Đem nàng để ở dưới cây hoa lê, cành hoa nhẹ lay động,
từng cánh hoa rơi rụng. Trong mắt của hắn chỉ có mỹ nhân trong lòng, chân tình
nồng đậm làm cho hắn hoàn toàn bị hút vào.
Kéo vạt áo của nàng ra, bàn tay thô to mơn trớn theo
đường cong trên sống lưng trơn bóng của nàng, trượt dọc một đường, cho đến nơi
tròn trịa gồ lên, chặt chẽ áp vào bản thân mình, làm cho nàng dán chặt lấy
chính mình đã cương cứng hưng phấn từ lâu.
“Ngươi làm ta hiểu được thật khổ.” Thanh âm ướt át
khàn khàn, hơi thở khẽ vuốt qua cổ tới sau gáy của nàng, làm nàng khe khẽ run
lên, nơi nào đó trên cơ thể dâng lên cảm giác khác thường.
“Sở Hạm!”
Tiếng kêu khe khẽ của nàng bị đôi môi của hắn mạnh mẽ
ngăn chặn, tất cả oán trách trên đầu lưỡi giảm đi, chỉ có tình ái hòa cùng với
nhau càng ngày càng nóng rực.
Quần áo rườm rà trên người nàng, rớt xuống theo cánh
hoa tung bay, chất đống bên cạnh đôi chân trắng nõn thon dài.
Bọn họ thở dốc, vừa tách ra, hít một hơi thật sâu,
tăng thêm dưỡng khí vào trong phổi, cực nhanh lại hòa cũng một chỗ, điên cuồng
nhấm nháp môi lưỡi đối phương triền miên.
Khẽ hôn lên lớp da phấn trên cần cổ thon dài của nàng,
trượt xuống dưới, chụp lên trước ngực mềm mại của nàng.
Nàng tươi đẹp như hoa, da thịt nổi lên một màu hồng
phấn.
Hòa vào nhau thở hổn hển, quấn chặt lấy nhau.
Nàng ở trong sự điên cuồng của hắn, lời lẽ bá đạo rồi
lại triền miên tuyệt hảo, toàn thân mềm yếu, nhu nhược vô lực, trong lòng dục
hỏa lại đốt lên ngùn ngụt.
Tháo bỏ đai lưng của hắn, nôn nóng cởi quần áo của hắn
ra, cánh môi mềm mại dán lên bộ ngực to lớn rắn chắc của hắn, nhẹ cắn lên mỗi
một chỗ da thịt mẫn cảm của hắn.
Hắn khoan khoái nhắm mắt lại, mặc cho nàng mang đến
cảm giác mãnh liệt trước nay chưa bao giờ có. Cơ thể rắn chắc ở trên cơ thể
trắng mịn của nàng trùng xuống, lại tiếp tục thả lỏng, bộ ngực dồn dập phập
phồng.
Khi hắn rốt cục cũng không cách nào chịu đựng nổi lực
hấp dẫn này, nàng ôm lấy cổ hắn, đem kiều khu (???) nóng bỏng của chính mình
nhanh chóng áp về phía hắn, giữ các ngón chân, rướn lên cắn nhẹ lên đôi môi
phát sáng như ngọc của hắn.
“Nguyệt Nhi!” Hắn khẽ gọi, ánh mắt mơ màng, hai cánh
tay đột nhiên siết chặt, ôm nàng ngã lăn trên bụi hoa, đem chính mình cứng cáp
thật sâu thâm nhập vào cơ thể mềm mại của nàng.
Cảm xúc trong khi triền miên hoàn toàn phóng thích ra
ngoài, không ngừng làm cho chính mình sung sướng mà dốc sức làm cho đối phương
cũng cảm giác, dục vọng khoái cảm nháy mắt tỏa ra mọi chỗ, truyền khắp toàn
thân. (
Đoạn
này khó hiểu lắm a, ta dịch đại ý >”)
Thân thể hoàn toàn không có trói buộc, mang theo cánh
hoa cùng dây dưa quay cuồng. (chịu chả hiểu mang hoa làm gì)
Hắn thở nặng nề mang theo thỏa mãn trước nay bị đè nén
gầm nhẹ, cùng tiếng kêu khẽ thở gấp của nàng khi lên khi xuống, cả vườn tràn
ngập cảnh xuân.
Nhiệt độ không khí tiếp tục bị kéo lên. Mặt nàng đỏ
bừng, khẽ cắn môi, muốn chịu đựng một đợt khoái cảm nữa đang kêu gào đòi dâng
trào, lại không cách nào nhịn được, cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ cực kì
quyến rũ.
Từng tiếng rên rỉ thỏa mãn làm cho hắn thân là nam tử
cảm thấy tự hào, kích thích mỗi một tế bào thần kinh của hắn, càng làm cho thân
thể cùng tâm trí được thỏa mãn.
Ngay lúc khoái cảm trong thân thể nàng lên tới đỉnh
điểm, đột nhiên hắn nâng chặt cái mông của nàng, dùng sức áp chặt lấy chính
mình, cùng hắn đồng thời liên tục tiến vào hòa cùng nơi sâu nhất, giằng co thật
lâu. Mồ hôi trượt từ trên trán hắn cuống chóp mũi, nhỏ lên trán nàng, tiếp theo
chảy xuống bụi hoa.
Qua một lúc lâu, mới khẽ mở đôi mắt, nhìn nàng mỉm
cười, là nụ cười khi tâm hồn và thể xác cùng đồng thời đạt đến sự thỏa mãn cực
điểm. Khẽ cúi người hôn lên môi của nàng, nằm sấp ở bên tai nàng, từ từ thở
gấp.
Thân thể hoàn toàn thả lỏng, sức nặng toàn thân đặt
trên thân thể nhỏ xinh của nàng.
Khi thân thể hắn thả lỏng trọng lượng trên người,
Nguyệt Nhi cảm thấy có chút khó thở, nhưng nàng lại bị cuốn hút vào cảm giác
thân mặt khăng khít này. Tay nhỏ bé vòng lên sau lưng rắn chắc của hắn, nhẹ
nhàng vỗ về an ủi.
Mệt mỏi kéo tới, làm cho nàng hết sức sợ hãi, nàng
không nên ngủ gật, nếu bây giờ nằm ngủ sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng bất luận dù nàng cố gắng chống chịu không nhắm
mắt lại, vẫn là nằm dưới người hắn ngủ thật say.
Nguyệt Nhi mở mắt ra, vẫn là tấm màn minh la quen
thuộc, dưới thân vẫn là chiếc giường lớn nàng mỗi ngày đều tự mình sửa sang
lại, trên người vẫn là chiếc chăn mỏng mang theo hương vị của người kia.
Nhẹ nhàng giật giật tay, chạm vào trên da thịt chính
mình, cảnh hoan ái trước khi chìm vào giấc ngủ hiện lên trong óc, trên mặt lại
tiếp tục nóng hâm hấp, đau nhức trên người lập tức truyền đến.
Chẳng lẽ người đã chết, vẫn sẽ cảm thấy đau?
Tấm màn, bị một cánh tay nhẹ nàng nâng lên.
“Vương Phi, người đã tỉnh?” Dung nhan xinh đẹp của
Tiểu Uyển xuất hiện ở trước giường
Tiểu Uyển vì sao lại biết… “Ta đã chết rồi sao?”
“Vương Phi, mau phủi đi, những lời không may như vậy,
làm sao có thể nói.” Tiểu Uyển mặt đầy lo âu.
“Không may? Chẳng lẽ ta còn sống?” Mộng hồn cũng Vong
ưu là dược vật chỉ có hoàng thất Tuyên Quốc mới có thể có được, không một người
nào uống mộng hồn mà còn sống, chính mình tại sao lại là ngoại lệ? Mặc dù cảm
thấy hoài nghi, còn đang ở trong chăn hung hăng cấu véo mình một phen… Đau quá…
(buồn
cười quá =)))
“Vương Phi đương nhiên còn sống.” Tiểu Uyển che miệng
cười khẽ. “Sở Vương phân phó, sau khi Vương Phi tỉnh lại thì đi đến đại điện.”
Nguyệt Nhi vẫn đang thất thần, Tiểu Uyển bưng đến áo
váy màu vàng sáng của chính phi, tuy rằng long trọng, nhưng vẫn không mất đi vẻ
thanh lịch, rất hợp tâm ý của Nguyệt Nhi.
Khoác áo thêu lên trên người nàng, cổ trắng xinh đẹp
thon dài, đai lưng buộc vào eo thon, thướt tha váy áo, đem khí chất hoàng tộc
cao quý trong lòng nàng tỏa ra tinh tế.
Búi tóc mây cao cao nhẹ lay động, trong tiếng ngọc bội
đụng leng keng, sóng mắt lưu luyến.
“Vương Phi… Ngài thường ngày giả dạng, Tiểu Uyển cũng
không nhận ra người.” Tiểu Uyển ngây ngẩn nửa ngày, mới hồi phục lại tinh thần.
Nguyệt Nhi hài lòng, vui vẻ hé miệng cười khẽ: “Đi
thôi.”
Chân rảo bước tiến lên tấm thảm đỏ dẫn đến cửa lớn Kim
Điện.
Sở Hạm ngồi ở trên ghế rồng cuối tấm thảm khuôn mặt
lạnh lẽo bỗng trở nên dịu dàng.
Văn võ bá quan hai bên đồng loạt quỳ xuống: “Cung
nghênh Vương Phi!”
Nguyệt Nhi kinh ngạc trong khoảnh khắc, nhìn về phía
Sở Hạm đang mỉm cười đánh giá nàng, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng ái mộ.
Lúc chạm đến ánh mắt cầu cứu của nàng thì nhướng mày, cho nàng một nụ cười
khẳng định.
Nàng vội nhấc nhẹ tay ngọc: “Miễn lễ.” Nàng biết đây
là hắn hướng về phía toàn bộ thần dân tuyên bố thân phận của nàng. Từ nay về
sau nàng không còn là một tiểu nha hoàn bên cạnh hắn,mà tiếp tục trở lại là Sở
Quốc Vương Phi, mà lần này không còn như bốn năm trước là một Vương Phi hữu
danh vô thực.
“Vương phi, lại đây.” Hắn vươn tay hướng về phía nàng,
hắn cũng đã từng đưa tay ra cho nàng như vậy, nàng không thể nào cầm cho tốt.
Lần này, nàng không thể tiếp tục bỏ qua nữa.
Đem tay nhỏ bé đặt vào trong tay hắn, thế nhưng hắn
lại không nắm chặt bàn tay lại giống như lúc trước, dừng tại nàng: “Lần này còn có
thể chạy trốn hay không?”
Nguyệt Nhi nhìn thẳng vào hắn, trong mắt hiện lên một
tia không chịu lùi bước: “Tay
của ngươi có thể chỉ nắm tay của Tuyên Nguyệt Nhi hay không?”
Lời của nàng làm cho quần thân trên điện lén hít vào
một hơi, nơi nơi xôn xao.
Sở Hạm dừng ở nàng thật lâu, thu miệng cười lại: “Từ nay về sau,
Sở Hạm ta ngoại trừ Tuyên Nguyệt Nhi, sẽ không còn có nữ nhân nào khác.” Thanh âm không lớn, nhưng đủ để mọi người trên điện
nghe thấy.
Trong mắt Nguyệt Nhi ánh lên nước mắt, nhìn vào đôi
mắt thâm tình của hắn: “Tuyên
Nguyệt Nhi ta từ hôm nay trở đi sống chết cũng đi theo Sở Vương, vĩnh viễn
không bao giờ rời khỏi.” (ta
thích đoạn này nè ^^)
Khóe miệng Sở Hạm cong lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn,
bàn tay to thu lại, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng ngồi lên bên
người.
“Dẫn tới.” Sở Hạm nhìn về phía dưới điện, tuấn nhan
lại chuyển lãnh.
Trong khoảnh khắc, có vài người được áp giải lên.
Ngoại trừ Cô Quân và Mỹ Thiền, còn có một tướng sĩ thân tín của Sở Hạm.
“Các ngươi còn có lời gì để nói?”
Cô Quân cố tỏ ra bình tĩnh: “Ngươi dựa vào cái gì mà
nói ta âm mưu tạo phản?”
“Ngươi cho là ngươi giả trang, ở tại kinh thành, ta sẽ
không nhận ra ngươi sao?”
“ Ta lúc nào ở tại kinh thành?”
“Chỉ bằng ở trên vai người lưu lại vết trúng tên của
ta.”
Cô Quân đang giả vờ bình tĩnh bắt đầu tan ra: “Là
ngươi bắn? Ngươi thiện xạ như vậy, lại sẽ thất thủ?” Sở Hạm bắn tên muốn giết
người không ai sống sót, nhưng ý nghĩ trong đầu lại chuyển, mặt xám như
tro: “Ngươi cố ý, ngươi cố ý…”
“Ngươi không trở lại, ta làm sao mà bắt được tên phản
tặc này?” Mặt Sở Hạm vẫn không lộ chút cảm xúc.
Sở Hạm giơ tay lên, những người liên can đã bị người
đưa xuống, chỉ lưu lại một mình Mỹ Thiền.
Mỹ Thiền đầu tóc tán loạn, quần áo nhàu nát, hai mắt
vô thần, tuyệt đối không giống bộ dáng mới từ Trữ Tĩnh Cung ra. Nàng từ từ
ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyệt Nhi ngồi bên người Sở Hạm, đột nhiên cả kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT