Hai ngày không thấy Sở Hạm trở lại, mà trong cung
không khí cũng trở nên khẩn trương, Nguyệt Nhi không để ý đến chuyện bên ngoài
cũng đã nhận ra phàn nào không khí mang theo khí tức dị thường.
Tuy rằng vẫn cần cù chăm chỉ xử lý công việc trong
Dược Khôn Điện, nhưng tâm lại bay ra ngoài Dực Khôn Điện, muốn biết không khí
dị thường này là có truyện gì xảy ra, muốn biết hắn vì sao không trở lại. Đáng
tiếc mệnh lệnh của Sở Hạm, nàng không thể rời khỏi Dực Khôn Điện.
Cũng hoài nghi là hắn đã đã ngủ lại chỗ nữ nhân khác,
nghĩ đến đây, trong lòng liền tựa như bị mèo cào rất khó chịu, đứng ngồi không
yên, còn có vị chua xót mà nàng không hay biết.
Nhưng lại có cảm giác rằng hắn không phải là loại mê luyến nữ sắc mà không về.
Nắm cái chổi quét trên mặt đất bụi bậm, ánh mắt lại
luôn luôn nhìn về phía cửa trống rỗng.
Một trận nhẹ vô cùng tiếng bước chân hướng Dực Khôn
Điện đi tới, ngay cả Nguyệt Nhi chính mình cũng không biết vui mừng đã hiện ra
ở khóe miệng. Mong ngóng trông người đang rảo bước tiền đến trên sân.Trong nháy
mắt đang nhìn người tiến vào Dực Khôn Điện, kích động đến mức cơ hồ muốn nghênh
đón, nhưng khi thấy rõ người thì ý cười ở khóe miệng biến thành thất vọng chậm
rãi thu lại.Cúi chặt đầu, nhìn vào cái chổi huy động.
“Ngươi đang ở đây chờ người?” Tiếng bước chân ở bên
người nàng dừng lại.
Nguyệt Nhi hướng hắn hơi hơi nhăn trán, hành lễ, liền
kéo cái chổi rời khỏi.
“Nguyệt Nhi, ngươi thực không nhớ ta sao?”
Nguyệt Nhi dừng lại, quay đầu, liếc mắt thấy trong mắt
hiện lên sự chờ đợi của Cô Quân, thản nhiên gật đầu, “Nô tì nhớ rõ là Cô Quân
công tử.”
“Ý ta không phải như thế này.Người nhìn ta thật kĩ
xem. Thực sự không nhớ nổi sao?”
Nguyệt Nhi lại ngẩng đầu. Cẩn thận đánh giá Cô Quân.
Trên vầng trán mơ hồ có chút quen biết. Nhưng nhớ không mổi gặp qua tại nơi
nào.
Cô Quân nhìn thấy sự nghi hoặc ở trong mắt nàng. Cẩn
thận nêu lên.”Ngươi lúc trước đây. Có một lần leo cây hái trái cây. Phát hiện
ra ta đang ẩn nấp trên tàng cây…”
Nguyệt Nhi suy nghĩ chậm rãi bay xa. Qua thật lâu sau.
Cuối cùng đem trí nhớ cố định lại ở năm ấy khi nàng mười tuổi.
Nhớ rõ năm ấy trong cung xuất hiện một việc đại sự.
Phụ thân đánh trận thắng lớn. Chiếm lĩnh một thành trì Sở quốc. Bắt được tướng
lãnh quân địch. Nghe nói tướng lĩnh này năm đó là đệ đệ của Sở Vương.
Càng bất ngờ tại trong quân doanh năm đó còn cứu được
trở về một người em gái cùng cha khác mẹ là Uyển Linh công chúa mất tích mười
bốn năm về trước. Cùng trở về với Uyển Linh công chúa còn có nhi tử của nàng
mười bốn tuổi.
Nhưng đồng thời ngay lúc tướng lãnh của quân địch bị
chặt đầu thị chúng, Uyển Linh công chúa lại có thể tự sát, lưu lại một trang
huyết thư, nói không muốn một mình phu quân trên đường xuống hoàng tuyền cô đơn
tịch mịch, cầu Tuyên Vương đối xử tốt với con trai của nàng.
Tuyên vương thấy Uyển Linh đã gả cho tướng địch, lại
còn tự sát tuẫn táng theo hắn mà cảm thấy xấu hổ, hạ lệnh truy nã nhi tử của
Uyển Linh.
Tiểu nam hài mười bốn tuổi kia liền trốn ở trên cây
trong viện của Nguyệt Nhi, bị Nguyệt Nhi lên cây hái quả đúng lúc đụng phải. (
chuyện tình của chị toàn
bắt đầu từ cái cây ăn quả >”
Nguyệt Nhicản thương hắn không cha không mẹ, đem hắn
giả dạng thành nha hoàn, trộm đưa ra khỏi Tuyên Quốc.
Nghĩ vậy, Nguyệt Nhi đột nhiên ngẩng đầu, lại gần Cô
Quân, chẳng lẽ hắn chính là cái tiểu nam hài kia?”
Ta chính là nam hài được ngươi cho giả dạng nữ nhi đưa
ra khỏi Tuyên Quốc… Không có ngươi, ta không sống đến bây giờ.” Cô Quân nhìn
thấy Nguyệt Nhi, tiểu cô nương năm đó đã khôn lớn trở thành dung nhan tuyệt
sắc, chỉ nhìn thấy như vậy, trong tâm đã động vang thật lớn.
“Nguyên lai ngươi bỏ chạy về… Sở quốc.” Nguyệt Nhi lại
cúi đầu, những điều này đều là chuyện cũ, đã khôn còn trọng yếu nữa.
“Ta khi đó không chỗ nào có thể đi.” Cô Quân nhớ tới
chuyện cũ, cũng cảm thấy buồn bã.”Chỉ có đến cậy nhờ đường huynh của ta.”
“Đường huynh của ngươi?”
“Ân, chính là Sở Hạm.”
Nguyệt Nhi cực nhanh nhìn xem hắn, nguyên lai bọn họ
là đường huynh đệ.
“Bất quá khi đó bởi vì phụ thân ta bị Tuyên Vương
trảm, mà mẫu thân của ta là công chúa Tuyên Quốc, cho nên bọn hắn bài xích ta.
Ngày ấy tử khổ không thể tả,Sở Hạm lớn hơn ta hai tuổi nhưng được chúng tinh
ủng nguyệt (nhiều
người bao quanh) cũng coi như có chỗ dựa to
lơn..” Không chịu nổi khi nhớ lại chuyện cũ, làm con ngươi đẹp của hắn ảm đạm.
“Ngươi vì sao phải nói cho ta biếtđiều này?” Nguyệt
Nhi cảnh giác xem xét hắn kỹ lưỡng, chẳng lẽ hắn chạy tới chính là để nói cho
nàng biết điều này? Hắn là huynh đề của Sở Hạm, như vậy không phải nên cùng
mình đối địch sao?
“Nguyệt Nhi, ngươi không nên nhìn ta như vậy, mẫu thân
của ta là người Tuyên Quốc, ta có một nửa huyết thống là Tuyên Quốc, chúng ta
không phải kẻ địch.” Cô Quân lẳng lặng dừng trước nàng, “Hơn nữa ngươi đã cứu
ta, ta đối với ngươi cảm ơn vô cùng, chỉ cầu báo đáp không kịp, như thế nào lại
thương tổn ngươi?”
Nguyệt Nhi mí mắt hạ xuống, sau khi đến Sở Quốc, nhìn
qua đều là khuôn mặt lạnh như băng, trừ bỏ Quyền Quý đối với nàng thập phần ôn
hòa, những người khác nhìn thấy bọn nàng như thấy cừu nhân, làm sao từng có
người cũng với dung nhan như vậy nảy sinh quan hệ với nàng.
Nhưng bây giờ thì còn có thể thế nào, nàng chỉ là một
tù nô của Sở Hạm.
“Nguyệt Nhi, ta không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ ở
đây.” Lần đó sau khi rời đi ở bên dòng suối, hắn nghe nói nàng bị Nhã phu nhân
đánh đập.
“Ta không khổ, chỉ cần thành dân quả thật sống tốt, ta
không khổ.” Nguyệt Nhi khẽ cười khổ.
“Nguyệt Nhi, ngươi là một cô nương tốt, ta sẽ giúp
ngươi rời đi, thoát ly khỏi tù vây của Sở Hạm.” Cô Quân tiền lên từng bước cầm
lấy cánh tay nắm chặt cây chổi của nàng.
Nguyệt Nhi đột nhiên bừng tỉnh, vội giãy tay hắn, cái
chổi trong tay ngã trên mặt đất. Vội khom lưng xuống thu dọn, lại vừa lúc nắm
đến tay hắn cũng đang nắm lấy càn chổi dưới đất, bối rối rụt trở về, “Thực xin
lỗi.”
Cô Quân ngược lại cầm lấy tay nàng, con ngươi lóe ra
ánh sáng khác thường, “Nguyệt Nhi, ta luôn luôn chờ đợi một ngày sẽ gặp lại
ngươi.”
Nguyệt Nhi càng thêm bối rối rút tay ra, xoay người
quay đầu chạy, nàng không muốn cùng bất cứ người nào của Sở gia có quan hệ.
“Sở Hạm ngày mốt muốn dẫn quân xuất chinh, đây là cơ
hội tốt để ngươi rời đi.” Cô Quân ở phía sau kêu lên.
Nguyệt Nhi ngừng lại, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắn
phải xuất chinh sao? Ngày đó nàng giả ngủ, nghe hắn nói qua, đây không phải là
trò chơi ai cũng có khả năng, kẻ mạnh tồn tại, kẻ thua phải chết… .kẻ thua phải
chết… . Vạn nhất hắn bại… .
“Mấy ngày nay hắn đều ở trong quân doanh bố trí quan
đội, ngày mốt liền dẫn binh rời đi,bỏ thành, hắn đi rồi, ta sẽ an bài tốt hết
thảy, mang ngươi rời đi.” Cô Quân đuổi theo phía sau lưng nàng, không thôi khẽ
gọi.”Nguyệt Nhi, đây là cơ hội khó có được.”
Nàng xoay người, nhìn thẳng của hắn, “Ta đi rồi, hắn
trở về, chẳng lẽ không làm khó dễ ngươi?”
“Ngươi đây không cần phải lo lắng, ta tự có an bài.”
Cô Quân mày khẽ nhếch, sớm đã định liệu từ trước.
“Hắn lần này đi tới nơi nào?” Không biết tại sao, nghĩ
đến hắn sắp xuất chinh, lại tiếp tục bước trên con đường sinh tử, tâm không chủ
động được mà run rẩy, đau từng trận.
“Là Tuyên Quốc một mất một còn tập kích một thành trì
của Sở Quốc.”
Tuyên Quốc, Tâm của Nguyệt Nhi lại đột nhiên co rút
thật nhanh… . Quân sĩ còn lại của phụ thân.
“Nếu ta đi rồi, thành dân Tuyên Quốc ở tại Sở Quốc… .”
Nguyệt Nhi lắc đầu, không thể thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình bằng cách xây
lên từ tính mạng của thành dân Tuyên quốc.
“Thành dân không có việc gì, tin tưởng ta, ngươi rời
khỏi Sở Hạm, mới có thể triệu tập tướng sĩ còn lại của Tuyên quốc xây dựng lại
từ đầu.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Nguyệt Nhi giật mình, việc
này tuyệt không đơn giản.
“Nguyệt Nhi, ta không đành lòng nhìn thành dân của mẫu
thân ta chịu đủ sự bắt nạt của thành dân Sở Quốc.”
“Nhưng mà phụ thân ngươi rõ ràng chính là người Sở
Quốc.”
“Cho nên ta cũng sẽ không khoan dung người Sở Quốc bị
kẻ khác bắt nạt.”
Nguyệt Nhi u mê, không biết người trước mắt này rốt
cuộc muốn làm cái gì.
“Nguyệt Nhi, ngươi là một cô gái thiện lương, nếu có
một ngày, ngươi có thể dẫn dắt hai nước, đều sẽ là phúc khí của thành dan hai
nước. Tuyệt sẽ không giống như Sở Hạm là một bạo chúa vì dục vọng cá nhân của
mình mà làm loạn.
Nàng trầm mặc, qua một lúc lâu sau, nhỏ nhẹ nói:
“Ngươi hiểu lầm, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, thật sự không có khả năng trị
quốc. Ta chỉ muốn sống thật bình yên cả cuộc đời này.”
“Tốt, chúng ta không nói những chuyện này nữa, chờ
ngươi sau khi đi ra ngoài, chúng ta tiếp tục từ từ nói.” Hắn nhìn xem sắc trời,
đã là không còn sớm, sợ đụng phải Sở Hạm trở về, cáo từ rồi đi.
Cô Quân đi rồi, Nguyệt Nhi trong đầu rối như tơ vò,
trong chốc lát nghĩ cảnh giết chóc trên chiến trường, giống như chứng kiến hắn
thật trong vũng máu, đây chẳng phải là ý muốn của chính mình sao? Có thể vì phụ
thân báo thù. Trong chốc lát lại nghĩ tới rời đi, khi đó rời khỏi Nam Quận là
việc không thể không làm, hiện tại lại không thể tự nhiên một đi không trở lại.
Đang đem cằm đặt trên cán chổi chống giữ khỏi cánh tay
một cách ngây ngốc, phía sau phát ra một tiếng ho nhẹ.
Vội hoàn hồn, xoay người, “Quyền Quý.”
“Vương Phi, đang suy nghĩ gì lại nhập thần như thế,có
người đến đây cũng không biết.” Quyền quý nhìn thấy cái chổi trong tay nàng.,
“Thật sự là làm khó ngươi.”
“Ngươi cũng biết ta không phải Vương Phi, gọi ta
Nguyệt Nhi đi.” Nàng đến nơi này, cũng chỉ có thân cận với Quyền Quý.
Quyền quý mỉm cười, cũng không tranh luận, có phải là
Vương Phi hay không, cũng không phải nói là xong, lấy việc hiểu biết của hắn
với Sở Hạm, mặc dù là hiện tại hai người đang chọc tức nhau, làm nô tì này nọ,
nhưng Vương Phi thật sự vẫn là sớn hay muộn cũng sẽ trở về.
“Quyền quý, ngươi tìm ta có việc?”
“Ta là tới nói cho ngươi biết, Sở Vương ngày mốt liền
phải xuất chinh, phải rời khỏi đây vài ngày.”
Quyền quý nói chuyện vừa rồi đã được nghe Cô Quân nói
đến, không một chút cảm giác bất ngờ, “Hắn lần này đi, gặp nguy hiểm sao?”
“Mang binh đánh giặc, sao có thể không gặp nguy hiểm,
huống chi Sở Vương của chúng ta dùng binh từ trước đến nay đều xông pha lên
trước đầu tiên.”
“Cái gì? Ngươi nói hắn mang binh đi đánh giặc đều xông
lên phía trước đầu tiên?” Nguyệt Nhi một tiếng thét kinh hãi, nàng chỉ biết đế
vương xuất chinh đều ở phía sau chỉ huy.
“Uhm. Cũng là bởi vì như thế. Cho nên quân đội Sở
Vương mới có tinh thần của binh sĩ mạnh mẽ. Bách chiến bách thắng. Đây đều là
dùng máu của đế vương để khích lệ tinh thần binh sĩ.” Quyền quý kiêu hãnh vì
chủ nhân của hắn. Đồng thời trong mắt cũng lại xuất hiện những tia lo lắng.
Nguyệt Nhi hít một hơi lạnh thật sau vào trong
miệng.”Nói như vậy. Mỗi một trận chiến. Đều có thể lấy mạng của hắn?”
“Có thể nói như vậy. Nhưng ta tin tưởng thần minh sẽ
phù hộ Sở Vương của chúng ta.” Quyền quý nhìn thấy Nguyệt Nhi thất thần, khẽ
thở dài.”Ngươi muốn hắn thắng hay bại?”
Nàng trầm mặc. Nàng muốn hắn bại. Như vậy Tuyên Quốc
lại có thể trở về trong tay gia tộc của chính mình. Nhưng quân vương quốc gia
thua trận sẽ có kết quả như thế nào. Nàng nghĩ đến đây, kết quả ấy giống như
một thanh lợi khí (vũ khí sắc bén) cắm thật sau vào trong ngực nàng.
“Nguyệt Nhi. Sở Vương là một quân vương tốt. Ngươi vì
sao không thể buông thành kiến, cùng hắn nắm tay dẹp yên loạn lạc, làm cho
người dân có thể được cuộc sống an ổn.?”
Nguyệt Nhi khổ tâm cười thảm. Thù giết cha, vả lại là
một “thành kiến” có thể nói được rõ ràng? Bảo nàng cùng đao phủ giết cha cùng
giường chung gối. Nàng làm không được.
Quyền Quý thở dài, chắp tay sau đít rời đi.
Một đêm kia, nàng không biết chính mình vì sao cứ ngồi
ở trên ghế đã trước cửa Dực Khôn Điện, bình tĩnh nhìn cửa viện, thẳng đến canh
ba, vẫn không chịu trở về phòng.
Nàng biết rõ hắn đang chuẩn bị xuất chinh, sẽ không
trở về, nhưng vẫn chờ như vậy, rốt cuộc đã qua bao lâu, tựa vào trên cột đá ngủ
thật say.
Trong lúc ngủ mơ cảm thấy bị người ôm lấy, nàng ngửi
được hương vị quen thuộc của một nam nhân, nói mơ lên: “Sở Hạm!”
“Ta đây”. Thanh âm ôn nhu giống như sợ đánh thức nàng.
“Sở Hạm!”
“Ta đây!”
Nguyệt Nhi cánh môi mọng hơi hơi cong lên, lộ ra một
tia mỉm cười an tâm, đem thân thể lạnh lẽo co lại hướng về phía ấm áp.
Sở Hạm nhìn thấy nụ cười kia, ngây ngẩn cả người, hắn
cho tới bây giờ chua có nhìn thấy nàng cười, nụ cười kia kéo theo chỗ sâu nhất
trong nội tâm mà hắn chôn dấu dấy lên ngàn vạn sợi nhu tình.
Hắn không biết tại sao nàng lại ngủ ở trên mặt ghế đá
ngoài điện, nhưng theo thân thể lạnh như băng của nàng, cùng toàn thân đã đẫm
sương cũng biết nàng đã ở ngoài này rất lâu.
Đem nàng đặt lên trên giường lớn của hắn, cánh tay
chậm rãi rời khỏi thân thể còn đang ngủ của nàng, lại bị nàng túm lấy tay áo,
thì thào nói: “Ngươi không thể chết được a.”
Thân thể cao lớn nháy mắt cứng đờ, nàng đang lo lắng
cho hắn, nàng không phải hận hắn muốn chết, hàn ý trong mắt bỗng chốc bị hòa
tan, biến thành tình yêu nồng đậm. Cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang túm ở vạt áo
hắn, khuôn mặt nhỏ bé của nàng chậm rãi thả lỏng.
Đợi nàng ngủ được an ổn, nhẹ nhàng cởi quần áo của
nàng bị sướng làm ướt nhẹp, chỉ để lại nội y, kéo qua chăn mỏng nhẹ nhàng che
phủ lên, mới chuyển qua gian sau, lấy một thùng nước lạnh đổ lên đầu, áp chế
cảm giác vừa thấy nàng liền không thể tự khống chế.
Nguyệt Nhi mơ thấy cả thành giết chóc, Sở Hạm đứng ở
tường thành, vạn tiễn xuyên tâm, máu tươi nhuộm đỏ tường thành, sợ hãi bừng
tỉnh ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm thân người.
Thẳng tắp nhìn về phía trước, Sở Hạm khoác áo choàng
dài màu đen hoa văn chìm màu tối từ gian sau bước ra, ở sau người ẩm ướt rối
tung, mấy sợi tóc khẽ phật đến trán, làm hắn trên mặt lãnh lẽo lại tăng thêm
mấy phần dịu dàng, nước từng giọi từng giọt nhỏ trên bộ ngực, gợi cảm mà mị
hoặc. (xịt
máu mũi >”)
Hắn bắt gặp nàng trong mắt còn mang theo sợ hãi từ cơn
ác mộng, bước nhanh đến bên giường,đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang
sững sờ, con ngươi đen không che dấu nổi lo âu, xem xét nàng kỹ lưỡng: “Ngươi
làm sao vậy.”
Nguyệt Nhi yên lặng nhìn thấy hắn, hắn còn sống, hắn
còn sống, thở dại một hơi, mới phát hiện vừa rồi chính mình đã nằm mơ.
Mơ? Nàng đang ngồi trên mặt ghế đá kia sao lại ở chỗ
này? Nhìn tả hữu xung quanh, đây là giường lớn của hắn, cái giường này, nàng
không chỉ sửa sang lại một lần, nên thấy rất quen thuộc.
Tầm mắt từ bộ ngực to lớn cường tráng của đối phương
chuyển sang người mình, thân thể chỉ mặc nội y khiến nàng trong nháy mắt đầu óc
trống rỗng, ngay sau đó phẫn nộ bên trong cơ thể nổi lên, hung hăng đấy bàn tay
đang chạm trên mặt nàng, quát lớn: “ Người đã làm gì ta?”
Sở Hạm sau một lát ngạc nhiên, biết được nàng hiểu
lầm, con ngươi thân thiết chuyển sang lạnh, nữ nhân không biết điều, giận tái
mặt, híp nửa mắt, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tự biết một người nam nhân bình
thường có thể làm gì với một nữ nhân?”
“Ngươi. . .” nàng giận tới cực điểm, hắn lại có thể
dám, cầm lên cái gối hướng hắn ném tới: “Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện, không
được chết tử tế.”
Hắn đỡ lấy chiếc gối, khóa chặt mày, cầm cánh tay của
nàng, kéo tới trước mặt mình:” Ngươi càng ngày càng làm càn, ngươi đừng quên
thân phận của mình, đừng cho là ta thật không dám giết ngươi.”
“Ngươi muốn giết liền ngay lập tức giết ta đi, không
cần phải trăn phương ngàn kế vũ nhục ta.”. Nàng sau khi bị hắn kiềm chế tại
trước mặt, liền bình tĩnh, đối với hắn ngạo nghễ nhìn trừng trừng.
Hắn hận nhất chính là bộ dáng nàng đối với hắn có vẻ
mặt không sợ chết, miệng hé ra, âm u cười: “Xem ra ta nên thật sự làm gì đó với
ngươi, tránh phải bị bêu danh một cách vô ích.”
“Cái gì bêu danh một cách vô ích?” Nàng hơi sững sờ,
lúc này mới phát hiện trên người mình cũng không có gì khác thường.
Không để cho nàng có thời gian nghĩ nhiều, đã bị hắn
đẩy ngã xuống giường lớn, cánh môi mềm mại bị hắn che lại, đầu lưỡi bá đạo mạnh
mẽ tiến vào, một bàn tay to không kiêng nể gì ôn nhu nắm lấy phía trên nàng đầy
đặn mềm mại.
Nàng sững sờ một lúc sau mới nhớ tới phản kháng, nhưng
thân thể hắn cường tráng giống như một bức tường đặt ở trên người nàng, mặc cho
nàng đánh như thế nào, cũng không có dấu hiệu lùi bước.
Mà lười hắn mạnh mẽ trong miệng nàng tàn sát bừa bãi,
mang đến mãnh liệt làm cho nàng choáng váng một trận.
Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, bàn tay to xoa
nắn trên than thể nàng càng lúc càng nóng hầm hập.
Giữa hai đùi tráng kiện cứng rắn nóng hâm hấp, còn
cách quần lót gắt gao để lên nàng, khiến nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, không
những cắn xé đánh lên người hắn như tường đồng vách sắt.
Phải một lúc thời gian qua đi,hắn đem đầu nàng ôn nhu
đặt lên bờ vai của hắn, toàn bộ động tác dừng lại, thanh âm trần thấp khàn khàn
vang lên trên đầu nàng: “Nữ nhân, đừng nhúc nhích, cử động nữa, ta sẽ thật sự
muốn người.”
Lời của hắn giống như điểm trúng huyệt đạo của nàng,
làm động tác như mèo hoang của nàng hoàn toàn an tĩnh lại, nhanh chóng quấn
chặt thân mình, một cử động nhỏ cũng không dám, mở to mắt bất an nhìn xéo lên
dung nhan tuấn tú chôn lại ở trong mắt.
Trên thân thể nàng tỏa ra mùi thơm của cơ thể, làm cho
hắn khắc chế rất khó khăn, thanh âm buồn bực mắng nữ nhân chết tiệt này.
Qua hồi lâu, mới áp chế ham muốn tụ lại, nghiến răng
nghiến lợi nói:” Nếu như không phải sợ ngươi ngày mai phải gấp rút lên đường
theo ta đi, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”
“Lên đường? Ta?” Một cái ý niệm đáng sợ nảy ra trong
óc nàng, quay đầu sợ hãi nhìn người bên cạnh: “Ngươi muốn đem ta đi khao quân
sĩ của ngươi?”
Sở Hạm nghiêng đầu, nhìn nữ nhân trong lòng thật lâu,
con ngươi đen dưới ánh nến có vẻ đặc biệt mở ra.
Nguyệt Nhi cho là hắn sẽ nói chút gì đó, kết quả hắn
cái gì cũng không nói, ngã lăn ở một bên, vẫn đem tay nàng giữ tại trong ngực,
hai mắt nhắm nghiền, “Ngủ đi.”
Trong lòng nàng bất ổn, không biết trong hồ lô hắn bán
thuốc gì (không
biết có ý gì), muốn xuống giường trở lại phòng mình, lại bị hắn gắt
gao siết chặt.
Khi hơi thở của hắn trở nên trầm dài mới thả lỏng
nhanh thân thể, chậm rãi đã ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT