mắt nhìn đám đông bên ngoài, cảm thấy bơ vơ lạc lõng. Cái chết không phải là ước vọng của nàng sao? Nàng vốn rất mong đợi cuộc đời này mau chóng chấm dứt mà.
Giờ ngọ ba khắc chính là thời điểm hành quyết, bây giờ vẫn còn đến nửa nén nhang để tra tấn tinh thần tử phạm trước khi lên đường. Đây là một nghi thức chuyên dùng để đối xử với người mạo phạm vương tộc các phiên. Bị lôi lên pháp trường sớm, chứng kiến cảnh đao phủ mài dao, thử chém gà và nghi thức tế máu, tất cả nhằm làm tử tù kinh hách, tuyệt vọng trước khi bị giết. Quả nhiên chỉ cần nghe đến tiếng mài dao rột roẹt, người xem đã cảm thấy gai ốc, nổi hết da gà lên. Nàng bị bỏ đứng trên đài cao vơ vơ, hai chân run rẩy đến mức khuỵ xuống.
Roẹt ... roẹt ... tiếng mài đều đặn không ngơi nghỉ. Tinh tinh tính tính ... từng nốt nhạc cũng bổ đều theo cái nhịp vô cảm kia. Nàng thở phào, nhận ra Chi Lang đã đến rồi. Trên đường đến cửu tuyền, thì ra nàng không hề cô độc. Làm sao có thể nói hết lời cảm kích với hắn bây giờ. Nàng cười thật tươi, tay chân lại tự nhiên vũ động theo điệu nhạc kia.
Người dân ồ lên trầm trồ khi nhìn thấy tử tù nhảy múa. Hai chân nàng bị xích lại, nhưng động tác vẫn không ngừng hoa lệ uyển chuyển. Đám đông tách ra, Chi Lang ngồi ở tận ngoài xa, sử dụng cầm nghệ nức danh của mình đệm cho nàng múa. Trong ngày đau thương như thế này, hắn lại chơi bản “Khổ tận cam lai, chi sum vầy”.
Như Thi cười, Chi Lang cũng cười. Mọi người câm lặng nhìn bọn họ độc diễn. Màn múa đẹp đến mức kinh tâm động phách. Đây là vũ khúc cuối cùng mà nàng có thể múa, là lời tri ân sâu sắc mà nàng dành riêng cho Chi Lang.
“Cảm ơn huynh chưa từng ngừng yêu thương muội. Cảm ơn số phận vì đã để Như Thi quen biết huynh.”
“Cảm ơn muội vì đã bước vào cuộc đời ta. Được yêu muội chính là hạnh phúc lớn nhất của Chi Lang.” Âm nhạc của hắn trả lời nàng.
Giờ ngọ vừa tới, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu. Thời gian quả nhiên chính xác vô cùng. “Đừơng đến hoàng tuyền tối tăm đáng sợ như vậy, sao có thể để muội một mình vượt qua. Ta sẽ xuống trước, đứng chờ muội ở thế giới bên kia.”
Thuốc độc của Đường môn, bỏ ngàn vàng mua được, muốn độc phát chính xác vào giờ nào nào, liền chính xác như thế ấy. Âm nhạc đột nhiên đứt ngang, trong không gian chỉ nghe tiếng hét thương tâm liệt phế của nàng. Chi Lang gục xuống tại chỗ, người dân xung quanh liền bu lại kiểm tra xem sao. Trên đoạn đầu đài, Như Thi sụp xuống, cảm nhận nỗi đau không thể nói nổi thành lời. Toàn bộ sinh lực của nàng đều trôi tuột đi hết, cả sự bình thản trước cái chết, cả tâm lý vứt bỏ hết mọi thứ trên đời, đều không sánh nổi với việc nhìn thấy Chi Lang ra đi. Hắn là hơi thở của nàng, hơi thở đã đứt thì làm sao Như Thi sống nổi nữa. Giờ ngọ hai khắc, nàng đã ngất liệm bất tri bất giác.
^_^
Nàng không biết được dân chúng nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt của hai người mà nảy sinh đồng cảm. Họ bùng lên thành một cuộc bạo động đòi phóng thích cho tử tù. Cuộc chiến kéo dài thêm đúng nửa nén nhang, vừa vặn có người đến cướp pháp trường. Võ tướng đã phi ngựa ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ từ biên cương về đến kịp lúc. Thái tử Phúc Văn bộ dạng tả tơi, râu tóc rối nùi, hai mắt vằn đỏ như quỷ dữ. Lúc đầu chưa ai nhận ra kẻ mới tới là người nào nên mạnh tay trấn áp. Phúc Văn đã nhìn thấy mỹ nhân bị kéo đến đoạn đầu đài nên cũng nổi lên máu điên cuồng. Kết quả là Như Thi chưa chết nhưng có nhiều người đã lót xác cho nàng trước. Thái tử cướp được Như Thi chạy đi, người dân cũng tràn ra cản đường quan binh truy đuổi. Lần đầu tiên Đại đô lại có một màn náo loạn đến thế.
Lúc Như Thi tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở trong một phủ đệ bỏ hoang ngoài kinh thành. Người xuất hiện trước mắt nàng không phải Chi Lang đã xuống hoàng tuyền trước, mà lại là Phúc Văn, kẻ đã bỏ rơi nàng. Y nay lại xuất hiện ở đây làm gì, sao lại khuấy lên trong lòng Như Thi những cảm giác mà nàng cố đè nén?
Nhìn thấy gương mặt của Như Thi, Phúc Văn vừa buồn bã vừa tức giận. Y nghe được tin nàng bị xử trảm đã ngay lập tức trở về giải cứu. Bây giờ nhận được cái gì đây, không có một lời cảm ơn, chỉ có khuôn mặt nhăn nhó đăm đăm.
- Nàng là người không có trái tim thật sao? Chưa từng nghĩ đến ta, chỉ muốn tìm đường chết phải không? - Y đột nhiên bùng phát sự tức giận đè nén trong suốt thời gian qua. - Ta đã nói nàng là người của bổn thái tử, ta chưa cho phép, nàng không được chết. Đừng mơ được cùng tên kia thành ma tiêu dao với nhau.
Y vừa mắng xong thì cổ họng đắng nghét, chợt ho lên mấy tiếng khùng khục. Phúc Văn quay người lại, đưa lưng về phía Như Thi. Y đã không thể nói gì được nữa. Nàng dù chết cũng không muốn ở cùng y, Phúc Văn quả thật đã triệt để thua mất ván cược này rồi.
- Hắn cũng như nàng, vẫn còn sống. - Phúc Văn thông báo. - Hắn đã được đưa đi đại phu kịp thời, độc cũng đã giải được rồi.
Chỉ có thể nén giận nói được vài lời, y đành phải bỏ ra ngoài. Bàn tay nàng vươn ra chụp hụt y trong sát na đó. Sao Phúc Văn không chịu quay lại nhìn nàng, sao y không nhận ra nước mắt nàng đã tràn đầy mi hết rồi. Rốt cuộc là nàng yêu ai nhất, chính bản thân Như Thi khó có thể định nổi. Muốn chết cùng Chi Lang, muốn sống bên Phúc Văn; nàng có lẽ là nữ nhân tham lam nhất trên đời này.
^_^
Bởi vì quân tình gấp rút, Phúc Văn chỉ xuất hiện ở kinh thành trong tích tắc rồi lại phóng ngựa như điên trở về tiền tuyến. Chờ đợi y hai năm, chỉ nhận được đúng sáu câu, trong đó có đến bốn câu là trách mắng cùng đe doạ. Nàng chỉ biết khóc rồi lại khóc, vừa hối hận lại ăn năn. Bởi vì không thể quyết đoán, nên Như Thi đã bỏ đi cơ hội cuối cùng của mình. Phúc Văn không muốn gặp lại nàng nữa, y đã đầu hàng, đã thật sự bỏ rơi Như Thi. Thân tín của y đã bảo hộ nàng đến Kim Các tự lẫn trốn, nơi đây Phúc Văn sắp xếp cho nàng hội ngộ cùng Chi Lang. Trong hai con đường, nàng chỉ có thể chọn một mà thôi.
Nàng lao vào vòng tay đang đón chờ của Chi Lang.
- Muội xin lỗi. Rốt cuộc muội đã hiểu mình cần cái gì rồi. Muội giữ huynh lại chỉ vì sự ích kỷ của bản thân, chỉ vì muội cô đơn và cần một người che chở. Nhưng trái tim này đây, lại chỉ chịu đập thổn thức vì một người khác. Lang ca, muội muốn đến bên cạnh y. Hãy tha thứ cho tiểu muội khờ dại này một lần nữa được không?
Chi Lang cứng đờ sửng sốt, đôi tay đang ôm nàng, chỉ có thể buông lỏng thể hiện sự bất lực. Nàng lại ngước đôi mắt bi thương lên nhìn hắn trông đợi.
“Như Thi, muội độc ác lắm. Muội có biết đôi mắt này sẽ khiến huynh đau đớn thế nào không. Tại sao huynh lại yêu muội nhiều đến thế? Yêu đến mức chỉ cần muội được vui vẻ, thì muội có muốn đến với ai cũng được.”
Trong mắt hắn diễn ra một hồi hỗn loạn phức tạp. Cuối cùng hắn chỉ tay ra cửa, rồi một mực quay lưng đi không thèm nhìn lại nàng nữa. Như Thi biết rằng hắn đang vô cùng tức giận. Mỗi lần nam nhân tức giận, đều không ai thèm nhìn mặt nàng.
- Muội xin lỗi ...
Nàng lẩm bẩm thêm lần cuối rồi mới lau nước mắt bỏ đi. Đến khi tiếng vó ngựa đã cất tiếng hí vang xa, Chi Lang mới đuổi theo ra tới cửa. Hắn cất tiếng gọi nàng, nhưng toàn bộ âm thanh đều tắc nghẹn trọng cổ họng. Tuy liều thuốc độc kia chưa thể giết được y, nhưng đệ nhất nhạc sư kinh thành, từ nay sẽ chẳng thể nào cất tiếng nói được nữa. Hy Ngôn thật sự là đã trở thành vô ngôn mất rồi.
Hắn nhắm chặt lấy phần áo trước ngực, cảm nhân sự đau đớn tột cùng khi trái tim rạn vỡ. Chi Lang sụp người xuống ngay cửa, nước mắt câm lặng chảy dài trên má. Trong đầu hắn triệu triệu lần gọi tên Như Thi, nhưng nàng không bao giờ quay đầu nhìn lại. Ánh tà dương đỏ ối, hắn ngỡ như toàn bộ thế gian đều phủ đầy một màu máu tươi. Ý nghĩa cuộc đời hắn, trái tim của hắn đã chết theo cùng nàng từ ngày đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT