Khó khăn lắm mới mang được Như Thi ra khỏi lãnh cung sâu thẳm, nay lại hằng ngày nhìn nàng sợ sệt trước sự tấn công ồ ạt của Tuấn Nam, Chi Lang lấy làm buồn bực lắm. Nàng là bông hoa thơm xinh đẹp nhất trên trần đời nên thu hút rất nhiều ong bướm ve vãn. Nhưng tại sao hết thái tử rồi đến vương tử, toàn những kẻ quyền cao chức trọng mà người thường như Chi Lang khó lòng ngăn nổi. Hắn phải mang nàng dấu đi đâu mới được an toàn đây?

Chi Lang bắt đầu chiến dịch đối phó của mình. Có hôm Kha Tuấn Nam đến thì ngay lúc Hy Ngôn đem tài nhân vào nhạc viện trong cung, có khi y đến bọn họ đang lên núi tìm cảm hứng sáng tác nhạc.

- Hắn sáng tác nhạc thì liên quan gì mà mang Thần Phi tài nhân đi theo? Nói, hôm nay bọn họ lại đi đâu? - Tuấn Nam nắm cổ áo tên tổng quản của nhạc phường.

- Dạ dạ bẩm vương tử, họ đi Thái hồ câu cá rồi, nghe nói canh cá tốt cho bệnh tình của tài nhân.

- Tốt đến mức nào cũng đâu cần nàng đích thân đi câu cá chứ? - Y hét vang trời trong tức giận.

Sau đó Tuấn Nam quay lưng bỏ đi. Chi Lang hình như đánh giá thấp sự kiên trì của Kha vương tử rồi. Y trực tiếp đâm đầu chạy tới Thái Hồ truy sát bọn họ.

^_^

- Thi muội, như vậy đã được chưa? - Chi Lang nhẹ giọng hỏi.

- Như vậy là tốt nhất rồi. - Như Thi trả lời.

Bọn họ đến Thái hồ đã thuê một chiếc xuồng nhỏ, nhưng hoàn toàn chẳng muốn câu cá gì, chỉ để mặc con thuyền trôi vô định trên mặt nước. Mặt trời đang ở xa xa nơi phía tây, chiều dần buông xuống, gió thoảng nhẹ qua, không gian im lặng đến phi thường.

Ngắm cảnh hoàng hôn bất chợt khiến lòng người tĩnh lại. Hình ảnh diễm lệ của Thái hồ, chiếc thuyền câu và mặt hồ phẳng lặng, tất cả đều rất tốt với trái tim đã chịu nhiều đau đớn của Như Thi. Nàng ngồi tựa mạn thuyền, đưa ánh mắt nhìn ra xa, trầm mặc đến xuất thần.

Bỗng nhiên một tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, nàng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Chi Lang đã bắt đầu thổi tiêu. Hắn đã cởi găng tay trái ra, thuần thục bấm vào từng nốt chặn. Tay trái của Chi Lang vốn bị phế nhưng nay lại có thể sử dụng để tấu khúc, Như Thi thật vui mừng, cảm động làm sao.

Là bản ‘tình nhi nữ’ mà nàng thích nhất, lần đầu tiên được hắn dùng tiêu tấu lên. Như mùa xuân năm đó bên đình viện, lần đầu tiên gặp được Chi Lang, khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng nhất trần đời. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt đầy yêu thương của hắn, nước mắt trào ra, nhưng miệng lại mỉm cười.

“Nói gì đến vương quyền phú quý

Sợ chi những giới luật thanh quy

Chỉ mong sao địa cửu thiên trường

Cùng người thiếp yêu sớm tối sum vầy

Yêu chàng rồi, yêu chàng rồi

Nguyên đời này mãi mãi bên nhau ...”

- Lang ca, muội đã nhận được rồi ... - Nàng thổn thức nói.

Trong lòng Chi Lang sáng bừng như muôn ngàn tia pháo hoa rực cháy. Chỉ cần nhìn thấy được Như Thi cười, đời này kiếp này hắn đã thoả mãn lắm rồi.

Chiếc thuyền câu xoay xoay giữa hồ, tự do tự tại trôi về phương trời chưa biết tới. Cũng giống như bọn họ lúc này, không cần tương lai, không biết quá khứ. Thế giới thì có gì quan trọng chứ, chỉ cần nhìn thấy đối phương ở trước mặt mình là đã quá đủ rồi. Nàng là máu để trái tim hắn đập lên rộn rã, hắn là hơi thở giúp nàng có thể tiếp tục sinh tồn.

Ánh hoàng hôn đỏ ối một màu. Ngày chuẩn bị tắt, chim mỏi bay về tổ cũ. Chi Lang nói hắn sẽ mãi là mái nhà ấm áp cho nàng trở về; dù ngàn năm, vạn năm cũng yêu Như Thi không thay đổi.

- Muội thật hạnh phúc vì đã được huynh yêu thương. - Nàng cười với hắn, rực rỡ như ánh nắng cuối ngày.

Vô cùng xinh đẹp, nhưng lại báo trước sự tàn khốc của bóng đêm.

Chiếc thuyền câu tròng trành mạnh, Kha Tuấn Nam vương tử đã đến rồi.

^_^

Bọn họ bị thô bạo mời lên đại thuyền của vương tử. Đó là cả một khách điếm nổi trên hồ, cực kỳ rực rỡ xa hoa. Tuấn Nam không chỉ tới một mình, mà con đem theo rất nhiều khách nhân quyền quý trong kinh thành. Y gọi đêm đó là hội ngắm trăng thưởng nguyệt.

- Bổn vương tử đang có nhã hứng cùng các vị đồng liêu dạo thuyền trên hồ. Thật may mắn làm sao lại gặp được nhị vị nơi đây, quả là hữu duyên. Mời được đệ nhất tài tử kinh thành Hy Ngôn nhạc sư và đương kim hoa khôi Thần Phi tài nhân, chính là phúc phần của bổn vương tử.

- Tại hạ không dám. - Chi Lang thành thục hành lễ với y, Như Thi khép nép đứng phía sau, thể hiện rõ nàng hiện nay đang nương nhờ vào ai trên con thuyền này.

Mọi người ngạc nhiên nhìn hai kẻ nổi danh kinh thành, họ đều đã trở thành truyền thuyết. Hy Ngôn nhạc sư khí chất bất phàm từng có nhiều kẻ nhìn thấy, nay lại được chiêm ngưỡng Thần Phi tài nhân, quả nhiên được mở rộng tầm mắt rất nhiều. Kim đồng ngọc nữ, nhân gian khó ai sánh bằng.

Chi Lang vốn ít khi cùng người khác giao lưu, Như Thi lại đã quen với cuộc sống tịch mịch. Bị vây giữa một gian phòng ngột ngạt đầy nghẹt người, bọn họ liền trở nên lạc lỏng. Vậy mà trong mắt người khác, họ như một đôi thiên tiên thoát tục, không vướng bụi trần. Xung quanh họ cứ như đã được giăng kết giới, không ai dám xen vào mạo phạm thánh thần.

Tuấn Nam tức tối đập mạnh chung rượu đang uống dở xuống bàn. Quả nhiên là tên nhạc sư to gan đó đã có ý cùng y tranh hoa. Còn bày ra bộ dạng thanh cao, kiêu ngạo như vậy trước mặt y nữa. Được rồi, hôm nay phải quyết phân cho được kẻ nào cao thấp.

- Nghe nói tài nhân là phẩm vị được vua ban, thuộc hàng quản lý của hậu cung. Tại sao chiều nay hai người có thể trùng hợp gặp nhau trên Thái hồ được vậy? - Tuấn Nam bắt đầu chiêu công kích của mình.

- Khởi bẩm vương tử, chúng thần đang đàm đạo về tiết mục biểu diễn trong hội ngắm hoa. Đây là sự kiện thường niên trong cung, bệ hạ đã đích thân giao cho thần xử lý, Hy Ngôn tất nhiên không dám lơi là, ngày đêm không quên dốc lòng vì nhiệm vụ. Thần Phi tài nhân là vũ cơ chính do hoàng thượng đặc biệt khâm điểm, hạ quan tất nhiên cũng phải cẩn thận bàn bạc cùng nàng mới không phụ sự kỳ vọng của ngài.

Mọi người lấy làm kinh ngạc nhìn một màn đối đáp. Đó chính là Hy Ngôn kiệm lời như ngọc đó sao? Một lần nói ra đã nhiều hơn cả tháng trước đây gộp lại, thật sự là sự kiện thất thường như tuyết rơi tháng sáu.

- Vậy chẳng hay hai vị đã bàn bạc đến đâu rồi? Sự kiện ngắm hoa thường niên, bổn vương tử cũng có phần tham dự. Ta cũng cần nghe xem ý tưởng của các vị thế nào? - Tuấn Nam cố gắng cười gượng mà nói tiếp.

- Chỉ là vài vấn đề chuyên môn giữa nhạc và vũ mà thôi.

Ai nấy đều nghe ra được ý khước từ của Chi Lang, “Chúng ta nói chuyện chuyện môn rất cao siêu, người thường như ngươi nghe không thể hiểu.” Đáng tiếc là ý tại ngôn ngoại, Tuấn Nam dù có ghen tức cũng không làm gì được.

Dưới sự can gián của vài vị quan đi cùng, không khí sực nức mùi chiến tranh mới được vãn hồi lại. Tuấn Nam bị mọi người cuốn vào tiệc rượu, Chi Lang vẫn giữ thái độ tách biệt của mình, hắn lẳng lặng ngồi vào vị trí đã được các vị quan viên khác chừa sẵn. Trước mặt mọi người, hắn và Như Thi không tiện ở gần. Nàng bị tách ra cùng với những phu nhân khác, thỉnh thoảng lại đưa mắt hướng phía Chi lang mà cầu cứu liên hồi. Đáng tiếc, bọn họ đang ở trên thuyền, không tiện rút lui được. Hắn âm thầm chuyển tín hiệu cho nàng, “Hãy ẩn nhẫn chút đi!”

Mấy hành vi đó lọt vào mắt Tuấn Nam chỉ toàn là cảnh liếc mặt đưa tình. Rượu càng lúc càng làm ngọn lửa ghen tuôn bùng lên mạnh mẽ. Kha vương tử quyền kinh thế trọng, há lại không sánh bằng một tên nhạc sư nho nhỏ hay sao? Rồi đột nhiên không có chút nào báo trước, Kha Tuấn Nam trực tiếp nhảy về phía Chi Lang, y ra tay đánh Chi Lang té văng xuống đất.

Chiếc mặt nạ của hắn rơi ra, trước mặt biết bao nhiêu khách nhân trên tàu, Chi Lang phơi ra nửa bên mặt bị phỏng khủng khiếp của mình. Có vài tiểu thư ở gần đó sốc quá độ, trực tiếp la lên hoảng hốt, các đấng nam nhi cũng kinh ngạc hít thở không thông. Đây chính là gương mặt thật của Hy Ngôn đó sao? Mọi người luôn thắc mắc tại sao hắn tuấn tú như vậy lại luôn che đi nửa mặt, thì ra là vì vết sẹo phỏng xấu kinh người.

Tuấn Nam không ngờ một quyền của mình lại có hiệu quả như vậy. “Vốn muốn đánh hắn thành đầu heo để không thể ra ngoài liếc mắt đưa tình với các cô nương nữa. Nào ngờ hắn đã bẩm sinh xấu xí sẵn, làm sao có đủ tư cách tranh giành mỹ nhân với bổn vương tử đây.” Y sảng khoái ngửa cổ cười to.

Đột nhiên một cái dĩa bay thẳng vào trán y, rơi xuống đất vỡ tan tành. Mọi người sững sờ nhìn máu từ đầu Kha vương tử chảy ra đầm đìa. Phía bên kia Thần Phi tài nhân vẫn tỏ ra ung dung như không có việc gì. Như Thi lại không hề để tâm đến ánh mắt của thế nhân, nàng chạy đến đỡ Chi Lang ngồi dậy, tay vén tóc xem mặt hắn có bị thương không. Gương mặt xinh đẹp hiện lên nét tức giận, khi phát hiện trên môi Chi Lang có một vết rách tươm máu. Như Thi quay đi, muốn đánh cho Tuấn Nam cũng phải có một vết thương như vậy.

- Đừng.

Chi Lang hoảng hốt kéo tay nàng lại. Người ta đã bị nàng ném vỡ đầu chảy máu, còn muốn hành hung gì thêm nữa. Hắn tuy bị đánh đau, nhưng lại thấy rất vui, vui vì nàng đã xem trọng hắn đến như vậy.

Thật là một hồi phong ba bão táp khinh hoàng. Chiếc thuyền hoa mau mau chóng chóng cập bến, khách nhân tháo chạy tán loạn như bên trong thuyền có quái vật. Kha vương tử được chở đi ngay đến đại phu. Tuấn Nam vốn thuộc vương tộc phiên sứ, nếu chẳng may y có mệnh hệ nào, dễ có thể gây ra quốc gia chính biến.

Cuối cùng chỉ có một đôi quái vật bạch y bước xuống thuyền. Chẳng cần quan tâm đến giáo điều lễ nghi, họ nắm tay nhau, cùng nhìn đám người bỏ chạy lấy làm thích thú.

- Có lẽ gương mặt ta doạ người thật. - Chi Lang bật cười.

- Phải nói là hành động của muội doạ người mới đúng. - Nàng cũng khúc khích theo.

- Không ngờ chúng ta có hiệu quả giải tán đám đông đến vậy.

- Sau này sẽ càng có chức năng thu hút đám đông hơn.

Quả nhiên đúng với lời của Như Thi, ngày hôm sau bọn họ đã thành công thu hút một đám đông khủng khiếp đến trước cổng hoàng cung. Lần này đích thân hoàng đế thẩm tra vụ án Kha vương tử bị người đả thương trên thuyền hoa. Mà đối tượng bị kiện là ôn nhu văn nhã Hy Ngôn nhạc sư và thanh tao dịu dàng Thần Phi tài nhân.

Kết quả làm người ta vô cùng kinh ngạc, bọn họ cùng đồng lòng nhận mình là kẻ đả thương vương tử, không ai chịu nhường ai. Nhưng do có nhiều người làm chứng kẻ ra tay là Như Thi, nàng nàng liền bị phán tội lăng trì, bảy ngày sau xử quyết.

- Đừng lo, ta sẽ ngay lập tức đến. - Hắn cười dịu dàng với nàng.

- Muội chờ huynh.

Hai người nắm chặt tay nhau như keo sơn không rời. Đám binh lính càng kéo họ ra, dân chúng càng được thưởng thức một màn chia tay lâm li đầy nước mắt.

- Muội rất hạnh phúc. - Nàng hét lên trước khi bị lôi đi.

- Ta cũng rất hạnh phúc. - Hắn la lớn hết mức để nàng có thể nghe được lòng mình.

Bên ngoài, nhiều người cảm động đã bắt đầu sụt sùi khóc. Câu chuyện tình yêu của kim đồng ngọc nữ bị đày xuống trần gian đã nhanh chóng lưu truyền trong kinh thành. Bọn họ là người nhà trời nhưng vì ái tình nên phải bị đày xuống hạ giới. Hình phạt chính là lời nguyền khiến họ đời đời kiếp kiếp phải chịu cảnh phân ly.

Tất nhiên, kết cục của Như Thi càng tô đậm thêm sắc màu huyền bí cho câu chuyện đó. Lời nguyền đã linh nghiệm, bắt Thần Phi và Hy Ngôn phải cách biệt âm dương sao?

Ngày nàng bị xử trảm, người dân kéo đến bu đông nghẹt của pháp trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play