Ngày thứ hai, Nguyệt Nhi tỉnh lại, liền có nha hoàn
tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng hơi ngạc nhiên, mình cũng là thân
phận nha hoàn, vì sao hắn còn phái người khác tới hầu hạ nàng.
Chờ đợi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, nha hoàn buông cái
lược trong tay xuống, “Nguyệt Nhi cô nương, Sở Vương nói khi ngươi tỉnh lại đi
đến đó rót rượu.”
Rót rượu? Nghĩ đến tối hôm qua trong nháy mặt hắn nang
liệt tửu cùng cánh hoa kia để lên môi của nàng, lưỡi của hắn đấy vào trong môi
của nàng mang đến cảm xúc mãnh liệt, trên mặt nóng bừng, con ngươi sáng ngời ẩn
dấu dưới mi.”Sở Vương đang ở nơi nào?”
“Thỉnh đi theo ta.” Nha hoàn dẫn Nguyệt Nhi đi đến đại
trạch hôm trước bọn họ ẩn núp ở trên, bước qua chỗ đất chôn vùi xác của thàn
dân Uyển Thành, vào đại điện.
Sở Hạm một thân áo giáp ngồi trước chiếc bàn lớn ở
trên cao nhất, mũ giáp điểm xuyết thêm chùm tua đỏ đặt lên bàn ở một bên tay.
Hai bên trái phải chia ra hai mươi chiếc bàn nhỏ, sau mỗi bàn là một viên tướng
sĩ , có rất nhiều người đã gặp tại tiếc rượu tối qua, cũng có người chưa từng
gặp.
Xem chừng là bày Khánh Công Yến (
tiệc mừng công)
Sở Hạm thầy Nguyệt Nhi ở cửa: “Tới vừa lúc lắm, lại
đây.” Lại quay đầu hướng binh lính hầu hạ bên người kêu lên: “Dâng rượu.”
Nguyệt Nhi trong lòng nơm nớp lo sợ đi đến trước người
hắn.
Hắn sai binh sĩ đưa lên một vò rượu để vào trong lòng
nàng: “ Đi rót rượu cho các tường sĩ lần này chiến đấu nhanh gọn lập được nhiều
chiến công.”
Nàng nhìn thẳng vào trong con mắt thâm thúy và vô tình
của hắn: “Ngươi muốn ta mời rượu cho những tên đao phủ giết thân thúc thúc của
ta?” Dứt lời đem vò rượu cầm trong tay ném trên mặt đất, cần nhục nhã nàng như
vậy, nàng thà bị hắn chém đầu còn hơn.
Bóng người chợt lóe, hắn đã lăng không nhảy vào giữa
bữa tiệc, tiếp được vò rượu sắp rơi xuống đất, đặt trước mặt nàng: “Đi rót
rượu.” Ngũ khí lạnh lẽo, không cho phép có ý gì không tuân theo.
Nguyệt Nhi cho tay ra sau lưng, quay mặt sang một bên:
“Ta làm không được.”
“Xem ra hiệp ước giữa chúng ta nên sửa lại. Nếu thành
dân Tuyên Quốc, mỗi người đều như ngươi vậy, thành này chúng ta cũng phải tàn
sát.” Thân ảnh hắn cao lớn như một bức tường giống như nàng bị che phủ dưới cái
bóng của hắn.
Nguyệt Nhi mặt nháy mắt trắng bệch, cả kinh lui về
phía sau hai bước, cảnh tượng thê thảm đêm hôm đó hiện rõ mồn một lên trước
mắt: “Không, ngươi không thể.”
“Rót rượu!” Hắn tiến lên từng bước, hùng hổ doạ người.
Nàng chậm rãi vươn tay tiếp nhận vò rượu. Nặng nề đi
tới chỗ những tướng sĩ kia.
Nhìn nàng rồi quay người, hắn cũng quay về chỗ ngồi
của chính mình.
Nàng đưa tay kéo dấu niêm phong của vò rượu, chất lỏng
mang theo hương thơm nồng nàn trong tréo rót đầy trong chén rượu viên tướng sĩ
thứ nhất. Cả quá trình, tay nàng đều run rẩy hoàn thành công việc này, nghĩ đến
viên tướng sĩ này sẽ trợn tròn mắt nhìn nàng, hoặc là động tay động chân.
Nhưng nàng tính sai, những tướng sĩ này sau khi rượu
được rót đầy, đối với nàng hơi khẽ gật đầu cảm ơn. Thái độ hòa nhã đến
mức làm cho nàng hoài nghi bọn họ có vừa nghe được những lời nàng nói hay
không, hai họ không biết nàng là công chúa Tuyên Quốc.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng vì hắn rót đầy chén rượu cuối
cùng, khóe mặt hiện lên một tia vui mừng. Bừng lên bát rượu đầu tiên, đứng dậy,
hướng về phía dưới tiệc giương lên: “chén thứ nhất này, ta trước tiên kính
những vong linh đã chết.” Thanh âm bi tráng mà mạnh mẽ, dứt lời uống một hơi
cạn sạch.
Đem bát đưa đến trước mặt nàng, vừa nhìn chăm chú chất
lỏng được rót đầy vừa nói: “Chén thứ hai, ta kính những người dân vô tội.” Cũng
như thế uống một hơi cạn sạch.
Mỗi một câu của hắn, cũng làm cho nội tâm Nguyệt Nhi
chấn động. Nếu dứt bỏ thù nhà hận nước, hắn có thể trở thành một vị vua tốt hay
không? Lúc châm chén thứ ba thì tay không hề run, nguyên tắc nàng kiên trì trước
kia bắt đầu mơ hồ.
“Chén thứ ba, ta kính mọi người.” Quét mắt liếc mọi
người đang ngồi, lại uống một hơi cạn sạch.
Mọi người đang ngồi đồng thới đứng dậy, nâng chén.
“Đông… Đông…” mọi người vừa mới nhập tiệc, ngoài điện
truyền tới một trận trống ôn nhu rồi lại trào dâng.
Tức khắc, đông đảo vũ nữ dung mạo xinh đẹp như các
loài hoa tràn vào, các mỹ nhân lại tản ra.
Cô Quân nhanh chân đi đến, đi tới trước mặt Sở Hạm:
“Biết được Sở Vương lại giành thắng lợi, đặc biệt có ý đưa lên cho chúng tướng
quân những vũ nữ múa đẹp nhất, giúp tăng không khí vui mừng của Khánh Công
Yến.”
Chúng tướng đang ngồi mỗi người đều vui mừng nhướng
mày.
Sở Hạm mìm cười: “Cũng là ngươi hiểu được chu đáo.”
Cô Quân vỗ tay một cái, ngoài điện bay vào một đóa
Hồng Vân, đông thời bên hông vang lên tiếng trống, người mới tiến vào cũng các
vũ nữ bắt đầu vũ động (
múa), kỹ thuật nhảy ôn nhu
động lòng người, bộ dáng cũng cức kì xinh đẹp.
Không khí nặng nề trong điện nháy mắt tan biến.
Loại sau khi chiến đầu này, dùng mỹ nữ để mừng chiến
thắng, ở trong quân đội là chuyện hết sức bình thường, Nguyệt Nhi mặc dù chưa
thấy qua, nhưng đã nghe thấy nhiều, cũng không kì quái, nhưng thấy vũ nữ mặc
hồng sam xinh đẹp kia mỗi lần quay đầu lại, đều là ngoài nhìn về phía Sở Hạm,
phong tình vô cùng, không cần là người sáng suốt, vừa nhìn cũng biết.
Vừa rồi rõ ràng còn hận hắn thấu xương, lúc này lại
không nhìn được vị chua lna khắp người. Nhìn trộm thấy Sở Hạm chỉ chăm chú xem
ca múa, giống như hoàn toàn quên sự tồn tại của nàng. (
há há ghen rồi… ôi ta
lại mắc cười =)))
Khi tiếng ca dừng, những hoa nương kia tản ra, tiến
đến chỗ các tướng sĩ trong bữa tiệc, rót rượu, tiếng cười cợt nháy măt
nổi lên bốn phía. Có tướng sĩ nhanh chóng đã kéo mỹ nhân vào trong lòng, nhất
thời tiếng cười nổi lên.
Chỉ có mỹ nhân mặc hồng sam kia ở lại giữa điện, quỳ
xuống : “Mỹ Thiền độc vũ (
múa đơn) xin trợ hứng cho Sở
Vương cùng các vị tướng quân.”
Sở hạm hơi khẽ gật.
Tiếng nhạc cổ liền như cây liễu đong đưa trước gió.
Sở Hạm nhìn người đang rúc vào góc, Nguyệt Nhi bởi vì
nhìn thấy chỗ này đang yên yên ta ta (
là gì vậy ta???) mà
không biết phải làm sao: “Ngươi lui xuống.”
Nguyệt Nhi buông vò rượu, giống như trốn chạy rời khỏi
đại điện, tới cửa điện ngoái đầu nhìn lại thấy Mỹ Thiền đang múa đến bên người
Sở Hạm, một cánh tay mềm mại không xương buông xuống bên bả vai rộng lớn của
hắn, một cái chân thon dài trắng nõn đang chò qua trước người hắn. (
ọe ta muốn ói >’)
Ngực giống như bị người đánh mạnh một chưởng, đau đến
không thể nói ra, cực kì nhanh chóng rời đi.
Sở Hạm nhìn thấy bòng người biến mất ở cửa, mắt sáng
bỗng chìm xuống, cũng không còn hứng trí lúc nãy. “Dâng rượu”, tiếp nhận vò
rượu binh lính đưa đến, đẩy bọc ra, liền đưa vò rượu lên uống điên cuồng, đối
với vũ nữ xinh đẹp đang múa ở bên cạnh hắn, nhìn mà không thấy.
Nguyệt Nhi vẫn theo nha hoàn chờ ở cửa trở lại phòng
ngủ tối hôm qua ở tạm. Chờ nha hoàn rời đi, đi đến bên cửa sổ, ngồi lên thư án,
chậm rãi đắm chìm vào trong kĩ ức tối hôm qua cùng hắn gắn bó bên cửa sổ tại
đây.
“Khụ. . .”
Nguyệt Nhi vội đứng thẳng dậy, nhìn thấy Cô Quân ở
cửa.
Cô Quân chậm rãi tiến vào, đứng ở trước bàn, mắt nhìn
lên phí nàng cúi đầu: “Ngươi khóc”, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt nàng.
“Không, chính là hạt cát bị gió thổi rơi vào trong
mắt.” Nguyệt Nhi sau đó quay mặt tránh đi, tự lau đi lệ trên khóe mắt: “Làm sao
ngươi lại đến nơi này.”
“Ta tới thăm ngươi một chút.” Hắn dừng một chút. “Ta
không nghĩ tới hắn sẽ mang người rời khỏi phủ Sở Vương.”
Nguyệt Nhi vỗ về chơi đùa cánh hoa trong lòng bàn tay,
thật sự không biết phải nói gì.
“Hắn thật ác tâm… Ngươi chịu khổ…” Nhìn thấy nàng đôi
mắt ửng đỏ, tâm hắn nhọi tên một tia đau dớn. “Hắn làm sao có thể đem ngươi tới
chỗ này, cho ngươi thấy tận mắt đầu của thúc thúc mình bị treo trên cửa thành.”
Nàng mìm cười, nụ cười kia có thể nhìn thấy muôn vàn
đau thương.
“hắn không nên nhục nhã ngươi như vậy, ngươi chỉ là
một nhữ nhân, không nên đi theo những nam nhân như vậy ngoài chiến trận.” hắn
tiến lên từng bước, cầm lấy tay nàng lạnh băng không có một tia ấm áp đang khẽ
run. “Nguyệt Nhi, ngươi không thể trốn tránh mãi như vậy.”
Nguyệt Nhi rút tay ra, quay lưng lại, nhìn ra ngoài
cửa sổ: “Chỉ cần thnahf dân Tuyên Quốc quả thật hạnh phúc, ta như thế nào đều
không sao cả.”
“Ngươi cho rằng ngươi trốn tránh ở đây, bọn họ có thể
quả thật hạnh phúc?” Cô quân cầm cành tay nhỏ yếu của nàng, hướng nàng quay
tới: “ngươi chẳng lẽ không biết thành dân bại quốc sẽ chịu khuất nhục như thế
nào sao?”
Trong mắt Nguyệt Nhi hiện lên một tia nghi ngờ: “Sở
hạm nói bọn họ quả thức rất tốt.”
“ Lời nói của hắn, ngươi cũng có thể tin sao?” Cô quân
lại gần quan sát khôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ không có chút huyết sắc. “Hắn cừu
hận Tuyên Quốc, ngươi tin tưởng hắn sẽ đối xử tử tế với thành dân Tuyên Quốc
sao?”
“Hắn nói hắn sẽ.” Nguyệt Nhi khóe miệng đảo qua chua
sót.
“Nếu đối xử tử tế với thành dân Tuyên Quốc, hắn cần gì
phải giết chết Tuyên Thành Võ? Giết chết Tuyên Thành Võ chính là giết gà dọa
khỉ, ai muốn làm trái hắn, chính là giết không tha, hắn căn bản chính là một
tên bạo chúa. Ngươi cứ tiếp tục chịu hi sinh vô ích như vậy, chính là một con
cờ trong tay hắn.”
Trong mắt Nguyệt Nhi hiện lên một vẻ bối rối, giãy
giụa muốn thoát ly khỏi khói buộc của hắn: “Đây không phải chiến tranh sao?
Không phải nếu ngươi không chết chính là ta vong sao?
“Được rồi, chiến tranh chính là nếu ngươi không chết
thì ta vong, vấn đề là vì sao lại phải chiến tranh? Vì cái gì mà không thể
chung sống hòa bình?”
“Không có chiến tranh, chung sống hoà bình?” Nguyệt
Nhi ngừng giãy giụa.
“Nguyệt Nhi, ngươi hãy nghe ta nói, chỉ cần có một
quân vương công bằng, bất luận là quân vương đối với quốc gia có thù hận gì,
mới có thể khiến cho toàn bộ thành dân chung sống hoà bình.”
“Có thể có người như vậy tồn tại trên đời này không?”
“Có, chỉ cần Sở Hạm vừa chết, Sở Tuyên thành dân hai
nước nhất định đại loạn, khi đó chỉ cần có một người có thể đứng ra dẫn dắt
nhân dân hai nước, Sở Tuyên hai nước vĩnh viễn sẽ có được hòa bình đến cùng.”
Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn bởi vì khẩn trương mà mặt hơi
có chút hô hấp dồn dập, thản nhiên nở nụ cười, “Ngươi không sợ ta nói cho Sở
Vương biết những lời mà ngươi vừa nói sao?”
Cô Quân buông nàng ra, khóe miệng gợi lên ý cười tự
tin: “Ngươi không nói.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ngươi hận hắn, hắn cũng hận ngươi như vậy, hai
người các ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ đứng chung một chiến tuyến.”
Nguyệt Nhi mặt trở nên càng trắng, lại nhìn phía ngoài
cửa sổ, “Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?”
“Bằng tâm ý của ta.” Hắn hít một hơi thật sâu. Nói
tiếp: “Từ năm ấy khi nàng mười tuổi cứu ta. Ta đã thích nàng. Ta luôn luôn
ngóng trông có thể gặp lại nàng. Ta đã thề. Nhất định phải cưới nàng. Cho nên
chỉ cần có thể cho nàng hạnh phúc thực sự. Ta sẽ làm tất cả.” (đoạn này là “ tỉnh tò”
nên ta thay đổi cách xưng hô của lão nam thứ này )
Nguyệt Nhi tay dừng vỗ về nhẹ cánh hoa rồi thả ra
ngoài cửa sổ.”Nguyệt Nhi không có nhân tâm. Đành phụ sự ưu ái của Cô Quân
công tử.”
“Nàng có tâm. Chính là nàng đem tâm mình gắt gao khóa
lại.” Cô Quân cau mày. Gần như gầm nhẹ. Còn muốn khuyên giải. Ngoài cửa một gã
sai vặt tiến tới.”Bên kia tiệc tan.” Đành phải nhìn Nguyệt Nhi thật sau liếc
mắt một cái.”Ta tạm thời cáo từ. Ngươi nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ.”
Nói xong, mang theo gã sai vặt bước nhanh đi mất.
Nguyệt Nhi nhìn thấy hắn rời đi. Thở dài. Chậm rãi đi
vào phòng ngủ trong tiểu viện. Ngắm nhìn trăng sáng trên trời cao. Giữa hơi thở
vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Máu ngấm vào trong đất chỉ sợ cần
thời gian rất lâu mới có thể rửa sạch được.
Cửa viện bị mở ra. . .
Mỹ Thiền cũng một binh sĩ khác đang đỡ Sở Hạm say
khướt tiến vào.
Nguyệt Nhi hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây là phòng ngủ
của hắn?
Sững sờ nhìn bọn họ đem Sở Hạm đỡ tới cửa, binh lính
dừng lại: “Thực xin lỗi, Mỹ Thiền cô nương, xin ngài dừng bước.”
Mỹ Thiền khó hiểu nhìn về phía binh lính: “Cô Quân
công tử muốn ta hầu hạ Sở Vương nghỉ ngơi.”
Tâm Nguyệt Nhi đột nhiên co rút, bước chân vội chuyển
đã muốn đi mở cửa.
“Thực xin lỗi, không có lệnh từ chính Sở Vương, bất kì
nữ nhân nào cũng không thể tiến vào phòng ngủ của Sở Vương.”
Mỹ Thiền liếc mắt thấy Nguyệt Nhi đang muốn xoay
người: “Thế còn nàng kia?” nàng tận mắt thấy Nguyệt Nhi rót rượu trong bữa
tiệc, lại mặc quần áo của nha hoàn bình thường, hẳn không phải là ái thiếp của
Sở Vương. (nta
k phải là ái thiếp mà là vương phi đó thưa mụ già:”>)
“Nguyệt Nhi cô nương là nha hoàn được Sở Vương mang từ
phủ Sở Vương theo bên người, cho nên có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của Sở
Vương.”
Mỹ Thiền có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về phía
Nguyệt Nhi cũng có chút khác thường, tinh tế đánh giá từ trên xuống dưới, thấy
nàng tuy rằng hướng mặt lên trời, nhưng lại quốc sắc thiên hương, vừa nhìn đã
biết là tiểu mỹ nhân, lại nhìn Sở Hạm hai mắt nhắm nghiền, mặc dù không cam
lòng,nhưng cũng không thể tránh được, hướng Nguyệt Nhi liếc mắt một cái, xoay
người rời đi.
Đến lúc này, cả người Sở hạm cao lớn liền đè lên trên
thân người binh lính kia, có chút chịu đựng không nổi, hường về phía Nguyệt Nhi
đang sững sờ kêu lên: “Nguyệt Nhi cô nương, mau tới hỗ trợ.”
Nguyệt Nhi lúc này mới hoàn hồn lại, bổ sung vào vị
trí của Mỹ Thiền: “Hắn trước kia thường xuyên uống thành như vậy sao?”
Binh lính lắc đầu: “Sở Vương từ trước đến nay tửu
lượng cao, chưa bao giờ say quá, hôm nay chẳng biết tại sao như thế.”
Hai người mất sức của chín trâu hai hổ (ý là rất tốn sức) mới
đem thân thể to lớn của hắn đặt được trên giường lớn.
“Nguyệt Nhi cô nương, Sở Vương liền nhờ cậy ngươi.”
Binh lính thở hổn hển, xoa xoa tay, vừa đánh thắng trận xong, toàn bộ binh sĩ
đều thỏa sức ăn uống vui chơi, hắn luôn phải coi chừng Sở Vương, còn không có
thời gian để uống một ngụm rượu ngon. Không đợi Nguyệt Nhi đồng ý, chân đã vội
chạy vụt đi, sợ từ trong cái miệng đáng yêu của nàng nói ra chữ “Không”.
Sở Hạm trên giường cau chặt mày, ngủ thập phần không
an ổn, một tay buồn bực đặt trước ngực áo, muốn thân thể khô nóng được thêm
chút thoải mái.
Nguyệt Nhi muốn cứ rời đi như vậy, tầm mắt dừng ở thân
thể to lớn bên dưới, rốt cuộc đành chuyển động bước chân, đến bên hắn lấy khăn
chà lau mồ hôi ở cổ.
Hắn cùng nàng luôn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, có
thể yên lặng nhìn hắn như vậy, nhớ lại trong đầu một hồi, nàng luôn luôn biết
hắn trông tốt lắm, giữa tuấn mỹ lại lộ ra khí khái anh hùng, có thể khiến cho
một nữ nhân nhìn thấy khó quên, nhưng bây giờ lẳng lặng nhìn kỹ, mới phát hiện
hắn đẹp đến ngoài dự liệu của mình. Không riêng gì tướng mạo đẹp, mà từ trong
lòng toát ra một loại khí phách, làm cho bất luận kẻ nào cũng không thể chống
cự.
Đầu ngón tay mảnh khảnh mơn trớn trên mặt thon gầy của
hắn, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng dừng ở trên cánh môi đẹp tỏa ánh châu quang,
vẫn như trước kia trông hơi nhếch lên.
Hắn lãnh liệt bá đạo, lúc này ở dưới ngón tay
nàng lại im lặng như một chú mèo con đang ngủ say.
Môi của hắn dưới ngón tay nàng vừa nhẹ nhàng động, vội
lùi thân về.
Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi tỉnh luôn cả thần trí
mơ hồ của nàng.
Không thể như vậy, nàng cùng hắn có thù giết cha,
chính tối hôm qua thuộc hạ của hắn còn giết chết thân thúc thúc của mình. Trên
thân là máu của phụ thân cùng đầu người máu tươi chảy đầm đìa hiện lên trước
mắt nàng, trong đôi mặt đẹp nháy mắt nổi lên hàn ý, ngưng tụ thành hận ý sâu đậm.
Hiện tại, tên đao phủ này đang ngủ thật hoàn toàn
không có sức phòng bị ở trước mặt mình. Chỉ cần hắn vừa chết, sẽ có người đừng
ra dẫn dắt thành dân hai nước Tuyên Sở đi tới hòa bình… Thanh âm này cứ bồi hồi
không ngừng ở bên tai.
Từng màn máu tươi cháy đầm đìa đi động qua trước mắt,
có phụ thân, có nhị thúc, có thành dân Uyển Thành, nàng không muốn lại có giết
chóc, không muốn phải có chiến tranh… Không có nam nhân thích gây chiến này, có
lẽ, tất cả chuyện này thật sự có thể thay đổi.
Nguyệt Nhi cắn chặt cánh môi, kéo trâm ngọc xuống, tóc
tơ giống như gấm đen rơi xuống, che phủ kín hai bên bả vai, cần trâm thật chặt,
đầu mũi nhắm ngay bộ ngực to lớn tráng kiện hơi phập phồng của hắn.
Giết hắn! Giết hắn, thành dân liền được giải thoát!
Không! Không thể. . . Thành dân Tuyên thành không phải
hòa hợp với Sở Hạm sao?
Giết hắn! Tuyên quốc cùng Sở quốc từ bây giờ sẽ không
còn chiến tranh.
Không! Không thể. . . Không hạ thủ được. . . . Nam
nhân lãnh khốc này đang gặm nhấm trong lòng của nàng
Giết hắn!
Không! Không thể. . .
Giết hắn!
Không! Không thể. . .
. . . .
. . . . .
. . . . .
Từ đáy lòng hai thanh âm bất đồng cùng dấy lên.
Nguyệt Nhi thống khổ lắc đầu. . . . Nắm chặt ngọc trâm
trong tay run rẩy lên.
“Nguyệt Nhi. . .” tiếng nói mê khe khẽ, một bàn tay to
đang mò mẫm khắp nơi, mò mầm đến bên cánh tay đanh xanh lét nhỏ bé của nàng,
cầm chặt chẽ, lãnh tuấn trên mặt giãn ra, lộ ra ý cười thỏa mãn hiếm thấy.
Nguyệt Nhi tay run rẩy càng mạnh hơn, rõ ràng hận
không thể giết chết hắn, cầm ngọc trâm trong tay nhưng không có cách nào đâm
xuống.
“Tuyên Thành Võ không chết, khó bình ổn hận ý trong
lòng dân. . .”
Ý cười từ từ biến mất, đau đớn run rẩy lên, “Nguyệt
Nhi, đừng trách ta. . .” ( Hic đọc đoạn này xúc động quá, thương Hạm ca
>”)
“Đinh” một tiếng, ngọc trâm rơi xuống đất, ngực phập
phồng, cha, nữ nhân bất hiếu. . . . nước mặt như chiếc vòng trân châu bị
chặt đứt, phút chốc chảy xuống. Thân mình trượt chân, nằm ở bên giường che
miệng khóc ròng, không dám khóc thành tiếng đánh thức người trên giường.
Nửa đêm. . . .
Sở Hạm xoa nhẹ đầu muốn nứt ra, một cánh tay khác còn
để trước ngực, trong tay còn nắm một bàn tay nhỏ bé non mịn làm cho hắn hơi bất
ngờ. Thật sự nhớ không nổi hắn làm sao lại say như thế, làm sao có thể trở về,
càng chẳng biết lúc nào đem bàn tay nhỏ bé này nhanh chóng nắm trong tay. Liếc
mắt, nằm sấp ở bên trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế khẽ gối lên một cánh
tay vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt.
Lúc sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại làm cho nàng
khổ sở nhu vậy, cho dù hắn có phá da đầu ra cũng không thể nhớ nổi.
Ánh trăng trong đêm đen chiếu lên làm cho khuôn mặt
nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.
Vì cái gì không nên tra tấn lẫn nhau như vậy? Vì cái
gì cũng không thể buông xuống cừu hận ở trong lòng? Đưa bàn tay to đi lau sạch
lệ trên mặt nàng, khóe mắt đảo qua hạ xuống hai đoạn trên mặt đất.
Trâm? Trong con ngươi u ám xẹt qua một tia phức tạp…