Tôi xin thề đây là một trong những trường hợp xấu hổ nhất trong cuộc đời mình. Nhìn về phía cô bạn đối diện đang lấy tay che mặt, tôi vội nhanh tay đóng sầm cửa lại.

- Ôi xấu hổ quá đi mất. Thế là tiêu cái ấn tượng đầu tiên rồi.

Các bạn có thể mường tượng ra hoàn cảnh của tôi lúc này là trên trần như nhộng, còn dưới thì mặc mỗi chiếc quần sịp. Mọi người đừng có bảo mình biến thái này nọ, quả thật là hôm trước tất cả quần đùi đem giặt hết cả rồi. Thành thử ra mới có cái việc ở trên. Mà tôi nào biết đó là cô hàng xóm dễ thương của mình cơ chứ. Cứ tưởng là cái thằng Hưng chết tiệt cơ.

Vội vàng lục tủ quần áo mặc nhanh cái quần jean. Tôi ra mở cửa thì thấy thằng Hưng đang định cho tay bấm chuông. Nó mở tròn mắt nhìn tôi.

- Mày… Bữa nay mày tự động dậy mà không cần ai nhắc hết hả?

- Cái con bé kia đâu? – Tôi phớt lờ câu hỏi của nó.

- Con bé nào? – Nó ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi lao vội ra ngoài nhìn quanh quẩn. Chẳng có ai cả. Cửa phòng bên kia đóng im lìm. Lắc đầu ngán ngẩm. Hẳn vừa nãy khi chứng kiến bộ dạng đó của tôi thì xác định là lần gặp đầu tiên cũng như là lần cuối cùng. Tôi trở vào nhà vệ sinh cá nhân rồi trở ra đi ăn sáng với thằng Hưng.

- Tao thấy mày hôm nay lạ lắm nhé. – Thằng Hưng dò xét tôi khi hai đứa đang xì xụp tô phở.

- Lạ cái gì? – Tôi ngước lên nhìn nó.

- Thì hôm nay bỗng dậy sớm bất tử không cần phải có người nhắc. Rồi đã vậy lúc ra mở cửa cho tao rồi lại nói về con nhỏ nào. Rồi bình thường khi ăn mày nói rõ nhiều, hôm nay lại câm như hến. – Nó tuôn một tràng.

- Thắc mắc ghê lắm à?

Nó gật đầu rồi chưng ra bộ mặt háo hức như trẻ con được mua đồ chơi.

- Ra phường.

- Cái đệch. – Nó giơ ngón giữa ra với tôi.

Ăn xong thì nó chở tôi về. Đáng ra như mọi hôm là nó sẽ về nhà tôi chơi tới chiều. Chỉ khi nào chiến đấu xong với cái tủ lạnh thì mới chịu lết ra về. Nhưng do hôm nay gặp chuyện xui xẻo nên tôi đá đầu nó về sớm.

Bước vào khu chung cư thì tôi bắt gặp cô hàng xóm đang đi ra theo hướng ngược lại. Trông thấy tôi thì khẽ đỏ mặt. Tôi thì cũng thẹn không kém. Thành ra hai đứa cứ đứng ngượng nghịu trước cổng khu chung cư. Tôi thấy tình hình có vẻ không ổn. Với cả mình là con trai nên thì thôi mở lời trước vậy.

- À…ừm… Bạn…ờ…hồi sáng có chuyện gì không?

- Mình…mình định…

- Định làm gì?

- Ơ không, mình…mình… Hồi sáng…trong phòng mình…

Tiếng nói phát ra từ phía đối diện cứ nhỏ dần. Làm tôi phải căng lỗ tai ra nhưng cũng chẳng nghe được gì cả.

- Bạn nói gì cơ?

- Phòng mình có con gián. Mà hai đứa kia từ hôm kia đã về quê rồi…cho nên…cho nên mình định nhờ bạn bắt nó dùm.

Đến đây thì tôi mới vỡ lẽ. Thì ra mọi chuyện đều do con gián chết tiệt gây ra. Chỉ vì nó mà ấn tượng đầu tiên về tôi trong mắt cô hàng xóm dễ thương là một hình ảnh không hay chút nào. Mà nhắc mới để ý. Chắc tôi phải mua thêm mấy cái quần đùi nữa quá. Chứ không lại bắt gặp cảnh như hồi sáng này chắc tôi độn thổ quá.

- Hồi sáng… Là do mình cứ tưởng là thằng bạn. Mà bình thường mình không ăn mặc như thế đâu. Là do đồ hôm qua giặt vẫn chưa khô… Cho nên… Với cả mình cứ tưởng đó là thằng bạn…

- Thôi đừng nhắc lại nữa. – Cô hàng xóm nghe tôi nói lại có dịp đỏ mặt.

- Mình xin lỗi.

- Không người xin lỗi phải là mình mới đúng chứ.

- Mà thôi cho qua đi. Mà mình là hàng xóm của nhau cũng một thời gian rồi mà mình vẫn chưa biết tên bạn.

- Mình tên Vy. – Nói rồi cô nàng lại cười khoe ra chiếc răng khểnh dễ thương.

- Chà. Tên bạn đẹp thật. Còn mình tên Tú.

- Ừ thôi bạn đi vào đi. Giờ mình còn phải đi chợ nữa.

- Ừ thôi bạn đi đi cho sớm.

Tạm biệt cô hàng xóm, tôi vui vè huýt sáo bước vào thang máy. Lên tới phòng thì đã thấy em đứng trước cửa tự lúc nào. Trên tay là vô số những túi nhựa. Tôi vội chạy lại cạnh bên.

- Hù.

- Ôi giật mình. Anh làm gì mà điện thoại lại gọi không được?

- Anh vừa đi ăn sáng với thằng Hưng. Điện thoại anh để trong nhà không mang theo.

- Hở? Anh đi ăn sáng? Anh có khái niệm dậy sớm ăn sáng từ lúc nào vậy? – Em nhìn tôi ngạc nhiên.

- Từ hôm nay. – Tôi nhìn em cười gian.

- Ừ thôi sao cũng được. Thôi anh mở cửa cho em nào. Đứng chờ anh nãy giờ mỏi hết cả chân.

Tôi mở cửa cho em vào. Kể từ khi tôi chuyển về đây sống thì em thường xuyên tới chơi với tôi lúc cuối tuần. Mỗi lần như thế tôi lại được ăn những món Âu ngon tuyệt của em.

- Hôm nay em cho anh ăn món gì thế?

- Đồ ham ăn. Anh bảo vừa mới ăn sáng rồi mà. – Em véo mũi tôi một cái.

- Hì. Cứ nghĩ tới mấy món em nấu thì bụng anh lại đói cồn cào.

- Được rồi. Ngồi chơi đi. Tí nữa rồi em nấu cho ăn.

- Tuân lệnh. Mà em này, chúng mình thế này cứ như là vợ chồng ý nhỉ.

- Đó đó. Lại ăn nói lung tung rồi.

Rồi hai đứa lại nhìn nhau cười. Những lúc như thế này thì cảm giác hạnh phúc lại ngập tràn trong tôi. Tôi biết em cũng đang rất vui. Nếu có thể, cứ như thế này mãi thì không phải là rất tốt sao?

- Anh đang nghĩ cái gì thế? – Em đặt tay lên má tôi.

- Anh nghĩ nếu em tốt nghiệp nhanh nhanh một tí thì hay quá.

- Ơ. Sao anh lại muốn thế?

- Thì tới lúc đó ngày nào anh cũng có cơm ăn như này chứ không phải chỉ hai ngày cuối tuần nữa. – Tôi cười lớn.

- Quỉ. Lúc nào cũng nghĩ tới ăn thôi. – Em véo hông tôi một cái.

Được bên em tôi vui bất kể thời gian. Thế mới biết lúc nào cũng mong tới thứ bảy. Để em tới nấu ăn cho tôi. Để thấy em hiện diện trong ngôi nhà này, như là một phần của nó. Hoặc đơn giản là hai đứa sẽ ra ngoài. Sẽ có những buổi đi chơi tràn ngập trong tiếng cười. Phải. Cứ đơn giản như thế thôi. Nhưng tôi sẽ biết rằng, em với tôi luôn bên nhau. Hai đứa là của nhau mãi mãi.

- Anh định không ăn mà cứ nhìn em mãi thế à?

- Hì. Anh xin lỗi.

- Dạo này anh vẫn đi học English đều đặn đấy chứ?

- Ôi chẳng phải ngày nào em cũng cho người theo dõi anh đấy sao? Giờ lại còn hỏi.

- Ơ…em cho người theo dõi anh lúc nào?

- Thế cái con bé tóc vàng lúc nào cũng kè kè đi đằng sau anh cho tới lúc ra về là ai nhỉ? – Tôi nhìn sâu vào đôi mắt em.

- Ơ…sao em biết nó là ai cơ chứ. – Em ngại ngùng trốn tránh ánh mắt của tôi.

- Thật không?

- Thì không…được chưa. – Em xìu mặt xuống như mèo cụp đuôi.

- Đó đó. Thấy chưa. Bây giờ còn dám to gan cho người theo dõi anh nữa ha.

- Thì em chỉ muốn chắc chắn rằng anh sẽ không nghĩ học thôi mà.

- Em dạo này ghê lắm nha. Quản cả anh.

- Không thế thì anh lại bỏ học đi chơi với bạn thì sao?

- Thôi next, next. Thế chiều nay em có làm gì không? Hai đứa đi xem phim đi.

- Thôi chiều em có hẹn với mấy đứa đi shopping rồi.

- Lại là hội mấy con nhện đó à?

- Này em cấm anh gọi bạn em như thế. Đã nhắc bao nhiêu lần rồi.

- Rồi, rồi. Thì không gọi như thế nữa. Được chưa cô nương.

- Hì. Thôi anh ra sôfa ngồi đi. Em dọn cho.

- Quá đã.

Tôi nghe thế thì phóng luôn ra ghế sôfa nằm xem tivi. Có người yêu thục nữ sướng thế không biết. Tuy nhiều khi em vẫn hay quản tôi, không cho đi chơi nhiều. Nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ vì em muốn tốt cho tôi. Nhưng mà kệ. Chỉ cần tôi quen dần là được. Quan trọng là em vẫn là người yêu tôi.

Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Nhăn trán một cái.

- Quái. Giờ này mà còn có ai gọi cửa nữa nhỉ?

- Anh cứ ra mở cửa xem ai nào.

- Ừ để anh ra xem.

Tôi ra mở cửa thì xuýt nữa té ngửa. Là cô hàng xóm dễ thương. Thấy tôi thì Vy nở một nụ cười khoe răng khểnh chẳng lẫn vào đâu được.

- Ủa Vy. Có chuyện gì không?

- Ừ mình định…

Vy chưa kịp nói hết câu thì tiếng của em trong nhà đã vọng ra.

- Ai vậy anh?

- À cô bạn hàng xóm của anh.

- Thế à! Mời bạn vào chơi đi.

- Ừ Vy vào nhà chơi.

Cô bạn hàng xóm có vẻ hơi ngập ngừng nhưng cũng vui vẻ bước vào. Cánh cửa sau lưng tôi vừa đóng lại thì bỗng nghe tiếng của em nói to.

- Trời ! Vy ! Bồ làm gì ở đây?

- Ủa? Ngân hả?

Tôi đứng ngây ra như trời trồng. Trên mặt hiện lên một dấu hỏi to tướng.

- Hả? Hai người có quen nhau à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play