Cô ta tiến lại gần cô gái đang chăm chú vào việc chọn đồ cho
trẻ sơ sinh. Bất thình lình, cô ta không nói gì cả, dùng hai tay xô mạnh cô gái mặc áo thụng màu tím nhạt ngã xấp mặt về
phía trước.
_Hoàng Thy Dung ! Hôm nay tao sẽ cho mày chết ở đây – Cô ta rít
giọng căm phẫn – Tao sẽ khiến cho mày xẩy ra, phải nhập viện
trong cảnh sống dở chết dở. Và biết đâu, sau vụ này mày không
còn sinh con được nữa thì sao ? - Cô bật cười khùng khục trong
cổ họng như một con mụ điên – Tao muốn mày và Trác Phi Dương sẽ không có một đứa con nào cả. Hai đứa chúng mày sẽ phải sống
nửa phần đời còn lại trong day dứt và nuối tiếc, tự hành hạ
và đay nghiến lẫn nhau đến chết.
Cô ta vừa rít giọng vừa nghiến răng kêu ken két, vừa nói văng
cả nước bọt, dùng gót giày giẵm thật mạnh lên sau lưng cô gái, nhằm mục đích phải khiến Thy Dung xẩy thai một cách triệt để. Ánh mắt của cô ta hiện lên những tia nhìn đầy lạnh lẽo và
sát khí.
Cô gái rên rỉ, nhắn nhó kêu đau, cố gắng tránh thoát những cú đá như trời giáng của cô ta.
Ngay vào lúc đó, hai ngươi vệ sĩ xông vào, song phi, đạp mạnh
vào lưng cô ta khiến cô ta ngã đập mặt xuống đất, rú lên những
tiếng kêu thảm thiết.
Một chàng trai vội chạy lại gần, nhanh chóng đỡ cô gái kia
đứng dậy, khuôn mặt cô gái hơi bị sưng một bên má, còn sống
mũi đang chảy máu cam.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng khi chứng kiến diễn biến vừa rồi, tất cả đều tập trung ánh mắt vào cô gái, những bà mẹ
đang mang thai thì kêu lên kinh hoàng.
_Trời ơi ! Cô ấy đang chảy máu kìa ! Mau mang cô ấy vào bệnh viện ! Đứa bé trong bụng cô ấy…..
Người đàn bà bị hai người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vét đen đá ngã sấp mặt xuống đất, nghe thấy những tiếng la hét
hoảng loạn của mọi người, cô ta cười như điên, cười một cách
cuồng dại, cười một cách sung sướng, cười như một con thú dữ.
_ Hoàng Thy Dung ! Trác Phi Dương ! Và lũ người nhà họ Hoàng
khốn kiếp ! Cuối cùng tao cũng đã trả thù được lũ chúng mày
rồi ! Ha ha ha ! Tao đã làm cho mày bị xẩy thai ! Thế nào, không đau đớn lắm chứ ? Từ nay trở về sau, mày sẽ phải sống trong
ám ảnh và sợ hãi suốt đời ! Ha ha ha !
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều căm ghét cô ta. Cô ta
thật nhẫn tâm, thật tàn ác, tại sao cô ta có thể đẩy ngã và
dùng chân đá mạnh vào bụng cô gái đang mang thai kia ? Dù có
thù hận và căm ghét nhau đến đâu, cô ta cũng không thể hành
động một cách phi nhân tính như thế được.
Nhưng nói gì cũng đã muộn, những vệt máu màu đỏ tươi kia đã
chứng minh cô gái bị va đập mạnh vào bụng và đứa bé không còn giữ được nữa.
_Em có sao không ? – Chàng trai thương xót hỏi cô gái.
Cô gái lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt.
Quá chán ghét và căm phẫn, hai người vệ sĩ vặn quặt tay cô ta về phía sau, rồi trói nghiến lại.
Cô gái căm hận rảo bước nhanh lại gần cô ta, dơ cao tay tát liên
tiếp vào mặt cô ta bằng những tái như trời giáng, chẳng mấy
chốc khuôn mặt của cô ta sưng húp như một cái bánh bao, tơ máu
rỉ ra từ khóe mép.
Cô gái tức điên người, quăng bỏ chiếc mũ trên đỉnh đầu, gằn giọng.
_Hoàng Diễm My ! Ả đàn bà điên loạn và mất hết nhân tính này ! Những tội ác mà cô gây ra vẫn còn chưa đủ sao ? Sao không tiếp
tục trốn chui như trốn nhủi như một con chuột nhắt đi ? Cô tưởng cô có thể chạy thoát được à ? Nói cho cô biết, nếu hôm nay
người bị cô hại thật sự là ba mẹ con chị gái của tôi, tôi đã
sớm cầm dao xẻo từng phần thịt trên cơ thể cô rồi.
Ả đàn bà điên loạn và mất hết nhân tính nhìn cô gái trước
mặt trừng trừng, mặt cô ta dại ra, khóe mép không ngừng chảy
máu.
Biết mình lại trả thù nhầm đối tượng thêm một lần nữa, mà
lần này cô ta đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, bị người
nhà họ Hoàng bắt được, cô ta sẽ phải dối diện với án tù
chung thân, phải dành cả đời trong ngục tối, không có ánh sáng
của mặt trời, những hình phạt khủng khiếp đó đang chờ cô ta.
_Mày nói dối – Cô ta gào lên.
Hoài Thương cười khinh bỉ.
_Con mụ điên kia ! Câm mồm đi ! Cô có tin tôi là Hoài Thương không, cũng mặc.
Cô ta vẫn không nhận mình thua, trợn trừng mắt nhìn Hoài Thương, nói không ra hơi.
_Vết…vết máu trên bụng mày…..?
Hoài Thương nhún vai, tốt bụng giải thích cho cô ta hiểu rõ nguyên do.
_Chỉ là mấy vết nước sơn dầu màu đỏ dùng để vẽ tranh, do cô
đẩy tôi ngã trúng vào thôi. Cô không ngửi thấy mùi sơn dầu nồng nặc à, lại dám tưởng tượng đó là máu do tôi bị xẩy thai
nữa ? Có phải cô là một kẻ tâm thần phân liệt không, hay là
làm quá nhiều việc xấu nên tâm trí bất ổn, thành ra nhìn gà
hóa cuốc ?
Càng nói Hoài Thương càng tức cận, càng căm hận cô ta thấu
xương. Dơ cao tay Hoài Thương tát thêm hai cái nữa vào hai bên má
đã sưng húp như một cái bánh bao của cô ta.
Trần Hoàng Anh thở dài, cầm lấy tay Hoài Thương, dùng khăn tay
lau đi những giọt máu cam trên mũi Hoài Thương, đau xót khi thấy
một bên má trái Hoài Thương bị sưng một mảng lớn.
_Chết tiệt !
Trần Hoàng Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn Diễm My, muốn xông
đánh cho cô ta một trận nên thân. Nếu Hoài Thương đang mang thai
và bị cô ta hại, Trần Hoàng Anh sẽ không ngần ngại mà bẻ gãy
hết tất cả các tứ chi của cô ta, bắt cô ta phải sống cả đời
trong tàn tật và ngục tối.
o-0-o
Vụ án đến đây là kết thúc, Hoàng Diễm My đã bị bắt, bị truy
tố và bị tòa án tuyên phạt hơn 30 năm tù giam. Đây là một cái
giá quá đắt mà cô ta phải trả, sau khi được mãn hạn tù cô ta
cũng đã trở thành một bà già trung niên, không còn tuổi thanh
xuân, khó mà ngóc đầu lên nổi. Cô ta đã tự vùi dập cuộc sống
tốt đẹp và may mắn của mình xuống vũng bùn của xã hội. Tất
cả đều là do cô ta tự chuốc lấy !
Sau hơn nửa tháng kể từ lần xẩy ra vụ việc suýt bị Trần Tư
Nam làm nhục ở khách sạn, hắn từng đến tìm Thy Dung một lần
và cầu xin Thy Dung tha thứ cho hắn, nhưng Thy Dung từ chối không
gặp, chỉ gửi cho hắn một tin nhắn bằng điện thoại di động: “Em hiểu tình cảm mà anh dành cho em, cũng rất cảm kích về điều
đó, thế nhưng với những gì mà anh đã gây ra về mặt tinh thần
và suýt hại đến thể xác của em, em không thể nào dễ dàng bỏ
qua và tha thứ cho anh được. Anh yên tâm, em không còn giận anh,
cũng không còn trách anh, hay muốn trả thù anh. Chỉ là tạm
thời, em không muốn nhìn thấy anh. Có thể sau một hoặc hai năm
nữa, khi vụ việc kia chìm vào quên lãng, lúc đó chúng ta lại
là anh em tốt. Em hy vọng từ nay trở về sau anh yêu ai cũng nên
trân trọng quyết định và quyền lựa chọn của cô ấy, đừng ép
buộc và dùng bạo lực với cô ấy nữa. Em cũng hy vọng và cầu
chúc cho anh sớm tìm được tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời
mình.”
Đọc xong dòng tin nhắn của Thy Dung, Trần Tư Nam hiểu cô ấy vẫn
còn giận hắn và vẫn không thể nào tha thứ cho hắn. Cũng phải, có người con gái lại có thể tiếp tục làm bạn và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khi chàng trai ấy chẳng những lén
lút gửi ảnh cho người mình yêu và người thân trong gia đình,
còn bắt cóc, đưa mình vào khách sạn, bị trói ở trên giường
và suýt chút nữa đã bị làm nhục. Cô ấy không kiện hắn ra tòa đã là may mắn cho hắn lắm rồi.
Không còn mặt mũi gặp ai, Trần Tư Nam lựa chọn con đường tiếp
tục đi du học, một phần để có thời gian và khoảng cách tự
nghiền ngẫm và suy xét về cuộc đời mình, một phần vì muốn
quên đi Thy Dung, và tự tìm cho mình một hướng đi mới.
Sau khi Trần Tư Nam đi, tất cả mọi người đều có những bước tiến đáng kể.
Bách Khải Văn đã tìm được bác sĩ giỏi phẫu thuật thay tim cho Thủy Ngân.
Ngày con bé lên giường mổ, tập trung nhiều người, trong đó có
Thy Dung, Hoài Thương, Trần Hoàng Anh, Khánh Sơn, Tường Vy và Thu
Trang. Trác Phi Dương bận việc nên không thể tới.
Mọi người chờ đợi trong nôn nóng, sốt ruột và hồi hộp lo sợ
gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng công sức mà mọi người bỏ ra, và tình cảm chân thành mà họ dành cho con bé Thủy Ngân đã
được đền đáp xứng đáng. Con bé Thủy Ngân đã được cứu sống, ca mổ phẫu thuật tim đã thành công.
Hàng ngày, mọi người thay phiên nhau đến chơi, chăm sóc và thăm
nom con bé Thủy Ngân, nói chuyện và chơi đùa với con bé cho bớt buồn. Đồng thời, trong quãng thời gian đó, Bách Khải Văn đã
cho người đi tìm tung tích của bố mẹ cô bé. Họ cũng đã nhận
Thủy Ngân làm con gái đỡ đầu, sẽ cùng nhau nuôi con bé nên
người.