Chờ cho hai người rời đi, Nguyệt Nhi chạy khắp xung
quanh, gặp người nào cũng liền hỏi: “Sở Vương đang ở nơi nào?” Nhưng lại không
ai biết hắn hiện đang ở nơi nào.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, thẳng đến lúc một tiếng gà
gáy vạch giữa không trung, cuối cùng cũng không thể tìm thấy hắn.
Chân bước đi đã muốn mềm nhũn ra, búi tóc sớm tung ra
tán loạn, rối tung ở sau người, trở lại Dực Khôn Điện, khẽ tiếng thì thào: “Sở
Hạm, ngươi ở nơi nào?”
Từ từ đi vào tẩm cung của hắn. đây là hi vọng cuối
cùng của nàng, có lẽ trước khi hắn đại hôn sẽ trở lại nhìn nàng một cái.
Đi qua màn lụa, thân ảnh quen thuộc ngồi phía sau án
thư, đang cầm quyển sách chăm chú đọc.
“Sở Hạm!” Nàng kinh hỉ lẫn lộn. vội bổ nhào tới, nằm
sấp trên đầu gối hắn, nước mắt liền trào ra: “Ngươi đã trở lại.”
Hắn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Có
chuyện gì sao?”
Hắn xa cách, như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, nàng
từ từ quỳ thẳng người: “Ngươi không thể lấy Mỹ Thiền.”
“Vì cái gì mà không thể?” Hắn chỉ chăm chú đọc trang
sách.
“Nàng thông đồng cùng Cô Quân, muốn giết ngươi bằng
thuốc độc.” Nàng cố nén lại trong lòng mất mát, cố gắng khiến cho những lời nói
của mình bình tĩnh cùng tin cậy.
“Cô Quân là đường đệ (em họ) của
ta, mà Mỹ Thiền sau khi được phong phi, một thân ngàn vạn sủng ái, bọn họ sao
lại hại ta.” Hắn cười khinh thường, tất cả đều không cho là đúng, cũng không
đem lời của nàng nói để ở trong lòng.
“Cô Quân nhắm đến ngôi vị hoàng đế. Mỹ Thiền là muội
muội của Long Cơ.” Hắn không tin tường làm cho trong lòng nàng như bị bịt kín,
ngữ khí cũng có chút dồn dập.
Hắn nở nụ cười, lạ lùng nhìn nàng: “Ngươi muốn quấy
nhiễu ta nạp phi, cũng không cần bịa ra lí do hoang đường như vậy.”
Mặt nàng càng lúc càng trắng, nhưng việc này quan hệ
đến tính mạng của hắn, không thể hành động theo cảm tính: “Tin tưởng ta. Tất cả
những điều ta nói đều là sự thật.”
Hắn quay sang nhìn thẳng nàng chằm chằm. Qua một lúc
lâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên ngừng cười, hừ lạnh một
tiếng: “Ta đã từng tin tưởng ngươi, nhưng bây giờ ngươi có cái gì để cho ta tin
tưởng ngươi?”
Nàng ngồi ngây như tượng gỗ, mặt xám như tro.
Đúng vậy a, một nữ nhân phản bội của hắn, còn có thể
làm gì để cho hắn tin tưởng?
Tự tay nàng đã xé bỏ sự tín nhiệm của hắn đối với
nàng.
“Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi ra
ngoài.” Hắn cầm lấy quyển sách vừa rơi xuống đất, không hề nhìn nàng.
Trong mắt nàng dâng lên sương mù, hít một hơi thật
sâu, cố nén lệ trào ra trong hốc mắt, không còn ngạo khí ngày xưa: “Xem như
chúng ta đã từng thành thân qua, ngươi có thể đáp ứng ta hai điều kiện hay
không?”
Trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nhưng chỉ xẹt
qua trong nháy mắt, tựa tiếu phi tiếu lúc nhìn nàng: “Ngươi coi như nhớ rõ
chúng ta đã từng thành thân qua.” Đến bây giờ hắn không thể nào quên, lời phủ
nhận của nàng. Nàng căn bản không có gả cho hắn, mà chỉ gả cho một bộ hỉ phục
nam.
Nàng dừng lại trong mắt nhìn xem khuôn mặt nàng ngày
đêm nhung nhớ. Trong mắt hắn nháy mắt xẹt qua một tia biến hóa, làm cho nàng
nhìn thấy một tia hi vọng, có lẽ hắn chịu nghe lời nàng.
“Ngươi nói đi, hai điều kiện như thế nào?”
“Thứ nhất, đêm mai động phòng hoa chúc…” Nàng khó khăn
nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng đem những lời khó nói kia nói ra: “Không
thể hôn miệng của nàng… trong miệng nàng có giấu độc dược!”
Khóe miệng hắn nhếch nhẹ, nhưng lại lộ ra vẻ không
cười. Nàng nhìn xem điệu cười của hắn đói với nàng là sự trào phúng, chẳng qua
việc này bây giờ không quan trọng, vội gấp chờ hắn trả lời.
“Ta đồng ý với ngươi.” Cuối cùng môi mỏng của hắn khẽ
động mặc dù vẫn nói thản nhiên mà lại không làm cho người ta có chút hoài nghi.
Nàng thở hắt ra, hắn nói là làm, chắc chắn sẽ làm
được.
“Điều kiện thứ hai là gì đây?”
Nàng hạ mí mắt xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch
nổi lên ráng hồng, toát ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ. Hắn hơi kinh ngạc, trong
lòng rung động, khuôn mặt lạnh giá cũng thêm chút dịu dàng.
“Ngươi từng nói qua muốn cùng ta uống rượu kết thành
phu thê, có thể uống cùng ta một chén?” Nàng che dấu nội tâm đau đớn, si ngốc
nhìn hắn chằm chằm.
Rốt cuộc hắn không giữ được vẻ mặt cứng rắn, trong mắt
một mảnh ôn nhu như nước: “Ngươi có biết ta chỉ uống liệt tửu.”
Nguyệt Nhi chua sót cười, lui ra ngoài, chuẩn bị vì
hắn, nhưng vẫn không đến chỗ liệt tửu, chỉ giả bộ lấy một hũ. Lấy ra cái túi
dệt vàng kim, mở nút niêm phong bình nhỏ chứa mộng hồn, ngửa đầu uống một hơi
cạn sạch, lại đem Vong ưu đổ vào bầu rượu, nhẹ nhàng lắc đều.
Ánh nắng ban mai hòa cùng nước mắt, mơ màng thê lương.
Có quên ưu này, cho dù hắn có phát hiện ra nàng đã qua đời đi nữa, cũng sẽ
không thương tâm khổ sở. Lau qua nước mắt trên mặt, cố giả bộ tươi cười, nâng
đồ để uống rượu đi vào trong phòng.
Thâm tình tha thiết đem rượu quên ưu đưa tới bên môi
hắn, hắn chỉ nhìn nàng, tiếp nhận một chén uống cạn.
Mỗi một chén rượu hắn uống, nụ cười trên khóe miệng
nàng càng sâu sắc thêm một phần, hắn nhìn ánh mắt của nàng như muốn thiêu đốt người
khác: “Vì sao ngươi không uống?”
Nàng mỉm cười, bưng chén rượu của mình lên, đang
muốn uống, một phát bị hắn bắt lấy cổ tay, đem nàng kéo vào trong lòng,
rượu trong chén đều văng hết ra ngoài.
Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hắn đã nâng
bình lên, lập tức đưa bình lên uống một ngụm lớn, cúi đầu, để lên cánh môi hơi
tái nhợt của nàng. Liệt tửu chua cay trong nháy mắt hơ nóng hai mà của nàng, ý
cười trong mắt càng thêm mơ màng.
Ngón tay hắn lau đi vết rượu trên khóe miệng nàng, con
ngươi sâu không thấy đáy tràn đầy tình yêu, giống như lần đầu tiên hắn ép nàng
uống rượu vậy: “Hương vị rượu này có còn tinh khiết?”
Nàng ôm lấy cổ hắn, chỉ cười, trong chốc lát nữa thôi
hắn sẽ cưới phi tử, mà nàng lại say nằm trong bụi hoa, từ nay về sau không bao
giờ tỉnh lại nữa.
Trong mắt hắn dâng lên tình cảm nồng đậm, đem nàng
nhanh ôm lấy, cúi đầu xuống muốn hôn nàng.
“Sở Vương, ngày lành tháng tốt đã tới!” Ngoài cửa
truyền tới thanh âm của Quyền Quý.
Nhìn theo thân ảnh hắn biến mất, ý cười trong mắt nàng
chậm rãi thu lại, dọn dẹp đồ uống rượu trên bàn, chôn vùi ở dưới cây đại thụ
trong sân. Trở về phòng cởi quần áo nha hoàn, tắm rửa sạch sẽ, đổi lại thành
xiêm y lúc trước khi lấy chồng. Cả quá trình, nàng đều làm rất chậm, thực sự
cẩn thận, nàng không muốn để cho chính mình nàng theo một vết bẩn rời khỏi thế
giới này.
Chậm rãi đi đến trước gương.
Người trong gương, váy lưới bằng sa mỏng, thanh nhã
thoát tục.
Tóc mây, làn da tuyết trắng, mặc dù hơi gầy hơn so với
trước kia, hơi nước lan tràn trong con ngươi đen không thấy đáy, lại hiển nhiên
khó mà phân biệt được đồ vật này nọ. So sánh với trước kia đẹp đơn thuần, lại
càng làm cho người ta nhận thức được rõ ràng.
Ở lỗ tai đã lâu rồi chưa từng đeo thêm châu hoa, giờ
đeo lên lại làm cho khuôn mặt hơi thiếu huyết sắc thêm phần diễm lệ.
Đây là cách ăn mặc của công chúa trước đây, chính Sở
hạm cũng chưa từng gặp qua.
“Làm sao ngươi còn ở nơi này? Ta tìm ngươi khắp nói…”
Tiểu Uyển đột nhiên đẩy cửa ra, gặp bộ dạng của nàng sợ ngây người, không thể
tin được đây là Nguyệt Nhi cô nương ngày xưa từng gặp.
“Tìm ta có việc?” Nguyệt Nhi mỉm cười.
Tiểu Uyển rốt cuộc phục hồi tinh thần lại: “Ngươi thật
đẹp… Sở Vương muốn ngươi đi hầu hạ.”
Nguyệt Nhi nháy mắt kinh ngạc, tính thời gian đã xong
nghi thức nạp phi rồi, lúc này nên là lúc động phòng hoa chúc.
Tiểu Uyển không để cho nàng có thời gian nghĩ nhiều,
đã vội vàng kéo nàng ra khỏi Dực Khôn Điện, đi thẳng đến Trữ Tĩnh Cung.
Trữ Tĩnh Cung, đều phủ gấm hồng, đèn lồng lớn màu đỏ,
một mảnh không khí vui mừng.
Tiểu Uyển nhìn vào trong viện yên lặng chờ đợi tỳ nữ,
ma ma, cũng đã muốn đóng cửa khắc hoa lại, nghe giọng: “Ai nha!” một tiếng, lập
tức quay sang hỏi hỉ bà: “Đã đi vào rồi.”
Hỉ bà gật gật đầu.
Tiểu Uyển vội vàng đến độ đôi mắt đều đỏ: “Cái này
phải từ từ, Sở Vương ngàn vạn lần dặn dò, muốn Nguyệt Nhi cô nương tiến đến hầu
hạ. Ta thật vất vả mới tìm được người, cuối cũng lại chậm.”
Nguyệt Nhi nhìn cảnh cửa đóng chặt, tim như bị dao
cắt. Những lời Tiểu Uyển nói, một câu nghe cũng không lọt.
Hỉ bà đánh giá Nguyệt Nhi.”Đây là Nguyệt Nhi cô
nương?”
Tiểu Uyển rưng rưng nước mắt gật đầu.
“Nguyệt Nhi cô nương, Sở Vương muốn ngươi đi đến đợi ở
cửa động phòng.”Hỉ bà hướng về phía nô tì đứng ở cửa khắc hoa hô lên.
Nguyệt Nhi bàng hoàng sững sờ, ngực đau như xé, đến
tận thời điểm này hắn còn không buông tha cho nàng, hay chân giống như bị đóng
đinh trên mặt đất, không làm sao chuyển động được nửa phần.
“Nguyệt Nhi cô nương, Sở Vương ra lệnh rất lạnh lùng,
nếu ngươi không chịu nghe lệnh. Toàn bộ người chúng ta cùng chết với ngươi.” Hỉ
bà bất an lên tiếng, mồ hôi lạnh từ trên tấn chạy xuống mặt.
Nguyệt Nhi thở dài, thôi thôi, dù sao cũng sắp là
người chết, có thể làm hại người vô tội chịu liên lụy.
Tiểu Uyển khổ sở trong lòng, nàng hiểu được chuyện của
Nguyệt Nhi đối với Sở Vương đã sâu đậm, Sở Vương dùng biện pháp này đả thương
tâm của nàng quá mức, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, muốn gọi nàng trở lại,
nhưng cũng không dám.
Nguyệt Nhi khẽ nắm tay nàng, mỉm cười, từ từ đi lên
bậc thêm, đứng yên ở trước cửa.
Trong cửa tiếng thở gấp dồn dập, tiếng rên rỉ mê hoặc
từ cửa sổ truyền vào lỗ tai nàng, có thể tưởng tượng được bên trong tình hình
chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Nguyệt Nhi vặn nhanh ngón tay, cúi thấp đầu, từng giọt
lệ chảy tràn xuống bên chân tỏa ra như đóa hoa mai.
Đồng thời quả đắng của việc phản bội cắn dứt lòng của
nàng, nàng mới biết được, trong lòng nàng không cách nào dứt bỏ được hắn, cái
gì mà gia cừu quốc hận, tất cả chuyện này đều chém không đứt tình cảm của nàng
đối với hắn.
Khát vọng cùng được yêu say đắm, nếu có thể được lựa
chọn một lần nữa… có thể nếu không có…
Ngón tay bị vặn nhanh, đã muốn trắng ra, lại không cảm
thấy đau đớn, tâm lại đau đến mức không cách nào ổn định.
Một hồi tiếng thanh âm cúi lạy: “Sở Vương!”
Nguyệt Nhi có tai như điếc, đến khi một mảnh vạt áo
màu trắng dừng lại ở dưới mí mắt nàng, mới làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Nhìn lên trên theo vạt áo, hiện ra thân thể thon dài, chìm sâu vào trong con
ngươi đen không thấy đáy, tiếp tục đắm chìm trong đó, không có cách nào dời đi.
Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười ôn nhu, nâng lên cành
tay ở phía sau lưng, khẽ lau lệ trên mặt nàng: “Ngươi cũng thật thích khóc.”
Nàng cũng không nhìn được nữa, mặc kệ con mắt mọi
người đang trừng trừng nhìn tới lao vào trong lồng ngực hắn, đem mặt vùi vào bộ
ngực hắn, mặc cho nước mắt ướt nhẹp vạt áo trước ngực hắn, tay nhỏ bé gắt gao
ôm chặt phía sau lưng hắn, sợ nếu buông lỏng ra, hắn sẽ tan biến vào trong
không khí.
Hắn ôm nàng thật nhanh cười khẽ: “Người ta đang động
phòng, ngươi đứng khóc ở bên ngoài, dường như có vẻ không thỏa đáng.”
Động phòng, Nguyệt Nhi hơi sững sờ, thanh âm triền
miên bên trong cánh cửa vẫn không ngừng truyền ra. Vốn dĩ người lúc này nên nạp
phi lại đang đem nàng ôm vào trong ngực, vậy người trong phòng kia là ai? Nghi
hoặc nhìn về phía Sở Hạm.
Trong mắt Sở Hạm hiện lên vẻ hài hước, cúi xuống bên
tai nàng, cười khẽ: “Sáng sớm nay chúng ta còn có chuyện chưa làm xong.”
Trên mặt Nguyệt Nhi nóng bừng, hồng như con tôm luộc:
“Ngươi vẫn còn nhớ rõ ta?”
Hắn đem nàng xoay ngang ôm lấy, vừa hôn xuống môi
nàng, ý cười trong mắt càng đậm: “Vì sao ta lại không nhớ ngươi?”
Nàng nhất thời cảm thấy buồn bã, chẳng lẽ muốn nàng
đứng trước mặt rất nhiều hạ nhân, nói mình cho hắn uống thuốc vong ưu?
Sở Hạm không hề nói thêm, lập tức rời khỏi Trữ Tĩnh
Cung, trở lại Dực Khôn Điện, vừa mới tiến vào sân, đột nhiên hôn nàng cuồng
nhiệt, từ thái dương, đến vành tai, đến trên mắt, hai má, không quên một chỗ…
cuối cùng dừng lại trên môi, thật lâu không rời đi.
Chẳng biết từ lúc nào, cửa viện đã bị người khác đóng
lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT