Tám giờ sáng hôm sau, Thy Dung mới mệt mỏi thức giấc. Hình ảnh đầu tiên mà Thy Dung nhìn thấy là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, cùng nụ cười dịu dàng trên môi của Trác Phi Dương.

Thy Dung chớp chớp mắt mấy cái, tưởng rằng tất cả những gì mà mình nhìn thấy đều là mộng đẹp xuất hiện trong giấc mơ.

_Em đã tỉnh ngủ rồi ? Em thấy trong người thế nào ? Có đỡ hơn chút nào không ?

Thy Dung ngơ ngẩn nhìn Trác Phi Dương, đôi mắt to tròn. Nếu đây là một giấc mơ đẹp, Thy Dung ước mình mãi mãi cũng không tỉnh lại.

Trác Phi Dương cúi xuống, hôn phớt lên môi Thy Dung.

_Buổi sáng, khi mới ngủ dậy, trông em thật đáng yêu.

Mặt Thy Dung đỏ bừng, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, bờ môi vẫn còn lưu giữ lại độ ấm của làn môi Trác Phi Dương.

Thấy Thy Dung chỉ ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt to tròn, trong vắt như nước hồ thu. Trác Phi Dương vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nheo mắt nhìn Thy Dung. Đầu hắn cúi càng lúc càng thấp, hai tay chống xuống nệm, qua vai Thy Dung. Hắn cuồng nhiệt hôn Thy Dung, muốn Thy Dung chỉ chú ý duy nhất đến hắn, không còn nghĩ đến chuyện đáng sợ xảy ra vào buổi tối hôm qua nữa.

Thy Dung dần khép rèm mi lại, đón nhận nụ hôn của Trác Phi Dương. Nụ hôn mang theo hương vị của tình yêu, khiến Thy Dung có cảm giác ấm áp, ngọt ngào và tan chảy.

Trác Phi Dương tham lam hấp thụ độ ấm, mùi hương cỏ hoa thanh khiết và vòng tay mềm mại của Thy Dung. Hắn muốn lưu giữ lại giây phút tuyệt vời này. Đến hôm nay, hắn mới cảm nhận được ý nghĩa thực sự của tình yêu.

Khi nhìn vào mắt Thy Dung, mũi chạm vào mũi, Trác Phi Dương dịu dàng nói.

_ Thy Dung, tối hôm qua tôi đã gọi điện cho bố mẹ em, xin phép cho em được đi du lịch cùng với tôi vài ngày. Họ đã đồng ý rồi. Không biết, em có muốn đi du lịch cùng với tôi không ?

Thy Dung kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương phì cười, yêu thương bẹo nhẹ vào mũi Thy Dung.

_Em đồng ý đi du lịch với tôi vài ngày nhé ? Đi du lịch sẽ rất tốt cho sức khỏe và tinh thần của em. Tôi không muốn trông thấy em ốm yếu và mệt mỏi thế này.

Trác Phi Dương đã cẩn thận xin phép bố mẹ mình và hắn đã có lòng như thế, Thy Dung chỉ còn biết thẹn thùng, để mọi việc cho hắn sắp xếp.

Nhận được sự đồng ý của Thy Dung, Trác Phi Dương rất vui. Hắn ngay lập tức giúp Thy Dung đứng dậy, đưa Thy Dung vào tận hẳn trong phòng tắm. Sau khi cẩn thận dặn dò đôi câu, hắn mới chịu rời đi.

Trác Phi Dương mở điện thoại di động. Hắn gọi điện cho trợ lý Tuấn Nam.

Tuấn Nam bắt máy sau mười giây.

_Chào chủ tịch – Tuấn Nam lễ độ lên tiếng – Chủ tịch có gì dặn dò ?

_Tuấn Nam, tôi có việc cần phải đi ra ngoài vài ngày. Mọi việc ở công ty giao lại cho cậu.

Tuấn Nam đoán lần này Trác Phi Dương đi du lịch cùng với Thy Dung. Thấy Trác Phi Dương đã dũng cảm đối diện với tình cảm thật trong lòng mình và hai người đã quay về với nhau, Tuấn Nam mừng cho hạnh phúc của Trác Phi Dương, cũng cầu mong hai người sớm thành một đôi thật sự.

_Vâng. Chủ tịch yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hết sức lo giải quyết công việc ở công ty.

Trác Phi Dương hài lòng, cười nhẹ. Hắn hoàn toàn yên tâm khi giao công việc ở công ty cho Tuấn Nam. Hai người đã làm việc với nhau gần 30 năm. Họ làm việc rất ăn ý và rất hiểu nhau.

_ Tuấn Nam, tôi gửi lời cảm ơn tới cậu trước. Nếu có việc gì quan trọng, cậu có thể trực tiếp gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.

_Tôi hiểu, thưa chủ tịch. Chúc anh có một chuyến du lịch vui vẻ. Nhớ đừng về sớm quá. Chắc chủ tịch và cô Thy Dung cũng muốn có nhiều thời gian riêng tư bên nhau.

_Cậu…..

Trác Phi Dương vừa xấu hổ vừa bực mình. Không ngờ sáng nay viên trợ lý riêng lại nói nhiều như thế.

_Chủ tịch đừng giận – Tuấn Nam cười nói – Tôi chỉ muốn tốt cho chủ tịch thôi. Đây cũng là một gợi ý hay, đúng không chủ tịch ?

_ Tuấn Nam ! – Trác Phi Dương nổi cáu – Cậu muốn tôi trừng phạt cậu không ?

Tuấn Nam vẫn giữ nụ cười dễ mến trên môi, hiểu vị chủ tịch của mình là một con người trong nóng ngoài lạnh, sống rất chân thành và có tâm.

Trác Phi Dương bóp trán, thấy cực kì đau đầu. Hắn không hiểu có phải dạo gần đây do hắn quá dễ tính không, mà nhân viên dưới quyền đều muốn trêu chọc hắn ?

Nghĩ ra một việc quan trọng, Tuấn Nam thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi Trác Phi Dương.

_Chủ tịch, việc có liên quan đến chàng trai trẻ tên Trần Tư Nam. Chủ tịch định xử lý cậu ta thế nào ?

Nghe Tuấn Nam nhắc đến Trần Tư Nam. Trác Phi Dương lại có cảm giác muốn giết người.

_Cậu ta hiện giờ đang ở đâu ?

_Tôi đã sai người giam giữ cậu ta trong một căn phòng thuộc vùng ngoại ô. Tôi đang chờ lệnh của chủ tịch.

Trác Phi Dương cười lạnh.

_Cậu hãy dạy cho cậu ta hiểu, nếu dám động chạm vào người phụ nữ của tôi thì phải nhận hậu quả gì đi. Tôi muốn cậu ta phải sống trong sợ hãi và hối hận suốt đời.

_Vâng, thưa chủ tịch. Tôi sẽ cho người làm đúng theo những gì mà chủ tịch nói.

_Nhớ không được để lộ chuyện này cho người ngoài biết, đặc biệt là gia đình nhà họ Hoàng. Tôi không muốn họ lo lắng.

_Vâng.

Trác Phi Dương căn dặn thêm.

_Còn nữa, không cần phải tốn công kiện cậu ta ra tòa. Cứ hai ngày trong một tuần, cho người tới “thăm hỏi” cậu ta là được.

_Vâng, tôi đã nhớ toàn bộ những lời mà chủ tịch dặn dò.

Làm việc cho Trác Phi Dương hơn 30 năm nay. Tuấn Nam hiểu cách xử lý công việc và cách làm người của Trác Phi Dương. Hắn không phải là một người xấu, không bao giờ đạp lên máu và nước mắt của người khác để làm giàu. Hắn luôn đi lên bằng chính đôi chân và khả năng của mình. Mặc dù tính cách của hắn trẫm tĩnh và ôn hòa như thế, nhưng một khi ai động chạm vào hắn, hắn sẽ khiến kẻ đó phải nuối tiếc vì đã trêu chọc nhầm người. Con người càng trầm tĩnh, càng sống thiên về nội tâm, càng trở nên nguy hiểm khi bị chọc giận.

Nói thêm vào câu nữa, Trác Phi Dương cúp máy.

Vừa đúng vào lúc đó, Thy Dung mở cửa, đi từ trong phòng tắm ra ngoài.

Trác Phi Dương đặt điện thoại di động trên bàn gỗ, thu lại khuôn mặt trầm lạnh của mình. Hắn tươi cười hỏi.

_Em đã đói bụng chưa ? Có muốn ăn gì không ?

Thy Dung cụp mi, lảng tránh ánh mắt say đắm của Trác Phi Dương.

_Chủ…chủ Trác, anh muốn hai chúng ta đi du lịch ở đâu ?

Trác Phi Dương cau mày khi thấy Thy Dung suốt ngày gọi mình là “Chủ tịch Trác”, cách xưng hô khách sáo của Thy Dung khiến hắn không hài lòng.

Trác Phi Dương tiến lại gần Thy Dung, kéo Thy Dung vào lòng. Hắn buồn rầu hỏi.

_ Thy Dung, em không có thể không gọi tôi là “Chủ tịch Trác” nữa có được không ? Mối quan hệ của chúng ta bây giờ là tình nhân, tôi không muốn em cứ gọi tôi là “Chủ tịch Trác” mãi, như thế nghe xa cách và lạnh lùng quá.

Thy Dung xấu hổ đỏ bừng mặt, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực Trác Phi Dương.

_Vậy…vậy thì, chủ tịch muốn tôi gọi là gì ?

Trác Phi Dương vòng tay ôm lấy ngang người Thy Dung.

_Đấy, em lại gọi tôi là chủ tịch nữa rồi. Nếu em ngại, em có thể gọi thẳng tên của tôi. Như thế có được không ?

Cả người Thy Dung đều run lên. Mãi một lúc lâu mới thẹn thùng lên tiếng.

_Được. Tôi sẽ gọi anh là Phi Dương vậy.

Thy Dung đã xấu hổ đến nỗi, cả người đều chuyển sang màu hồng, ước mình có một cái khe nẻ để chui ngay xuống.

Trác Phi Dương hiểu Thy Dung đang ngượng ngùng vì thế hắn không bắt ép Thy Dung phải gọi thử tên hắn ngay lập tức. Hắn biết Thy Dung cần thời gian để làm quen với việc thay đổi cách xưng hô.

Trong khi hai người còn bối rối và khó xử, không biết phải sử xự với nhau như thế nào. Tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Thy Dung thở phào nhẹ nhõm, thấy may mắn vì người làm trong nhà Trác Phi Dương cứu mình đúng lúc.

Trác Phi Dương liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín của Thy Dung. Hắn cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn Thy Dung càng lúc càng sâu.

Trác Phi Dương đi ra mở cửa phòng riêng.

Ông quản gia thông báo.

_Cậu chủ, việc mà cậu chủ giao cho tôi, tôi đã hoàn thành xong rồi.

_Thật sao ? – Trác Phi Dương không giấu được lo lắng – Khi giao quần áo của Thy Dung cho chú, người nhà họ Hoàng có nói gì không ?

Nghe Trác Phi Dương nhắc đến việc đã yêu cầu đích thân ông quản gia về nhà mình để lấy quần áo, Thy Dung vội vàng tiến ra cửa.

Trác Phi Dương quay sang nhìn Thy Dung, siết nhẹ lấy tay Thy Dung để trấn an.

Ông quản gia để ý đến cử chỉ hết sức dịu dàng và ân cần của Trác Phi Dương. Ông cảm nhận được tình cảm chân thành của Trác Phi Dương dành cho Thy Dung.

_Chú còn không mau trả lời đi ? Người nhà họ Hoàng có nói gì không ? – Trác Phi Dương sốt ruột giục.

Ông quản gia nhăn nhó đáp.

_Cậu chủ có muốn nghe toàn bộ không ?

_Chú cứ nói đi.

Trác Phi Dương đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận những lời chê trách của người lớn trong nhà họ hàng. Để có thể đến được với Thy Dung, hắn phải chấp nhận tất cả.

Ông quản gia bắt đầu kể.

