Tối hôm nay tôi đến nhà em Linh dạy với một tâm trạng cực kì phấn chấn. Đi ngoài đường mà mặt mày cứ ngước lên chả xem thiên hạ ra cái đếch gì cả. Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao bình thường mình né em Linh dữ lắm mà hôm nay lại hăm hở đến nhà ẻm. Số là hôm nay là buổi cuối cùng của tháng đi dạy đầu tiên. Dạy xong tối nay đồng nghĩa với việc tôi sẽ được lãnh lương. Ôi tháng lương đầu tiên mồ hôi công sức mình bõ ra. Hỏi sao không háo hức cho được. Nhận được số tiền này tôi sẽ trả tiền còn nợ rồi dẫn em đi chơi tẹt ga.

Đứng trước căn nhà quen thuộc của học trò “thân yêu”. Tôi bấm chuông rồi đứng dựa vào yên xe đợi. Hôm nay nhìn đâu cũng thấy đẹp. Xe chạy ngoài đường đẹp, hàng cây xanh bên vỉa hè cũng đẹp, đến chị bán hàng rong bên kia đường tôi cũng thấy đẹp nốt ~~

Đang mơ mộng thì cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động. Chị quản gia kiêm luôn người làm đang mở cửa cho tôi. Hôm nay đang phủ phê, tôi chào chị rõ to.

- Em chào chị ạ!

- Ơ…ơ, chào…chào em… – Chắc chị cũng đang giật mình trước cái thái độ của tôi. Lúc ấy tôi dám cá là bà chị đó đang nghĩ: “Quái, thằng này bữa nay sao thế nhỉ? Bữa trước có khi nào thèm chào mình đâu.”

Tôi vào nhà em Linh, chào mẹ em một tiếng rồi xăm xăm bước lên lầu. Đứng trước cánh cửa quen thuộc, cảm giác sợ hãi đã không còn mà thay vào đó là một cái gì đó phấn chấn (thế mới biết là đồng tiền có sức mạnh mãnh liệt. Có thể thay đỗi mọi thứ một cách nhanh chóng). Đẩy cửa bước vào, em Linh đã ngồi sẵn trên bàn đợi tôi rồi. Em Linh đang online Facebook thì phải. Tôi cũng chẳng để ý lắm. Đóng cửa vào rồi ngồi xuống bên cạnh em Linh. Ẻm giật mình.

- Ôi trời. Anh bữa nay làm gì mà đi sớm thế! Em cứ tưởng là mẹ chứ!

- Ừ bữa nay trời đẹp. Anh đi sớm chút để hít thở khí trời. – Tôi nói xong câu này thì thấy mình dại. Đường SG có mà hít bụi chứ đâu ra không khí trong lành.

- Anh ngồi chơi chút đi. Em đang chơi facebook. – Em Linh nói xong rồi lại cắm mắt vào màn hình máy tính.

Tôi ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn khắp phòng. Phòng con gái có khác, ngăn nắp lắm. Mà mọi thứ toàn màu hồng và xanh lam (em Linh thích hai màu này). Gấu bông kê đầy trên nóc tủ quần áo. Phòng em Linh cũng rộng. Sát góc tường là một chiếc giường lớn khoảng cho hai người nằm. Kế bên giường là tủ quần áo to đùng cao hơn tôi 1 cánh tay, tủ bốn ngăn, ở trong bày la liệt đủ thứ quần áo phụ kiện của em Linh (chẳng biết gọi là tủ có đúng không. Theo bản thân tôi thấy nó giống cái shop quần áo hơn). Bên kia đầu giường là bàn vi tính và bàn học. Cuối cùng là đến nhà vệ sinh. Nói chung chiêm ngưỡng phòng của em Linh thì tôi có thể kết luận được bốn từ: “NHÀ GIÀU CÓ KHÁC”. Nhìn phòng của em Linh chán chê tôi lại quay qua nhìn ẻm. Vẫn đang facebook. Nhìn facebook em thì tôi có cảm tưởng giống như những facebook mấy đứa con gái lớp tôi. Toàn là hình chụp chu môi phồng má, xong lại qua mấy lượt công nghệ photoshop xong rồi mới post lên mạng. Rồi mấy thím mấy bác thấy thế lại vào mà like với comment ầm ầm. Tôi thì chẳng thích cái thể loại này lắm. Mình có sao thì để vậy đi. Sao cứ nhờ mấy cái phần mềm chỉnh sửa ảnh để bóp méo sự thật. Dù biết mấy chị mấy em làm thế cũng vì muốn tôn lên vẻ đẹp bản thân. Con gái ai chẳng muốn mình đẹp trong mắt người ta. Nhưng nói sao thì nói, vẫn thích có sao để vậy hơn.

- Em có nhiều hình quá nhỉ? – Sau một hồi quan sát tỉ mỉ tôi mới hỏi em Linh.

- Dạ anh. Đi chơi với bạn nên chụp thôi. – Em Linh trả lời tôi xong lại lê chuột click click vào mấy tấm ảnh.

- Chắc em đi chơi nhiều lắm nhỉ? – Tôi đá đểu

- Em biết anh muốn nói gì? Em không phải loại con gái chơi bời đâu! – Chà. cũng biết nữa. Dạo này học với anh ngó bộ thông minh hơn nhiều. Hè hè.

- Thì anh cũng có nói gì đâu. Em đừng suy diễn. – Tôi làm dịu tình hình.

- Ùm. Mà chủ nhật này lớp anh đá bóng phải không? – Tự nhiên em Linh đổi chủ đề. Tôi nghe mà thót tim.

- Ơ. Sao em biết?

- Anh Tùng nói em. Anh yên tâm, bữa đó em nhất định tới cỗ vũ hết mình. – Em Linh nói xong thì làm ra vẻ thích thú lắm.

Tôi lúc này thì chỉ biết tức thằng Tùng. Mấy bữa dặn nó tới xem tôi đá bóng nhưng lại quên dặn đừng có nói với em nó. Cha nội nãy hổng ruột thiệt mà. Vài bữa có gì chắc chằng dám nói với nó.

- Thôi em. Mấy trận đầu đá mở màn cho giải ấy mà. Chẳng ai đi xem đâu.

- Kệ. Ai đá thì em không xem nhưng anh đá thì nhất định em phải đi. – Em Linh chốt câu này thì tôi đành phải ngậm ngùi mà chịu thôi. Bữa đó cầu cho thằng Tùng đau bụng chết luôn đi.

- Ừ thôi chuyện đó để sau. Giờ và học nào. Cũng tới giờ rồi.

Em Linh cũng ngoan ngoãn tắt máy. Ngồi vào bàn lôi sách vở ra học. Bữa nay dạy mà em Linh cứ tíu tít như chim sẻ. Tôi thì thôi cũng vì bữa nay là bữa cuối cùng trong tháng nên tôi cũng xuôi theo mà dạy. Ai nhìn vào dễ tưởng nhầm là anh em ruột lắm chứ.

Em Linh cũng được cái sáng dạ. Chỉ tới đâu thì cũng hiểu đến đấy. Tuy không phải học một hiểu hai nhưng tôi cũng lấy làm hài lòng lắm. Mấy bài tích phân hồi xưa tôi phải đau đầu nghe ông anh giảng điếc cả lỗ nhĩ mới hiểu thì giờ giảng cho em Linh một lần thì đã làm được mấy bài dạng tương tự. Phải chi em Linh không cố chấp thì biết đâu em ấy lại có thêm một người anh trai. Mình lại có một đứa em dễ thương và thông minh. Hic.

Học say mê thì cũng tới giờ phải về. Hôm nay mẹ em ấy đích thân ở nhà gặp tôi để hỏi thăm chuyện học hành của em. Tôi sắp xếp sách vở, bước xuống lầu thì mẹ em Linh đã ngồi chờ trên ghế sofa tự lúc nào.

- Dạ con chào cô. – Tôi lễ phép chào mẹ em Linh. Giờ nhìn kĩ mới thấy mẹ em là người phụ nữ quí phái. Từ cách đi đứng ăn mặc tới kiểu cách nói chuyện. Ngày xưa qua nhà thằng Tùng chơi miết nhưng chẳng bao giờ gặp được vì hồi ấy mẹ nó đang ở nước ngoài.

- Ừ chào con. Dạo này con thấy em nó học hành có tiến bộ không con?

- Dạ có cô à. Em học cũng sáng dạ lắm. Con nghĩ cứ theo tiến độ như bây giờ thì việc thi vào được một trường tốt cũng không phải là quá khó đâu cô. – Tôi mạnh miệng bảo đảm.

- Ừ cô cũng nghe con bé nói thích học với con. Cô chú thì trước giờ cũng chẳng ở nhà nhiều mà kèm nó học được. Nên nó cứ lơ là lắm. Lại phải thằng Tùng thì nó đi du học. Thành ra nhà cũng chẳng ai trông cho nó.

- Dạ con hiểu. – Tôi trầm ngâm.

- Nghe nó nói dạo này học hành tiến bộ lắm. Rồi con cũng nói thế nên giờ cô cũng yên tâm. Bên trung tâm gia sư hôm qua cũng thông báo với cô hôm qua rồi. Cô vẫn mong con suy nghĩ lại.

- Dạ con xin lỗi cô. Nhưng con sẽ không kí hợp đồng đâu. Vì vài lý do cá nhân nên con mới phải làm công việc gia sư. Và cũng vì những những lý do cá nhân khác mà con cũng chẳng thể kéo dài được công việc này. Mong cô hiểu cho con.

- Ừ cô cũng không ép con làm gì! Nhưng dù sao cô cũng mong con suy nghĩ lại. Còn đây là tiền lương tháng này. – Mẹ em Linh nói rồi lấy trong ví ra một bì thư.

- Dạ con cảm ơn. – Tôi đón lấy cái bì thư rồi đứng dậy. – Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Con xin phép cô con về ạ. – Tôi chào mẹ em Linh rồi bước ra.

- Ừ con về cẩn thận. – Cô tiễn tôi ra ngoài cổng luôn.

Cầm thành quả của mình trên tay mà cảm xúc vui sướng trào dâng. Mấy bạn nào đi làm thêm mà nhận được tháng lương đầu chắc hiểu cảm giác của mình. Đang lâng lâng thì bỗng bên hông tôi có một chiếc xe máy chạy vụt lên kè song song. Tôi nheo mắt lại nhìn cho kỹ.

- “Quái. Hông lẽ có thằng biết hôm nay lãnh lương mà chặn đường cướp của rồi hả ta.”

Tôi suy nghĩ xong thì lập tức gạt luôn ra khỏi đầu. Vì người ngồi trên chiếc xe đó là con gái. Chắc là vô tình đi hay sao đó nên chạy bên cạnh tôi được một lúc thôi. Nhưng mà tôi đã lầm. Người con gái đó lên tiếng.

- Tú phải không vậy?

- Ơ. Cho mình hỏi bạn là ai? Sao lại biết tên mình? – Tôi lúc này đang hoang mang tột độ. Bộ sau biển số xe mình có gắn tên mà mình không biết sao ta.

- Trời đất. Bộ quên rồi sao? Ly nè.

- Ly? Ly nào nhỉ? – Tôi vẫn mơ hồ khó hiểu.

- Này. Mới một thời gian không gặp đã quên em rồi sao? Cây sương rồng sau vườn. Nhớ rồi chứ?

Dòng kí ức vụt chạy qua trong đầu. Đưa tôi về với viễn cảnh thời học sinh còn cắp xách đạp xe tới trường. Người con gái tên Ly ấy. Quả thực tôi đã vô tình quên hay có lẽ đã ép mình quên đi mất rồi.

- Thảo Ly?

- Cũng may là chưa quên nhé!

- …!

- Anh bây giờ rãnh không? Chúng mình vào đâu đó nói chuyện đi!

- Bây giờ cũng trễ rồi. Anh nghĩ hay là để hôm nào nhé!

- Thôi mà. Lâu rồi chúng mình mới gặp lại. Cho em xin 15′ thôi.

Tôi cũng chẳng thể nào trốn tránh được. Theo em tấp vào một quán cafe bên đường. Chọn một góc khuất cho dễ nói chuyện vì tuy bây giờ cũng đã 9h30 nhưng quán cafe này vẫn còn rất đông khách. Gọi nước xong. Ly đã lên tiếng hỏi tôi.

- Anh dạo này thế nào?

- Anh bình thường. Còn em? Dạo này vẫn ổn chứ?

- Em vẫn thế! Em cũng đã hoàn thành xong khóa học tiếng Anh rồi.

- …!

- Em…em… chia tay anh ta rồi!

Trong lòng tôi trào dâng một xúc cảm mãnh liệt. Trong đầu. Từng cuộn băng của quá khứ cứ chạy vụt qua, vụt qua mãi. Rồi bỗng cuộn băng ấy dừng lại tại một phần có tiêu đề: Thảo Ly

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play