“Sở Vương Phi giận dữ, rút kiếm đâm Tuyên Vương bị
thương rồi tự sát không thành. Tuyên Vương nổi giận, ngay trước mặt Sở Hạm cùng
phụ thân hắn, cường bạo Sở Vương Phi.”
“A!” Nguyệt Nhi đưa tay lên che miệng lại, trong mắt
dâng lên nước mắt thống khổ, nàng có thể tưởng tượng được Sở Vương phi lúc đó
nhục nhã thế nào.
“Sở Vương Phi chịu nhục quá sức, cắn lưỡi tự sát. Sở
Vương can đảm tê liệt hung dữ trước nay chưa từng có, giãy trói buộc, cướp lấy
đao của binh lính bên người Tuyên Vương, gắng sức cùng các tử tướng (giống tử sĩ) liều
mạng, giúp Sở Hạm chạy trốn. Khi hắn đi lên tới tường thành, tự vẫn bỏ mình,
khỏi phải rơi vào tay Tuyên Vương tiếp tục chịu nhục nhã.”
Nguyệt Nhi nghe tới đó đã khóc không thành tiếng, nhớ
lại ánh mắt cừu địch của hắn đối vời nàng, hắn đối diện với nàng, chắc chắn nhớ
lại tình cảnh thảm khốc lúc nhỏ.
“Hết thảy những việc sau này hắn làm, đều vì báo thù,
hắn hận nàng như thế, làm sao lại sẽ đối xử với nàng thật tình?”
“Ngươi đừng bảo là…” Nguyệt Nhi bưng mặt, xoay người
chạy đi, mới vừa được nửa bước chân, bị hắn kéo lấy cánh tay quay trở về, rõ
ràng ngã vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy.
“Nguyệt Nhi, đây đều là cừu hận một đời, nàng mới mười
bảy tuổi, không nên sống trong cừu hận. Theo ta đi, ta sẽ cho nàng hạnh
phúc.”Môi mỏng của hắn dán lên thái dương nàng.
Trong đầu nàng loạn như đay rối, tâm bị xé tan thành
từng mảnh. Nàng có thể tưởng tưởng được rằng, cừu hận thống khổ tra tấn một đứa
trẻ là sự dày vò to lớn đến mức nào. Thù giết cha cùng mối thù hận của hắn,
gián tiếp phập phồng ở trước mắt nàng, nàng nên đối mặt với hắn như thế nào?
Vừa mới xây dựng lên lời hứa hẹn kia thì lại bị đánh vỡ.
Một tướng sĩ tìm chỗ đi tiểu, mở to đôi mắt đang say
xỉn, thấy hai người ôm nhau, nhất thời lửa giận xông lên, tiến lên hai bước,
cuối cùng xoay người trở về đại trướng, muốn bẩm báo với Sở Vương, lại thấy Sở
Vương đang cùng các tướng sĩ chè chén hát vang, lại không đành lòng quấy rầy
bọn họ đang hào hứng vào lúc này, rầu rì không vui ngồi sang một bên.
“Nguyệt Nhi, theo ta đi, ta mang nàng trở về Tuyên
Quốc, rời xa cừu hận.” Cô Quân nhẹ vỗ về Nguyệt Nhi xinh đẹp.
“Tuyên Quốc…” Nguyệt Nhi như đang ở trong bóng đêm
thấy được một chút ánh sáng.
“Chúng ta đi suốt đêm, sẽ không ai phát hiện ra chúng
ta, Chờ ngày mai bọn họ tỉnh rượu, chúng ta đã đi rất xa rồi, thuận tiện cũng
không quay đầu trở về.” Nguyệt Nhi thầm nghĩ muốn tự mình rời đi một mình.
“Vì nàng, ta sẽ dứt bỏ tất cả, chỉ cần nàng.”
Nguyệt Nhi lắc đầu. Tâm của nàng đã giao cho Sở Hạm,
bất kể là yêu cũng thế, hận cũng vậy, rốt cuộc không thể dung nạp những người
khác.
“Nguyệt Nhi… Nàng thật sự không chịu đón nhận ta sao?”
Nàng vẫn chỉ lắc đầu, nàng sẽ nang theo những hồi ức
về người kia cả đời.
Cô Quân thở dài: “Ta đưa nàng đi, chờ nàng an toàn, ta
sẽ rời đi.”
“Mình ta có thể tự đi.” Nguyệt Nhi đẩy hắn ra, đứng
thẳng người.
Hàn quang chợt lóe, Cô Quân nắm chủy thủ trên tay đâm
hướng ngực của chính mình.
Nguyệt Nhi vội vàng kéo lại, kinh hô: “Ngươi làm cái
gì thế?”
“Nàng là một nữ tử yếu đuối một mình ra đi, gặp phải
nguy hiểm, cũng sẽ để ta áy náy mà chết, không bằng cứ làm rõ ràng như vậy, đỡ
phải chịu thống khổ.” Vẻ mặt hắn quyết đoán.
“Ngươi nói thực, chỉ cần ta thoát khỏi vùng nguy hiểm,
lập tức rời đi?”
Cô Quân buồn bã cười: “ Chỉ cần ngươi nhất định không
cho ta đi theo, ta sẽ rời đi.”
“Đợi ta, ta đi chuẩn bị ngựa.” Cô quân chạy được hai
bước, lo lắng quay đầu lại nhìn nàng, lại tiếp tục chạy.
Không đầy một lát sau, hắn dắt tới hai con tuấn mã,
phủ thêm cho nàng một món áo cừu của quân sĩ, cùng với mũ giáp của quân sĩ, dấu
đi vẻ ngoài là nữ của nàng.
Hai người lên ngựa, lập tức chạy về phía cửa thành.
Thủ thành thấy là Cô Quân mang theo thân binh, chỉ nói
là ra khỏi thành làm việc, cũng không gặng hỏi, mở cửa thành, để cho bọn họ ra
khỏi thành.
Thành trì phía sau xa dần, tâm Nguyệt Nhi trầm xuống,
đây là làm phản phía sau lưng Sở Hạm, vĩnh viễn bước trên một con đường không
thể trở về.
Tới ban đêm, xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp, bóng cây
u ám dưới ánh trăng, quỷ dị giống như minh giới u linh (chắc là thế giới ma
quỷ).
Con ngựa vội vã hí vang kinh hoảng quỳ gối xuống,
Nguyệt Nhi như con diều bị đứt dây văng ra khỏi lưng ngựa, nàng rơi xuống đất
trong nháy mắt thấy dây thừng xoắn lại, tiếp sau đó trước mắt tối sầm, không
biết gì nữa.
Cảm thấy không khí ẩm ướt, sàn nhà lạnh như băng,
Nguyệt Nhi đưa tay muốn xoa cái đầu đang muốn nứt ra, mới phát hiện hai tay bị
trói ngược ra đằng sau người, toàn thân trên dưới, đau đớn mệt mỏi rã rời, yết
hầu khô nứt không phát ra được một âm thanh nào.
Liền nhìn lên ánh sáng mờ ảo phía trên, cố gắng có thể
thấy được đây là một gian nhà bỏ hoang cũ nát, cửa gỗ nứt ra xuyên qua vào ánh
mặt trời, mơ hồ có thể thấy bóng người qua lại chớp lên.
“Tên Sở Hạm kia thực sự có phúc, cô nàng này bộ dạng
cũng thật… Sách…Sách… cho tới bây giờ ta chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp như
vậy.”
“Như thế nào? Động tâm?”
“Ngươi dám nói là ngươi không động tâm? Lúc ngươi gặp
qua nàng, nước miếng đều nhỏ.”
“Đi mẹ ngươi.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng trêu đùa của nam nhân.
“Một lát nữa đại vương đến đây, thấy cô nàng này, sẽ
như thế nào?”
“Việc này còn phải nói sao?” Tầm thường mà mang theo
tiếng cười thèm muốn làm toàn thân Nguyệt Nhi run lên. Ở trong quân Sở Hạm,
nàng chưa từng sợ hãi, nhưng bây giờ lại thật sự cảm nhận được sợ hãi.
Bỗng nhiên nhớ tới, không biết Cô Quân đang ở nơi nào,
thoát hiểm hay không, có lẽ cũng bị bắt giống như mình.
Hiện tại chắc Sở Hạm cũng biết nàng trốn đi? Hắn sẽ
phẫn nộ như thế nào?”
Cứ như vậy nghĩ đông rồi lại nghĩ tây ngây ngốc, mệt
mỏi kéo tới, chẳng biết lúc nào thiêm thiếp ngủ.
Không biết qua bao lâu, cửa gỗ bị đẩy ra, có người
tiến vào đem nàng kéo dậy, đưa ra khỏi phòng nhỏ, ném trên nền nhà khô ráo của
một gian nhà lớn.
Nằm sấp trên mặt đất, còn chưa kịp ngẩng đầu, đã ngửi
được trong phòng nồng nặc mùi thuốc, chua xót khó ngửi.
“Cởi trói.” Một giọng không nóng không lạnh từ phía
trên truyền xuống.
Nguyệt Nhi vận động cánh tay tê cứng không có cảm
giác, chậm rãi vững vàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi dựa ở trên
giường.
Là một hán tử tráng kiện để râu quai nón, ngoại bào
tùy ý choàng ở trên người, lộ ra bên trong băng quấn ngang dọc lung tung, mảnh
băng trước ngực một màu đỏ sậm, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
Nàng đánh giá hắn, hắn cũng trừng mắt nhìn nàng, trong
mắt là một nét thoáng hiện vẻ mặt phức tạp. Qua một lúc lâu, đột nhiên ngầm đưa
tay níu chặt nàng: “Không nghĩ tới người mà bắt được mật thám chúng ta phái đi
lại là một tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy.”
Nguyệt Nhi cả kinh, bứt tay ra lui về phía sau, nhìn
hắn giận dữ. Trong lòng nàng lại lén hít hơi lạnh vào miệng, hóa ra mình rơi
vào trong tay chính quân địch công thành thua trận hôm qua, như vậy, chỉ sợ
lành ít dữ nhiều. Hai tên gian tế đều bí mật đền tội, vậy hắn từ đâu mà biết
được? Trong đó có một người là nàng bắt được? Bóng ma ám ảnh dùng độc hại chết
các tướng sĩ lại hiện lên, mơ hồ cảm thấy được đây là một cái bẫy: “Đi cùng ta
còn có một người? Hắn hiện ở nơi nào?”
“Hắn a, ta đã thả hắn trở về báo tin. Như thế nào? Nhớ
hắn?” Hắn trêu đùa tiến đến nâng người của nàng.
Nguyệt Nhi khua tay đẩy ra, tiếp tục lui về phía sau,
lại bị vệ binh ở phía sau chắn đường lui, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn
hắn.
“Nhìn không ra, còn rất mạnh mẽ.” Sau khi hắn cười lại
dâng lên căm tức: “Nghe nói ngươi là nữ nhân của Sở Hạm, Sở Hạm quả nhiên có
con mắt thật tốt.”
Nhắc tới Sở hạm, trong lòng Nguyệt Nhi lại đau xót.
“Nghe nói Sở Hạm thực sự để ý đến ngươi, không biết
khi hắn gặp lại ngươi trở thành nữ nhân của Long Cơ ta, sẽ như thế nào?” Tầm
mắt hắn nóng rực không kiêng nể gì chạy trên thân của nàng. Đây sẽ là một bữa
ăn ngon.
Oa Vương Long Cơ khiến mọi người nghe thấy đau đầu?
Lưng Nguyệt Nhi nổi lên từng đợt lạnh: “Ngươi thật vô sỉ, là đại trượng phu,
ngươi không cùng hắn trên chiến trường dụng binh tranh tài cao thấp, lại ở chỗ
này nhục nhã một người đàn bà con gái, tính là việc nam tử hán nên làm?”
“Ha ha, một nữ nhân mà lại so sánh tiêu chuẩn của đại
trượng phu?” Long Cơ chẳng thèm để ý, thân thể hơi nghiêng tới trước, dùng sức
giữ kéo nàng lên phía trước, đem nàng kéo ngã vào trong lòng ngực hắn: “Không
biết ngươi ở đây chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng Sở Hạm.”
Nguyệt Nhi đã hiểu rõ ràng, bọn họ bắt nàng tới mục
đích chính là muốn Sở Hạm, huy động toàn lực đẩy khỏi ngực hắn, cười lạnh:
“Ngươi cho là hắn sẽ vì một nha hoàn mà một mình mạo hiểm sao? Ngươi vẫn là tâm
không hiểu rõ.”
Một tiếng kêu đau đớn, lực kẹp giữ tay nàng đột nhiên
buông ra, làm cho nàng ngã xuống đất, thở hổn hển, vết thương trước ngực chảy
ra vết máu tươi, tinh thần mệt mỏi rất nhanh.
Nguyệt Nhi Kinh hoảng cùng thấy âm thầm may mắn, lấy
thương thế của hắn hiện tại xem ra, không thể xuống tay đối với nàng. Về phần
Sở Hạm, nàng không muốn hắn mạo hiểm đến, rồi lại có chút trông mong hắn tới
cứu mình.
Một đám đông người vội vàng giúp Long Cơ xử lí miệng
vết thương một lần nữa, đem nàng tiếp tục ném vào gian phòng nhỏ kia, cũng
không biết có phải đã quên không , lại không đem nàng trói lại.
Sau vài ngày, nàng bị bọn họ cho gọi đi hầu hạ Long
Cơ. Bất quá Long Cơ cũng không làm khó nàng, không có gì hơn là muốn nàng làm
chuyện châm trà rót nước. Tuy rằng ánh mắt luôn sáng lên chạy trên người nàng,
nhưng cũng không xuống tay đối với nàng, đương nhiên việc này cũng do có liên
quan tới vết thương trên người hắn.
Dần dần Nguyệt Nhi phát hiện, tuy rằng hắn nóng nảy tự
đại, nhưng không phải hạ lưu vô sỉ như trong những lời đồn đại.
Chỉ có điều vừa nhắc tới Sở Hạm, hắn liền nổi trận lôi
đình, trong mắt tràn ngập lửa giận, có thể thấy được một trận chiến bại này với
hắn mà nói là một điều sỉ nhục vô cùng to lớn.
Ngày hôn đó, Nguyệt Nhi đang đun nấu thuốc, nhà lớn
truyền ra tiếng Long Cơ quát mắng, một binh sĩ bụm mặt đi ra: “Nhanh đi tìm
Nguyệt Nhi cô nương, Đại vương tỉnh dậy không thấy Nguyệt Nhi cô nương đang
phát cáu đấy.”
Nguyệt Nhi thở dài, đem thang thuốc rót vào trong
chén, hiện tại Long Cơ vừa tỉnh dậy lập tức nhất định phải gặp nàng ở trong
phòng hắn, tuy rằng không bảo nàng làm chuyện gì, dù cho ngồi xa xa ở góc
phòng. Một khi không nhìn thấy nàng ở đó, liền phát cáu, trách mắng binh lính.
Nàng không dám nghĩ, nếu thương thế hắn tốt lên, nàng
có thể còn bình yên như vậy hay không. Nghĩ tới trốn, nhưng chung quanh canh gác
vô cùng chặt chẽ, căn bản khiến nàng không có cơ hội có thể thừa lúc.
Bưng thuốc đi vào nhà lớn, Long Cơ phụng phịu trừng
mắt nhìn nàng.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, buông chén thuốc, xoay người
tránh ra.
Trên cánh tay đau nhức, bị hắn hung hăng giữ chặt lấy:
“Hầu hạ ta, là làm khó ngươi như vậy?”
Nguyệt Nhi mặt lạnh không muốn tìm hiểu.
“ Đúng rồi, ta quên, ngươi là Tuyên Quốc công chúa.”
Hắn phẩy miệng cười lạnh.
Trong lòng nàng cả kinh, quay đầu lại trừng mắt nhìn
hắn, hắn rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện về mình?
Hắn nhìn nàng chắm chằm một lúc lâu, trong mắt dâng
lên dục hỏa: “Nghe thiên hạ đồn đại Tuyên Quốc Nguyệt Nhi công chúa là thiên hạ
đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên không sai.”
Nàng vội dừng tay đang nghịch sợi tóc lại, tránh khỏi
ánh mắt áp bách của hắn, lai bị một cánh tay khác của hắn giữ chặt lấy, không
cho nàng tránh đi.
Thế nhưng hắn lại không tức giận: “ Nghe nói khi ngươi
gả cho Sở Hạm, lại sống một mình ở Nam Quận ba năm, Sở Hạm lại có thể nhìn đến
bây giờ mới đụng vào ngươi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT