Chung
Tình từng vô số lần tự hỏi mình, nếu bố mẹ cô và bố mẹ Mạnh Tưởng không phải
bạn thân, cô không cùng lớn lên với anh, liệu cô có thể coi anh như người vô
hình không? Nhưng tất cả đều chỉ là “nếu”, mối nhân duyên của cô và anh từ khi
sinh ra đã được trói định, căn bản cô không thể né tránh.
Ánh
tịch dương như một đứa trẻ đã chơi mệt mỏi, phát ra những ánh sáng ấm áp màu
cam nhạt, xuyên qua những nhánh cây cổ thụ, chiếu xuống khoảng sân rộng, tạo
nên một vầng sáng tuyệt đẹp.
Chung
Tình ngồi trên thanh xà ngang cao, chiếc quần hồng phấn để lộ đôi chân mảnh
khảnh và một đôi giày thể thao đã tuột dây, đung đưa. Cô hơi nhíu mày, lại nhìn
xuống đồng hồ trên cổ tay trái, kim đồng hồ đã chỉ 5 giờ 45, người cô chờ vẫn
chưa tới. Cô dùng sức nhai kẹo cao su trong miệng, thổi một quả bóng thật to,
như thổi toàn bộ buồn bực vào quả bóng ấy.
“Tình
Tình.” Một tiếng kêu to từ phía sau vang lên, Chung Tình hơi giật mình, bong
bóng vỡ vang lên tiếng bụp, dính vào da miệng, cô khó chịu kéo hết vào miệng,
bực tức người nào đó lần nào cũng dọa cô ở phía sau, khiến cô không thể khống
chế lực.
“Tình
Tình.” Không đợi cô quay đầu trừng anh, kẻ dọa người Mạnh Tưởng đã nhảy lên thanh
xà ngang, ngồi song song với cô, “Đang đợi anh à?”
Chung
Tình liếc mắt, “Anh không phải học bù sao?” Anh đã năm thứ ba, mỗi ngày đều
phải học bù đến tám giờ. Cô lại khá thoải mái, mỗi ngày đều tan học đúng giờ.
“Đúng
vậy, phiền chết được, bổ cái quỷ gì, mấy cái thứ y anh đều đã biết rồi.” Anh
rất ghét học bù, khiến anh không thể đưa Tình Tình về nhà. “Anh đang định đi ăn
cái gì, xa xa nhìn giống em, nên đi tới đây. Quả nhiên chúng ta có thần giao
cách cảm, xa như vậy anh đã nhận ra em.” Anh đắc ý cười.
Chung
Tình không chịu nổi trừng mắt liếc anh một cái, lấy trong túi một cái khăn giấy
định nhả kẹo cao su trong miệng ra, Mạnh Tưởng đã lấy ra, đưa tới trước mặt cô,
“Con gái đừng có ăn kẹo cao su, khó coi lắm.” Chung Tình nhả kẹo cao su ra,
liếc mắt nhìn anh, mỉm cười nói, “Em thích.” Rất khó chịu khi anh cái gì cũng
quản, so với bố cô còn phiền hơn.
Mạnh
Tưởng nhìn cô mỉm cười không nói, cô luôn phản đối đề nghị của anh. Anh nhìn
xuống dưới đất, sau đó đột nhiên nhảy xuống, Chung Tình trong lòng vui vẻ, anh
phải đi đúng không? Bằng không, nếu lát nữa để anh nhìn thấy Chu Đồng, cô không
muốn anh khi dễ Chu Đồng. Mạnh Tưởng vừa chạm xuống đất, đứng trước mặt cô, sau
đó vô cùng tự nhiên buộc lại dây giày cho cô.
Chung
Tình ngẩn ra, ngơ ngác trừng mắt nhìn anh, một hồi lâu sau mới giật mình tỉnh
lại, đột nhiên thu chân lại, muốn rút ra khỏi tay anh. Giày trong chân theo tay
anh rơi ra, dây vẫn chưa được buộc, Mạnh Tưởng nhìn lên cô, “Đừng nhúc nhích,
vẫn chưa buộc chặt.” Nói xong, giữ lấy chân cô, tiếp tục làm chuyện chưa xong.
Mặt
Chung Tình nóng lên, đây là trường học, anh cư nhiên đứng ở giữa nơi này xỏ
giày cho cô. Chung Tình thẹn quá hóa giận, thấp giọng nói, “Anh còn chưa đi ăn
cơm à?” Cô hiện chỉ mong anh nhanh chóng rời đi, mỗi lần đều là như vậy, anh luôn
tự tiện chăm sóc cho cô, cô không phải đứa trẻ, không cần một người bảo mẫu như
anh.
Mạnh
Tưởng buộc dây giày xong, đưa mắt nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô, tâm tình rất
tốt, nở nụ cười, “Bây giờ sẽ đi, em về sớm một chút, xuống dưới đi.” Nói xong
đưa tay ra muốn ôm cô xuống dưới, Chung Tình lại vẫn không nhúc nhích. Cho xin
đi, anh đừng coi cô là đứa trẻ ba tuổi được không! Cô không cần anh ôm, hai tay
giữ lấy thanh xà ngang định nhảy xuống.
“Tiểu
Tình.” Một tiếng kêu to khiến cô dừng lại, cô đưa mắt lại, hưng phấn kêu to,
“Chu Đồng.” Người cô đang đợi, Chu Đồng đứng cách đó không xa. Mạnh Tưởng vừa
nghe thấy tên này, mặt chậm rãi tối lại, tên đầuợn chết này sao cứ như âm hồn
quấn lấy Tình Tình, chẳng lẽ hắn còn muốn nếm thử nắm đấm nữa? Anh chậm rãi xoay
người, mắt lạnh lẽo nhìn Chu Đồng.
Chu
Đồng đầu tiên hơi liếc mắt nhìn về phía Mạnh Tưởng, sau đó đi thẳng đến phía
Chung Tình. Chung Tình đưa tay ra, “Đỡ mình xuống.” Chu Đồng đưa tay, bế Chung
Tình xuống. Chung Tình ôm lấy cánh tay anh giận dỗi, “Sao lại lâu vậy?” Chu
Đồng mỉm cười, “Cậu nói sai vị trí.” Anh lấy từ túi xách ra một cuốn sách đưa
cho cô. A? Chung Tình đỏ mặt le lưỡi, lại nhớ nhầm. Cô và Chu Đồng khi tan học
đã đi đến cổng trường, cô mới phát hiện thiếu cuốn bài tập, định quay lại tìm,
Chu Đồng đề nghị cô ở lại chờ, anh quay lại tìm giúp cô. Chu Đồng nhìn bộ dáng
đáng yêu của cô, chỉ mỉm cười.
Mạnh
Tưởng nhìn hai người coi anh như không tồn tại mà đùa giỡn với nhau, mặt đen
như than, đi lại gần Chu Đồng, “Đầu óc ngu ngốc, làm việc gì cũng chậm chạp hơn
người bình thường.”
Mạnh
Tưởng muốn nói đến chính là người bị anh ghét nhất, Chu Đồng. Mỗi lần nhìn thấy
khuôn mặt bị thịt của Chu Đồng, anh lại không thích. Chu Đồng, người cao một
mét bảy, thể trọng khoảng tám mươi kg, không biết một bữa ăn bao nhiêu cơm mà
cơ thể lại thành hình vuông như vậy. Còn nữa, da hắn rất trắng, so với con gái
còn trắng hơn một chút, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông con trai, da lại trắng
hơn con gái, nhìn đã khiến người ta thấy chán ghét. Đầu óc ngu ngốc, nói chuyện
phản ứng đều chậm hơn người khác, khiến Mạnh Tưởng xem thường, lá gan còn rất
nhỏ, mỗi lần đều tránh ở sau lưng Tình Tình. Thật không rõ Chung Tình vì cái gì
lại thích ở cùng với hắn.
Chung
Tình trừng mắt liếc Mạnh Tưởng, “Nếu không đi ăn sẽ không kịp, đi nhanh đi.”
Nói xong kéo Chu Đồng ra khỏi cồng trường. Chung Tình đi bên cạnh Chu Đồng cười
khẽ, “Anh ấy đói bụng, thích nói bậy, chó điên bình thường vẫn như vậy.” Khuôn
mặt trầm lặng của Chu Đồng vừa nghe vậy lại chậm rãi cười, đôi mắt nhỏ trên
khuôn mặt béo híp lại. Chung Tình nhìn bộ dáng đáng yêu của anh, cũng cười. Chu
Đồng là một người thành thật, tính cách ôn hòa, không muốn tranh cãi với người
ta, nên mỗi lần người ta trêu chọc anh mập mạp, anh đều cười cho qua. Mạnh
Tưởng thật đáng giận, Chu Đồng không trêu chọc gì anh, anh mỗi lần gặp lại ác
ngôn như vậy. Dù sao khi Mạnh Tưởng bắt nạt Chu Đồng, cô lại bảo vệ anh, cô
tuyệt đối không để cho người “em gái” tốt nhất của mình chịu ủy khuất.
***
Mạnh
Tưởng nhìn bóng dáng hai người đi song song bên nhau, trong lòng tức giận. Anh
ngàn phòng vạn phòng, lại không nghĩ một tên đầu heo sẽ nhảy đến bên Tình Tình.
Thấy hai người đi bên nhau không một chút phù hợp, tên đầu heo kia thân thể béo
núc, khi đi đường lúc nào cũng run run, nhìn đã thấy muốn ói. Hơn nữa tính cách
của tên đầu heo, anh cũng thấy chán ghét, vô cùng ẻo lả, bất kể người ta nói
cái gì, đều gật đầu phụ họa, hoàn toàn không có một chút chính kiến, thật làm
mất mặt đàn ông con trai. Đặc biệt khi hắn ở bên người Tình Tình, luôn ngây ngô
cười, ánh mắt khi cười không thấy đâu, khiến Mạnh Tưởng lần nào cũng muốn đấm
vào khuôn mặt ấy một cái.
Tóm
lại, Mạnh Tưởng rất ghét Chu Đồng, vô cùng ghét. Lý do ghét, anh có thể tìm ra
đến ba trăm điều! Quan trọng nhất chính là, suốt thời tuổi thơ Tình Tình chỉ quấn
lấy anh, nhưng từ sau khi quen biết Chu Đồng ở tiểu học, Tình Tình lại không
thèm nhìn anh đến một cái! Chung Tình và Chu Đồng cùng học tiểu học, trung học,
thậm chí ở trung học còn ngồi chung một bàn. Mà Mạnh Tưởng lại lớn hơn hai tuổi
so với họ, cho nên, anh không thể giống như Chu Đồng mỗi ngày đều ở bên cạnh
Chung Tình. Khi lần đầu tiên Chung Tình nhắc đến cái tên Chu Đồng trước mặt
anh, anh đã bắt đầu chán ghét hắn, hoàn toàn vô lý mà chán ghét! Khi Chu Đồng
xuất hiện, khiến mối quan hệ giữa Chung Tình và Mạnh Tưởng vốn là hình tròn trở
thành hình tam giác. Anh không thích kẻ nào đoạt Tình Tình của anh, tên đầu heo
này lại càng không được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT