Hoàng Tuấn Kiệt đi theo chỉ dẫn của người đàn ông lạ mặt. Hắn lái thẳng xe ra vùng ngoại ô, đến cột mốc đề tên Long Châu, liền rẽ phải, đi thêm 200 mét. Hắn tắt máy xe, nôn nón chờ nghe chỉ thị tiếp theo của người đàn ông lạ mặt kia.

Điện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt đổ chuông.

Hoàng Tuấn Kiệt vội vã bấm nút xanh trên màn hình. Vì sợ người đàn ông lạ mặt kia đột ngột gọi điện cho mình, đúng vào lúc mình đang lái xe, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn cầm chặt điện thoại trong lòng bàn tay. Điện thoại ẩm ướt mồ hôi của hắn.

_Anh đã đến nơi rồi chứ ?

_Tôi đã đến nơi rồi – Hoàng Tuấn Kiệt nén kích động, trả lời.

_Tốt. Bây giờ anh xuống xe. Đi bộ thêm 10 mét, rẽ trái, tiếp tục đi sâu vào rừng cây thêm 200 mét nữa. Thấy có một con suối bắc ngang. Đấy chính là căn nhà nhốt con gái anh.

Trước khi Hoàng Tuấn Kiệt kịp hỏi thêm câu gì. Người đàn ông lạ mặt đã cúp máy.

Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt điện thoại trong tay. Hắn ngồi đông cứng trên ghế xe. Tinh thần căng thẳng tột độ. Hắn không biết người đàn ông lạ mặt kia có lừa hắn không, nhưng nghe có vẻ người kia không có lừa hắn, mà ông ta đang nói thật.

Hoàng Tuấn Kiệt vì sợ Thư Phàm sẽ lo lắng cho mình, khi thấy mình đi ra ngoài lâu không có về nhà. Hắn định gọi điện cho Thư Phàm, nhưng nghĩ đến những lời đe dọa của người đàn ông bí ẩn kia. Hắn lại thôi không dám gọi điện về cho Thư Phàm. Hắn có thể xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối không thể để vợ và hai con xảy ra bất trắc.

Hoàng Tuấn Kiệt vò đầu. Rối loạn không nghĩ ra được cách liên lạc với gia đình. Hắn không muốn lập lại sai lầm như lần trước. Còn nhớ trước đây khi Thư Phàm bị mất tích. Cũng có một cú điện thoại đột ngột gọi cho hắn. Vì hắn lao ra ngoài trước khi kịp suy xét lại vấn đề, đã khiến hắn suýt mất mạng. Nếu không được Trác Phi Tuyết cứu, có lẽ hắn đã trở thành người thiên cổ rồi.

Những kỉ niệm vui vẻ, ngọt ngào và hạnh phúc bên vợ con tua chậm lại trong trí nhớ của Hoàng Tuấn Kiệt. Nếu hắn mà chết đi, Thư Phàm sẽ ra sao. Cô ấy nhất định sẽ hận chết hắn, sẽ nguyền rủa và không tha thứ cho hắn. Cô ấy chẳng từng nói dù có xảy ra biến cố gì, hắn cũng phải sống khỏe mạnh và an toàn trở về nhà còn gì ? Vì đã hứa với Thư Phàm, hắn phải thực hiện bằng được. Hắn không muốn trở thành một kẻ thất hứa, một kẻ không đáng tin cậy.

Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ đến Thư Phàm, lại nghĩ đến con gái – Thy Dung. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt. Không phải là không có cách liên lạc được với gia đình.

Khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt nhếch lên. Hắn liền gửi cho Hoài Thương một dãy mã số ngắn. Dài độ khoảng gần năm dòng Word. Trước kia hai bố con thường xuyên chơi trò đố chữ, chính Thy Dung đã dạy cho hắn hiểu những mã số này có ý nghĩa là gì. Đây là kí hiệu riêng chỉ có hai bố con hắn mới biết.

Hoàng Tuấn Kiệt mất gần hai phút mới gửi xong đoạn mã tin nhắn vào máy di động cho Thy Dung. Tin rằng nhất định con gái biết hắn đang muốn nhắn gửi thông điệp gì.

Nhấn nút “send” trên màn hình. Hoàng Tuấn Kiệt đút điện thoại vào trong túi quần. Hít một hơi thật sâu. Lấy hết can đảm và dũng khí. Hắn kiên quyết bước xuống xe ô tô. Rảo bước trên con đường sỏi đá, không có một bóng người, chỉ có bóng đêm đen đặc.

Trần Hoàng Anh tắt máy xe. Đứng cách Hoàng Tuấn Kiệt một đoạn khá xa. Hắn không dám tiếp cận gần Hoàng Tuấn Kiệt, vì sợ lộ.

Thấy Hoàng Tuấn Kiệt bỏ xe ô tô, quốc bộ trên đường. Trần Hoàng Anh cau mày, không nghĩ ra được vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại làm như thế. Ngẫm nghĩ lại một chút. Hắn suy đoán nhất định người đàn ông bí ẩn kia muốn Hoàng Tuấn Kiệt làm thế.

Trần Hoàng Anh rơi vào mâu thuẫn. Hắn phân vân không biết có nên tiếp tục bám theo Hoàng Tuấn Kiệt không, hay là nên đứng ở đây đợi ?

Càng nghĩ Trần Hoàng Anh càng không biết mình nên làm gì. Cuối cùng hắn gạt hết bỏ mọi suy nghĩ phức tạp và rối rắm sang một bên. Hắn quyết định tiếp tục bám theo Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn tự nhắc cho mình nhớ mục đích ban đầu khi đuổi theo Hoàng Tuấn Kiệt đến tận đây là gì ? Do đó, hắn không cho phép mình bỏ dở ngang chừng. Tự khinh bản thân mình hèn nhát, sợ chết, nếu bỏ cuộc không dám theo đuổi đến cùng.

Nhờ vừa tự động viên khuyến khích mình, vừa nghiêm khắc tự răn đe bản thân. Trần Hoàng Anh mạnh mẽ tiến lên phía trước. Bỏ lại chiếc xe mô tô bên lề đường.

Hai người đàn ông một trước một sau, cùng có chung một tâm trạng và một cảm giác.

Bóng tối mỗi lúc một dày thêm. Sương xuống mỗi lúc một nhiều. Bộ quần áo mặc trên người, mái tóc ướt đẫm sương đêm. Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh bước thấp bước cao trên đường. Cả hai không để ý đến cái lạnh, không để ý đến sương đêm, chỉ một lòng muốn tiến lên về phía trước, hồi hộp và nôn nóng muốn tìm được Hoài Thương.

Đếm nhịp bước chân của mình. Biết mình đã đi được 10 mét. Lẩm bẩm trong miệng lời chỉ dẫn của người đàn ông lạ mặt nói trong điện thoại di động, Hoàng Tuấn Kiệt liền rẽ trái.

Bóng dàng mờ tối của Hoàng Tuấn Kiệt khuất sau một gốc cây khá to.

Không thấy Hoàng Tuấn Kiệt đâu. Trần Hoàng Anh giật mình. Hắn ngó nghiêng xung quanh.Chỉ vì mô đất chết tiệt kia, hắn đã vô tình để Hoàng Tuấn Kiệt biến mất khỏi tầm mắt.

Trần Hoàng Anh không dám chần chờ. Hắn rảo bước thật nhanh. Hắn xác định Hoàng Tuấn Kiệt đã rẽ vào một con đường nào đấy mà hắn không nhìn kịp.

“Hoàng Tuấn Kiệt đã rẽ phải hay rẽ trái ?” Trần Hoàng Anh đứng trên đường cái lớn. Thì thào tự hỏi chính mình.

“Lúc nãy, mình nhớ Hoàng Tuấn Kiệt đi về hướng bên trái. Như thế, nhất định là chú ấy rẽ bên trái rồi.” Trần Hoàng Anh reo lên một tiếng nho nhỏ vì trí thông minh của mình. Đôi mắt hắn sáng lên.

Trần Hoàng Anh nhanh chóng làm theo phán đoán của mình. Hắn rất sợ bị Hoàng Tuấn Kiệt bỏ lại phía sau. Mục đích của hắn khi đi theo Hoàng Tuấn Kiệt là tìm được Hoài Thương. Nếu để mất dấu Hoàng Tuấn Kiệt, công sức mà hắn bỏ ra sẽ trở thành công cốc.

Trong bóng đêm. Cây rừng trông khẳng khiu, chìa ra những nhánh cây giống như những cánh tay gầy guộc, trông như những cái xác đã bị ướp khô chỉ còn trơ lại xương. Cây nọ nối tiếp cây kia, chẳng chịt không có một khe hở. Trần Hoàng Anh đi lạc giữa rừng cây, bị bóng tối nuốt chửng. Bộ quần áo màu trắng của hắn nổi bật giữa không gian đêm tối.

Thỉnh thoảng trong rừng vang lên tiếng cành cây gãy. Tiếng côn trùng kêu. Tiếng lá cây kêu xào xạc. Tiếng những con thú nhỏ chạy trên mặt đất.

Đang đi, Trần Hoàng Anh giật mình kinh hãi khi bị một bóng đen nhảy chồm ra từ một gốc cây to. Bóng đen dơ cao thanh cũi gỗ trong tay, quát hỏi:

_Cậu là ai ? Đi theo tôi từ lúc nãy đến giờ nhằm mục đích gì ?

Nghe thấy giọng nói của Hoàng Tuấn Kiệt. Trần Hoàng Anh thở phào nhẹ nhõm. Vừa bực mình vì bị dọa một cách vô cớ, vừa buồn cười khi nghĩ số của mình thật xúi quẩy. Hắn bình tĩnh đáp:

_Là cháu, Trần Hoàng Anh đây.

Hoàng Tuấn Kiệt sửng sốt. Mở to mắt nhìn Trần Hoàng Anh. Hắn không dám tin vào mắt mình. Tại sao Trần Hoàng Anh lại theo hắn vào đến tận đây ? Thằng bé muốn gì ? Chẳng lẽ nó đã biết được chuyện gì rồi sao ?

_Chú Kiệt. Chú có thể buông thanh gỗ xuống, được không ? Cháu không phải là người lạ, hơn nữa cháu không có ý định hại chú.

Hoàng Tuấn Kiệt hạ thấp thanh gỗ. Khó hiểu hỏi Trần Hoàng Anh:

_Cháu theo chú vào tận đây làm gì ?

_Mục đích của chú đến đây thế nào, thì mục đích của cháu khi đến đây cũng thế. Cháu muốn đi tìm Hoài Thương.

Hoàng Tuấn Kiệt thở dài:

_Cháu quay về nhà đi. Ở đây không an toàn.

_Cháu biết. Chính vì biết ở đây không an toàn cháu lại càng phải đi. Hoài Thương đang chờ cháu.

_Chú rất cảm ơn cháu quan tâm lo lắng cho con gái chú. Nhưng chuyện này không đùa được đâu. Chú không muốn cháu bị liên lụy.

_Chú đừng lo lắng. Cháu sẽ biết cách tự bảo vệ cho mình. Hai chú cháu mình đi thôi.

Trần Hoàng Anh xăm xăm tiến về phía trước.

Thấy ngăn cản vô dụng. Hoàng Tuấn Kiệt đành phải đi theo sau.

Hắn vẫn còn thắc mắt muốn hỏi vì sao Trần Hoàng Anh lại biết hắn ở đây mà đi theo. Nhưng nhận thấy, Trần Hoàng Anh không phải chỉ mới đi theo mình. Chắc chắn đã bám theo mình từ lâu. Hắn đoán Trần Hoàng Anh đã nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa mình và người đàn ông bí ẩn. Vì suy đoán như thế, Hoàng Tuấn Kiệt thôi không còn muốn hỏi Trần Hoàng Anh nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt khâm phục dũng khí của Trần Hoàng Anh. Cũng cảm động trước mối chân tình mà hắn dành cho con gái mình.

Hoàng Tuấn Kiệt là người sống phóng khoáng, có cách dạy con cái rất cởi mở. Hắn không ngăn cấm con cái được làm những gì mà chúng thích. Trong chuyện tình yêu, hắn cũng để cho con gái được tự do chọn lựa người mình yêu. Tuy nhiên không phải bất cứ chàng trai nào, hắn cũng đồng ý. Giả dụ như Trác Phi Dương. Dù rằng hắn không chán ghét, cũng không hận thù gì Trác Phi Dương. Nhưng Trác Phi Dương lớn gần gấp ba số tuổi của Thy Dung, mối quan hệ gia đình hai bên phức tạp và rắc rối, tính cách lại quá khác biệt. Hắn làm sao có thể yên tâm giao con gái mình cho Trác Phi Dương.

Nhưng đối với Trần Hoàng Anh thì lại khác. Tuổi của Trần Hoàng Anh và Hoài Thương không chênh lệch nhau bao nhiêu. Trần Hoàng Anh là một chàng trai yêu chân thành và tốt bụng. Con gái tìm được một chàng trai hoàn hảo thế này, hắn không còn mong muốn nào hơn.

Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi, cào tay vào tóc. Hắn hy vọng Thy Dung sớm quên đi mối tình tuyệt vọng, sớm trở về con người vui vẻ và hoạt bát trước kia, cũng sớm tìm được tình yêu và hạnh phúc của cuộc đời mình, đừng mãi chìm đắm vào bóng tối trong quá khứ.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh đang đi. Đột nhiên những bóng cây trong rừng lay động. Những hình thù kì dị nhảy xổ ra từ đằng sau những gốc cây to. Bao vây lấy cả hai vào giữa.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh đứng chạm lưng vào mắt. Căng mắt nhìn vào khoảng không đen ngòm trước mặt.

Nhưng hình thù kì dị đấy là những bóng người, toàn thân mặc đồ đen, đang trừng trừng nhìn cả hai, như muốn nhai tươi nuốt sống hai người.

Hoàng Tuấn Kiệt không khỏi cười khổ. Hắn biết chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều. Người đàn ông bí ẩn kia đã dụ hắn xa vào bẫy. Hắn ta lấy Hoài Thương ra làm mồi dẫn dụ hắn đến đây, hòng gây điều bất lợi cho hắn. Chưa hiểu được dụng ý của đối phương, Hoàng Tuấn Kiệt chưa dám kết luận vội.

Mặc dù sắp gặp nạn đến nơi, thái độ của Trần Hoàng Anh vẫn ung dung, bình thản. Hắn cười nhạt hỏi:

_Các người chặn đường đi của chúng tôi với ý đồ gì ? Muốn giết người giệt khẩu sao ?

Hào cảm dành cho Trần Hoàng Anh càng lúc càng tăng cao. Hoàng Tuấn Kiệt sảng khoái khi có được một người bạn đồng hành như Trần Hoàng Anh.

_Câm miệng – Một tên đàn ông có vóc dáng cao lớn, quát to đầy khí thế - Đã xa vào bẫy do chúng tao giăng ra, mày vẫn còn to mồm được sao ? Muốn nhận một cái chết không được tử tế không ?

Trần Hoàng Anh thu lại nụ cười. Hắn lành lạnh hỏi tiếp:

_Có mục đích gì thì nói thẳng đi ? Đừng to mồm ra oai !

_Mày....

Tên đàn ông có vóc dáng cao lớn tức giận đến phát run:


_Tao thành thật khuyên mày. Biết điều thì ngậm họng lại đi. Nếu không, một khi đã lọt vào tay tao rồi, mày sẽ được nếm trải cảm giác sống không bằng chết là gì.

Trần Hoàng Anh nhún vai, tỏ vẻ bất cần:

_Đừng đe dọa anh em. Các người cũng chỉ là một lũ đâm thuê chém mướn do người khác thuê làm tay sai mà thôi. Thế nào, có muốn làm một cuộc giao dịch với tôi không ? Kẻ kia trả cho các người bao nhiêu tiền, cứ nói ra, tôi sẽ trả cho các người gấp ba lần số tiền ấy.

Hoàng Tuấn Kiệt thích thú bật cười. Hắn vẫn cho rằng chỉ có bản thân hắn mới ngông nghênh không sợ chết. Hóa ra, Trần Hoàng Anh cũng có tính cách giống hệt hắn. Xem ra, hắn đã tìm được một người bạn đồng liêu rồi.

Sáu tên đàn ông kín đáo đưa mắt nhìn nhau. Đạo lý giang hồ, ai cũng hiểu. Đã là người sống trong thế giới ngầm, luật phát không là gì cả. Bọn chúng coi thường luật pháp. Luật chính là do chúng tạo ra. Chúng là người sống ngoài vòng pháp luật. Vì thế, đối với chúng mạng người không là gì cả. Nhất là đối với những kẻ đâm thuê chém mướn như chúng lại càng không coi mạng người ra gì, chỉ cần trả tiền cho chúng, chúng sẵn sàng giết bất cứ ai.

Hoàng Tuấn Kiệt biết bọn chúng đang ngầm hội ý nhau. Không bỏ lỡ cơ hội tốt, hắn nói thêm:

_Cậu bé này nói thật. Chỉ cần các người ra giá, chúng tôi sẽ trả gấp ba lần số tiền mà kẻ kia trả cho các người.

_Mày đừng hòng dụ dỗ được bọn tao. Muốn dùng cách này để kéo dài thêm thời gian, chờ viện binh đến chứ gì ?

Hoàng Tuấn Kiệt cười lạnh:

_Tôi không nói đùa. Cũng không cố ý muốn kéo dài thêm thời gian. Kẻ bí ẩn kia chắc cũng biết tôi và cậu bé đây chỉ đến có một mình, làm gì còn viện binh.

Trong binh pháp, áp dụng chiến lược “Trong thật có giả, trong giả có thật” bao giờ cũng lừa được những kẻ đa nghi.

Không nằm ngoài dự đoán. Tên thủ lĩnh rít giọng:

_Câm miệng. Chúng mày chuẩn bị xuống địa ngục đi.

Bọn chúng phất tay ra hiệu cho năm tên đồng bọn xông lên.

Hoàng Tuấn Kiệt nói nhanh với Trần Hoàng Anh:

_Tìm cơ hội chạy đi. Mọi chuyện ở đây để cho chú lo. Đừng cố đánh mà làm gì. Cháu có chạy thoát, thì mới tìm được người đến đây tiếp viện. Nếu không cả hai chúng ta phải bỏ mạng ở đây.

_Cháu hiểu.

Hai người không còn thời gian để nói chuyện với nhau nữa. Sáu tên đàn ông bao vây lấy cả hai vào giữa. Bọn chúng hình như không có ý định giết chết Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh ngay, mà muốn đánh cho hai người bị trọng thương, sau đó bắt nhốt.

Đoán được ý định của bọn chúng, Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh tìm cơ hội bỏ trốn.

Sáu tên đàn ông này đều là những kẻ đâm thuê chém mướn. Chúng đánh toàn lực, không một chút nương tay. Vũ khí mà chúng sử dụng chủ yếu là dao và côn.

Hoàng Tuấn Kiệt từng vào sinh ra tử, võ nghệ rèn luyện hơn 40 năm. Nhờ thế, hắn đã tránh thoát được nhiều cú đòn ác hiểm của bọn chúng.

Trần Hoàng Anh chật vật tránh những chiếc gậy côn lao vù vù phang vào người, tránh lưỡi dao sắc bén chỉ chực chờ mổ xẻ người hắn ra làm mấy khúc.

Trán lấm tấm mồ hôi. Hơi thở hổn hển. Trái tim đập như trống trận trong lồng ngực. Làn đầu tiên trong đời, Trần Hoàng Anh mới phải đối diện với nguy hiểm chết người như thế này.

Hoàng Tuấn Kiệt đỡ cho Trần Hoàng Anh mấy nhát chém của sáu tên đâm thuê chém mướn. Cứu thoát hắn mấy lần suýt chết. Cả hai yểm trợ cho nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt dù có võ giỏi đến đâu, cũng không đủ sức đánh nhau kéo dài với sáu tên đâm thuê chém mướn được được trang bị đầy đủ vũ khí.

Tạm trì hoãn trận chiến, Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng đứng dựa lưng vào nhau để lấy sức.

Anh Hoàng Tuấn Kiệt nói qua tiếng thở đứt quãng:

_ Trần Hoàng Anh. Chúng ta phải chia nhau ra. Cháu theo một hướng. Chú chạy theo một hướng. Có như thế mới chạy thoát được.

Trần Hoàng Anh trả lời Hoàng Tuấn Kiệt trong tiếng gió thoảng.

_Cháu hiểu.

Cả hai cùng nhau hô lên một tiếng. Dơ cao chân đá vào mặt hai tên côn đồ đứng ở phía đối diện. Sau đó, bất thình lình, hai người chạy theo hai hướng khác nhau.

Diễn biến xảy ra quá nhanh, bọn chúng phản ứng không kịp. Khi Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh chạy được một đoạn gần ba mét. Bọn chúng mới hò hét nhau, tự phân chia thành hai đội nhỏ đuổi theo hai người.

Chúng được dặn dò phục kích ở đây. Chúng tưởng chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt tiến vào trong rừng. Nhưng Hoàng Tuấn Kiệt không có đi một mình, mà đi cùng với một chàng trai trẻ. Tuy kế hoạch có thay đổi một chút xíu, vẫn không ảnh hưởng đến khí thế muốn giết người của bọn chúng.

Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh lao đi. Cả hai bị vô số cành cây và gai rừng quẹt phải. Quần áo bị cào rách nhiều chỗ. Mặt mũi và chân tay bị xây sát.

Phía sau, bọn côn đồ bám theo không rời. Chúng nhất quyết không buông tha cho hai người. Tính mạng của cả hai có thể giữ, nhưng liệu sống có khá giả không, bọn chúng không đảm bảo được điều đó. Càng chống đối, chúng càng muốn hành hạ cho cả hai sống không bằng chết.

Nhận thấy cứ chạy trốn bạt mạng như thế này không phải là cách. Hoàng Tuấn Kiệt vừa chạy vừa cẩn thận quan sát địa hình. Hắn đang cố tìm một chỗ ẩn nấp kín đáo cho mình.

Hoàng Tuấn Kiệt băng mình chạy đi. Chạy ngang qua một lùm cây rậm rạp. Không dám chần chừ, hắn liền chạy ngay đến. Cúi thấp người, bò vào trong.

Tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng gần. Những tiếng rầm rập khua trong đêm tối nghe như tiếng trống trận của ba quân trong trận chiến.

Hoàng Tuấn Kiệt vừa chui gọn vào trong chỗ nấp. Ba tên côn đồ đuổi kịp đến nơi. Chúng băng qua chỗ Hoàng Tuấn Kiệt nấp một đoạn gần hai mét. Hoàng Tuấn Kiệt chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì thoát nạn. Tên đi đầu tiên liền ra hiệu cho hai tên đồng bọn dừng lại.

Hắn gằn giọng hỏi:

_Chúng mày có thấy lạ không ?

_Là sao ? – Một trong hai tên kia khó hiểu hỏi lại tên đi đầu tiên.

_Tao không nghe thấy tiếng bước chân chạy của nó.

_Tao nghĩ là do tên đó chạy đi xa rồi.

Tên đi đầu tiên lắc đầu quả quyết:

_Tao nghĩ là nó đang trốn ở đâu đó quanh đây thôi.

_Nếu thế chúng ta chia nhau ra tìm hắn. Nhất định phải bắt sống được hắn. Kẻ thuê chúng ta muốn thế.

_Tao hiểu. Chúng ta chia nhau ra hành động đi.

Ba tên lập chưa tỏa ra xung quanh. Chúng lục tìm từng hốc cây và bụi rậm một.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đông cứng trong một hốc cây to, được che kín dưới một bụi cây cỏ dại rậm rạp. Hai tay siết chặt. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Trái tim đập dồn dập trong lồng ngực. Hắn không sợ chết, chưa bao giờ sợ. Hắn cố gắng duy trì mạng sống của mình vì những người thật lòng yêu thương hắn, không muốn họ buồn khổ và khóc nhớ thương vì mình.

Một tên côn đồ tiến đến gần bụi rậm mà Hoàng Tuấn Kiệt đang trốn. Thần kinh Hoàng Tuấn Kiệt căng thẳng. Tất cả các giác quan đều hoạt động hết công xuất, trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Nếu bọn chúng tìm được hắn...... Hoàng Tuấn Kiệt khẽ nhếch mép. Đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo. Cùng lắm thì, hắn sẽ quyết một trận sống mái với bọn chúng.

Bụi rậm lay động mạnh. Những nhánh cây cỏ dại rung rung. Ba tên côn đồ đều tập trung ánh mắt nhìn vào bụi rậm. Chúng nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị sẵn sàng bổ một nhát dao, vụt một nhát côn vào kẻ ẩn núp bên trong.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó. Khi ba tên cướp đứng bao vây xung quanh bụi rậm. Dơ cao vũ khí trong tay lên cao.....Một con nhím, mình đầy gai nhọn hoắt chậm chạp bò từ trong bụi rậm ra.

Bọn chúng căng mắt nhìn. Tức giận chửu thô tục:

_Mẹ kiếp ! Cứ tưởng là con chuột nhắt kia. Không ngờ lại là một con nhím.

Tên đi đầu tiên lấy lại bình tĩnh trước nhất:

_Thôi dẹp bỏ tức giận sang một bên đi. Nhanh chóng lo tìm thằng đó đi. Nếu để cho nó chạy thoát, chúng ta không sống yên ổn với sếp đâu.

_Biết rồi – Hai tên còn lại bất mãn, cao giọng đối đáp trả lại.

Ba tên kéo nhau đi. Chúng tiếp tục tìm những gốc cây và bụi rậm khác.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần của bọn chúng. Thân thể cứng đờ của Hoàng Tuấn Kiệt thả lỏng dần dần. Lúc nãy, hắn tưởng mình sắp bị bọn chúng tặng cho một nhát dao và một nhát côn vào người. May mà, con nhím kia đã vô tình cứu thoát hắn một mạng.

Hoàng Tuấn Kiệt không biết có phải là do hắn sống tốt, nên được ông Trời báo đáp không ?

Nghĩ đến đây, Hoàng Tuấn Kiệt không khỏi tự cười chế giễu bản thân mình. Hắn tạm thời thoát khỏi sự đuổi giết của bọn côn đồ. Còn Trần Hoàng Anh thì sao ? Thằng bé có chạy thoát không, hay là đã bị bọn chúng xử rồi ?

o-0-o

Trần Hoàng Anh không gặp may mắn được như Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn bị bọn côn đồ đuổi theo sát gót. Chúng bám theo hắn như với hình với bóng, cách hắn không quá xa. Vì thế, hắn không có cơ hội dừng lại để thở, tìm chỗ trốn cho mình. Thành ra, hắn chỉ còn biết dốc hết sức lực ra để chạy.

Trần Hoàng Anh chạy băng băng, chạy nhanh như điện xẹt. Cũng may, thường ngày hắn chăm chỉ tập luyện thể thao, rèn luyện võ nghệ. Nếu không, tối nay gặp phải hoàn cảnh một mất một còn này. Hắn sớm đã đi đời nhà ma rồi.

Trần Hoàng Anh mất phương hướng. Trong bóng đêm, hướng nào cũng giống như hướng nào. Cây rừng chi chít. Bóng tối dày đặc. Trần Hoàng Anh chỉ còn biết chạy theo bản năng của mình. Không cần biết là hắn đang chạy sâu thêm vào rừng, hay chạy ngược trở ra đường cái lớn. Vào lúc này, hắn chỉ có một mong ước duy nhất là chạy thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của ba tên đâm thuê chém mướn kia.

Càng chạy, Trần Hoàng Anh càng đi sâu thêm vào rừng. Do đó, trường hợp thứ hai không hề xảy ra. Hắn không có chạy theo hướng ra đường cái lớn.

Bọn côn đồ có vẻ cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Bọn chúng phải lấy hết sức bình sinh mới duy trì kịp được với tốc độ của Trần Hoàng Anh. Dù bọn chúng có là những kẻ sống trong máu tanh, giết người vô số. Chúng cũng chỉ là những tên hư hỏng, ăn chơi trác tác. Mỗi lần có vụ đánh nhau, hay phải giết người, chúng đều liều mạng mà đánh. Có lẽ vì thế, chúng mới sống được cho đến ngày hôm nay. Người ta nói “Vua cũng phải thua thằng cùn” , câu này cũng có đạo lý riêng của nó.

Trần Hoàng Anh nghe thấy có tiếng nước chảy. Hắn ngạc nhiên. Vừa chạy vừa chăm chú lắng nghe.

Đúng....đúng là có tiếng nước chảy. Tiếng nước chảy róc rách. Hình như đó là tiếng nước chảy của một con suối nào đó.

Phát hiện này khiến Trần Hoàng Anh đăm chiêu suy nghĩ. Hắn mặc dù không nghe được cuộc nói chuyện điện thoại sau cùng của Hoàng Tuấn Kiệt và người đàn ông lạ mặt. Nhưng hắn linh cảm chỉ cần chạy theo hướng có tiếng nước chảy. Hắn sẽ tìm được Hoài Thương. Người đàn ông lạ mặt kia không hoàn toàn lừa gạt Hoàng Tuấn Kiệt.

Tâm trạng Trần Hoàng Anh phấn chấn hẳn lên. Bước chân của hắn cũng nhanh hơn. Hắn ước mình mọc thêm được một đôi cánh để bay ngay lập tức đến chỗ của Hoài Thương.

Ba tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau. Chúng nhận thấy điều bất thường của Trần Hoàng Anh.

_Thằng bé kia biết được điều gì rồi sao ?

Tên chạy cuối cùng hỏi với theo tên chạy đằng trước.

_ Không biết. Mà mày hỏi làm chi cho mệt. Cứ bắt được nó, rồi hỏi nó sau, không phải là hơn sao ?

_Mày thừa biết gần bên cạnh dòng suối có một ngôi nhà tranh rồi còn gì ?

_Thế thì sao ? Tao chẳng quan tâm. Tao chỉ mong nhanh kết thúc vụ này, nhận nốt số tiền còn lại, sau đó vi vu một bữa.

_Mày nói cũng đúng.

Tên chạy sau cùng đắc chí nở một nụ cười.

Tên đi đầu tiên, quay lại quát hai tên còn lại:

_Chúng mày có nhanh lên không ? Nếu để nó mà chạy thoát, chúng mày hãy liệu hồn.

Hai tên còn lại câm như hến, cấp tốc đuổi theo tên chạy đầu tiên.

Trần Hoàng Anh loáng thoáng nghe được cuộc cãi cọ của ba tên côn đồ. Hắn nhếch mép nghĩ thầm: “Chúng mày hãy chờ đấy. Khi tao tìm được Hoài Thương rồi. Tao sẽ cho chúng mày biết tay.”

Tiếng nước chảy róc rách càng lúc càng gần. Âm thanh trở nên to và rõ ràng.

Trần Hoàng Anh dùng hết sức lực cuối cùng. Băng mình chạy như bay đến. Trong bóng đêm, bóng nước đen thẫm. Hàng cây mọc hai bên bờ suối thả rơi những chiếc lá vàng. Hơi nước bốc lên hòa cùng với sương đêm khiến cho Trần Hoàng Anh có cảm giác lành lạnh.

Ba tên côn đô đã đuổi kịp đến nơi. Chúng từng bước từng bước dồn Trần Hoàng Anh lùi gần đến mép suối.

Trời quá tối, Trần Hoàng Anh không thể xác định được độ sâu của dòng suối. Tuy nhiên thác nước đổ ầm ầm đã nói cho hắn biết. Nếu bị rơi xuống đây, sẽ khó mà bảo toàn được tính mạng.

Bọn côn đồ cười nham nhở:

_Thằng oắt con kia. Biết điều thì đưa tay chịu trói đi. Đừng để bọn tao phải đích thân ra tay. Nếu không, mày sẽ không nhận được một cái chết êm đẹp đâu.

Trần Hoàng Anh khinh khỉnh đáp:

_Chúng mày đừng hòng mà đe dọa được tao. Có giỏi thì xông hết cả lên đi. Tao chấp hết chúng mày.

_À...thằng này láo. Mày muốn chết chứ gì ? Đã thế thì bọn tao chúng tao chiều.

Tên đi đầu tiên, phất tay ra hiệu cho hai tên còn lại.

_Lên hết cả đi chúng mày. Chúng ta phải dạy cho nó hiểu đừng ngu dốt mà chọc giận chúng ta.

Ba tên côn đồ lập tức vây đánh Trần Hoàng Anh. Chúng quyết tâm không chừa cho Trần Hoàng Anh một con đường sống còn. Mặc dù kẻ bí ẩn trả cho bọn chúng một món tiền lớn với điều kiện chúng bắt nhốt được Hoàng Tuấn Kiệt. Nhưng trong đó đâu có ghi rõ tình trạng của Hoàng Tuấn Kiệt và Trần Hoàng Anh thế nào. Chỉ cần cả hai vẫn còn thở. Vậy là chúng đã hoàn thành được giao dịch của mình.

Ba tên côn đồ càng đánh càng ác liệt. Chúng sử dụng hết những chiêu hiểm ác đánh vào những chỗ trọng yếu trên cơ thể Trần Hoàng Anh, nhằm đẩy Trần Hoàng Anh vào chỗ chết. Bị trúng những đòn ấy, Trần Hoàng Anh không chết cũng bị trọng thương nặng, hôn mê sâu, có tỉnh lại được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí.

Những tiếng binh, bốp, búp, hự không ngừng vang lên. Trần Hoàng Anh trúng đòn liên tiếp. Bị những cây côn dài đập mạnh vào người. Trên vai, dưới bụng bị chém mấy nhát sượt qua da. Máu rỉ ra từ vết thương. Nhuộm đỏ bộ quần áo mặc trên người.

Càng đánh nhau Trần Hoàng Anh càng bị ba tên côn đồ dồn gần đến mép suối. Những tiếng cười man rợ, tiếng cười khùng khục của bọn côn đồ không ngừng vang lên. Âm thanh tạp chất và bẩn thỉu của bọn chúng đã làm ô nhiễm bầu không khí trong lành của thiên nhiên xung quanh.

Trần Hoàng Anh chán ghét. Cau mày, nhăn mặt. Không muốn những âm thanh vẩn đục kia nhuộm bẩn tâm hồn thanh tịnh của mình.

_Xoẹt !

Một vết chém vào ngang ngực Trần Hoàng Anh.

_Bụp !

Một cây côn đập mạnh vào bả vai Trần Hoàng Anh.

Trần Hoàng Anh đau đớn kêu lên một tiếng. Khom người ôm lấy ngực. Vết thương rách toạc. Buốt sót nhanh chóng ngấm sâu vào tận xương. Máu ồ ạt chảy ra.

_Bốp !

Tên còn lại trong số ba tên không bỏ lỡ cơ hội. Hắn ta đá mạnh vào bụng Trần Hoàng Anh. Hất tung hắn xuống dòng suối chảy siết.

Khu rừng trở nên yên tĩnh một khác thường. Không còn tiếng la hét, tiếng đánh nhau, tiếng cười khả ố của bọn côn đồ. Chỉ còn tiếng nước chảy róc rách. Tiếng thác nước chảy ầm ầm. Tiếng lá cây xào xạc trong gió. Tiếng côn trùng kêu. Tất cả đều tĩnh lặng. Sự sống dần dần biến mất. Bóng đêm lấp đầy.

Thy Dung thức đến gần một giờ đêm. Buổi tối, Thư Phàm có đến gõ cửa phòng mấy lần. Người thân trong nhà gọi xuống ăn cơm. Thy Dung vì muốn được yên tĩnh một mình. Muốn tập trung hết tâm trí để tìm ra bằng được sự thật. Thy Dung đã từ chối không muốn gặp bất cứ ai.

Thư Phàm hiểu tính của con gái. Cũng hiểu Thy Dung là một cô gái mạnh mẽ, sẽ không vì chuyện này mà ngã quỵ. Do đó, không làm phiền gì Thy Dung nhiều. Chỉ đứng ngoài cửa phòng nhắc nhở Thy Dung phải nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Có việc gì cần thì tìm gặp mình.

Tú Linh đứng ngoài cửa phòng Thy Dung khóc lóc mãi. Tú Linh vốn là một cô gái yếu đuối, hay khóc. Không thể mạnh mẽ, cứng rắn và kiên được như mẹ con Thư Phàm.

Thư Phàm phải khuyên bảo mãi, Tú Linh mới nín khóc và chịu trở về phòng riêng. Ngồi trong phòng, Thy Dung thở dài mệt mỏi. Tiếng khóc của Dì Tú Linh, khiến Thy Dung nẫu hết ruột gan. U sầu lại càng thêm u sầu.

Thy Dung thích người mẹ tâm lý và thấu hiểu như Thư Phàm hơn. Có đôi khi không phải cứ hỏi han mới là tốt. Sự im lặng nhiều lúc còn đáng quý và cần thiết hơn gấp bội lần.

Lần này, thông tin mà Thy Dung thu thập được là những thông tin hữu ích. Suy nghĩ đã thông suốt. Tâm trạng căng thẳng và bức bối không còn. Thy Dung có thể toàn tâm toàn ý vào điều tra ra sự thật. Người đàn ông có trùng tên với Trác Phi Dương trẻ hơn hắn rất nhiều. Độ tuổi xấp xỉ với chị em Thy Dung. Hắn chỉ mới có hơn 20 tuổi, quốc tịch Hồng Kông. Điều buồn cười là, trong khi Thy Dung nghĩ hắn là một nhân vật huyền bí, sinh sống tại nước ngoài, điều khiển mọi chuyện từ xa. Hắn lại sống ngay tại trên quê nhà.

Thy Dung đã thu hẹp được phạm vi điều tra. Thy Dung phỏng đoán. Nếu hắn có tài khoản tại ngân hàng nước ngoài, cụ thể là Thụy Sĩ, nhất định hắn phải nhờ người thân sống tại Thụy Sĩ lập cho, hoặc là hắn mang hai quốc tịnh, đi đi về về giữa cả hai nơi. Nghĩ đến đây, Thy Dung lại ngồi suy tư. Trong đầu hiện lên hàng loạt những người thân, họ hàng và bạn bè của hai gia đình. Thy Dung cố nhớ xem trong số họ có người nào từng du lịch hoặc từng sinh sống bên Thụy Sĩ không ?

Mất gần hai phút, rà soát lại tất cả mọi người quen biết Thy Dung không thấy có ai cả. Kẻ bí ẩn kia là một người khôn ngoan, hắn làm sao có thể ngu ngốc để lộ ra sơ hở của mình theo kiểu “Lạy ông tôi ở bụi này.”

Thy Dung chán nản. Vò đầu bứt tóc. Thấy bất lực với chính mình. Buổi tối hôm qua, chỉ vì nhất thời quá xúc động, Thy Dung đã bỏ qua nhiều đầu mối quan trọng. Để rồi, buổi tối hôm nay lại tự dằn vặt và trách móc chính mình.

Thy Dung cẩn thận in ra tất cả thông tin thu lượm được thành mấy bản. Cầm xấp giấy trên tay. Thy Dung đọc lại từ đầu trang cho đến cuối trang. Đọc đến đâu, Thy Dung dùng bút đỏ khoanh tròn những thông tin nghi vấn đến đấy. Thy Dung dùng phương pháp loại trừ, vẽ một vòng tròn trên khổ giấy A4. Mỗi một thông tin có được, Thy Dung lại điền vào một ô trống. Bằng cách chơi trò đoán chữ. Thy Dung ghép lại những mảnh thông tin rời rạc. Cuối cùng, Thy Dung đã có tên họ đầy đủ, ngày sinh tháng đẻ, quê quán của hắn.

“Trác Phi Dương. Sinh ngày 22 tháng 10 năm 1985. Quốc tịch Hồng Kông. Lập tài khoản chính ở ba nơi là Thụy Sỹ, Pháp và Hồng Kông. Từng chuyển khoản vào các ngân hàng thuộc các nước: Mỹ, Anh và Canada. Tham gia vào mạng BSS dành cho dân hacker cách đây gần một năm.”

Thy Dung đi qua đi lại trong phòng. Một tay buông thõng. Một tay cầm xấp giấy nháp. Vừa đi vừa lẩm bẩm đọc trong miệng.

_Tên mà hắn dùng để đăng kí tài khoản nhất định không phải là tên giả. Nếu tên đó không phải là tên giả…..

Đột nhiên, Thy Dung nghĩ ra một điều quan trọng. Vội phi thân chạy lại gần chiếc bàn kính.

Ngồi thụp xuống ghế sô pha. Thy Dung gõ liên tiếp trên bàn phím máy tính xách tay. Trên màn hình đen trắng hiện lên một dãy những danh sách tên của các khách hàng lập tài khoản vào ngày 11 tháng 11, cách đây gần một năm. Dò đến tên của Trác Phi Dương giả danh. Trên màn hình xuất hiện hơn gần 1,000 người có tên trùng với Trác Phi Dương.

Thy Dung không khỏi lắc đầu cười khổ:

_ Trác Phi Dương ơi là Trác Phi Dương. Tôi tưởng trên đời này ngoài anh ra thì không còn ai mang họ Trác và mang tên Phi Dương nữa. Không ngờ, tên của anh lại phổ biến như thế. Cũng may, tôi đọc kĩ thông tin liên quan đến ngày sinh, tháng đẻ và quê quán của người ta. Nếu không tôi đã lầm tưởng anh là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện rồi.

Thy Dung chú ý đặc biết đến những người có ngày sinh là 22 tháng 10 năm 1985. Thy Dung tìm được tên của hắn ta cũng không phải quá khó. Tìm đúng được người cần tìm, Thy Dung nhấn chuột phải, bôi đen ô vuông ghi số CMND của hắn.

Thy Dung cười lạnh:

_Tên xấu xa kia. Hãy chờ đấy. Nhất định tôi sẽ tìm ra được anh là ai.

Mỗi một CMND đều có dán một tấm hình 3x4. Chỉ cần xâm nhập vào hệ thống mạng của của Trụ sở công an thành phố. Thy Dung sẽ sớm biết kẻ đó là ai.

Thy Dung rất muốn vỗ tay chính bản thân mình. Đây là việc Thy Dung không bao giờ dám nghĩ đến, cũng không có can đảm để làm. Nhưng để giúp gia đình sớm kết thúc cuộc sống địa ngục này. Thy Dung không còn cách nào khác đành vi phạm pháp luật một lần.

Nghĩ đến việc mình đang xâm nhập bất hợp pháp vào hệ thống máy tính của Trụ sở công an thành phố. Thy Dung lại thấy lạnh hết cả người.

Tự vỗ ngực trấn an bản thân mình. Hít một hơi thật sâu. Thy Dung bắt đầu thực hiện thao tác quen thuộc. Đầu tiên, Thy Dung đánh một đoạn mã code. Tiếp theo sau đó đánh tên của Trụ sở thành phố. Để vào được bên trong, bắt buộc phải có mật khẩu và tên truy cập nội bộ .

Ngay cả ngân hàng trên thế giới Thy Dung cũng có thể xâm nhập được, thì hệ thống máy tính trong nước có là gì.

Chưa đầy 30 phút, Thy Dung đã bẻ được khóa, xâm nhập được vào bên trong.

Quẹt mồ hôi trán. Thy Dung nói trong kinh hãi:

_Hú vía. Hy vọng mình không sớm bị phát hiện. Nếu không, mình bị tù mọt gông là cái chắc.

Thy Dung không dám chần chờ thêm nữa. Cấp tốc đánh tên và số CMND của người thanh niên trẻ tên Trác Phi Dương.

Hệ thống máy tính bắt đầu quét, dò xét tên của từng người và số CMND mà Thy Dung vừa mới nhập. Với tốc độ quét hơn một nghìn dữ liệu trong vòng chưa đầy một giây. Kết quả sớm hiện lên trên màn hình máy vi tính.

Thy Dung căng thẳng nhìn. Mắt tròn xoe. Nhịp đập trong trái tim chậm dần. Hô hấp như ngừng cả lại. Thy Dung không dám thở mạnh. Sợ kết quả mà mình phải khổ cực, thậm chí không ngại phạm pháp mới có được sẽ tan biến thành mây khói.

Thy Dung run run bấm nút Zoom trên thanh ngang của cửa sổ màn hình. Hình ảnh 3x4 của Trác Phi Dương giả danh được phóng to lên gấp bốn lần. Một hình ảnh mờ nhạt không rõ nét. Ngay từ những cái nhìn đầu tiên, Thy Dung nhận ra người này không nằm trong số những người mà Thy Dung từng quen biết. Vậy hắn là ai, hắn có quan hệ gì với ông Hoàng ? Tại sao hắn lại muốn trả thù gia đình ?

Sợ thông tin sẽ biến mất, Thy Dung lưu vào trong ổ đĩa cứng. Riêng bức hình 3x4 của Trác Phi Dương giả danh. Thy Dung dùng công nghệ chỉnh sửa ảnh để chỉnh sửa bức ảnh cho rõ nét. Thy Dung thích nhất là chụp ảnh. Chỉnh sửa ảnh chính là nghề của Thy Dung.

Tìm ra được chủ nhân của số tài khoản trên. Thy Dung vui sướng muốn phát điên. Rất muốn nhảy cẩng lên, hò hét thật to.

“Bố mẹ, ông nội, Hoài Thương, chú Vũ Gia Minh, Dì Tú Linh, Khánh Sơn, Tú Anh, Trần Hoàng Anh !” Thy Dung lẩm nhẩm tên từng người. Nói qua màn lệ:

_Mọi người có biết gì không ? Con đã tìm ra được rồi. Đã tìm ra được chủ nhân của số tài khoản kia. Chỉ cần tìm thêm một số chứng cứ nữa. Chúng ta đã có thể giao nộp hắn cho cảnh sát, bắt hắn phải trả giá cho những gì mà hắn gây ra cho gia đình chúng ta trong thời gian vừa qua rồi.

Thy Dung chưa bao giờ thấy tự hào về bản thân mình nhiều như thế. Nếu Thy Dung không biết hacker, không hiểu một chút gì về máy vi tính, không có lòng kiên trì và niềm tin vào sự công bằng của cuộc sống. Thy Dung sẽ không bao giờ tìm ra được sự thật. Không bao giờ chạm được cái đích cần phải tới.

Thy Dung không vội thoát ra khỏi hệ thống máy tính của Trụ sở công an ngay. Thy Dung muốn tiếp tục tìm hiểu xem tên Trác Phi Dương giả danh này có tiền án tiền sự gì không.

Mất gần 10 phút cặm cụi đọc trên màn hình máy vi tính. Thy Dung không tìm được thông tin gì đặc biệt. Lí lịch của tên này hoàn toàn trong sạch. Hắn chưa từng phạm phải tội lỗi gì, dù là nhỏ nhất.

“Lạ nhỉ. Một kẻ không có tiền án tiền sự như hắn. Tại sao lại gây ra một vụ việc lớn như hiện giờ ?”

Không còn tìm thêm được thông tin hữu ích gì nữa. Thy Dung thoát ra khỏi hệ thống máy tính của Trụ sở công an thành phố. Để tránh bị phát giác và truy tố. Thy Dung dùng một đoạn mã code xóa sạch mọi chứng cớ, không để lại một chút kẽ hở nào. Tài hacker của Thy Dung tuy không phải là giỏi nhất, nhưng không phải là kẻ dở nhất. Thy Dung thuộc diện cầu tiến. Có điều gì mới và hay là lao đầu vào học hỏi, vì thế thăng tiến rất nhanh.

Yên tâm sẽ không có ai lần được ra mình. Thy Dung mở phần mềm chỉnh sửa ảnh, bắt đầu chỉnh sửa bức hình 3x4 của Trác Phi Dương giả danh.

Thy Dung muốn chỉnh sửa ảnh của hắn thật rõ nét. Sau đó phóng to ra, đem đi rửa thành nhiều bản, muốn mọi người trong nhà cùng xem, cùng phân tích đánh giá, hợp sức tìm ra tên Trác Phi Dương giả danh này.

Thy Dung rất đau lòng khi danh tiếng của Trác Phi Dương bị bôi nhọ. Dù là do hữu tình hay cố ý, tên này cũng đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của Trác Phi Dương. Nếu Trác Phi Dương mà biết được sự thật, sợ rằng hắn sẽ tức điên lên và quyết tìm ra kẻ kia, tiếp theo sẽ trả thù thật tàn khốc.

Nhắc đến Trác Phi Dương khiến nỗi đau vừa mới lắng dịu lại của Thy Dung lại cháy lên âm ỉ. Mối tình tuyệt vọng này đã theo Thy Dung suốt hơn 10 năm. Dù có muốn quên cũng không thể quên được.

Thy Dung buồn khổ rơi lệ. Nước mắt làm mặt chát bờ môi. Lắc đầu cố quên đi mọi chuyện. Thy Dung cố gắng tập trung vào công việc đang làm dang dở.

Thy Dung mất gần một tiếng đồ hồ mới chỉnh sửa xong bức ảnh của Trác Phi Dương giả danh. Nhìn bức ảnh của hắn, Thy Dung thấy hắn khá đẹp trai, khuôn mặt cân xứng. Đôi mắt hẹp và dài, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng.

Không muốn nghĩ nhiều cho đau đầu thêm. Thy Dung lập tức tiến hành rửa ảnh. Mọi công đoạn đều được thực hiện một cách bài bản, thuần thục. Đây là công việc, Thy Dung làm hàng ngày. Ngay cả nhắm mắt, Thy Dung cũng biết mình phải làm như thế nào cho đúng.

Tráng rửa xong hơn 10 bức ảnh của Trác Phi Dương giả danh. Người Thy Dung mỏi nhừ. Đau nhức hai vai. Mắt nhập nhèm muốn đi ngủ. Nhiệt độ trong cơ thể tăng cao. Đầu đau nhức như búa bổ. Thy Dung đã quá lạm dụng sức khỏe của mình. Đã làm việc đến quên cả nghỉ ngơi và ăn uống.

Tắt điện phòng rửa ảnh. Loạng choạng bước ra ngoài. Thy Dung vừa đi vừa run run lần theo bờ tường. Thy Dung đã quá mệt mỏi. Có cảm giác muốn ngã quỵ.

_ Không ! Mình không được phép ngã quỵ vào lúc này. Người thân trong gia đình cần mình. Mình phải giúp họ bắt bằng được tên xấu xa kia. Mình còn phải tìm ra nơi Hoài Thương bị bắt nhốt. Mình còn phải….

Thy Dung ngã nằm xấp xuống giường. Thân thể mềm nhũn. Cơ thể ngây ngấy sốt. Thy Dung dù có muốn cố gắng làm gì, cũng không còn đủ sức nữa.

Mí mắt nặng dần. Thy Dung khép mắt lại. Giấc ngủ nhanh chóng tìm đến. Thy Dung chìm vào giấc ngủ sâu, quên cả tắt đèn.

o-0-o

Thư Phàm đi qua đi lại trên hành lang lầu hai. Thư Phàm không tài nào ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện con gái Hoài Thương đang bị bắt cóc, không rõ sống chết. Hoàng Tuấn Kiệt đi cả đêm chưa về, không gọi một cú điện thoại về nhà. Thy Dung đang đau khổ vì tình, tự nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai. Bố chồng đang trong cơn bạo bệnh.

Có nhiều lúc không chịu đựng nổi, Thư Phàm muốn bỏ đi đến một nơi nào đó thật xa. Tìm quên hiện tại trong công việc nghiên cứu và thử nghiệm thuốc. Gần một tháng nay, Thư Phàm không thể tập trung làm việc, cũng không còn tâm trí để hoàn thành nốt công việc còn dang dở. Biến cố xảy ra trong gia đình đã vắt kiệt sức lực và đam mê công việc của Thư Phàm. Vào lúc này, Thư Phàm chỉ có một mong muốn duy nhất là người thân trong nhà bình an, mọi việc nhanh chóng kết thúc. Dù mai sau, gia đình không còn giàu có nữa, Thư Phàm cũng hài lòng.

Tiến tới phòng riêng của con gái. Thư Phàm ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa. Mặc dù hiểu con gái không muốn bị ai làm phiền và quấy rầy vào lúc này. Nhưng đã gần nửa ngày rồi, kể từ lúc trở về nhà, Thy Dung đã không rời khỏi phòng. Thư Phàm lo Thy Dung đã xảy ra chuyện gì đó. Bình thường, Thy Dung còn khỏe mạnh, Thư Phàm sẽ không để ý nhiều. Nhưng bây giờ khác trước kia.

_Cộc….cộc…..

Thư Phàm gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.

_ Thy Dung. Con còn thức không ?

Thư Phàm không nghe thấy tiếng trả lời của Thy Dung.

Linh tính có chuyện chẳng lành. Không còn dám chần chừ thêm nữa. Thư Phàm xô mạnh vào cánh cửa. Nhất quyết đẩy cửa bước vào trong phòng.

Thư Phàm rảo bước thật nhanh. Mắt dáo dác tìm hình bóng của con gái. Thấy Thy Dung ngủ ngon lành trên giường. Tâm trạng căng thẳng và bất an của Thư Phàm thả lỏng được đôi chút.

Thư Phàm đi đến gần mép giường. Vươn tay chạm nhẹ vào trán con gái. Thư Phàm giật mình sợ hãi, khi thấy trán Thy Dung nóng hầm hập.

_Con bé bị sốt rồi – Thư Phàm thương xót, thì thầm nói nhỏ.

Thy Dung ngủ mê man, không biết mẹ mình đã vào phòng và đang lo lắng cho mình.

Thư Phàm nhanh chóng đi vào phòng tắm. Vắt một chiếc khăn mặt ướt. Đắp vào trán Thy Dung để hạ sốt. Sau đó trở về phòng riêng lấy dụng cụ y tế để khám và tiêm thuốc cho con gái.

Sau khi tiêm thuốc cho Thy Dung xong. Thư Phàm nhìn xuống sàn nhà. Thấy những bức hình rơi lung tung. Thư Phàm cau mày. Không hiểu con gái đã rửa hình của ai. Mà tức giận đến nỗi vứt hết tất cả chúng xuống sàn nhà thế này ?

Tò mò và hiếu kì, Thư Phàm cúi xuống nhặt từng ảnh lên. Cầm trên tay hơn 10 bức ảnh. Thư Phàm cẩn thận xem từng bức ảnh một. Trong ảnh là hình của một chàng thanh niên trẻ lạ mặt, hoàn toàn xa lạ. Thư Phàm càng xem, càng thấy khó hiểu. Nếu đây là những bức ảnh của Trác Phi Dương. Thư Phàm còn hiểu được lý do vì sao Thy Dung lại lén lút rửa ảnh của hắn. Nhưng chàng thanh niên này, không gợi được một chút kí ức nào của Thư Phàm.

Vì chú ý đến những bức ảnh, Thư Phàm bắt đầu chú ý đến ý đến tình trạng bừa bộn của căn phòng. Trên bàn kính, những tờ giấy khổ A4 đặt lung tung khắp nơi. Bút thước vứt bừa bãi. Lông mày của Thư Phàm càng lúc càng nhíu chặt. Thư Phàm phát hiện ra tình trạng bất thường của căn phòng. Thư Phàm tưởng gần cả ngày hôm nay, Thy Dung nằm trên giường nghĩ ngợi và khóc lóc. Không ngờ, con gái lại bận rộn đến mức độ này.

Thư Phàm nhỏm dậy. Đi nhẹ nhàng trên nền gạch men. Tránh gây tiếng động khiến Thy Dung giật mình tỉnh giấc.

Thư Phàm đến gần chiếc bàn kính. Ngồi trên ghế sa lông. Màn hình máy tính xách tay vẫn còn mở. Trên màn hình là giao diện của một phần mềm chỉnh sửa hình ảnh. Thư Phàm thấy hình của chàng thanh niên lạ mặt kia nằm ở chính giữa cửa sổ giao diện.

Thư Phàm suy đoán:

_Có thể chàng thanh niên kia là đối tượng tiếp theo trong bài báo mới của Thy Dung cũng nên.

Thư Phàm từ lâu đã biết Thy Dung là thành viên bí mật của một tờ báo nổi tiếng trong nước, nên mới có kết luận như thế này.

Nghiêng đầu. Thư Phàm nhìn những tờ giấy khổ A4 đặt bên cạnh máy tính xách tay. Mặc dù không muốn xen vào công việc của con gái. Nhưng không dằn được sự tò mò, Thư Phàm cầm lên xem.

Trái ngược với suy đoán của Thư Phàm. Những gì mà Thy Dung thu thập được gần cả ngày hôm nay không phải vì muốn viết một bài báo mới, mà là vì muốn điều tra thông tin có liên quan đến kẻ bí ẩn bắt cóc Hoài Thương và tống tiền gia đình.

Thư Phàm càng xem càng không kiểm soát được sự nôn nóng và hồi hộp của mình. Phát hiện của Thy Dung quan trọng đến nỗi. Ngay vào lúc này, Thư Phàm muốn đứng bật lên, chạy đến bên giường, ôm thật chặt Thy Dung vào lòng, tặng hai nụ hôn lên má con gái, và nói mấy chục câu cảm ơn.

Tay cầm chặt xấp giấy. Thư Phàm vừa khóc vừa cười. Lệ tuôn rơi vì vui mừng và sung sướng. Thư Phàm có cảm giác mình như đang được cầm giải thưởng danh dự do nhà nước tặng vì công lao cống hiến cho y học.

Không thể chờ được đến sáng mai. Thư Phàm cầm tất cả tài liệu mà Thy Dung thu thập được cùng hơn 10 bức ảnh. Đặt một nụ hôn nhẹ lên má Thy Dung, thì thầm nói câu cảm ơn. Nước mắt rớt trên má Thy Dung. Thư Phàm nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Thư Phàm tiến đến cánh cửa phòng riêng của vợ chồng Vũ Gia Minh. Thư Phàm muốn bàn bạc đối sách với Vũ Gia Minh. Thư Phàm tin tưởng Vũ Gia Minh nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra được tên đàn ông trong bức hình này là ai, và sự thật sẽ sớm được phơi bày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play