- Hôm nay chúng ta kết thúc sớm ở đây. Tôi có công việc trên khoa. Các anh chị về đọc từ trang 210 –> 246 cho tôi. Thôi lớp giải tán. – Tiếng cô trưởng khoa vang vọng khắp cả giảng đường. Tôi thề là đây là câu nói tôi nghe rõ và thấy hiểu nhất trong buổi học chán ngắt hôm nay.
Ngó vào điện thoại xem giờ. Hãy còn sớm. Thôi thì qua lớp em ngồi chơi vậy. Tôi vội xếp xách vở vào rồi định phi ra khỏi cửa luôn. Bất chợt một bàn tay níu vai tôi lại.
- Ê tèo. Chạy đâu mà vội thế? Bữa nay về sớm, nhóm mình tổ chức đi chơi. Mày đi không? – Ra là thằng Hưng. Làm hết hồn, tôi cứ tưởng là ai chứ.
- Thôi không đi đâu. Bác bận lắm, mấy con cứ tự nhiên. À đi chơi nhớ về sớm nhé kẻo mẹ lại mong. – Tôi trêu nó.
- Mong cái búa. Làm như tao không biết mày chạy như bay để tới vội bên em chứ gì? Kể từ lúc có bạn gái mày bơ luôn anh em nhé! – Nó nói rồi dứ dứ nắm đấm trước mặt tôi.
- Ôi xời, tụi mày thì ngày nào chả gặp. Sáng tập bóng, chiều đi học. Phải để dành thời gian cho tao với nàng tâm tình chứ! – Tôi lý sự. Gì chứ tôi nói đúng quá mà. Há há.
- Chỉ được cái dẻo mồm thôi con. À. Nhắc tập bóng mới nhớ. Chiều chủ nhật tuần này lớp mình đá trận đầu tiên đó. Nhớ đi cho đúng giờ.
- Ùm. Thế à? Mà đá với lớp nào thế?
- Năm cuối khoa KT điện tử. – Nó nói rồi ra vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Tôi cũng khẽ vuốt cằm ra chiều đắn đo lắm.
- Thế mày nghĩ tao có cần ra sân không? Đá một sân bên kia chắc là đủ rồi nhỉ?
Nói xong tôi với nó phá ra mà cười sặc sụa. Chảy cả nước mắt. Số là năm ngoái lớp tôi cũng gặp đội này rồi. Tuy to xác nhưng kỹ thuật rất yếu. Lần đó lớp tôi thắng đậm. Tỷ số nếu nhớ không nhầm thì khoảng 14-0 thì phải.
- Tao nghĩ trận đó chắc phải góp ý cho bên kia mua thúng. Mà phải là nhiều thúng nữa kia. Đựng mới xuể. – Nói rồi hai ông tướng lại bá cổ nhau mà cười rần rần trước cửa lớp.
- Thôi tao đi đây. Gần hết giờ giải lao rồi. – Tôi nói mà lấy tay quệt nước mắt.
- Ừ. Thôi tao cũng đi với tụi kia luôn.
Tôi vác tui đeo qua vai. Bước đi thoăn thoắt trên những dãy hành lang trải dài lót gạch sáng bóng. Vì giờ giải lao nên phòng học nào cũng ồn ào. Sinh viên cười giỡn, náo động cả lớp học. Tôi thì quen với cảnh này rồi. Trước khi vào lớp em tôi tranh thủ chạy ra ngoài căn tin. Mua một chai nước khoáng cho mình và một trà xanh cho em. Nhận bọc nước từ cô căn tin. Tôi lại tiến vào những dãy hành lang nối dài.
- Để xem nào! Xã hội học, môi trường, quản trị… Ùm. Đây rồi. – Tôi dừng lại trước cửa lớp. Đập vào mắt là hình ảnh của một thiên thần đang ngồi trên ghế. Em khẽ nghiêng đầu qua một bên, tay chống cằm. Nhìn từ đằng sau tới, mái tóc suôn dài càng thu hút ánh nhìn của tôi hơn.
- Này! Người đẹp. Đang làm gì thế? – Tôi khẽ vỗ vào vai nàng.
- Ôi! Làm em giật mình. Em đang nghe nhạc. – Nói rồi em gỡ hai đầu dây fone đang úp vào tai ra. – Mà anh không học à? Sao hôm nay lại lang thang thế này? Chuyện lạ à nha.
- Hì. Cô cho nghỉ sớm. Mà em đang nghe gì thế?
- Nghe nhạc.
- …!
- Hì em đùa thôi. Anh nghe chứ. – Không chờ tôi đồng ý. Em bịt một đầu dây vào tai tôi luôn, rồi em tự đeo đầu dây còn lại cho mình.
“Baby girl, I know you’re my Real Love. Em biết đã đưa anh giấc mơ em trọn vẹn, anh là Real Love. I feel your touch, I need your love ooh can you see. It’s nothing hard to see. It’s nothing hard to see”
Bài hát rất hay. Dù lâu lâu chen vào mấy đoạn tiếng Anh tôi chẳng hiểu gì hết. Nói chung: tạm được
- Sao? Hay chứ anh? – Em nhìn tôi rồi hấp háy mắt.
- Ùm, để xem, ùm…à… Nói sao đây nhỉ? – Tôi nhấn nhá làm vẻ bí hiểm.
- Ôi nói nhanh đi! Gì mà suy nghĩ lâu thế? – Em chun mũi ra vẻ trẻ con, chỉ muốn bẹo má một cái. Nhìn em sốt ruột mà tôi khẽ mỉm cuời.
- Em thật muốn biết? – Tôi nhấn nhá.
- Ừ. Nói đi mà! – Em vừa nói rồi vừa nắm tay tôi mà lắc. Y chang con nít vòi quà. Lại muốn bẹo má cho một cái.
- Ùm… Có thể nói bài hát này gói gọn trong một từ.
- Là từ gì?
- Dỡ.
- Á…á…á… Hay vậy mà anh chê dỡ. Cái đồ mù tịt về âm nhạc. Em không thèm nói với anh nữa. – Rồi em quay mặt về phía kia ra vẻ giận dỗi. Làm tôi hoảng hồn năn nỉ rối rít.
- Kìa. Mới trêu một chút đã giận rồi.
- Kệ… Giận cho biết.
Nãy giờ hai chúng tôi vô tư hồn nhiên mà quên rằng hai đứa được rất nhiều cặp mắt để ý. Thù hằn có (Tất nhiên là của bọn con trai. Tôi chẳng sợ. Con trai TA toàn bọn ẻo lả, nhìn cứ như…) rồi ánh mắt châm chọc của mấy bạn nữ nữa. Đang chật vật với màn cầu xin tha thứ thì một giọng nói vang lên phía dãy bàn trên.
- Kìa. Chàng đã xuống nước năn nỉ thế rồi, mày còn không định bỏ qua nữa à? – Là nhỏ Ngọc (Con nhỏ bữa trước mình chở em qua rũ rồi đi ăn KFC luôn ấy, mãi sau này mới biết tên)
- Nàng đã nói thế thì thôi. Anh đừng vấn vương chi nữa. Theo em về đi chàng ơi! – Một giọng nói trong trẻo khác vang lên.
- Ấy. Tụi mày lại thế rồi. Chàng đã là người của tao rồi. Tụi mày đừng hòng nhé! – Một giọng nữ khác nữa châm chọc
- “Tui là trai tân nha. Ai là người của mấy má.” – Thầm nghĩ mà tức cái con vừa nói.
- Này Ngân. Mày mà còn không chịu nữa là đừng trách bọn tao rước chàng về dinh đó.
Hic. Rồi. Xác định là lọt vô động yêu tinh rồi. Con này là xà tinh, con kia là hồ ly tinh, rồi thêm bạch cốt tinh với yêu tinh nhện nữa. Sao số mình toàn bị bạn của em vùi dập không. Đã nhát gái thì chớ. Lại chui vào lớp TA không có đứa con trai nào.
Kết luận: Xui! Đúng xui!
Quay qua nhìn em thì đã thấy em cười tươi hơn hoa. Nhìn tôi mặt mày méo xệch ra chiều đắc ý lắm. Tôi nhăn nhó nhìn em cầu mong sự trợ giúp. Hiểu ý, em thì thầm vào tai tôi.
- Trả công gì đây?
- Em thích gì cũng được. Chỉ cần lôi anh ra khỏi động yêu quái này. Anh sẵn sàng phò trợ nàng Ngộ phật bái kinh.
- Hì. Thế tối anh chở em đi ăn kem nhé? – Lại kem. Hic. Thú thật, tôi chưa thấy ai nghiện ăn kem như em. Cứ như một ngày thiếu kem là trong lòng em ray rứt không yên.
- Anh tối nay bận rồi.
- Ơ, anh bận gì cơ?
- Ờm, anh bận… đi dạy. – Tôi cố nói nhẹ hết sức.
Không khí bỗng trùng xuống. Mọi thứ bỗng được quét lên một thứ sơn màu đen u ám. Tôi biết mình không nên nói điều này. Vội vàng chữa cháy.
- Hay là để chủ nhật anh dẫn em đi chơi nguyên một ngày để bù đắp cho em nhé.
Em chỉ khẽ gật đầu, rồi lại lấy hai tay vân vê vào nhau. Tôi lúc này biết mình cần phải làm gì. Nắm lấy tay em thật chặt
- Em yên tâm. Anh đã nói là chỉ yêu một mình em thôi. Anh chỉ cần em là đủ, trái tim này không thể có chỗ cho hình bóng một người con gái thứ hai (Không yêu không sến, không sến không yêu) – Lúc đó không biết tôi hăng máu chứng tỏ tình yêu với em quá hay sao mà tôi nói hơi to. Bỗng sau lưng tiếng một người phụ nữ vang lên.
- Vâng. Tôi không biết tim anh thừa hay kín chỗ như thế nào. Nhưng tôi nghĩ phòng giám thị vẫn dư ghế cho anh ngồi uống nước đấy. – Chết con rồi má ơi. Là cô giảng viên. Nãy giờ chăm chú năn nỉ ỉ ôi tôi quên mất đã vào tiết nãy giờ rồi.
Cả lớp như được tạo đà cho như một cơn sóng. Tiếng cười ầm trời vang lên. Tôi sượng người chỉ biết cuối đầu xuống bàn. Em ngồi bên cạnh cũng che tay cười khúc khích.
- Tôi quê quá. Đứng dậy ra về.
- Nhớ chủ nhật qua đón em nhé! – Ngân nói với theo.
- Ừa. Anh nhớ rồi.
Khi tôi bước ra tới cửa lớp thì giọng một đứa con gái lại vang lên.
- Kìa chàng. Sao lại ra đi vội vã như thế? Trong tim chàng không còn hình bóng em nữa sao?
Cả lớp lại cười rần rần. Tôi ngượng quá bước thẳng. Đi xa rồi mà tiếng cười vẫn còn vang vọng. Đúng là nhục không chịu nổi. Với tay lấy điện thoại trong túi ra gọi cho thằng Hưng.
- Gì đó con trai? – Nó bắt máy.
- Tụi mày đang ở đâu? Tao tới.
- Ủa. Tao tưởng mày đi chơi với em. Bộ bị ẻm giận hả?
- Không. Hỏi nhiều. Phun cái địa chỉ ra đây hộ bố cái. – Tôi bực mình quát.
- Từ từ, thằng này mày làm sao thế? Được rồi mày tới quán ABC đường XYZ nhé.
- Rồi. – Cúp máy, ra lấy xe tôi phóng vụt đi. 20′ sau đã có mặt tại điểm hẹn.
- Này. Đây này. – Thằng Lân thấy tôi đầu tiên. Nó lấy tay vẫy tôi vào. Đi vào trong, tụi bạn tôi đã ngồi kín cả cái bàn trong góc, vừa ngồi xuống thì.
- Anh uống gì ạ? – Phục vụ hỏi tôi.
- À. Em cho anh một bơ ép nhé! – Tôi nói rồi nhỏ đó order vào cuốn sổ nhỏ. Khẽ liếc mắt với mấy thằng bạn. Đứa nào cũng bụm miệng cười.
Chờ con nhỏ đó đi vào trong rồi. Tụi nó phá lên cười sằng sặc.
- Tú đại ca. Anh chơi cú này thật hiểm quá đó mà. – Thằng Sơn nãy giờ nhe răng ra cười thì giờ đã lấy tay quệt nước mắt nói với tôi.
- Con bé này chắc cũng mới đi làm. Mà công nhận bác Tú chơi vố này đau thật. – Thằng Hưng lên tiếng.
Không đáp lại tụi nó. Tôi chĩ khẽ lắc đầu. Chờ đợi… 3′ sau. Con nhỏ đó xuất hiện. Vẻ mặt hớt hơ hớt hải.
- Ơ anh ơi! Làm gì có bơ ép ạ! – Rồi con nhỏ đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Bây giờ thì không nhịn được nữa rồi. Tôi và đám bạn mặc sức thi nhau cười. Làm con nhỏ phục vụ cũng ngượng tím mặt.
- Anh xin lỗi! Anh định trêu em chút. Nhưng mà em đi vào nhanh quá. Anh không kịp gọi. Thôi em cho anh gọi một sinh tố mãng cầu, không sữa ít đường nhé. – Tôi thôi cười rồi nói với nhỏ.
Con bé phục vụ khẽ ngẫm nghĩ. Có lẽ nó đang tưởng tượng món sinh tố của tôi có trong menu không. Chứ bơ ép thần thánh thì một lần là quá đủ rồi.
Hình như không phát hiện “sai sót” trong món sinh tố tôi gọi. Con nhỏ mới yên tâm đi vào trong.
- Híc, hà, chết cười. Ai ngờ bạn Tú coolboy nhà ta lại chọc gái có số vậy. Nào giờ tưởng mày hiền lắm chớ.
- Hìhì. Chọc gì đâu. Tao gọi nhầm có chủ đích thôi đó chớ.
Ngồi tán hưu tán vượn với tụi nó một lúc. Thì điện thoại đổ chuông.
- Tú à em. Chị Nhi bên trung tâm gia sư đây. Giờ em đang rãnh không? Tạt qua chỗ chị một chút nhé.
- Dạ vâng, em giờ cũng rãnh. Chút nữa em qua ạ.
- Ừ thế thôi nhé.
Chào tụi bạn một tiếng. Tôi bước ra khỏi quán. Lúc xuống cầu thang thì gặp con nhỏ phục vụ, nó cuối đầu xuống rồi lủi đi thẳng luôn. Tôi khẽ cười rồi lấy xe. Phóng qua bên trung tâm luôn.
10′ sau đã có mặt tại phòng trực. Thấy tôi, chị Nhi cười rồi chào.
- Chà, lâu quá không gặp. Cũng chẳng bớt đẹp trai đi tí nào nhỉ?
- Hì. Chị cứ trêu em. Mà chị gọi em có việc gì không ạ? – Tôi ngồi xuống cái ghế đằng trước chị.
- Thì hỏi về chuyện của em thôi. Gần cả tháng nay đi dạy thấy sao? – Chị rót nước mời tôi rồi hỏi.
- Cũng bình thường chị ạ. Mà sao chị hỏi thế?
- Thì cách đây mấy ngày. Mẹ cô bé đó có đến gặp chị.
- Ơ. Gặp làm gì ạ? – Tôi có chút lo lắng.
- Bà ấy bảo con gái bà ấy có vẻ cũng thích học với em. Hỏi em rãnh không thì kèm còn bà ấy các tối từ thứ 2 tới thứ 7 luôn. Lương sẽ tăng gấp đôi. Rồi bà ấy bảo muốn làm hợp đồng với trung tâm cho em dạy tới lúc con bé thi đại học luôn. Ý em thế nào?
- Dạ cho em từ chối ạ. Em dạy hết hợp đồng thì em cũng xin nghĩ luôn. – Gì chứ, dạy một ngày 3 tiếng, một tuần 6 buổi, muốn giết người hay sao? Đã vậy còn kí hợp đồng tới lúc thi. Từ đây tới lúc đó gần 9 tháng. Tôi không bị em Linh dần cho nhừ xác cũng là chuyện lạ.
- Ừ. Chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng chị cũng mong em nghĩ lại. Gia đình đó chị thấy cũng tốt. Với cả mức lương đó chị trước giờ cũng chẳng thấy ai trả cho một gia sư sinh viên cả.
- Dạ. Dù sao em cũng không đồng ý đâu. Chị hiểu cho em ạ. – Tôi chốt lại. Chẳng muốn nói về chuyện này chút nào cả.
- Ừ. Thôi vậy. – Chị Nhi thoáng buồn một chút.
- Thôi em cũng về để chuẩn bị đi dạy. Em chào chị ạ.
- Ừ thôi em về đi.
Dắt xe ra, tôi phóng về nhà tắm rửa. Ăn vội miếng cơm. Rồi tôi phóng ra đường luôn. Đứng trước căn nhà bốn tầng. Tôi bấm chuông rồi lùi ra sau chờ đợi. Một lúc sau một chị ra mở cửa cho tôi. Đi vào trong, tôi dựng xe vào một góc rồi đi thẳng lên tầng. Cánh cửa u ám quen thuộc hiện ra. Từ lúc đi dạy tôi đâm ra sợ cánh cửa này. Nói ra nghe có vẻ buồn cười, nhưng các bạn cứ thử lâm vào tình cảnh của tôi mà xem. Lúc cảnh cửa đó mở ra là một con người bạn không thích. Nhưng khi có cơ hội lại bám dính như keo. Tôi lúc nào cũng gồng mình vì những trò đùa nghịch của em Linh.
Khẽ thở dài, tôi đẩy cửa bước vào. Không có ai. Quái. Tới giờ học rồi mà em Linh còn đi đâu được nhỉ? Rồi để như trả lời cho câu hỏi của tôi. Cánh cửa nhà tắm mở bung ra. Em Linh đang quấn cái khăn tắm ngang eo. Những giọt nước còn nhỏ xuống bờ vai. Thấy tôi, em Linh tỏ ra bình thản. Đi lướt qua rồi đứng trước cửa tủ hồn nhiên thay đồ. Tôi thấy cảnh đó thì kiềm lòng không đặng… Tôi chạy ra ngòai với tốc độ nhanh nhất có thể. Lỡ ở lâu chẳng biết là xảy ra chuyện gì nữa. Một lúc sau thì tôi tới dám gõ cửa phòng. Không dám xồng xộc xông vào nữa.
- Linh này. Em thay đồ xong chưa?
- Rồi. Anh vào đi!
Tôi he hé đẩy cửa vào. Không có ai. Quái, lại không có ai. Rõ ràng em Linh mới nãy còn lên tiếng mà. Không lẽ em ấy biết độn thổ. Tôi đẩy cửa rộng ra rồi bước vào. Bỗng em Linh từ sau cánh cửa vòng qua ôm lấy eo tôi.
- Nhớ anh quá!
Tôi hết hồn vội gỡ tay em Linh ra. Nhưng em ôm chặt quá.
- Này. Em làm gì thế. Anh đã nói rõ ràng với em rồi. Anh không có tình cảm với em, anh cũng đã có người yêu rồi. – Tôi vẫn đang cố gỡ tay em Linh ra
- Em không biết, em không cần biết. Anh là của em. Mãi là của mình em thôi.
Em Linh nói xong thì bật khóc, ướt hết cả vai áo tôi. Để vậy một chút cho em dịu đi. Tôi mới gỡ em ra khỏi mình. Đặt em Linh ngồi xuống ghế. Tôi mới lấy một chiếc ghế khác ngồi xuống đối diện luôn
- Em nghe anh nói. Anh đã không còn tình cảm với em nữa. Níu kéo chỉ làm em đau khổ, làm anh khó xử. Em còn trẻ, rồi em sẽ gặp một người khác tốt hơn anh (Lại lậm Hàn xẻng)
- Em không quan tâm. Em chỉ biết có anh thôi. Chỉ yêu anh thôi. – Em Linh nói xong lại òa khóc nức nở.
- Em nín đi. Nghe anh nói. Tình cảm của em bây giờ chỉ như là sự chiếm hữu thôi. Anh biết tính em rất cố chấp. Em chỉ nhất thời không chấp nhận được sự thật mà thôi. – Tôi ra sức giảng giải.
- Em không biết, anh phải yêu em. Bỏ chị kia đi, em không biết đâu. – Em Linh lại bù lu bù loa lên. Tôi đến mệt với ẻm luôn.
- Thôi nào, nín đi. Bây giờ học đã. Chờ em thi xong thì anh sẽ suy nghĩ lại. Được chưa? – Tôi lúc đó nghĩ mình nói dại. Hic, nhưng mà lúc đó rối quá. Không nói thế thì em Linh đời nào chịu để yên. Thôi thì cầu mong từ đây tới lúc em ấy thi thì em Linh cũng quên đi.
Nghe thấy tôi nói thế thì em Linh cũng xuôi xuôi, mới chịu quay vào bàn ngồi học. Hôm nay bài nhiều quá. Tôi giảng tới quá giờ mới xong. Khẽ đi về mà trong lòng đầy suy nghĩ. Cảm thấy có lỗi với em quá. Mà sao cái số mình toàn dính vào mấy chuyện không đâu. Nghĩ tới lại bực mình. Thôi ngày mai rủ tụi kia đi phượt xả tress. Lâu lâu đổi gió chút, mấy ngày nay chuyện em Linh với em vắt kiệt tôi mất rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT