Sở Hạm đang kéo quần áo trong tay, bỗng nhiên nắm chặt thành quyền: “ Như thế nào? Không phải là tình lang của ngươi tới cứu ngươi, thất vọng rồi?”

Nguyệt Nhi nháy mắt kinh ngạc, hắn hiểu lầm cái gì, nhưng nàng một mình cũng Cô Quân chạy đi, muốn người khác không hiểu lầm là việc không thể nào: “Ta cùng hắn…”

“Câm miệng!” Hắn giận dữ phẫn nộ cắt đứt lời của nàng, lập tức âm điệu thay đổi, lãnh đạm nói: “Ngươi nhớ kĩ thân phận của ngươi, ngươi là nha hoàn của ta, chỏ có thể thần phục đối với ta.”

Nguyệt Nhi hít một hơi thật sâu, trong lòng kiêu ngạo lại nảy sinh, ngữ khí cũng đồng thời chuyển thành lạnh nhạt: “ Nếu ta chỉ là một nha hoàn, làm sao dám làm phiền Sở Vương một mình mạo hiểm đến cứu.”

“Ta nghĩ ngươi đã nghĩ sai rồi, ta tới cứu ngươi chỉ vì mặt mũi.” Quần áo trong tay hắn giống như bị hắn bóp nát.

“Mặt mũi?” Lòng của nàng giống như hung hăng bị túm lại một phen.

“Ngươi mặc dù là nha hoàn của ta, nhưng chuyện ta cưới Tuyên Quốc công chúa lại là việc cả thiên hạ đều biết. Người nào mà không biết Tuyên Quốc công chúa ở trong tay ai, dân chúng Tuyên Quốc sẽ ở dưới tay ai.”

Nguyệt Nhi cảm thấy mình như đang bay trên không trung bị rơi bịch trên mặt đất, trong lòng nổi lên từng trận lạnh: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy?”

“Ngươi cho rằng ta nên nghĩ như thế nào?” Sau lễ Mừng công, hắn mang theo cảm giác say vội vàng đến phòng ngủ tìm nàng, đợi hắn lại là người đi- nhà trống, theo lời nói của tướng quân dưới quyền càng làm cho hắn giống như ở trong mùa đông bị đổ lên đầu một chậu nước lạnh… Ban ngày nàng còn nghĩ đến đưa tay giao cho hắn, vốn tưởng rằng hai người từ nay có thể hóa giải hiềm khích trước kia, kết quả buổi tối liền cùng người khác bỏ trốn! Hắn nghĩ đến, hận không thể bắt bọn họ trở về xé thành từng mảnh nhỏ. Nhưng hắn không có làm như vậy, hắn không muốn đem nàng cố chấp cứ giữ lấy ở bên người! (đọc đoạn này thương Hạm ca ghê cơ :”>)

Ngay khi hắn đang mượn rượu giải sầu, sau một lúc uống một mình đến say khướt, Cô Quân đã quay trở lại, nói nàng bị Long Cơ bắt đi. Hắn chưa kịp chất vấn hắn ta, việc hai người bỏ trốn, liền dẫn thân binh ra khỏi thành.

Hắn không theo tình hình mà Cô Quân cấp báo, mà chính mình lén trà trộn vào trong quân doanh của Long Cơ âm thầm điều tra. Chờ đến khi thân binh phóng hỏa, hắn liền đem nàng rời đi.

Hắn hận nữ nhân này không có lương tâm, nhưng không cách nào quên được nàng không để ý tới.

Nguyệt Nhi bị hắn làm cho mắc nghẹn một câu cũng không nói nên lời. Sau một lúc lâu kinh ngạc, đúng vậy a, nàng phản bội hắn, làm gì có tư cách muốn tiếp tục được hắn yêu say đắm. Qua một lúc lâu nàng mới khẽ thở dài: “Ta hiểu được, ta sẽ làm tốt công việc của một nha hoàn.”

Nghe nàng nói xong, hắn tức giận không biết nên thoát ra ở chỗ nào, bỗng nhiên xoay người, mắt lạnh trừng trừng nhìn nàng. Nếu nàng hiểu, cũng sẽ không đối xử với hắn như thế.

Nguyệt Nhi bị hắn nhìn chằm chằm thì thấy cũng không được tự nhiên, không biết nên làm thế nào để che dầu đi một ít da thịt, dứt khoát ôm chặt đầu gối, gục đầu xuống không nhìn về phía hắn. Một đống quần áo trùng điệp rơi trên người nàng, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy hắn đưa lưng về phía nàng nằm trên đống cỏ nghiêng người mà ngủ.

Nàng mặc quân áo đã được hơ khô, nằm xuống trên đống cỏ, trằn trọc, thật lâu không thể tiến vào giấc ngủ. Nhìn về phía người bên cạnh một chút cũng không nghe được thanh âm đi vào giấc ngủ của hắn, nghĩ đến chắc cũng không ngủ được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn đột nhiên xoay người, đem nàng áp vào dưới thân thể.

Nàng muốn kinh hô còn chưa kịp thốt ra, đã bị bàn tay to của hắn che lại, sắc mặt ngưng trọng, hai mắt cảnh giác liếc về hướng cửa.Một bàn tay khác đã lặng lẽ không tiếng động chạm vào xứng đao, đem nàng chặt chẽ bảo vệ dưới thân.

Nguyệt Nhi ngừng thở, lại không nghe thấy bên ngoài có bất kì động tĩnh gì, nhưng mơ hồ cảm thấy không khí khẩn trương.

Sở hạm đột nhiên thở một hơi thật dài, xoay người đứng lên, thét một tiếng dài. Bên ngoài phòng thức khắc có tiếng thét dài đáp lại, truyền đến thanh âm của hữu tham tướng: “Thuộc hạ tới chậm, làm Sở Vương gặp nạn, tội lớn tày trời.”

Gánh nặng trong lòng Nguyệt Nhi liền được trút bỏ, nhẹ nhàng ngồi dậy.

Sở Hạm tự mình mặc quần áo, mở cửa gỗ ra: “ Có thể bày trận được chứ?”

“Đã an bài thỏa đáng. Chỉ chờ Sở Vương hạ lệnh tróc nã quân địch.”

“Tham tướng!”

“Có thuộc hạ!” Một thanh âm khác truyền đến.

“Đem nữ nhân này nhanh chóng đi suốt đêm đưa trở lại kinh thành.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sở Hạm nhảy khỏi thụ ốc (phòng trên cây) mang theo tướng sĩ rời đi.

Tả tham tướng rảo bước tiền lên thụ ốc, hóa ra chính là tướng quân ở giữa đống cát chảy nắm chặt tay của nàng: “Nguyệt Nhi cô nương, đắc tội.”

Nguyệt Nhi vội đứng dậy hành lễ, “Nhờ tướng quân.”

Nguyệt Nhi trở lại trong cung ở kinh thành, vẫn ở tại phòng nhỏ của Dực Khôn Điện.

Bất ngờ phát hiện có người tiến vào trong viện bên cạnh, khi đi ngang qua cửa Trữ Tĩnh Cung thì thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nữ tử vui cười.

Nàng mặc dù thấy kì quái, nhưng nhớ rõ thân phận nô tì của chính mình, cũng không dám hỏi nhiều.

Một ngày này, kiểm kê vật phẩm trong Dực Khôn Điện thì thấy đèn nến còn thừa không nhiều lắm, mà bình thường gã sai vặt giúp đỡ xử lí công việc trong Dực Khôn Điện Thì không thấy bóng dáng đâu. Dù sao nàng cũng đang lúc rảnh rỗi, tự mình đi đến phòng quản sự nhận đồ.

Đối với trong cung này, khiến cho nàng không hiểu chính là,trong cung này không có thái giám, không giống hậu cung của Tuyên Quốc, nam giới hầu hạ mọi việc ở trong cung đều bị thiến. (ặc ặc, pó tay Nguyệt nhi tỷ)

Nhìn thấy trời vẫn còn sớm, cũng không vội vàng đi lấy đèn nến, từ từ bước đi.

Đi qua Minh Hòa Cung nơi Nhã phu nhân ở một thời gian, nói là Minh Hòa Cung, nhưng thật ra là nơi dùng để tiếp đãi khách nước ngoài cùng khao tướng sĩ có công. Từ sau khi Nhã phu nhân dị đánh đuổi ra khỏi cung, Sở Hạm cũng không bảo người khác đến bổ sung vào chỗ trống này, cho nên cũng bỏ không. Hôm nay đi qua, lại phát hiện bên trong có nhiều tiểu nha hoàn đang bận rộn… quét tước, lau chùi sạch sẽ.

Tuy rằng bình thường cũng có quét tước, nhưng sẽ không thu dọn gọn gàng kĩ lưỡng như vậy.

Đi qua chưa xa, đã thấy Lý ma ma quản sự ở trong cung mang theo một nhóm nữ tử hi hi ha ha đi tới, những cô gái kia đều dung mạo tú lệ, hình dáng phong lưu.

Nguyệt Nhi ở tại trong cung cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn đến mấy lần.

Lý ma ma nhận ra Nguyệt Nhi, tuy biết chỉ là nha hoàn, nhưng nữ nhân có bản lĩnh hầu hạ ở Dực Khôn Điện cho tới bây giờ, cũng chỉ có duy nhất một mình nàng, hon nữa dung nhan khí chất cũng là có một không hai, tuy rằng Sở vương chưa nói, nhưng địa vị có thể suy nghĩ là biết, ai biết tới khi nào sẽ phất lên làm phượng hoàng. Thấy nàng đứng ở rìa đường nhường lối, cũng vội vàng hành lễ vấn an.

Nguyệt Nhi cũng vội đáp lễ, cười nói: “Ma ma đang đi tới chỗ nào?”

Lý ma ma thấy hỏi, cũng thành thật trả lời: “Những vị này đều là tú nữ mới tuyển đến, ta đưa các nàng đến Minh Hòa Cung ổn định trước, đợi Sở Vương về tự mình tuyển chọn.”

Trong lòng Nguyệt Nhi giống như bị người khác hung hăng quất một cái, trong lúc nhất thời không nói lên lời. Bình thường Sở Hạm cùng nàng trăm điều bất hòa, nhưng từ khi mới tới gặp qua Nhã phu nhân, hơn nữa cũng không thấy thị tẩm, tại đay sau này cũng chưa từng thấy bên cạnh hắn có nữ tử khác, mà việc lấy vợ nạp tiếp cũng chưa từng nghĩ tới.

Trong Lòng quy rằng chấn động khổ sở, nhưng trên mặt lại cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, miễn cưỡng cười cười.

Đám tú nữ này thấy Lý ma ma đối với một nha hoàn khách khí như thế, không cho là đúng, không kiêng nể gì đánh giá Nguyệt Nhi, thấy nàng dung nhan tuyệt sắc, không một người nào trong chính mình có thể sánh bằng, trong mắt lại nổi lên ghen tị.

Lý ma ma cũng nhanh chóng hướng về phía đám tú nữ giới thiệu: “Vị này là Nguyệt Nhi cô nướng, chuyên phụ trách việc trong Dực Khôn Điện.

Đám tú nữ này sao có thể không biết Dực Khôn Điện là tẩm cung của Sở Vương, ngoại trừ chính phi, không ai có thể ngủ lại ở đó. Có thể quản lý Dực Khôn Điện, tuy nói là nha hoàn, nhưng thể diện này so với phi tử bình thường còn lớn hơn. Vội dấu đi vẻ mặt ghen tị, bày ra vẻ mặt nịnh hót, mở miệng nói một tiếng Nguyệt Nhi cô nương, chỉ muốn cùng nàng tạo quan hệ, sau này ở trước mặt Sở Vương tiến cử vài câu, các nàng muốn bay cao càng dễ dàng hơn nhiều.

Nguyệt Nhi tâm tình buồn bã, miễn cưỡng ứng phó rồi liền vội vã rời đi.

Rốt cuộc không thể nhãn hạ thoái mái như vừa rồi, hắn cuối cùng vẫn cần phong phi nạp tiếp. Chính mình rõ ràng không thể tiếp nhận hắn, nhưng mà thấy hắn như thế, lại cảm thấy khó có thể dứt bỏ.

Thất thần chán nản đến chỗ quản sự lĩnh đèn nến, xoay người muốn đi.

Ma ma quản sự gọi nàng lại: “ Nguyệt Nhi cô nương, nếu không vội có thể giúp lão thân một chút?”

“Ma ma có chuyện gì, cứ việc phân phó.”

Ma ma quản sự lấy ra một cuốn tơ lụa hoa lệ: “Hôm nay ta có nhiều công việc lắm, không tự mình đi được, ngươi giúp ta đem cái này đưa đến Trữ Tĩnh Cung được không?”

