Tình hình rất chi là tình hình. Trong một quán cafe nho nhỏ (Không dám nhỏ đâu). Tại một cái bàn nho nhỏ. Có 4 người ngồi đó (Thật ra là 3, thằng Tùng không liên quan thôi cho nó out). Hì thôi không giỡn nữa.

Tình cảnh bây giờ có thể diễn tả:

+Em Linh: xác định là giận. Lý do: đang tự huyễn bản thân vẫn là gì đó của tôi. Và tôi đã từ chối đi chơi với ẻm vì người con gái khác.

+Em (Ngân): Xác định là rất giận. Lý do: vì hiểu lầm thái độ và lời nói của em Linh. Cho rằng tôi bắt cá hai tay. (Mà tôi nào có?)

+Tôi: Đang khó xử. Đối với em phải mềm mỏng. Đối với em Linh lúc nào có thể cứng rắn nhưng lúc này càng phải mềm mỏng (Có một lần vì tức giận con chim khứu ba em mới mua vì ẻm cho ăn mà không ăn. Kết quả: con chim nhỏ bé nằm im không động đậy trong bàn tay “bé nhỏ” của ẻm)

+Thằng Tùng: như đã nói ở trên. Ngồi im như tượng không dám hó hé.

Tôi bây giờ thực sự rất rối. Suy nghĩ, phải suy nghĩ. Nhưng mà chuyện gì tôi thông minh nhưng chuyện ăn nói cho vừa lòng gái thì tôi thuộc dạng “não ngắn”, “Miệng đơ”. Đang cầm cốc kem xoay vòng vòng. Chẳng biết nói sao thì thằng Tùng lên tiếng.

- Linh thôi anh dẫn em đi qua một quán bên quận bên q1. Họ làm món sinh tố dâu em thích ngon lắm. – Mẹ cái thằng. Đang dầu sôi lửa bỏng mà còn sinh tố. Có cứu thì cũng phải nói cái gì hay hay chứ!

- Anh thích đi quán đó lắm hả? – Em Linh nhỏ nhẹ nhìn thằng Tùng.

- Ờ ờ. Đi đi. Nhen. – Mẹ cái thằng, em mày mà mày còn không biết tính nó sao? Đi cái đầu mày.

- Anh thích thì đi một mình đi. – Cái đệch. Có sai đâu. Hiểu quá mà.

- Ơ…! – Thằng cu. Ông lạy mày, ngồi im là ông cảm ơn nhiều lắm rồi.

Không khí căng thẳng vẫn không lắng đi. Tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài vân vê cốc kem. Bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng. Tôi quay qua em Linh cất lời.

- Linh. Anh xin lỗi, nhưng có vẻ đây là hiểu lầm. (Cố nói giọng nhẹ hết sức. Tôi không muốn đời tôi kết thúc giống con khứu cảnh) Anh thật sự coi em như em gái, việc ngày xưa tất cả chỉ là ngộ nhận thôi. Anh không đi chơi được với em là do anh bận, bận đi chơi với bạn gái mình. (Khẽ liếc sang Ngân. Đừng có hất ra như khi nãy nha cô hai. Cô mà không cứu tôi đợt này là coi như tôi chết đó.) – Phù! Em im lặng. Thế mà mới nãy giãy đành đạch Ai là bạn gái nhà anh? – Anh không muốn sự việc càng chìm sâu vào hiểu lầm. Nên tiện đây anh giải thích một lần cho rõ luôn. Anh và em là ngộ nhận. Tình cảm của anh bây giờ là hướng về Ngân (Lậm phim Hàn mọe rồi) – Em khi nghe tôi nói xong thì ánh mắt cũng bớt đi vài phần giận dữ, không còn nhìn tôi nữa mà chuyển sang nhìn em Linh.

Tôi cũng chả biết lúc đó sao mình có thể đủ dũng khí để thốt ra những lời đó. Bình thường khi đối diện với con gái là tôi rất nhát. Chắc có lẽ trong tình cảnh phải đối mặt với nguy cơ bị mất đi tình yêu con người ta có thể làm những việc tưởng như thường ngày chẳng bao giờ làm nỗi. Tôi sợ mất em lắm. Tôi có tình cảm với em và tôi biết em cũng đang có tình cảm với mình. Nếu chuyện ngày hôm nay trôi quá suôn sẽ (Quả thực là tôi rất muốn nó trôi qua suôn sẽ) Thì tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình với em. Tránh để đêm dài lắm mộng.

Quay trở lại với tình hình hiện tại. Em Linh sau khi nghe tôi nói xong thì mắt mở to. Có vẻ như chưa tin được những gì mình vừa nghe thấy lại phát ra từ miệng của một thằng như tôi. Như đã nói, tính tình em Linh đã muốn gì là phải lấy cho bằng được. Cho dù phải đạp đổ tất cả để bước đi trên trên đó. Nên trong chuyện tình cảm thì mặc định em Linh và bạn trai có chia tay thì lời chia tay cũng phải từ miệng của em ấy thốt ra.- Anh vừa nói gì cơ?

- Anh nói em chỉ ngộ nhận tình cảm của mình. Người anh thích là Ngân. Không phải em. – Tôi nhắc lại một lần nữa.

- Anh được lắm. Chuyện tới đây còn chưa xong đâu. – Trời đất, mình lấy hết dũng khí nói rõ ràng cho con bé nghe nãy giờ mà nó không hiểu gì sao?

Em Linh nói xong thì quay ra đi về. Thằng Tùng nãy giờ vẫn đang há hốc mồm vì không tin một thằng như tôi cũng có thể nói lời phũ gái. Nó giơ ngón tay cái lên với tôi rồi chạy theo em Linh. Cái thằng. Em nó mà nó không bênh lại đi bênh tôi. Hề hề.

Giải quyết xong món nợ mang tên Linh. Lòng của tôi như dỡ được tảng đá to xuống. Thở phào một cái. Bỗng : “Chết. Còn em nữa chi?” Quay qua em cố nặn ra một nụ cười tươi tắn nhất. Sẵn dũng khí tích trong người nãy giờ. Tôi cất lời.

- Anh muốn nói chuyện rõ ràng với em.

Em nãy giờ đang nhìn vô định. Phóng tầm mắt ra ngoài lan can cửa sổ. Nghe thấy tôi nói thì em quay lại nhìn tôi.

- Thật ra, Linh, ngưòi khi nãy chúng mình gặp là bạn gái cũ của anh (cố gắng ngân thật dài chữ chúng mình ra).

- …!

- Ngày xưa, lúc còn ở quê, anh có quen Linh qua thằng Tùng. Nhưng chuyện chẳng đi tới đâu nên anh đã chủ động trong việc chia tay. – Tôi dừng lại nhìn vào đôi mắt em. Vẻ vô hồn vẫn còn lưu lại trong ánh mắt.

- Nhưng cái Linh là người rất cố chấp. Không thể chấp nhận mình là người bị đá. Vẫn hay thường xuyên làm phiền anh. Cho tới khi anh đi học trong đây thì anh đã cắt đứt liên lạc với Linh.

- …! – Em im lặng và bắt đầu nhìn tôi.

- Nhưng trời xui đất khiến thế nào. Ba năm sau. Cô học trò anh phải hàng ngày tới dạy lại là Linh (Nhắc đến đây mới thấy tức bản thân, biết vậy hồi đó đừng xài tiền phung phí thì bây giờ đâu đến nỗi) Linh khi gặp anh thì ngày nào cũng rũ đi chơi. Gọi điện nhắn tin hỏi thăm với mục đích nối lại tình xưa (Câu này nhặt trong phim Hàn) Nhưng anh đã từ chối tất cả. Anh cũng không thể bỏ công việc gia sư đang làm vì số tiền bồi thường cho hợp đồng là khá lớn. Nên… – Chưa kịp nói hết câu em đã lên tiếng ngắt lời tôi.

- Vậy sao bây giờ anh mới nói?

- Anh, thật ra thì cũng không giỏi ăn nói. Anh chẳng biết phải nói sao cho em hiểu mà không làm mất lòng Linh. Vì dù sao nó cũng là em gái của bạn anh, dù sao nó cũng đang là học trò anh… Và dù sao anh cũng xem nó như là một đứa em gái.

- …!

- Nhưng cho tới hôm nay… (khẽ nắm lấy tay em) khi thấy em giận anh rất sợ, sợ mất em. Cho dù đó là ai? Chỉ cần ngăn cấm tình cảm của anh dành cho em. Thì anh sẽ gạt phăng tất cả. Chỉ vì… ANH YÊU EM.

- …!

Em đỏ mặt. Ôi người con gái tôi yêu. Thề cả đời tôi sẽ chở che cho em.

- Ngân. Nhìn vào mắt anh. – Em khẽ thẹn thùng nhìn vào tôi. Nắm chặt lấy tay em. Lấy hết dũng khí nhìn sâu vào đôi mắt em (Mấy đại ca khóa trên dạy lúc tỏ tình phải tay mắt hoạt động liên tục. Chắc là phải thế này)

- Ngân. Anh yêu em. Đồng ý làm bạn gái anh nhé. – Tôi nói xong mà tim đập chân run, môi mắp máy, mắt chớp chớp. (đùa thôi chẳng tới mức ấy đâu)

Ngân nghe tôi nói càng đỏ mặt hơn nữa. Ôi nhìn sao mà dễ thương quá. Yêu quá.

- Anh hứa sẽ không bao giờ lừa dối em chứ?

- Anh hứa.

- Hứa sẽ luôn yêu em chứ?

- Anh hứa

- Hứa sẽ không bao giờ làm em buồn?

- Ừ anh hứa (Thật lúc đó bảo tôi hứa gì tôi cũng hứa)

- Vậy thì… em…em…đồng ý.

Tôi thề ngày hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. À tôi kể cho các bạn việc tôi hôn em chưa nhỉ?

Lúc em vừa nói lời đồng ý làm bạn gái tôi. Tôi vui lắm. Chẳng biết vui sướng dạt dào thế nào tôi chồm qua hôn em một cái. Cái việc đó lúc bình thường có cho tiền tôi cũng chẳng dám làm. Cầm tay con gái thôi thì trống ngực đập binh binh rồi.

Chở em trên con đường quen thuộc về nhà em. Lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Vì tôi biết tôi là người hạnh phúc nhất đêm nay. Khẽ cầm tay em đặt lên eo mình. Em dựa khẽ đầu vào lưng tôi. Khi hai con người đã gắn kết. Không có gì gọi là ranh giới và khoảng cách cả. Lúc ấy. Tôi chỉ muốn con đường mình đang đi dài ra bất tận. Muốn thời gian xung quanh như ngừng lại. Để tôi giữ mãi lấy giây phút này. Giây phút ngập tràn niềm vui của tôi và em.

Em à! Anh hứa với em rằng. Em và tình cảm chúng mình là hai thứ anh sẽ mãi luôn nâng niu, giữ gìn. Chỉ cần em còn tin tưởng nơi anh. Anh sẽ chẳng bao giờ buông tay em ra cả. Vì lúc này đây. Người ngồi sau anh bây giờ. Là cả thế giới của anh sau này.

Ngoại truyện – Trà chanh chém gió.

Trà chanh chém gió. Đây là một trong những nơi các bạn trẻ hay đến. Mục đích rất rõ ràng. gặp mặt nói chuyện với nhau chỉ là thứ yếu. Theo thằng bạn tôi: “Có nhiều em xinh tươi short ngắn xịp dài tha hồ mà ngắm” Đó là chủ yếu ( Đối với tụi con trai thôi).

Thế là nghe nó bô lô ba la một hồi. Cùng với vài thằng nữa cũng kéo được tôi đi. Mặc dù đang dỡ chương trình tivi hay. Chẳng muốn rời mắt khỏi màn hình tí nào.

- Mày đi đi mà. Nhiều em teen nhìn ngon lắm!

- Thôi tha tao. Đang dỡ cái phim này. Tao xem tối giờ. Với cả con kia biết thì khổ tao.

- Mẹ tao không nói. Mày không nói. Thì đố sao nó biết được. Thôi đi nhanh. Không là 4 thằng dần mình mày đấy. – Nói rồi nó với cái remote tắt luôn tivi.

- Ừ thì đi. – Lũi thủi ra dắt xe đi với chúng nó.

Tới quán trà chanh trên đường TĐT. Quán này thì trước giờ tôi cũng đi ngang qua nhiều. Đúng là rất nhiều em gái quần short, cao gốt ngồi đầy cả một góc đường. Tuy thích mắt lắm (Con trai mà) nhưng tôi chẳng một lần ghé vào.

Đi tới nơi. Cảm giác đầu tiên của tôi với cái quán này là: ĐÔNG

Thật sự quán rất đông. Bàn kéo ra cả gần ngoài đường (Chẳng biết sao trật tự lại để yên được nhỉ?) Kiếm được cái bàn ngồi xuống cũng rất khó. Vì chúng tôi ra giờ cao điểm. May thay có một nhóm chuẩn bị tính tiền đi về. Mấy thằng mới nhanh chân mà ngồi xuống. Kéo cho mình một chiếc ghế. Cảm giác thứ hai ùa tới : ỒN ÀO

Ngồi đâu cũng nghe được cái tiếng râm ran như ve gọi hè. Từng dòng từng dòng âm thanh vang khắp cái quán. Tôi khẽ nhăn trán. Biết chắc rằng mình chẳng bao giờ hợp với cái không khí này. Nhốn nháo quá. Ồn ào quá. Đông đúc quá. Cứ như là phải xếp hàng chờ mua tàu Tết vậy. Mấy ông thần thì tranh nhau giành giật cái menu. Mãi lúc sau mới gọi tôi

- Mày uống gì?

- Tưởng quên tao rồi chứ?

- Hề! Ngồi một đống đây mà. He he

Quay qua con bé đang cầm cuốn sổ để order như trong mấy quán cafe. Nói.

- Cho anh một chanh dây. Không sữa, ít đường thôi. Nhớ là thật ít đường.

- Em quên bỏ đường cũng được! – Rồi cả đám lại bá vai nhau cười.

Con phục vụ cũng niềm nở. Nhìn tôi cười một cái rồi đi vào trong.

Lia mắt đi khắp các ngóc ngách. Phần đông các bàn ngồi đều là con gái. 50% là mặc short ngắn, 30% là váy, 20% còn lại tôi chẳng biết diễn tả như nào. Thôi thì thời trang nó hơn thời tiết.

Đa phần là học sinh phổ thông – đoán vậy. Vì tôi thấy tất cả còn trẻ, rất trẻ, kể cả con bé phục vụ. Chỉ trừ ông pha chế là bằng hoặc hơn tôi 1 vài tuổi. Khẽ chép miệng.

- Teen nhiều quá!

- Thì thế! Chứ mày nghĩ lý do tao rủ mày ra đây là gì?

- Mày cũng teen chứ gì? Có vẻ ngoài mày giống ông già thôi. Mới xấp xỉ 20 mà nhìn như ông già. Suốt ngày tivi với cả đọc sách.

Kệ bọn nó nói chuyện với nhau. Tôi phóng tầm nhìn ra ngoài đường. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một cụ già đang cầm trên tay cọc vé số. Đang mời chào những bàn nhậu bên kia đường. Giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ : “8h30″ Lòng chợt dâng lên sự thương hại. Liếc nhìn những người trong quán. Toàn con nhà giàu – Tôi nghĩ thế. Vì chúng nó toàn xài điện thoại xịn, quần áo đẹp. Mấy thằng bạn tôi cũng thế. Và có lẽ, tôi một phần cũng thế hoặc trong thâm tâm tôi mong muốn được như thế. Có lẽ…

Nhìn cụ già mời mọc mà chẳng thấy ai mua. Bây giờ lại tối rồi, không biết đã ăn gì chưa. Rồi lại đi, đi tiếp tới những quán gần đó. Đi tới chừng nào bà ơi!

Ngồi được một chút nữa. Tôi đá chân bảo những thằng bạn mình đi về. Cũng 9h rồi, tôi cũng chẳng muốn la cà ngoài đường. Tụi nó cũng biết tính tôi, càm ràm một chút thì cũng tính tiền ra về. Cụ già bây giờ đã đứng trước quán (Thật ra là bên hông) nhưng chẳng vào mời. Lý do cũng vì quán trà chanh bày biện bàn ghế sát nhau quá. Muốn đi lại thì rất khó cho một người già như cụ. Nên cụ đành đứng ngoài ngó vào, chỉ mời được những bàn sát ngoài lề đường thôi. Nhưng đều bị từ chối cả. Đang định đi tới chỗ bà cụ thì một tiếng nói to vang lên (Thật ra thì là tiếng hét của một đứa con gái đúng hơn)

- Tránh ra đi bà già! Chẳng mua đâu. Ấy, xê ra. Đừng có đụng vào đồ của tôi! Bà dơ lắm!

Cụ lặng lẽ rút lại cọc vé số. Quay lưng lại.

Từ khi còn nhỏ, rất nhỏ. Tôi đã học được những bài học vô giá.

1. Đừng bao giờ coi thường, đánh giá bình phẩm người khác khi CHƯA BAO GIỜ rơi vào tình cảnh của họ

2. Mỗi nghề trên đời này đều cùng một mục đích là mưu sinh. Chẳng có nghề nào cao quý cả, cũng chẳng có nghề nào thấp hèn cả. Cứ thử nhịn đói ba ngày thì tỷ phú cũng phải lê ra đường mà quỳ lạy vì một mẫu bánh mì.

3. Con người sống với nhau thì nên có một tấm lòng. Quan tâm tới người khác. Và biết đâu vào một ngày nào đó. Khi sa cơ bạn sẽ được một người tốt bụng khác giúp đỡ.

Khi nghe thấy tiếng con bé kia. Là một đứa mặc váy, tay đeo lắc, cổ dây chuyền vàng, mặc váy đi giày búp bê. Biết ngay là một đứa con nhà giàu.

Tôi cũng định tới đó mà lên lớp nó một trận nhưng lại thôi. Thiết nghĩ mình là người dưng. Chẳng là gì với nó cả. Giá như tôi là anh trai nó. Thì một cái tát là hình phạt đích đáng.

Chạy tới kéo tay cụ. Tôi lục khắp túi quần. Chết rồi, để ví ở nhà. Quay sang thằng bạn. Giơ một ngón tay lên cho nó. Cầm tiền. Quay sang cụ.

- Cụ! Con chẳng có nhiều. Cụ cầm tạm vậy. Cụ đi về đi. Bây giờ cũng trễ rồi. Đêm lạnh lắm.

Bà cụ cảm ơn rối rít rồi quay lưng bước đi. Mấy thằng bạn tôi hiểu tính tôi thì chẳng ai nói gì. Chỉ lẳng lặng đi lấy xe. Nhưng mấy đứa trong quán trà chanh thì nhìn tôi như người trên trời rớt xuống. Tôi cũng chẳng để ý làm gì.

Về nhà trằn trọc. Mình không thấy thì thôi. Đã thấy thì lại suy nghĩ. Càng suy nghĩ thì rồi lại càng suy nghĩ thêm rất nhiều. Thấy cuộc sống mình bây giờ tuy chẳng có gì nhiều. Nhưng là ước mơ đối với bao người khác. Trân trọng nó, biết ơn nó. Và ĐỪNG BAO GIỜ đòi hỏi ba mẹ những gì mình thực sự không cần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play