Giữa
trưa, Chung Tình giúp dì Chu làm bếp. Sau khi đồ ăn được by lên bàn, Mạnh Tưởng
thu bàn cờ, cùng bác Chu ngồi vào bàn.
Hai ông
bà hôm nay dường như đặc biệt cao hứng, bác Chu còn cố ý bảo dì Chu lấy rượu
ra, nói muốn cùng Mạnh Tưởng uống một chén. Mạnh tưởng khuyên can, bác Chu cao
huyết áp, bình thường không được uống rượu. Bác Chu nói hôm nay đang vui, uống
một chút cũng không sao. Dì Chu gật gật đầu đi lấy rượu.
Mạnh
Tưởng nhìn Chung Tình ở đối diện, không hé miệng. Chung Tình khẽ cắn môi, có lẽ
Chu gia khó có ngày náo nhiệt như vậy, nếu hai ông bà đã vui thì cứ để họ vui,
không uống quá nhiều là được. Bác Chu đột nhiên nhớ ra, “Tiểu Tình, muốn uống
chút không?” Ông nghĩ ở nước ngoài uống rượu là bình thường, Tiểu Tình có lẽ
tửu lượng cũng không kém. Chung Tình gật gật đầu, cô nguyện ý làm ông vui. Mạnh
Tưởng lại nhìn cô một cái, Chung Tình cười với anh, đừng đánh giá thấp cô.
“Vậy
đừng uống.” Mạnh Tưởng xoay lại nói với bác Chu, “Bác Chu, Tiểu Tình lái xe,
nên uống nước trái cây thì hơn.”
Chung
Tình nhăn mặt nhíu mày, “Chẳng lẽ anh không lái xe?” Anh có thể uống, vì cái gì
cô
“Anh đi
taxi đến.” Mạnh Tưởng mỉm cười nói.
Chung
Tình trừng mắt liếc anh, không nói gì.
Vừa lúc
dì Chu cầm chén đi ra, “Đúng vậy, Tiểu Tình, uống rượu không thể lái xe. Gần
đây luật phạt lái xe sau khi uống rượu rất nghiêm, con uống nước trái cây với
dì.” Chung Tình đành gật đầu đồng ý.
Bốn
người một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện. Đề tài chậm rãi xoay quanh Tiểu Tình, nói
chuyện cô trải qua ở nước ngoài, nói về tình hình gần đây của cô. Chung Tình
không nghĩ nhiều lắm, đều hướng vào ông bà Chu nói. Mạnh Tưởng chỉ thỉnh thoảng
ừ vài tiếng, vẫn im lặng ăn cơm. Đặc biệt khi nói đến quyển nhật ký ảnh của cô,
ông bà Chu cười ha ha, liên tục hỏi cô, làm sao bỏ được bạn trai mà trở về.
Quyển nhật ký ảnh của cô có ảnh chụp của bạn trai. Chung Tình dừng một chút, họ
chưa biết cô đã chia tay.
“Anh ấy
không thể theo con về nước, vậy nên chia tay.” Chung Tình vừa nói ra, mới phát
hiện Mạnh Tưởng ở đối diện đang chăm chú nhìn mình. Cô theo bản năng muốn thu
hồi ánh mắt, trong lòng lại đột nhiên ngưng đọng, cô cần gì phải trốn, cho anh
biết cũng không phải chuyện gì lớn. Dù sao chuyện của cô những năm qua anh cũng
không biết rõ, cũng không có gì để nói. Mạnh Tưởng bị cô nhìn thẳng nên hạ mắt
xuống, cầm chén rượu uống một ngụm.
Nói đến
vấn đề tình cảm, đề tài lại chuyển sang người Mạnh Tưởng.
Bác Chu
vỗ vỗ vai anh, “Tưởng Tưởng cũng vậy, đã ba mươi còn chưa kết hôn, bố mẹ con
cũng nóng vội rồi.” Mạnh Tưởng nhẹ nhàng cười, “Họ không vội đâu ạ.”
“Nhưng
hai bác vội, các con nếu đều kết hôn, hai bác cũng thấy thoải mái hơn.” Bác Chu
nhìn Mạnh Tưởng, lại nhìn sang Chung Tình, họ cũng giống như những người khác,
có cha mẹ nào không quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của con cái đâu.
Bác
Chu, bác không cần quan tâm đâu ạ, Mạnh Tưởng có lẽ còn kiếm tiền cho bà xã,
bạn gái anh ấy rất xinh đẹp, không có tiền đâu có được.” Chung Tình nhớ tới Du
Luyến Kinh, ngay cả cô nhìn cũng thấy thích, Mạnh Tưởng sao còn không cưới cô
ấy về nhà, không sợ bị người khác cướp mất sao?
“Tưởng
Tưởng, đây là tại con không đúng. Lần trước dì hỏi con có bạn gái không, con
sao lại nói không có? Có phải tiếc không muốn cho chúng ta xem?” Dì Chu ở bên
cạnh trách.
Mạnh
Tưởng vội vã trấn an dì Chu, “Đương nhiên không phải ạ. Chỉ là….. Thời điểm
chưa tới.” Nói xong, nhìn mắt Chung Tình, Chung Tình cười mà không nói. Không
hiểu tại sao, cô thấy trong mắt anh có gì đó như trách cứ, cô đâu có nói sai.
“Được,
lần sau mang đến cho dì xem, cô gái xinh đẹp như vậy phải nhanh chóng cưới về
nhà, đầu năm nay cái gì cũng nhanh chóng, tình cảm cũng không ngoại lệ.” Dì Chu
giao nhiệm vụ cho Mạnh Tưởng.
Mạnh
Tưởng đành phải gật gật đầu. Chung Tình cười trộm, dì Chu quả là quyết đoán,
nhưng thế giới thay đổi, tình cảm một ngày nào đó cũng không còn vẹn nguyên.
Sau khi
ăn cơm, để hai ông bà nghỉ ngơi, Mạnh Tưởng và Chung Tình tạm biệt đi về. Khi
đi xuống dưới, Chung Tình ngay lập tức đi về phía xe mình. Mạnh Tưởng dừng lại
ở chân cầu thang, nhìn bóng dáng cô, hạ tầm mắt chậm rãi đi ra ngoài.
Chung
Tình ngồi trong xe, nhìn hình dáng Mạnh Tưởng phía trước có chút cô đơn, đột
nhiên trái tim rung động, thò đầu ra gọi, “Mạnh Tưởng.” Mạnh Tưởng hơi ngừng
lại, xoay người nhìn cô.
“Em đưa
anh về.” Chung Tình mỉm cười nói. Nhìn anh hôm nay làm cho dì Chu và bác Chu
vui vẻ như vậy, cô đột nhiên quyết định làm việc tốt.
Xe chậm
rãi chạy trên đường, Chung Tình hơi liếc mắt sang phía Mạnh Tưởng đang ngồi
trầm mặc, mở radio, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên
Chung
Tình do dự một chút mới trả lời, “Có việc gì à?”
“Chúng
ta nói chuyện đi.” Giọng Mạnh Tưởng rất nhẹ, có lẽ là do uống rượu. Tửu lượng
của anh kém như vậy lại còn uống.
Chung
Tình nghĩ đã từng từ chối anh một lần, lần này lại từ chối có phải là rõ ràng
quá không. Được thôi, hôm nay tâm tình cô rất tốt, làm thêm một việc tốt nữa
vậy, cô gật đầu đồng ý.
***
Hai
người lái xe vào một quán trà theo đề nghị của anh. Dừng xe, bước vào quán,
không khí tươi mát thanh nhã, lại vô cùng yên tĩnh. Chung Tình trong lòng thanh
thản, khung cảnh này cô rất thích.
Người
phục vụ đưa hai người vào một gian phòng, sau đó nói với Mạnh Tưởng, “Anh Mạnh,
có phải như cũ không?”
Mạnh
Tưởng lại hỏi Chung Tình, “Muốn uống trà gì?” “Gì cũng được.” Cô vốn không biết
gì nhiều về trà, ở nước ngoài, cô đều là uống cà phê, rất ít khi có đủ thời
gian ngồi chậm rãi thưởng trà. Mà anh hình như không phải thế, có vẻ như anh là
khách quen ở đây.
Mạnh
Tưởng gọi trà Thiết quan âm[2]. Người
phục vụ đi ra, đóng cửa phòng.
Mạnh
Tưởng ngồi đối diện Chung Tình, vẫn chưa vội mở miệng. Trầm mặc một hồi lâu,
anh mới chậm rãi nói, “Nghe bố nói, em lần này về sẽ không đi nữa.” Chung Tình
vừa nghe anh nhắc tới bố nuôi, đột nhiên
nhớ tới lời mẹ nói buổi sáng, “A, hôm nay không phải mọi người tới nhà em sao?”
Cô đã quên chuyện này, mẹ còn bảo cô về sớm
Lời còn
chưa dứt, điện thoại Mạnh Tưởng vang lên. Mạnh Tưởng nghe máy, “Bố ạ, mọi người
đi trước. Con đang ở cùng với Tiểu Tình, tối nay bọn con về nhà.” Nói xong ngắt
điện thoại.
Chung
Tình trừng mắt, anh nói tự nhiên như thế, trời ạ, làm vậy bố mẹ hai nhà hẳn sẽ
điên lên mất.
Chung
Tình đứng lên, “Đừng uống nữa, chúng ta về đi, khỏi họ lo lắng.” Mạnh Tưởng giữ
chặt tay cô, “Tiểu Tình….” Vừa lúc ấy người phục vụ gõ cửa đi vào. Mạnh Tưởng
buông tay cô ra, Chung Tình thấy lúc này đi cũng không ổn, nên đành đứng bên
cạnh bàn không nhúc nhích.
Người
phục vụ đi ra, khép cửa lại.
Mạnh
Tưởng mới nói, “Chúng ta có thể nói chuyện chút không?” Anh vẫn luôn tìm cơ hội
nói chuyện với cô.
Chung
Tình nhìn anh, trong mắt anh ôn hòa nhẹ nhàng, lại tiềm ẩn một loại khí thế.
Chung Tình thở dài, ngồi xuống chỗ. Được rồi, hôm nay nói chuyện cho xong, bằng
không cô sẽ cảm thấy nợ anh.
“Muốn
nói chuyện gì?” Giọng cô lãnh đạm. Họ có gì để nói? Cái gì đã qua không thể lấy
lại, hiện tại không liên quan đến nhau, họ căn bản không có gì để nói.
Mạnh
Tưởng không nói gì, cầm bình trà, từ từ pha trà. Nơi đây là quán trà, cung cấp
cho khách tự pha. Chung Tình nhìn động tác mềm nhẹ của anh, từng bước từng
bước, cho đến khi rót trà vào chén của cô. Anh bưng một tách trà hướng về phía
cô, cô đành phải bưng chén lên, “Uống trước đã.” Anh nhẹ giọng nói.
Chung
Tình ngửi thử, quả nhiên cảm nhận được một mùi thơm nhẹ nhàng tỏa vào mũi. Cô
mỉm cười với anh, uống một ngụm. Không sai, tuy rằng cô không hiểu biết về trà,
nhưng trà này vừa vào cổ họng, cho người ta cảm giác êm dịu, rất tuyệt vời. Chỉ
vài ngụm trà, tách trà của cô đã rỗng không.
Mạnh
Tưởng lại rót tiếp cho cô, cười nói, “Chậm rãi mà thưởng thức.” Chung Tình uống
chậm lại, từ từ để trà ngấm trong cổ họng, hương vị đong đầy.
Hương
trà dìu dịu, con người ta cũng bình thản hơn rất nhiều.
“Tiểu
Tình, rất vui vì em trở về.” Mạnh Tưởng ôn hòa như hương trà, có một chút ý
nhị, thản nhiên, nhẹ nhàng. Chung Tình cười cười, tiếp tục uống trà của cô.
“Nơi
này vốn là nhà em, em đi lâu như vậy, bố mẹ nuôi thật sự rất nhớ em.” Mạnh
Tưởng nhận lấy chén không của cô, tiếp tục rót trà.
Chung
Tình gật gật đầu, “Em biết.” Cô làm sao không nghĩ đến, nhưng con người đôi khi
thiếu dũng khí, không đủ dũng cảm đối mặt với những gì đã qua.
“Dì Chu
thân thể cũng có chút không tốt, dì thật sự vẫn mong em sớm trở về.” Mạnh Tưởng
tiếp tục nói.
Chung
Tình giương mắt nhìn Mạnh Tưởng, “Dì làm sao vậy?” Dì sinh bệnh, mình tại sao
lại không biết?
“Mấy
tháng trước vừa phẫu thuật ngực, sức đề kháng rất kém, gần đây mới phục hồi một
chút.” Mạnh Tưởng thở dài, thần sắc cô đơn.
Chung
Tình tay run lên, “Họ sao lại gạt em?” Nhìn biểu tình ngưng lại của Mạnh Tưởng,
cô mơ hồ có thể đoán được, tình hình của dì Chu khi đó hẳn không hề lạc quan.
Do tuổi lớn, chỉ có một ít bệnh nhỏ cũng đã phải lo lắng, huống chi còn phải
đụng dao kéo, nhất định rất khó khăn. Không biết gì, cô không thể an ủi họ.
Mạnh Tưởng, nhất định rất quan tâm họ.
“Em lúc
đó không ở trong nước, nói cho em sẽ làm em lo lắng.” Mạnh Tưởng cười cười.
“Nhưng….”
Cô muốn nói lại thôi. Đúng vậy, thật sự có rất nhiều việc xảy ra, cô không thể
không suy nghĩ, mấy quyển nhật ký ảnh căn bản không thể đủ để an ủi họ. Cô nhìn
Mạnh Tưởng, nhớ hôm đó dì Chu nhắc đến anh mãi, trong lòng chậm rãi mềm lại,
anh luôn làm những chuyện mà cô đã hứa hẹn. Cho dù trước đây như thế nào, Mạnh
Tưởng có thể quan tâm bố mẹ Chu Đồng như bố mẹ mình, đã khiến cho Chung Tình
hoài nghi những gì mình canh cánh trong lòng. Cô cảm kích, nhẹ nhàng nói, “Mạnh
Tưởng, cám ơn anh.”
“Không
cần cảm ơn anh, anh cũng không muốn hai người họ lẻ loi hiu quạnh.” Mạnh Tưởng
mân mê chén trà, sau đó bắt đầu thay trà mới.
Chung
Tình vẫn chăm chú nhìn anh, không gian yên tĩnh, ngón tay dài nhẹ nhàng đung
đưa bình, từng động tác đều mềm nhẹ. Cô nhìn có chút xuất thần, động tác như vậy….
làm cô nhớ tới Chu Đồng, chỉ có cặp tay béo béo của cậu ấy, mới có thể làm
chuyện gì cũng nhẹ nhàng thong thả. Mà trước mắt lại là Mạnh Tưởng, một Mạnh
Tưởng bá đạo cường thế, trái tim run lên, anh thật sự thay đổi sao?
Họ chậm
rãi trò chuyện, đề tài từ ông bà Chu, đến bố mẹ của nhau, sau đó đến Tiểu Duệ,
nhưng thủy chung không có đối phương. Họ cũng không dám hỏi tình hình đối
phương gần đây. Chung Tình cảm kích anh không truy vấn, cô chưa chuẩn bị, 12
năm không liên lạc, cần một thời gian để lấy lại thói quen cũ.
Họ uống
trà, nói chuyện phiếm. Buổi chiều qua đi, như nước chảy lướt qua. Khi người
phục vụ gõ cửa, họ mới giật mình nhận ra đã bốn giờ. Hai người nhìn nhau cười
cười, họ đã hàn huyên lâu như vậy.
Hai
người thanh toán rồi đi ra. Lên xe, chạy về phía Chung gia.
Khi đến
Chung gia, Mạnh Tưởng đột nhiên mở miệng, “Tiểu Tình, chúng ta có thể lại làm
bạn được không?”
Chung
Tình tim nhảy dựng lên, không lên tiếng. Cô chăm chú nhìn về phía trước, để xe
chậm rãi dừng lại.
Mạnh
Tưởng vẫn chờ, cuối cùng thất vọng quay đi. Dừng xe, Mạnh Tưởng xuống xe trước,
Chung Tình tắt máy khóa xe lại, sau đó đi vào trong.
Khi chờ
thang máy, hai người vẫn duy trì trầm mặc.
Thang
máy đến, hai người một trước một sau đi vào. Nhìn thang máy chậm rãi đi lên,
Mạnh Tưởng trong lòng than nhỏ, cô vẫn không thể tha thứ cho anh. Ngay khi cửa
thang máy mở ra, anh đột nhiên nghe cô nói, “Có thể thử xem.” Nói xong, Chung
Tình nhìn anh thật sâu, đi ra trước. Mạnh Tưởng sững lại, thật nhanh đi theo ra
ngoài.
Bạn bè,
cô đồng ý hai người chỉ là bạn bè! Mạnh Tưởng ánh mắt hiện lên một tia kích
động, nhưng lại khắc chế để không thể hiện ra. Anh hít thở thật sâu, chỉ cần cô
không tránh anh là đủ rồi.
Hai
người vào phòng, mọi người nhìn thấy họ đồng thời xuất hiện, đều ngây ngẩn cả
người, Tiểu Duệ biểu tình thay đổi, trợn mắt nhìn Mạnh tưởng. Chung Tình mỉm
cười chào hỏi bố mẹ nuôi, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Xin lỗi, bọn con vừa
rồi đi uống trà.” Nói xong, trên mặt những người lớn hiện lên một tia quái dị.
Chung Tình cười cười không để ý, đi luôn vào phòng khách, Mạnh Tưởng cũng mỉm
cười đi vào phòng.
Thật
tốt, hai nhà Mạnh Chung tụ lại rất có ý nghĩa. Chung Tình xuất ngoại nhiều năm
nay, tuy rằng hai nhà cũng thường qua lại, nhưng Tiểu Duệ và Mạnh Tưởng lấy lý
do bận không tham gia, còn lại bốn người lớn tán gẫu chuyện phiếm nhàn nhã. Họ
cũng biết một điều cấm kỵ, khi tụ họp lại không được nói chuyện Chung Tình. Mà
bây giờ, người hai nhà nhìn Chung Tình và Mạnh Tưởng cùng xuất hiện, thậm chí
thoải mái nói chuyện, họ trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ rốt cuộc cũng không còn khó khăn nữa.
Đêm đó,
khi Mạnh gia cáo từ, ánh mắt Mạnh Tưởng nhẹ nhàng nhìn Chung Tình, mỉm cười
nói, “Cám ơn.” Chung Tình trong lòng mềm nhũn, ôm lấy mẹ nuôi. Mạnh Tưởng nhìn
khuôn mặt kích động của Chung Tình, chỉ mỉm cười, ánh mắt vô cùng mềm nhẹ.
Chung Tình nhìn anh cười nhợt nhạt, cô biết hôm nay anh thật sự vui vẻ.
n Mạnh
gia xong, Chung Tình cùng bố mẹ vào nhà, nhìn Tiểu Duệ và vợ Lâm Tuyền còn ngồi
ở phòng khách xem tivi, bất giác hỏi, “Hai đứa chưa về sao?” Tiểu Duệ nhìn cô,
đứng dậy theo cô vào phòng.
Chung
Tình nhìn Tiểu Duệ thần bí khép cửa phòng, cười khẽ tựa vào tủ quần áo, khóe
miệng nhếch lên. Cô biết nó có chuyện muốn hỏi, hơn nữa nhất định liên quan đến
Mạnh Tưởng.
“Chị,”
Tiểu Duệ đứng trước mặt cô, biểu tình khó mà nghiêm túc được nhìn cô, “Chị và
anh Tưởng….”
“Bọn
chị làm sao? Tốt lắm, nhiều năm nay không gặp bạn cũ.” Kỳ thật, người nhà lo
lắng không phải không có l ý. Ngay cả chính cô trước khi về nước đều do dự, nếu
nhìn thấy anh, cô nên lấy thân phận gì đối mặt? Bây giờ khi gặp Mạnh Tưởng, đột
nhiên nhận ra những gì mình lo lắng thật dư thừa. Anh đã sớm buông tay, cô cần
gì phải chấp nhất chọn lấy đau khổ. Nếu anh có thể chủ động quan tâm chăm sóc
bố mẹ Chu Đồng như vậy, cô nguyện ý cho anh một cơ hội nữa, một lần nữa bắt
đầu, đơn giản là bạn bè! Hơn nữa, anh hiện tại đã có bạn gái tốt như vậy, cô
căn bản không cần lo lắng. Như vậy, mọi người đều tốt, Mạnh Chung hai nhà cũng
không cần cố gắng lảng tránh nói về vấn đề của họ.
“Nhưng
mà, chị, hai người thật sự có thể quên đi quá khứ sao?” Tiểu Duệ lo lắng hỏi.
Anh chính mắt chứng kiến mọi chuyện của chị và anh Tưởng, chỉ cần nhớ tới đã
thấy lo lắng. Anh thật sự không muốn chị sẽ lại giống như trước kia.
Chung
Tình ngẩn ra, quên đi quá khứ? Không, đây không phải quên đi, quá khứ của họ
mãi mãi không thể quên. Cô hiện tại phải đối mặt với một Mạnh Tưởng hoàn toàn
khác. Nhớ tới Mạnh Tưởng khi chăm sóc bố mẹ Chu Đồng, trầm ổn ôn hòa, khiêm tốn
cung kính, anh cũng như cô, đều đã thay đổi.
Đêm đó,
Chung Tình nằm trên giường, thật lâu cũng không thể ngủ. Lời nói của Tiểu Duệ
vẫn vang vọng bên tai, hai chữ “quá khứ”, tựa như một lời ám thị ám ảnh trong
đầu cô. Nỗi đau nặng nề đè lên tim, cô vùi mặt thật sâu vào gối, chậm rãi hít
thở sâu. Tiếng nức nở lặng lẽ vang lên trong đêm tối tịch mịch, nếu thật sự
thời gian có thể quay lại, cô muốn mọi thứ đều dừng lại ở năm mười tám tuổi ấy.
Cô sẽ không mất đi Chu đồng, không đi tha hương suốt 10 nă cũng sẽ không hận
một người như vậy, hận kẻ tự xưng là thanh mai trúc mã của cô, người đã gắn bó
với cô từ khi sinh ra, Mạnh Tưởng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT