Vừa nhắc tới Sở Hạm, Nguyệt Nhi liền nghẹn lại không nói được lời nào nữa, hắn vĩnh viễn là vết thương của nàng, toàn bộ chua xót bất đắc dĩ nảy lên trong lòng.

“Ngươi cũng không cần khó chịu, chờ thương thế của ta tốt lên, thu ngươi vào phòng, giết hắn cho ngươi trút giận.”

“Ngươi đừng hòng!” Nàng trừng mắt nhìn hắn như ánh mắt có thể bắn tóe lửa.

“Ta đừng hòng? Xem ra ta không cần chờ thương thế tốt lên, hiện tại nên thu giữ ngươi.” Hắn nhìn vào trong mắt nàng rõ ràng nhìn thấy nàng giữ gìn cho Sở Hạm, ghen tị đến phát cuồng. Đột nhiên nắm lấy vạt áo nàng dùng tay xé mở.

Nguyệt Nhi cả người run rẩy, cực kì nhanh chóng rút cây trâm trên đầu xuống đâm vào miệng vết thương trước ngực hắn.

Nhưng nàng là một nữ tử yếu đuối, rốt cuộc cùng không phải là đối thủ của kẻ võ phu thân đã trải qua trăm trận chiến, trâm vừa mới đâm vào phía da thịt trước ngực hắn, đã bị hắn nắm chặt trong bàn tay to, tức giận nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám giết ta.”

Nàng biết hôm nay chắc chắn không tránh khỏi xui xẻo, hi vọng tắt ngấm, cắn chặt răng, không một lời, tất cả trên mặt đều là ý khinh thường.

Vẻ mặt khinh thường kia, càng khiến lửa giận của Long Cơ bốc lên tới cực điểm, đoạt ngọc trâm trên tay nàng, một cái tát đem nàng ngã lăn xuống đất. Ngọc trâm mặc dù không lấy mạng của hắn, nhưng cũng sâu vào ba phần thịt, hơn nữa vết thương cũ, nhất thời khó có thể chống đỡ.

Ngoài cửa tướng sĩ nghe được tiếng cãi nhau, tiến vào, thấy tay hắn che miệng vết thương, giữa khe hở trào máu tươi, cả kinh kêu to: “Quân y.”

Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Nguyệt Nhi quỳ rạp trên mặt đất: “Đại vương, nữ nhân này xử lí như thế nào?”

Long Cơ hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Nguyệt Nhi hết thảy đều không sợ hãi quay lên trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, lần này có lẽ hắn sẽ giết nàng, đã thấy hắn đột nhiên cười hắc hắc: “Ta thích ngươi mạnh mẽ cương liệt như vậy. Ta nhất định phải để ngươi ngoan ngoãn thuận theo ta.”

Nàng làm mặt lạnh, không nhìn tới hắn.

“Dẫn đi, đừng làm khó nàng.” Long Cơ dựa vào trên giường, nhắm mắt lại.

Miệng vết thương cũ của Long Cơ chưa khỏi, lại thêm tổn thương mới, hơn nữa thời tiết nóng bức, miệng vết thương có chút sưng tấy, tới nửa đêm lại sốt cao, ngày hôm sau vẫn không thấy lui cơn sốt. Lúc này, Nguyệt Nhi ngoại trừ đun nấu thuốc, liền suốt ngày bị giam giữ ở trong phòng nhỏ, không ai để ý tới.

Đến khi mặt trời lặn phía tây, mới có người mở cửa gỗ, đưa đồ ăn tới.

Nguyệt Nhi ôm đầu gối, rúc vào góc cũng không để ý tới. Người nọ cũng không giống binh lính đưa cơm ngày trước, buông ra liền đi. Nàng chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt lạnh quét tới, rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lại, chấn động toàn thân, không dám tin trợn to hai mắt, nếu như không phải kịp thời che miệng lại, đã kêu lên thành tiếng.

Đợi đến thật lâu sau khi người nọ ra ngoài, tịnh thần cũng chưa phục hồi lại, nhìn thấy đồ ăn để trên mặt đất, lẩm bẩm chắc mình nằm mơ.

Tới nửa đêm, một tiếng: “Cháy nhà!” ngoài cửa thành một đống hỗn loạn, qua khe cửa mơ hồ nhìn thấy chỗ nhà lớn của Long Cơ phát ra ánh lửa.

“Mau cứu hoả!”

“Mau cứu Đại vương!”

Tiếng bước chân hỗn độn, chuyển động chạy tới chạy lui.

Cửa gỗ đột nhiên mở ra, một người thân ảnh cao lớn chợt tiến vào, hương vị của nam tử quen thuộc đụng vào hơi thở của Nguyệt Nhi, không đợi tinh thần nàng đang kinh hãi phục hồi lại, túm ngang lấy thắt lưng nàng khiêng lên, đi nhanh ra ngoài. Giống như quỷ mị tránh khỏi các binh lính đang chạy tới chạy lui cứu hỏa, điểm huyệt nói của nàng, để sau một đống cỏ.

Nguyệt Nhi thấy hắn đến gần một trạm gác, giơ tay lên, không tiếng động bẻ gãy cổ một lính gác, một lính gác vừa tiến lại từ nơi khác, còn chưa kịp quát to thì một đao đã xẹt qua, cắt vỡ yết hầu đối phương.

Quay về cực nhanh, lúc này hắn đối mặt với ánh trăng, mắt dài mày rậm, đúng là Sở Hạm, lại khiêng Nguyệt Nhi, bay vọt một đường mà đi.

Nguyệt Nhi nằm trên bả vai hắn, không thể động đậy, trong lòng nhảy loạn thật nhanh, hỗn loạn cực kì.

Nàng phản bội hắn, thế nhưng hắn liều chết tiến đến cứu nàng.

Binh lính bị giết rất nhanh bị phát hiện, phía sau tiếng vó ngựa tiến lại gần.

Hắn giải huyệt nói cho nàng, huýt sáo một tiếng, hãn huyết bảo mã của hắn như bay chạy đến. Ôm nàng phi thân lên ngựa, nắm chặt dây cương, áp vào tai nàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn chúng ta cùng nhau chết tại nơi này, lập tức ôm chặt ta.”

Tuy rằng ngữ khí của hắn mang theo mùi hỏa dược (Thuốc súng) nồng nặc, nhưng Nguyệt Nhi lại ngoan ngoãn đưa hai tay vòng qua bên hông hắn, áo giáp lạnh lẽo theo hai cánh tay truyền tới toàn thân, làm cho nàng một cảm giác an lòng không tên, đem mặt áp vào trước ngực hắn. Giờ khắc này, hàn khí trong mắt hắn phai nhạt đi một chút.

“Cúi rạp người.” Bỗng nhiên hắn quát khẽ, tiếng vũ khí xé gió, bay thẳng hướng tới chỗ bọn họ, hắn mang theo nàng lăn qua bên cạnh sườn ngựa, mũi tên nhọn xé gió lướt qua mặt họ.

Nguyệt Nhi mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y, hô hấp trở nên dồn dập, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được tử thần vừa lướt sát qua bên người.

Bên tai là tiếng hô hấp trấn định không lộn xộn của Sở Hạm: “Nhắm mắt.” Đột nhiên cánh tay bắt lấy, chặt chẽ ôm lấy nàng, hàn quang lãnh liệt (hàn quang sắc bén lạnh lùng) hiện lên, hắn giơ tay chém xuống, chém rớt đầu tên giặc Oa vừa tới trước mặt.

Nguyệt Nhi không nhắm mắt lại, ngược lại đem hai mắt sáng mở càng tròn ra, một mùi máu tanh nồng nặc vẩy lên trước mặt, trên mặt một vệt nóng ấm.

Nàng từng ở trên xe chở trống trận xa xa nhìn thấy cảnh giết địch, nhưng giết địch gần thân như vậy, vẫn là lần đầu, trái tim không khỏi nhảy loạn, đem hai má áp vào trước ngực hắn, vãn không nhúc nhích, rõ ràng nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, tâm tình bối rối nháy mắt bình tĩnh lại. Mặc kệ đao quang kiếm ảnh (Hình đao bóng kiếm), gió tanh mưa máu rơi rụng ở trước mắt.

Tiếng ngựa hí, thanh âm binh khí giao chiến, tiếng máu tươi phun tung tóe ào ào, tiếng kêu thảm thiết, lại khiến cho nàng tâm không gợn sóng, nếu hắn có chuyện không hay xảy ra, nàng nhất định đi theo hắn, không để hắn cô đơn một mình trên đường xuống hoàng tuyền.

Một đường sấm sét cùng với tia chớp vạch trên trời cao, trước mặt Sở Hạm đầy máu tươi, nhìn qua cực kì đáng sợ, nhưng chính khuôn mặt như vậy, mới làm cho nàng vô cùng thẹn thùng và an tâm.

Mưa to như trút nước, mặt đất càng thêm tối tăm, đúng lúc này, hắn chem bay tên giặc Oa chặn đường cuối cùng, thoát khỏi vòng vây, nhưng vượt qua được trở ngại này, truy binh phía sau cũng tiến gần lên.

Đột nhiên cánh tay ôm bên hông nàng hơi chặt, Sở Hạm ôm lấy nàng lăn xuống yên ngựa, che miệng của nàng, nằm sấp ở dưới sườn núi, quay cuồng một lúc, lui vào phía sau một đống cỏ khô.

Mặt khác, hàn huyết bảo mã vẫn phi nước đại về phía trước, trên lưng không còn sức nặng của hai người, chạy trốn càng thêm nhanh.

Trong nháy mắt truy binh bên cạnh đã nhanh chóng lướt qua, tiếng vó ngựa rối loạn đuổi theo hãn huyết đã không còn, nghe được thanh âm gầm lên giận dữ của Long Cơ: “Giết chết Sở Hạm, bắt được Tuyên Nguyệt Nhi sẽ được trọng thưởng.”

Tâm Nguyệt Nhi kinh hoảng không thôi, tay chân lạnh lẽo, ngừng thở, nắm chặt bàn tay to của hắn.

Sở Hạm vẫn không nhúc nhích, thủy chung đem nàng ôm vào trong ngực, bị nàng nắm bàn tay to, tay ngược lại giữ chặt những ngón tay nhỏ bé của nàng. Đợi khi truy binh đi xa, mới nhìn về phía nàng, trong mắt thoáng hiện một tia trào phúng: “Ngươi cũng biết sợ?”

Nguyệt Nhi tự biết đuối lí, nào dám nói gì. Ngẩng đầu nhìn thấy hắn, tuấn nhan đã được mưa tẩy đi máu đen, đối với lời của hắn lại có tai như điếc.(Nghe như không nghe)

Hắn thấy nàng chịu thua, cũng không làm khó nàng, trầm giọng nói: “Đi theo ta.” Kéo nàng chạy gấp trong mưa.

Nàng không biết hắn muốn đi đâu, chính là cứ bước đi theo hắn, không dám có chút kéo dài, sợ tiếp tục chọc giận đến mồi lửa ở phía trước kia tùy thời điểm đều có thể bùng phát.

Đi được gần nửa canh giờ, tiến vào một mảnh rừng rậm, đột nhiên hắn ôm lấy nàng nhảy lên một gốc cây đại thụ rậm rạp, lên cây mới nhìn thấy, trong nhánh cây dựng lên một gian phòng nhỏ hướng vào trong.

Nguyệt Nhi ngã lăn xuống đất, gió mạnh mang theo nước mưa, lao thẳng vào trong phòng. Trước mắt tối đen một mảnh, nghe được thanh âm hắn đóng cửa phòng lại.

Sở Hạm đánh sáng đồ đánh lửa, cẩn thận kiểm tra cửa sổ, đều đã chắc chắn, bên ngoài sẽ không nhìn thấy ánh lửa, mới tiến vào trong phòng tìm than củi để châm.

Nguyệt Nhi nhìn theo ánh trăng, mới thấy rõ đây là một gian phòng nhỏ cực kì sơ sài, ngoại trừ cỏ khô chất thành đống, không có vật gì khác.

Mặc dù là giữa hè, cũng không phải rét lạnh, nhưng bị nước mưa thấm ướt vào quần áo trên người cực kì không thoải mái, hơn nữa áo tơ hơi mỏng dính trên người, toàn bộ đường cong của thân thể lộ ra. Nguyệt Nhi tiến sát vào đống lửa, chỉ hi vọng sớm hơ khô y phục ẩm ướt.

Nâng mắt nhìn về phía Sở Hạm, thấy nước theo vạt áo lưu ở trên sàn nhà, lại nhìn thấy màu đỏ sậm ghê người. “Ngươi bị thương?” Nàng nhào lên, giữ chặt hắn, ánh mát chạy trên thân hắn, xem xét vết thương.

“Tránh ra!” Hắn hừ lạnh một tiếng, giận tái mặt đẩy nàng ra, khi thấy nàng cắn môi cố nén lệ, trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng cùng thân thiết thì tâm vừa cứng lại không đành lòng: “Ta không bị thương, toàn bộ là máu của kẻ địch.”

Nguyệt Nhi mặc dù cũng không tiến đến gần hắn chút nữa, nhưng vẫn đem tầm mắt lục soát toàn thân của hắn, quả nhiên không có vết thương, mới an tâm.

Sở Hạm cởi bỏ áo giáp cùng y phục ẩm ướt, cởi trần, ngồi xổm bên lò sưởi bỏ thêm mấy khối than củi.

Nguyệt Nhi nhìn thấy cánh tay tráng kiện của hắn, cơ bắp rõ ràng trên cơ thể, nhất thời cứng lại, vội quay mặt đi không dám nhìn nữa, nhưng trước mắt lại hiện lên vết sẹo ngang dọc lung tung trên người hắn.

Nàng biết thuốc hay có bao nhiêu linh nghiệm, phía sau lưng nàng trước bị tổn thương khi hắn bôi thuốc cho không lưu lại bất cứ dấu vết gì, mà linh dược kia lại không thể làm cho vết thương của hắn khôi phục bình thường, có thể tưởng tượng tổn thương đó nghiêm trọng cỡ nào.

Giờ khắc này nàng thực sự lo sợ, nam nhân trước mắt này chỉ là một con người, mà không phải thần thánh, hắn cũng sẽ đổ máu, sẽ…

“Đem quần áo cởi!” Âm thanh lạnh như băng phá vỡ suy nghĩ của nàng.

“Cái gì?” Nàng theo bản năng thu chặt lại hai tay, tuy rằng nàng cùng hắn đã có quan hệ da thịt, nhưng nàng vẫn không thể đón nhận kiểu lạnh như băng của hắn.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy nàng lùi bước, trong mắt có chút không kiên nhẫn, cũng có chút hờn giận, sái bước đi nhanh tới, đem nàng kéo tới trước người.

Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, vạt áo đã bị hắn kéo xuống, tuột đến dưới vai. “Không cần!” Đột nhiên nàng lấy lại tinh thần, đẩy hắn muốn né ra.

“Không cần cái gì?” Mắt hắn lóe ra lửa giận, lạnh lẽo thấu xương.

“Sở Hạm, Ngươi không nên như vậy.” Nàng kinh sợ giãy giụa, nàng sợ hắn nang theo cừu hận phát tiết trên người nàng.

“Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể có hứng thú đối với nữ nhân phản bội ta sao?” Mặt hắn âm trầm, trong mắt rõ ràng dục hỏa đốt lên, song sau đó lại tản ra, lập tức xé xuống áo lót bên trong của nàng.

Nguyệt Nhi ngây ngốc ngơ ngẩn cả người, da thịt trắng nõn toàn thân không cò che lấy hiện ra trước mắt hắn, nước mắt nhục nhã nháy mắt dâng lên, nàng không muốn làm tù nô của hắn.

Ngay lúc đang ngớ ra, trong mắt của hắn dục vọng lại chuyển sang tức giận, đem nàng để trong đống cỏ, quay lưng lại đi hong khô đống quần áo này, không bao giờ quay lại nhìn nàng một cái.

Vừa rồi hắn mới nhục nhã nàng, nhưng hắn đối với nàng nhìn mà không thấy, lại làm cho nàng càng thêm đau lòng.

Cuộn thân mình lại, ngồi trong đống cỏ, nhìn bóng dáng hắn, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn: “Làm sao ngươi lại một mình tới cứu ta?”

“Ngươi còn muốn có bao nhiêu người đến?” Trong lỗ mũi hắn khinh thường hừ một tiếng.

“Cô Quân đâu?” Long Cơ nói hắn trở về báo tin, nếu không phải hắn, Sở Hạm sẽ không tìm được nàng nhanh như vậy, vừa nghĩ tới Cô Quân còn có rất nhiều điểm đáng nghi… Trừ hắn ra còn ai có thể biết bọn họ ra khỏi thành? Trùng hợp lại bị Long Cơ bố trí mai phục như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play