Buổi chiều biệt thự của Bách Khải Văn bỗng trở nên ồn ào và náo nhiệt hẳn.
Phong Đạt bị nhốt trong phòng trên lầu hai, nghe thấy tiếng cười đùa của mấy cô giúp việc, và tiếng nói trầm thấp của ông quản gia.
Phong Đạt chăm chú lắng tai nghe, không hiểu vị khách quý đến thăm Bách
Khải Văn là ai, mà người làm trong nhà của hắn có vẻ đặc biệt coi trọng
như thế.
Phong Đạt vén rèm, nhìn quang cảnh của khu vườn qua song sắt cửa sổ.
Bách Khải Văn chết tiệt, nhất định hắn sợ mình bỏ trốn từ đường cửa sổ
đã cố tình nhốt mình trong căn phòng kiên cố thế này, Phong Đạt oán hận, dơ chân đá mạnh vào song sắt cửa sổ.
Nhìn lướt qua khu vườn, phóng tầm mắt ra xa, thấy hai người vệ sĩ mặc áo vét màu đen đi qua đi lại, đi tới đi lui trước cánh cổng sắt màu xanh
dương như bộ đội đặc chủng, da đầu Phong Đạt run lên, người phát lạnh.
Bọn họ canh gác cẩn mật như thế kia, mình làm sao mà thoát được, thoát
ra căn phòng đã khó, nói gì đến việc phải đánh thắng hơn mười vệ sĩ của
Bách Khải Văn. Tên vô sỉ kia nhất định phải bức mình vào con đường cùng
thì hắn mới vui lòng mà, tên chết tiệt, tôi căm hận anh, hừ….
Phong Đạt giật mạnh hai tấm rèm cửa màu trắng, hai tấm rèm dưới lực đạo
của Phong Đạt đã bay phần phật, mãi một lúc mới buông nhẹ xuống.
Quá chán nản, nghĩ nát óc cả nửa ngày vẫn không tìm ra được cách thoát
ra khỏi đây, Phong Đạt mở cửa phòng tắm, định tắm một chút cho thanh
tỉnh đầu óc.
Căn phòng tắm của Bách Khải Văn cũng xa xỉ cực điểm, sạch sẽ đến không
vương một hạt bụi. Hắn là một kẻ ưa thích sạch sẽ, Phong Đạt đã lí giải
được tại sao hắn thuê nhiều người giúp việc như thế, nguyên việc phải
lau chùi tất cả các phòng ốc trong căn biệt thự này cũng đã tốn một
khoảng thời gian không nhỏ.
Vặn vòi nước, Phong Đạt rửa mặt, soi khuôn mặt ướp nhẹp nước trong
gương, Phong Đạt phẫn nộ đấm nhẹ vào mặt gương, mắng nhỏ: “Thật vô dụng, vô dụng, trí khôn của mày đã bay đi đâu hết cả rồi, tại sao vẫn chưa
nghĩ được ra cách, mày muốn bị tên ác ma kia giam lỏng ở đây mãi sao ?”
Vào lúc này, Phong Đạt hận không thể đấm vỡ mặt Bách Khải Văn, sau đó
mang hắn xẻ ra làm mấy mảnh, phân phát khắp nơi. Nói thì có vẻ hơi độc
ác, khiến người khác rùng mình ớn lạnh khi tưởng tượng ra cảnh máu me và tra tấn người khác thảm khốc, nhưng nếu xét đến lòng căm hận và mối thù của Phong Đạt dành cho Bách Khải Văn, phần nào có thể hiểu được tâm
trạng bị bắt nhốt như tù nhân của Phong Đạt.
Phong Đạt ngước mắt nhìn đỉnh góc bên trái của căn phòng tắm, hơi gió
thổi vi vu, mắt Phong Đạt sáng lên, nụ cười dần dần nở trên môi, tìm cả
nửa ngày cuối cùng cũng tìm được lối ra.
Phong Đạt bịt chặt miệng, cả người run run: “ Ha ha ha, Bách Khải Văn,
anh không ngờ chứ gì, anh dù có cẩn thận cho người canh chừng tôi, nhốt
tôi trong một căn phòng có song sắt cửa sổ, nhưng lại không ngờ
tới….chậc, chậc…”
Phong Đạt tỏ vẻ đáng tiếc cho Bách Khải Văn, trông dáng vẻ dương dương
tự đắc không giống một nạn nhân bị hắn đem ra đũa bỡn một chút nào.
Sợ ông quản gia hay người làm trong nhà đột ngột lên đây tìm mình, Phong Đạt chạy nhanh ra đóng chặt cửa, còn cẩn thận dùng bàn kính và ghế sô
pha chẹn cửa. Yên tâm mấy thứ kia có thể giúp mình kéo dài thời gian,
Phong Đạt nhanh chóng quay lại phòng tắm.
Leo trèo vốn là nghề của Phong Đạt, sống hơn 18, có hơn 10 năm Phong Đạt trở thành một người khỉ, nếu có thêm một chút năng lực của tự nhiên,
Phong Đạt có thể biến thành người khỉ thật, không phải chỉ là một cụm
danh từ tượng trưng.
Lỗ thông gió kia chỉ đủ để chui lọt một người có thân hình nhỏ thó, cũng may Phong Đạt là một cô gái mảnh khảnh, trông hơi gầy yếu.
Khoảng cách từ sàn nhà tắm đến lỗ thông gió cao ít nhất hơn hai mét, nếu muốn leo được lên trên kia, Phong Đạt bắt buộc phải tìm một cái ghế
đẩu, hay một sợi dây đủ dài, vấn đề này không gây khó khăn được Phong
Đạt.
Nhìn vòi tắm hoa sen xa hoa của Bách Khải Văn, ý cười trên môi Phong Đạt càng lúc càng sâu, đôi mắt trong như nước hồ thu phát ra những tia sáng rực.
Cánh tay vươn ra khỏi lỗ thông gió trước, sau đó đến cái đầu, tiếp theo đến nửa thân người, cuối cùng là đôi chân trần.
Bám chắc vào thành bờ tường, Phong Đạt leo hẳn lên mái ngói lưu ly màu trắng.
“A…ha..a….mình đã thoát được cái lồng chim kia rồi.” Đứng trên mái nhà,
gió thổi mạnh, mái tóc tơ mềm mượt dài đến ngang vai, bộ váy màu trắng
mặc trên người bay bay, Phong Đạt có cảm giác mình thực sự sắp giang
rộng đôi cánh bay như một con chim.
Ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, tận hưởng không khí thoáng đãng và
mát mẻ, Phong Đạt chưa bao giờ thấy yêu cuộc sống tự do như thế.
Cố đè nén thanh âm và phấn khích của mình, Phong Đạt cẩn thận quan sát
bốn phía chung quanh căn nhà, thấy đâu đâu cũng có vệ sĩ canh gác, Phong Đạt trầm xuống, niềm vui vừa mới có đã tiêu tán mất phân nửa.
Nếu là con chim, Phong Đạt sẽ không ngần ngại cất cánh bay ra khỏi đây,
nhưng Phong Đạt là người, dù có biệt danh con khỉ leo trèo cũng phải đi
bộ trên đất mới lần mò ra được đến cổng, mà….
Phong Đạt ngán ngẩm, bọn vệ sĩ đông như kiến cỏ thế kia, có thể chạy thoát được sao ?
Trong khi Phong Đạt còn đăm chiêu suy nghĩ, tiếng nói ồn ào trong nhà một lần nữa lại lọt vào tai.
“Nếu có thể tìm được một thứ gì để che chắn, mà bọn vệ sĩ kia không một
chút nghi ngờ thì hay biết mấy.” Phong Đạt nhu nhu huyệt thái dương, ảo
não ngửa mặt than thở.
Một lần nữa lại phóng tầm mắt ra cánh cổng sắt, Phong Đạt loáng thoáng nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô đi qua đi lại.
Xe ô tô ?
Đúng rồi ! Phong Đạt vui mừng reo lên, vội cắn chặt môi, suýt chút nữa
đã bại lộ thân phận chốn chui chốn nhủi như một con chuột của mình.
“Có cô gái nào phải tìm cách chạy trốn trên nóc nhà như mình không ?”
Phong Đạt thật không dám nghĩ đến hình tượng thục nữ của mình, dù sao từ lâu Phong Đạt sớm đã quăng hình ảnh này lên đến tận chín tầng mây.
Xác định được nơi để xe của Bách Khải Văn, Phong Đạt nhẹ nhàng bò trên
nóc nhà về hướng đó. Đôi bàn tay và đôi chân trần của Phong Đạt bị những viên gói và góc cạnh tường xi măng cào rách đôi chỗ, truyền đế cảm giác bỏng rát, vì đang nóng lòng muốn ra khỏi đây, nên Phong Đạt không mấy
để ý.
Đến được garage để xe, Phong Đạt tìm một vị trí thuận tiện rồi uyển chuyển trèo xuống.
Bốn phía trong garage đều được xây kín mít, ánh sáng không lọt được vào
bao nhiêu, Phong Đạt tiêu tốn một chút thời gian mới làm quen được với
thứ ánh sáng yếu ớt trong garage.
Có những tận bốn chiếc xe ô tô, mình biết phải trèo lên chiếc xe nào
đây, chẳng lẽ ngoan ngoãn đứng ở đây đợi Bách Khải Văn đến bắt ? Hừ…mình đâu có ngu như thế, dù không thoát được, mình cũng phải phá hắn một
trận ra trò cho biết tay, ít ra cũng phải gỡ lại một chút thể diện cho
bản thân.
Đúng vào lúc đó, Phong Đạt nghe thấy tiếng bước chân đang đi về hướng
garage, ông quản gia đang nói chuyện với một chàng trai trẻ.
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, Phong Đạt mở mui xe, sau đó nhanh
nhẹn chui vào, rồi nhẹ nhàng đóng mui xe lại. Phong Đạt thoáng nhìn qua
màu sắc của chiếc xe, đó là một chiếc xe ô tô màu xanh đen.
Phong Đạt cũng không hy vọng nhiều, vào lúc đó chỉ có duy nhất một ý nghĩ là trốn mau, nhưng….
Khi nghe thấy tiếng máy nổ, tiếng đạp cần lái, tiếng bánh xe lạo xạo
trên nền gạch, tiếng chào hỏi cung kính của mấy người vệ sĩ đứng gác
cổng, Phong Đạt tựa như một người đang nằm mơ, thần trí hỗn loạn.
Chiếc xe ô tô màu xanh đen chạy trên đường, nhấp nhô lên xuống, chứng tỏ chàng thanh niên điều khiển xe phóng rất nhanh, chẳng khác gì một tay
đua siêu hạng.
Phong Đạt tim đập chân run, cả người va đập mạnh vào thành xe, thầm
nguyền rủa tên Ma Tốc Độ không biết sống chết kia. Đã thoát được ra
ngoài, Phong Đạt rất mừng, nhưng không muốn chết vì tai nạn giao thông.
Chạy xe khoảng hơn 10 phút đồng hồ, chiếc xe đi chậm dần, sau đó dừng
hẳn, Phong Đạt trong lòng run sợ, nghĩ thầm: “Không biết tên Ma Tốc Độ
kia dừng xe ở đâu, nếu hắn….”
Suy nghĩ của Phong Đạt bị cắt ngang, chàng thanh niên điều khiển chiếc xe mở cửa bước xuống.
Phong Đạt nghe thấy tiếng bước chân, trái tim đập càng lúc càng nhanh,
cơ hồ vì sợ hãi và lo lắng gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếng bước chân dừng lại, một giây sau lại tiếp tục tiến lên về phía
trước, hắn ta đang tiến về phía mui xe…phát hiện này khiến cho toàn thân Phong Đạt đông cứng, bịt chặt miệng, không dám thở mạnh, chỉ sợ tên đàn ông xa lạ kia biết mình đang nằm trong mui xe ô tô của hắn.
