Vườn trái cây um tùm, đủ loại cây ăn quả bốn mùa , từng mùa đều thơm mùi thơm ngào ngạt, chỉ cần có gió phất qua, có thể ngửi được hương quả thản nhiên, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.

Đã trải qua trận hôn lễ vớ vẩn kia xong, Nguyệt Nhi hoàn toàn lưu lạc làm tạp vụ, rất nhanh liền phát hiện ra vườn quả rừng này.

Hơn mười ngày, ngoại trừ ngẫu nhiên người làm vườn đến, xem qua không có những người khác ra vào vườn quả này.

Điều này làm cho nàng đã tránh được lời nói ác độc của bọn hạ nhân, cũng tìm cho mình được một cái không gian sống riêng.

Nguyệt Nhi leo lên một gốc đại thụ, lo lắng đầu ngón chân giẫm tại miệng chén to trên nhánh cây, một cánh tay nhỏ bé nắm chặt đầu cành, thân mình tận lực nghiêng tới trước, một cánh tay nhỏ bé khác hướng trên ngọn cây quả táo đỏ lớn nhất đang câu dẫn.

Tay vừa mới chạm được đến quả táo thì dưới tàng cây truyền đến thanh âm nhỏ của lá rụng bị giẫm vụn.

Cúi đầu xuống xem, động tác nho nhỏ này đã làm cho thân thể mất đi cân bằng, đầu ngón chân trơn nhẵn đã hướng dưới tàng cây rơi xuống.

“Tránh ra.” Mắt thấy thân thể của chính mình sẽ rơi xuống đỉnh đầu của người dưới tàng cây, cuống quít kêu to.

Mọi việc tới quá nhanh, đối phương chính là hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng tạp ngã xuống đất.

Bốn mắt trợn tròn nhìn nhau kinh ngạc, một lát sau, đồng thời đem tầm mắt dời xuống, dừng ở trên môi đang kề sát lấy nhau.

“A!” Nguyệt Nhi như bị rắn cắn vôi vàng nhảy dựng lên, đứng ở một bên, nhổ một bãi nước miếng, vẫn đang cảm thấy trên môi còn sót lại hương vị Long Tiên Hương , lại tiếp tục lai miệng, tinh tế mà vô ích dùng ngón tay gần như trong suốt kéo vạt áo ra sức chà xát cánh môi kiều diễm.

Nàng chỉ lo muốn trừ đi hương vị bên môi. Lại không lưu ý người bên cạnh xem ra mặt càng ngày càng âm trầm.

Qua vô số lần ảo tưởng nụ hôn đầu tiên tốt đẹp lại không có như vậy. Có chút chán ghét trừng mắt với người trên mặt đất vẫn còn nằm ngay đơ.

Muốn hỏi hắn một chút xem có bị thương tổn không. Nhưng thấy quần áo vải dệt đẹp đẽ quý giá. Có thể ra vào chỗ ở của Sở Hạm. Tất nhiên là người có quan hệ. Nếu là hoàng thân quốc thích của Sở Hạm. Khiến cho nàng cũng không có hảo cảm. Ngược lại hối hận mình tại sao không nặng thêm một chút đè chết hắn.

Chống lại tầm mắt không tốt của hắn. Trái lại khơi dậy ngạo khí nội tâm. Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn. Quay thân chạy về.

“Sở Vương…” Quản gia Quyền Quý vội vàng chạy tới. Nâng Sở Hạm Trên mặt đất dậy.

Sở Hạm từ sau thắt lưng chỗ lấy ra một khối đá nhỏ. Đau đến nhe răng trợn mắt. Hòn đá này thiếu chút nữa chọi đứt thắt lưng hắn. Mà cái người kia gây ra họa lại có thể không có một chút xin lỗi. Ngược lại một phần nào đó vì cùng hắn môi nhẹ nhàng đụng một cái. Liền giống như ăn phải con ruồi vừa phun vừa lau.

Nàng lại có thể dám đối với hắn như thế.

Hắn là quân chủ trên vạn người, bất kỳ nữ nhân nào thấy hắn, không phải sợ hãi, liền mọi cách hầu hạ.

Đồ khốn nữ nhân đó lại dám phỉ nhổ hắn.

Gương mặt cực kì anh tuấn trở nên dị thường lãnh liệt, con ngươi đen hẹp dài toát ra ngọn lửa phẫn nộ, thiêu đốt lên thân ảnh nhỏ xinh đang chạy xa , vạt áo tinh tế tỉ mỉ lay động theo nàng chạy, theo gió phiêu khởi, “Tiểu nha đầu kia là ai?”

“Là… . Là Vương Phi của ngài… .” Quyền quý cẩn thận đáp lên, cũng là vì Nguyệt Nhi mà toát mồ hôi, chuyện vừa rồi hắn ở phía xa thấy rất rõ ràng, người đối với Sở Vương bất kính như thế đến nay chỉ có một mình nàng.

“Tuyên Nguyệt Nhi?” Sở Hạm hơi sững sờ, khóa chặt mày, đồng tử trong sáng nháy mắt chìm vào u ám, hận ý chợt lóe lên, nữ nhân chết tiệt này, đến Sở quốc là vì tiếp cận hắn tỏ vẻ thần phục, lại lại có thể dám đối với hắn như vậy.

“Là… Vương Phi cũng chưa thấy qua Sở Vương…” Quyền Quý giọng vo ve như muỗi, mười mấy ngày nay cùng Nguyệt Nhi ở chung, phát hiện ra nàng là nữ tử cực đáng yêu, chính là vận mệnh trêu cợt người, nàng lại sanh ở Tuyên gia.

Sở Hạm bưng thắt lưng đứng lên, đau đến hắn phải hít khí lạnh vào miệng, “Nữ nhân chết tiệt này.” Nhưng trong đầu lại liên tục hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng khi té từ trên cây xuống, trên môi nhẹ nhàng vừa chạm vào, lại làm cho hắn cảm thấy cảm giác không có tốt đẹp kèm theo, môi của nàng thật sự rất mềm mại.

Mấy năm gần đây, nàng chính là rơi vào hàng xuất sắc. Đáng tiếc nữ tử tốt đẹp như vậy, lại là Tuyên Nguyệt Nhi, là nữ cừu nhân của hắn .

Bên khóe miệng cong lên hồ như thoáng hiện một tia cười khổ.

Nguyệt Nhi đem khôn mặt đỏ bừng chôn trong gối đầu lông ngỗng.

Lúc sau khi mất đi nụ hôn đầu tiên đã hết giận, trước mắt liền hiện ra con ngươi thâm thúy kia, nàng cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy một nam tử tốt như vậy, cứ như vậy ngẫm lại, tâm cũng nổ lớn nhảy loạn, nụ hôn đầu tiên mà nàng chán ghét cũng trở nên ngọt ngào.

Ý thức dần dần mông lung.

Trong ánh trăng mờ, nàng lại giống như thấy được con ngươi đen của hắn phát sáng như sao.

Cửa “Chi nha” một tiếng mở, Sở Hạm lắc lư đầu muốn nứt ra, ngày nay khao các tướng sĩ, uống quá nhiều rượu, hắn chỉ muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại chẳng biết tại sao đi đến nơi này.

Đang muốn xoay người rời đi, trên giường thân thể nho nhỏ ngủ say giống như mèo con như mộng yểm thu hút hắn đi đến trước giường.

Bởi vì thời tiết nóng ẩm, nàng chỉ mặc tẩm sam cực mỏng rộng thùng thình , ống tay áo rộng thùng thình trượt lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên trên chăn mỏng, cuốn cong chân lộ ra chân nhỏ thon dài tinh tế tỉ mỉ.

Trong lúc ngủ mơ hoàn toàn thả lỏng khuôn mặt nhỏ nhắn, lại càng xinh đẹp làm cho người ta thương tiếc.

Sở Hạm xoa nhẹ đầu trán lờ mờ, nếu nàng không phải Tuyên Nguyệt Nhi, hắn có thể yêu thương sủng ái nàng hay không, khi nàng lớn lên?

Cảm giác say dâng lên, trước mắt hình ảnh xinh đẹp chậm rãi mơ hồ… .

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ hiện lên một phòng kim quang nhàn nhạt, trên ngọn cây tiếng chim đua nhay vui mừng hót lên.

Nguyệt Nhi chuyển người lại, lại cảm thấy bên hông áp lực trầm trọng , hé mở mắt ra, trong mơ hồ nhìn thấy một nam nhân nằm bên người, cánh tay hắn tráng kiện đang khoát lên bên hông nàng .

Cả kinh hoa dung thất sắc, không kịp nghĩ nhiều, nắm chặt nắm tay nhỏ, hướng tới trên mặt nam nhân còn đang ngủ say giáng xuống, cùng lúc đó, chân vừa nhấc, đá tới.

Nam tử kêu lên một tiếng đau đớn ngã nhào xuống giường, đột nhiên bị đau đớn tới bừng tỉnh, bưng nơi riêng tư [ =)) ] nói không ra lời.

Nguyệt Nhi cũng không biết chính mình đá tới bộ vị hắn, cực kỳ nhanh nhảy xuống giường, nhào tới cửa, hướng về phía cửa mở ra lớn tiếng kêu: “Cứu mạng a, có sắc lang.” (đọc đoạn này chết cười)

“Câm miệng.” Người đứng phía sau nhịn đau, quát lạnh một tiếng.

Nguyệt Nhi nghe hắn ngữ khí không tốt, trong lòng còn có sợ hãi, kêu càng lớn tiếng, “Cứu mạng… .”

Tuy rằng Sở Vương sau khi đại hôn chưa từng bước qua tẩm cung Vương Phi , nhưng nếu Vương Phi xảy ra sự cố, Sở Vương còn mặt mũi nào? Thế nên chỉ một lát, đã có một đống vệ sĩ tràn vào.

Nguyệt Nhi thấy người đến đây, khẩu khí càng lớn: “Có sắc lang.”

Quay đầu lại, cùng người đầu đang nứt ra vừa bị đánh ngồi dậy đối mặt, tức thời ngây ngẩn cả người, “Là ngươi?” Sắc lang lại là nam tử đã gặp tại rừng quả hôm qua.

“Là ta.” Sở Hạm trước mặt gắt gao lạnh cứng, con ngươi đen bên trong có lửa giận làm cho người ta sợ hãi , nữ nhân chết tiệt này lại có thể dám đánh mặt của hắn, đá hắn… .

Còn lại có thể dám có dũng khí trước mặt vệ binh, nói hắn là sắc lang… . Hoàn toàn không để ý thể diện của hắn… .

Ngay lúc Nguyệt Nhi còn đang sững sờ, vệ binh tới bắt gian nháy mắt quỳ đầy mặt đất, “Sở Vương.”

“Sở Vương?” Nguyệt Nhi mê hoặc đem tầm mắt theo đỉnh đầu vệ binh chuyển tới người tuấn mỹ trong phòng kia cỏ vẻ đang soi xét, mặt lãnh liệt tới cực điểm. Điều này sao có thể, trong lòng nàng Sở Vương là bậc cha chú trưởng giả, như thế nào có thể… (chị nghĩ anh già lắm ý >”
Có thể là người nam tử trẻ tuổi trước mắt này…

Sở Hạm hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chính là đến tỏ vẻ thần phục của ngươi như vậy sao? Ngươi cũng biết đánh quân vương là cái tội gì?”

Nguyệt Nhi phục hồi lại tinh thần, thừa nhận chính mình quá khứ phỏng đoán sai lầm, như vậy người trước mắt nàng này, chính là kẻ diệt quốc gia nàng, giết cha của nàng, dùng hôn lễ vớ vẩn để nhục nhã nàng, Sở Hạm, cũng chính là phu quân của nàng.

Ánh mắt mê hoặc chuyển sang lãnh ngạo, thẳng tắp ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn, trời sinh ngạo cốt, không có một tia hèn mọn, ánh mắt trong suốt không cách nào che dấu cừu hận.

Biểu hiện của nàng khiến cho hắn ngoài ý muốn, đồng thời càng khiến hắn vừa áp chế tức giận lại nổi lên một trận đại hỏa, giống như mang theo oán hận tức giận nhìn thẳng đáp trả lại.

Nếu ánh mắt có thể giết người, đối phương sớm đã thịt nát xương tan.

Sở Hạm thâm con ngươi đen không ngừng hiện lên cảm xúc phức tạp.

Bỗng nhiên, trong mắt tức giận thối lui, đổi thành một tia trào phúng, “Xem ra phụ thân ngươi không dạy cho ngươi cái gì gọi là thần phục, ngươi muốn ta đến nói cho ngươi biết, thần phục là như thế nào sao?” Nói xong, giơ tay lên cao.

Đội vệ binh cực nhanh lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa.

Nhắc tới phụ thân, Nguyệt Nhi nhíu mày, ánh mắt phẫn nộ híp thành một đường, nhưng một loại hơi thở nguy hiểm, làm nàng bản năng lui về phía sau.

Chân mới vừa thay đổi vị trí, cổ tay căng thẳng, thân thể bị kéo ngã về phía trước, tiếp theo trên lưng sinh ra áp lực cực lớn, đã bị cánh tay cường tráng của đối phương gắt gao bóp chặt.

Nguyệt Nhi bị hắn đặt ở trước ngực mới phát hiện, nguyên lai hắn cao lớn như thế, thân ảnh cao lớn sinh ra cảm giác áp bức cường đại như một bóng ma.

Muốn tránh khỏi trói buộc của hắn. Lại bị cánh tay giống như vòng sắt cố định càng chặt trước ngực hắn.

Sở Hạm đưa tay giữ lấy cằm nàng nâng lên. Khóe miệng gợi lên một nét thoáng cười lạnh.”Xem ra ngươi còn không biết nên phụng dưỡng phu quân như thế nào.”

Nguyệt Nhi rất muốn nói. Nàng căn bản không gả qua hắn. Nàng gả cho một người chồng chỉ là hình thức. Nhưng nàng không có nói ra. Biết nói ra chẳng qua tự chuốc thêm nhục nhã. Ngoan cường không thèm nhìn vào mắt hắn.

“Nữ nhân. Nhìn ta.” Thanh âm của hắn lãnh đến mức làm cho nàng rùng mình một cái.

Nguyệt Nhi cằm đau xót. Hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Bất khuất cùng con ngươi thâm sâu không thấy của hắn đối diện. Một giây sau. Nàng thấy như bên trong con ngươi thâm trầm của hắn, thấy được sự thống khổ sâu đậm dấy lên. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt qua đi.

Nhưng nàng vẫn đang thấy được người nam nhân này. Ngoài lạnh như băng cùng cừu hận. Cùng nàng giống nhau ở sự thống khổ.

Nàng mất đi quốc gia, mất đi phụ thân, mà hắn lại mất đi cái gì?

Hắn đẹp đến làm cho nàng gia tăng ngạt thở trong nháy mắt, trong mắt của hắn rõ ràng hiện lên hàn băng ngàn năm, môi lại áp hướng môi của nàng.

Không, đây không phải nàng muốn, “Không… Buông! Buông ra…” Nhưng sự giãy giụa của nàng không có chút tác dụng, môi của hắn vẫn đang chạm trên môi mềm mại của nàng không sai tí nào, bá đạo mà dã man cắn xé.

Nàng cảm nhận được chính mình ở trước mặt hắn thật là nhỏ yếu biết bao, nàng sợ, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Mặc dù tại thời điểm hắn lựa chọn cưới nàng, chỉ biết ngày này không cách nào tránh khỏi, nhưng chân chính đối mặt thì vẫn là không thể chịu đựng được. Thấy hắn liền giống như nhìn thấy phụ thân máu tươi chảy đầm đìa.Gắt gao ngậm miệng, không tiếng động chống cự lại hắn.

Sở Hạm dùng chính mình che chắn hơi thở của nàng, ở nàng há mồm thở thì thừa cơ đem lưỡi nhẵn mịn thăm dò vào trong miệng nàng .

Nguyệt Nhi một trận cháng váng, bị hắn xâm nhập sợ ngây người, thậm chí đã quên thở.

Lúc này sở Hạm trong lòng nảy lên một tia vui sướng chính hắn cũng không rõ , sự ngốc nghếch của nàng làm cho hắn biết mình là người nam nhân đầu tiên thân cận nàng. Có lẽ là nam nhân chiếm hữu được, hay hoặc giả là những cái khác…

Mang theo nàng đi lên phía trước hai bước, đem hai chân nàng rời mặt đất đặt lên khung cửa, kiên quyết đem…(cái mà ai cũng biết là cái gì đấy) cách trở quần áo để ở giữa hai đùi nàng.

Trên đầu lưỡi truyền đến cảm giác ngứa tê dại cùng dưới thân dị vật xâm phạm làm Nguyệt Nhi càng thêm sợ hãi, kinh sợ quá độ khiến bản năng nàng rỗi dậy hường tới kẻ xâm nhập tàn sát bừa bãi trong miệng nàng cắn một cái.

“Đáng chết.” Sở Hạm thầm nguyền rủa lên đem nàng vứt trên mặt đất, dùng ngón cái lau đi vết máu ở khóe miệng, “Xem ra vương phi của ta vô cùng không vui khi hầu hạ bổn vương?”

Nguyệt Nhi ngã ngồi dưới đất, nhìn thấy vết máu ở khóe miệng hắn, có một tia khoái cảm báo thù , đối với câu hỏi của hắn cũng hờ hững.

Sở Hạm trong mắt lóe ra lửa giận cơ hồ thiêu sống nàng, qua thật lâu sau, nhẹ phẩy cổ tay áo, mặt âm trầm dứt khoát rời đi khỏi gian tẩm cung này.

Lần dời đi này, chính là ba năm…

Ba năm qua, Tuyên Sở hai nước nhân dân đã hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, ử lại kết hôn lần nhau, trong thành phồn vinh trước nay chưa từng có.

Nguyệt Nhi dạo bước trên đường phố phồn hoa, mang theo vui cười trên mặt, nàng không thể không thừa nhận sở Hạm là một vị vua tốt, vô tư mà có phương pháp trị quốc. Hắn thực hiện lời hứa của mình, đối xử tử tế với thành dân Tuyên Quốc.

Nhân dân trong thành cuộc sống yên ổn, phụ thân tâm nguyện cũng đạt được, sứ mạng của nàng cũng đã xong. Là nên tìm thời điểm thoát ly lao tù kia.

Ý cười này lau đi lại có ý chua sót không muốn người khác biết.

Mười bảy tuổi nàng đã không còn là tiểu nha đầu ngây ngô ba năm trước, xinh đẹp thanh nhã thoát tục, đôi mi thanh tú như thanh đại [ai hiểu thanh đại là gì bảo giùm em với :(] , lông mi thật dài hạ lưu động cuống tỏa sáng như sao, da thị trắng như sứ mặc dù hơi thiếu chút huyết sắc, nhưng thiếu ba phần diễm lệ, lại hơn bảy phần làm dung động lòng người, mặc cho ai thấy đều cũng nhịn không được muốn cẩn thận che chở cho nàng, dưới sống mũi cao cao là cái miệng nhỏ nhắn mê người, chung quy hiện ra nhàn nhạt màu phần hống như châu quang, nhếch nhẹ khóe miệng lộ ra bản thân lãnh ngạo.

Sở Hạm ba năm trước đây phẩy tay áo bỏ đi sau cũng không còn bước vào đại môn biệt viện , cho dù ở nơi này, cũng là con gái đã xuất giá mà không gia nhập.

Nàng thường xuyên hội tưởng tới khuôn mặt lãnh liệt tuấn mỹ, nàng chung quy đối với hắn là hận. Tuy rằng hắn cam đoan với nàng sẽ làm thành dân yên ổn, nhưng mối thù giết cha không thể phai mờ.

Ba năm này, hắn đối với nàng chẳng quan tâm, cũng chứng minh hắn đối với nàng chán ghét, nếu thế tại sao lại không sớm giải thoát nàng. Nàng không cam lòng cô đơn cả đời tại nơi đại viện đó.

Sở Vương phủ… Thư phòng…

Sở Hạm đang ngồi ngay ngắn ở án thư chăm chú nhìn tấu chương.

Gương mặt tuấn mỹ bởi vì thời gian dài phê duyệt tấu chương mà có vẻ mệt mỏi, con ngươi đen thui thâm trầm vẫn lãnh liệt cao ngạo, nhếch cánh môi hiện ra một cái khí phách quân vương cùng cứng cỏi.

Quyền Quý lo lắng ở cửa thư phòng lưỡng lự, thỉnh thoảng thăm dò nhìn xung quanh, cũng không dám quấy rầy Sở Vương.

Thẳng đến khi Sở Hạm buông tấu chương, xoa cái trán đau nhức, mới nhìn đến Quyền Quý đang thò đầu ra: “Vào đi.”

Quyền Quý vội vội vàng vàng chạy chậm đến trước thư án, đem một phong thơ đẩy tới.

“Chỗ nào đưa thư tới?”

“Là Nam Quận đưa tới.”

Sở Hạm hơi sửng sờ, “Ai gửi?”

“Là Vương Phi.”

Sở Hạm cực nhanh đen thư đoạt đến tay.

Ba năm này tiểu nữ nhân kia cũng không phái người đến tìm hiểu bất cứ tin tức gì của hắn, lại càng không cùng hắn có chút liên hệ, lúc này đột nhiên gởi thư, tất nhiên có việc.

Trông mong nàng hướng hắn thần phục, phái người đến liên hệ cùng hắn, hướng hắn thỉnh cầu tha thứ, nhưng tiểu nữ nhân này cái gì cũng không thèm làm.

Hắn mỗi khi đi đến trước cổng lớn, ba năm trước đây nàng ánh mắt hằn thù ngạo mạn hiện rõ trước mắt, khiến cho hắn tới cánh cửa thì dừng lại.

Tuy rằng hắn cũng hận gia tộc của nàng, cũng hận nàng vô tình, nhưng hắn đối với thành dân của nàng không chậm trễ chút nào, cũng như thành dân thông thường của mình.

Làm như vậy rốt cuộc là vì quốc thái dân an, cũng vì nàng, hắn cũng không thể nói được lên lời.

Mở thư bằng tốc độ nhanh nhất, khắc sâu vào mi mắt giấy trắng mực đen, làm hắn sắc mặt đại biến, hai tròng mắt bởi vì phẫn nộ mà híp chặt lại.

Bàn tay đột nhiên chém xuống trên thư án, phát ra thanh âm cực vang.

Quyền Quý bị tiếng nổ kia, tới mức sợ run cả người.

Sở Hạm đem thư tín trong tay xé nát, hung hăng ném trên mặt đất, theo trong kẽ răng đè ra vài từ, “Đồ khốn nữ nhân này, lại có thể dám hưu ta? Quả nhiên là vô pháp vô thiên.” (đọc đến đây không hiểu sao ta mắc cười quá =)))

Quyền Quý vội cúi thấp đầu, mơ hồ có thể chứng kiến trên tờ giấy trắng bị xé nát hai chữ viết “Hưu thư “. Càng sợ tới mức đờ người ra, chuyện Vương phi hưu Quân vương, đến bây giờ mới lần đầu nghe nói.

“Chuẩn bị ngựa.” Hắn muốn đến xem nữ nhân này muốn chơi cái dạng gì, không thể tiếp tục khoan dung nàng giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play