Hơn 12 giờ đêm, Thư Phàm đi qua đi lại trước cánh cổng sắt, dáng vẻ bồn
chồn lo lắng, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Thư Phàm đang lo cho con
gái, đang tự hỏi không biết Thy Dung đã đi đâu mà đến giờ này vẫn còn
chưa có về nhà.
Bình thường, Thư Phàm sẽ không để ý đến việc Thy Dung đi làm gì vào ban
đêm, vì lúc đó gia đình không xảy ra chuyện gì, sức khỏe của Thy Dung
tốt, Thy Dung cũng không gặp vấn đề về mặt tình cảm. Nhưng hiện giờ thì
lại khác, mặc dù danh tiếng của gia đình đã được trả lại trong sạch,
tiền trong tài khoản ngân hàng cũng được gửi trả lại, nhưng như thế
không có nghĩa là đã hết nguy hiểm, chỉ trừ khi nào bắt được kẻ bí ẩn
kia thì Thư Phàm mới yên tâm và hết lo lắng.
Hoàng Tuấn Kiệt đặt nhẹ lên hai vai Thư Phàm.
_ Thư Phàm, vào nhà ngủ đi em. Anh tin rằng con bé Thy Dung sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chẳng phải em đã bảo Trác Phi Dương đuổi theo con bé
rồi còn gì ?
_Em biết, nhưng em vẫn không thể gạt bỏ lo lắng sang một bên và đi vào
giấc ngủ được, giá mà con bé hoặc anh Phi Dương gọi cho em một cú điện
thoại, thông báo cả hai không sao, thì em sẽ yên tâm hơn.
Đúng vào lúc đó, điện thoại trong túi áo ngủ của Thư Phàm đổ chuông.
Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, cùng nhìn vào túi áo ngủ của Thư Phàm.
Thư Phàm nôn nóng vội lấy điện thoại trong túi áo ngủ, miệng lẩm bẩm thì thầm.
_Cầu mong người đang gọi điện cho em là Thy Dung hoặc anh Phi Dương. Nếu họ không gọi điện cho em, em sẽ lái xe ô tô đến thẳng nhà anh Phi
Dương.
Nghe Thư Phàm nhắc sẽ lái xe đến nhà Trác Phi Dương, Hoàng Tuấn Kiệt ghen tuông, gằn giọng.
_Anh không cho phép em một mình lái xe đến nhà Trác Phi Dương vào giờ
khuya khoắt thế này. Nếu phải đi, anh sẽ lái xe đến nhà hắn ta một mình.
Thư Phàm không để ý đến thái độ nóng giận và tức giận của Hoàng Tuấn
Kiệt. Thư Phàm dơ cao điện thoại di động, mắt tập trung nhìn vào màn
hình. Thấy số hiện lên trên màn hình là số của Trác Phi Dương, Thư Phàm
vui mừng nói.
_May quá, cuối cùng anh Phi Dương cũng đã chịu gọi điện cho em rồi.
Hoàng Tuấn Kiệt liền tước lấy chiếc điện thoại di động trong tay Thư Phàm.
_Em hãy để anh nhận cuộc gọi này cho. Anh có nhiều chuyện cần nói với hắn.
Thư Phàm bĩu môi, thừa hiểu Hoàng Tuấn Kiệt đang ghen. Để tránh những
xích mích không đáng có như ban trưa, Thư Phàm không dành lại chiếc điện thoại di động của mình.
Nhận được sự đồng ý ngầm của vợ, Hoàng Tuấn Kiệt tặng cho vợ một ánh mắt hài lòng, tay bấm nút xanh trên màn hình.
_Thư Phàm, là em à ?
_ Trác Phi Dương – Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng – Cậu gọi điện cho vợ tôi vào giờ khuya khoắt này làm gì ? Con gái của tôi đâu ? Con bé có sao
đâu ?
Hoàng Tuấn Kiệt đặt cho Trác Phi Dương một lô một lốc câu hỏi, như sợ
Trác Phi Dương sẽ cúp máy và không thèm tiếp tục nói chuyện điện thoại
với hắn nữa.
Trác Phi Dương thở dài mệt mỏi.
_ Hoàng Tuấn Kiệt, cậu đừng có hơi một tí là ghen tuông ầm lên có được
không ? Người con gái bây giờ tôi yêu là Thy Dung, không phải Thư Phàm – vợ cậu. Vì vậy, cậu có thể yên tâm được rồi, và đừng dùng thái độ thù
địch này để nói chuyện với tôi nữa.
Nghe Trác Phi Dương thừa nhận mình đang yêu say đắm Thy Dung, cảm giác
của hắn vào lúc này rất mâu thuẫn, hắn vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa mừng
cho hạnh phúc của con gái, vừa lo lắng cho tương lai mai sau của Thy
Dung. Nếu Thy Dung và Trác Phi Dương thực sự lấy nhau, liệu cả hai có
thể vượt qua được những rào cản của tuổi tác, của vai vế trong gia đình
và những lời đặt điều thị phi của người đời không ?
Trác Phi Dương trìu mến nhìn hình ảnh say ngủ của Thy Dung trên giường.
_Cậu và Thư Phàm yên tâm đi. Hiện giờ Thy Dung đang ở trong nhà tôi. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Hoàng Tuấn Kiệt quát to.
_Cái gì ?? Cậu mang con gái tôi về nhà cậu ?? Không được, cậu phải đưa
con bé về nhà tôi ngay. Mặc dù tôi chấp nhận để cậu và con bé đến với
nhau, không có nghĩa là tôi để cho nó ngủ qua đêm ở nhà cậu.
_ Hoàng Tuấn Kiệt – Trác Phi Dương nhăn mặt vì tiếng quát chói tai của
Hoàng Tuấn Kiệt – Cậu có thể bớt nóng tính đi được không ? Tôi hứa sẽ
không làm gì cô ấy cả. Vết thương trên vai của cô ấy bị chảu máu, tôi đã gọi bác sĩ đến thay băng và bôi thuốc cho cô ấy rồi. Cô ấy khó khăn lắm mới chợp mắt được một lúc. Cậu không ác đến mức bắt tôi phải đánh thức
cô ấy dậy và đưa cô ấy về vào giờ khuya khoắt này chứ ?
Bỗng dưng bị đổ tội ngược lại. Hoàng Tuấn Kiệt điên tiết, nghiến răng kêu ken két.
_ Trác Phi Dương, cậu đừng có chọc tức tôi. Cậu nên biết tôi là bố của
Thy Dung. Nếu cậu dám làm gì con bé, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho
cậu. Tôi sẽ đấm vỡ mặt cậu, cấm tiệt cậu không được phép có bất cứ quan
hệ gì với con bé nữa.
Trác Phi Dương cào tay vào mái tóc rối. Hoàng Tuấn Kiệt nói câu này xem
ra đã muộn mất rồi. Hắn và Thy Dung đã ngủ với nhau, cô ấy đã trao đời
con gái cho hắn. Về điểm này, hắn thấy có lỗi với Hoàng Tuấn Kiệt và
Bạch Thư Phàm, nhưng hắn không hề hối hận vì đã làm thế. Ngược lại hắn
còn mừng vì đã biến Thy Dung thành người phụ nữ của mình.
Tuy nhiên, hắn không dại gì mà thừa nhận chuyện này. Hắn muốn giữ bí mật cho đến khi nào Thy Dung học xong đại học, khi hai người lấy nhau và
cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc. Lúc đó, hắn nói cũng chưa
muộn.
_Được rồi, Hoàng Tuấn Kiệt, tôi sẽ nghi nhớ những gì mà cậu nói với tôi
vào buổi tối hôm nay. Tiện thể đây, tôi cũng muốn xin phép cậu cho tôi
đưa Thy Dung đi du lịch vài ngày. Hiện giờ sức khỏe của cô ấy đang suy
yếu, tinh thần bấn loạn, không được tốt. Tôi muốn đưa cô ấy đi thay đổi
không khí và môi trường sống. Cậu có đồng ý không ?
Câu trả lời của Hoàng Tuấn Kiệt là một tiếng quát to vang lên như sấm.
_Không ! Tôi tuyệt đối không đồng ý để cậu đi một mình với con bé. Cậu
đưa Thy Dung về nhà ngay lập tức cho tôi. Nếu không tôi sẽ lái xe thẳng
đến nhà cậu, để đón con bé về.
_ Hoàng Tuấn Kiệt, cậu có thể biết điều một chút được không ? Tôi đưa cô ấy đi du lịch vì muốn tốt cho sức khỏe và tinh thần của cô ấy. Tôi đã
hứa với cậu sẽ không làm gì quá phận với cô ấy, tại sao cậu vẫn không
thể tin tưởng tôi ?
Đứng bên cạnh, Thư Phàm loáng thoáng nghe được hai người đang gây hấn
nhau vì điều gì. Thấy Hoàng Tuấn Kiệt sắp sửa nổi nóng, Thư Phàm liền
lấy lại chiếc điện thoại di động của mình.
_Anh Tuấn Kiệt, để em nói chuyện với anh Phi Dương.
_ Thư Phàm – Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn chưa nguôi giận – Em không cần phải nói gì với cậu ta nữa cả. Để anh lái xe thẳng đến nhà cậu ta đón con bé Thy Dung về.
Thư Phàm lừ mắt, cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt.
_ Hoàng Tuấn Kiệt, nếu anh còn tiếp tục to tiếng nữa, em sẽ giận anh thật đó.
Nhìn sắc mặt không được tốt của vợ, Hoàng Tuấn Kiệt giống như một quả
bóng xì hơi, ỉu xìu đứng một chỗ, mắt ai oán nhìn Thư Phàm.
Không để ý đến Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm áp điện thoại vào tai.
_Anh Phi Dương ! Anh nói đi, là em, Thư Phàm đây.
Nghe được giọng nói thanh thoát và trong trẻo của Thư Phàm, Trác Phi Dương rất vui.
_ Thư Phàm, lúc nãy anh đã nói chuyện với chồng em về việc anh muốn xin
phép vợ chồng em cho anh được đưa Thy Dung đi du lịch mấy ngày.
Thư Phàm cũng hơi hoảng loạn khi nghe Trác Phi Dương hỏi xin việc này.
_ Phi Dương, tại sao đột nhiên anh lại muốn đưa con bé Thy Dung đi đâu đó chơi ?
_Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện. Anh muốn đưa Thy Dung đi đâu đó một
thời gian để cho cô ấy lấy lại tinh thần và sức khỏe. Thế nào, em có
đồng ý không ? Nếu em và Hoàng Tuấn Kiệt không chấp nhận việc này, anh
cũng không ép.
Thư Phàm nghe được tiếng thở dài mệt mỏi và giọng nói buồn rầu của Trác
Phi Dương trong điện thoại. Thư Phàm hiểu tình cảm sâu đậm mà con gái
dành cho Trác Phi Dương, cũng đã khẳng định được Trác Phi Dương thật
lòng yêu con gái mình. Đã quyết tâm không ngăn cản hai người đến với
nhau nữa, Thư Phàm gật đầu đáp.
_Em đồng ý. Anh hãy đưa con bé Thy Dung đi đâu đó du lịch đi. Em hy vọng anh thực hiện được những gì mà anh đã hứa với em.
Một nụ cười ấm áp và nhẹ nhõm nở trên môi Trác Phi Dương.
_Cảm ơn em, Thư Phàm.
Thư Phàm cười nhẹ, đáy mắt long lanh lệ.
_Anh đừng cảm ơn. Em phải cảm ơn anh mới đúng. Con bé Thy Dung nhờ cả vào anh.
_Anh hiểu, anh sẽ không phụ sự mong đợi của em và Hoàng Tuấn Kiệt.
Nói thêm vài câu, Trác Phi Dương cúp máy.
Thư Phàm đứng lặng một chỗ, trong đầu miên man nghĩ ngợi. Thư Phàm đang nhớ lại những gì mà Trác Phi Dương vừa mới nói với mình.
Hoàng Tuấn Kiệt nóng nảy hỏi Thư Phàm.
_ Thư Phàm, em đã đồng ý để cho Trác Phi Dương đưa Thy Dung đi du lịch rồi sao ?
Thư Phàm nhẹ giọng đáp.
_Vâng, em đã đồng ý rồi. Em đã để cho anh ấy đưa Thy Dung đi. Anh ấy nói đúng con bé Thy Dung đang trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần, sức
khỏe yếu kém. Nó cần được thay đổi môi trường sống, và hít thở bầu không khí trong lành, không có áp lực.
Nếu Thư Phàm đã nói như thế, Hoàng Tuấn Kiệt thấy mình không còn lý do gì để phản đối nữa cả.
Thư Phàm đút điện thoại vào túi áo ngủ, mỉm cười dịu dàng.
_ Hoàng Tuấn Kiệt, anh đừng lo lắng. Trác Phi Dương là một con người
chân thành trong tình cảm. Nếu anh ấy đã nói yêu Thy Dung, muốn cùng Thy Dung tạo dựng một tương lai hạnh phúc, tràn đầy tiếng cười và niềm vui. Anh ấy nhất định sẽ làm được. Chúng ta hãy giao Thy Dung cho anh ấy đi.
_Em có biết mình đang nói gì không ? – Hoàng Tuấn Kiệt vừa bực mình vừa
buồn cười – Em là mẹ mà có thể nói một cách vô trách nhiệm như thế à ?
Con bé Thy Dung mới có hơn 18 tuổi thôi. Vả lại, nó và Trác Phi Dương đã lấy nhau đâu mà em lại nói giao Thy Dung cho hắn ?
Thư Phàm ôm lấy cánh tay chồng, cười tươi tắn.
_Thì có sao đâu ? Sớm hay muộn anh Phi Dương và Thy Dung cũng sẽ lấy
nhau thôi. Em sở dĩ đồng ý để Phi Dương và Thy Dung đến với nhau vì em
chắc chắn anh ấy có thể mang lại một tương lai tươi sáng cho con bé. Nếu không, em đã cố gắng hết sức để ngăn cản rồi.
Hoàng Tuấn Kiệt thở dài.
_Anh thấy chúng ta là những ông bố, bà mẹ kì lạ nhất trên đời. Trong khi những ông bố bà mẹ khác cố gắng chọn cho con gái của họ một chàng trai
tuấn tú, không cách xa về tuổi tác, gia đình giàu có để gả. Chúng ta lại đồng ý để cho con gái quen biết với một người đàn ông lớn tuổi gần gấp
ba nó, hơn nữa anh ta lại có họ hàng xa với gia đình chúng ta.
Thư Phàm dựa đầu vào vai chồng, lí lắc hỏi.
_Anh Tuấn Kiệt, giả sử anh rơi vào trường hợp giống như anh Phi Dương, anh sẽ làm gì ? Anh sẽ từ bỏ, hay là muốn tiếp tục ?
Câu hỏi của Thư Phàm khiến Hoàng Tuấn Kiệt khựng lại, suy nghĩ hỗn loạn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này. Từ bỏ hay là tiếp tục ? Hắn
không biết, hắn chỉ biết nếu người con gái ấy là Thư Phàm, hắn sẽ không
bao giờ từ bỏ.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nhìn vào mắt nhau, ngôn ngữ được chuyển tải
qua ánh mắt, nhịp tim cùng đập, suy nghĩ tương thông. Dù Hoàng Tuấn Kiệt không nói gì, nhưng Thư Phàm đã biết được câu trả lời.
Trên môi Thư Phàm nở một nụ cười ấm áp và hạnh phúc, ánh mắt dạt dào
tình yêu. Hoàng Tuấn Kiệt ngơ ngẩn nở một nụ cười, mặt hơi ửng đỏ, tay
siết nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thư Phàm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT