Chung
Tình đi làm bằng lái xe, vn đã có tám năm đi xe, kỹ thuật lái xe được công nhận
không có vấn đề gì. Cầm quyển sổ xanh, Chung Tình lôi Tiểu Duệ ra ngoài lái xe
đi lòng vòng. Cô hiện tại cần phải làm quen với đường phố thành phố W, dù sao
đi xa lâu như vậy, rất nhiều chỗ không biết đi như thế nào.
Tiểu
Duệ nhìn cách lái quen thuộc của cô, ở bên cạnh trêu ghẹo, “Tốt lắm, chị có thể
tự lái xe ra ngoài. Trăm ngàn đừng có dạo quanh quẩn khắp cả nước, nếu không bố
sẽ lải nhải.” Anh biết chị thích tự do, hơn nữa cô rời nhà lâu như vậy, mọi
người đều nhớ cô, mong cô có thể yên ổn ở nhà.
“Chị đã
tìm được việc.” Chung Tình trừng mắt liếc em trai, nói móc cô như vậy, dù cũng
có phần đúng sự thật. Được rồi, cô biết mọi người nghĩ gì, vì vậy lần này về
cũng là báo đáp lại. Tiểu Duệ kết hôn đã có nhà riêng, cô và bố mẹ ở cùng một
nhà cũng đủ, không nghĩ sẽ tìm nhà khác. Cô vẫn còn chút lòng hiếu thuận.
“Chị
đúng là trâu, không phải người ta chọn chị, lại là chị chọn người ta.” Chung
Tình lừ mắt liếc em trai, tiểu tử này trước đây rất ít nói, hiện tại mồm miệng
lại nhiều như vậy. Lòng người quả là dễ thay đổi!
“Ngày
mai đi làm, em nghe nói đến Sĩ Đạt chưa?” Chung Tình miệng nói, chân đạp ga, xe
tăng tốc. Tiểu Duệ hơi dựa ra sau, nhìn về phía trước, “Có nghe qua, công ty ấy
rất có danh tiếng, nghe nói gia thế anh ta cũng rất tốt, sao chị không chấm
luôn anh ta đi?” Tuy rằng bố mẹ không cho hỏi, vấn đề này vẫn ngứa ngáy trong
lòng anh, khiến anh khó chịu.
“Chị
đói khát như vậy sao?” Chung Tình mặc kệ, chuyên tâm lái xe.
“Chị....”
Tiểu Duệ đột nhiên thấp giọng, lại hơi dừng một chút.
“Cái
gì?” Bộ dạng muốn nói lại thôi ấy, khiến Chung Tình chú ý.
“Chị
không phải là chia tay với ‘Trung Hiếu’ rồi chứ?” A, Chung Tình khẽ cười trong
lòng, “Trung Hiếu” là ngoại hiệu mà Tiểu Duệ gọi bạn trai trước của cô. Tiểu
Duệ vừa nghe tên của hắn liền cười mãi, thời nay sao lại còn cái tên chọc cười
như vậy, còn tinh trung đền nợ nước nữa. Sau đó biết được hắn đến từ Đài Loan,
Tiểu Duệ liền hiểu rõ, quả nhiên là một trái tim trung hiếu, sau này chứng minh
tên cũng giống như người. Vệ Tinh Trung không chỉ có trung mà còn hiếu, mẹ nói
gì nghe nấy. Mẹ nói không được rời khỏi Mỹ, hắn cùng Chung Tình thương lượng, ở
lại nước, hoàn toàn không có suy nghĩ của mình. Hơn nữa mẹ nói không thích
Chung Tình, hai người bình thản chia tay.
“Ừ.”
Chung Tinh ngẫu nhiên nhớ tới Vệ Tinh Trung, đơn giản đến ngốc nghếch. Nhưng
mà, rời khỏi hắn, cô không hề có chút thống khổ, hoàn toàn ngược lại với vẻ
thống khổ của hắn, chỉ là trước mặt mẹ không dám nói ra.
“Cám ơn
trời đất, mắt của chị rốt cuộc cũng bình thường.” Tiểu Duệ ở một bên cảm thán,
Chung Tình tiếc là mình không có BS[1], tiểu
tử này ngày càng không biết lớn nhỏ.
Tiểu
Duệ còn đổ thêm dầu vào lửa, “Sao
thế, nói vậy không đúng sao? Ngay cả mẹ cũng nói anh ta không được, lúc nào
cũng ngẩn ngơ.” Anh không thích “Trung Hiếu”, khuyên chị vài lần không có kết
quả, đành phải thôi. Dù sao sớm hay muộn họ cũng sẽ chia tay, quả nhiên anh
đoán đúng. Vài năm nay chị toàn chọn phải người vấn đề, thật sự là làm anh cũng
cảm thấy khổ sở thay.
“Bề
ngoài chỉ là thứ yếu, bên trong mới quan trọng.” Vệ Tinh Trung như thế nào cũng
là kỹ sư phần mềm, mỗi ngày đều ngồi đối diện với máy tính, đương nhiên sẽ có
chút buồn tẻ.
“Dù
sao, chị bây giờ đang độc thân, cũng nên nhanh lên, chọn một danh sách về, để
bố tham khảo một chút.” Tiểu Duệ hơi dựa đầu lên vai cô, giống như trước đây,
thật sự làm cô hoài niệm.
Chung
Tình cười cười đập vào đầu em trai, “Chuyện của chị không cần em lo, em nhanh
chóng giúp Chung gia sinh con trai đi.” Dù sao cô cũng là con gái, hương khói
Chung gia không đến lượt cô quan tâm, có thể tự do thì cần phải tự do.
“Tuân
lệnh. Nhưng mà, em cũng không muốn khi con em gọi, chỉ có kêu bác gái chứ không
có bác trai.” Tiểu Duệ vừa xoa gáy vừa cười.
Chung
Tình chán nản lắc đầu, thật là khó bảo. Không phải tên này bị bố mẹ bí mật hạ
lệnh, phái nó đến để giục cô kết hôn chứ?
Nhưng
cảm giác quan tâm này thật sự rất tuyệt, khóe miệng Chung Tình cười mỗi lúc một
sâu, về nhà thật tốt.
***
Sáng
sớm hôm sau, Chung Tình ăn mặc chỉnh tề, lái xe đến công ty Sĩ Đạt.
Đi vào
tòa nhà, cô nhìn thấy rất nhiều người đứng đợi thang máy. Chung Tình đứng phía
sau mọi người, hiện giờ còn sớm, cô cũng không nóng vội.
Thang
máy đến, cả đám người lao vào trong. Chung Tình đành phải đợi lần tiếp theo.
Thang máy lại xuống lần nữa, Chung Tình đi vào, hoàn hảo, vẫn còn một chỗ ở
cuối. Chung Tình đứng thẳng lưng, không gian này quả thật quá nhỏ, vai chạm vai
chân chạm chân, cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Cửa
thang máy chậm rãi đóng lại, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng la hét: “Chờ
chút, chờ chút!”
Chung
Tình phản xạ có điều kiện đưa tay nhấn nút mở cửa, ở nước ngoài đây là hành
động lịch sự khi đi thang máy. Cửa lại lần nữa mở ra, một bóng đen vụt vào, có
thể là chạy quá nhanh, không đứng vững, cả người đổ về trước mặt Chung Tình.
Chung
Tình dùng túi xách chắn phía trước, ngăn cách mình và người kia. Người đó vất
vả đứng thẳng lên, “Xin lỗi, xin lỗi.” Chung Tình lúc ấy mới nhìn rõ cậu ta,
thanh xuân chính mậu, đầu óc cô đột nhiên nhảy lên vài cái. Tuổi trẻ thật tốt.
Người
thanh niên kia đến bên cạnh Chung Tình, đứng song song với cô, nở nụ cười hối
lỗi, “Thật sự rất xin lỗi.” Chung Tình mỉm cười, “Không sao.” Xin lỗi là
có thể xong hết mọi việc, còn cần gì đến cảnh sát nữa? Cô hơi cười trong lòng,
đây là lời nói cửa miệng của Đạo Minh Tự trong “Vườn sao băng”. Cậu ta nói ba
lần xin lỗi, cô mới nhớ tới bộ phim này.
Lên
tầng hai mươi, cậu ta cùng cô đi ra khỏi thang máy. Chung Tình nhìn cậu, có
chút nghi hoặc, sau đó lại nhìn cậu vọt vào Sĩ Đạt, cô hiểu ra. Người này là
đồng nghiệp của cô.
Khi ông
chủ giới thiệu, cô thấy ánh mắt của cậu ta mở lớn, sau đó vươn tay ra, “Tôi là Chu
Cần, hoan nghênh chị.” Trái tim Chung Tình hơi nhảy lên, Chu Cần, tên thật có ý
nghĩa, cô không tự chủ nghĩ đến Chu Đồng.
Ông chủ
đưa cô đến bộ phận thiết kế, giới thiệu cô như một chuyên gia, cường điệu việc
cô đã làm ở nước ngoài. Chung Tình khiêm tốn nhìn ánh mắt kinh ngạc và hoài
nghi của đồng nghiệp. Công việc là cần thực lực chứ không dựa vào miệng, Chung
Tình một chút cũng không lo lắng mình bị nghi ngờ.
Ngày
đầu tiên, Chung Tình liền lãnh giáo sự nhiệt tình của người nào đó. Cậu em Chu
Cần đối với nhân viên mới thật sự là vô cùng quan tâm, 24 tuổi, thuộc bộ phận
chế tác. Chung Tình do dự không biết có nên nói tuổi của m cậu ấy biết hay
không, nếu cậu ấy muốn tìm một người chị lớn, cô không sao cả; còn nếu cậu nghĩ
muốn thể hiện với mỹ nữ, thì thật sự không cần. Nhiệt tình là tốt, nhưng tiếc
là cô không thích quá nhiệt tình. Vì vậy, khi Chu Cần nói vì chuyện buổi sáng
muốn mời cô đi ăn cơm, cô lịch sự từ chối. Ở nước ngoài gặp qua nhiều đàn ông
chủ động, nhưng ở trong nước, cô tin rằng nam nữ bình thường không thể nào ngay
từ lần gặp đầu tiên đã thân mật như quen biết ba năm được. Chu Cần mỉm cười
ngọt ngào đầy thất vọng mà đi về.
Mất ba
ngày, Chung tình tìm hiểu quy trình làm việc của công ty. Không quá phức tạp,
ngành thiết kế nói chung chỉ là một phân ngành. Mỗi người đều có một hạng mục
độc lập, trừ khi là một hạng mục lớn của công ty, mọi người mới cần hợp sức lại
làm. Mà danh tiếng Sĩ Đạt quả không chỉ là hư danh, nhận được hạng mục không
ít, ví dụ như thực hiện một buổi biểu diễn, giới thiệu và tiếp thị sản phẩm.
***
Khi
Chung Tình rảnh rỗi, mới chú ý suốt ba ngày nay luôn có ánh mắt chú ý nhìn cô.
Xem ra các đồng nghiệp nữ không hề chấp nhận cô, Chung Tình cười cười, trong
môi trường làm việc, không nhất định là cùng giới tính, có khi khác phái lại
càng dễ dàng thành bạn bè.
Chu Cần
tuy rằng bị Chung Tình cự tuyệt, lại vẫn như cũ không hề giảm nhiệt tình, thậm
chí còn dùng tình cảm bạn bè mời Chung Tình căn cơm trưa. Họ nghe ông chủ nói
cô mới từ nước ngoài về, đều xung phong nhận việc dẫn cô đi ăn món gì đó độc
đáo. Chung Tình hơi cười nghĩ, họ đều nhỏ tuổi hơn cô, vì sao lại đối tốt với
cô như vậy?
Cô cẩn
thận quan sát các nhân viên nữ trong công ty, hầu hết đều rất xinh đẹp, tuổi
cũng còn trẻ. Đám tiểu tử này không tán tỉnh mấy cô gái ấy, lại hứng thú với cô
như vậy. Sau đó, cô xem như hiểu ra, tính cách các cô nhân viên này đều rất
mạnh mẽ, ánh mắt cũng cao ngạo, nghe họ nói chuyện phiếm cũng hiểu được, họ
không có hứng thú với đám tiểu tử trước mắt, mà phải là những người cấp cao
trong công ty, tinh anh tài tuấn. Thì ra, bây giờ ánh mắt của các cô gái trẻ
đều rộng lớn như vậy. Chung Tình chỉ có thể lắc đầu thầm than. Chỉ là, cô trước
mắt còn muốn làm việc, không có kế hoạch yêu đương, mấy cậu nhóc này, xin hãy
nghỉ ngơi một chút đi!
***
Thật vất
vả, cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Chung
Tình đeo túi định ra ngoài. Tiêu Tố Tâm gọi cô lại, “Hôm nay không phải là được
nghỉ sao?” Chung Tình vừa đi giày vừa nói, “Con đến nhà Chu Đồng ạ.” Mẹ trầm
ngâm nghĩ một chút, “Được, đi sớm về sớm. Hôm nay Mạnh gia đến đây.” Chung Tình
ánh mắt trấn định, chậm rãi đứng lên, “Vâng ạ, con sẽ về sớm.” Biểu tình của
mẹ, có phải nói là Mạnh Tưởng cũng đến không?
Chung
Tình khẽ hôn lên má mẹ, “Con đi đây.” Nói xong xoay người đi.
Chung
Tình lại mang theo một đống thực phẩm dinh dưỡng vào Chu gia. Cũng không nghĩ
đến, ở Chu gia lại gặp phải một người ngoài ý muốn, Mạnh Tưởng.
Dì Chu
kéo cô vào trong phòng, Mạnh Tưởng đang cùng bác Chu chơi cờ vua, nhìn thấy cô
mỉm cười gật gật đầu. Chung Tình chào bác Chu, đặt đồ lên bàn, biểu tình có
chút khô khan. Trùng hợp như vậy, anh cũng đến thăm bố mẹ Chu Đồng.
Chung
Tình vào phòng bếp pha trà, lặng lẽ nói với dì Chu, “Sớm biết anh ấy đến, ngày
mai con mới đến.” Dì Chu vuốt vuốt đầu cô hỏi, “Vì sao?” “Như vậy thì, thứ bảy
và chủ nhật đều có người đến chơi với dì và bác.” Chung Tình nhẹ nhàng nói,
khóe mắt vụng trộm liếc ra ngoài. Nghe được tiếng bác Chu bên ngoài nói, “Cẩn
thận.” Dì Chu nở nụ cười, “Nếu hai đứa đồng ý, ngày mai lại cùng nhau đến.” Nói
xong liền kéo cô ra ngoài. Chung Tình nuốt xuống câu cuối cùng, lại cùng nhau
đến, tốt nhất là không cần.
Sáng
hôm đó, Mạnh Tưởng chơi cờ cùng bác Chu, Chung Tình ngồi nói chuyện với dì Chu,
ngẫu nhiên bác Chu và Mạnh Tưởng nói về cái gì, nhắc tới Chung Tình, Chung Tình
liền tham gia nói chuyện. Nếu không, cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh dì Chu, nghe
dì kể chuyện. Chung Tình đưa mắt ngắm nhìn Mạnh Tưởng, anh chuyên tâm chơi cờ
với bác Chu, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu cũng rất ôn hòa, tính tình chậm rãi,
cùng với con người vội vàng trước kia của anh thật sự rất khác. Chung Tình có
khi nghĩ đến ngẩn người, dì Chu gọi vài tiếng, cô mới
Sau đó,
thấy Mạnh Tưởng chơi luôn thua. Chung Tình cười cười, có lẽ anh cố ý thua,
người này chưa bao giờ dễ dàng nhận thua, bây giờ trưởng thành, đã học được cách
nhường nhịn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT