Trác Phi Dương và Thy Dung đã dành hơn 10 ngày trên hoang đảo. Tại đây, hai
người đã có rất nhiều kỉ niệm vui vẻ, ngọt ngào và ấm áp bên nhau.
Do vết thương trên vai Thy Dung vẫn chưa khỏi, Trác Phi Dương không cho
phép Thy Dung được xuống biển tắm. Vì thế, Thy Dung đành tiếc nuối và
ngoan ngoãn cùng Trác Phi Dương đi dạo trên mặt biển bằng du thuyền.
Hai người lái thuyền đến hòn đảo mà Trác Phi Dương và Thư Phàm đã sống
trong đó gần nửa tháng. Ban đêm, hai người cắm trại trên bờ cát, gần bìa rừng. Trác Phi Dương muốn được trải qua cảm giác sống cùng với Thư Phàm như ngày nào. Thy Dung đã yêu cầu Trác Phi Dương kể cho mình nghe những chuyện mà mẹ và hắn đã từng trải qua. Nghe đến đâu, Thy Dung đánh máy
đến đấy. Thy Dung muốn ghi lại để làm tư liệu viết truyện trinh thám.
Biết được ý định của cô người yêu nhỏ bé, Trác Phi Dương véo mũi, trêu
Thy Dung.
_ Thy Dung, em thật sự muốn dùng câu chuyện này để viết thành cốt truyện sao ?
Thy Dung nén xúc động, gật đầu đáp.
_Vâng. Em muốn viết một câu chuyện về anh và mẹ em.
Thấy Thy Dung mắt không rời màn hình máy tính Laptop, tay liên tục gõ
bàn phím, cứ hối thúc mình phải kể cho bằng hết. Trác Phi Dương nhíu
mày, có cảm giác mình đang bị cô người yêu nhỏ bé bỏ rơi.
Trác Phi Dương chống tay xuống nệm, nhấc bỏ máy tính xách tay ra khỏi đùi Thy Dung, đặt sang bên cạnh.
Thy Dung ngơ ngác, chưa kịp hỏi nguyên nhân vì sao Trác Phi Dương làm như thế, đã lọt thỏm vào trong vòng tay của hắn.
_Phi…Phi Dương….
Thy Dung xấu hổ đỏ bừng mặt, trái tim đập thật nhanh. Mặc dù mối quan hệ của hai người đã vượt trên mức độ bình thường của một đôi tình nhân,
nhưng mỗi lần Trác Phi Dương động chạm vào người, Thy Dung khó bề khống
chế được suy nghĩ và tình cảm đang mãnh liệt trào dâng trong lòng mình.
Trác Phi Dương siết nhẹ Thy Dung vào trong lồng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu Thy Dung. Hắn không vui hỏi.
_ Thy Dung, em đừng nghĩ đến công việc nữa có được không ? Tôi mang em
đến đây vì muốn em được nghỉ ngơi, không phải mang em đến đây để lấy cảm hứng viết truyện trinh thám.
Thy Dung phụng phịu.
_Nhưng mà người ta thích. Anh phải biết viết truyện đâu có dễ. Nếu không có cảm hứng, làm sao em viết truyện được.
_Vì thế, Phi Dương, anh làm ơn nói tiếp đi, để em còn viết.
Trác Phi Dương thở dài. Hắn thấy cực kì bất đắc dĩ, thấy mình không có
cách để dạy dỗ và trách mắng Thy Dung, chỉ còn cách chiều theo mong muốn của cô tình nhân nhỏ bé.
_Được rồi. Tôi sẽ kể tiếp cho em nghe. Hy vọng em thu được tư liệu bổ ích để phục vụ cho công việc viết truyện của em.
Thu lại nụ cười dịu dàng trên môi mình, Trác Phi Dương nghiêm túc bảo Thy Dung.
_ Em nên nhớ, anh không phải là một người dễ tính. Do đó, khi em lấy câu chuyện kể của tôi để viết truyện, em không được lấy nguyên hình mẫu của tôi và mẹ em cho vào trong truyện. Nếu không, dù em có giận tôi, tôi
cũng ngăn cản không cho em viết tiếp.
Thy Dung nói một cách đầy thấu hiểu.
_Em hiểu, em sẽ không bê nguyên hình mẫu của anh và mẹ em vào truyện
đâu. Em chỉ lấy cốt truyện của anh để hoàn thành một tác phẩm trinh thám để đời cho mình thôi. Em không dại gì mà đi công bố cho thiên hạ biết
người yêu hiện giờ của em, cũng chính là người tình si mê mẹ em trong
quá khứ.
Nói đến đây, Thy Dung không khỏi ghen tuông, giọng nói đượm mùi giấm chua.
Trác Phi Dương bật cười. Thấy bộ dạng khi hờn giận của Thy Dung thật đáng yêu.
Đưa tay bẹo nhẹ vào gò má mịn màng của Thy Dung. Trác Phi Dương cười hỏi.
_Thế nào, em có muốn viết tiếp không, hay là chúng ta dừng ở đây ?
Nghe Trác Phi Dương nhắc đến câu chuyện đang viết dang dở. Thy Dung hào hứng, vội nói nhanh.
_Phải viết tiếp chứ ? Đang hay như thế này, em làm sao mà từ bỏ được.
Trác Phi Dương nheo mắt cười, chậm rãi kể tiếp câu chuyện cho Thy Dung đánh máy.
Thy Dung chăm chú nghe Trác Phi Dương nói, tay lả lướt trên bàn phím máy tính xách tay như đang chơi đàn piano.
Trong một căn lều màu trắng, ánh sáng đèn điện màu trắng đục, xung quanh vang lên tiếng sóng rì rầm, tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió, tiếng
những con chim vỗ cánh bay, tiếng kêu của những con côn trùng và những
con thú nhỏ, hình bóng phản chiếu của một người đàn ông có vóc dáng cao
lớn, còn người kia nhỏ bé đang ngồi đối diện với nhau. Thỉnh thoảng
trong căn lều vang lên tiếng cười trong trẻo của cô gái và tiếng cười
trầm ấm của người đàn ông. Đêm chầm chậm trôi.
o-0-o
Đêm qua thức khuya đến gần một giờ sáng mới đi ngủ, nên sáng nay Thy Dung ngủ dậy hơi muộn.
Thy Dung nằm cuộn tròn trong vòng tay của Trác Phi Dương. Đầu gối lên
vai hắn, chân gác lên đùi hắn, tay vắt ngang qua bụng hắn. Trông tư thế
của Thy Dung chẳng khác gì một đứa trẻ con đang ngủ cùng với một người
lớn.
Thy Dung đã làm quen được với việc khi ngủ phải có Trác Phi Dương bên
cạnh mới ngủ được ngon giấc, và không gặp ác mộng. Lạ một điều là từ khi theo Trác Phi Dương ra đảo, Thy Dung không còn mơ thấy giấc mơ đáng sợ, đầy cảnh máu me và chết chóc kia nữa.
Trác Phi Dương đã tỉnh từ lâu, đang chiêm ngưỡng khuôn mặt say ngủ của
Thy Dung. Khi ngủ Thy Dung giống như một thiên thần, khuôn mặt thánh
thiện và an lành, đôi mắt khép chặt, hàng lông mi cánh phượng cong vút,
chóp mũi thanh tú, gò má trắng mịn, đôi môi hơi hé mở.
Trác Phi Dương ngây ngẩn nhìn đôi môi đỏ tươi của Thy Dung. Trái tim hắn đập thật nhanh, sắc mặt hơi ửng đỏ. Cô gái nhỏ này càng ngày càng quan
trọng với hắn, khiến hắn không thể rời xa.
Trác Phi Dương cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má và lên môi Thy Dung. Vì không muốn đánh thức Thy Dung dậy, nên hắn không dám tham lam
gì nhiều, chỉ muốn thể hiện một chút cảm xúc của tình yêu mà hắn dành
cho Thy Dung.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Thy Dung reo vang. Trác Phi Dương cau
mày, không hai lòng. Hắn không thích bị làm phiền vào lúc sáng sớm yên
bình và ấm cúng thế này, cũng không thích tiếng chuông điện thoại làm
phiền đến giấc ngủ của Thy Dung.
Trác Phi Dương vỗ nhẹ vào vai Thy Dung. Hắn dịu dàng trấn an.
_Em ngủ tiếp đi. Không có chuyện gì đâu.
Thy Dung dụi dụi đầu vào ngực Trác Phi Dương như một con chó con, lại tiếp tục nhắm mắt, ngủ vùi trong vòng tay hắn.
Hành động đáng yêu và trẻ con giống một con mèo nhỏ của Thy Dung, khiến
Trác Phi Dương cực kì hài lòng. Nếu không phải sợ tiếng chuông dai dẳng
kia sẽ đánh thức Thy Dung dậy, hắn đã cúi xuống cuồng nhiệt hôn Thy Dung rồi.
Cố đè nén mong muốn của mình. Trác Phi Dương thò tay vào trong túi áo đặt bên cạnh đầu giường, lấy điện thoại di động.
Màn hình điện thoại đang nhấp nháy tên và số điện thoại di động của Bách Khải Văn.
Chỉ vừa mới nhìn thấy tên của Bách Khải Văn, Trác Phi Dương đã tặng cho
hắn ta một thái độ thù địch và bất mãn. Trác Phi Dương không hiểu, hắn
đã nói rõ ràng như thế rồi, Bách Khải Văn cũng đã có một đứa con gái hơn hai tuổi đang bị bệnh tim, tại sao hắn ta không dồn hết tình cảm và tâm trí lo cho đứa con gái, hắn ta còn tiếp tục quấy rầy và làm phiền Thy
Dung làm gì, lẽ nào hắn ta vẫn không chịu hiểu rõ hoàn cảnh của mình và
không chịu bỏ cuộc ?
Trác Phi Dương bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, liếc mắt nhìn hình
ảnh say ngủ của Thy Dung. Nếu đây là cuộc gọi đến cho hắn, hắn đã không
ngần ngại tắt nguồn máy điện thoại di động từ lâu rồi. Nhưng đây là cuộc gọi đến cho Thy Dung, hắn phân vân không biết nên làm gì vào lúc này ?
Nếu để cho Thy Dung nhận cuộc gọi này, hắn ngàn vạn lần cũng không muốn. Còn nếu tắt nguồn và không nói cho Thy Dung biết, hắn thấy có lỗi với
Thy Dung.
Sau nhiều phân vân và tính toán. Cuối cùng Trác Phi Dương quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Bách Khải Văn.
Nhẹ nhàng và cẩn thận gỡ tay Thy Dung ra khỏi bụng, nhấc chân Thy Dung
ra khỏi đùi, chỉnh lại gối cho ngay ngắn, kéo chắn đắp đến ngang người
Thy Dung. Trác Phi Dương cầm điện thoại di động, vén cửa lều bước ra
ngoài.
Không khí buổi sáng trong lành và dịu mát. Mặt biển trong xanh. Cây rừng tươi tốt. Chim ca hát líu lo. Thật thích hợp cho việc đi dạo bộ ngắm
cảnh và chụp ảnh.
Rảo bước trên cát, đi cách xa chiếc lều một đoạn khá xa. Trác Phi Dương bấm nút xanh trên màn hình.
_ Thy Dung, là em à ?
Trác Phi Dương nghe thấy giọng nói hơi khàn và mệt mỏi của Bách Khải Văn trong điện thoải, như thể cả đêm hôm qua hắn không ngủ và đã uống rất
nhiều rượu.
_ Bách Khải Văn – Trác Phi Dương nén giận, lên tiếng – Đến bao giờ thì
cậu thôi không còn làm phiền đến cuộc sống của tôi và Thy Dung nữa. Tôi
đã nói là tôi không nhường lại cô ấy cho cậu. Hiện giờ cô ấy là người
phụ nữ của tôi. Cậu phải hiểu người phụ nữ của người khác thì không nên
mơ tưởng đến nữa chứ ?
_ Trác Phi Dương, là anh – Bách Khải Văn tức tối – Thy Dung đâu ? Tại
sao anh lại thay cô ấy nhận cuộc gọi vào sáng sớm thế này ? Cô ấy đang ở cùng anh đúng không ?
Bách Khải Văn càng nói càng ghen tuông. Đang nửa nằm nửa ngồi trên
giường, hắn đã bật dậy khi nghe thấy giọng nói của Trác Phi Dương.
_Đúng. Hiện giờ, tôi và cô ấy đang đi du lịch cùng nhau. Tôi nói như
vậy, cậu cũng đã đủ hiểu rồi chứ ? Đừng để tôi phải nói lại điều này
thêm lần nào nữa.
Bách Khải Văn gầm gừ.
_ Trác Phi Dương, anh đừng có đe dọa tôi. Anh tưởng anh đe dọa tôi thì
tôi sẽ biết sợ mà chịu rút lui sao ? Tôi đâu phải là một kẻ nhu nhược và yếu kém như thế. Tôi là người đến trước, cô ấy phải thuộc về tôi. Anh
là người đến sau, anh có quyền gì mà ngăn cấm tôi không được phép theo
đuổi cô ấy.
_ Bách Khải Văn – Trác Phi Dương tức giận, quát gọi tên hắn – Cậu không
hiểu trong tình yêu thì không nên tranh giành sao ? Nếu cậu nói tôi là
người đến sau cậu, thì cậu đã nói sai rồi. Tôi đã biết cô ấy ngay từ khi cô ấy còn nhỏ. Năm cô ấy lên tám tuổi, tôi đã gặp cô ấy lần đầu tiên và đã tặng cho cô ấy một sợi dây chuyền. Tôi không cần biết tình cảm mà
cậu dành cho cô ấy nhiều hay ít, cậu có thật lòng yêu cô ấy hay không ?
Cô ấy đã chọn tôi, đã nói yêu tôi, có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ
nhường cô ấy cho cậu, cũng không cho phép cậu tiếp tục làm phiền tới
cuộc sống của cô ấy. Cậu có thể dùng thủ đoạn để phá hoại việc đi đăng
kí kết hôn của tôi và cô ấy một lần, cũng không đủ để khiến tôi từ bỏ cô ấy, mà càng khiến tôi muốn giữ cô ấy ở bên cạnh tôi nhiều hơn.
_ Trác Phi Dương, anh có biết xấu hổ là gì không ? – Bách Khải Văn hét
lên – Anh là bác họ của Thy Dung, là người có họ hàng xa với cô ấy, lớn
tuổi gần gấp ba cô ấy. Nếu anh yêu cô ấy, anh phải nghĩ cho cô ấy chứ ?
Khi cô ấy bằng tuổi anh bây giờ, anh liệu có còn sống được đến khi đó
không ?
Câu hỏi của Bách Khải Văn đã đánh mạnh vào tự ti mặc cảm trong lòng Trác Phi Dương, khiến hắn thật lâu cũng không lên tiếng nói gì.
Biết mình đã đi đúng hướng. Bách Khải Văn nói tiếp.
_ Trác Phi Dương, anh nên từ bỏ đi. Thy Dung hãy còn trẻ, cô ấy cần một
người đàn ông không cách xa về tuổi tác và thế hệ để yêu thương và chăm
sóc cho cô ấy. Anh mặc dù đã có một sự nghiệp khiến nhiều người phải
ngưỡng mộ và ước ao, anh cũng phong độ là niềm mơ ước khát khao của các quý bà và các quý cô. Nhưng người đó không nên là Thy Dung. Anh luôn
nói anh yêu cô ấy, anh cũng phải hiểu và lường trước được những chuyện
xảy đến với cô ấy chứ ? Sinh, lão, bệnh, tử, ai mà tránh thoát được, còn điều tiếng thị phi của người đời nữa. Vì vậy, tôi xin anh, hãy từ bỏ
Thy Dung đi, hãy buông tha cho cô ấy. Có thể bây giờ cô ấy sẽ đau lòng
khi anh nói lời chia tay với cô ấy, nhưng tôi tin cô ấy sẽ sớm vượt qua
được. Tôi sẽ thay anh chăm sóc và yêu thương cô ấy.
Trác Phi Dương chết lặng. Những điều mà Bách Khải Văn nói, không phải là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mà hắn đã nghĩ đến rất nhiều lần. Hắn đã
từng dằn vặt và tự làm khổ chính mình rất nhiều, hiểu cuộc tình này sẽ
gặp phải rất nhiều sóng gió, sẽ gặp phải sự phản đối của mọi người.
_Còn một điều nữa, tôi muốn nói cho anh biết, tôi đã không còn là một
ông bố trẻ nữa rồi, Thủy Ngân không phải là con gái của tôi. Tôi không
ngại nói việc này cho anh biết, cũng không sợ anh cười chê tôi là một kẻ ngốc nghếch bị đàn bà lừa gạt, vì tôi muốn chứng tỏ với anh rằng tôi là thật lòng yêu Thy Dung, muốn có một mối quan hệ nghiêm túc và lâu dài
với cô ấy.
Trác Phi Dương gần buông rơi điện thoại di động, trái tim hắn đập yếu ớt trong lồng ngực, suy nghĩ trong đầu đóng băng, mùa đông mang theo hơi
lạnh băng giá đang ùa về trong tâm trí hắn.
Bây giờ người có cảm giác mặc cảm tự ti và không xứng với Thy Dung là
Trác Phi Dương, không còn là Bách Khải Văn nữa. Bách Khải Văn đã chiến
thắng Trác Phi Dương bằng con đường tâm lý.
Hoài Thương và Trần Hoàng Anh đang trong thời kì chiến tranh nóng lạnh.
Nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì ngoại hình quá ư là xuất sắc của Trần
Hoàng Anh. Buổi tối hôm qua khi cùng Trần Hoàng Anh đi chơi, bất chợt có một cô gái đã ôm chầm lấy cổ Trần Hoàng Anh và tặng cho hắn một nụ hôn
môi kiểu Pháp. Hoài Thương đã ghen ầm lên và đùng đùng bỏ về. Phải tận
mắt chứng kiến người con trai mình yêu hôn một cô gái trước mặt mình,
mặc kệ Trần Hoàng Anh có muốn hay không, cũng đủ khiến cơn nóng giận
trong Hoài Thương bốc cao lên ngùn ngụt.
Về đến nhà, Hoài Thương đã tắt nguồn điện thoại di động, không nhận bất
cứ cuộc gọi nào của Trần Hoàng Anh, cũng không trả lời tin nhắn của hắn, hại hắn cả đêm hôm qua không ngủ được. Sáng nay, hắn đã phóng xe mô tô
đến tận nhà họ Hoàng tìm Hoài Thương từ lúc năm giờ sáng. Mặc dù hắn
biết điều và kiên trì như thế, Hoài Thương vẫn không chịu gặp.
Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh và Tú Linh chỉ còn biết lắc đầu cười trừ, chịu thua những giận hờn vu vơ của bọn trẻ.
Thư Phàm đã phân tích cho Hoài Thương hiểu là Trần Hoàng Anh không có
lỗi, bằng chứng là hắn đã thô bạo đẩy cô gái kia ra, và quát cô ta một
trận. Chắc cô ta lầm tưởng Trần Hoàng Anh là một ngôi sao điện ảnh, hay
ca sĩ thần tượng nào đấy.
Dù mẹ đã phân tích như thế, nhưng ghen tuông và giận hờn đã nuốt mất lý
trí tỉnh táo và bình tĩnh để suy xét mọi việc của Hoài Thương.
Hoài Thương vẫn còn giận và không muốn nhìn thấy mặt Trần Hoàng Anh. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hẹn hò, hai người cãi nhau.
Không bỏ qua cơ hội tốt, có một không hai, Khánh Sơn suốt ngày trêu chọc Hoài Thương, nói nào là “Anh Hoàng Anh đẹp trai và phong độ như thế,
chị sẽ sớm mất anh ấy thôi.”, nào là “Chị so với anh ấy chẳng khác gì
một con cóc đứng gần một con công. Chị hãy từ bỏ anh ấy đi thôi, để cho
anh ấy đi tìm người con gái xứng với sắc vóc của anh ấy.”
Khánh Sơn bị người lớn trong nhà trách mắng, bị Hoài Thương vác chổi
đuổi đánh khắp nhà, bầu khí trong phòng khách náo loạn hết cả lên.
Trong khi đó, Trần Hoàng Anh khổ sở và sầu não đứng ngoài cổng nhà họ
Hoàng, kiên nhẫn bấm chuông cổng, chờ người ra mở cổng cho mình.
Dì Lý là người mở cổng cho Trần Hoàng Anh vào nhà. Hắn tưởng Hoài Thương đã chịu gặp hắn, nhưng không phải như vậy. Hoài Thương quyết tránh mặt
hắn đến cùng. Khi Trần Hoàng Anh vào đến nhà, cũng là lúc Hoài Thương tự nhốt mình trong phòng riêng, kiên quyết không chịu mở cửa dù mẹ, Dì Tú
Linh lên gọi, và Trần Hoàng Anh đứng trước cửa phòng, hết lời cầu xin.
Trong lúc buồn khổ vì tình, Hoài Thương lại nghĩ đến chị gái. Biết chị
gái đang cùng Trác Phi Dương nghỉ ngơi trên một hòn đảo hoang, có một
tòa lâu đài cổ tuyệt đẹp. Hoài Thương nảy ra ý định sẽ một mình lái du
thuyền đến đó. Mặc dù hơi ngại và sợ làm phiền đến thế giới của hai
người, nhưng vì muốn giải tỏa những bức bối và phiền muộn trong lòng,
tìm đến một nơi có biển, có núi, có một cánh rừng bạt ngàn rất phù hợp
với tâm trạng của Hoài Thương vào lúc này.
Lòng đã quyết, hơn hai giờ chiều, Hoài Thương lén lút thu gom một ít
quần áo cho vào va ly, gọi một cú điện thoại cho chú Toàn – người nhận
nhiệm vụ lau chùi và bảo quản du thuyền của nhà họ Hoàng.
Lợi dụng lúc tất cả mọi người đều bận làm việc riêng, Hoài Thương đi
vòng ra cửa sau, chuồn ra vườn, phóng nhanh ra cổng, vẫy tay bắt một
chiếc tắc xi, đọc điện chỉ bến cảng neo đậu du thuyền của gia đình cho
tài xế nghe, nhờ anh ta chở mình đến đó.
Hoài Thương không biết là hành động lén lút của mình đã lọt vào trong
đáy mắt của Trần Hoàng Anh. Vì lo sợ cô người của mình sẽ giận mình lâu, không thèm nhìn mặt và nói chuyện với mình nữa, Trần Hoàng Anh vẫn kiên trì chờ cơ hội nói chuyện thẳng thắn với Hoài Thương.
Nhưng Trần Hoàng Anh không ngờ được là, Hoài Thương lại có tính cách cố
chấp và giận dai như thế, chẳng những không cho hắn gặp mặt, còn kiên
quyết không trả lời tin nhắn và không nhận bất cứ cuộc gọi nào của hắn.
Ngay cả khi hắn tìm đến tận nhà, được người lớn trong nhà nói giúp, cũng không lay chuyển được tính cách cố chấp và giận dai của Hoài Thương.
Qua lần này, hắn tự nhắc nhở bản thân, sẽ không để cho chuyện đáng tiếc
đó xảy ra thêm một lần nữa. Nếu không hắn sẽ có nguy cơ mất Hoài Thương
thật.
Thấy Hoài Thương mang theo một túi hành lý nhỏ, Trần Hoàng Anh kinh
ngạc, không biết cô người yêu của mình định đi đâu mà có vẻ vội vã và
lén lút thế kia ? Vừa lo sợ Hoài Thương sẽ bỏ đi thật, vừa tò mò muốn
biết Hoài Thương định làm gì, Trần Hoàng Anh đã phóng xe bám theo chiếc
xe tắc xi.
Chiếc xe tắc chở Hoài Thương đi theo con đường hướng ra biển.
Càng đi theo phía sau, Trần Hoàng Anh càng ngạc nhiên. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ cô ấy định đi ra biển tìm chị gái ?
Đến bến cảng, Hoài Thương trả tiền tắc đi cho tài xế, được anh ta khuân giúp túi hành lý đặt xuống nền gạch xi măng.
_Cảm ơn anh – Hoài Thương nhỏ nhẹ nói.
_Không có gì. Cô định đi đâu để tôi khuân giúp túi hành lý lên đấy cho ?
_Dạ, không cần đâu ạ. Anh mang hành lý cho em xuống đây là được rồi.
Chiếc xe tắc xi vừa đi khuất sau đầu cầu, Trần Hoàng Anh tiến đến gần Hoài Thương.
Hoài Thương giật mình, tròn xoe mắt nhìn Trần Hoàng Anh. Không hiểu bằng cách nào mà hắn tìm ra được mình.
_ Hoài Thương, em định đi đâu thế ? – Trần Hoàng Anh quan tâm hỏi.
Hoài Thương vẫn còn giận Trần Hoàng Anh, vì thế, không thèm bảo hắn thế
nào, khom người cầm lấy quai túi xách, khệ nệ mang hành lý đi.
_ Hoài Thương, em vẫn còn giận anh sao ? Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm
qua không phải là do anh cố ý. Anh biết khi nghe anh nói thế này, em sẽ
cho rằng anh đang chối tội, cho rằng anh đã chủ động quyến rũ cô ta.
Nhưng sự thật không phải như vậy. Hoài Thương, em biết tính của anh rồi
mà. Em đã hẹn hò với anh gần một tháng, lẽ nào em vẫn còn chưa hiểu được tính cách của anh, chưa rõ trong lòng anh, ngoài em ra thì không còn
bất cứ một ai khác.
Hoài Thương cố gắng gỡ tay Trần Hoàng Anh ra khỏi cổ tay, bặm môi, quát nhỏ.
_ Trần Hoàng Anh ! Bây giờ thì anh nói hay lắm, anh có dám thề với em là anh không có bất kì một cảm giác gì khi cô ta hôn anh không ?
Hoài Thương nhìn thẳng vào mắt Trần Hoàng Anh, khi hỏi hắn câu ấy.
Trần Hoàng Anh đông cứng cả người, ngơ ngác nhìn vào mắt Hoài Thương.
Hắn đọc được trong ánh mắt Hoài Thương những ý nghĩ tức giận và ghen
tuông.
Trần Hoàng Anh vô thức đưa tay lên gãi đầu, hắn bối rối đáp.
_ Hoài Thương, em đừng làm khó anh nữa có được không ? Em bảo anh phải
trả lời em như thế nào đây, nên nói rằng anh chán ghét hay nên nói là
anh thích ? Anh nói như thế liệu em có tin tưởng anh không ?
Hoài Thương buông rơi hành lý xuống đất, vươn tay, kéo đầu Trần Hoàng Anh cúi thấp xuống.
Trần Hoàng Anh lúng túng, không đoán được Hoài Thương định làm gì mình. Cô ấy sẽ không ra tay đánh người đấy chứ ?
_ Trần Hoàng Anh ! – Hoài Thương lạnh lùng gọi tên Trần Hoàng Anh, nói
bằng giọng cảnh cáo và thách thức – Anh nghe cho rõ đây. Anh là người
đàn ông đầu tiên mà em yêu, nhưng chưa chắc đã là người cuối cùng. Nếu
anh dám phản bội lại em, em sẽ đi tìm một người đàn ông khác ngay lập
tức. Em sẽ trả thù anh, sẽ khiến anh sống trong khổ sở, tiếc nuối và hối hận.
Câu tuyên bố xanh rờn của Hoài Thương đã chọc giận Trần Hoàng Anh.
_ Hoàng Hoài Thương – Trần Hoàng Anh nghiến răng, hét to – Em vừa mới
nói gì ? Em sẽ đi tìm một người đàn ông khác ? Em có muốn chết không ?
Eo của Hoài Thương bị Trần Hoàng Anh siết chặt. Hắn muốn bóp chết Hoài Thương vì những gì mà cô ấy vừa mới nói.
Hoài Thương khoái trá cười thầm.
“Hừ ! Chỉ có một mình anh mới biết ghen tuông thôi à ? Cho anh chết, ai
bảo anh dám để cho cô gái kia động chạm vào người. Anh là của riêng một
mình em, ai cũng đừng hòng mà mơ tưởng tới.”
Tính chiếm hữu của Hoài Thương rất cao. Chính vì thế, mỗi lần nghĩ đến
việc Trần Hoàng Anh đã hôn một cô gái trước mặt mình, Hoài Thương lại
tức điên lên, muốn xông lên tát sưng mặt cô gái kia và muốn xử phạt Trần Hoàng Anh thật nặng.
Chiếc eo thon của Hoài Thương gần như bị Trần Hoàng Anh bóp nát. Hắn căm tức, tiếp tục chất vấn.
_ Hoài Thương, có đúng là anh không phải là người đàn ông cuối cùng của em không ?
Hoài Thương nhìn đôi mắt đỏ rực vì cáu và ghen tuông của Trần Hoàng Anh. Mục đích đã đạt được rồi, Hoài Thương khôn ngoan, không còn tiếp tục
trò chơi nguy hiểm này nữa. Làm bất cứ việc gì cũng vậy, biết dừng lại
đúng lúc mới phát huy được hiệu quả, nếu đi quá đà sẽ tự chuốc lấy thất
bại và khổ ải vào thân.
Hoài Thương nở một nụ cười dịu dàng và xinh đẹp như hoa. Kiễng chân, vòng tay qua cổ Trần Hoàng Anh, đặt một nụ hôn vào môi hắn.
Trần Hoàng Anh bần thần cả người, sững sờ mở to mắt nhìn Hoài Thương.
Hắn đang bừng bừng giận dữ, muốn đẩy cô ấy ra, muốn tiếp tục quát hỏi và truy vấn cô ấy đến cùng, nhưng nụ hôn của cô ấy đã làm tiêu tan đi cơn
giận của hắn. Từ từ, hắn nhắm mặt lại, đón nhận nụ hôn của Hoài Thương,
từ bị động biến thành chủ động.
Hắn đã để lạc trái tim mình trong vòng tay của Hoài Thương. Mọi ngôn
ngữ mà cô ấy nói, mọi việc mà cô ấy làm, tính cách mà cô ấy thể hiện đều im đậm trong trí nhớ của hắn. Có muốn quên, cũng quên không được.
Thay vì để cho Hoài Thương đi du thuyền ra đảo, đến tòa lâu đài làm phiền và quấy rầy thế giới riêng tư của Thy Dung và Trác Phi Dương. Trần Hoàng
Anh kiên quyết nắm tay, đưa Hoài Thương quay trở về nhà.
Hoài Thương không phục, giãy nảy.
_Anh Hoàng Anh ! Mau buông tay em ra, em muốn ra đảo với chị gái.
_ Không được – Trần Hoàng Anh bực mình đáp – Em không nên ra đó. Em phải biết Thy Dung và chú Trác Phi Dương đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Em
mà ra đó sẽ phá vỡ mất sự tự do, không gian riêng tư, và bầu không khí
ấm cúng của họ. Mặc dù họ vẫn hiếu khách chào đón em khi em lái du
thuyền đến đó, nhưng như thế chẳng phải em sẽ khiến họ không được tự
nhiên và phải dành thời gian để quan tâm đến em, thay vì họ dành thời
gian để bồi đắp tình cảm của mình sao ? Vả lại, anh cũng không đồng ý để cho em đi xa như thế. Đi ra đảo hoang rất nguy hiểm, anh không yên
lòng. Nếu em muốn đi du lịch, anh sẽ về xin phép bố mẹ em cho anh được
đưa em đi.
Hoài Thương kinh ngạc, mở to mắt nhìn Trần Hoàng Anh, quên cả giãy dụa.
Hoài Thương vẫn tưởng Trần Hoàng Anh là một con người khô khan, ít quan
tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Nhưng hắn có suy nghĩ chín
chắn và sâu xa hơn Hoài Thương tưởng.
Nghe thấy hắn nói có lý. Hơn nữa, chuyện hiểu lầm đã được làm sáng tỏ,
hai người đã giảng hòa và làm lành với nhau. Hoài Thương không còn kiên
quyết đòi đi ra đảo hoang bằng được nữa.
Trần Hoàng Anh một tay xách túi hành lý của Hoài Thương, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hoài Thương kéo đi.
Hoài Thương đỏ bừng mặt, đầu hơi cúi thấp, thẹn thùng đi sánh đôi bên cạnh Trần Hoàng Anh.
Ông Toàn nhìn cảnh cô chủ nhỏ đang được một chàng thanh niên trẻ, đẹp
trai nắm tay lôi đi. Trên môi ông thoáng nở một nụ cười. Ông rất mừng
khi không phải tiếp tục đưa Hoài Thương ra hòn đảo hoang đó nữa. Ông rất sợ Hoài Thương xảy chuyện gì. Nhà họ Hoàng có ơn với gia đình ông, ông
không muốn phụ sự mong đợi của họ.
Trần Hoàng Anh đặt túi hành lý của Hoài Thương trên đầu xe. Hắn đội mũ bảo hiểm cho Hoài Thương.
_ Hoài Thương – Trần Hoàng Anh gọi nhỏ - Từ lần sau trước khi đi đâu và
làm gì, em có thể thông báo trước một tiếng với anh được không ? Em đừng đột ngột bỏ đi như thế này nữa. Cũng may là anh phát hiện kịp thời và
phóng xe đuổi theo em đến tận đây. Nếu không, anh sẽ phải sống trong
thấp thỏm lo âu giống hệt cái lần em bị bắt cóc.
_Hoàng Anh, em xin lỗi, từ lần sau em sẽ không hành động một cách thiếu suy nghĩ và trẻ con này nữa.
Thái độ biết nghe lời và biết sửa sai của Hoài Thương khiến Trần Hoàng Anh hài lòng. Hắn cười trìu mến.
_Được rồi. Em đừng tự trách nữa. Để anh đưa em về nhà anh. Chiều tối nay, anh sẽ nấu cơm đãi em một bữa.
_Thật không ? – Hoài Thương reo lên – Có đúng là anh sẽ nấu cơm tối cho em ăn không ?
Trần Hoàng Anh phì cười, bẹo nhẹ vào gò má Hoài Thương.
_Thật, anh không có lừa em. Anh sẽ nấu những món mà em thích ăn.
_ Hoàng Anh, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Hoài Thương cười nịnh, dụi dụi đầu vào ngực Trần Hoàng Anh.
Trong một thoáng chốc, Trần Hoàng Anh ngây ngẩn cả người. Hắn hơi bất
ngờ trước hành động hết sức trẻ con và đáng yêu của Hoài Thương. Nụ cười vô ưu mang theo tia nắng ấm của Hoài Thương đã sưởi ấm cõi lòng băng
giá của hắn.
Trần Hoàng Anh say đắm nhìn vào mắt Hoài Thương.
Đang cười tươi như hoa nở, Hoài Thương sững sờ, đông cứng cả người, hơi
thở hỗn loạn khi bắt gặp ánh mắt của Trần Hoàng Anh. Vào giây phút đó,
mọi ngôn từ đều trở nên dư thừa, chỉ cần nhìn vào mắt nhau, cả hai đã
hiểu người kia đang nghĩ gì. Tình yêu ngọt ngào và nồng cháy đang nằm
sâu trong đáy mắt của hai người.
o-0-o
Từ lúc nhận được cuộc gọi của Bách Khải Văn, Trác Phi Dương trở nên buồn hẳn, dáng vẻ âu sầu và cô đơn. Mặc cảm tự ti đang điều khiển suy nghĩ
và tâm trạng không vui của hắn. Mặc dù có Thy Dung ở bên, nhưng vẫn
không thể khiến cho hắn yên tâm. Hắn đang sợ mất Thy Dung.
Bách Khải Văn nói đúng, năm nay hắn đã gần 50 tuổi rồi, trong khi đó Thy Dung mới chỉ có hơn 18 tuổi. Tuổi tác của hai người cách nhau quá xa,
vai vế trong gia đình quá chênh lệch, địa vị xã hội cũng vậy. Liệu hắn
có thể nắm tay cùng cô ấy đi hết cuộc đời ? Liệu hắn có thể sống đến khi cô ấy hơn 50 tuổi, hay là hắn đã chết trước đó rồi ?
Hắn không thể tàn nhẫn như thế được. Nếu hắn không thể vượt qua được
sinh, lão, bệnh, tử, hắn sẽ khiến cho nửa phần đời còn lại của Thy Dung
phải sống trong cô đơn và buồn đau. Hắn thật lòng yêu Thy Dung, hắn làm
sao có thể nhìn thấy cảnh cô ấy suốt ngày rơi lệ và nhớ thương về hắn.
Thy Dung để ý đến vẻ mặt rầu rĩ không được vui của Trác Phi Dương.
_Anh Phi Dương, sao thế ? Anh đã gặp phải chuyện gì đúng không ? Từ sáng đến giờ, em thấy anh không được vui ?
Trác Phi Dương quay sang nhìn Thy Dung, đang đứng bên cạnh. Cả hai người đang ngắm cảnh mặt trời mọc. Hôm nay là ngày cuối cùng hai người sống ở đây, ngày mai Trác Phi Dương sẽ đưa Thy Dung về đất liền, cũng có thể
là ngày cuối cùng hắn còn sống trong hạnh phúc và vui vẻ.
Trác Phi Dương nhìn vào mắt Thy Dung. Hắn nén buồn đau hỏi.
_ Thy Dung, yêu tôi liệu có thiệt thòi cho em quá không ? Em còn trẻ như vậy, trong khi tôi đã già rồi, tôi sợ tôi không xứng với em.
Thy Dung nhìn thật sâu vào mắt Trác Phi Dương, hai tay ôm lấy gò má nam tính của hắn.
_Anh Phi Dương, tại sao anh cứ để vấn đề tuổi tác và vai vế trong gia
đình khiến cho chúng ta mất vui thế này ? Em đã nói ngay từ đầu rồi,
người mà em yêu là anh, em yêu con người và tính cách của anh, không
phải yêu anh vì tuổi tác hay địa vị của anh. Nếu em để ý đến tuổi tác,
địa vị và vai vế của anh trong gia đình, em đã không chọn anh và không
yêu anh nhiều như thế.
_Phi Dương – Thy Dung dịu dàng gọi tên hắn – Anh đừng nghĩ đến vấn đề
này nữa có được không ? Em không muốn hai chúng ta mất vui và dằn vặt
nhau vì những vấn đề không đâu. Anh đang lo tương lai mai sau không thể
nắm tay em đi hết cuộc đời chứ gì ?
Trác Phi Dương giật mình, không ngờ Thy Dung lại hiểu hắn nhiều như thế. Ngay cả những băn khoăn lo lắng của hắn trong thời gian gần đây, cô ấy
cũng đoán được.
_Anh đừng lo lắng điều đó. Mai sau dù có xảy ra chuyện gì, em và anh cũng sẽ không bao giờ tách rời nhau ra.
Thy Dung áp tai vào trái tim Trác Phi Dương.
_Phi Dương, anh có nghe thấy tiếng trái tim của anh đập không ? Chỉ cần
em nghĩ đến anh và anh cũng nghĩ đến em, thì chúng ta sẽ không bao giờ
xa nhau. Chúng ta sẽ nhớ đến nhau, yêu nhau trong tiềm thức, sẽ nắm chắc lấy vận mệnh của mình. Sinh, lão, bệnh, tử thì có là gì. Nhỡ đâu em sẽ
đi trước anh thì sao ?
_ Không, em không thể chết trước tôi được. Tôi không cho phép điều đó. Em cần phải sống thật lâu và sống thật khỏe mạnh.
Thy Dung cười, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong lồng ngực rộng rãi và nam tính của Trác Phi Dương.
_Đấy, anh thấy chưa ? Em và anh đều không muốn người yêu của mình xảy ra chuyện gì. Anh đừng có ngốc nghếch để ý đến vấn đề tuổi tác và vai vế
trong gia đình nữa. Em là thật lòng yêu anh, dù anh có bị đau ốm và tàn
tật, em vẫn sẽ yêu anh, vẫn muốn sống trọn đời bên cạnh anh.
Trác Phi Dương thể hiện lòng biết ơn và tình yêu của mình bằng cách cúi
xuống, cuồng nhiệt hôn lên môi Thy Dung. Mọi đau buồn và khổ não đều tan biến khi nghe được lời tỏ tình thỏ thẻ của Thy Dung, khi biết được tình cảm chân thành của cô ấy dành cho hắn nhiều như thế nào. Hắn thấy so
với cô ấy, hắn vẫn còn kém xa, không đủ được tự tin và dũng cảm như cô
ấy. Có lẽ trong tình yêu, hắn còn phải học hỏi ở cô ấy nhiều điều.
Phía xa xa, nơi cuối chân trời, mặt trời đỏ ối như một hòn than đang lặn dần xuống đáy biển. Khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Mặt biển xanh
ngát một màu. Thủy triều lên, những con sóng sô mạnh vào ghềnh đá, tung
bọt trắng xóa.
o-0-o
Bảy giờ tối, Bách Khải Văn nhận được một xấp tài liệu. Người mang xấp tài liệu đến cho hắn là viên trợ lý riêng Nam Khải.
Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Bách Khải Văn hầu như dành gần cả ngày trong văn phòng, làm việc đến tận khuya mới về nhà.
Bách Khải Văn nhìn Nam Khải đang đứng nghiêm trang trước mặt.
_Có việc gì thì báo cáo đi. Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.
Nam Khải lo sợ nhìn sắc mặt không được tốt của Bách Khải Văn. Mấy ngày
gần đây, Bách Khải Văn trở nên thâm trầm đáng sợ, tính cách càng lúc
càng ác liệt và nóng nảy.
_Thưa Tổng giám đốc. Người phụ nữ mà anh bắt mối liên lạc vừa mới gửi
cho anh một xấp tài liệu, yêu cầu tôi trực tiếp giao nó cho anh.
Bách Khải Văn cau mày, nhìn xấp tài liệu trên tay Nam Khải.
_Cô ta có nói, cô ta là ai không ? Nếu là những vụ việc vặt vãnh và linh tinh, thì đừng trình lên cho tôi xem. Tôi không muốn tốn thời gian.
_Cô ta nói cô ta là người bên cạnh chủ tịch Trác, còn tên của cô ta là gì thì cô ta không nói.
Bách Khải Văn hơi trấn động. Hắn vươn tay, vội hối thúc Nam Khải.
_Mau đưa xấp tài liệu cho tôi xem. Nếu là của cô ta giao cho tôi, chắc là một việc quan trọng.
Nam Khải làm theo lời của Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn cầm lấy xấp tài liệu trong tay. Hắn lạnh lùng bảo Nam Khải.
_ Không còn việc gì nữa, cậu có thể về được rồi. Nhớ, chuyện ngày hôm nay, không được nói cho bất kì một ai biết.
Nam Khải biết điều đáp.
_Tôi đã hiểu rồi, thưa Tổng giám đốc. Tôi xin phép về trước.
_Ừ, cậu đi về đi.
Chờ cánh cửa gỗ được khép lại. Bách Khải Văn mới chuyển rời tầm mắt xuống xấp tài liệu đang cầm trong tay.
Hắn biết tên người phụ nữ đã gửi cho hắn xấp tài liệu này là ai, cũng
biết cô ta đang làm gì cho Trác Phi Dương. Việc hắn móc nối liên lạc với cô ta cũng là do bất đắc gĩ, giữa hắn và cô ta đã có một thỏa thuận
ngầm, hai bên cùng có lợi. Trong đó, hắn sẽ có được Thy Dung trọn vẹn,
còn cô ta có được Trác Phi Dương.
Bách Khải Văn siết chặt nắm tay. Xấp tài liệu trong tay hắn bị quăn một
góc. Vẫn biết rằng sử dụng thủ đoạn để có được Thy Dung là hành động
không cao đẹp gì, nhưng hắn không còn cách nào khác. Vả lại, những gì mà hắn điều tra được hoàn toàn là sự thật. Không có lửa thì làm gì có
khói. Nếu Trác Phi Dương là một người trong sạch, không làm việc gì
khuất tất, hắn muốn tìm cách bắt thóp được cái đuôi của Trác Phi Dương
là hoàn toàn không có khả năng. Nhưng đáng tiếc…..
Bách Khải Văn cười nhạt, đôi mắt hắn bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo và
tàn nhẫn. Chỉ còn duy nhất ngày mai nữa thôi, Thy Dung sẽ không còn
thuộc về Trác Phi Dương nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT