Trác Phi Dương lái xe đi với một trạng thái bấn loạn. Tinh thần căng thẳng. Nỗi đau cứa sâu vào tim. Lần này, Thy Dung đã rào kín lại bức tường ngăn cách giữa cả hai. Trác Phi Dương không còn dám tin tưởng vào tình yêu của Thy Dung. Cũng thôi không còn dám hy vọng vào bất cứ điều gì nữa. Mọi thứ đến đây là chấm rứt.

Hắn đau khổ, đau khổ rất nhiều. Đau khổ nhiều đến nỗi hắn muốn tìm đến rượu để quên đi tất cả. Nhưng vẫn còn một chút lý trí tỉnh táo, ngăn cản không cho phép hắn sống buông thả. Hắn không muốn chìm ngập trong men say, không muốn tự hủy hoại chính bản thân mình. Tự nhấm nháp nỗi trong đau trong tình yêu cũng chính là phương thuốc giúp cho hắn tiếp tục sống.

Hai cuộc tình đi qua đời hắn, đều lại một lỗ thủng sâu hoắm trong trái tim. Kí ức sẽ không thể mờ phai. Theo vòng quay của thời gian, càng khắc sâu hơn vào trong trí nhớ. Hắn phải học cách làm quen với cuộc sống cô độc một mình. Hắn đã sống hơn 18 năm như thế. Hắn tin rằng hắn sẽ làm được.

Hắn muốn hận, muốn căm ghét Thy Dung. Nhưng hắn không làm được. Hắn thấy mình không có tư cách để làm điều ấy. Thy Dung có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình. Có quyền tìm tình yêu mới cho mình. Hắn không có quyền bắt ép Thy Dung ở bên cạnh hắn, lấy lắn. Làm như thế, hắn là người có tội. Hắn đã quen là kẻ hy sinh trong tình yêu. Quen là kẻ rút lui trong im lặng, không tranh giành, cũng không dùng thủ đoạn để có được tình yêu. Phải chăng vì hắn sống quá quân tử, nên hắn luôn gặp thất bại trong tình yêu ?

Hắn thừa nhận hắn vô dụng, hắn hèn nhát. Nhưng thà rằng làm như thế, hàng ngày hắn còn được trông thấy nụ cười của người mình yêu. Còn hơn, bắt ép cô ấy ở bên cạnh mình, suốt ngày phải trông thấy cô ấy khóc lóc, héo mòn theo từng ngày. Hắn không đành lòng để điều này xảy ra, cũng không có dũng khí để trở thành một kẻ máu lạnh, tuyệt tình.

Chuông điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương thẫn thờ. Vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt trước đầu xe. Bấm nút xanh trên màn hình. Đeo headphone vào tai. Hắn mệt mỏi lên tiếng:

_Nói đi.

Ông quản gia nghe thấy giọng nói hơi khàn của Trác Phi Dương. Ông kinh ngạc không hiểu lý do vì sao giọng nói của Trác Phi Dương lại không có một chút hào hứng. Chẳng phải sáng hôm nay cậu chủ đưa cô Thy Dung đến Trụ sở của thành phố để đăng kí kết hôn ?

Mặc dù có nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng biết tính hắn không thích nói nhiều. Ông quản gia nói ngắn gọn:

_Cậu chủ. Sáng nay, cậu chủ vừa rời khỏi nhà. Có một bưu kiện được gửi cho cậu chủ.

Trác Phi Dương cau mày.

_Có một bưu kiện được gửi cho cháu ? Chú có biết người gửi cho cháu là ai không ?

_Chú không biết. Người giao bưu kiện chỉ bảo chú thay mặt cậu chủ kí tên. Còn đâu, anh ta không nói gì cả.

_Thôi được rồi. Lúc nữa cháu về, cháu sẽ xem.

Nói xong, Trác Phi Dương cúp máy. Lúc nãy, khi lái xe rời Trụ sở của thành phố. Hắn định lái xe đi đâu đó để giải khuây, muốn xua tan đi bức bối trong người. Nhưng sau khi nhận cuộc gọi của ông quản gia. Vì muốn biết, ai là người đã gửi gói bưu kiện cho mình và gói bưu kiện đó chứa cái gì. Trác Phi Dương quyết định lái xe trở về nhà trước.

Đi xe mất gần 10 phút, Trác Phi Dương về đến nhà. Ông quản gia đích thân ra mở cổng sắt cho hắn. Trác Phi Dương lái xe thẳng vào gara.

Ông quản gia đi theo Trác Phi Dương. Không thấy Thy Dung về cùng. Ông hơi ngạc nhiên, định mở miệng hỏi. Nhưng khi thấy sắc mặt không được vui và lạnh lùng của Trác Phi Dương. Ông lại nhịn xuống mong muốn của mình.

_Gói bưu kiện đó ở đâu ?

_Chú đã đặt nó trong phòng riêng của cháu.

Trác Phi Dương đi nhanh lên lầu. Hắn đi như trốn chạy. Hắn hiểu ánh mắt của ông quản gia khi nhìn hắn là gì. Hiểu ông có nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn. Nhưng vào lúc này, hắn không muốn nói gì cả. Không muốn ai nhắc đến Thy Dung trước mặt hắn. Mỗi lần nhắc đến Thy Dung, lại khiến nỗi đau âm ỉ trong lòng hắn bùng cháy cao hơn.

Mở cửa phòng riêng. Bước hẳn vào trong. Trác Phi Dương đóng mạnh cánh cửa lại. Chậm chạp tiến lại gần giường. Tay cởi áo vét. Vắt lên thành ghế.

Hắn là một con người sạch sẽ. Sống có nguyên tắc. Dù có gặp phải chuyện gì, hắn cũng bình tĩnh đón nhận tất cả. Dường như thói quen này đã ăn sâu vào trong máu. Có muốn thay đổi cũng không thể thay đổi được. Hắn là một kẻ trong nóng ngoài lạnh. Một kẻ tưởng có trái tim bằng đá, có một cái đầu lạnh. Thật ra, càng tiếp xúc lâu với hắn, mới hiểu được rằng, hắn cũng yếu đuối, biết đau đớn và buồn khổ giống như ai.

Trác Phi Dương nhìn thấy gói bưu kiện màu trắng đặt trên mặt bàn gỗ, kê cạnh đầu giường.

Ngồi xuống giường. Luồn tay vào tóc. Cào mái tóc mất trật tự. Thở hắt ra một hơi. Trác Phi Dương cầm lấy gói bưu kiện.

Gói bưu kiện khá nặng. Cứng và dày. Được đựng trong một phong bì thư lớn. Trác Phi Dương lật hai mặt của gói bưu kiện. Không thấy đề tên người gửi, chỉ thấy đề tên người nhận là hắn và ghi số nhà riêng.

Lông mày Trác Phi Dương càng lúc càng nhíu chặt. Hắn ghét nhất việc phải nhận những gói bưu kiện giấu tên theo kiểu nặc danh. Mà những gói bưu kiện kiểu này thường không mang lại điều gì tốt đẹp.

Trác Phi Dương định ném gói bưu kiện vào thùng rác. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại. Hắn thấy tốt nhất nên mở gói bưu kiện ra. Sự thật có đôi khi làm cho con người ta đau đón. Nhưng thử hỏi có mấy ai có thể trốn thoát khỏi nó. Sớm hay muộn cũng phải đối diện với nó. Có muốn chạy trốn, cũng không thể chạy thoát.

Trác Phi Dương cứng rắn, dùng hai ngón tay xé bỏ lớp bao bì bên ngoài. Bên trong phong bì là một xấp ảnh khá giày.

Trác Phi Dương để phong bì màu trắng bị xé rách một phần nhỏ trên bề mặt xuống nệm. Cầm mười bức ảnh trong tay phải.

Bức hình đầu tiên chụp cảnh Thy Dung và Bách Khải Văn hôn nhau trong xe ô tô. Tư thế của hai người quá mức thân mật và khêu gợi. Một người khi trông thấy cảnh này cũng phải mặt đỏ tai hồng, trái tim đập như trống trận.

Trác Phi Dương bóp nhàu nát bức ảnh trong tay lúc nào không hay. Mắt hắn vằn lên những tia nhìn giận dữ. Hắn đã cố tìm cách tạm quên đi đau khổ, cố không nhớ đến Thy Dung. Nhưng có người vẫn muốn hắn phải nhớ, không được phép quên. Muốn đục khoét thêm vào nỗi đau trong lòng hắn.

Bức ảnh thứ hai chụp cảnh Thy Dung và Bách Khải Văn hôn nhau trên giường. Trong ảnh Bách Khải Văn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Còn chiếc váy của Thy Dung đã bị tụt xuống ngang ngực. Cả hai đắm đuối hôn nhau, hôn đến quên trời quên đất.

Trác Phi Dương hóa đá. Mắt hắn tối xầm. Những giọt máu màu đỏ tươi đang rỉ xuống từ vết thương trong trái tim hắn.

Hắn vẫn biết Thy Dung có quan hệ vượt trên mức bình thường với Bách Khải Văn. Nhưng ngàn vạn lần, hắn không dám tưởng tượng Thy Dung và Bách Khải Văn lại có quan hệ thân thiết hơn cả vợ chồng thế này. Những bức ảnh này không phải là ảnh ghép. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Trác Phi Dương đã nhận ra. Dưới con mắt tinh tế và sắc bén của hắn, không thể dùng vài mánh khóe và thủ thuật chỉnh sửa ảnh để lừa dối.

Bức ảnh thứ ba, thứ tư và thứ năm đều chụp những cảnh thân mật giữa Bách Khải Văn và Thy Dung.

Một chút hy vọng dành cho tình yêu với Thy Dung đã hoàn toàn tắt ngấm. Trác Phi Dương đã mất hết niềm tin vào tình yêu của Thy Dung. Đã ngừng hy vọng.

Bức ảnh thứ sáu, không chụp cảnh thân mật của Bách Khải Văn và Thy Dung mà chụp cảnh cả gia đình Thy Dung quây quầy bên nhau.

Khi xem đến bức ảnh này. Trác Phi Dương đã quên cả thở. Ngồi chết cứng một chỗ. Mắt đăm đăm nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi Thư Phàm. Nhìn ánh mắt dịu dàng, tràn đầy tình yêu của Hoàng Tuấn Kiệt dành cho vợ. Nhìn hai đứa trẻ sinh đôi giống hệt nhau đang tạo dáng trước ống kính.

Trác Phi Dương vội vã xem hết bốn tấm hình còn lại. Tấm hình nào cũng chụp cảnh cả gia đình Thy Dung.

Mọi nghi ngờ và thắc mắc của Trác Phi Dương đều đã được làm sáng tỏ. Trước đây hắn vẫn luôn tự hỏi, trên đời này thực sự có người giống cả về ngoại hình và tính cách như vậy sao ? Hắn cho rằng mình may mắn khi gặp được một cô gái như Thy Dung. Nhưng đến hôm nay, hắn mới biết hóa ra ngay từ ban đầu hắn đã lờ mờ nhận ra được sự thật không đơn giản như thế. Chỉ vì hắn không dám đối diện với sự thật, luôn tự lừa dối chính mình. Để rồi, hôm nay hắn mới bẽ bàng nhận ra hắn đã yêu con gái của Thư Phàm.

Trác Phi Dương cay đắng nở một nụ cười. Nụ cười so với khóc còn dễ coi hơn.

Hắn đã sai lầm rồi. Tại sao hắn có thể yêu con gái của Thư Phàm ? Tại sao hắn có thể phạm phải một lỗi lầm to lớn như thế ? Bây giờ, hắn biết phải làm gì để sửa chữa lại sai lầm của mình đây ?

Không ! Hắn không thể ! Hắn đã yêu Thy Dung mất rồi. Yêu sâu đậm. Yêu nhiều đến nỗi, mất đi cô ấy khiến hắn đánh mất đi lạc thú vào cuộc đời, cũng không còn niềm tin vào tình yêu.

Hắn đã đánh mất hết tất cả rồi. Tương lai chỉ còn lại một màu xám xịt. Hắn không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Hắn là một kẻ có tội. Tội lỗi nối tiếp tội lỗi. Trước kia, yêu Thư Phàm là hắn sai. Bây giờ hắn yêu con gái của Thư Phàm lại càng sai hơn nữa.

Trác Phi Dương vò đầu bứt tóc, hận không thể đâm một nhát dao vào chính trái tim mình. Kết thúc luôn mạng sống khổ đau của hắn.

Trác Phi Dương nhào đến bàn điện thoại. Hắn muốn gọi điện cho Thư Phàm. Muốn Thư Phàm nói cho hắn biết có đúng Thy Dung là con gái của Thư Phàm không ?

Trác Phi Dương run rẩy buông rơi chiếc điện thoại di động xuống nền gạch men.

“Mình làm gì còn tư cách để gọi điện cho cô ấy nữa. Những bức ảnh này không phải là giả. Mình phải nhìn nhận thẳng vào sự thật. Thy Dung đúng là con gái của Thư Phàm.”

_Trời ạ ! – Tuyệt vọng kêu lên một tiếng. Trác Phi Dương ôm lấy đầu, ngồi phịch xuống mép giường.

Giấc mơ và hy vọng đều tan biến thành mây khói. Bóng tối đang bủa vây lấy Trác Phi Dương.

o-0-o

Cùng vào thời điểm đó, gia đình nhà họ Hoàng cũng nhận được một bưu kiện màu trắng. Tưởng bưu kiện lần này cũng là do tên bắt cóc gửi đến. Người thân trong nhà họ Hoàng lại tập trung trong phòng khách. Ngồi quây quầy bên nhau trên ghế sô pha.

Bưu kiện cùng màu và kích cỡ với bưu kiện gửi cho Trác Phi Dương. Trên phong bì chỉ ghi tên người nhận và điện chỉ nhà riêng, không có tên của người gửi.

Hoàng Tuấn Kiệt cầm gói bưu kiện trên mặt bàn kính. Run run xé bỏ lớp giấy bao bên ngoài. Lôi gần mười bức ảnh ra khỏi phong bì.

Mọi người có mặt trong phòng nín thở. Mắt tập trung vào sáu bức ảnh trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.

Điều khiến Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc là lần này đối tượng trong bức ảnh không phải là Hoài Thương, mà là Thy Dung. Điều khiến hắn còn ngạc nhiên và sợ hãi hơn nữa là đối tượng chụp chung với Thy Dung là Trác Phi Dương.

Thư Phàm gần như vồ lấy sáu bức ảnh trên tay Hoàng Tuấn Kiệt. Càng xem, sắc mặt Thư Phàm càng nhợt nhạt. Đôi mắt mờ lệ.

Thư Phàm cắn chặt môi. Không dám tin vào mắt mình. Tại sao đứa con gái ngoãn ngoãn, ngây thơ trong sáng có thể mù quáng gây ra lỗi lầm lớn như thế này ? Thư Phàm không ngăn cản Thy Dung yêu đương. Nhưng không nên là Trác Phi Dương. Trong số hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu chàng trai tuấn tú, tài năng, có đức độ, là đối tượng cho Thy Dung chọn. Tại sao Thy Dung không chọn, lại đi chọn Trác Phi Dương ?

Không ! Đây không phải là sự thật !

Thư Phàm choáng váng, lảo đảo muốn ngã quỵ. Hết biến cố này đến biến cố kia dồn dập kéo đến. Thư Phàm không còn chịu đựng hơn được nữa.

Mọi người trong phòng đều lặng người. Ngơ ngác nhìn nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đông cứng trên ghế. Hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Trác Phi Dương. Vẫn luôn mong Trác Phi Dương tìm được tình yêu của cuộc đời mình. Nhưng hắn không bao giờ nghĩ đến trường hợp con gái hắn và Trác Phi Dương có quan hệ yêu đương.

Thư Phàm khóc ngất trong vòng tay Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt im lặng không nói gì. Vào lúc này, hắn không biết phải nói gì cả. Cú sốc tinh thần quá lớn đã triệt tiêu hết tất cả mọi ngôn từ của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt dỗ dành Thư Phàm. Khuyên Thư Phàm lên lầu, về phòng riêng nghỉ ngơi. Không thể làm được gì hơn thế. Thư Phàm nghe lời của Hoàng Tuấn Kiệt.

Về đến phòng riêng. Thư Phàm lặng lẽ khóc.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống mép giường. Ôm lấy vợ vào lòng. Hắn dịu dàng bảo:

_ Thư Phàm. Em đừng khóc. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết. Anh tin rằng Thy Dung biết nó đang làm gì.

Thư Phàm đau khổ trả lời Hoàng Tuấn Kiệt:

_Anh nói đi. Em biết phải làm gì bây giờ ? Em không ngăn cấm Thy Dung không được phép yêu đương, vẫn mong Trác Phi Dương tìm được hạnh phúc. Nhưng em không thể chấp nhận Thy Dung yêu Trác Phi Dương. Không xét về độ chênh lệch tuổi tác, Trác Phi Dương là một con người từng trải, thâm trầm. Còn Thy Dung lại quá trẻ con. Hơn nữa, gia đình chúng ta và gia đình nhà họ Trác có quan hệ họ hàng. Người đời rồi sẽ nhìn nhận và đánh giá chuyện này như thế nào ? Con bé có vượt qua được mặc cảm và tự ti của mình không ?

Hoàng Tuấn Kiệt chua xót hỏi:

_Em muốn ngăn cản không cho phép Thy Dung yêu Trác Phi Dương ?

Thư Phàm nhắm mắt. Lệ lăn dài trên má. Hình ảnh u buồn của Trác Phi Dương lại hiện lên trong tâm trí. Thư Phàm biết mình nợ Trác Phi Dương nhiều lắm. Chẳng những nợ ân tình của hắn, còn nợ công ơn cứu mạng của hắn. Hạnh phúc ngày hôm nay mà Thư Phàm có được cũng là do Trác Phi Dương ban cho. Nếu không có hắn, Thư Phàm đã chết từ lâu rồi. Nếu có thể làm một điều gì đó để bù đắp cho hắn, Thư Phàm cũng nguyện làm bằng được. Càng nghĩ Thư Phàm thấy mình thật ích kỉ, thấy mình chỉ quan tâm đến hạnh phúc của riêng mình, mà quên mất rằng hắn cũng là con người, hắn cũng muốn có được tình yêu và hạnh phúc giống như mình.

Hoàng Tuấn Kiệt có thể hiểu thấu được suy nghĩ rối rắm của Thư Phàm hiện giờ.

_Chúng ta không thể nóng vội được. Anh nghĩ đầu tiên chúng ta phải hỏi rõ ràng con bé Thy Dung đã. Nếu nó thật lòng yêu Trác Phi Dương. Chúng ta dù có muốn ngăn cản cũng không không ngăn cản được. Em cũng đã biết tính cách ương bướng và cố chấp của nó rồi. Nó có tính cách không khác gì em. Một khi nó đã quyết tâm làm điều gì, nó sẽ làm bằng được.

Thư Phàm dựa dầu vào vai chồng. Nghẹn ngào nói:

_Tuấn Kiệt. Anh không phản đối chuyện tình cảm của Thy Dung và Trác Phi Dương thật sao ? Em tưởng anh không chấp nhận để Trác Phi Dương có bất cứ liên quan gì đến gia đình chúng ta ?

_Anh vẫn muốn làm như thế. Nhưng vì hạnh phúc của con gái. Anh bắt buộc phải thay đổi. Chỉ cần Thy Dung và Hoài Thương được hạnh phúc. Anh cần gì phải quan tâm đến ánh mắt của người đời.

Thư Phàm cảm động. Vòng tay ôm chặt lấy Hoàng Tuấn Kiệt.

Mọi chuyện không phải dễ dàng, cũng không dễ để giải quyết. Thư Phàm tin, chỉ cần người thân trong gia đình trên dưới một lòng, mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua đi.

Thy Dung tỉnh lại trên giường trong một bệnh viện lớn của thành phố. Bách Khải Văn ngồi bên cạnh mép giường. Khuôn mặt đăm chiêu. Ánh mắt buồn bã. Ép buộc Thy Dung ở bên cạnh mình thế này. Hắn cũng không vui sướng một chút nào. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm như thế, hắn sẽ thật sự mất đi Thy Dung. Hắn không thể sống quân tử giống được như Trác Phi Dương.

Thy Dung mông lung mở mắt. Miệng khẽ rên lên một tiếng.

Bắt gặp hình ảnh Bách Khải Văn đang ngồi bên cạnh mình. Thy Dung chớp mắt. Chống tay xuống nệm, muốn nhỏm ngồi dậy.

Bách Khải Văn vui mừng khi thấy Thy Dung đã tỉnh lại:

_Em thấy trong người thế nào ? Có cần anh gọi bác sĩ đến khám lại cho em không ?

Thy Dung mệt mỏi lắc đầu:

_ Không cần. Em đỡ hơn rồi.

Bách Khải Văn đỡ Thy Dung ngồi dậy. Thy Dung lảng tránh ánh mắt nhìn đăm đăm của Bách Khải Văn.

_ Thy Dung. Em đừng trốn tránh anh. Anh biết em không muốn chấp nhận chuyện này. Nhưng em có thể cho anh cơ hội sửa sai được không ?

_Anh Văn. Em không trách anh, cũng không có tư cách để hận anh. Có lẽ anh nói đúng, một khi đã yêu, ai cũng có ích kỉ của riêng mình, cũng muốn được ở bên cạnh người mình yêu.

Thy Dung nhắm mắt lại. Hai dòng lệ lặng lẽ lăn dài trên má. Mở mắt ra. Thy Dung buồn khổ nói tiếp:

_Nhưng em cầu xin anh. Anh có thể dừng lại ở đây được không ? Em…em không thể đến với anh được. Nguyên nhân vì sao, thì anh cũng đã biết cả rồi. Người mà em yêu là Trác Phi Dương.

_ Thy Dung. Em đừng nói nữa – Bách Khải Văn tức giận, cắt ngang lời nói của Thy Dung – Em cầu xin anh không đeo đuổi em nữa. Nhưng em có thể từ bỏ Trác Phi Dương được không ?

Thy Dung im lặng không đáp. Hai tay siết chặt vào nhau.

_Đấy ! Em thấy không ? Em không hề muốn từ bỏ Trác Phi Dương. Nhưng em lại muốn anh từ bỏ em. Nếu anh chỉ đơn giản thích em, anh sẽ coi em là bạn tốt của anh. Đáng buồn là, anh đã yêu em mất rồi. Từ trước đến nay, anh chưa từng yêu một cô gái nào nhiều như em cả. Yêu em nhiều như thế, anh làm sao có thể dễ dàng từ bỏ em.

Thy Dung cắn chặt môi. Thật lâu cũng không biết phải nói gì.

Thy Dung thừa nhận Bách Khải Văn nói đúng. Cũng biết mình thật ích kỉ. Chỉ biết đến cảm nhận của mình chính, mà không quan tâm đến suy nghĩ của Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn nắm lấy tay Thy Dung. Khẽ siết nhẹ. Hắn ôn tồn bảo:

_Anh sẽ cho em thời gian để chấp nhận anh. Anh không bắt em phải chấp nhận anh ngay. Đổi lại, em không được phép xua đuổi anh nữa. Em phải cho anh cơ hội theo đuổi em. Anh muốn cạnh tranh công bằng với Trác Phi Dương. Trác Phi Dương yêu em. Anh cũng yêu em. Em không thể bên trọng bên khinh. Dù sao anh cũng là người đến với em trước.

Thy Dung mấp máy môi định nói: “Thật ra, em đã thầm thương trộm nhớ Trác Phi Dương từ bé” Nhưng lại nghĩ, nếu nói ra điều này chỉ khiến Bách Khải Văn quyết tâm theo đuổi mình, lại thôi.

Bách Khải Văn và Thy Dung rơi vào im lặng. Bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng.

Bách Khải Văn xua tan đi khoảng thời gian trầm lặng của cả hai, bằng cách hỏi:

_ Thy Dung. Em có muốn ăn gì không, để anh đi mua ?

Thy Dung lắc đầu, đáp:

_ Không. Em không muốn ăn gì cả. Em muốn về nhà.

Thy Dung chống tay xuống nệm. Lần mò xuống mép giường.

Bách Khải Văn rời khỏi ghế, tiến lại gần Thy Dung. Giúp Thy Dung bước hẳn xuống nền gạch.

Thy Dung rùng mình vì sàn nhà lạnh giá. Bàn tay Bách Khải Văn rất ấm áp. Nhưng Thy Dung đã không còn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn. Từ lúc hắn dùng thủ đoạn để ngăn cản không cho phép mình kết hôn với Trác Phi Dương. Tình cảm còn sót lại dành cho hắn đã bị thay thế bằng cảm giác mệt mỏi và buồn chán.

_ Thy Dung. Anh nghĩ em nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian. Ở đây, bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc cho em. Về nhà vào lúc này, không tốt cho sức khỏe suy yếu của em.

_Cảm ơn anh. Em biết em không khỏe, nhưng anh yên tâm, mẹ em là một bác sĩ giỏi, mẹ em sẽ biết cách chăm sóc em.

Bách Khải Văn không thể phủ nhận được điều này. Thư Phàm là một bác sĩ tài năng, thường xuyên được tạp chí y học trong nước ca ngợi. Ngay cả tạp chí y học trên thế giới cũng đăng bài viết của Thư Phàm về cách phòng chống và chữa bệnh loãng xương.

Thy Dung đã cương quyết như thế. Không còn cách nào khác. Bách Khải Văn đành phải nhượng bộ.

_Được rồi. Anh sẽ đưa em về nhà.

Thy Dung định từ chối. Không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn. Vì hiểu tính cách cố chấp và bá đạo của hắn, càng ngăn cản, hắn lại càng muốn làm bằng được. Thy Dung im lặng, coi như là đồng ý.

Bách Khải Văn nắm nhẹ lấy cánh tay trái của Thy Dung. Dìu Thy Dung ra cửa phòng bệnh.

Đi bên cạnh Bách Khải Văn. Thy Dung thở dài. Thy Dung hiểu Bách Khải Văn thật lòng yêu mình, cũng rất cảm động về tình cảm của hắn dành cho mình. Bất cứ một cô gái nào cũng sẽ rất vui sướng khi được một chàng trai tuấn tú, đẹp trai và tài giỏi như Bách Khải Văn yêu. Nhưng nếu rơi vào trường hợp như Thy Dung, tình yêu của Bách Khải Văn dành cho mình chỉ là một bi kịch, một thảm họa mà thôi. Hắn càng cố chấp, càng dùng thủ đoạn để bắt ép Thy Dung phải ở bên cạnh hắn, chỉ đem lại đau khổ và bất hạnh cho cả ba. Tình yêu không phải là để tranh giành, cũng không phải mang ra để trao đổi mua bán. Nếu có thể mua được tình yêu, thì tình yêu trên đời này không còn có ý nghĩa gì nữa. Con người ta cũng không cần phải sống chết vì yêu.

Bách Khải Văn đưa Thy Dung về. Trên đường đi, không ai bảo ai câu nào.

Thy Dung ngồi dựa lưng ra sau ghế. Tâm trạng nặng nề. Thần kinh căng thẳng.

Tâm trạng của Bách Khải Văn cũng không khá hơn gì Thy Dung. Hắn bồn chồn lo lắng. Thà rằng Thy Dung trách mắng hắn, hắn còn thấy nhẹ nhõm và vui sướng hơn thái độ im lặng của Thy Dung bây giờ.

Về đến gần cổng của nhà họ Hoàng. Bách Khải Văn đậu xe sát vào vìa hè.

Thy Dung giật mình mở mắt. Thụ động cởi dây an toàn. Yếu ớt nói:

_Cảm ơn anh.

Thy Dung nắm lấy núm cửa. Chuẩn bị bước xuống.

Bách Khải Văn gọi với theo:

_ Thy Dung.

Tay cầm núm cửa khựng lại. Thy Dung nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Bách Khải Văn:

_Anh có chuyện gì muốn nói với em sao ?

_ Thy Dung. Em đang trách anh, đang giận anh, nên muốn tránh mặt anh đúng không ?

Thy Dung cười buồn:

_ Bách Khải Văn. Em đã nói rồi. Em không trách anh, cũng không có tư cách hận anh. Nếu có trách, có hận, em nên tự trách và nên tự hận chính bản thân mình. Tất cả đều là do tự chuốc lấy.

_ Thy Dung – Bách Khải Văn bất lực kêu lên – Em đừng nói thế. Em nói như vậy, có khác gì em đang hận, đang căm ghét anh. Mà anh thì lại không muốn em hận và căm ghét anh. Anh không muốn em thay thế tình cảm tốt đẹp em dành cho anh bằng lòng chán ghét và căm hận.

Môi Thy Dung khẽ nhếch lên. Thy Dung không muốn nói, cũng không muốn giải thích với Bách Khải Văn. Mọi chuyện đã xảy ra rồi. Có hối hận cũng không còn kịp nữa. Oán trách số phận cũng có ích gì.

_Anh Văn. Em mệt rồi. Em muốn vào trong nhà nghỉ ngơi. Hẹn gặp anh khi khác.

Thy Dung biết dù mình có muốn trốn tránh hắn cũng không được. Vì thế, mới có hứa hẹn sẽ gặp lại hắn, hy vọng trong thời gian ngắn ngủi, hắn sẽ để cho mình yên.

Nghe được lời hứa hẹn của Thy Dung. Tâm tình của Bách Khải Văn tốt lên. Hắn khẽ gật đầu, nói:

_Ừ. Em đi vào trong nhà đi. Nhớ nghỉ ngơi cho khỏe.

_Vâng. Em cám ơn đã đưa em về - Thy Dung khách sáo nói câu cảm ơn Bách Khải Văn. Nhẹ đẩy cánh cửa. Chân bước xuống.

Bách Khải Văn lặng lẽ nhìn theo. Hắn muốn ôm Thy Dung vào, đặt một nụ hôn vào má, dịu dàng nói lời tạm biệt và hẹn gặp lại. Nhưng hắn không dám làm thế. Lỗi lầm mà hắn gây ra đối với Thy Dung. Thy Dung vẫn chưa tha thứ cho hắn. Hắn không ngu ngốc đến nỗi lại phạm thêm một lỗi lầm nào nữa. Hắn cần phải lấy lại được lòng tin của Thy Dung.

Thy Dung tiến đến cánh cổng sắt. Vươn tay bấm chuông cổng.

Một lát sau, Dì Lý hấp tấp đi ra cổng. Thấy người bấm chuông cổng là Thy Dung. Bà vui mừng kêu lên:

_ Thy Dung. Cháu đã về rồi ?

Thy Dung gượng nở một nụ cười:

_Vâng. Cháu đã về rồi đây. Dì mở cửa cho cháu đi.


Dì Lý nhanh chóng mở cửa cho Thy Dung.

Thy Dung bước đi thẳng. Thy Dung không có dũng khí quay lại nhìn Bách Khải Văn. Sợ chỉ cần quay lại nhìn hắn, Thy Dung sẽ không thể ngăn được dòng nước mắt đang trực trào. Mọi chuyện cần phải kết thúc ở đây, Thy Dung tự nhắc nhở bản thân mình.

Thy Dung cùng Dì Lý đi vào trong nhà.

Mọi người trong phòng khách chào đón Thy Dung bằng một thái độ lạ lẫm. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào Thy Dung, như thể Thy Dung là một vị khách mới tới, hay một con thú vừa mới bị bắt nhốt đem về công viên thành phố cho người dân chiêm ngưỡng.

Thy Dung bị họ nhìn đến gai cả người. Thy Dung ngượng ngập hỏi:

_Bộ mặt con dính gì sao ?

Thư Phàm chua xót nhìn khuôn mặt xanh xao của con gái. Mặc dù muốn chất vấn Thy Dung ngay lập tức khi vừa thấy mặt, nhưng vì e ngại sức khỏe không tốt của con gái, đành nín nhịn xuống.

Hoàng Tử Kì nóng tính hơn Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt. Vì thế, hắn bộp chộp hỏi:

_ Thy Dung. Cháu nói thật đi. Cháu và Trác Phi Dương có quan hệ như thế nào ?

Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt cảnh cáo Hoàng Tử Kì, ngụ ý bảo hắn chớ có dại mà lên tiếng hỏi tiếp.

Đang định bước lên lầu nghỉ ngơi. Thy Dung đứng khựng lại khi nghe thấy câu hỏi của Hoàng Tử Kì.

Linh cảm người thân trong nhà đã biết chuyện gì đó. Thy Dung cứng ngắc xoay người, cẩn thận đánh giá sắc mặt từng người. Thấy họ đều nhìn mình như dò hỏi. Thy Dung biết họ đã thật sự biết được chuyện gì đó rồi.

Thư Phàm thở dài. Bây giờ dù có không muốn hỏi gì, cũng không được nữa rồi.

_ Thy Dung. Con biết gì không. Mười giờ sáng nay, bố mẹ đã nhận được một bưu kiện, trong đó là sáu bức ảnh chụp cảnh thân mật giữa con và Trác Phi Dương. Bố mẹ muốn con nói thật cho bố mẹ biết. Con và Trác Phi Dương có quan hệ gì ? Có đúng là con yêu anh ấy không ?

Thy Dung chết lặng. Mãi một lúc lâu mới hiểu mẹ mình đang hỏi gì.

Hoàng Tuấn Kiệt bước lại gần con gái. Thương hại nói:

_ Trông con xanh xao và mệt mỏi quá. Thôi con hãy về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện này nói sau cũng được.

Thy Dung cảm động nhìn bố. Đôi mắt đỏ hoe. Đáy mắt long lệ.

Thy Dung đã giấu giếm chuyện này lâu rồi. Hôm nay sự thật ấy đã bị lộ ra. Dù không muốn, Thy Dung cũng phải dũng cảm một lần đối diện với nó.

Thy Dung run rẩy, chậm rãi trả lời câu hỏi của Thư Phàm;

_Con và Trác Phi Dương là quan hệ tình nhân. Con thật lòng yêu Trác Phi Dương. Con biết bố mẹ, ông nội, chú Tử Kì, chú Vũ Gia Minh, Dì Tú Linh sẽ không chấp nhận được chuyện này. Nhưng con xin mọi người hãy hiểu cho con. Tình yêu không có tội. Tội lỗi là con đã chọn người không nên yêu để yêu.

Câu trả lời của Thy Dung khiến tất cả mọi người trong phòng lặng người. Họ chăm chú nhìn Thy Dung.

Thân hình Thy Dung lay động. Sắc mặt trắng xanh. Đôi môi cắn chặt đến trắng bệch. Tuy trông yếu đuối và xanh xao. Nhưng ánh mặt lại rất quật cường và kiên quyết. Họ hiểu ý nghĩa của ánh mắt Thy Dung là. Hiểu Thy Dung biết mình đang làm gì. Hiểu dù không nhận được sự chấp thuận của người thân trong gia đình, Thy Dung cũng không hối hận với lựa chọn của mình.

Thư Phàm nhìn vào mắt con gái. Nước mắt trên má lăng lẽ rơi. Tình yêu mà Thy Dung dành cho Trác Phi Dương nhiều và sâu đậm hơn Thư Phàm đã tưởng. Thy Dung yêu sâu đậm Trác Phi Dương như thế. Nếu ngăn cản, chẳng khác gì cướp mất niềm vui sống của con gái. Nếu không ngăn cản, lại vô tình khiến Thy Dung mù quáng, đã làm sai rồi lại sai thêm. Thy Dung xứng đáng có được một chàng trai còn trẻ, độ tuổi không cách quá xa, có tài năng và đức độ, đâu nhất thiết là Trác Phi Dương. Mỗi người đều có tính ích kỉ của riêng mình, không ai muốn con cái của mình phải khổ cả.

Sau nhiều phút im lặng. Lúc này, Thư Phàm mới lên tiếng:

_ Thy Dung. Con nên suy nghĩ kĩ lại đi. Mẹ không ngăn cấm, con không được yêu. Nhưng tại sao con lại chọn Trác Phi Dương ? Con không nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác, tính cách khác biệt, mối quan hệ giữa hai gia đình, và ánh mắt nhìn của người đời sao ?

Thy Dung siết chặt nắm tay. Cười cay đắng:

_Con hiểu chứ mẹ. Trước khi quyết định thổ lộ tình cảm của mình với Trác Phi Dương. Con đã suy nghĩ kĩ hết cả rồi. Nếu con để ý đến những điều đó, con đã không đến với Trác Phi Dương. Nếu thật lòng yêu nhau đâu để ý đến rào cản tuổi tác, xuất thân và ánh mắt của người đời. Con biết mọi chuyện không phải dễ dàng, không phải cứ nói yêu là có thể yêu được, không phải thật lòng yêu nhau là có thể đến được với nhau. Nhưng con không muốn hối hận, không muốn sống trong tiếc nuối suốt đời. Con muốn một lần đối diện với tình cảm thật trong lòng mình, muốn một lần sống thật là chính mình. Con không muốn chạy trốn mãi.

Thư Phàm bị những lời nói của Thy Dung khiến cho nghẹn đắng. Thật lâu…thật lâu cũng không biết phải nói gì. Thy Dung nói không hề sai. Thy Dung trưởng thành thành hơn so với nhận định của Thư Phàm. Hóa ra trước khi đến với Trác Phi Dương, Thy Dung cũng đã đắn đo suy nghĩ rất lâu. Thư Phàm luôn cho rằng tuổi trẻ ai cũng hiếu thắng, nhưng không phải ai cũng như vậy.

_ Trác Phi Dương có biết con là con gái của bố mẹ không ?

Đây là điều quan trọng nhất mà Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đều muốn biết. Nếu Trác Phi Dương biết Thy Dung là ai, nhưng vẫn cứ yêu, chứng tỏ hắn cũng không để ý đến xuất thân của Thy Dung. Còn nếu hắn không biết, chứng tỏ Thy Dung đã giấu giếm, không dám nói thật thân thế của mình cho hắn biết.

Tất cả mọi người đều lắng chờ nghe câu trả lời của Thy Dung.

Thy Dung vừa khóc vừa cười:

_ Không. Trác Phi Dương không biết con là ai. Con vẫn không dám nói thật cho Bác ấy biết. Là con đã lừa dối bác ấy. Nhưng mà bố mẹ yên tâm, chuyện tình cảm giữa con và Trác Phi Dương đã kết thúc rồi. Đó chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.

Mọi người trong phòng bàng hoàng. Không dám tin vào tai mình. Vừa lúc nãy, Thy Dung nói mình yêu sâu đậm Trác Phi Dương, nghe như có vẻ không thể sống thiếu hắn. Thế mà bây giờ, lại nói đã chia tay rồi. Vậy đâu là sự thật, đâu là giả dối.

Đọc được ánh mắt nghi ngờ của mọi người. Thy Dung cười khổ:

_Mọi người tin con cũng được, không tin con cũng chẳng sao. Con và Trác Phi Dương thật sự đã chia tay nhau rồi. Mà nói thật, con và Bác ấy chưa từng tỏ tình với nhau, sao lại nói là yêu được. Tất cả là do con quá đa tâm thôi.

Thy Dung bịt chặt miệng. Nước mắt tuôn ra như mưa. Mặc dù cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn khóc trước mặt mọi người, nhưng sự kia quá đau lòng. Thy Dung quay người, bỏ chạy thật nhanh lên lầu.

Mọi người trong phòng giật mình, ngơ ngác nhìn nhau. Diễn biến quá bất ngờ, họ vẫn không chuẩn bị tâm lý kịp.

Thư Phàm nhỏm đứng dậy, bảo mọi người có mặt trong phòng.

_Để tôi lên nói chuyện riêng với con bé.

Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu, đáp lời vợ:

_Ừ. Em đi đi.

Thư Phàm cảm kích nhìn chồng. Chân đi nhanh lên lầu hai.

Thy Dung chạy về phòng. Đóng mạnh cánh cửa. Nằm vật xuống giường. Khóc nức nở. Lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị thất tình. Thy Dung thấy trái tim mình đau đớn như bị ai đó cào xé.

Thư Phàm đứng trước cửa phòng của con gái. Gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.

_Cộc…cộc…Thy Dung…mẹ có thể vào được không ?

Thy Dung quẹt lệ trên má, buồn rầu lên tiếng:

_Mẹ đi đi. Con muốn ở một mình.

_ Thy Dung. Có chuyện gì con có thể nói với mẹ. Mẹ sẽ ủng hộ con. Đừng tự làm khổ chính mình.

Thy Dung vùi mặt xuống chăn.

_Mẹ đi đi. Con không muốn nói chuyện vào lúc này.

Thy Dung thở dài. Buông thõng cánh tay. Đồng cảm bảo con gái:

_Thôi được rồi. Mẹ sẽ không làm phiền con nữa. Con nghỉ ngơi đi. Lúc nào con muốn nói chuyện, con có thể tìm mẹ. Mẹ sẵn sàng lắng nghe con nói, cho con lời khuyên.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần. Thy Dung nằm ngửa. Dang rộng cánh tay ra hai bên. Mắt nhìn lên trần nhà. Thy Dung tự hiểu mình đã làm sai rồi. Làm sai rất nhiều chuyện. Đã đến lúc mình phải đối diện với tất cả, phải tự tay kết thúc nó.

Thy Dung mạnh mẽ quẹt lệ trên má. Bật ngồi dậy. Nhanh chân tiến đến chiếc bàn kính kê gần cửa sổ.

Kéo ghế ngồi xuống. Bật nguồn máy tính xách tay. Thy Dung muốn điều tra lại từ đầu. Nhất định mình đã bỏ sót một chi tiết quan trọng nào đó, Thy Dung tự nhủ, mình không được phép yếu đuối nữa.

Buổi tối, Hoàng Tuấn Kiệt hẹn gặp Trác Phi Dương trong một công viên, nằm gần trung tâm của thành phố. Sở dĩ, Hoàng Tuấn Kiệt hẹn gặp Trác Phi Dương ở đây vì công viên vào giờ này khá yên tĩnh, sẽ không có ai làm phiền họ. Thứ hai, đàn ông hẹn gặp nhau ngoài nói chuyện bằng miệng, đôi khi vì quá tức giận sẽ sử dụng đến tay chân.

Đúng tám giờ tối, Trác Phi Dương lái xe đến nơi.

Hoàng Tuấn Kiệt đến trước Trác Phi Dương độ khoảng 10 phút.

Cả hai đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt nhau, như hai kẻ đối địch, thuộc hai chiến tuyến, theo kiểu có anh thì nhất định sẽ không có tôi.

Khi đã chiến đấu trong thầm lặng bằng cách nhìn vào mắt nhau đủ. Hoàng Tuấn Kiệt lên tiếng trước.

_ Trác Phi Dương. Chắc cậu cũng hiểu lý do vì sao tôi gọi cậu ra đây ?

Trác Phi Dương lạnh lùng bảo Hoàng Tuấn Kiệt:

_Có gì thì cứ nói thẳng ra đi. Đừng úp úp mở mở mãi.

Hắn thừa hiểu lý do vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại hẹn gặp hắn ra đây. Nếu hắn không đoán nhầm, người gửi bưu kiện cho hắn, cũng gửi bưu kiện cho nhà họ Hoàng. Kẻ đó không chỉ nhằm vào hắn, mà còn nhằm vào cả nhà họ Hoàng. Mục đích của hắn ta là nhằm phá hoại hạnh phúc, gây xích và hiểu lầm giữa hai gia đình.

Trác Phi Dương biết mình là người có lỗi với nhà họ Hoàng trước, nên hắn không muốn gây sự cãi nhau với Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn đến đây để xin lỗi.

_Cậu có biết Thy Dung là con gái của tôi không ?

Hoàng Tuấn Kiệt bình tĩnh hỏi Trác Phi Dương. Hắn tin Trác Phi Dương không phải là một người xấu. Bằng chứng là hơn 18 năm qua, Trác Phi Dương không hề đến làm phiền gia đình, cũng không gây bất cứ trở ngại gì đến cuộc sống của nhà họ Hoàng. Nếu biết được Thy Dung là con gái của hắn và Thư Phàm, có lẽ hắn sẽ không phát triển mối quan hệ vượt lên trên mức bình thường.

_Cậu muốn tôi nói thật hay là nói dối ? – Trác Phi Dương không khỏi cười khổ. Hắn không muốn ai nhắc lại chuyện này, không muốn ai khơi gợi lại nỗi đau trong lòng hắn. Nhưng hắn không thể trốn tránh được sự thật. Dù hắn có tiếp tục quan hệ yêu đương với Thy Dung không, hắn cũng phải đối mặt với bố mẹ của Thy Dung, mà họ lại không phải ai khác, chính là Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm.

_Cậu không cần phải hỏi lại tôi. Tôi đương nhiên muốn cậu nói thật. Muốn nghe một lời giải thích của cậu.

_Nếu thế thì, cậu nghe cho rõ đây. Ban đầu, khi mới gặp Thy Dung, tôi lầm tưởng Thy Dung là một thằng con trai. Mãi sau này, tôi mới biết cô ấy là con gái trong một dịp tình cờ. Khi nhận ra tôi có tình cảm với cô ấy, tôi cũng đã từng thắc mắc muốn biết thân phận thật của cô ấy. Nhưng vì sợ hãi, tôi đã trốn tránh không dám nghĩ đến, cũng không dám hỏi cô ấy. Cho đến sáng nay, khi nhận được một bưu kiện màu trắng, tôi mới biết được sự thật.

Nghe Trác Phi Dương nói một hồi, Hoàng Tuấn Kiệt nhận ra trong chuyện này có điều gì đó không được bình thường. Tại sao cả Trác Phi Dương cũng nhận được một bưu kiện màu trắng ?

Để xác minh lại sự thật, Hoàng Tuấn Kiệt hỏi lại Trác Phi Dương:

_Cậu nói là cậu cũng nhận được một bưu kiện màu trắng ?

Trác Phi Dương chú ý đến chữ “cũng” của Hoàng Tuấn Kiệt:

_Cậu nói như thế có nghĩa cậu cũng nhận được một bưu kiện màu trắng ?

Cả hai kinh ngạc nhìn nhau, cùng ồ lên một tiếng.

_Lạ nhỉ ? Là kẻ nào đã gửi cho chúng ta ?

Hoàng Tuấn Kiệt đăm chiêu suy nghĩ. Hắn không cho đây là một trò đùa.

_Tôi tưởng chỉ có một mình tôi mới nhận được một bưu kiện màu trắng. Không ngờ ngay cả cậu cũng nhận được. Cậu có nghi ngờ ai không ?

_Tạm thời tôi không nghĩ ra ai cả. Đây không phải lần đầu tiên gia đình tôi nhận được những thứ như thế.

Hoàng Tuấn Kiệt buồn rầu đáp. Gia đình hắn hiện nay đang rối loạn. Mọi người trong nhà hoang mang lo sợ. Con gái Hoài Thương vẫn chưa cứu được. Công ty đang trên bờ vực phá sản. Bây giờ lại thêm mối quan hệ phức tạp và rắc rối của Thy Dung và Trác Phi Dương. Nhiều lúc, Hoàng Tuấn Kiệt muốn điên hết cả đầu.

Hoàng Tuấn Kiệt quắc mắt. Cao giọng chất vấn Trác Phi Dương:

_ Trác Phi Dương. Cậu nói thật đi. Cậu đã biết Thy Dung là con gái của tôi rồi, cậu có còn muốn tiếp tục quan hệ với nó nữa không ?

Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt nắm đấm. Chỉ cần Trác Phi Dương nói có, hắn sẽ không ngần ngại đấm thẳng vào mặt Trác Phi Dương. Hắn mặc kệ Trác Phi Dương là thật lòng yêu Thy Dung, hay chỉ là do ý thích nhất thời. Hắn cũng không muốn con gái yêu một người lớn tuổi gần gấp ba nó.

Trác Phi Dương bối rối cào tay vào tóc. Đôi mắt lạc lõng và cô đơn. Hắn buồn khổ nói:

_Cậu không cần phải lo lắng vấn đề này. Nếu Thy Dung yêu tôi thật lòng, muốn cùng tôi tạo dựng một mối quan hệ nghiêm túc, thì có phải đánh nhau với cậu, chịu sự đả kích của xã hội, sự phản đối của gia đình hai bên, tôi cũng chấp nhận. Nhưng đáng tiếc, tôi và cô ấy không hợp nhau. Cô ấy còn trẻ, còn một tương lại rực rỡ đang chờ đợi ở phía trước. Tôi đã già rồi, tôi không xứng với cô ấy.

Trác Phi Dương không dám nói nguyên nhân cả hai không thể đến được với nhau là gì. Tình cảm mà hắn dành cho Thy Dung vẫn đầy, vẫn nguyên vẹn, thậm chí càng ngày càng tăng lên. Nhưng hình ảnh ôm ôm ấp ấp, hôn nhau của Thy Dung và Bách Khải Văn đã giết chết niềm tin của hắn vào tình yêu. Những bức ảnh kia vẫn còn ám ảnh hắn, vẫn còn bám chặt không chịu buông tha cho tâm tư hỗn loạn của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt không ngờ Trác Phi Dương lại biết điều như thế. Trước khi đến đây, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, để giáo huấn Trác Phi Dương thật nặng. Hắn còn tính đến chuyện sẽ đánh nhau với Trác Phi Dương một trận.

_Cậu nói thật chứ, hay là cậu chỉ nói như thế để cho tôi an lòng thôi ?

_Tôi không lừa dối cậu.

Thật ra, Trác Phi Dương rất muốn lừa dối Hoàng Tuấn Kiệt, muốn tất cả những điều này không phải là sự thật. Nhưng có ích gì, khi mà phép màu không hề xảy ra. Hiện thực cuộc sống luôn luôn tàn khốc như thế.

_Tiếp theo đây cậu định làm như thế nào, nói lời chia tay với Thy Dung sao ?

Chỉ cần nghĩ Thy Dung sẽ đau khổ, sẽ khóc lóc thật nhiều. Hoàng Tuấn Kiệt lại đau thắt lòng. Hắn không muốn con gái phải buồn khổ, khóc lóc vì bất cứ một ai.

_Tôi sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Mọi chuyện đã kết thúc trước khi tôi biết được thân thế thật sự của cô ấy. Cậu và Thư Phàm có thể yên tâm được rồi.

_Cậu nói là cậu và Thy Dung đã chia tay nhau trước khi bưu kiện kia được gửi đến ?

Hoàng Tuấn Kiệt ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Trác Phi Dương. Tại sao mọi chuyện lại vượt ra khỏi phỏng đoán của hắn thế này ?

_Đúng thế. Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy đã kết thúc trước khi tôi nhận được bưu kiện màu trắng kia.

Trác Phi Dương mâu thuẫn không biết mình sẽ làm gì nếu như việc đăng kí kết hôn vào buổi sáng diễn ra thuận lợi ? Hắn sẽ ly hôn ngay lập tức với Thy Dung, hay là hắn sẽ quỳ xuống cầu xin Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm gả con gái cho hắn ? Có thật là hắn mong mọi chuyện kết thúc ở đây không ?

Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ đến sắc mặt kém vui của con gái trong thời gian gần đây. Nghĩ đến dáng vẻ ngồi thẫn thờ như một kẻ mất hồn vào sáng sớm ngày hôm qua. Phải chăng vì do phải chia tay với Trác Phi Dương, nên Thy Dung mới trở nên như thế ?

Đột nhiên, Hoàng Tuấn Kiệt và Trác Phi Dương không có gì để nói với nhau nữa. Ai cũng có nỗi khổ riêng. Trước kia, họ tranh nhau cùng một cô gái. Sau 18 năm, họ lại hẹn gặp mặt nhau vì một cô gái nhỏ đứng giữa họ. Mối quan hệ dây dưa của họ vẫn mãi không thể cắt đứt được.

Cuộc gặp giữa Trác Phi Dương và Hoàng Tuấn Kiệt kết thúc trong thầm lặng. Họ không có đánh nhau, cũng không có cãi nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt hiểu được nỗi đau trong lòng Trác Phi Dương. Hiểu hắn phải đau đớn như thế nào khi phát hiện ra Thy Dung là con gái của mình và Thư Phàm. Hai lần yêu đều không được, sẽ để lại một vết thương sâu hoắm trong trái tim hắn. Vết thương này sẽ không bao giờ liền được sẹo. Nó sẽ theo hắn suốt cuộc đời.

Trác Phi Dương hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng Tuấn Kiệt. Bậc làm cha làm mẹ nào cũng mong muốn cho con cái được sống sung sướng và hạnh phúc. Không có bậc cha mẹ thương con nào lại muốn con gái mình phải sống khổ sở cả. Chính vì hiểu được điều ấy, Trác Phi Dương không trách, cũng không oán hận Hoàng Tuấn Kiệt hay Thư Phàm. Ngược lại, hắn thấy ghen tị với may mắn của họ. Họ có một gia đình hạnh phúc, người thân thương yêu và đùm bọc lẫn nhau. Còn hắn vẫn mãi cô độc chỉ có một mình.

Trác Phi Dương vừa lái xe đi khỏi. Chuông điện thoại của Hoàng Tuấn Kiệt reo vang.

Hoàng Tuấn Kiệt thò tay vào trong túi quần. Tưởng Thư Phàm hay người thân trong nhà gọi điện cho hắn. Hắn đã giấu Thư Phàm hẹn gặp Trác Phi Dương đến đây. Vì sợ Thư Phàm sẽ đòi đi theo, nên hắn không dám nói gì cả.

Nhìn màn hình điện thoại. Thấy đây là một số máy lạ. Hoàng Tuấn Kiệt phân vân, nửa muốn nhận cuộc gọi nửa lại không muốn.

Người gọi điện cho hắn rất kiên trì. Người đó chờ hắn nhận cuộc gọi. Mặc dù hắn không hề bấm nút xanh trên màn hình mất một lúc.

Cuối cùng, tò mò và hiếu kì đã thắng. Hoàng Tuấn Kiệt bắt máy.

_A lô. Xin hỏi ai đấy ?

_Anh là Hoàng Tuấn Kiệt ?

Người đang gọi điện cho Hoàng Tuấn Kiệt là một người đàn ông.

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày. Cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh.

_Đúng. Mà anh là ai ?

_Tôi là ai không quan trọng. Anh có muốn gặp con gái Hoài Thương không ?

Hoàng Tuấn Kiệt choáng váng. Không dám tin vào tai mình. Nghe người đàn ông lạ mặt nhắc đến tên con gái. Cả người Hoàng Tuấn Kiệt đều căng thẳng. Hắn run giọng hỏi lại:

_Anh muốn nói tôi có thể gặp con gái tôi ?

_Đúng thế. Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ đưa anh đến gặp con gái anh.

Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù vui mừng phát điên. Nhưng cũng hiểu, mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

_Điều kiện là gì ? Anh nói thẳng ra đi.

_Anh rất thẳng thắn. Tôi thích những người giống như anh. Tôi không yêu cầu anh làm gì nhiều. Chỉ yêu cầu anh không được nói chuyện này cho bất cứ ai biết. Anh làm theo yêu cầu và chỉ dẫn của tôi là được.

_Tôi chấp nhận.

Vẫn biết rằng chấp nhận đề nghị của người đàn ông bí ẩn kia. Chính bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm, có khi dẫn đến mất tính mạng. Nhưng vì muốn gặp được Hoài Thương, hắn bất chấp tất cả.

_Tốt. Bây giờ anh nghe cho rõ đây. Đầu tiên anh trèo lên xe, lái xe về vùng ngoại ô. Bao giờ đến cột mốc đề tên Long Châu, anh rẽ phải, đi tiếp 200 mét nữa, thì dừng lại. Khi nào đến nơi, tôi sẽ chỉ dẫn tiếp cho anh.

Nói xong, người đàn ông lạ mặt cúp máy.

Hoàng Tuấn Kiệt không chần chừ, vội vã mở cửa xe ô tô. Ngay lập tức lái đi. Hắn không thể bỏ quan cơ hội tìm gặp Hoài Thương, dù là nhỏ nhất.

Hoàng Tuấn Kiệt phóng xe như bay trên đường. Cách xa một đoạn, một chiếc xe mô tô phân khối lớn bám theo sát gót. Trần Hoàng Anh đã đi theo Hoàng Tuấn Kiệt từ lâu. Hắn đã nghe trọn cuộc nói chuyện giữa Trác Phi Dương và Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn không có hứng thú với chuyện riêng tư trong gia đình nhà họ Hoàng. Hắn chỉ quan tâm đến sự an toàn của Hoài Thương. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hoàng Tuấn Kiệt, biết Hoàng Tuấn Kiệt đang đi đến chỗ Hoài Thương, Trần Hoàng Anh lập tức phóng xe máy đuổi theo.

o-0-o

Thy Dung ngồi trước màn hình máy vi tính. Tay liên tiếp gõ trên bàn phím. Thy Dung quyết tìm ra sự thật. Không muốn sống trong thấp thỏm nghi ngờ nữa. Dù sự thật có tàn khốc như thế nào, Thy Dung chọn cách đối diện với tất cả.

Mất mấy tiếng đồng hồ, quên cả ăn quên cả nghỉ ngơi. Thy Dung đã có được kết quả mà mình mong muốn. Kết quả không khác mấy so với ngày hôm qua. Số tiền mà gia đình gửi vào tài khoản ngân hàng bên Thụy Sĩ thật sự mang tên Trác Phi Dương.

Thy Dung căng mắt đọc một dòng chữ phía dưới. Tên là của Trác Phi Dương. Nhưng ngày sinh tháng đẻ không phải là ngày sinh tháng đẻ của hắn. Ngay cả quê quán cũng khác. Buổi tối hôm qua, Thy Dung chỉ đọc đến tên Trác Phi Dương, đã chết lặng trong đau khổ, hoàn toàn không chú ý đến những thông tin quan trọng phía dưới. Buổi tối hôm nay, Thy Dung mới có dũng khí lật lại hồ sơ của vụ án.

Phát hiện này khiến Thy Dung vừa mừng vừa sợ. Đồng thời cũng giải thích vì sao khi gặp lại vào sáng nay. Trác Phi Dương không có hắt hủi đuổi Thy Dung đi, mà lại đối xử ân cần tử tế. Mình đã hiểu lầm hắn mất rồi, Thy Dung tự trách.

Thy Dung rê chuột xuống dưới, tiếp tục đọc trang tài liệu. Trên màn hình hiện đầy đủ thông tin liên quan đến kẻ trùng tên với Trác Phi Dương kia. Số tiền trong tài khoản ngân hàng đã được chuyển bằng mạng sang một ngân hàng trong nước cách thời điểm Hoàng Tuấn Kiệt chuyển tiền vào đó trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ. Thy Dung nhận thấy người chủ sở hữu số tài khoản này là một người rất rành máy vi tính. Bằng chứng là hắn đã chuyển số tiền có được qua mấy ngân hàng trước khi thực sự chuyển vào một ngân hàng lớn trong nước. Số tiền lãi trong tài khoản vì thế cũng tăng lên đáng kể.

“Kẻ này không hề dễ chơi.” Thy Dung nghĩ thầm.

Phát hiện Trác Phi Dương không phải là kẻ ác đứng sau tất cả những biến cố xảy ra trong gia đình. Đã khiến tâm trạng của Thy Dung phấn chấn lên. Quyết tâm tìm bằng được kẻ ác kia càng lúc càng cao. Thy Dung làm thế không chỉ vì muốn cứu em gái, còn muốn trả lại trong sạch cho ông nội, trả lại những gì mà gia đình mình đã mất.

Thy Dung nhếch mép cười lạnh:

_Tên độc ác và xấu xa kia. Muốn chơi với tôi sao ? Đã thế, tôi sẽ hô biến tất cả số tiền mà anh có được. Để xem, cuối cùng ai sợ ai.

Thy Dung gõ mạnh xuống bàn phím máy tính. Gõ một đoạn code thật ra. Bằng thủ thuật của riêng mình. Thy Dung đã khóa tài khoản của kẻ bí ẩn kia. Khiến cho hắn ta không thể chuyển tài khoản đi đâu được nữa. Nếu hắn không thể gỡ được rào chắn do Thy Dung tạo ra. Hắn bắt buộc phải liên hệ trực tiếp với ngân hàng, và lúc đó….hắn sẽ lọt vào cái bẫy do Thy Dung giăng ra.

Thy Dung nghiến chặt răng, rất muốn dùng tay bóp chết hắn.

Chỉ có ngày sinh tháng đẻ không đủ để chứng minh Trác Phi Dương có liên quan hay không. Thy Dung liền bí mật xâm nhập vào hệ thống máy tính của công ty Trác Phi Dương.

Thy Dung tìm tất cả các mối quan hệ làm ăn, các giao dịch của Trác Phi Dương với các công ty nước ngoài. Chú ý đặc biệt đến tài khoản ngân hàng của hắn. Tối hôm qua, Thy Dung đã sơ sót bỏ qua điều quan trọng này.

Mặc dù rất mệt mỏi, người ngây ngấy sốt. Nhưng vì muốn tìm đến gốc rễ của sự thật, Thy Dung không muốn nghỉ ngơi, vẫn tiếp tục công việc còn dang dở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play