“Ta dù sao cũng không có việc gì. Thay ma ma đi một chuyến, lại có điều gì.” Nguyệt Nhi tiếp nhận tơ lụa, cáo từ ma ma quản sự.

Mới vừa rảo bước tiến vào Trữ Tĩnh Cung, liền nghe thấy tiếng vui cười đàn hát, thanh âm có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhớ ra là ai.

Đi đến hành lang, thấy mấy nữ nhân đang gảy đàn tấu nhạc. Một nữ tử y phục rực rỡ đang khinh vũ phi dương (chắc là nhảy lên bay múa). Nàng kia xoay người lại, vừa vặn đối mặt vời Nguyệt Nhi đang đứng trước cửa. Ý cười trên mặt nàng kia nháy mắt cứng lại, trong mắt hiện lên kinh ngạc, giống như chứng kiến đồ vậy không có khả năng xuất hiện bày ra trước mặt. Nhưng vẻ mặt kinh ngạc này rất nhanh được tháo xuống, thay vào đó tùy lúc có thể nặn ra miệng cười.

Nguyệt Nhi cũng hơi sững sờ, tâm lại bị người ta xé rách: “Mỹ Thiền cô nương. Ta giúp quản sự đưa tơ lụa của ngươi lại đây.”

Mỹ Thiền nghĩ đến việc bị nàng ném đi bầu rượu, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng kiêng dè Sở Vương,lại thấy nàng lấy thân phận nô đem tơ lụa tới, gọi mình là cô nương, rõ ràng không xem địa vị của nàng nhìn vào trong mắt, lại càng tức giận, cũng không dám biểu lộ bất mãn trong lòng: “Làm phiền Nguyệt Nhi cô nương.”

Nguyệt Nhi cười nhạt hành lễ trở về, xoay người rời khỏi Trữ Tĩnh Cung. Vừa mới vào trong sân Dực Khôn Điện, tựa trên tảng đá, nước mặt liền không ngăn được chảy xuống.

“Nguyệt Nhi!” Bên người truyền đến thanh âm thân thiết.

Nguyệt Nhi vội đứng thẳng người, lau đi nước mắt: “Quyền Quý.”

“Ngươi làm sao?”

Nguyệt Nhi miễn cưỡng cười cười, “Không có gì.”

Quyên Quý nhìn đèn nến trong tay nàng, đi lấy đèn nến hắn là phải về theo cửa khác, chú không phải về từ cửa sau này. “Ngươi đi đâu thế? Cầm đèn nến này đi nới nào?”

“ Ta đi lĩnh đèn nến đó chứ, nhân tiện giúp ma ma quản sự đem tơ lụa đi đến Trữ Tĩnh Cung.”

Quyền Quý đã nghe rõ, Nguyệt Nhi khổ sở là vì vị ở Trữ Tĩnh Cung kia: “Vương Phi, lần này Sở Vương trở về, ngài nên lập tức thuận theo hắn đi.”

Nguyệt Nhi ngẩn ra, Quyền Quý từ trước tới giờ luôn kêu nàng là Nguyệt Nhi, đột nhiên kêu nàng là Vương Phi, ý trong lời nói kia, là cực kì rõ ràng, buồn bã cười nói: “Quyền Quý, ta là Nguyệt Nhi, không phải Vương Phi.”

Nói xong bỏ lại Quyền Quý với vẻ mặt lo lắng rời đi, lưng thẳng tắp, cước bộ cũng không có chút do dự.

Tuy hiện tại nàng là nô tì, nhưng rốt cuộc nàng cũng là Tuyên Quốc công chúa, mang dòng máu hoàng thất, trời sinh kiêu ngạo, muốn nàng vì là thê thiếp của hắn mà tranh thủ tình cảm, chẳng phải là chuyện cười.

Đừng nói trong lòng vàng và hắn còn có vướng mắc, dù cho là không có chuyện gì, nàng cũng không muốn những nữ nhân kia đến vũ nhục nàng.

Khi mẫu thân say rượu từng nói với nàng, thà rằng làm bần thê tử (vợ nhà nghèo), cũng không bao giờ làm phú thiếp (Thiếp nhà giàu). Đừng nhìn mẫu thân sống trong vinh hoa phú quý mà tưởng là sung sướng, nỗi khổ trong đó, nàng đã nhận ra được, nàng tuyệt đối sẽ không đi vào con đường của mẫu thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play