Nguyệt Nhi kiên cường mà đứng, nhìn thẳng vào Sở Hạm: “Nguyệt Nhi yêu đàn, nhưng cũng không dùng đàn để lấy lòng bất cứ kẻ nào, cho dù là cha ta cũng chưa từng muốn ta vì người mà gảy đàn trợ hứng. Sở Vương muốn ta đánh đàn lấy lòng một vũ cơ, ta thà như chiếc đàn này.” Dứt lời chỉ tay vào cây đàn đứt dây.

Vẻ đoạn tuyệt trên mặt nàng làm cho Sở Hạm chấn động toàn thân, con ngươi thâm thúy trầm xuống, chén rượu nằm trong lòng bàn tay bị bóp vỡ thành từng mảnh, cắt qua lòng bàn tay, máu tươi tràn ra, cũng không cảm thấy gì.

Mỹ Thiền thét một tiếng kinh hãi: “Ai nha, Sở Vương, ngài chảy máu.” Quay thẳng ra phía ngoài cửa kêu lên: “Mau gọi thái y.”

Sở Hạm đối với lời nàng nói lại có tai như điếc, cứ dừng ở Nguyệt Nhi, tâm chậm rãi trầm xuống. Lần này, hắn thật sự sai lầm rồi, ý định ban đầu của hắn là làm cho nàng trổ hết tài nghệ, kỹ áp quần phương (tài năng trấn áp người khác), cũng là áp chế vẻ kiêu căng của Mỹ Thiền lại. Nhưng mà lại không để ý đến, nàng vốn là Tuyên Quốc công chúa, trời sinh kiêu ngạo, hắn bắt buộc nàng cùng một vũ cơ hèn mọn quyết tranh hơn thua, là vũ nhục tôn nghiêm đối với nàng. Lấy tính cách mạnh mẽ của nàng, thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành.

Nguyệt Nhi mặt không chút biểu cảm, không hề nhìn hắn, như băng sơn tuyết liên (ý là rất lạnh), không mang theo chút hơi ấm nào. Lòng của nàng đối với hắn đã chết, yên lặng chờ đợi.

Thời gian giống như bị đóng băng.

Không khí cùng với hai người giằng co mà khẩn trương, xung quanh vũ cơ thị nữ quỳ đầy đất, cúi gục đầu, không dám thở mạnh.

Thái y tới rồi, cẩn thận đứng sang một bên, cũng không dám đi lên lật xem lòng bàn tay hắn bị thương.

Mỹ Thiền quỳ sát ở dưới chân Sở Hạm, rũ mí mắt xuống cực thấp cố gắng che dấu ý nghĩ vui mừng đang hiện lên, nàng xem ra, lần này Nguyệt Nhi khó thoát khỏi tội chết.

Qua hồi lâu, Sở Hạm rốt cuộc cử động, quay về phía thái y mở bàn tay máu chảy đầm đìa ra. Máu tươi đang được lau đi kia dừng ở trong khóe mắt của Nguyệt Nhi. Nàng chấn động toàn thân, trong lòng mơ hồ đau đớn.

Nàng từng thấy hắn phóng ngựa trên chiến trường, đao quang huyết ảnh, cũng từng nhìn thấy hàng loạt vết sẹo trên người hắn, nhưng lúc này tận mắt thấy thân thể của hắn đang chảy máu tươi, trong lòng vẫn khó có thể bình tĩnh.

Nàng nhìn thấy máu tươi trên tay hắn, thân thể trong nháy mắt sụp xuống đất, đã rơi vào trong mắt Sở Hạm, mày đang nhíu chặt giãn ra, tầm mắt nhìn lên phía Nguyệt Nhi cũng không tiếp tục lãnh liệt: “Ngươi trước tiên trở về Dực Khôn Điện.”

Nguyệt Nhi bất ngờ vì như thế mà hắn không truy cứu, cắn chặt cánh môi, ngây ngẩn nhìn thái ý đang bận rộn cầm máu trên bàn tay.

“Còn không đi?” Thanh âm thản nhiên, khiến nàng thu suy nghĩ lại, vừa chạm vào con ngươi âm u của đối phương, quay người chạy thật nhanh ra ngoài.

Sở Hạm nhìn nàng rời đi, cũng không sai bảo những người xung quanh, tự rót chén rượu, từ từ uống hết.

Nguyệt Nhi trở lại Dực Khôn Điện, trong lòng rối loạn, dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi như ánh lửa nháy mắt bị dập tắt. Nàng càng ngày càng không thể hiểu nổi Sở Hạm.

Người mặc dù trở về Dực Khôn Điện, nhưng tâm lại ở Trữ Tĩnh Cung. Trong đầu hiện lên Mỹ Thiền dùng mọi cách hầu hạ hắn. Mỗi một cái liếc mắt, mỗi một tiếng cười của nàng ta đều giống như nọc rắn độc cắn lên tâm của nàng. Cảm giác so với lúc mới gặp Nhã phu nhân hoàn toàn không giống nhau.

Khi đó nàng cảm thấy nhục nhã, tức giận còn bây giờ lại cảm thấy chua xót, đau lòng, nhiều hơn nữa là ghen tị. Nàng không biết từ khi nào mình trở nên đố kỵ như vậy, nhưng nàng không cách nào quản lý được lòng mình.

Quanh quẩn đi đi lại lại ở cửa, không ngừng nhìn về phía ngoài cửa, tận đến bình minh, hắn vẫn chưa trở về.

Đây là lần đầu tiên trong kinh thành hắn ngủ lại ở ngoài!

Trông mong biến thành thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng, kéo hai chân nặng nề trở lại phòng nhỏ, ngã vật xuống giường, mở to mắt, ngây ngốc nhìn góc tường, nước mắt không tiếng động chảy xuống, làm ướt gối đầu.

Qua mấy ngày, Sở Hạm không trở lại Dực Khôn Điện, Nguyệt Nhi cũng không ra khỏi cửa viện nửa bước. Nàng sợ ra khỏi cánh cửa này, nghe được tin Sở Hạm ngủ lại ở nơi nào.

Một ngày không ngừng quét tước sửa sang sân vườn, người khác nhìn vào thấy nàng hết lòng chăm chỉ làm việc.

Rốt cuộc là vì chính mình tê dại, dùng công việc bận rộn lấp đầy tâm trống rỗng, chỉ có nàng tự biết.

Nàng không biết nên vượt qua nhưng ngày này như thế nào, hốt hoảng, đảo mắt qua đã hơn một tháng, hắn rốt cuộc vẫn không bước vào Dực Khôn Điện một bước. Mặc dù mỗi ngày vẫn có gã sai vặt lui tới, nàng cũng không dám hỏi, sợ phải hỏi.

“Nguyệt Nhi cô nương, làm sao người vẫn còn ngây ngẩn ở nơi này?” Tiểu Uyển mang theo một nhóm tiểu nha hoàn từ ngoài của bước vào, trong tay đang cầm rất nhiều đèn lồng trang trí.

Nguyệt Nhi ném bỏ đám lá trong tay, miễn cưỡng bày ra miệng cười: “Ngươi cầm mấy thứ này làm gì?”

“Tất nhiên là treo lên trang trí, bây giờ trong ngoài cung đều giăng đèn kết hoa, chỉ có Dực Khôn Điện này là không có động tĩnh gì.” Tiểu Uyển dặn dò tiểu nha hoàn bày trí vật phẩm.

“Là có việc vui gì hay sao?” Nguyệt Nhi nghĩ không ra gần đây có ngày lễ mừng gì, chỉ thấy Tiểu Uyển trợn tròn mắt, nhìn nàng như không thể tưởng tượng nổi.

Nàng luôn luôn ở trong này, hơn một tháng, chuyện gì cũng không quan tâm, hoàn toàn không liên lạc tin tức với bên ngoài.

“Ba ngày tới, Sở Vương nạp phi, chuyện lớn như vậy, ngươi lại có thể nào không biết, cái này cũng khó trách vì sao Dực Khôn Điện không có động tĩnh gì… Nguyệt Nhi cô nương…” Tiểu Uyển giữ chặt Nguyệt Nhi muốn ngã xuống: “Ngươi làm sao vậy?”

Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy thoáng cái, khí huyết dâng lên, trước mắt từ từ biến thành một màu đen, một tay được Tiểu Uyển đỡ lấy, một tay chống lên thân cây bên cạnh, mới đứng vững thân hình. Qua một hồi lâu, mới bình phục lại: “Ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái.”

“Ta đỡ ngươi về phòng nghỉ ngơi.”

“Ta tự mình đi, sẽ tốt lên thôi.” Nguyệt Nhi mặt trắng như tờ giấy, kiên cường tự mình giả bộ như không có việc gì, vừa đi được hai bước, dưới chân mềm nhũn.

Tiểu Uyển đi lên phía trước đỡ lấy, đem nàng đưa về phòng, đắp chăn mỏng lên cho nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay trở lại bên giường: “Nguyệt Nhi cô nương…”

Nguyệt Nhi mở mắt ra, cố giấu nước mắt nói: “Ngươi cứ việc nói đi.”

Tiểu Uyển do dự chốc lát cuối cùng cũng mở miệng: “Có thể được chủ nhân ân sủng chính là cái phúc của nô tài chúng ta, nhưng nếu có tình đối với chủ nhân, cũng không phải là phúc, mà là khổ sở.”

Nguyệt Nhi khẽ cầm tay Tiểu Uyển, mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Uyển, ta không sao.”

Tiểu Uyển kéo lại góc chăn giúp nàng: “Chuyện trong viện, liền giao cho ta đi, ngươi không cần quan tâm.”

Nguyệt Nhi cười nhẹ gật đầu.

Sau khi cửa gỗ đóng lại, tươi cười ngưng lại, trôi đi.

Lại có thể đối với hắn vô tình? Nhắm mắt lại, lệ theo khóe mắt tuôn trào, sờ tay vào ngực lấy ra một cái túi màu vàng kim đã ố cũ, đây là di vật cuối cùng của mẫu thân trước khi chết giao lại cho nàng.

Bên trong chưa hai chiếc bình nhỏ, một lọ kêu Vong ưu (quên ưu sầu), có thể để người ta quên đi thống khổ, trong lòng càng đau khổ, sẽ càng quên hết sạch. Một lọ khác kêu Mộng hồn (hồn chìm vào giấc mộng), bên trong có chứa rượu mộng hồn, uống xong chỉ cần nằm ngủ, lập tức sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trước khi ra đi mẫu thân nắm chặt tay nàng: “Nguyệt Nhi, chờ sau này ngươi lớn lên, nếu quả thật thấy quá khổ sở thì hãy uống Vong Ưu, nếu sống cảm thấy quá mệt mỏi thì uống Mộng hồn.”

Nguyệt Nhi nhẹ vỗ về bình ngọc, có thể vong ưu cùng mộng hồn sao?

Nguyệt Nhi lại bước ra cửa phòng thì trong viện đã được trang trí tạo thành không khí vui mừng, Mặt trăng sáng tỏ, từ từ trốn vào trong tầng mây.

Nhắc đến chú chim nhỏ gặp nạn trong bụi hoa, thả chim bay đi. Từ ngày hắn nạp phi trở đi, chính mình cũng không còn cách nào bay lên trời cao.

Đi ra khỏi Dực Khôn Điện, phân hoa phật liễu (k hiểu), tới trước cửa Trữ Tĩnh Cung mới phát hiện tại sao mình lại đi đến nơi này.

Tự cười giễu, chuyện cho tới bây giờ vẫn không thể buông hắn xuống.

Quay đầu, chậm rãi đi về phía hồ sen bên cạnh, nàng rất thích hồ sen kia. Tìm đến sau núi giả ngồi yêu lặng, hương thơm ngan ngát của lá sen mơn trớn tâm nàng, lông mi hạ xuống nhìn ánh trăng đang trôi nổi trên sóng nước.

Tiếng bước chân khe khẽ từ từ đến gần.

Nguyệt Nhi không muốn bị người khác bắt gặp nàng lúc này đang một mình rơi lệ, vội làm cho hô hấp trở lại bình thường, không dám có một chút động tĩnh.

“Ngươi lúc này tới tìm ta, không sợ bị người khác phát hiện sao?” Mỹ Thiền cẩn thận hạ giọng.

“Chỉ sợ sau khi ngươi đại hôn, không muốn gặp lại ta.” Nam tử cười khẽ.

Nguyệt Nhi nghe thấy thanh âm này, thân thể nháy mắt đóng băng. Từ khi bị Long Cơ bắt đi, cũng chưa nhìn thấy Cô Quân, không ngờ ở chỗ này lại nghe được thanh âm của hắn. Mà lời của hắn càng làm cho tâm Nguyệt Nhi như bị giày vò, quả nhiên người Sở Hạm muốn phong làm phi tử là nàng.

“Ta làm sao lại không muốn gặp ngươi, không phải ta sợ bị người khác bắt gặp, đối với ngươi sẽ bất lợi sao?” Âm điệu Mỹ Thiề đột ngột thay đổi, mềm mại đáng yêu.

Nguyệt Nhi chứng kiến thấy bóng của Mỹ Thiền trên mặt đất áp vào lòng của một cái bóng khác.

“Ta tới đây nói cho ngươi biết, đại ca Long Cơ của ngươi đã bị Sở Hạm chém chết dưới ngựa.”

“Cái gì?” Mỹ Thiền kinh hô đứng thẳng dậy, lập tức đè thấp thanh âm xuống: “Ngươi nói cái gì?”

“Lợi dụng Nguyệt Nhi dụ dỗ Sở Hạm vào bẫy thất bại, đêm đó Long Cơ bị Sở Hạm chém chết dưới ngựa.”

Thân mình Mỹ Thiền hơi lắc lư một cái, được Cô Quân đỡ lấy.

Mười ngón tay của Nguyệt Nhi càng lúc càng lạnh, quả nhiên là Cô Quân dụ nàng ra khỏi thành, hai tay dâng lên Long Cơ. Như thế xem ra, nàng phản bội sau lưng Sở Hạm lại thật nực cười, nếu đêm đó Sở Hạm hơi có chút sai lầm, đầu người rơi xuống đất lập tức không phải là Long Cơ, mà là Sở Hạm hắn.

Một trận chiến đấu, hắn mất mạng, thành trì hai nước Sở Tuyên tất rơi vào tay Long Cơ, có thể tưởng tượng thấy một hồi chém giết như thế nào? Rốt cuộc nàng đã làm những gì? Luôn mồm nói là vì thành dân Tuyên Quốc, chính mình rốt cuộc đã vì bọn họ mà làm được cái gì? Tức thì đau đớn, mất hết can đảm.

Mà Mỹ Thiền chính là muội muội của Long Cơ, việc giết hơn một trăm mạng tướng sĩ bằng thuốc độc kia, cũng có đáp án.

“Mà còn một tin tức khác nói cho ngươi biết, ta cùng với nhị ca ngươi đánh lén Huệ Thành thất bại, nhị ca của ngươi đã bỏ mạng trên sa trường.”

Mỹ Thiền ngây dại một lúc lâu, cuối cùng khóc ròng.

“Ngươi nghĩ rằng ta lại không biết, ngươi coi trọng Sở Hạm, muốn ngồi trên phượng ỷ (ghế phượng) của hắn.” Cô Quân dừng một chút: “Có điều ngươi thực cho rằng Sở Hạm để mặc cho ngươi lừa bịp sao? Thân phận của ngươi sớm muộn gì cũng bị hắn vạch trần. Ngươi làm như vậy không cảm thấy có lỗi với hai thân ca ca của ngươi chết thảm? Chẳng lẽ ngươi không muốn vì bọn họ báo thù sao?”

“Đừng nói nữa, ngươi muốn ta làm cái gì?” Mỹ Thiền ngừng khóc, nàng hiểu rõ Cô Quân, tuyệt đối sẽ không đến chỉ vì đơn thuần nói cho nàng biết tin ca ca nàng đã chết.

Cô Quân lấy ra một viên thuốc nho nhỏ, đưa vào trong tay nàng, “Trong đêm động phòng hoa chúc, ngươi đem viên thuốc này giấu ở trong miệng, lúc cùng hắn thân thiết thì cắn vỡ viên thuốc, hắn hẳn sẽ chết mà không thể nghi ngờ.”

Nguyệt Nhi cả kinh, chẳng biết từ lúc nào ngón tay bấm vào núi giả đã lọt vào khe đá.

Mỹ Thiền lui về phía sau từng bước, thân mình tập tễnh, thoa châu lung lay rơi xuống. “Ta đây cũng sẽ như vậy…”

Con ngươi Cô Quân khẽ ảm đạm: “Ta sẽ chiếu cố tốt cha mẹ cùng ấu đệ của ngươi.”

Mỹ Thiền nhào lên trước, nắm chặt vạt áo của hắn: “Ta không thể chết như vậy, ta đang mang thai hài tử của ngươi?”

“Là của ta, hay của hắn?” Cô Quân khóe miệng cười khẩu, ánh mắt hờ hững.

Mặt Mỹ Thiền trắng bệch: “Là ngươi, hắn chưa từng để ta thị tẩm qua.”

Trong lòng Nguyệt Nhi nổi lên từng đợt sóng, đợt sau mạnh hơn đợt trước. Hắn không cho nàng thị tẩm, từ khi nàng rời khỏi Trữ Tình Cung tới nay, hắn nghỉ đêm ở nơi nào? Nghĩ lại, có lẽ đây chỉ là Mỹ Thiền lừa gạt. Cô Quân chần chừ từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc: “Đây là thuốc giải, ngươi trước hết hãy uống thuốc giải vào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play