Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nguyệt Nhi đã bị sở Hạm gọi dậy, bắt buộc nàng thu thập hành lí đơn giản xong, liền đem nàng bỏ lên trên ngựa tốt đã được chuẩn bị ngoài Dực Khôn Điện.

Hắn dạng chân đến phía sau nàng, một người quân sĩ đưa qua một thanh trường thương.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn lấy binh khí, bất an trong lòng càng sâu, không biết hắn muốn mang nàng đi nơi nào.

Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tuấn mã phi như bay vội vã, một đường ra khỏi thành. Cũng không đi đường lớn, cứ hướng đường nhỏ đường tắt chạy như điên.

Như thế đến trưa, mới tới một dòng suối nhỏ biên dừng lại, đem nàng bỏ lại lưng ngựa, chính mình dắt ngựa, đến bên dòng suối cho ăn ngựa.

Chờ xử lý xong con ngựa tốt, mới lấy ra lương khô, sau khi đưa cho nàng một cái bánh màn thầu khô, tự động đi tới dưới gốc đại thụ dựa vào lớn miệng ăn lương khô.

Nguyệt Nhi nhìn thấy bộ dạng hắn ăn màn thầu, mặc dù không thể nói là ăn như hổ đói, nhưng cũng là thập phần thô lỗ, toàn bộ thần thái khó mà có thể nuốt trôi được, trường thương sáp ở bên cạnh hắn, liền trở thành một tướng quân trang nghiêm, không giận mà uy. Lần đầu tiên chính xác mà đem hắn và chiến tranh gắn liền lại với nhau.

Nhớ tới hắn ẩm thực thường ngày sinh hoạt, lại thập phần tiết kiệm, không có chút nào xa xỉ của đế vương. Muốn nói đôi lời với hắn, nhưng rồi lại nói khác đi: “Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào?”

“Mang ngươi đi xem, thành trì bị gia tốc của ngươi chiếm, cuộc sống của thành dân.” Hắn chỉ gặm màn thầu ăn, bình thản tự như muốn dẫn nàng đi xem pháo hoa.

“Ngươi không phải phải xuất chinh sao?” Nguyệt Nhi mơ hồ cảm thấy bất an, bất an này, rốt cuộc đến từ cái gì, nàng cũng không nói lên được.

Khóe miệng hắn rút rút, liếc mắt bành màn thầu trong tay nàng, “Ngươi hiện tại tốt nhất nên nắm chắc thời gian ăn hết đồ của ngươi, từ ngày hôm nay tới đêm mai, đừng hy vọng ta tiếp tục dừng lại cho ngươi dùng cơm.” Đứng dậy đi bên dòng suối tắm cho ngựa, làm cho con ngựa hạ nhiệt độ sau một khoảng thời gian dài chạy băng băng.

Nàng xem ra con ngựa kia so với nàng địa vị hơn nhiều lắm:”Ngươi đối với ta vì cái gì không thể tôn trọng giống như với ngựa của ngươi?”

Hắn quay đầu lại.Quẳng ra một cái liếc khinh thường.”Ngựa này là bạn của ta.Còn ngươi thì sao?”

“Ta. . .” Nguyệt Nhi cứng họng.

“Nha hoàn. Nô tì!” Lại tiếp tục quay đầu lại trên tay chân thành làm lấy rất linh hoạt.

Nàng nhìn chằm chằm cái ót kia. Hận không thể nhặt lên một tảng đá,cứ như vậy ném qua. Kết quả coi màn thầu trở thành hắn, từng ngụm từng ngụm, hung hăng gặm.

Hắn nơi khóe mắt đã nhìn thấy bộ dáng của nàng. Lắc đầu cười.

Kế tiếp, hai người không kể ngày đêm, ngựa không dừng vó một đường vội đi.

Xa xa thấy một tòa thành trì, Sở Hạm mới ngừng lại, xoay qua tiến vào vùng rừng rậm phụ cận, xuống ngựa, tựa vào trên cây to nhắm mắt nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Nguyệt Nhi nhìn thành trì mơ hồ xa xa kia, “Phía trước là địa phương nào?”

“Uyển Thành.” Hắn cũng không trợn mắt, trên mặt nhìn không ra một tia biểu cảm biến hóa, “Ngươi tốt nhất thừa lúc hiện tại ngủ một giấc cho tốt, đến buổi tối, ngươi muốn ngủ cũng ngủ không được.”

“Ngươi vì sao phải dẫn ta tới người này?”

Sở Hạm đưa tay gối dưới đầu, gập lại, gấp một chân, ngửa mặt lên trời nằm vật xuống, không để ý tới Nguyệt Nhi.

“Uy, ngươi. . .” Nguyệt Nhi đưa chân đá đá bắp chân của hắn, “Ngươi không trả lời vấn đề của ta.”

“Xem ra ngươi thật sự nên đi học một ít xem nha hoàn cũng chủ nhân nói chuyện là như thế nào.” Hắn không chút để ý, tựa hồ ngại Nguyệt Nhi quấy rầy hắn nghỉ ngơi.

Nguyệt Nhi giống như bị điểm huyệt nín thở, đứng dậy bước đi.

Vừa đi ra vài bước, “Sưu” một tiếng, bước chân bị giữ chặt, không bước đi được, mũi trường thương của hắn xuyên qua ống quần nàng cắm chặt trên mặt đất, cái chuôi thương không ngừng run rẩy.

“Không được rời khỏi ta trong vòng ba bước.” Phía sau truyền đến thanh âm u ám.”Đem thương mang tới đây.”

Nguyệt Nhi ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn thấy hắn giống như mí mắt chưa từng nâng lên hạ xuống, càng khỏi nói tư thế có chút gì thay đổi. Miễn cưỡng tìm cách nở nụ cười, “Ngươi thương pháp thật chuẩn..”

Nghe thấy tiếng hắn ngủ hít thở trầm ổn.

Nàng cũng không dám tiếp tục vội vàng, người nam nhân này thực sự quá đáng sợ.

Thành thật cầm lấy trường thương, thương này lại thập phần trầm trọng, mất rất nhiều sức lực, mới kéo được tới bên cạnh hắn, nặng nề mà vứt trên mặt đất, ngồi co quắp ở bên cạnh hắn, thở hổn hển.

Ban đêm. . . . Nguyệt hắc phong cao (cái này ta k hiểu ai giải thích giùm ta với). . . .

Sở Hạm đem ngựa ở lại trong rừng cây, tùy ý tự do ăn cỏ, duỗi cánh tay ra đem Nguyệt Nhi giữ lại trong lồng ngực, thuận tay điểm huyệt nói của nàng.

Nguyệt Nhi tay không thể động, miệng không thể nói, chỉ có thể mở to hai mắt trừng mắt hắn, thật sự đoán không ra tên ma quỷ này sẽ làm gì đối với nàng.

Sở Hạm mang theo nàng như quỷ mỵ lấn đến gần uyển thành, vòng qua tuần tra, nhảy vọt vào trong thành.

Nàng thật sự không thể tin được, hắn là một quân vương cao cao tại thượng lại có thân thủ như thế, mang theo một người, vẫn tự nhiên đi lại.

Ở trong thành vòng qua mấy cái ngã tư, xa xa thấy phía trước được một đám đuốc chiếu lên sáng như hừng đông.

Sở Hạm lướt nhẹ nhảy lên một cái nóc nhà bị che bóng, phục cúi người, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Ngươi mở to mắt thấy rõ ràng.”

Nguyệt Nhi nghi hoặc nhìn về chỗ có ánh sáng, chỉ thấy một ít quan binh đang đào móc một hố to, bên cạnh trói rất nhiều người cách ăn mặc nhìn có vẻ là dân chúng, một nam tử ăn mặc như võ tướng, đang ở chính giữa.

Kiểm tra rồi đẩy ra một nữ tử còn trẻ tuổi, Đem những cô gái kia theo tư sắc phân chia ra, chọn ra một ít tư sắc tốt hơn, dương dương tự đắc, “Chỗ này mang đi dâng cho Vương gia, còn lại thưởng theo công lao của các tướng sĩ.”

Phía dưới một trận hoan hô, những cô gái kia khóc sướt mướt hung hăng bị lôi đi. Phụ cận truyền đến thanh âm của nam nhân, cùng tiếng kêu khóc ré lên của những nữ tử.

Nguyệt Nhi nghi hoặc nhìn về phía Sở Hạm, người phía sau mếch môi lên, mặt trầm lặng đen như đáy nồi, trong mắt lóe dày đặc lửa giận.”Thấy được sao?” Hắn chỉ phía dưới, “Đó chính là binh lính của phụ thân ngươi.”

“Bọn hắn không phải của cha ta.” Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, hai gò má có chút quật cường.

Sở Hạm hừ lạnh một tiếng, người nhẹ nhàng rời đi, bỏ lại nàng một mình ở trên nóc nhà.

Tên sĩ quan kia lại nhìn hướng những tráng dân đang bị trói kia, vung tay lên, “Giết.”

Tức khắc, dân chúng tại chỗ này, đao quang huyết ảnh, xen lẫn theo tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống.

Trước mắt cảnh tượng thê thảm Nguyệt Nhi cả kinh há to miệng, thậm chí đã quên nhắm mắt lại. Nghĩ muốn lên tiếng bắt bọn chúng dừng lại, một câu có thể nói cũng không kêu ra được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy,nước mắt đau lòng nhìn dân chúng bị hại chịu khổ.

Chờ một người dân chúng cuối cùng ngã xuống, sĩ quan xoay người lại, đi vào phía sau đại trạch (nhà lớn) trong nháy mắt, Nguyệt Nhi thấy rõ hình dạng của hắn,cũng là phó tướng của phụ thân.

Giờ khắc này, Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy bỗng dưng hoa mắt. . . Bên tai vang lên thanh âm của hắn lặp đi lặp lại, mà khi năm xưa bị phụ thân ngươi chiếm đi thành trì Sở Quốc, lăng nhục phụ nữ và trẻ em, huyết tẩy thành dân, chuyện gì cũng đều làm hết.

Hắn nói là thật sao, lại là thật sự. . . . Nguyệt Nhi không muốn tin tưởng, nhưng trước mắt máu chảy thành sông bắt nàng không thể phủ nhận. Cắn môi dưới,khóc không tiếng động. Vì sao phải chiến tranh, vì sao phải tàn nhẫn như vậy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bị người cuốn tiến vào trong lòng, phi thân rời xa Uyển Thành, nàng theo hương vị quen thuộc trên người hắn kia, mới biết người tới là người nào.

Sở Hạm gọi con ngựa, nhảy lên ngựa, mới giải huyệt nói cho nàng.

Nguyệt Nhi rốt cuộc cùng không có cách nào đè nén tiếng nội tâm sợ hãi cùng bi thống xuống, nằm ở trong lòng ngực của hắn lên tiếng khóc lớn, đánh hắn, “Ngươi vì sao phải mang ta tới chỗ như thế? Vì sao phải bắt ta đi xem những chuyện này?”

“Đây là chiến tranh.” Sở Hạm bát ngờ không đem nàng đẩy ra, đem nắm cánh tay nàng thật chặt, hắn biết nàng sợ hãi, sinh trưởng ở trong thâm cung đại viện nàng làm sao có thể biết chiến tranh tàn nhẫn, “Bị giết hại chính là dân chúng Uyển Thành.”

“Các ngươi vì sao phải tàn nhẫn như vậy, dân chúng có tội gì? Vì sao phải chịu vận hạn khổ như thế?” Nguyệt Nhi bắt đầu từ giờ khắc này, đã bắt đầu thù hận chiến tranh.

“Đây không phải là lính của ta.” Sở Hạm đè nén lửa giận trong nội tâm, gầm nhẹ lên, cầm thật chặt dây cương trong tay, đốt ngón tay đã muốn trắng toát.

Sau hừng đông, bọn họ vào một khu nhà tạm thời dựng làm quân doanh.

Một người quan quân mặc giáp trụ chào đón, “Tình hình quân địch có thể tra xét tốt?”

Sở Hạm gật gật đầu, Nguyệt Nhi mới biết, hắn tiến vào Uyển Thành là vì tra xét tình hình quân địch.

Nguyệt Nhi bị Sở Hạm thô lỗ ném cho hai tên binh lính, nhìn thấy hắn và sĩ quan kia xoay người rời đi.

Nàng bị bắt ổn định trên xe trống trận của quân đội, có thể xem tất cả tình hình quân đội.

“Sở Vương đâu?” Nàng quay người hướng nhìn xung quanh, rất nhiều đội ngũ theo như hình trận bày ra.

“Sở Vương đang mang binh công thành.” Binh lính phụ trách trông coi nàng mặc dù giống như không thích phản ứng của nàng, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Công thành? Uyển thành?” Nguyệt Nhi trong lòng rét lạnh, một màn tối qua chứng kiến hiện rõ mồn một trước mắt.

Binh lính nhìn về hướng tiền phương, cả đội quân trừ bỏ tiếng bước chân cùng tiếng ngựa hí, yên tĩnh nghe không được một tiếng thanh âm, có thể thấy được kỉ luật quân đội vô cùng chặt chẽ cẩn thận.

Trông hướng tiền phương, thân ảnh một người mặc ngân giáp màu đen, gió thổi áo cừu tung bay, cao lớn thoăn thoắt cưỡi trên hãn huyết bảo mã, huy động trường thương, gạt ra tên bắn trên tường thành phóng tới, dũng mạnh tựa như một thiên tướng, tới dưới thành, bỏ lại ngựa mang theo quân lính chống lại vũ tiễn cự thạch (mưa tên, đá lớn), xông lên tường thành. Không ngừng có người bị tên loạn bay trúng, đá lớn đánh trúng ngã nhào khỏi thang tre, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt…

Nguyệt Nhi trái tim nháy mặt níu chặt, là hắn, đó là hắn… Mùi tên kia bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua lồng ngực của hắn.

Tuy rằng đã nghe Quyền Quý nói qua. Hắn mang binh đi đánh giặc luôn đi đầu xông lên phía trước, nhưng tận mắt chứng kiến mới cảm thấy khác biệt, thương lên thương xuống, hòa vào trong ánh đao huyết vũ (mưa máu), quyết đoán dũng mãnh, giờ khắc này, nàng đã rõ ràng rồi, cái gì là nam nhi chân chính, cái gì là nhân vật anh hùng. Trong lòng hiện ra nam nhi kia ở trên mắt, thật lâu không thể đồng thời hạ xuống, đối với hắn cảm phục thật sâu. Có thể nhiều năm luôn tiên phong phía trước, vào sinh ra tử mà sống sót, cũng chỉ có thể dùng một từ “Dùng mãnh” để hình dung.

Thi thể trúng tên trên ngựa, máu tươi nhuộm đầy đất, không khí tất cả đều nồng đậm mùi máu tươi… Nhìn xa tất cả đều là giết chóc vô tình…

Giờ khắc này, không có sợ hãi, chỉ có tâm càng ngày càng lạnh, không muốn chiến trang, nàng không muốn chiến tranh…

Tay nhỏ bé túm chặt lấy góc áo, chẳng biết từ khi nào đã đem góc áo vò nát!

Kế tiếp chính là không ngừng không nghỉ lo lắng chờ đợi, là chờ hắn thắng, hay chờ hắn bại, nàng không biết.

Ngay tại lúc nàng cảm thấy phổi cũng ép chặt lại, cũng không cách nào thừa nhận sự khẩn trương cùng lo lắng của nàng,

“Sở Vương giành thắng lợi!” Bọn lính hoan hô nhảy tiến lên phía trước, không khí tĩnh mịch cũng trở nên náo nhiệt.

Mà Nguyệt Nhi bị quân đội áp giải vào Uyển Thành, mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, cửa thành hiện ra đầu của phụ thân viên phó tướng rõ ràng tối qua chứng kiến giết hại thành dân.

Tâm chậm rãi trầm xuống, ngày hôm nay có phải cũng là một tràng giết chóc hay không.

Một binh sĩ nhìn nàng đang nhìn cái đầu trắng bệch nghiêm mặt: “Sở Vương muốn ngươi đi hầu hạ.”

Trên Khuôn mặt đẹp tuyệt nhỏ nhắn, lộ ra nụ cười buồn bã, lòng đang nhỏ máu, hắn cuối cùng là muốn dùng nàng để giải trí dưới tay tướng sĩ.

Đờ đẫn đi theo phía sau binh lính, vào một khu nhà đại viện.

Vừa nghe thấy thanh âm sang sảng của hắn, Nguyệt Nhi như con nhím Dựng thẳng các mũi lông nhọn bảo vệ mình, hai tay nắm chặt, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng.

Sở Hạm quay đầu lại đã gặp bộ dáng khẩn trương của nàng, không khỏi cười, giữa nụ cười kia lại lộ vài phần chua sót, lại tiếp tục quay đầu cùng các tướng sĩ uống rượu.

Hắn đã cởi ngân giáp xuống, nhưng sát trường(???) cùng oai hùng không cách nào hủy diệt được ở trong đầu nàng, hắn lúc này để nàng nhìn thấy cùng trước kia quá mức không giống.

Nguyệt Nhi lẳng lặng nhìn thấy hắn, nguyên lai hắn cùng với các tướng sĩ của hắn ở cùng nhay, là cười yêu mến như thế.

Bị người phía sau đẩy gục về phía trước, trước khi ngã xuống đất, bị hắn một phen nhắc tới: “Theo giúp ta uống rượu”. Nói xong hắn liền cầm lấy vò rượu, dẫn đầu uống một hớp lớn, rượu theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo, vô tình dùng ống tay áo lau đi vết rượu, đem vò rượu đưa cho nàng.

“Ta sẽ không uống.” Nguyệt Nhi nhanh mím chặt môi. Trong kẽ răng hừ vài tiếng, đem mặt quay hướng qua một bên.

Thái độ của nàng tồi tệ vốn đã ở trong dự liệu của hắn, chính là khẽ giơ giơ lên một bên lông mày.

Tướng sĩ xung quanh hống lên cười rộ: “Xem ra Sở Vương chúng ta ở trên chiến trường bách chiến bách thắng, chém biết bao nhiêu đầu tướng địch, là mộ Chiến thần, lại không trị được một nha hoàn của chính mình. Ha Ha Ha.” Hoàn toàn cùng hắn nói cười không kiêng kị, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ nghĩ tới, người bị bọn hắn giễu cợt là chỉ huy thiên quân vạn mã bách chiến sa trường Sở Vương.

Sở Hạm hoi sững sờ một lát, cười ha ha: “Bọn người các ngươi kia.” Liền cầm vò rượu lên uống một hớp lớn, liếc lên Nguyệt Nhi: “Thật sẽ không uống?”

Nguyệt Nhi cắn chặt cánh môi. Im lặng không nói.

Hắn thấy nàng không trả lời, lắc đầu thở dài: “Ta đây mới vừa đánh thắng trận, đang cao hứng, ngươi không theo giúp ta uống rượu, thắng lợi vui sướng liền thiếu vài phần, lại không tiếc nuối. . . Nay trời liền để ta làm thầy dạy vỡ lòng cho ngươi, như thế nào?”

Vừa dứt lời, cánh tay dài duỗi ra, cực nhanh đem nàng cuốn vào trong lòng, đầu hơi hướng lên rót hết một ngụm lớn liệt tửu (rượu mạnh) vào trong miệng, cúi đầu một phát, đói với miệng nhỏ của nàng còn không kịp phản ứng đột nhiên áp chế…

Nguyệt Nhi kinh hoảng khi bị liệt tửu rót vào, chua cay vô cùng, trong miệng một cỗ nhiệt khí giống như có sinh mạng, hướng nàng đánh tới, lại khiến nàng cảm nhận bọn hắn chiến thắng thêm ngàn vạn hào hùng.

Chung quanh lại một trận cười vang: “ Sở Vương, ngươi cái này không đúng, chúng ta uống rượu suông, ngươi lại có mỹ nhân cùng với rượu ngon.” Một nhóm binh lính đứng bên cũng cười theo.

Sở Hạm ha ha cười, “Uống rượu, uống rượu! Cần ôm, về nhà ôm lão bà đi.”

“Ngươi. . .” Nguyệt Nhi trừng mắt căm tức, hai tay dùng sức đẩy ra, lại bị cánh tay cường tráng của hắn kháo chặt chẽ ở trong lòng, không có tí ti gì nhúc nhích.

“Ta, ta cái gì?” Sở Hạm cười đinh đinh chăm chú nhìn nàng, một tay lau đi giọt rượu bên môi nàng, con ngươi đen hiện lên đau đớn: “Cảm giác liệt tửu này như thế nào, người xưa trong lúc thương tâm, không thì làm sao mà nấu thành liệt tửu như vậy.”

Nói xong, yên lặng buông tay ra, lại cùng các tướng sĩ uống rượu. nhìn thì thấy hào sảng, nhưng lại lộ ra thê lương buồn bã.

Nguyệt Nhi thoát khỏi bị hắn nắm trong tay, lại trần mặc, nàng biết hắn tại vì làm chết những thành dân khổ sở, chịu đựng mùi rượu quay về trừng mắt nhìn hắn, hắn cho là vô lễ cũng không để ý.

Rốt cuộc một nam tử kiên cường, cũng sẽ có một khu vực mềm mỏng bất khả xâm phạm, một khi xúc động, sẽ bùng lên không ngừng, quan tâm thì thực ôn nhu, có khi cũng cần một ly chè chén giải sầu.

Mà nàng chính là khổ tâm của hắn, hắn từng hăng hái, sẽ không vì bất cứ nữ nhân nào xúc động, chính là nàng lại khiến cho hắn thay đổi tâm trí.

Nguyên tưởng rằng mượn thù hận quốc gia có thể chống đỡ lấy nhi nữ tình trường, chính là thử qua mới biết, tâm đối với nàng đã sâu vô cùng.

Ngay tại thời điểm lòng nàng đóng băng đang chậm rãi hòa tan, một tướng sĩ tráng kiện đi tới, trên tay cầm một cái bao máu chảy đầm đìa, đem bao kia hướng lên trên bàn gỗ một chút, tiếp nhận vò rượu trong tay Sở Hạm uống một hớp lớn, mới chửi mát nói:”*** (chỗ này ta cũng chịu =.=), thằng nhãi này hóa trang thành dân chúng, ta đuổi tới thành nam, thiếu chút nữa không nhận ra hắn, cũng may tên gia hỏa này đi đường không có mắt, nhất thời té ngã bị ta chú ý tới, mới nhận ra được.”

Sở Hạm mỉm cười, lạnh nhạt nói, “Khổ cực, treo lên.”

Tướng sĩ này đem cái bao trên bàn, kéo rớt xuống trên mặt đất, hiện ra một cái đầu người vừa bị chặt bỏ, máu tươi còn chưa khô: “Người đâu, đi, treo lên, ***.”

Nguyệt Nhi mặt trở nên trắng bệch, cả kinh từng bước lui về phía sau, che mặt lên trong nháy mắt, lại vội đưa tay buông xuống, yên lặng nhìn thẳng cái đầu người, hét thảm một tiếng: “Không…”

Cài đầu người này chết không nhắm mắt, cũng là Nhị thúc của nàng Tuyên Thành Võ. ( edit đến đoạn này ta mắc ói quá, nghe tả ghê quá, ta lại mắc bệnh tưởng tượng >”)

Nàng từng bước một lui về phía sau, đẩy đám người ra, hướng ngoài đại viện chạy như điên.

Sở Hạm mắt thâm sâu phát lạnh, ý cười trên mặt biến mất, vỗ bàn, thân thể vọt lên phóng qua đỉnh đẩu nàng, đứng ở trước người nàng.

Nàng thu thế không được, một đầu tiến công trong lòng ngực của hắn.

Cánh tay hắn căng thẳng, đem nàng ôm vào trong ngực.

“Thả ta xuống dưới, ngươi chết tiệt, thả ta xuống dưới!” Nàng đấm đá loạn xạ, trong ý nghĩ một mảnh hỗn loạn.

“Đừng quên, ngươi là vì tuyên quốc thành dân làm nha hoàn lưu ở bên cạnh ta.” Hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay lại ôm càng chặt hơn.

Trên người hắn nồng mùi, hơn nữa trong nội tâm nàng sợ hãi cùng phẫn nộ, làm nàng cơ hồ ngạt thở, nhưng nghĩ đến thành dân Tuyên Quốc, tay đập loạn xạ buông xuống, trong lòng phẫn hận lại làm nội tâm nàng không thể bình ổn.

Sở Hạm đá văng ra một cái cửa gỗ khắc hoa, đơn chưởng quét rơi bút nghiên mực cuồn giấy trên bàn bên cửa sổ.

Đem vẻ mặt dại ra của Nguyệt Nhi phóng tới bên bàn, nhẹ nhảy lên bàn chân sau khom gối ngồi xuống, tựa vào cửa sổ, mạnh mẽ đem nàng khóa tại trong ngực:”Nguyệt Nhi, đây là chiến tranh. Trên chiến trường, không có ai hai tay không phải dính đầy máu tươi.”

Nguyệt Nhi đôi mắt đỏ lên, níu chặt quần áo hắn: “Không, các người không thể tàn nhẫn như vậy, hắn là thân thúc thúc của ta.”

“Hắn là thân thúc thúc của ngươi, hàng loạt dân tong thành bị hắn tàn sát kia là gì của dân chúng đây? Bọn họ không có con cái cha mẹ hay sao?” Sở hạm lớn tiếng hỏi lại.

Nàng dao động, qua một lúc lâu, hai hàng lệ trong mắt to cháy xuống: “Ta hiện tại chỉ là một nha hoàn, ngươi vì sao lại muốn ta chứng kiến chuyện này? Ta chỉ muốn sống thật yên lặng, không được sao? Vì cái gì ngươi không thể cách xa ta một chút?”

Hắn qua một lúc lâu, trường thở dài, “Nếu thả ngươi rời xa, ai thương lòng ta!”

Nàng đột nhiên cảm nhận được sâu trong tâm hồn hắn bất đắc dĩ cô đơn, cũng giống như nàng lúc này bất đắc dĩ như nhau. Vì thế thật sâu rung động, ai thương lòng ta? Bàn tay nhỏ bé níu chặt vạt áo hắn chậm rãi buông ra, đổi thành nhẹ nhàng đánh, đánh lên bộ ngực của hắn: “Ngươi vì sao phải tàn nhẫn như vậy? Vì cái gì phải đối với ta như vậy?”

Hắn chỉ là đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu nàng, mặc cho nàng đánh trúng.

Qua hồi lâu, khóc mệt nàng chậm rãi mềm tựa vào trên bả vai hắn, cánh tay hắn cố định ở trên eo nhỏ nhắn của nàng không chút nào thả lỏng.

Một trận gió thổi qua, không trung một đóa hoa bị thối bay rơi rụng, bay vào trong cửa sổ, đóa hoa rơi trên người bọn họ, có một cánh hoa nhe nhàng bay xuống đậu ở trên cánh môi đỏ tươi của nàng.

Hắn lẳng lặng nhìn, giờ phút này nàng giống như cánh hoa mềm mại, yếu ớt, làm mềm hóa trái tim sắt đá của hắn, cúi đầu xuống, khe khẽ đặt lên môi nàng cùng cánh hoa kia.

Nhẹ nhàng ngậm cánh hoa trong miệng, có vị chua sót của hoa, cũng như tâm bọn họ hiện tại.

Ánh mắt dừng ở trên môi nàng đẹp như cành hoa, mẩy mà mềm mại, bởi vì khóc mà run rẩy lên, bất lực mà hấp dẫn. Hắn hết thuốc chữa vì nàng mà sà xuống, khẽ thở dài, lại tiếp tục chậm rãi hôn xuống.

Trong miệng hắn mùi rượu cùng vị chua sót của nước hoa ăn mòn lên đầu óc nàng, nguyên bản hai người cực hận, lúc này lại cùng chính tình của đối phương đang sợ hãi mà bổ khuyết cho nội tâm vắng vẻ của chính mình.

Nàng dần dần chìm đắm trong cảm xúc ôn nhu bá đạo của hắn, chậm rãi rơi xuống! Giống như chỉ có vậy mới có thể thoát khỏi nội tâm bất lực cùng sợ hãi. Cũng chỉ có vậy mới có thể để cho hận ý trong lòng thoáng hạ thấp xuống.

Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi hơn nữa trên tinh thần đã bị kích thích thật lớn, phập phồng phập phồng, lại làm nàng ngất ở trên môi của hắn.

Hắn thương tiếc đem nàng phóng vào trong phòng đặt trên giường gỗ lớn, kéo qua chăn phủ lên người nàng nằm nghiêng, vẫn đem nàng ôm chặt. Tựa đầu chôn vùi bên trong nàng xinh đẹp, chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc mang nàng tới chỗ này, chứng kiến giết chóc nhiều như vậy, là đúng hay sai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play