_Cô Thư Phàm là người giao va ly quần áo của Thy Dung cho tôi. Cô ấy chỉ dặn dò cậu chủ nhớ chăm sóc tốt cho Thy Dung, nhắc cậu chủ nhớ thường xuyên gọi điện thông báo tình hình sức khỏe của Thy Dung cho cô ấy biết, ngoài ra không còn nói gì thêm nữa. Còn riêng cậu Hoàng Tuấn Kiệt thì lại khác……

Mỗi khi nhớ đến những gì mà Hoàng Tuấn Kiệt đã nói, ông quản gia lại thấy đau hết cả đầu. Đến bây giờ, tai của ông vẫn còn ong ong vì tiếng quát của Hoàng Tuấn Kiệt.

Trác Phi Dương và Thy Dung đưa mắt nhìn nhau, trên môi hai người nở một nụ cười thấu hiểu. Mặc dù ông quản gia không nói cho họ biết Hoàng Tuấn Kiệt đã nói những gì, cả hai cũng đã phần nào đoán được.

Thấy hai người nhìn nhau, cùng trao nhau nụ cười tràn đầy tình yêu. Ông quản gia thộn mặt, tự hiểu mình đã trở thành người dư thừa, đang làm phiền đến thế giới riêng tư của hai người yêu nhau.

Ông quản gia nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nhiệm vụ được giao, ông đã hoàn thành xong rồi. Ông đã hết trách nhiệm, những vấn đề còn lại, ông để cho Trác Phi Dương tự giải quyết. Ông tin rằng lần này Trác Phi Dương sẽ nắm chắc được tình yêu và hạnh phúc của đời mình, không còn bỏ lỡ như 18 năm trước nữa.

Trác Phi Dương đưa Thy Dung đến tòa lâu đài nằm trên một hòn đảo hoang của mình. Nơi ấy vừa không có một bóng người, vừa có khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, bao la rộng lớn, có biển và có rừng cây, là nơi thích hợp cho Thy Dung nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.

Lòng đã quyết, sau khi cùng Thy Dung dùng xong bữa sáng, Trác Phi Dương đưa Thy Dung đến đảo hoang bằng máy bay riêng.

Nghe Trác Phi Dương nói sẽ đưa mình đến tòa lâu đài của hắn, Thy Dung hạnh phúc rơi lệ, cảm thấy mình là một cô gái hạnh phúc và may mắn nhất trên đời. Giấc mơ được làm Lọ Lem của Thy Dung đã biến thành hiện thực. Thy Dung đã tìm được chàng Hoàng tử của cuộc đời mình.

Đến nơi, Trác Phi Dương lo sắp xếp chỗ ăn và chỗ ngủ cho hai người. Ban ngày hai người cùng nhau đi dạo trên mặt biển bằng du thuyền. Trong thời gian này, Thy Dung đã chụp được rất nhiều bức ảnh đẹp, đối tượng chủ yếu cho Thy Dung chụp ảnh ngoài mây trời, mặt biển trong xanh, khu rừng bát ngát, thì Trác Phi Dương chính là nhân vật chủ đạo. Hầu như bức ảnh nào của Thy Dung cũng có xuất hiện hình ảnh của Trác Phi Dương trong đó.

Thy Dung chụp cảnh Trác Phi Dương đứng suy tư, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt bình lặng, ánh mắt dõi nhìn về phương trời xa. Chụp cảnh hắn ngủ say trên giường, giấc ngủ an lành và hiền hòa. Chụp cảnh hắn ngồi thư giãn trên ghế mây, trên tay cầm một cuốn sách dày, mắt chăm chú đọc.

Mỗi một hành động, cử chỉ và dáng vẻ của Trác Phi Dương, Thy Dung đều lưu giữ lại trong ống kính của mình. Chụp bằng máy ảnh chưa đủ, Thy Dung còn vẽ hình ảnh của hắn bằng tranh sơn dầu.

Buổi chiều, Thy Dung ngồi dựa đầu vào vai Trác Phi Dương ngắm cảnh mặt trời lặn. Do gần biển, cảnh mặt trời lặn thật rõ nét và sống động như thật. Thy Dung có cảm giác mình có thể vươn tay chạm đến mặt trời.

Buổi tổi, hai người đứng trên ban công cửa sổ, ngắm những vì sao tinh tú trên bầu trời. Thế giới của Thy Dung tràn ngập tình yêu, hạnh phúc và tiếng cười. Ở bên cạnh Trác Phi Dương lâu, Thy Dung học hỏi được rất nhiều thứ, thấy mình hãy còn là một cô bé trẻ con, chưa trưởng thành. Được một người đàn ông hoàn hảo như Trác Phi Dương yêu, Thy Dung không còn đòi hỏi và mong ước nào lớn hơn nữa.

Thy Dung hoàn toàn hài lòng và mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình.

o-0-o

Trong khi đó, cuộc sống trong nhà họ Hoàng đã đi vào quỹ đạo. Sự thật về quá khứ của ông Gia Huy đã được làm sáng tỏ. Danh dự của nhà họ Hoàng đã được trả lại. Số tiền mà Hoàng Tuấn Kiệt chuyển vào tài khoản của một người đàn ông trẻ đã chết tên là Trác Phi Dương đã được hoàn trả lại cùng với tiền lãi. Dạo gần đây do được một người đàn ông bí ẩn giúp đỡ, các mối làm ăn lớn của tập đoàn Hoàng Thị đã trở lại, các đối tác làm ăn cũ và các cổ đông cũng đã chủ động liên hệ với Hoàng Tuấn Kiệt, với mong muốn được tiếp tục bắt tay hợp tác với công ty.

Cuộc sống bình lặng trôi đi như thế. Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm chờ đợi trong nôn nóng hồi hộp và lo sợ hành động tiếp theo của kẻ bắt cóc bỉ ẩn và tống tiền kia, nhưng nửa tháng trôi qua đi, kể từ lúc gia đình đọc được bài báo dài hơn năm trang và Tuấn Hùng thông báo tiền vốn của công ty đã trở lại, hắn ta không có bất cứ một hành động nào cả.

Gia đình nhà họ Hoàng không còn nhận được thư nặc danh, thư tống tiền và đe dọa nữa. Hoài Thương và Trần Hoàng Anh thường xuyên đi chơi đêm cũng không gặp bất cứ một tai nạn nhỏ nào. Dường như kẻ bí ẩn kia đã biến mất khỏi thế gian, như chưa hề tồn tại. Những gì mà nhà họ Hoàng phải chịu đựng trong thời gian qua chỉ là một vở bi kịch ngắn ngủi mà thôi.

Thư Phàm thường xuyên nhận được tin nhắn của Thy Dung vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Nghe con gái thông báo mình hiện giờ đang sống rất khỏe mạnh, và vui vẻ. Thư Phàm cảm động rơi lệ, biết ơn Trác Phi Dương đã mang nụ cười trở lại cho con gái.

Ban đầu, Hoàng Tuấn Kiệt không mấy chấp nhận chuyện này. Nhưng qua hơn nửa tháng quan sát, mỗi khi chat trực tuyến với con gái, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào và nụ cười tươi như hoa trên môi Thy Dung. Dần dần, Hoàng Tuấn Kiệt không còn quá khắt khe với chuyện này nữa. Hắn đã dần chấp nhận sự thật là con gái yêu Trác Phi Dương, Trác Phi Dương cũng yêu con gái hắn, tương lai mai sau có thể hắn sẽ trở thành bố vợ của Trác Phi Dương.

Mối quan hệ của Hoài Thương và Trần Hoàng Anh đã bước sang một giai đoạn mới. Càng dành nhiều thời gian bên nhau, cả hai càng hiểu nhau hơn. Hoài Thương đã làm quen được với tính cách khô khan và cứng nhắc của Trần Hoàng Anh, hiểu hắn cần thời gian để học cách thể hiện sự quan tâm lo lắng và chăm sóc cho người khác bằng lời nói và bằng những hành động lãng mạng mà mình mong muốn.

Không phụ sự mong mỏi của Hoài Thương, hàng ngày Hoài Thương đều nhận được một bó hoa hồng bạch, cuối tuần Trần Hoàng Anh đều có một bất ngờ nho nhỏ dành cho Hoài Thương.

Những hành động tràn đầy tình yêu và hiểu thấu được tính cách ưa mộng mơ của Hoài Thương, đã khiến Hoài Thương càng ngày càng lún sâu vào tình yêu của Trần Hoàng Anh, càng lạc lối trong cái bẫy ngọt ngào mà hắn giăng ra.

o-0-o

Bách Khải Văn lại không gặp được may mắn trong tình yêu như con cháu trong nhà họ Hoàng. Hắn đang đứng ở giữa ngã ba đường, đang mắc kẹt trong cái mờ bòng bong do chính bàn tay hắn tạo ra.

Hắn thật lòng yêu Thy Dung, nhưng tự nhận thấy mình không đủ tư cách để đến với cô ấy. Hiện giờ hắn đã trở thành một ông bố trẻ, đã có một đứa con gái hơn hai tuổi, con bé lại đang mắc bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói nếu không được thay tim và phẫu thuật kịp thời, nó có thể chết bất cứ lúc nào. Hắn không phải là một người nhẫn tâm, hắn không đành lòng để con bé phải chết trong cảnh thiếu vằng tình thương của cha. Vì thế, hắn thấy mình phải có trách nhiệm với đứa bé, phải chăm sóc cho nó vượt qua giai đoạn nguy hiểm này, mà việc duy nhất hắn có thể làm vào lúc này là thuê những bác sĩ giỏi nhất chạy chữa cho con bé, tạm hoãn lại vấn đề kiện tụng đòi quyền nuôi con.

Ella là người tình trước kia của hắn, là người con gái, hắn quan hệ lâu nhất, thậm chí còn tính đến cả chuyện kết hôn. Nếu chuyện đáng tiếc kia không có xảy ra, hắn và Ella đã nên duyên vợ chồng rồi.

Đứng trong văn phòng làm việc trên lầu sáu, hai tay đút vào túi quần, mắt đăm đăm nhìn quang cảnh bên ngoài qua khung cửa kính. Bách Khải Văn rơi vào suy tư. Hắn đang nghĩ và nhớ đến Thy Dung. Tình yêu mà hắn dành cho Thy Dung vẫn đầy, càng lúc hắn càng yêu cô ấy nhiều hơn.

Ngược lại, tình cảm mà hắn dành cho Ella đã kết thúc từ lâu rồi, đã chết ngay từ cái hôm hắn trông thấy cô ta ngủ với một người đàn ông khác. Mặc dù cô ta nói với hắn rằng cô ta và người đàn ông trung niên kia không hề ngủ với nhau, họ chỉ hôn nhau, cô ta bị người khác hại. Nhưng hắn linh cảm, mọi chuyện không phải đơn giản như vậy. Nhất định hắn đã bỏ qua chi tiết quan trọng nào đó.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn quay lại nhìn ra hướng cửa. Hắn lạnh lùng lên tiếng.

_Vào đi.

Trợ lý riêng của hắn mở cửa bước vào.

_Có chuyện gì không ?

Bách Khải Văn cau mày hỏi. Hắn không thích bị ai làm phiền và quấy rầy đúng vào lúc tâm trạng hắn căng thẳng và hỗn loạn thế này.

Trợ lý riêng Nam Khải đánh giá sắc mặt xám xịt của Bách Khải Văn. Biết tâm trạng của hắn không được tốt, Nam Khải cẩn thận nói.

_Thưa Tổng giám đốc, việc riêng mà anh yêu cầu, tôi đã làm hoàn thành xong rồi.

Bách Khải Văn thoáng giật mình. Cố gắng kiểm soát những cảm xúc phức tạp đang đan xen trong cơ thể mình. Hắn quay trở lại bàn, kéo ghế ngồi xuống.

_Báo cáo đi.

_Vâng.

Nam Khải đưa cho Bách Khải Văn hai tờ giấy màu trắng.

_Đây là kết quả xét nghiệm ADN, mà anh đã yêu cầu tôi mang hai sợi tóc đến một bệnh viện lớn trong thành phố để kiểm tra.

Tay Bách Khải Văn không hỏi run lên. Hắn mờ mịt nhìn lướt qua từ đầu tờ giấy xuống dưới gần cuối tờ giấy khổ A4.

Dòng chữ: “Kết quả giám định: Không trùng khớp” đập vào mắt Bách Khải Văn chẳng khác gì một tiếng sét nổ bên tai.

Bách Khải Văn siết chặt tay, tờ giấy bị bóp nhàu nát. Sợ mình nhìn nhầm, Bách Khải Văn đọc đi đọc lại đến gần chục lần. Sau khi khẳng định được, mình không có nhìn sai. Hắn dằn mạnh tờ giấy xuống bàn, rít giọng quát hỏi Nam Khải.

_Cậu chắc cũng đã đọc được kết quả giám định rồi ?

Nam Khải lo sợ trả lời.

_Vâng. Tôi đã đọc trên đường đến đây.

_Vậy rút cuộc, con bé Thủy Ngân là con gái của ai ?

Nam Khải run tay, đưa cho Bách Khải Văn một tệp hồ sơ mỏng khác.

_Theo lệnh của Tổng giám đốc, tôi đã tìm gặp những người có mặt trong vụ việc xảy ra vào buổi tối cách đây ba năm về trước. Được biết, buổi tối hôm đó cô Ella đã hẹn gặp chủ tịch của tập đoàn xe ô tô Suki. Họ đã uống rượu rất nhiều và nhảy như điên. Tôi chú ý đặc biệt đến chi tiết cô Ella có thể bị bạn bè của Tổng giám đốc bỏ thuốc mê vào ly rượu của cô Ella, sau đó mang cô ấy lên giường của ngài Suki. Nhưng kết quả…

Nam Khải dùng ngón trỏ đẩy gọng kính lên cao, nén xúc động nói tiếp.

_Kết quả mà tôi điều tra được, cô Ella không hề bị ai bỏ thuốc mê hay bất cứ một loại thuốc kích thích nào cả. Nói một cách chính xác, cô Ella đã tự nguyện trèo lên giường của ông Suki. Buổi tối hôm ấy có thể do cô Ella uống rượu say, hay vì một nguyên nhân nào khác cô ấy mới phản bội lại Tổng giám đốc.

Câu bình luận chêm thêm của Nam Khải đã chọc giận Bách Khải Văn. Hắn vỗ bàn đánh rầm một cái, mắt nổi lên những tia nhìn lạnh lẽo.

_ Nam Khải ! Nếu cậu còn muốn tiếp tục làm việc với tôi, thì hãy lo mà nghiêm túc báo cáo đi. Còn nếu không, bắt đầu từ ngày mai câu không cần phải đến công ty làm việc nữa.

Nam Khải hốt hoảng, vội nói.

_Xin lỗi Tổng giám đốc. Tôi tiếp tục báo cáo ngay đây.

Bách Khải Văn hừ lạnh một tiếng, nhìn Nam Khải bằng ánh mắt cảnh cáo, tâm trạng của hắn vào lúc này đang cực kì không kiên nhẫn. Biết mình bị người đàn bà kia sỏ mũi bao lâu nay, đã khiến hắn muốn nổi điên lên, muốn ngay lập tức lái xe đến nhà cô ta, dùng búa phá nát căn hộ của cô ta, đánh cho cô ta một trận nên thân.

Nam Khải lật giở trang tài liệu thứ hai.

_Sau này tôi đã điều tra ra được, trước khi có quan hệ với Tổng giám đốc, cô Ella từng có quan hệ với rất nhiều đàn ông, trong số đó có người đàn ông tên Suki kia. Ông ta chính là người tình đầu tiên của cô Ella. Buổi tối hôm đó, sau khi nhận được cuộc gọi của ông Suki, cô Ella đã bắt một chiếc xe tắc xi đến quán bar Thiên Đường. Còn người gọi điện cho Tổng giám đốc đến bắt gian tại trận chính là cô bạn thân của cô ta.

Bách Khải Văn khiếp sợ. Hắn không ngờ được là lòng người lại ấm lạnh như thế. Ngay cả bạn thân cũng tìm cách đâm lén sau lưng nhau.

_Từ sau cái đêm hôm đó, tôi không biết cô Ella có quan hệ với bất cứ người đàn ông nào khác không ? Nếu không có, tôi khẳng định đứa bé là con của chủ tịch Suki.

Biết đứa bé không phải là con gái của mình, tội lỗi và hối hận đè nặng trong lòng Bách Khải Văn đã vơi đi được già nửa.

_Cậu đã điều tra được nguyên nhân vì sao cô ta lại dám khẳng định đứa bé trong bụng của cô ta là con của tôi, và đến tìm gặp tôi vào cái đêm cách đây ba năm trước không ?

Nam Khải lấy khăn tay, chấm nhẹ mồ hôi trên trán. Vì câu chuyện này quá mức kịch tính, giống như bộ phim trên truyền hình, nhịp tim trong lồng ngực của Nam Khải đập nhanh hơn mức độ bình thường.

_Sau khi biết mình đã có thai, người đầu tiên mà cô ta tìm gặp không phải Tổng giám đốc mà là ông Suki kia.

Chỉ nghe đến đây thôi, Bách Khải Văn đã hiểu ra toàn mọi chuyện. Hắn cười nhạt.

_Cô ta đã đến tìm ông ta, nói cho ông ta biết cái thai trong bụng là của ông ta, nhưng ông ta phủ nhận và chửu mắng cô ta một cách tàn tệ chứ gì ? Sau đó, vì không còn cách nào khác, cô ta mới tới tìm gặp tôi, giả bộ đáng thương đề lấy được lòng thương hại của tôi. Vào thời điểm đó, tôi vì thích cô ta thật lòng nên mới uống rượu say, một cô gái trong quán bar đã theo tôi về nhà, đúng vào lúc đó, cô ta tìm đến. Tôi không nhớ tôi đã nói những gì với cô ta, nhưng tôi nhớ mang máng là tôi đã cho cô ta một số tiền không nhỏ và bảo cô ta hãy phá bỏ cái thai đi. Cô ta đã gào lên, mắng tôi là một kẻ bạc tình. Cô ta còn xô sát đánh nhau với cô gái kia.

Đang nói, đột nhiên nghĩ ra một việc hệ trọng, Bách Khải Văn kêu lên một tiếng.

_Đúng rồi !!

Bách Khải Văn đập bàn đứng dậy. Hắn căm hận rít giọng.

_Cô ta đã nói dối tất cả. Cô ta đã lợi dụng thần trí mơ hồ của tôi khi say rượu để nói xuyên tạc sự thật. Tôi dù có tàn nhẫn hét bảo cô ta đi phá thai, nhưng việc cô ta suýt bị xẩy thai, không hề liên quan gì đến tôi cả. Người đàn bà dối trá này, cô ta đã chọc nhầm người rồi.

Bách Khải Văn xô mạnh ghế, vớ lấy chiếc chìa khóa xe ô tô. Hắn hùng hổ tiến nhanh ra cánh cửa. Trước khi ra khỏi phòng, hắn nói vọng lại.

_Khi nào tôi trở về, cậu hãy báo cáo tiếp. Còn bây giờ, tôi có việc cần phải đi.

Cánh cửa phòng bị sập mạnh vào bản lề, tạo nên một âm thanh khô khốc.

Nam Khải đứng trong phòng, trái tim nhảy đon đót trong lồng ngực vì sợ.

Bách Khải Văn lái xe thẳng đến nhà riêng của Ella. Đến nơi, hắn gửi xe vào gara, đi thang máy lên lầu sáu. Hai mẹ con Ella đang sống trong căn hộ 601.

Bách Khải Văn bấm chuông cửa dồn dập.

Ella và con gái đang ngồi xem phim hoạt hình trong phòng. Nghe thấy tiếng chuông cửa reo vang lên tục. Ella cau mày, bảo con gái.

_Thủy Ngân con đi vào trong phòng ngủ chơi đồ chơi đi. Mẹ có khách rồi.

Thủy Ngân là một cô bé ngoan ngoãn, nghe mẹ nói như thế, liền lễ phép đáp.

_Vâng.

Cô bé đứng dậy, ôm lấy con gấu bông đi vào trong phòng riêng.

Chờ hình bóng của con gái khuất sau cánh cửa gỗ, Ella mới đứng dậy, đi ra hướng cửa. Ella linh cảm người đang bấm chuông cửa dồn dập là Bách Khải Văn, và có lẽ hắn đã phát hiện ra được sự thật rồi. Ella luôn lo sợ điều này sớm muộn gì cũng đến. Nhưng không ngờ lại xảy đến nhanh quá, làm cho cô ta vẫn chưa chuẩn bị kịp tinh thần để đón nhận cơn phẫn nộ và lòng căm hận của Bách Khải Văn.

Ella mở cửa phòng.

Bách Khải Văn giận dữ nhìn cô ta. Khuôn mặt hắn sắt lại. Đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo.

_ Bách Khải Văn, anh đã đến rồi.

Mặc dù trong lòng hơi sợ hãi, nhưng ngoài mặt, Ella vẫn tỏ ra bình thản, cư xử như bình thường.

Bách Khải Văn nhếch mép, cười lạnh.

_Cô gỡ bỏ bộ mặt giả dối của cô xuống được rồi. Tôi đã biết hết tất cả sự thật. Con bé Thủy Ngân không phải là con gái của tôi. Buổi tối hôm đó, cô cũng không bị ai hại cả, là do cô tự nguyện trèo lên giường của ngài chủ tịch Suki. Việc cô bị suýt bị xẩy thai, cũng không hề liên quan gì đến tôi. Cô đã lừa dối tôi, cô lợi dụng thần trí không được tỉnh táo khi say rượu và lương tâm cắn rứt khi tưởng đã nhẫn tâm bắt cô phá bỏ cái thai của tôi để xuyên tạc sự thật hết lần này đến lần khác. Cô đóng đạt lắm, cô khiến tôi hao tâm tổn trí nghĩ cách dành lại đứa bé, hao tốn tiền của và thời gian để thuê luật sư giỏi, thuê người đi điều tra lại vụ việc xảy ra cách đây ba năm về trước.

Bách Khải Văn càng nói càng cao giọng, càng căm ghét Ella nhiều hơn. Khi gặp lại, tưởng cô ta mang thai đứa con của mình, đứa bé lại quá dễ thương, Bách Khải Văn còn có một chút lòng thương hại dành cho cô ta, muốn chịu trách nhiệm với hai mẹ con cô ta, thì bây giờ, hắn lại muốn phá nát cuộc sống của cô ta, muốn cô ta vĩnh viễn cũng không ngóc đầu lên nổi.

_Ella, cô nói đi, mục đích của cô khi cố tình lừa dối tôi là gì ? Cô tưởng rằng tôi sẽ ngốc nghếch tiếp tục tin tưởng vào những lời dối trá của cô giống như ba năm trước sao ? Cô nhầm rồi. Sau khi bị cô đâm cho một nhát dao vào tim tôi đã nhận được nhiều bài học cay đắng. Cô là một người phụ nữ đầy tham vọng, thủ đoạn có thừa.

Bách Khải Văn bóp chặt hai vai Ella, khiến cô ta đau đớn nhăn nhó kêu đau, sắc mặt xám xịt.

_Nếu cô đã là một người phụ nữ có nhiều thủ đoạn và dã tâm như thế. Tại sao cô không đi tìm cha đẻ của đứa bé là ngài chủ tịch Suki kia mà đòi ông ta phải cung phụng và đưa tiền nuôi dưỡng đứa bé cho cô ? Tại sao cô bắt tôi phải chịu trách nhiệm khi đứa bé không phải là con đẻ của tôi, cô còn khiến tôi phải sống trong dằn vặt và ăn năn hối hận cho những việc mà tôi không làm ?

_Ha ha ha ha ! – Ella bật cười điên dại – Bách Khải Văn, anh có biết lý do vì sao tôi chọn anh là người phải chịu trách nhiệm cho cái thai mà tôi đang mang vào cái ngày cách đây ba năm trước không hả ? – Ella thu lại nụ cười, cô ta gằn giọng – Bởi vì anh là một tên ngốc, trong số những người đàn ông mà tôi từng quen biết chỉ có anh là ngốc nghếch, thích tôi nhiều nhất, cũng nghe lời và chiều chuộng tôi nhất. Khi biết tin mình mang thai, người đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là anh, tôi đã đến tìm ông ta, nói cho ông ta biết tôi đang mang thai đứa con của ông ta, đồng thời tôi cũng đã yêu cầu ông ta phải có trách nhiệm với mẹ con tôi nhưng ông ta không chịu nhận còn đánh và mắng chửu tôi. Trong lúc tuyệt vọng và quẫn bách, tôi đã nghĩ đến anh. Chính vì thế, tôi đã đi tìm anh. Không ngờ khi tôi tìm đến, anh lại đang trong vòng tay của một người đàn bà khác.

Cô ta nhìn thẳng vào mắt Bách Khải Văn, nói một cách đầy khinh bỉ.

_Anh đã nói đúng, cha của đứa bé trong bụng tôi là ông Suki, đêm hôm đó tôi đã ngủ qua đêm với ông ta.

Thái độ ngông nghênh, coi thường người khác và không biết nhận lỗi của Ella, đã chọc giận Bách Khải Văn.

_Bốp !

Hắn dơ cao tay, tát thẳng vào mặt cô ta.

_Ella, cô là một người đàn bà thủ đoạn nhất mà tôi từng gặp. Tôi hối hận vì ngày xưa đã thật lòng yêu cô, tôi còn ngốc nghếch khi từng có ý định muốn kết hôn với cô. Nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn khi mà chuyện đó đã không xảy ra, có lẽ tôi phải cảm ơn cái tính háo danh và ham giàu của cô. Nếu cô không lộ rõ bộ mặt thật của mình sớm, tôi đã bị cô cắm sừng suốt đời rồi. Vả lại, tôi nghĩ để ly hôn với một kẻ tham giàu và ham tiền như cô không phải dễ đúng không ?

_Bốp !

Lần này, người ra tay đánh người là Ella. Cô ta vung tay lên tát thật mạnh vào mặt Bách Khải Văn. Gò má của hắn hằn in năm ngón tay của cô ta.

_ Bách Khải Văn – Ella gào lên –Tôi cấm anh không được sỉ nhục tôi. Anh tưởng anh cao quý lắm sao ? Anh cũng là một con người thủ đoạn và bỉ ổi như tôi mà thôi. Không ! Anh còn bỉ ổi và thủ đoạn gấp trăm gấp ngàn lần tôi. Anh đã làm gì trong quá khứ, anh nghĩ rằng tôi không biết sao, anh cho rằng anh sẽ dễ dàng đến được với cô nhân tình nhỏ bé tên Hoàng Thy Dung của anh sao ? Hừ ! Anh đừng có mơ tưởng đến điều đó. Tôi sẽ phá nát tất cả, sẽ không cho anh có cơ hội chạm tay được vào hạnh phúc.

Ella nói đến văng cả nước bọt. Đôi mắt đục ngàu. Bộ dạng giống hệt một người điên.

_Bốp ! Bốp !

Bách Khải Văn dơ thẳng tay tát liên tiếp vào hai bên má Ella.

_Ella, cô tỉnh lại thần trí đi, đừng có tiếp tục phạm thêm sai lầm nữa. Lần trước cô thuê bọn xã hội đen chém trọng thương Thy Dung, tôi đã tạm bỏ qua cho cô. Nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua cho cô lần sau. Nếu cô muốn nhận lãnh hậu quả thảm khốc do hành động của mình gây ra, phải dành phần đời còn lại trong tù và không bao giờ được gặp lại con gái nữa, thì cô cứ việc. Tôi tuyệt đối không sợ những lời đe dọa của cô đâu. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi giá.

_ Bách Khải Văn, anh khỏi cần thách thức tôi. Anh vẫn còn chưa hiểu một người đàn bà khi thù hận sẽ gây ra những chuyện gì đâu.

Bách Khải Văn cười nhạt.

_Cô có muốn cá cược với tôi không ? Chỉ cần cô gật đầu đồng ý, cô sẽ mất con gái ngay lập tức.

Bách Khải Văn tưởng khi nhắc đến con gái Ella sẽ sợ hãi, không còn tiếp tục nói những lời lẽ của bọn giang hồ và thôi không còn tiếp tục làm càn nữa. Nhưng mà không, cô ta chẳng những cười như điên, cô ta còn cao giọng thách thức.

_ Bách Khải Văn, có giỏi thì anh mang con bé đi đi ? Nếu anh cần, tôi cho không con bé Thủy Ngân đó, thậm chí tôi còn cầu xin anh mang nó đi cho khuất mắt tôi. Tôi đã chán phải chăm sóc và nuôi dưỡng nó lắm rồi.

Bách Khải Văn không còn dám tin vào những gì mà mình vừa mới nghe nữa. Lỗ tai hắn ù đi. Còn mắt trừng trừng nhìn Ella không chớp. Hắn đứng bất động một chỗ, các giác quan đều tê liệt.

Một chốc lát sau, hắn mới cất nổi nên lời.

_Ella, cô đang nói cái quái gì thế hả ? Cô có biết mình đang nói gì không ? Con bé Thủy Ngân là con gái của cô, là do cô sinh ra và nuôi nó lớn lên bằng từng này. Cô yêu thương nó lắm mà, chẳng phải cô cố sống cố chết tranh giành quyền nuôi con với tôi bằng được là gì ? Tại sao khi tôi biết được sự thật, cô lại muốn tôi mang nó đi mà không thèm suy nghĩ đắn đo một chút nào cả ? Cô đang đùa tôi đúng không ?

_Ha ha ha ! – Ella ngửa cổ, cười thật to, cô ta cười ra nước mắt – Bách Khải Văn, anh biết gì không ? Anh vẫn ngốc nghếch và dễ bị lừa gạt như ngày nào. Tôi tưởng sau chuyện xảy ra vào ba năm trước, anh đã khôn ngoan lên, nhưng mà không phải như vậy. Anh chẳng thay đổi gì cả. Nếu anh muốn biết lý do vì sao tôi phải dốc hết tiền bạc và cố tranh giành quyền nuôi con với anh bằng được, thì tôi cũng không ngần ngại mà nói cho anh biết.

Ella dừng lại một lúc, nhằm gây sự tò mò và khiến Bách Khải Văn phải sống trong tâm trạng hồi hộp nôn nóng. Sau khi bắt Bách Khải Văn phải chịu đựng đủ, cô ta mới tiếp tục.

_Sở dĩ, tôi làm thế bởi vì tôi muốn anh tưởng con bé Thủy Ngân thực sự là con gái của anh. Tôi càng ra sức muốn tranh giành quyền nuôi con với anh, bằng vào tính cách hiếu thắng của anh, anh càng muốn độc chiếm bằng được con bé, không phải sao ?

Ella nhìn Bách Khải Văn bằng con mắt chiến thắng và coi thường, khuôn mặt lằn ngang lằn dọc mười đầu ngón tay của Bách Khải Văn vênh lên.

Cô ta là một người đàn bà trơ tráo, khi ván bàn bị lật ngửa, cô ta đã bộc lộ tính cách thật sự của mình.

_Ella….cô…..

Bách Khải Văn tức nghẹn họng, căm phẫn rít giọng. Trong đáy mắt hắn hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt. Ngay vào lúc này, hắn muốn giết chết người đàn bà ti tiện và thủ đoạn này.

Bách Khải Văn dồn nén tất cả mọi suy nghĩ và cảm xúc vào trong đáy mắt. Hắn lạnh lẽo bảo Ella.

_Cô đã có gan chọc giận và đùa bỡn tôi, cô cũng phải có gan nhận lãnh hậu quả. Nếu muốn sống yên ổn, tốt nhất cô nên rời khỏi đất Hồng Kông này và đi đến một nơi nào đó thật xa. Cô đừng để tôi trông thấy mặt cô nữa, nếu không, cô đừng trách tôi tuyệt tình. Chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu, những gì tôi đã hứa với con bé Thủy Ngân tôi sẽ làm được. Con riêng cá nhân cô…..

Bách Khải Văn cười lạnh.

_Nhờ có cô mà tôi sắp loại bỏ được một đối thủ lớn. Những lời nói của cô ngày hôm nay chính là bằng chứng hùng hồn nhất. Tôi mặc kệ Thủy Ngân có phải là con gái của chủ tịch Suki không, cô và ông ta cũng đã từng có quan hệ tình nhân không phải sao, hơn nữa cô còn đến tìm gặp ông ta khi cô mang thai nữa.

Ella hận thù, gào lên đầy phẫn uất.

_ Bách Khải Văn, anh là một tên đểu cáng.

_Tất cả cũng là do cô tự chuốc lấy thôi. Bắt đầu từ bây giờ, tôi dạy cho cô hiểu chọc giận tôi thì cô sẽ lãnh hậu quả gì, tôi sẽ khiến cho cô phải sống trong cảnh sống không yên mà chết cũng không xong.

Bách Khải Văn cười nhạt, nói tiếp.

_Cô không muốn chăm sóc và nuôi dưỡng con bé Thủy Ngân nữa chứ gì ? Được thôi, tôi sẽ chiều lòng của cô. Tôi sẽ yêu cầu cha đẻ thật sự của nó đến đón nó đi. Cô yên tâm đi, tôi sẽ tìm cách khiến ông ta không nhận quyền nuôi con không được.

_Không, xin anh đừng làm thế ! – Ella khóc lóc cầu xin Bách Khải Văn – Ông ta không, không phải là…là…..

_Thế nào, cô lại thay đổi ý định rồi sao ? – Bách Khải Văn sắc lạnh hỏi – Chẳng phải cô vẫn luôn muốn tìm một người cha cho đứa bé sao ? Bây giờ được tôi giúp sức, cô phải mừng mới phải chứ ?

Bách Khải Văn lạnh lùng hất bỏ tay Ella ra khỏi vạt áo.

_Tôi sẽ cho người liên lạc với ông Suki ngay sau khi tôi rời khỏi đây. Tất cả những gì mà cô nói với tôi vào sáng nay sẽ được gửi cho ông ta. Tôi tin rằng khi nhận được cuộn băng ghi âm này, ông ta sẽ phải chủ động tìm gặp tôi, và không sớm thì muộn con bé Thủy Ngân sẽ được bố đẻ thật sự của nó thừa nhận thôi.

Bỏ mặc Ella ngồi bệt trên sàn gạch men lạnh giá, ôm mặt khóc nức nở, hắn rảo bước đi ra hướng cửa.

Ra sức quẹt lệ trên má, Ella nói với theo.

_ Bách Khải Văn, tôi khuyên anh tốt nhất là không nên làm thế. Nếu không anh chỉ chuốc lấy thất bại và nhục nhã mà thôi.

Bách Khải Văn bật cười. Hắn chầm chậm quay lại nhìn Ella.

_Ella, tôi tuy không phải là một người có thể đoán trước được tương lai, nhưng không phải là một người ngu ngốc. Cô tưởng tôi không biết Thủy Ngân là con gái của ai sao ?

Ella cười nhợt nhạt, hỏi vặn lại hắn.

_ Bách Khải Văn, anh nói thử xem nào ? Thủy Ngân là con gái của ai ?

_Câu đó cô phải hỏi lại tôi sao ? Trong lòng cô biết rõ, và tôi cũng vậy.

Ella giật mình, khiếp sợ nhìn Bách Khải Văn. Cô ta lắp bắp.

_Bách Khải Văn, anh…anh đã biết…biết rồi ?

Bách Khải Văn hừ lạnh. Lần này hắn đi mà không quay đầu nhìn lại.

Ella ngồi rũ rượi trên nền gạch. Cô ta đã đánh mất tất cả. Một tương lai mù mịt, tràn ngập bóng tối đang chờ đợi cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play