Sợ bố mẹ lo lắng cho mình. Sau khi tỉnh lại, Thy Dung đã nghĩ đến việc gọi điện thoại về nhà. Trong khi Trác Phi Dương đi xuống lầu bảo người giúp việc trong nhà chuẩn bị bữa sáng. Thy Dung liền nhấc điện thoại bàn, bấm số điện thoại bàn ở nhà.

Người bắt máy là Dì Lý.

_Chào Dì. Cháu là Thy Dung đây.

_ Thy Dung hả ? – Dì Lý vui mừng kêu lên – Cháu hiện giờ đang ở đâu ? Cháu có khỏe không ?

_Cháu khỏe. Dì làm ơn nói lại với bố cháu là cháu không xảy ra chuyện gì. Cháu sẽ sớm trở về nhà.

_Cháu không xảy ra việc gì là tốt rồi. Cháu có biết cả một buổi tối hôm qua, bố mẹ cháu lo lắng cho cháu lắm không hả ? Bố mẹ cháu đã cử người đi tìm cháu suốt đêm - Dì Lý trách móc Thy Dung.

_Cháu xin lỗi. Cháu không cố ý khiến bố mẹ cháu lo lắng cho cháu – Thy Dung buồn rầu đáp.

Tối hôm qua thật lòng Thy Dung chỉ vì quá bức bối, muốn tìm đến nhà Trác Phi Dương hỏi cho ra lẽ. Nhưng thật không ngờ hắn đã bay đến đảo hoang vào buổi sáng, bản thân lại bị ngất xỉu trước cổng nhà hắn, thành ra không thể liên lạc về nhà.

_Cháu nên sớm trở về nhà. Đừng đi la cà ngoài đường nữa. Ngoài đường không an toàn cho cháu đâu.

_Dạ. Cháu hiểu. Cháu sẽ sớm trở về nhà thôi. Dì làm ơn nói lại với bố mẹ cháu nhé.

Thy Dung định cúp máy. Dì Lý vội ngăn lại:

_ Thy Dung. Cháu có muốn nói chuyện với bố mẹ cháu không ? Bố mẹ cháu cũng đang có mặt ở nhà.

_Dạ, không cần đâu ạ. Dì nói lại với bố mẹ cháu là được rồi. Chào Dì.

Thy Dung vội cúp máy. Sợ không ngăn được lòng mình. Sẽ nói thật mọi chuyện cho bố mẹ biết. Chỉ cần họ hỏi bất cứ một câu gì. Thy Dung sẽ không còn đủ tỉnh táo và dũng khí để giấu mọi chuyện đến cùng.

Thy Dung đặt trả điện thoại xuống mặt bàn gỗ. Bần thần đứng một chỗ. Mắt mông lung nhìn vào khoảng không trước mặt. Hơi lạnh ngấm sâu vào trong da thịt.

Thy Dung bối rối không biết mình phải làm gì vào lúc này. Nên chạy trốn hay là nên dũng cảm đối diện với sự thật ?

Thy Dung không làm sao đoán được tâm tư của Trác Phi Dương. Không biết hắn có dự định gì tiếp theo ? Tại sao đã biết được sự thật rồi, hắn không vạch trần mình, không hắt hủi xua đuổi mình, mà lại đối xử ân cần tử tế ?

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của Thy Dung.

_ Thy Dung. Cô đã chuẩn bị xong chưa ? Chúng ta xuống ăn cơm sáng thôi.

Thy Dung giật mình. Ngơ ngác nhìn ra hướng cửa. Tay vô thức đưa lên quẹt dòng lệ trên khóe mắt.

_ Thy Dung. Cô có trong phòng không ?

Cảm nhận được bầu không khí khác thường. Trác Phi Dương xô mạnh cửa, bước vào.

Thấy Thy Dung đứng một chỗ gần chiếc bàn gỗ. Lệ vương trên má chưa khô. Thần trí hỗn loạn. Hắn hoảng sợ bước lại gần, quan tâm hỏi:

_Vết thương lại tái phát sao ? Có cần tôi gọi điện cho cô không ?

Thy Dung trốn tránh ánh mắt nhìn của Trác Phi Dương. Hai tay đan cài vào nhau. Thy Dung lí nhí nói:

_Chủ…chủ tịch…Tôi nghĩ là chúng ta….

Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng. Nước mắt vừa mới ngưng lại tuôn trào. Thy Dung muốn nói là cả hai nên kết thúc ở đây đi. Nhưng làm thế nào cũng không thể thốt nổi một câu. Hận cũng được, mà yêu cũng được. Thy Dung không bao giờ muốn mất Trác Phi Dương. Không bao giờ muốn rời xa hắn.

Lòng Thy Dung quặn thắt. Đau đớn như bị ai đang cào, ai đang xé.

_Cô muốn nói gì ? – Trác Phi Dương run giọng, hỏi lại Thy Dung. Hắn linh cảm những điều Thy Dung sắp nói ra là những điều cực kì tàn nhẫn. Là những điều hắn không muốn nghe nhất.

_Tôi….

Thy Dung cắn chặt môi. Nước mắt lặng lẽ rơi. Rơi càng lúc càng nhiều. Kể từ khi nhận ra mình yêu sâu đậm Trác Phi Dương. Không thể sống thiếu hắn. Thy Dung đã biến thành một cô gái đa sầu đa cảm, hay khóc, hay dỗi hay hờn, giống hệt một đứa trẻ con. Có lẽ Trác Phi Dương nói đúng, Thy Dung mãi mãi cũng không thể trưởng thành lên được.

_Thôi đừng nói gì nữa – Trác Phi Dương vội ngắt lời Thy Dung. Rất sợ Thy Dung sẽ nói ra điều gì đó tàn nhẫn. Hắn không muốn giấc mơ đẹp đẽ vừa mới có được, lại đột ngột bị kết thúc ngang ở đây – Chúng ta xuống dưới nhà bếp ăn cơm sáng đi. Chắc cô cũng đói rồi.

Trác Phi Dương cầm lấy tay Thy Dung. Siết nhẹ. Hắn muốn truyền hơi ấm và niềm tin cho Thy Dung.

Thy Dung ngước mắt nhìn Trác Phi Dương. Đáy mắt long lanh lệ. Thật lâu cũng không biết nói gì. Mọi ngôn từ đều bay sạch ra khỏi đầu. Thy Dung tham lam muốn giữ lại khoảnh khắc ấm áp và yên bình này. Tham lam không muốn nó biến mất. Muốn không gian và thời gian ngừng cả lại. Muốn mọi thứ quay về đúng chỗ của nó.

Trác Phi Dương nắm tay kéo Thy Dung đi theo mình xuống lầu.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại phía sau. Hành lang dài hun hút. Nền gạch lạnh giá. Bức tường màu trắng sữa. Cầu thang hình xoắn ốc. Thy Dung đi bên cạnh Trác Phi Dương. Bước thấp bước cao. Thy Dung thấy cuộc sống của mình cũng bấp bênh giống như những bậc cầu thang này.

Ông quản gia nho nhã chào cả hai.

Thy Dung gượng nở một nụ cười chào lại. Người giúp việc trong nhà đều biết mối quan hệ thân mật giữa Thy Dung và Trác Phi Dương. Họ dự đoán Thy Dung sớm sẽ trở thành bà chủ nhỏ của họ.

Bàn ăn đã được dọn sẵn. Trác Phi Dương kéo ghế cho Thy Dung.

Thy Dung yếu ớt nói một tiếng cảm ơn. Sau đó, run run ngồi xuống. Từ lúc biết được sự thật kia, Thy Dung không dám nhìn lâu vào mắt Trác Phi Dương. Thy Dung luôn lảng tránh ánh mắt của hắn. Có đôi khi vô tình bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình, Thy Dung lại cụp mắt, đầu hơi cúi xuống.

Trác Phi Dương biết Thy Dung đang trốn tránh mình. Cách cư xử của Thy Dung ngày càng lạnh lùng và xa cách.

Trác Phi Dương gắp thức ăn cho Thy Dung. Hắn dịu dàng bảo:

_Ăn đi.

Thy Dung cầm lấy đũa, bưng bát lên. Cúi đầu nhìn con tôm nướng màu vàng ươm trong bát. Thy Dung cười buồn. Đã bao lâu rồi mình không cùng ngồi ăn cơm với Trác Phi Dương ? Trước kia đã thấy hắn quá xa vời, nay thấy hắn còn xa vời hơn nữa. Có lẽ mình và hắn chẳng bao giờ có được một cái kết tốt đẹp.

_Sao thế ? Thức ăn không phù hợp với khẩu vị sao ?

Trác Phi Dương nhớ trước kia khi đến đây làm khách. Thy Dung đã rất thích ăn tôm nướng. Tại sao hôm nay lại có biểu hiện buồn chán, không muốn ăn ?

Thy Dung lắc đầu đáp:

_ Không phải. Tôi hôm nay hơi mệt nên không có tâm trạng ăn uống.

Thy Dung biết vì sao Trác Phi Dương lại hỏi mình như thế. Hắn đang nhầm sở thích ăn uống của Hoài Thương với Thy Dung. Bỗng nhiên, Thy Dung thấy ghen tị với Hoài Thương. Thấy em gái thật may mắn khi có cơ hội được dành nguyên trọn vẹn một ngày vui vẻ bên cạnh Trác Phi Dương.

_Sau khi ăn xong. Hôm nay, cô có muốn đi đâu chơi không ?

Đầu Thy Dung cúi thật thấp. Thy Dung buồn khổ nói:

_Tôi không muốn đi đâu chơi cả. Ăn xong, tôi xin phép chủ tịch cho tôi về nhà.

_ Cạch – Ly rượu bị Trác Phi Dương đặt mạnh xuống mặt bàn kính.

Thy Dung giật mình, ngước mắt nhìn Trác Phi Dương.

_Ăn xong, cô muốn về nhà ? – Trác Phi Dương cay đắng. Muốn xác nhận lại câu nói lúc nãy của Thy Dung.


Thy Dung nghiêng đầu, quay sang một hướng khác. Tầm mắt mông lung nhìn ra ngoài khu vườn. Thy Dung không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của Trác Phi Dương. Thy Dung sợ, sợ mình sẽ tan biến thành khói mất.

_Tối hôm qua cô đến tìm tôi, vì có chuyện quan trọng muốn nói ?

Trác Phi Dương đau khổ. Hắn không muốn nhắc lại chuyện này. Cũng không muốn khơi lại nỗi đau như xát muối vào lòng. Nhưng hắn không thể không nói. Hắn đã chán là một kẻ hèn nhát, lúc nào cũng chạy trốn tình yêu lắm rồi. Nếu Thy Dung thật sự muốn kết thúc với hắn. Vậy thì, dù bị ngàn mũi kim đâm xuyên vào tim, dù có thống khổ, có đau đớn nhiều như thế nào. Hắn cũng chấp nhận. Người mà hắn thua là Bách Khải Văn. Không phải là một ai khác.

Thy Dung bóp chặt đôi đũa trong lòng bàn tay. Năm ngón tay mảnh khảnh nổi gân xanh. Thy Dung vừa cười vừa khóc, hỏi Trác Phi Dương:

_Chủ tịch. Tôi có một yêu cầu thế này ? Không biết chủ tịch có thể làm cho tôi được không ?

_Cô nói đi – Giọng Trác Phi Dương trùng xuống. Hắn đang cố nén tất cả nỗi đau và buồn phiền vào tận sâu trong đáy lòng. Nếu có đau khổ, hắn để một mình hắn gánh chịu. Hắn không muốn Thy Dung phải khóc và buồn khổ vì hắn thêm nữa.

_Chủ tịch. Anh có tình cảm với tôi không, dù chỉ là một chút thôi ?

Thy Dung run rẩy lắng chờ nghe câu trả lời của Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương sửng sốt. Hắn tưởng Thy Dung sẽ yêu cầu là một chuyện gì đó. Không ngờ Thy Dung lại đột ngột hỏi hắn có tình cảm với mình không.

Trác Phi Dương bối rối vuốt tóc. Buổi tối hôm qua, nếu Thy Dung không say ngủ, đã nghe được lời tỏ tình rất chân thành của hắn. Đã xác định được tình cảm của mình, Trác Phi Dương không muốn trốn tránh nữa.

_Tôi thật sự rất thích cô. Tôi nghĩ là tôi đã phải lòng cô.

Thy Dung dịu dàng nở một nụ cười. Nước mắt tí tách rơi xuống mặt bàn gỗ.

_Chủ tịch. Nếu tôi mạo phạm chủ động cầu hôn chủ tịch, liệu chủ tịch có đồng ý không ?

_Cách – Đôi đũa gỗ gãy nát trong tay Trác Phi Dương.

Hắn nhìn Thy Dung không chớp. Choáng váng không dám tin vào tai mình.

_Cô…cô nói rằng…..

Nhìn phản ứng quá khích của Trác Phi Dương. Thy Dung run run siết chặt nắm tay. Đau khổ nói tiếp:

_Đúng. Tôi là đang cầu hôn chủ tịch. Không biết chủ tịch có đồng ý không ?

_ Hoàng Thy Dung. Cô…..

Trác Phi Dương nghẹn lời. Trân trối nhìn Thy Dung. Hắn không thể tưởng tượng cũng sẽ có một ngày có một cô gái chủ động dám cầu hôn hắn. Chuyện này mà đồn thổi ra ngoài. Chắc chắc hắn sẽ bị người ta cười thối mũi.

_ Hoàng Thy Dung. Cô đùa hơi quá rồi đấy – Trác Phi Dương vừa bực mình vừa buồn cười, quát Thy Dung – Chuyện gì cũng có mức độ của nó. Cô đừng đi quá giới hạn.

_Vậy là chủ tịch không tin tôi thật lòng muốn cầu hôn chủ tịch ?

Thy Dung không khỏi cười khổ. Một nụ cười chua chát nở trên môi.

“Trác Phi Dương nói cũng đúng. Trên đời này chỉ có con trai cầu hôn con gái. Có bao giờ con gái chủ động cầu hôn con trai đâu. Huống chi một kẻ cao ngạo như Trác Phi Dương làm sao có thể chịu đựng được việc này.”

Thy Dung cúi đầu, đau khổ nhìn mười đầu ngón tay đang đan xen vào nhau của mình.

“Mình là đang trả thù hắn đúng không ? Đúng ! Chỉ vì mình muốn trả thù hắn nên mình mới tìm cách hạ nhục hắn, trêu đùa hắn.”

Thy Dung chỉ là đang lừa dối chính mình. Thy Dung hiểu rõ hơn ai hết. Thy Dung dù có thể tự dằn vặt, dày vò chính bản thân mình. Cũng không bao giờ có thể gây bất cứ một tổn thương gì đối với Trác Phi Dương. Tình yêu Thy Dung dành cho Trác Phi Dương lớn hơn lòng hận thù.

Trác Phi Dương uống cạn ly rượu. Thái độ của Thy Dung càng ngày càng kì lạ. Dường như Thy Dung đang che giấu một bí mật gì đó có quan hệ rất hệ trọng đến tương lai và hạnh phúc của hắn sau này. Bí mật đó là gì ? Hắn rất muốn biết. Muốn Thy Dung nói thật cho hắn biết. Hắn không muốn Thy Dung cứ che giấu hắn mãi.

_ Thy Dung…

Trác Phi Dương mệt mỏi gọi tên Thy Dung. Thấy Thy Dung cúi đầu không dám nhìn vào mắt mình. Hắn không đành lòng thấy Thy Dung khổ sở như thế.

Thy Dung hít một hơi thật sâu, thở ra. Thực hiện hơn mười lần. Đến khi nỗi đau trong lòng lắng dịu bớt lại. Thy Dung ngẩng đầu lên nhìn Trác Phi Dương. Trên môi Thy Dung gượng nở một nụ cười. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều.

_Chủ tịch. Anh hãy quên những gì mà tôi vừa mới nói đi. Tôi chỉ là hỏi ướm thử chủ tịch thôi.

Bỗng dưng, Trác Phi Dương thấy tức giận. Hắn rất ghét việc Thy Dung ở bên cạnh hắn nhưng lại nghĩ về một người con trai khác.

_ Hoàng Thy Dung. Cô muốn lấy tôi là làm vật thí nghiệm để thực hành với Bách Khải Văn ?

Thy Dung kinh ngạc, mở to mắt nhìn Trác Phi Dương. Không hiểu hắn nói như vậy là có ý gì.

_Cô thật tàn nhẫn. Cô biết tôi có tình cảm với cô. Thế mà hết lần này đến lần khác, cô mang tôi ra để trêu đùa.

Trác Phi Dương cười nhạt. Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

_Cô muốn kết hôn chứ gì ? Được thôi, ngay sáng hôm nay chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn.

Thy Dung ngồi chết lặng trên ghế. Bần thần cả người. Nước mắt lại tuôn ra như mưa.

Kết hôn là việc vui sướng và hạnh phúc nhất của một con người. Hạnh phúc và niềm vui chỉ có được khi hai người đến với nhau bằng tình cảm chân thật. Kết hôn mà không có tình yêu, chỉ có thù hận và chán ghét lẫn nhau, liệu có được hạnh phúc ?

Không ! Thy Dung không muốn thế ! Thà rằng suốt đời không có được Trác Phi Dương. Nhưng còn trông thấy được nụ cười vui vẻ trên môi hắn còn hơn giết chết nhau trong nấm mồ hôn nhân không có tình yêu.

_Chủ tịch…tôi….

_Cô đừng nói nữa – Trác Phi Dương ngắt lời Thy Dung – Cô không cần phải nói gì cả. Tôi đã quyết định rồi, sáng nay chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn. Sau khi đăng kí kết hôn xong, cô muốn chúng ta tổ chức lễ cưới ngay cũng được, hay lui lại sau cũng không sao.

_Chủ tịch…tôi…..

Thy Dung có cảm giác mình đã chết rồi. Cơ thể như bị xé nát ra thành từng mảnh. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này ?

Trác Phi Dương không kiên nhẫn, cắt ngang lời Thy Dung thêm một lần nữa.

_ Hoàng Thy Dung. Tôi đã từng nói với cô, trên đời này tôi ghét nhất bị người khác phản bội, đùa giỡn sau lưng tôi. Cô vì không tôn trọng lời tôi nói. Mọi hậu quả là do cô tự gánh chịu lấy. Cô đừng nghĩ đến việc bỏ trốn. Vì dù cô có trốn đến tận chân trời góc bể tôi cũng sẽ tìm được cô. Tôi muốn lấy cô làm vợ. Mặc kệ là cô có muốn hay không, cũng không lay chuyển được quyết định của tôi.

Đất dưới chân Thy Dung sụp đổ. Bóng tối một lần nữa lại tràn ngập trong tâm trí. Nước mắt khiến tâm nhìn trở nên mờ ảo. Thy Dung đang chìm vào trong bóng tối của chính mình.

Ăn xong bữa cơm sáng. Bất chấp việc Thy Dung có tình nguyện kết hôn với mình hay không. Trác Phi Dương lái xe đưa Thy Dung đến Trụ sở đăng kí kết hôn của thành phố.

Trên đường đi, không ai bảo ai câu nào. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

Thy Dung mệt mỏi ngồi dựa ra sau ghế, nghiêng đầu, nhìn quang cảnh bên đường qua khung cửa kính xe ô tô.

Trác Phi Dương tập trung vào lái xe. Mắt nhìn về phía trước. Suy nghĩ trong đầu rối rắm. Cuộc sống của hắn không có lúc nào đơn giản. Trong chuyện tình cảm, hắn lúc nào cũng không gặp may. Dường như hắn luôn là kẻ đến sau. Là kẻ thứ ba xen vào tình yêu của người khác. Có một điều Trác Phi Dương không hề biết. Lần này hắn không hề xen vào tình yêu giữa Bách Khải Văn và Thy Dung. Ngay từ ban đầu, người mà Thy Dung yêu là Trác Phi Dương, không phải là Bách Khải Văn. Đối với Bách Khải Văn, Thy Dung chỉ có thích chứ không có yêu. Có thể thích rất nhiều người, nhưng chỉ yêu duy nhất được một người.

Trác Phi Dương nhìn hình ảnh của Thy Dung trong gương xe. Trác Phi Dương có rất nhiều điều muốn nói với Thy Dung. Nhưng những lời nói ấy nghẹn ứ trong cổ họng. Dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể thốt nổi một câu. Mỗi lần mở miệng ra nói. Hắn và Thy Dung chỉ làm tổn thương nhau thêm. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm. Nỗi đau nối tiếp nỗi đau.

Đến Trụ sở đăng kí kết hôn, Trác Phi Dương lái xe vào trong bãi đỗ xe.

Hắn mở cửa bước xuống.

Thy Dung giật mình. Không ngờ lại đến mau như thế. Thy Dung đã muốn trốn tránh. Muốn tìm cách trì hoãn lại chuyện này. Nhưng xem ra, đã không còn kịp nữa rồi. Chính Thy Dung là người khơi mào ra trước. Thy Dung phải chịu trách nhiệm với những gì mà mình đã nói.

Tỏ tình trước cũng là Thy Dung. Cầu hôn Trác Phi Dương trước cũng là Thy Dung. Có vẻ trong cuộc tình này, Thy Dung luôn là người chủ động. Còn Trác Phi Dương là người thụ động. Thy Dung tự hỏi, nếu mình không chủ động trong mọi chuyện, liệu mình và hắn có bao giờ đến được với nhau không. Câu trả lời luôn luôn là không !

Thy Dung hít một hơi thật sâu. Vươn tay cầm lấy núm cửa. Khẽ đẩy mạnh một cái. Chân thò ra bên ngoài. Thy Dung bước hẳn xuống.

Trác Phi Dương đứng chờ Thy Dung trước cửa xe. Thy Dung ngước mắt nhìn Trác Phi Dương. Cả hai bối rối nhìn nhau. Tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Cả hai đều biết mình yêu sâu đậm đối phương, nhưng bên ngoài lại đối xử xa cách và lạnh nhạt, coi nhau như kẻ thù.

_Vào thôi.

Trác Phi Dương nhìn Thy Dung. Hiện giờ hắn rất mẫu thuẫn. Hắn không biết mình kiên quyết muốn kết hôn với Thy Dung bằng được vì Thy Dung chọc giận hắn. Hay là, hắn thật lòng muốn thế. Tuy nhiên, nếu đối tượng kết hôn với hắn là Thy Dung. Hắn không có một chút phản cảm và chán ghét nào. Ngược lại, hắn rất chờ mong điều đó. Phải chăng đây là việc hắn muốn làm từ lâu. Hôm nay nhờ Thy Dung, hắn mới có dũng khí đối diện với ước muốn của mình ?

Thy Dung cúi đầu. Nếu đã đến tận đây rồi, có muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Thy Dung thở dài. Chân dợm bước đi.

Cả hai đi sóng đôi với nhau. Tay Thy Dung hết nắm rồi lại thả. Thy Dung muốn nắm tay Trác Phi Dương. Muốn cùng hắn nắm tay đi vào trong Trụ sở kết hôn như một đôi thật sự. Không phải là hai kẻ chán ghét nhau, ép phải ở bên cạnh nhau.

Trác Phi Dương cũng có tâm trạng giống như Thy Dung. Cả hai đều có chung một cảm xúc. Nhưng lại cố trốn tránh điều đó.

Trong Trụ sở có rất nhiều người. Tiếng nói chuyện. Tiếng cười. Tiếng cười đùa nhau. Tất cả đều tạo nên một bản giao hưởng vui tươi. Đây là Trụ sở đăng kí kết hôn. Là nơi tạo nên nhiều cuộc hôn nhân hạnh phúc. Cũng là nơi tạo nên nhiều bi kịch không thể cứu vãn.

Thy Dung liếc mắt nhìn Trác Phi Dương. Tự hỏi, không biết mình và hắn có đang phạm phải sai lầm không ? Mình yêu hắn, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, không chia lìa. Còn hắn, hắn có suy nghĩ giống như mình không ?

Trác Phi Dương và Thy Dung đi hẳn vào trong. Tiến đến một chiếc bàn gỗ. Trác Phi Dương ra hiệu cho Thy Dung ngồi xuống chờ.

Thy Dung ngoan ngoãn làm theo. Không nói một câu gì cả.

Thủ tục đăng kí kết hôn cũng khá đơn giản. Chỉ cần có giấy CMND. Có người làm chứng. Hai người đã trở thành vợ chồng. Vì quá dễ dàng như thế, có nhiều cuộc hôn nhân chóng vánh, kết hôn trong mấy ngày, rồi lại đưa nhau ra tòa li dị.

Thy Dung cúi đầu, không dám nhìn một ai. Mười ngón tay đan xen vào nhau. Lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi. Hồi hộp và lo lắng đang điều khiển suy nghĩ của Thy Dung.

Đúng vào lúc tâm trạng của Thy Dung rối bời nhất. Điện thoại của Thy Dung đổ chuông.

Thy Dung giật mình. Cẩn thận quan sát Trác Phi Dương. Thấy hắn đang cau mày, chăm chú điền thông tin vào một tờ giấy khổ A4 chi chít chữ. Thy Dung run run thò tay vào trong túi áo khoác. Cầm điện thoại di động trên tay.

Mờ mịt nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy tên của Bách Khải Văn. Thy Dung giật mình kinh sợ. Không hiểu Bách Khải Văn gọi điện cho mình đúng vào lúc nào làm gì.

Nhận hay là không nhận cuộc gọi ? Thy Dung nuốt nước bọt. Cổ họng khô khốc. Tay siết chặt điện thoại di động. Hít vào rồi lại thở ra. Làm như thế gần chục lần. Cuối cùng lấy hết can đảm và dũng khí. Thy Dung áp điện thoại vào tai. Người nhỏm đứng dậy. Chân chậm chạp tiến ra ngoài hành lang. Thy Dung không muốn Trác Phi Dương nghe thấy mình nói chuyện điện thoại với Bách Khải Văn.

_ Thy Dung. Em có điều gì cần nói và giải thích với anh không ?

Thy Dung nghe thấy giọng nói hơi khàn của Bách Khải Văn trong điện thoại.

Thy Dung mở cánh cửa kính. Chân bước hẳn ra ngoài hành lang.

_Anh Văn. Anh nói gì em không hiểu ?

Thy Dung mệt mỏi nhắm mắt. Đầu đau như búa bổ.

_Em đến Trụ sở đăng kí kết hôn với Trác Phi Dương. Em lại nói là em không có gì để giải thích với anh ?

Thy Dung đứng đông cứng một chỗ. Cơ thể khẽ rùng mình một cái.

_Anh Văn. Anh theo dõi em ? – Thy Dung tức giận. Cao giọng chất vấn Bách Khải Văn.

_Anh không theo dõi dõi em. Anh chỉ là đi theo em – Bách Khải Văn chỉnh sửa lời kết tội của Thy Dung.

_Điều đó thì có khác gì nhau ? – Thy Dung không làm sao kìm nén được giận dữ - Em xin anh. Xin anh hãy để cho em yên. Em không muốn nói gì vào lúc này cả.

_Em không nói cũng không được. Anh không cho phép em kết hôn với Trác Phi Dương. Hắn thì có gì tốt hơn anh. Em không biết là anh cũng yêu em sao ?

Trên hành lang, một người đàn ông toàn thân vận đồ màu trắng. Đang từng bước tiến lại gần chỗ Thy Dung đang đứng.

Thy Dung đứng quay lưng lại với Bách Khải Văn, nên không biết là hắn cũng đang có mặt ở đây.

_ Bách Khải Văn. Em xin anh. Xin anh đừng nói nữa.

Thy Dung bật khóc. Nước mắt tuôn ra như mưa.

_ Thy Dung. Em tuyệt tình với anh như vậy thật sao ? Anh là người đến trước. Tại sao em vẫn chọn Trác Phi Dương thay vì chọn anh ? Em thà rằng đi đăng kí kết hôn với Trác Phi Dương trong thầm lặng, cũng không nói trước với anh một tiếng, không hỏi anh có muốn em làm thế không, cũng không thèm để ý đến cảm giác của anh ? Đối với em, anh là gì, xếp ở vị trí thứ mấy ? Chẳng lẽ trong lòng em, anh không có một chút phân lượng nào ?

Bách Khải Văn càng nói càng oán hận Thy Dung vô tình. Bây giờ không phải là cảm giác thắng hay thua nữa. Hắn không thèm để ý đến điều ấy. Hắn muốn Thy Dung yêu hắn, trao trái tim cho hắn. Hắn đã quá chán ngán với những cuộc đi chinh phục những cô gái khác rồi. Có được thân xác của họ thì sao ? Tất cả bọn họ cũng đâu có ai thật lòng yêu hắn ? Điều hắn cần ngay lúc này là được ôm Thy Dung trong vòng tay, nghe Thy Dung thỏ thẻ lời tỏ tình giống như những đôi tình nhân khác. Trước kia, hắn coi thường điều này. Hắn cho rằng đây là một điều hết sức buồn cười và trẻ con. Nhưng hiện tại hắn cần điều đó, cần đến bức thiết.

Thy Dung bịt chặt miệng. Nước mắt thấm ướt qua kẽ ngón tay. Thân hình lảo đảo sắp ngã. Đứng dựa vào bờ tường. Thy Dung trượt dần xuống đất.

Bách Khải Văn tiến tới. Đứng sau lưng Thy Dung. Hắn nhẹ giọng hỏi:

_ Hoàng Thy Dung. Nếu có thêm một lựa chọn nữa, em sẽ lựa chọn anh chứ ?

Thy Dung ra sức siết chặt điện thoại trong tay. Trả lời trong nước mắt:

_ Bách Khải Văn. Em xin lỗi. Em không thể lựa chọn anh. Cũng không có quyền làm điều đó. Em không xứng với anh. Anh hãy quên em đi. Hãy coi thời gian vui vẻ mà hai chúng ta đã có với nhau là một kỉ niệm giữa hai người bạn tốt. Anh hãy làm thế vì em. Em xin anh.

Bách Khải Văn âu yếm nhìn thân hình không ngừng run rẩy của Thy Dung. Hắn nghe thấy rất rõ ràng tiếng khóc nấc của Thy Dung trong điện thoại di động.

_Em thừa hiểu là anh không thể làm được điều đó. Nếu anh không có tình cảm với em, anh sẽ quên em ngay, cũng không muốn em phải lựa chọn giữa anh và Trác Phi Dương. Nhưng tất cả đã đi quá xa. Anh đã thích em. Thích rất nhiều. Em đã khiến anh rung động. Dần dần anh đã chuyển tình cảm từ thích sang yêu. Em nói thử xem. Anh có thể chấp nhận để người mà anh yêu kết hôn với một người đàn ông khác được không ? Anh đã từng nói với em. Thứ mà anh muốn có được, anh sẽ làm đủ mọi cách để có bằng được thứ đó. Anh mặc kệ là em có chấp nhận tình cảm của anh hay không ? Anh cũng thể để em kết hôn với Trác Phi Dương.

Thy Dung gần buông rơi điện thoại. Tiếng nấc trong cổ họng khiến Thy Dung nghẹt thở. Thy Dung không muốn ai đau khổ vì mình. Cũng không muốn có lỗi với bất kì một ai.

Bách Khải Văn cúp máy. Đút điện thoại vào túi áo khoác.

Khom người. Bách Khải Văn nhẹ kéo Thy Dung đứng dậy. Ngay lập tức ôm chặt Thy Dung vào lòng.

Thy Dung bàng hoàng cả người. Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất. Khi đứng thọt lõm trong vòng tay ấm áp của Bách Khải Văn, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, nghe thấy tiếng nói của Bách Khải Văn. Thy Dung biết người đang ôm mình vào lòng là ai.

Thy Dung sợ hãi, rất sợ hãi. Bách Khải Văn đã tìm đến tận đây. Nếu để Trác Phi Dương biết được. Nếu để hắn trông thấy cảnh này. Mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Thy Dung đau khổ rơi lệ. Thy Dung đã quá mệt mỏi rồi. Tình yêu và thù hận luôn đan xen, hòa lẫn vào nhau. Có nhiều lúc, Thy Dung muốn trốn chạy sự thật. Có nhiều lúc lại thấy bất lực không thể trốn tránh. Để rồi, lại làm khổ chính bản thân mình.

_ Thy Dung. Theo anh về nhà. Chúng ta có nhiều chuyện cần phải nói với nhau.

_ Bách Khải Văn – Thy Dung nghẹn ngào khóc – Buông em ra đi. Em xin anh.

_ Không được – Bách Khải Văn ôm Thy Dung chặt hơn – Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa. Anh muốn có được em.

_ Bách Khải Văn. Em xin anh. Em thể đến với anh được. Em biết là em có lỗi với anh rất nhiều. Nhưng người mà em yêu là Trác Phi Dương.

Thy Dung nhắm chặt mắt lại. Để cho nước mặt lặng lẽ rơi. Mặc dù biết nói ra những câu tuyệt tình và tàn nhẫn này sẽ khiến cho Bách Khải Văn buồn lòng. Nhưng còn hơn để cho hắn hy vọng rồi lại thất vọng. Thy Dung không muốn gây thêm bất cứ hiểu lầm và lỗi lầm nào nữa. Mọi chuyện nên chấm dứt tại đây.

Trong một thoáng, cả người Bách Khải Văn đều cứng nhắc. Khuôn mặt hắn hằn lên những nét nhìn dữ tợn. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bình thản hỏi Thy Dung:

_Em nói rằng em yêu Trác Phi Dương ?

Thy Dung chua xót gật đầu.

_Vâng.

Bách Khải Văn cười nhạt:

_Em vẫn cương quyết muốn kết hôn với Trác Phi Dương bằng được ?

Thy Dung cắn chặt môi. Run run trả lời:

_Vâng.

Bách Khải Văn thô bạo buông Thy Dung ra. Đẩy Thy Dung đứng sát vào bờ tường. Hắn nghiến răng nói:

_Cô càng như thế này, tôi càng muốn có cô bằng được. Tôi tưởng có thể dùng lời nói ôn hòa, cho cô thời gian chấp nhận tôi. Nhưng xem ra tôi đã nhầm. Cô ương bướng và không biết điều hơn tôi tưởng. Nếu đã thế, cô đừng trách tôi cư xử thô lỗ đối với cô.

Bách Khải Văn dùng hai ngón tay nâng cằm Thy Dung lên. Đầu hắn cúi thấp.

Thy Dung hốt hoảng, mắt mở to nhìn Bách Khải Văn.

_Anh…anh muốn làm gì ?

Bách Khải Văn nhếch mép, cười lạnh:

_Làm việc tôi nên làm từ lâu.

Cằm Thy Dung bị chế trụ. Thy Dung cố giãy dụa cũng không thể chạy thoát. Đầu Bách Khải Văn cúi càng lúc càng thấp. Môi Thy Dung nhanh chóng bị chiếm hữu.

Thy Dung giật mình kinh hãi. Hai tay cố đẩy Bách Khải Văn ra. Bình thường khi vẫn còn khỏe mạnh, Thy Dung đã không phải là đối thủ của hắn. Nói gì đến hiện tại, đang bị ốm yếu, tinh thần hoảng loạn.

Trác Phi Dương sau khi ghi xong tờ giấy. Quay xuống, định bảo Thy Dung ghi nốt tờ giấy còn lại. Hắn hoảng hốt khi không thấy Thy Dung đâu. Vội đứng lên, đi tìm Thy Dung.

Tìm Thy Dung khắp trong phòng đăng kí kết hôn không thấy. Nghĩ Thy Dung vì không muốn kết hôn với mình, đã nhân lúc mình tập trung điền thông tin vào tờ giấy kết hôn để bỏ trốn. Hắn vừa đau đớn vì bị phản bội và lừa dối, vừa lo lắng cho sức khỏe của Thy Dung.

Trác Phi Dương thẫn thờ mở cửa kính, tiến ra hành lang của Trụ sở đăng kí kết hôn. Mặc dù trái tim hắn bị tổn thương. Mặc dù hắn đau khổ muốn chết. Hắn vẫn lo lắng cho Thy Dung không thôi. Không thể tìm thấy Thy Dung. Trác Phi Dương đứng trên hành lang. Mở điện thoại di động gọi cho Thy Dung.

Trác Phi Dương áp điện thoại vào tai. Tay siết thật chặt. Đôi mắt đục ngầu. Nhịp đập trong trái tim hắn thật chậm. Bóng tối đang bủa vây lấy hắn.

Trác Phi Dương gọi một lần. Nghe thấy điện thoại đổ chuông. Nhưng Thy Dung không bắt máy.

“Cô ấy đang trốn tránh mình.” Trác Phi Dương buồn khổ nghĩ.

Trác Phi Dương cúp máy. Định không gọi cho Thy Dung nữa. Nhưng vì nghĩ đến sức khỏe không tốt của Thy Dung, hắn lại gọi thêm một lần nữa. Hắn gọi cho Thy Dung chỉ muốn hỏi Thy Dung đang ở đâu, có khỏe không thôi. Hắn sẽ không ép Thy Dung kết hôn với hắn nữa.

Điện thoại lại đổ chuông. Lần này, Trác Phi Dương nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Thy Dung rất gần chỗ hắn đang đứng.

Trác Phi Dương từ từ xoay người. Nhìn theo hướng tiếng chuông điện thoại.

Bắt gặp hình ảnh hôn nhau của Bách Khải Văn và Thy Dung. Trác Phi Dương hóa đá. Vết thương trong lòng hắn càng lúc càng rách toạc thêm ra. Tại sao Thy Dung có thể đối xử tàn nhẫn với hắn như thế ? Dù không muốn kết hôn với hắn, cũng không nên dùng cách này để trả thù hắn.

Trác Phi Dương buông thõng tay, chiếc điện thoại trượt từ mang tai xuống dưới đất. Thêm một lần nữa, hắn lại nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn. Để rồi lại đau đớn thêm.

Trác Phi Dương không hiểu Thy Dung đã khổ sở như thế nào. Dùng hết sức lực, Thy Dung cũng không thể thoát khỏi vòng tay và nụ hôn của Bách Khải Văn. Nụ hôn cưỡng ép không có một chút cảm giác của thích thú, chỉ có cảm giác chán ghét và thống hận sự bất lực của chính bản thân mình.

Thy Dung không còn muốn tiếp tục chịu đựng thêm nữa. Thy Dung cắn mạnh vào môi Bách Khải Văn.

Vì quá đau, hắn đành phải buông Thy Dung ra. Tuy nhiên, những thứ mà hắn muốn Trác Phi Dương nhìn thấy, hắn đã đạt được mục đích rồi. Nếu là một người đàn ông biết tự trọng, hiểu thế nào là ghen tuông và bị phản bội, Trác Phi Dương sẽ không còn tiếp tục muốn kết hôn với Thy Dung nữa.

Thy Dung ra sức dùng mu bàn tay chùi mép. Muốn tẩy xóa sạch nụ hôn của Bách Khải Văn để lại trên môi mình.

Cuộc điện thoại vẫn chưa kết thúc. Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.

Như có một linh tính chẳng lành. Thy Dung run rẩy nhìn về hướng đối diện. Khi bắt gặp ánh mắt ai oán và đau khổ của Trác Phi Dương. Thy Dung có cảm giác mình đã phạm phải một tội lỗi tày trời. Có cảm giác trái tim mình bị đục khoét một lỗ thủng thật lớn. Băng giá đang làm đông cứng tất cả các mạch máu trong cơ thể.

“Trác Phi Dương đã nhìn thấy hết. Hắn đã thấy hết cả rồi.” Thy Dung thì thào, lẩm bẩm trong miệng như một người điên. Thy Dung cắn chặt môi đến trắng bệch. Sắc mặt tái nhợt.

Từ từ, chậm chạp, Trác Phi Dương xoay người bước đi. Hắn thấy mình thật ngu ngốc. Trách mình là một kẻ khờ dại trong tình yêu. Hai hôm trước, nhìn thấy cảnh ôm ấp của Bách Khải Văn và Thy Dung trong bệnh viện. Hắn nên sớm biết Thy Dung không yêu hắn. Người mà Thy Dung yêu là Bách Khải Văn mới phải. Thy Dung nói thích hắn, muốn ở bên cạnh hắn, chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi. Tất cả là do hắn tự huyễn hoặc chính mình, tự phù phép chính mình tin vào những trò lừa dối của Thy Dung. Hậu quả, hắn phải nhận thêm những tổn thương và đau đớn không đáng có.

Thy Dung biết nếu lần này để cho Trác Phi Dương đi, sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp lại hắn nữa.

Hất bỏ tay Bách Khải Văn ra khỏi cổ tay mình. Thy Dung chạy đuổi theo Trác Phi Dương. Vừa chạy đuổi theo, Thy Dung vừa đau khổ gọi:

_ Phi Dương…Phi Dương…

Trác Phi Dương vẫn bước đi, đi như chạy. Hắn không dám quay đầu lại nhìn Thy Dung. Hắn sợ, một khi quay đầu lại, sẽ không thể bỏ đi được nữa. Mà hắn thì đã quá đau khổ và tuyệt vọng vì tình yêu rồi.

Bách Khải Văn làm sao có thể để cho Thy Dung chạy đuổi theo Trác Phi Dương. Thy Dung vừa mới chạy đi được mấy bước chân, đã bị hắn ôm chặt lại từ phía sau.

_Buông tay….Buông tay….

Thy Dung tức giận đánh mạnh vào hai cánh tay hắn. Giãy dụa muốn thoát ra.

Bách Khải Văn thở dài. Hắn hạ thấp giọng:

_Em không nên đuổi theo Trác Phi Dương nữa. Hãy để cho hắn đi đi. Em phải biết gia đình em sẽ không chấp nhận để em đến với hắn đâu. Em không nên tự làm khổ mình.

_Tất cả đều tại anh. Bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ ? – Thy Dung căm phẫn hét lên. Nước mắt không ngừng chảy.

_Em chỉ để ý đến cảm giác của chính mình. Vậy còn anh thì sao ? – Bách Khải Văn bực mình, quát lại Thy Dung – Em yêu hắn đúng không ? Em muốn ở bên cạnh hắn chứ gì ? Anh cũng yêu em. Cũng muốn có được em. Anh làm thế thì có gì là sai ? Một khi đã yêu ai đó, ai mà chẳng ích kỉ, chẳng muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh người mình yêu.

Thy Dung im lặng. Thôi không còn giãy dụa nữa. Cũng không còn sức lực để mà gào thét nữa.

Bách Khải Văn ôm chặt lấy Thy Dung vào lòng. Hắn tự hiểu làm như thế là không đúng. Nhưng nếu không làm như thế. Hắn sẽ thật sự mất đi Thy Dung. Mà hắn thì lại không muốn điều này xảy ra một chút nào.

Mọi người trên lầu hai đều đứng túm tụm lại một chỗ, tò mò và hiếu kì xem diễn biến của câu chuyện. Họ đoán Thy Dung là cô gái được cả hai chàng trai yêu. Thy Dung đến đây để kết hôn với một trong hai chàng trai. Chàng trai còn lại vì ghen tuông đã đến tận đây để dành lại người con gái mà mình yêu. Có người đồng cảm với hành động của Bách Khải Văn. Có người lại trách hắn quá ích kỉ, không biết hy sinh cho hạnh phúc của người mình yêu. Dù đứng theo quan điểm nào, họ cũng thấy tội nghiệp cho cả ba người.

Thy Dung vì quá đau khổ và tuyệt vọng đã ngất xỉu trong vòng tay của Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn hốt hoảng sợ hãi, vội vã đưa Thy Dung vào bệnh viện.

Đám đông lại được dịp bàn tán sôi nổi. Đây là chuyện hi hữu nhất xảy ra tại Trụ sở đăng kí kết hôn của thành phố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play