Trước
cửa một khách sạn năm sao cao cấp đông kín xe hôn lễ, có vẻ hôm nay lại có một
cặp đôi bắt đầu bước vào cuộc sống hạnh phúc. Khắp nơi tràn ngập tiếng hoan hô,
tiếng cười nói, khiến cho mọi người đều cảm nhận được chút tư vị ngọt ngào của
hạnh phúc.
Chung
Tình nhìn mẹ đứng bên cạnh, vừa đón khách, vừa giới thiệu mình, đột nhiên cảm
thấy có chút buồn cười. Cô không dám cười, vì đây là do tại cô mà ra.
“Đây là
Chung Tình à, đã lớn như vậy sao. Nếu gặp trên đường, có lẽ bác cũng không nhận
ra đấy.” Đây là bác hai, mẹ vừa giới thiệu như vậy. Chung Tình tao nhã mỉm
cười, “Cháu chào bác hai.” Thật sự không thể trách cô, ở nước ngoài mười năm,
họ hàng thân thích trong trí nhớ của cô đều dừng ở năm mười tám tuổi.
Bà
Chung - Tiêu Tố Tâm - vỗ vỗ trán Chung Tình, “Con bé này mấy hôm trước vừa mới
về, khi rảnh sẽ đến thăm các bác.”
Bác hai
cười nói, “Chung Tình xuất sắc được xuất ngoại, nhiều năm như vậy, bác còn nghĩ
đã định cư bên kia luôn. Cháu kết hôn chưa?”
Chung
Tình nhìn ánh mắt thân thiết của bác hai, nháy nháy mắt, “Chưa ạ.” Quả nhiên,
trở về nước vẫn còn có người quan tâm đến vấn đề cá nhân của cô.
Lập tức
trên mặt bác hai lộ ra vẻ lo lắng, “Cháu xem em cháu cũng đã kết hôn, cháu phải
nhanh lên mới được.” Chung Tình ôm mẹ, cùng đáp lời. Mẹ gọi người đưa bác hai
vào, sau đó vỗ nhẹ lên tay cô, “Đừng nghĩ nhiều, bố mẹ không thúc giục con.”
Chung Tình cảm động nhìn mẹ, “Con biết bố mẹ không ép buộc con.” Trước kia như
thế, hiện tại vẫn không thay đổi.
Chung
Tình buông tay mẹ, “Con đi xem Tiểu Duệ thế nào.” Nếu phải đứng đón tiếp họ
hàng thân thích, cô muốn đi xem chú rể của ngày hôm nay, em trai đáng yêu Chung
Duệ
Vừa ra
đến cửa, đã nhìn thấy Chung Duệ anh tuấn ôm cô dâu nói nhỏ vào tai, rất ngọt
ngào. Nhìn thấy cô, anh khẽ phất tay về hướng cô. Chung Tình đến gần, cẩn thận
xem xét, sau đó gật gật đầu, “Quả nhiên rất tuấn tú.” Chung Duệ miệng nhếch
lên, có vẻ đã sớm thành thói quen được người khác khen ngợi. Chung Tình lại nhìn
về phía cô dâu, không thể tin được Tiểu Duệ đã kết hôn, nó mới 26 tuổi. Khó
trách người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cô so với Tiểu Duệ lớn hơn
hai tuổi, cô chưa lấy chồng, mà em trai đã kết hôn trước, quả thật khiến người
ta quan tâm.
Chung
Duệ nhìn chị, ánh mắt chợt loé lên, kéo cô đến gần, hạ giọng nói nhỏ vào tai
cô, “Em vừa nhìn thấy anh Tưởng.”
Chung
Tình ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười, “Vậy à?” Chung Duệ kết hôn, anh không thể
nào không đến.
Chung
Duệ nhìn chị, nói nhanh, “Anh ấy ngồi cách xa chị, chắc là không thấy được.”
Chung
Tình cười khẽ, “Có cần như vậy không? Chị đâu có ăn thịt người.” Cô vỗ vỗ vai
em trai, xoay người đi vào.
Chung
Duệ nhìn bóng dáng chị, trong lòng thở dài, cô dâu giật nhẹ tay anh, làm sao
vậy? Một ngày vui như hôm nay, chuyện gì khiến anh thở dài? Chung Duệ mỉm cười
an ủi, không có việc gì. Ánh mắt anh hướng vào trong, hy vọng chị thật sự không
sao.
Chung
Tình mỉm cười bước vào trong, cô không hề cố ý tránh Mạnh Tưởng. Từ trước khi
quyết định về nước, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại anh, bố mẹ và Tiểu Duệ
quả thật là lo lắng quá nhiều, chuyện cũ năm ấy, cô không nói đến thì có lẽ anh
cũng đã quên. Không sao cả, gặp lại sẽ là bạn bè.
***
“Tiểu
Tình.”
Chung
Tình ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt, chậm rãi mỉm cườiMạnh Tưởng.”
Cô nhìn
người con trai vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt, trong trí nhớ hiện lên
hình ảnh so sánh. Quả nhiên, thời gian dễ dàng thay đổi một người. Anh trưởng
thành hơn, khoé mắt mang một chút tang thương, khuôn mặt góc cạnh như tôn thêm
vẻ nam tính của anh. Hơn nữa đôi mắt kia, ngoài hàng lông mi dày vẫn như cũ,
ánh mắt thâm trầm u uẩn đối với cô hoàn toàn xa lạ. Cô khẽ cười trong lòng,
trước kia anh không như vậy, hoàn toàn không phải.
Mạnh
Tưởng ôn hoà nở nụ cười, “Em khoẻ không?” Trong lúc cô quan sát anh, anh cũng
thầm đánh giá cô.
Chung
Tình hơi sững lại trong nháy mắt, gật gật đầu, “Khoẻ lắm.” So với tưởng tượng
của cô, họ gặp lại có vẻ khá bình thường.
“Em về
bao lâu?” Mạnh Tưởng vẫn nhìn cô, mỉm cười.
Ánh mắt
Chung Tình chợt loé lên, mỉm cười, “Còn tuỳ tình hình.” Câu trả lời ba phải,
đáp án thế nào cũng được, không phải cô không muốn trả lời, mà là do chính cô
cũng chưa nghĩ ra.
Mạnh
Tưởng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Hy vọng có cơ hội ngồi với nhau.” Giọng
anh bình thản, không có chút miễn cưỡng nào. Cô gật gật đầu, “Vâng.”
Ánh mắt
Mạnh Tưởng hướng về phía sau cô, lễ phép chào, “Mẹ nuôi.” Tiêu Tố Tâm đi tới
bên cạnh Chung Tình, ôm eo cô, gật gật đầu với Mạnh Tưởng, “Mạnh Tưởng, bố mẹ
con đâu?” Mạnh Tưởng nhìn ra sau lưng, “Ở bên trong ạ.” Nói xong mắt nhìn Chung
Tình, nhưng lại nói với Tiêu Tố Tâm, “Mẹ nuôi, mẹ ở đây, con vào trước.” Nói
xong xoay người bước vào phòng tiệc.
Chung
Tình cảm giác mẹ ôm xiết lấy eo mình, cô nhìn mẹ, khuôn mặt bà có chút lo lắng,
“Hôm nay là hôn lễ của Tiểu Duệ, Mạnh Gia chắc chắn sẽ đến.” Chung Tình cười
cười, “Vậy cũng tốt, con đã lâu không gặp bố nuôi, mẹ nuôi, con thật sự rất nhớ
họ.” Tiêu Tố Tâm kéo tay Chung Tình, “Nếu con có thể phớt lờ Mạnh Tưởng, chúng
ta đi chào họ.” Bà không muốn con gái mất v
Chung
Tình xoay người ôm hai vai mẹ, thật tình nói, “Mẹ, mọi người đừng lo lắng. Bọn
con không sao, vừa rồi có hàn huyên một chút, mẹ cứ yên tâm.” Biết người nhà
đều lo lắng cho cô, sợ cô trở về không thoải mái. Kỳ thật căn bản không có,
không biết là vì đã lâu không gặp, hay vì hình bóng anh trong lòng cô đã phai
nhạt dần, cô thật sự có thể cùng anh bình thản hỏi thăm nhau.
“Tiểu
Tình,” Tiêu Tố Tâm nhìn cô, “Nó biết con sẽ không đi nữa chứ?” Chạm mặt một hai
lần không phải vấn đề, nếu Tiểu Tình quyết định về nước, cơ hội hai người chạm
mặt nhau rất nhiều, bà lo lắng Tiểu Tình sẽ khó xử.
“Anh ấy
không biết.” Chuyện này có bắt buộc phải nói cho anh biết không? Sau này chạm
mặt, tự nhiên sẽ biết.
Tiêu Tố
Tâm thở dài, “Tóm lại một câu, không nên miễn cưỡng chính mình.” Nhìn Chung
Tình cười cười gật đầu, Tiêu Tố Tâm cũng không nói thêm nữa. Chuyện bọn
trẻ, họ không nên xen vào sâu quá, về sau thế nào cũng tuỳ thuộc vào duyên phận
của hai đứa, chỉ hi vọng sẽ không giống như trước đây nữa.
Đêm đó,
Mạnh Tưởng và Chung Tình không có cơ hội nói chuyện nữa. Bởi vì bố mẹ hai nhà
Mạnh Chung kết hợp rất ăn ý, che chắn giữa họ, không cho họ có cơ hội nói
chuyện.
Chung
Tình ngẫu nhiên đảo mắt, nhìn thấy Mạnh Tưởng cười thanh nhã, cô bỗng hoảng
hốt, đây là anh sao? Một Mạnh Tưởng duy ngã độc tôn, tự nhiên lại có ngày thu
bớt khí phách, tạo cho người ta cảm giác ôn hoà. Chung Tình cười cười, mấy lần
đối mặt đêm nay, hình ảnh anh trong trí nhớ cô đã thay đổi một chút, anh hiện
tại thâm trầm như biển sâu, hơn nữa cặp mắt kia, nhìn không ra một tia khí thế
bức người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT