Tám giờ sáng hôm sau, Trác Phi Dương đưa Thy Dung trở về đất liền bằng máy
bay riêng. Buổi tối hôm qua, cả hai hầu như dành suốt cả đêm để nói
chuyện phiếm, thành ra trên đường trở về nhà, Thy Dung ngủ vùi trên đùi
Trác Phi Dương.
Thật lòng, Trác Phi Dương không muốn đưa Thy Dung trở về, muốn cùng Thy
Dung vĩnh viễn sống trên đảo hoang, làm một đôi tình nhân tự do, không
phụ thuộc vào lề thói của xã hội và gia đình. Nhưng hắn không thể ích kỉ như thế được. Hắn không muốn làm khổ Thy Dung, cũng không thể ngăn cấm
Thy Dung có những lựa chọn cho hạnh phúc và tương lai của mình. Có thể
sau này người mà cô ấy chọn không còn là hắn nữa. Mặc dù hắn sẽ đau lòng và sống trong buồn khổ đấy, nhưng vì yêu Thy Dung, hắn phải chấp nhận
tất cả. Yêu thật lòng là muốn người mình yêu ngày nào cũng có thể nở một nụ cười không phải sao ?
Trác Phi Dương lái máy bay tư nhân về nhà riêng, sau đó dùng xe ô tô đưa Thy Dung về đến tận cổng.
Thy Dung quyến luyến chia tay Trác Phi Dương trước cổng.
Dường như linh cảm đây có thể là lần cuối cùng còn có thể trông thấy nụ
cười của Thy Dung, được nghe Thy Dung thỏ thẻ lời yêu và được ôm Thy
Dung trong vòng tay. Bất chợt, Trác Phi Dương cúi xuống, nồng nhiệt đặt
một nụ hôn trên môi Thy Dung. Hắn khàn giọng nói.
_ Thy Dung, tôi yêu em. Dù mai sau có xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ yêu em. Tình cảm tôi dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi.
Thy Dung ngây ngất trong nụ hôn và lời tỏ tình bất ngờ của Trác Phi
Dương. Thy Dung tưởng rằng phải lâu lắm mới nghe được câu nói ý nghĩa và quan trọng này của Trác Phi Dương.
Thy Dung vòng qua cổ Trác Phi Dương, chủ động hôn hắn.
Hai người cuồng nhiệt hôn nhau, như thể sau bao nhiêu năm xa cách họ mới gặp lại nhau.
Đôi môi Thy Dung sưng đỏ vì nụ hôn của Trác Phi Dương, đôi mắt phủ một
lớp hơi nước mỏng, gò má hồng hào, trái tim đập thật nhanh trong lồng
ngực. Thy Dung đang chìm đắm trong men say mật ngọt của tình yêu.
_Chụt !
Thy Dung hôn lên hai má Trác Phi Dương, thẹn thùng bảo hắn.
_Chủ tịch Trác, em yêu anh. Bắt đầu từ bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với cuộc sống và tương lai của em. Anh là người đã cướp mất trái tim
của em. Nếu anh mà dám phản bội lại em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho
anh.
Mặt Trác Phi Dương thoáng biến sắc, đôi mắt hằn lên những tia nhìn buồn bã, dáng vẻ thần thần đau khổ. Hắn mấp máy môi.
_ Thy Dung, thật ra, tôi có chuyện này muốn nói với em.
Thy Dung nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Trác Phi Dương. Lí lắc hỏi.
_Phi Dương, anh muốn nói chuyện gì với em ?
Cử chỉ đáng yêu và dễ thương của Thy Dung khiến cho những lời mà Trác
Phi Dương muốn nói đều nghẹn ứ trong cổ họng. Hắn không muốn đánh mất
giây phút tuyệt vời này, cũng không muốn mất Thy Dung, không muốn khiến
cho cô ấy căm ghét và không thèm nhìn mặt hắn nữa.
Trác Phi Dương bức bối cào tay vào tóc. Hắn không biết phải làm gì bây
giờ ? Có nên nói sự thật cho Thy Dung biết không, hay là hắn nên im lặng và không nên nói gì cả ?
Thy Dung hơi dùng sức, kéo đầu Trác Phi Dương xuống thấp, cọ trán mình vào trán hắn. Thy Dung thì thầm.
_Chủ tịch Trác, anh bị làm sao thế ? Anh không biết nói gì với em sao ? Có phải anh định cầu hôn em lần thứ hai không ?
Trác Phi Dương ngây ngẩn cả người. Tính cách lí lắc và dễ thương của Thy Dung đã khiến hắn bật cười, bao nhiêu buồn phiền và lo lắng đều tan
biến.
Thy Dung vỗ vỗ ngực, nói qua hơi thở.
_May quá, cuối cùng anh cũng chịu cười rồi. Em tưởng anh sẽ không bao giờ còn cười với em nữa.
Thy Dung hào hứng hô lên.
_Phi Dương, hẹn gặp lại anh sau. Em phải đi vào trong nhà đây. Chắc là bố mẹ và người thân đang mong em lắm.
Trác Phi Dương vươn tay, định giữ Thy Dung lâu thêm một lúc nữa. Nhưng
những ý nghĩ mơ hồ trong đầu hắn đã ngăn cản hắn lại. Bàn tay hắn dừng
lại trong khoảng không. Thy Dung đang ngồi cạnh hắn, nhưng hắn lại thấy
xa vời quá. Dường như thế giới của hắn và của Thy Dung đang tách ra làm
đôi.
Thy Dung cầm lấy túi hành lý, mở cửa xe bước xuống.
Vẫy tay chào Trác Phi Dương, Thy Dung cười thật tươi, khuôn mặt tràn đầy sinh khí và sức sống.
_Chủ tịch Trác, chúc anh có một ngày làm việc thật vui vẻ và thuận lợi.
Dùng tay làm dấu hình điện thoại di động, áp tay vào tai, Thy Dung dặn dò.
_Phi Dương, anh nhớ phải gọi điện thoại cho em đấy. Nhớ là không được quên. Nếu không, em sẽ nhắn tin khủng bố anh.
Trác Phi Dương ngồi trên ghế xe ô tô, mắt không thể rời khỏi khuôn mặt
xinh đẹp, nụ cười tươi như hoa và đôi mắt trong vắt như nước trong hồ
vào mùa thu của Thy Dung. Hắn càng ngày càng yêu Thy Dung, yêu thật sâu
đậm.
Nhìn Thy Dung một lúc lâu, Trác Phi Dương mới chịu lái xe ô tô đi.
Thy Dung đứng lặng nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô màu xám đen của
Trác Phi Dương khuất sau đầu ngõ. Trên môi Thy Dung vẫn giữ nguyên nụ
cười ngọt ngào và hạnh phúc. Đã được bố mẹ và gia đình ủng hộ chuyện
tình cảm của mình và Trác Phi Dương. Trác Phi Dương cũng đã nói câu “Tôi yêu em”. Trong Thy Dung không còn buồn đau và mất mát nữa, cũng không
còn mong mỏi và ước ao nào lớn hơn thế.
Sờ lên trái tim mình, tai chăm chú lắng nghe những tiếng đập rộn ràng và gấp gáp trong lồng ngực. Thy Dung có thể nghe được tiếng gọi “Phi
Dương… Phi Dương….” trong những nhịp đập của trái tim mình.
Thy Dung khom người, cầm lấy quai túi xách hành lý, xoay người chuẩn bị bước đi.
Thy Dung giật mình, nụ cười trên môi tắt, khuôn mặt kém vui khi trông
thấy Bách Khải Văn đang từng bước tiến về phía mình. Dường như hắn đã
ngồi đợi trong xe ô tô từ lâu, khi Trác Phi Dương đi khỏi, hắn mới dám
mở cửa xe ô tô bước xuống.
Ngay vào lúc này, Thy Dung không muốn gặp Bách Khải Văn. Thy Dung thấy mình không có gì để nói với Bách Khải Văn cả.
Hình ảnh âu âu yếm yếm của Thy Dung và Trác Phi Dương đã lọt vào trong
đáy mắt Bách Khải Văn. Những gì mà hắn không nên nhìn thấy, hắn đã nhìn
thấy cả. Ghen tuông và tức tối đang kiểm soát và điều khiển lý trí cùng
hành động của hắn. Hình ảnh hạnh phúc và ngọt ngào của Thy Dung và Trác
Phi Dương càng khiến hắn muốn hủy diệt và phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp
của hai người hơn. Nếu hắn mà không có được Thy Dung, thì Trác Phi Dương cũng đừng hòng mà có được. Bằng chứng mà Trác Phi Dương gây ra đang nằm trong tay hắn, Trác Phi Dương làm gì còn cơ hội để thanh minh và chối
tội nữa.
Thy Dung thở dài, kiên quyết xoay người bước đi, hướng cánh cổng đi tới. Tránh mặt được Bách Khải Văn lúc nào hay lúc ấy, Thy Dung thật sự không có gì để nói chuyện cùng với Bách Khải Văn cả. Thy Dung cầu mong hắn
hiểu là mình không thể đến với hắn và cầu mong hắn mau chóng buông tha
cho mình đi.
Nhưng Bách Khải Văn không hiểu điều ấy. Thy Dung càng tránh mặt hắn,
càng muốn không có quan hệ gì với hắn, hắn lại càng cố chấp muốn có bằng được Thy Dung.
_ Thy Dung – Bách Khải Văn lên tiếng gọi – Thấy anh, tại sao em lại quay lưng bỏ đi ? Em đi du lịch với Trác Phi Dương gần nửa tháng mà không có bất cứ một điều gì để giải thích và nói với anh sao ?
Thy Dung nhắm mắt lại, thấy cực kì khổ sở.
_ Bách Khải Văn, chào anh ! – Thy Dung miễn cưỡng chào hỏi Bách Khải Văn – Anh đừng có như thế này nữa có được không ? Em và anh không thể đến
được với nhau đâu. Người mà em yêu là Trác Phi Dương. Hai nữa, anh cũng
có một cô con gái hơn hai tuổi bị bệnh tim cần phải lo. Anh hãy về nhà
chăm sóc cho cô bé đi, bây giờ cô bé đang rất cần anh.
Bách Khải Văn nắm tay Thy Dung lôi giật lại.
Thy Dung chới với, ngã nhào vào lồng ngực rộng rãi của Bách Khải Văn.
_ Thy Dung, có phải do biết anh có một cô con gái hơn hai tuổi nên em
mới bỏ anh, quay sang chọn Trác Phi Dương không ? – Bách Khải Văn tức
tối, quát hỏi Thy Dung – Nếu em lo lắng đến vấn đề đó thì bây giờ em
không cần phải để ý đến nữa đâu, bởi vì Thủy Ngân không phải là con gái
ruột của anh. Ella đã lừa dối anh, cô ta đã bịa đặt ra tất cả.
Thy Dung trấn động, ngơ ngác nhìn Bách Khải Văn, lắp bắp hỏi lại hắn.
_Anh… anh nói gì ? Thủy Ngân không phải là con gái của anh ? Vậy con bé
là con gái của ai, rõ ràng chị Ella đã hẹn gặp em và cầu xin em buông
tha cho anh, để anh toàn tâm toàn ý chăm lo cho con bé Thủy Ngân kia mà ?
_Cô ta đã tìm gặp em ? – Bách Khải Văn hỏi dồn – Cô ta đã tìm gặp em khi nào, ở đâu ? Tại sao em không nói gì cả ?
_ Bách Khải Văn ! – Thy Dung mệt mỏi gọi tên hắn – Anh có thể buông tha
cho em được không ? Xin anh đừng hiểu lầm lòng tốt của em, không phải do em biết anh có một đứa con gái riêng mà không chọn anh đâu. Em chọn anh Phi Dương, bởi vì em đã thích và thầm thương trộm nhớ anh ấy từ bé.
Thy Dung nói thêm.
_Anh thấy đấy. Anh là một người đa tài, tuổi đời còn trẻ, địa vị cũng
không thua kém gì anh Phi Dương. Nếu em là người kén cá chọn canh, em
nhất định sẽ chọn anh thay vì anh Phi Dương. Nhưng em đã làm theo tiếng
nói của con tim mình. Em mong anh hiểu và tha thứ cho em. Em thật sự
không thể đến với anh được. Còn có rất nhiều cô gái khác đang chờ đợi
anh. Xin anh đừng cố chấp nữa ! Hãy buông tay đi anh !
Bách Khải Văn gằn giọng, mắt hắn rực lửa hận.
_Em có thể đến với người đã phá hoại hạnh phúc của gia đình em sao ? Em
có thể đến với người đã hủy hoại sự nghiệp của ông nội và bố mẹ em sao ?
Bách Khải Văn cao giọng, quát to.
_ Hoàng Thy Dung, em đã bị điên rồi, em có còn tỉnh táo không ? Em có
biết người gây ra mọi chuyện, xảy đến với gia đình em trong thời gian
gần đây là ai không ? Chính là Trác Phi Dương đó. Khi gia đình em biết
được sự thật rồi, liệu em còn có thể đến với hắn ta được nữa không ?
Thy Dung buông rơi túi hành lý, nước mắt lăn dài trên má. Thy Dung hét to lên.
_Không, không phải ! Anh đang nói dối ! Em không tin !
Thy Dung bịt hai tai lại, đầu lắc liên tục. Thy Dung cố gắng xua đuổi giọng nói của Bách Khải Văn ra khỏi trí nhớ.
Bách Khải Văn thô bạo, dùng sức gỡ bỏ tay Thy Dung ra khỏi tai. Hắn
trừng mắt cảnh cáo Thy Dung, bắt Thy Dung phải tiếp tục nghe.
_ Hoàng Thy Dung, em không muốn nghe, cũng không được. Trác Phi Dương là người đứng sau tất cả, chính hắn ta là người đã thuê người bắt cóc Hoài Thương, gửi thư tống tiền, là người đã suýt giết chết bố em và Trần
Hoàng Anh trong rừng. Mặc dù hắn đã trả lại cho gia đình em những gì mà
hắn đã lấy nhưng sự thật vẫn là sự thật. Hắn chính người chủ mưu, là
người suýt hủy hoại hạnh phúc của gia đình em, suýt khiến công ty của
nhà em bị phá sản.
Bách Khải Văn giữ chặt lấy cánh tay Thy Dung. Hắn lắc hai vai Thy Dung thật mạnh.
_ Hoàng Thy Dung, em có nghe thấy anh vừa mới nói gì không ? Em hãy tỉnh lại đi, đừng tiếp tục u mê và mù quáng nữa. Trác Phi Dương là người
xấu, hắn ta không tốt đẹp như những gì mà em tưởng tượng đâu.
Thy Dung giống như một cái xác không hồn. Nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
Bách Khải Văn lôi Thy Dung đi về hướng chiếc xe ô tô hiệu BMW đang đậu sát gần vỉa hè, cách cánh cổng nhà họ Hoàng không xa.
Thy Dung có cảm giác mình đã chết rồi, mọi giác quan đều tê liệt. Thy
Dung để mặc cho Bách Khải Văn lôi kéo mà không có một chút phản kháng
nào cả.
Mở mạnh cánh của xe ô tô, Bách Khải Văn ấn Thy Dung ngồi trên ghế xe.
Bách Khải Văn chuyển sang ngồi bên cạnh Thy Dung.
Nhìn sắc mắt nhợt nhạt, dáng vẻ thất thần đau khổ, hệt như một xác chết
không có linh hồn của Thy Dung. Bách Khải Văn hít một hơi thật sâu. Mặc
dù hắn không muốn nhẫn tâm và đành lòng đục khoét sâu thêm vào vết
thương trong lòng Thy Dung, nhưng nếu không nói cho Thy Dung biết được
sự thật sớm hơn, mai sau khi cô ấy thực sự đã lún sâu vào tình yêu của
Trác Phi Dương, lúc đó hắn mới nói thì đã muộn mất rồi, hắn sẽ hủy hoại
tương lai của Thy Dung, và hắn cũng không còn cơ hội để có lại cô ấy
được nữa. Vì thế, hắn quyết định phải hành động ngay hôm nay, ngay vào
lúc này.
Bách Khải Văn đưa cho Thy Dung một tập tài liệu.
_ Thy Dung, đây là tất cả những gì mà anh thu thập được. Sau khi em đọc
xong, em sẽ biết được tất cả sự thật. Anh không hề bịa đặt ra bất cứ
chuyện gì cả, cũng không có gan lừa dối em.
Thy Dung cúi đầu, run run cầm lấy xấp tài liệu trên tay Bách Khải Văn.
Nước mắt trên má Thy Dung rơi rớt xuống tập tài liệu khá dày trên tay.
Từng giọt từng giọt. Nước mắt thấm ướt trên trang giấy. Mùi vị mặn chát. Nỗi đau cứa sâu vào tim, đâm từng nhát chảy máu. Hạnh phúc mà phải khó
khăn lắm mới có được đã bị hủy hoại bởi xấp tài liệu trên tay.
Thy Dung siết chặt nắm tay, xấp tài liệu bị bóp nhàu nát. Tình cảm trong lòng Thy Dung đang gào thét, chúng yêu cầu Thy Dung không được đọc, hối thúc Thy Dung hãy mau hủy bỏ xấp tài liệu này đi, hãy mén trả Bách Khải Văn, hãy tông cửa bỏ chạy và không bao giờ nên gặp lại hắn nữa, nên
quên chuyện này đi.
Nhưng lý trí lại yêu cầu Thy Dung phải đọc xấp tài liệu trên tay, phải
đọc cho thật kĩ và tỉ mỉ, yêu cầu Thy Dung phải đủ mạnh mẽ và tỉnh táo
để phân tích và đón nhận mọi chuyện, không được phép bỏ chạy và chọn
cách sống hèn nhát như một rùa rụt cổ.
Hai dòng suy nghĩ khác nhau, đang hành hạ và dày vò tâm trí và thể xác Thy Dung.
Thy Dung cắn chặt môi đến trắng bệch. Nước mắt tuôn trào như mưa.
Bách Khải Văn thương xót nhìn Thy Dung. Đặt tay lên vai, hắn xoay Thy Dung ngồi đối diện với mình.
_ Thy Dung, nghe anh nói đây này. Anh biết bắt em lập tức quên đi Trác
Phi Dương là hoàn toàn không có khả năng. Nỗi đau nào cũng cần thời gian để chữa trị. Bây giờ em có thể không quên được hắn ta, nhưng anh tin
dần dần em cũng sẽ quên được hắn ta thôi. Xấp tài liệu này chỉ có một
mình anh biết, anh không hề cho ai xem cả. Em hãy cầm về nhà mà đọc, khi nào đọc xong rồi, quyết định và lựa chọn thế nào là quyền của em. Anh
hy vọng em sẽ có những quyết định và lựa chọn sáng suốt để tương lai mai sau không phải sống trong hối hận và nuối tiếc.
Mặc dù hắn rất muốn Thy Dung cắt đứt quan hệ với Trác Phi Dương ngay,
nhưng hắn đành phải kìm nén mong muốn và dục vọng của mình lại. Để có
được Thy Dung, hắn phải có những quyết định khôn ngoan và sáng suốt. Hắn nhận thấy bây giờ Thy Dung cần một bờ vai để dựa và chia sẻ hơn là một
người tình.
Thy Dung bắt một chiếc xe tắc xi, vừa khóc vừa hối thúc tài xế đưa mình đến nhà của Trác Phi Dương. Tâm trạng của Thy Dung đang rối bời và đang
hoảng loạn. Lòng đau đớn như bị cào xé. Trái tim bị thủng một lỗ lớn.
Trước kia khi phát hiện ra người đàn ông có tên trùng với Trác Phi
Dương, Thy Dung đã đau khổ và sầu não lắm rồi. Phải khó khăn lắm, Thy
Dung mới vượt qua được cú sốc của lần đó. Khi chứng minh được người đàn
ông đó không phải là Trác Phi Dương, Thy Dung đã vui mừng và hạnh phúc
biết bao. Nhưng không ngờ, mọi chuyện đều là thật. Trác Phi Dương thật
sự là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả vụ này.
“Tại sao ông trời lại đối xử bất công với con như thế ? Con và Trác Phi
Dương phải khó khăn lắm mới đến được với nhau ? Tại sao ông cho con hy
vọng lại để con phải thất vọng, sống trong đớn đau và khổ sở thế này ?”
Thy Dung siết chặt xấp tài liệu trong tay. Nước mắt làm mặt chát bờ môi. Trái tim đập yếu ớt trong lồng ngực. Tâm hồn Thy Dung đã có một khoảng
trống quá lớn, một khoảng trống không thể lấp đầy. Niềm tin, niềm hy
vọng đã tắt, bóng tối đang tràn ngập vào trong tâm trí. Thy Dung thấy
mình đã đánh mất tất cả.
Tài xế xe tắc xi nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thy Dung trong
gương xe. Anh ta không lý giải được nguyên nhân vì sao Thy Dung lại khóc một cách thương tâm thế này.
Con đường đến nhà Trác Phi Dương thông thoáng và nhanh hơn mọi khi. Thy
Dung chưa kịp chuẩn bị tinh thần và tâm lý, tài xế đã quay xuống bảo.
_Quý khách, địa chỉ mà quý khách yêu cầu tôi chở tới đã đến nơi rồi.
Thy Dung giật mình, mờ mịt nhìn ra bên ngoài khung cửa kính xe ô tô. Căn biệt thự riêng của Trác Phi Dương chìm trong nắng vàng. Bồn nước mà Thy Dung yêu thích đang phun lên những dòng nước tươi mát và tinh khiết.
Cắn môi đến trắng bệch, run run thò tay vào trong túi quần lấy ví tiền
trả cho anh ta. Hít một hơi thật sâu, cố lấy hết dũng khí và can đảm.
Thy Dung mở cửa xe bước xuống.
Thy Dung tiến đến cánh cổng sắt. Bước chân nặng như đeo đá. Thy Dung còn nhớ lần đầu tiên lái xe đến đây đón Trác Phi Dương đi làm, đã háo hức,
hồi hộp và nôn nóng nhiều như thế nào. Bao nhiêu năm sống trong cảnh
thương thầm trộm nhớ Trác Phi Dương từ xa, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận và gần gũi với hắn. Theo từng ngày, tình yêu dành cho hắn cũng lớn
dần lên.
Nhưng sự thật lại đắng cay và chua xót quá ! Trác Phi Dương lại chính là người đã suýt phá nát hạnh phúc của gia đình mình, suýt khiến tập đoàn
Hoàng Thị bị phá sản.
Thy Dung túm chặt lấy vạt áo trước ngực. Chầm chậm bước đi. Mỗi bước
chân là một giọt nước mắt. Thy Dung không đoán được nguyên nhân vì sao
Trác Phi Dương đột nhiên lại biến thành một kẻ nhẫn tâm và máu lạnh như
thế. Mặc dù hắn đã trả lại những gì mà hắn đã lấy, cũng không thể bù đắp được giá trị về mặt tinh thần mà hắn đã vô tình gây tổn thương cho
người nhà họ Hoàng.
Vết nhơ có thể được rửa sạch, tiền đã được gửi trả lại, không có nghĩa
là người đời thôi không còn chửu rủa và khinh bỉ nhà họ Hoàng. Chỉ cần
nghĩ đến việc ông nội bị ngất xỉu trên sóng đài truyền hình HBS, bị mọi
người trong trường quay la ó, bị chửu thẳng vào mặt, lòng Thy Dung lại
quặn thắt vì đau. Chỉ cần nghĩ đến việc bố mẹ ăn không ngon ngủ không
yên, lúc nào cũng sống trong tâm trạng lo lắng và căng thẳng vì Hoài
Thương bị bắt cóc, Thy Dung lại căm ghét chính bản thân mình.
Thy Dung thấy mình là một kẻ thật đáng khinh. Người thân trong nhà bị
Trác Phi Dương hại ra nông nỗi như thế, Thy Dung tự hỏi liệu mình có thể còn tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa không, có thể tha thứ cho những gì mà
hắn gây ra hay không ?
Thy Dung nhắm mắt lại. Nước mắt trên má lặng lẽ rơi. Nhịp tim trong lồng ngực hầu như không còn nghe thấy.
Thù hận ư ? Thy Dung khổ sở lắc đầu.
“Mình không tài nào hận thù hắn được. Dù hắn đã phản bội, đã lừa dối
niềm tin và tình yêu mà mình dành cho hắn, mình cũng không thể hận thù
hay căm ghét hắn. Mình yêu hắn quá nhiều, tình cảm quá sâu đậm, trái tim và tâm trí mình đầy ắp hình ảnh của hắn, không còn chỗ trống cho thù
hận hay căm ghét nữa.”
Thy Dung vươn tay bấm chuông cổng.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Xấp tài liệu đang cầm trên tay là một
bằng chứng xác thực và hùng hồn chứng minh cho những gì mà Trác Phi
Dương đã gây ra. Thy Dung dù có muốn trốn tránh, không muốn nhìn thẳng
vào sự thật cũng không được. Cái gì đến cuối cùng cũng phải đến. Sự thật vẫn mãi là sự thật.
Ông quản gia nghe thấy tiếng chuông cổng. Ông vội vàng đi ra mở cổng cho Thy Dung.
Thấy người bấm chuông cổng là Thy Dung, ông mở rộng cánh cổng, vui mừng chào đón Thy Dung.
_Chào cháu, mau vào trong nhà đi. May là cậu chủ đang có ở nhà.
Thy Dung rất muốn gượng nở một nụ cười chào ông quản gia tốt bụng và nhiệt tình, nhưng cười không nổi.
_Cảm ơn bác.
Thy Dung mấp máy môi, chân rảo bước đi vào trong sân.
Ông quản gia hơi ngạc khi trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt nước mắt của
Thy Dung. Ông không đoán được nguyên nhân vì sao Thy Dung lại khóc.
Chẳng phải Thy Dung và cậu chủ vừa mới vui vẻ cùng nhau đi du lịch về
sao ?
Được ông quản gia cho biết Trác Phi Dương đang ở trong phòng riêng, trên lầu hai. Thy Dung đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của hắn.
_Vào đi.
Trác Phi Dương vừa mới tắm xong, đang chỉnh sửa lại cổ áo vét. Gần nửa
tháng không đến công ty, nên sáng nay hắn muốn đến công ty lo giải quyết nốt những công việc còn tồn đọng. Mặc dù mọi việc ở công ty đã có Trợ
lý Tuấn Nam lo, nhưng không phải việc nào Tuấn Nam cũng thay mặt hắn
quyết định được, có những việc quan trọng vẫn phải phiền đến hắn.
Tay Thy Dung hết nắm rồi lại thả, lòng bồn chồn không yên. Ngay vào giây phút này, Thy Dung không muốn đối diện với Trác Phi Dương nhất, muốn
chạy trốn, nhưng đã đến tận đây rồi, Thy Dung không cho phép mình quay
lưng bỏ đi.
Nắm lấy núm khóa cửa, xoay một vòng, khẽ dùng sức, Thy Dung đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy có tiếng mở cửa, Trác Phi Dương dừng động tác đeo cà vạt,
nghiêng đầu, nhìn ra hướng cửa. Hắn tưởng người đang mở cửa bước vào là
ông quản gia hay người làm trong nhà. Khi phát hiện ra người đó là Thy
Dung, Trác Phi Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
_ Thy Dung, là em à ? – Trên môi Trác Phi Dương nở một nụ cười – Em đến đây để nhắc nhở tôi nhớ gọi điện thoại cho em sao ?
Nụ cười trên môi Trác Phi Dương tắt, hắn thấy thái độ của Thy Dung lúc
này lạ lắm, hình như cô ấy vừa mới khóc xong, rèm mi vẫn còn vương nước
mắt, hai gò má nhợt nhạt, sắc mặt kém tươi, còn đôi môi đã bị cắn đến
trắng bệch, ánh mắt nhìn hắn đầy oán hận và thống khổ.
Trác Phi Dương vội bước lại gần Thy Dung, run giọng hỏi dồn.
_ Thy Dung, đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại khóc ? Em nói cho tôi biết đi.
Thy Dung nhìn vào mắt Trác Phi Dương, cố gắng đọc suy nghĩ của hắn qua
ánh mắt. Những lời nói đầy quan tâm và lo lắng, bộ dạng chân thành và
kích động của hắn khiến Thy Dung bật khóc. Thật lòng, Thy Dung không
muốn tin vào những gì mà mình đã đọc được, những xấp tài liệu này không
nói dối. Tất cả đều là sự thật !
Thy Dung ném mạnh xấp tài liệu vào ngực Trác Phi Dương.
_ Trác Phi Dương, anh nói đi ! – Thy Dung đau khổ hét lên – Tại sao anh lại làm như thế ? Gia đình em nợ nần gì anh sao ? Tại sao anh có thể
nhẫn tâm tung tin đồn nhảm về ông nội em trên mặt báo, cho người bắt cóc Hoài Thương, gửi thư tống tiền, anh còn nhẫn tâm thuê người suýt giết
chết bố em và Trần Hoàng Anh trong rừng nữa ?
Trác Phi Dương giật mình khiếp sợ, mở to mắt nhìn Thy Dung. Hắn mờ mịt đọc lướt qua mấy dòng chữ trong xấp tài liệu.
_ Trác Phi Dương, anh thật tàn nhẫn. Dù gia đình em có từng thiếu nợ
anh, anh cũng không cần phải làm như vậy ? Anh có biết là hủy hoại hạnh
phúc của một gia đình khác là tàn ác lắm không ?
Thy Dung túm lấy cổ áo của Trác Phi Dương, phẫn uất chất vấn.
_Anh nói đi ! Tại sao anh lại làm như thế ? Tại sao hả ? Tốt nhất là anh hãy giải thích cho thật rõ ràng. Nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ?
Cả người Trác Phi Dương đều run lên. Hắn đang rơi vào trong tình trạng tuyệt vọng và khổ não.
_ Thy Dung, anh….
Trác Phi Dương bóp nhàu nát xấp tài liệu trong tay, lòng bàn tay ẩm ướt
mồ hôi, nhịp đập trong trái tim hắn chỉ còn lại những tiếng thì thầm
trong gió thoảng. Tâm hồn hắn xơ xác tiêu điều như cây rừng trong mùa
đông lạnh giá.
Thy Dung ngước đôi mắt long lanh đầy lệ, nhìn thẳng vào mắt Trác Phi
Dương, chờ nghe hắn nói. Thy Dung đang cho Trác Phi Dương cơ hội được
giải thích những hành động khó hiểu và sai trái của mình.
Trác Phi Dương thấy lạc lõng trong đôi mắt của Thy Dung. Hắn đã đánh mất đi tình yêu của cuộc đời mình.
_ Thy Dung, anh xin lỗi – Sau bao nhiêu tính toán và đắn đo, cuối cùng
Trác Phi Dương cũng đã chịu lên tiếng giải thích – Em nói đúng, anh
chính là người đã tung tin đồn của ông nội em trên mặt báo.
Thy Dung nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
_Vậy là anh đã chịu thừa nhận tất cả mọi chuyện. Tôi muốn biết nguyên nhân vì sao anh lại làm như thế ? Vì sao hả ?
Thy Dung gào thét. Thy Dung quá đau khổ.
Trước khi đến đây, Thy Dung đã từng cầu mong cho tất cả chỉ là một cơn
ác mộng kéo dài, đeo đuổi mình trong giấc mơ, không hề xuất hiện trong
hiện thực. Cầu mong, Trác Phi Dương sẽ phủ nhận tất cả, nói rằng hắn là
đang bị người khác vu oan giá họa, hắn không có liên quan gì đến vụ việc xảy đến với gia đình nhà họ Hoàng.
Nhưng cay đắng và chua chát làm sao ! Hắn chẳng những không có một lời
giải thích, hắn còn khẳng khái thừa nhận tất cả. Lẽ nào đối với hắn mình không có một chút giá trị và ý nghĩa nào sao ? Tại sao hắn có thể tàn
nhẫn chà đạp lên lòng tin và trái tim chân thành của mình như thế ? Hắn
hành động như thế mà không có một chút hối hận và nuối tiếc nào sao ?
Thy Dung cười ra nước mắt. Lồng ngực bị bóp nghẹt, sắc mặt xám xịt, Thy Dung không thở được.
Lảo đảo lùi ra sau mấy bước chân, tay ôm lấy ngực, Thy Dung run rẩy hỏi.
_Chủ tịch Trác, tôi có thể hỏi anh câu này được không ? Từ trước đến
nay, đối với anh, tôi là gì ? Anh có yêu thương tôi không, dù chỉ là một chút, hay là tất cả cũng chỉ vì anh thương hại tôi nên mới nói anh yêu
tôi, mới gượng gạo chăm sóc và quan tâm đến tôi ?
_ Thy Dung, em đừng nói nữa ! – Trác Phi Dương đau khổ, quát lên – Sao
em có thể nói tình cảm mà tôi dành cho em là giả được ? Tôi là thật lòng yêu em, tôi không hề thương hại em. Nếu tôi thương hại em, tôi đã không nói cho em biết tình cảm thật trong lòng mình, cũng không lo lắng và
quan tâm đến em nhiều như thế.
Trác Phi Dương cào tay vào mái tóc rối, buồn khổ nói tiếp.
_ Thy Dung, em biết gì không ? Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã bị
tính cách trẻ con, hồn nhiên và dễ thương của em cuốn hút. Chính vì thế, tôi mới sắp xếp để cho em trở thành tài xế riêng của tôi. Em tưởng là
một cô bé con mới có hơn 18 tuổi, không có bằng cấp gì nhiều có thể trở
thành tài xế riêng của tôi được sao ?
Trác Phi Dương đăm đăm nhìn vào đôi mắt long lanh đầy lệ của Thy Dung.
Hắn đau đớn khi thấy dáng vẻ nhợt nhạt, và yếu ớt của Thy Dung.
_Trong thời gian đó, hàng ngày được em chở đi làm, cùng em chia sẻ một
không gian làm việc, khiến tôi rất vui, khiến tâm hồn tôi thoải mái và
thanh thản hơn lên rất nhiều. Em đã mang đến tiếng cười, những phút giây thư giãn cho tôi. Dần dần, tôi đã thích và để ý đến em nhiều hơn. Buổi
tối khi phát hiện em là con gái, tôi vừa mừng vừa sợ. Mừng vì tôi không
còn lo lắng về giới tính của mình nữa. Sợ vì tôi không biết phải đối
diện với em thế nào, phải làm gì với những cảm xúc kì lạ đang tuôn trào
trong lòng mình.
Nói đến đây, Trác Phi Dương không khỏi nở một nụ cười khi nghĩ đến những kỉ niệm vui vẻ và ngọt ngào đã có với Thy Dung.
_Khi nghe được câu tỏ tình của em, nghe em nói câu “Tôi thích anh”, vào
lúc đó tâm trạng của tôi rất mâu thuẫn. Một mặt tôi tham lam muốn giữ em lại không để cho em đến với Bách Khải Văn. Một mặt tôi lại sợ hãi, muốn né tránh tình yêu. Tôi đã từng yêu, từng đau khổ, từng sống trong nhớ
thương, dằn vặt và cô độc hơn 18 năm qua, nên tôi rất sợ mình sẽ phải
trải qua cảm giác đáng sợ đó thêm một lần nữa. Nhưng tôi đã không thể
chạy trốn khỏi vận mệnh, cũng không thể lừa dối được chính mình. Vào cái giây phút, em nói em thích tôi, cũng là lúc em đã buộc chặt một sợi dây vô hình vào trái tim tôi, dù tôi có chạy trốn, có đi bao xa, cũng không thể thoát khỏi được hình bóng của em. Cuối cùng, sau hơn một tuần sống
trong dằn vặt và khổ sở, biết tin em đang đi du lịch cùng với Bách Khải
Văn sang Las Vegas, tôi đã theo em đến đó, vừa để giải quyết công việc,
vừa để tìm gặp em và nói cho em biết tôi đã thích em nhiều như thế nào.
Trác Phi Dương dừng lại trong giây lát, đôi mắt hắn vẫn thiết tha và dịu dàng nhìn Thy Dung.
_Khi gặp lại em ở bữa tiệc, tôi đã mừng như điên, rất muốn chạy lại ôm
chầm lấy em. Nhưng khi biết em và Bách Khải Văn đang sống cùng nhau
trong một khách sạn, tôi lại hận không thể đấm vỡ mặt hắn. Không kiểm
soát được sự tức giận vì ghen tuông, tôi đã bắt ép em hẹn hò cùng với
tôi. Tôi biết làm như thế là tôi sai, tôi không đúng, nhưng nếu không
làm như vậy, tôi sợ mình sẽ không còn cơ hội để có lại được em thêm một
lần nữa. Lúc nhìn thấy em đi lang thang trên đường trong màn mưa, trái
tim của tôi cũng muốn nhảy theo từng bước chân của em. Em có biết là
buổi tối hôm ấy là buổi tối vui vẻ nhất trong cuộc đời của tôi không ?
Đến sáng hôm sau, tôi còn vui vẻ và hạnh phúc hơn nữa khi em đã hứa sẽ
cùng tôi hẹn hò. Nhưng mà….
Ánh mắt Trác Phi Dương trở nên sắc lạnh.
_Em lại đột ngột bỏ về, em đi cùng với Bách Khải Văn mà không thèm nói
với tôi một câu nào cả. Vì em, cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì ra hồn, tôi đã bỏ ngang công việc và mua vé máy bay về nước ngay trong
buổi tối hôm ấy.
Thy Dung rơi lệ, trái tim tan nát vì đau.
_ Trác Phi Dương, anh nói dối ! Rõ ràng trước khi tôi ra về, tôi đã viết một bức thư ngắn cho anh kìa mà ? Hơn nữa, tôi về nước vội vã là do
biết được tin ra đình tôi xảy ra chuyện, tôi không có đi cùng với Bách
Khải Văn. Lẽ nào anh không nhìn thấy tờ giấy mà tôi đã để lại cho anh
trên mặt bàn kính trong phòng khách ?
Trác Phi Dương thoáng giật mình. Hắn cố nhớ lại hình ảnh của ngày hôm
đó. Hắn nhớ khi hắn mở cửa bước vào trong phòng khách sạn, vì không thấy Thy Dung đâu cả, tưởng Thy Dung đang tắm trong phòng tắm, liền gõ cửa
phòng. Trong khi đó, cô thư kí đứng ngoài phòng khách, gần chiếc bàn
kính.
Trác Phi Dương siết chặt nắm tay, đôi mắt hằn lên những tia nhìn oán
hận. Hắn đã biết được nguyên nhân vì sao, hắn không nhận được bức thư
ngắn của Thy Dung. Vậy là hắn đã hiểu lầm và nghi oan cho cô ấy.
Nhìn sắc mặt hết xanh rồi lại trắng của Trác Phi Dương. Thy Dung thở dài mệt mỏi, đoán chắc rằng hắn đã không nhìn thấy tờ giấy mà mình đã để
lại cho hắn.
_ Trác Phi Dương – Thy Dung chua xót thì thầm gọi tên hắn – Tôi không
cần biết anh có thật lòng yêu tôi không, mối quan hệ của hai chúng ta
đến đây là kết thúc.
Thy Dung thống khổ ôm chặt lấy ngực, cả thân hình không ngừng run rẩy.
_Tôi không thể tha thứ cho người đã hủy hoại và phá nát hạnh phúc của
gia đình tôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không trả thù anh, cũng sẽ không nói
lại chuyện này cho bố mẹ tôi biết. Chúng ta giờ trở thành hai con người
xa lạ. Nếu mà có lỡ gặp lại nhau, lúc đó tôi sẽ chào anh là ác Phi
Dương, còn anh có chào hỏi tôi không, cũng không cần thiết.
Thy Dung bịt chặt miệng, nước mắt giống như những bông tuyết trắng trong trời mùa đông giá rét. Từng giọt từng giọt rơi thấm ướt lòng bàn tay.
Trác Phi Dương sợ hãi, vội phi thân lại gần Thy Dung, giữ chặt lấy cánh tay, không để cho Thy Dung đi.
Trác Phi Dương ôm chặt lấy Thy Dung vào lòng. Hắn đau khổ kêu lên.
_ Thy Dung, hãy nghe tôi giải thích. Người gửi những tin đồn về ông Gia
Huy lên mặt báo đúng là do tôi làm, còn những việc khác đều không phải.
Tôi biết khi nói những lời như thế này, em sẽ không tin tôi. Nhưng đó là sự thật, tôi có thể thề trên mạng sống của chính mình là tôi không hề
bắt cóc Hoài Thương, cũng không gửi thư tống tiền, hay thuê bọn đâm thuê chém mướn giết chết bố em ở trong rừng.
Thy Dung giãy dụa, đấm đá loạn xạ vào người Trác Phi Dương, cố gắng tránh thoát vòng tay ôm ấp của hắn.
_ Trác Phi Dương ! Mau buông tôi ra ! – Thy Dung căm phẫn hét to – Anh
tưởng rằng sau tất cả những gì mà anh gây ra cho gia đình tôi, tôi sẽ
tin anh nữa sao ? Được, nếu anh đã nói anh chỉ là người gửi tin đồn của
ông nội tôi trên mặt báo. Vậy thì anh hãy giải thích đi, lý do và nguyên nhân vì sao anh lại làm như thế ?
Trác Phi Dương giữ chặt lấy hai vai Thy Dung, bắt Thy Dung phải đối diện với mình. Hành động chống đối và vô tình của Thy Dung đã chọc giận Trác Phi Dương.
_Em muốn nghe nguyên nhân và lý do chứ gì ? Được thôi, tôi sẽ nói cho em biết.
Trác Phi Dương nắm tay, kéo Thy Dung đến gần đầu giường. Hắn khom người, mở ngăn bàn, lấy một cuốn sổ nhật kí khá dày có bìa màu xanh đen.
Trác Phi Dương dơ cuốn sổ nhật kí trước mặt Thy Dung. Hắn nghiến răng, quát hỏi.
_Em có biết cuốn sổ nhật kí này là do ai viết không ?
Dáng vẻ bùng nổ giận dữ của Trác Phi Dương, khiến Thy Dung sợ hãi.
_Tôi…tôi không biết.
_Vậy thì em nghe cho rõ đây. Cuốn sổ nhật kí này là do ông Phúc – là
quản gia cũ của gia đình tôi viết. Tôi đã vô tình phát hiện ra được cuốn sổ nhật kí này trong một ngăn tường bí mật trong tòa lâu cổ.
Trác Phi Dương bắt đầu kể.
_Khi phát hiện ra được cuốn sổ nhật kì này là của ông Phúc, nhất là sau
18 năm, tôi vô cùng tò mò và hiếu kì muốn biết trong thời gian sống và
làm việc trong tòa lâu đài ông ta đã gây ra những chuyện gì. Chắc là em
cũng đã được nghe bố mẹ em và tôi kể chuyện chúng tôi do phát hiện được
căn hầm nằm ẩn sâu dưới lòng đất chứa toàn rượu lậu và súng ống, nên mới bị ông ta ra lệnh cho đồng bọn dùng mìn và bom cay pha hoại tòa lâu
đài, và đuổi giết hai chúng tôi ở trong rừng suốt gần nửa tháng rồi ?
Thy Dung gật đầu, đáp như một cái máy.
_Vâng.
Trác Phi Dương kéo Thy Dung ngồi xuống giường. Hắn hạ thấp giọng, nói tiếp.
_Cuốn sổ nhật ký này ghi lại toàn bộ quá trình làm ăn phi pháp của ông
Phúc, từ việc ông ta làm sao móc nối với bọn buôn lậu vũ khí và rượu
lậu, tên của các ông chủ trong thế giới ngầm, đến việc ông ta đã ra lệnh hạ sát bao nhiêu người, thậm chí ông ta còn miêu tả một cách chi tiết
và tỉ mỉ cách thức mà ông ta hành hạ nạn nhân của mình.
Thy Dung rùng mình ơn lạnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lạc thần.
Trác Phi Dương chua xót, dùng khăn tay lau lệ trên má của Thy Dung.
_Em có biết gì không ? Thật lòng, thì tôi cũng không muốn bêu xấu tên của ông nội em trên mặt báo làm gì ? Nhưng mà…..
Trác Phi Dương cười chua chát.
_Nhưng mà người đầu tiên có tên trong danh sách đen của ông Phúc không
ai khác chính là ông nội của em. Ông ấy cũng chính là người ra lệnh cho ông Phúc tập hợp bọn thuộc hạ phá nát tòa lâu đài và đuổi giết tôi và
mẹ em trong rừng. Em biết đấy, hai chúng tôi đã bị chúng suýt giết chết
mấy lần. Khi nhảy từ trên ban công lầu hai xuống dưới mặt biển, nếu
không được bọn cá heo cứu, có lẽ hai chúng tôi đã làm mồi cho cá từ lâu
rồi. Còn vụ ở bên thác nước nữa, nếu bố em không đến kịp, có lẽ….
Trác Phi Dương nhắm mặt lại, hốc mắt mắt hoe, sống mũi cay cay. Hắn cũng rất muốn gào khóc, muốn nói hết nỗi lòng của mình cho Thy Dung hiểu để
cô ấy không còn căm ghét và hận thù hắn nữa.
Thy Dung ngồi chết lặng trên mép giường, không dám tin vào những gì mà mình vừa mới nghe được.
_ Không, anh nói dối, tôi không tin – Thanh âm của Thy Dung đầu tiên là
những tiếng nghẹn ngào đứt quãng trong cổ họng, dần dần tăng cao thành
tiếng hét đầy đau khổ và tuyệt vọng – Anh nói dối ! Ông nột tôi tuy
không phải là một người tốt hoàn toàn, nhưng không có liên quan gì đến
vụ án cách đây 18 năm cả.
_Em cho rằng tôi đang bịa đặt tất cả để chối tội hay sao ? – Trác Phi
Dương điên tiết quát lại Thy Dung. Hắn cũng đau khổ và mệt mỏi chẳng kém gì Thy Dung – Nếu em muốn biết được sự thật, muốn chứng thực những lời
mà tôi vừa mới kể cho em nghe, tại sao em không cầm lấy cuốn sổ nhật ký
này mà đọc đi. Tôi tin rằng ông Phúc không hề cố ý vu khống cho ông nội
của em. Vì nếu tôi không phát hiện ra được cuốn sổ nhật kí này trong một dịp tình cờ, chắc là sự thật kia sẽ bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian
mãi mãi. Khi biết được ông nội em cũng có liên quan đến vụ án năm xưa,
tôi cũng có cảm giác bàng hoàng không dám tin như em. Vì để chứng thực
cho những gì mà ông Phúc đã viết vào trong cuốn sổ nhật kí, tôi đã tiêu
tốn một khoảng thời gian khá lâu cho người đi điều tra lại toàn bộ về vụ án năm xưa, khi đã nắm chắc được bằng chứng trong tay, tôi mới dám kết
luận ông nội em cũng có liên quan đến vụ án năm xưa, là người đã trực
tiếp hạ lệnh đuổi giết tôi và mẹ em trong rừng.
Hết biến cố này đến biến cố khác xảy ra dồn dập trong cùng một khoảng
thời gian quá ngắn, sức chịu đựng trong Thy Dung đã cạn kiệt. Thy Dung
ôm lấy đầu, gào thét, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Không còn chịu đựng được thêm nữa, Thy Dung đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Trác Phi Dương hốt hoảng, vội đuổi theo Thy Dung, vừa vội vã đuổi theo vừa đau khổ gọi to.
_ Thy Dung.. Thy Dung….Em đừng chạy nữa, dừng lại đi….
Thy Dung không nghe thấy Trác Phi Dương nói gì cả, nước mắt làm mờ cảnh
vật. Thy Dung chạy nhanh xuống bậc thang, từ một bậc biến thành ba bậc.
Do chạy quá vội và hấp tấp, lại không nhìn rõ đường đi, có mấy lần Thy
Dung suýt ngã nhào xuống cầu thang.
Chạy xuyên qua phòng khách vòng qua sân, chạy băng ra cổng, mở mạnh cánh cổng sắt, Thy Dung lao ra đường.
Trái tim Trác Phi Dương gần như ngừng đập, hơi thở hỗn loạn, trong đáy
mắt hắn bây giờ chỉ còn lại bóng tối. Hắn đang ăn năn hối hận. Lẽ ra hắn không nên lật lại vụ án năm xưa, và không nên làm gì để đòi lại công
bằng cho mình và Thư Phàm mới phải.
Thy Dung có cảm giác mình đã chết rồi, không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Người yêu là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, còn ông nội lại ra lệnh
giết hại mẹ mình cách đây 18 năm.
Thy Dung đã quá chán chường, quá tuyệt vọng và thống khổ.
Thy Dung đã chạy ra khỏi căn biệt thự, nước mắt rơi lã chã trên khuôn
mặt như mưa đổ, che đi ánh nhìn. Thy Dung cứ cắm đầu cắm cổ chạy như
điên như cuồng, không một mục đích, trong tiếng còi xe inh ỏi, náo nhiệt của buổi trưa nắng vàng. Thy Dung chạy gần sát lòng đường trên con
đường rợp bóng cây. Thy Dung không còn tư tưởng, không còn ý thức, trong lòng Thy Dung, có còn chăng, chỉ là một ngọn lửa oán hờn đang hừng hực
cháy. Thy Dung chạy trên lòng đường, chạy đến ngã ba, dưới cái nóng như
đổ lửa. Trong cái tâm tình giận dữ, bi ai, đau đớn đó, Thy Dung chỉ biết chạy... chạy... chạy về hướng tương lai mịt mờ trước mặt.
_ Thy Dung ! Thy Dung ! Thy Dung ! Thy Dung !
Trác Phi Dương kêu lên như điên cuồng, rượt theo Thy Dung gấp rút. Hắn cũng mất đi tư tưởng, mất đi ý thức, cái mục đích duy nhất của hắn, là
chỉ mong rượt kịp theo Thy Dung, chỉ mong được giải thích với cô ấy, chỉ mong được ôm cô ấy vào lòng, hôn đi nổi bi ai và đau khổ của cô ấy.
Trác Phi Dương cắm đầu cắm cổ rượt theo hình bóng nhỏ gầy trước mặt.
Thy Dung chạy gần lòng đường, cảm thấy mình như muốn điên lên, muốn trốn tránh đi một cái gì đó, muốn trốn tránh đi mối tình bi kịch, trốn tránh đi sự bất công của cuộc đời, trốn tránh đi nỗi bi ai của chính
mình...... Tiếng còi xe vang lên chói tai, một chiếc xe tắc xi lao thẳng về phía Thy Dung. Trong ánh sáng chói lòa phản chiếu qua gương xe, Thy
Dung đứng sững một chỗ, mờ mịt nhìn chiếc xe tắc xi….Phải chăng số mệnh
của mình kết thúc ở đây ? Như thế cũng tốt….. Thy Dung cười nhợt nhạt.
_ Thy Dung !
Trác Phi Dương kêu lên thảm thiết, xông thẳng lên phía trước. Không hề
suy nghĩ, Trác Phi Dương ôm chặt lấy thân hình đông cứng của Thy Dung,
đẩy Thy Dung sang bên cạnh.
_Két !
Tiếng phanh xe vang lên chói tai, hất tung thân thình của Trác Phi Dương về phía sau.
Giao thông trên đường hỗn loạn cả lên, tiếng người kêu vang inh ỏi,
tiếng người thét lên kinh hãi, tiếng còi cảnh sát hú lên từng chập, bốn
bề là cả một phiến hỗn loạn, mơ hồ. Trước khi mất đi ý thức, trong cái
khoảnh khắc rối ren đó, Thy Dung chỉ cảm thấy nguyên cả thế giới chung
quanh mình, đều trở thành một màu trắng toát tang thương.