Nhưng mà sự tình không đơn giản như vậy, có lẽ số phận của Phong Đạt
luôn dính đến rắc rối và tại họa do chính mình tạo ra và do người khác
gây nên.
Chàng thanh niên khom người, mười ngón tay thon dài bấu vào mép mui xe, gọn gàng nhấc mui xe lên.
Khi nhìn thấy có một cô gái đang nằm trong mui xe của mình, toàn thân
mặc một chiếc váy màu trắng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong như nước hồ thu, đôi môi mỏng đỏ như sơn, sợ hãi mở to mắt nhìn mình, anh ta
thoáng ngạc, nhưng ngay sau đó, một nụ cười như hồ ly nở trên môi anh
ta: “Tiểu thư đây là đang đi lạc sao ?”
Phong Đạt tức hộc máu, rất muốn quát to một tiếng, nhưng nghĩ đến hoàn
cảnh bất lợi của mình, đành phải gượng cười nói: “Đúng thế.”
Phong Đạt xấu hổ bấu vào thành xe, run run bước xuống.
Người đàn ông trẻ nhìn từ đầu xuống chân Phong Đạt: “Tiểu thư có muốn
nói cho tôi biết tiểu thư đã ‘vô tình’ trèo lên xe của tôi từ khi nào
không ?”
Phong Đạt bực bội, rất rất bực bội, nếu không phải do tên này ‘vô tình’
giải thoát mình khỏi nhà của Bách Khải Văn, tên này đã ăn đấm của mình
rồi.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi một đoạn, chào anh.” Phong Đạt xoay người đi thẳng, không muốn nói chuyện lôi thôi với tên Ma Tốc Độ.
“Thủy Tiên, bố mẹ, ông nội, con về đây, hy vọng mọi người không quá lo
lắng cho con.” Phong Đạt lẩm bẩm trong miệng, vừa co giò định bỏ chạy,
nào ngờ....tay đã bị tên đàn ông có nụ cười như hồ ly nắm chặt.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, ít ra cũng phải biết một chút phép lịch
sự chứ, tôi đã đưa tiểu thư đi dạo chơi một vòng không phải sao, còn nữa tôi là chủ nhân của chiếc xe ô tô kia, tiểu thư đã trèo lên xe của tôi
mà không được phép.”
Phong Đạt quay phắt lại, thô bạo hất bỏ tay hắn ra khỏi cổ tay mình:
“Chẳng phải tôi đã nói tiếng cảm ơn rồi sao, xe mặc dù là của anh, tôi
đi nhờ mà không hỏi trước ý kiến của anh là không đúng, nhưng anh có cần keo kiệt như thế không ?”
Chàng thanh niên lạ mặt nheo mắt nhìn Phong Đạt, hai tay đút vào túi quần: “Tên của em là Hoài Thương hay là Thy Dung ?”
“Anh hỏi làm gì ?” Phong Đạt tức giận quát….khi đã thẩm thấu hết được
câu hỏi của người đàn ông trẻ, dáng vẻ của Phong Đạt chỉ có thể dùng từ
trợn mắt há mồm để hình dung: “Anh..anh là ai ….?”
Một tay thò ra khỏi túi quần, nâng cằm Phong Đạt lên, chàng trai cười
khẽ: “Không nhận ra anh sao, nhóc con ? Anh là Tư Nam đây…..”
“A…a….a….” Phong Đạt thét chói tai, sợ hãi lùi lại về phía sau hai bước, run run chỉ tay vào chàng thanh niên tên Tư Nam kia.
Oan nghiệt, đây đúng là oan nghiệt. Hai người trên đời Phong Đạt không
muốn nhìn thấy nhất là Thu Trang – một con đỉa đã thành tinh, và Tư Nam – một con hồ ly trong lốt một con cừu.
Tên Tư Nam này đã ra nước ngoài du học, tại sao còn về đây làm gì, đã đi rồi sao không đi luôn đi ? Nhớ lại quãng thời gian còn nhỏ, phải chịu
đựng hai tên yêu nghiệt là Khánh Sơn và Tư Nam, Phong Đạt chỉ muốn ngửa
cổ lên trời thét vang một tiếng.
Tên đàn ông có sắc đẹp bán nước hại dân này, luôn trêu ghẹo hai chị em
Phong Đạt, vì hắn đã biết thân phận giả nam của Phong Đạt, nên mỗi lần
gặp phải hắn đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Tiếng “thảm” vừa thoát ra khỏi miệng, Phong Đạt đã vắt chân lên cổ để
chạy. Hu hu hu…coi như số mình xui xẻo khi đụng phải hắn, lần sau mình
cẩn thận tránh mặt hắn là được…
“Thy Dung a, dù gì chúng ta cũng có hôn ước với nhau, em có thể bỏ chạy
mãi được sao ?” Tiếng nói như than như thở, nhẹ nhàng mà uốn lượn lọt
vào trong tai Phong Đạt.
Đang bỏ chạy, nghe thấy tiếng nói không xương của Tư Nam, Phong Đạt lảo đảo, suýt ngã đập mặt xuống đất.
“Câm miệng, câm miệng, ai là vợ chưa cưới của anh hả…?” Phong Đạt thẹn
quá hóa giận, kích động quát mắng Tư Nam, quên cả chạy trốn.
“Gần một năm không gặp, tính cách nóng nảy của em vẫn giống hệt như xưa.”
Phong Đạt bị Tư Nam nắm chặt tay, lôi vào trong nhà.
Tự do, tự do của con….Phong Đạt nắm chặt lấy cánh cửa gỗ, nhất quyết không chịu theo Tư Nam vào trong nhà.
Tư Nam giả vờ thở dài, tốt bụng khuyên nhủ Phong Đạt: “Thy Dung, em là đang thử thách tính nhẫn nại của anh sao ?”
Mỗi lần nghe Tư Nam dùng giọng yêu nghiệt để nói chuyện với mình, toàn
thân Phong Đạt đều nổi da gà, hận không thể đạp bẹp khuôn mặt hại nước
hại dân của tên Tư Nam kia.
Phong Đạt trả tiền xong cho tài xế, sau đó tự mở cửa xe bước xuống. Vật lộn
và đấu lý với tên hồ ly Tư Nam mất hơn hai tiếng đồng hồ, mới trốn thoát ra khỏi căn biệt thự riêng của gia đình nhà họ Trần.
Trần Tư Nam đã về. Mỗi lần nghĩ đến điều này, da đầu Phong Đat lại run
lên. Đối phó với một tên yêu nghiệt như Khánh Sơn, Phong Đạt đã không đủ tự tin, huống hồ còn thêm cả tên Tư Nam kia nữa.
Phong Đạt suýt quên mất Thu Trang – một con đỉa đã thành tinh, thành
tích bám dai, tính cách dữ như chằn lửa nổi tiếng nhất trong trường.
Phong Đạt thật sự không hiểu kiếp trước đã mắc nợ gì bọn họ, mà hơn 10
năm qua, không thể sống yên với họ, luôn bị bọn họ quấy rầy và làm
phiền, đáng sợ nhất là 'được' lọt vào mắt xanh của Thu Trang, và Tư Nam.
Một chiếc xe ô tô BMW màu xám đen đậu cách cổng của tư gia nhà họ Hoàng
gần hai mươi mét, chiếc xe đã đậu ở đây được hơn 20 phút.
Người đàn ông ngồi ghế sau, toàn thân vận một đồ màu trắng, đôi mắt đen
sâu không thấy đáy, khuôn mặt trầm lạnh, đôi môi khẽ nhếch lên khi nhìn
thấy một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng đang tiến đến gần cánh cổng
sắt.
Người đàn ông vận đồ trắng phất tay ra hiệu, hai người đàn ông mặc vét
đen mở cửa xe bước xuống, nhanh nhẹn tiến lại gần cô gái mặc váy trắng.
Phong Đạt khiếp sợ, kinh hô một tiếng khi bị hai bóng đen bao vây vào giữa: “Các anh muốn gì ?”
Phong Đạt không tin hai người đàn ông này dám động thủ với mình trước
cổng tư gia nhà họ Hoàng. Ông nội Gia Huy, bố Hoàng Tuấn Kiệt, mẹ Bạch
Thư Phàm và chú Vũ Gia Minh đâu phải là những người đơn giản, nếu dám
động vào con cháu của họ, kẻ đó chắc chắn không còn muốn sống yên ổn
nữa.
“Ông chủ muốn nói chuyện với cô.” Một trong hai người vệ sĩ lên tiếng, cả hai đứng thật thẳng, sắc mặt bất biến.
Phong Đạt nhìn về hướng chiếc xe ô tô hiệu BMW màu xám đen, toàn thân Phong Đạt lạnh toát.
Bách…Bách Khải Văn….hắn làm sao có thể tìm đến tận đây, chẳng lẽ hắn đã sớm đoán ra mình là ai, nên..nên mới….
“Tiểu thư, xin mời cô….” Người vệ sĩ lúc nãy tiếp tục nói, anh ta làm ra một cử chỉ mời.
Phong Đạt thở dài, có muốn bỏ chạy cũng vô ích, kẻ thù đã tìm đến tận cửa rồi, chỉ còn cách duy nhất là đối mặt thôi.
Phong Đạt hít một hơi thật sâu rồi thở ra, thực hiện ba bốn lần, đến khi tinh thần căng thẳng và hỗn loạn dần dần bình ổn lại, Phong Đạt rảo
bước về hướng chiếc xe ô tô BMW.
Bách Khải Văn chống tay vào thành ghế, dáng vẻ ung dung tự tại như thể
hắn đã sớm đoán được kết quả của ngày hôm nay. Nếu Phong Đạt không thể
chạy thoát khỏi chiếc lồng chim bé nhỏ do hắn giăng ra, thì đã phụ sự kì vọng của hắn rồi.
Người vệ sĩ mở cửa xe ô tô cho Phong Đạt.
Phong Đạt căm phẫn, trừng mắt nhìn khuôn mặt hiện lên ý cười của Bách Khải Văn, không cam lòng khẽ khom người, trèo lên xe.
Bách Khải Văn vươn tay, ngay lập tức Phong Đạt rơi vào vòng tay ôm ấp của hắn.
“Buông tay, đồ biến thái, đồ vô liêm sỉ, anh đang làm gì thế hả ?” Phong Đạt dùng sức đấm vào sau lưng Bách Khải Văn, tức giận mắng to.
“Dã miêu, em đã trốn thoát được rồi, thật đáng khen ngợi. Lần sau bắt
nhốt em, anh sẽ dùng xích khóa chân em lại.” Tiếng cười trầm thấp của
Bách Khải Văn vang bên tai Phong Đạt.
Phong Đạt cứng đờ người, trái tim đập như trống trận trong lồng ngực, cảm giác càng lúc càng kì quái.
Mình…mình và hắn là kẻ thù a, tại sao lại ngồi ôm ấp trong xe ô tô như
tình nhân lén lút gặp nhau thế này ? Không được, mình phải nghĩ cách…nếu không, mình sẽ phát điên lên mất.
“Bách Khải Văn, tôi nói lại lần chót, tôi không muốn làm tình nhân của
anh, một chút quan hệ với anh tôi cũng không muốn. Chiếc hộp gỗ hình
vuông mà tôi đang cầm, tôi sẽ trả lại cho anh, chỉ cần anh hứa từ nay về sau không còn quấy rầy và làm phiền tôi nữa.” Phong Đạt ra yêu cầu với
Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn đặt Phong Đạt ngồi trên đùi, một tay giữ chặt eo của Phong Đạt, một tay chống cằm.
Hắn khàn giọng nói: “Em là đang ra điều kiện với anh sao ? Nếu em không
muốn trả lại anh chiếc hộp gỗ hình vuông kia cũng không sao, anh sẽ coi
đó là số tiền anh tặng cho tình nhân của mình.”
Phong Đạt mở miệng, chưa kịp mắng chửu hắn được câu nào, Bách Khải Văn
kéo đầu của Phong Đạt lại gần, mạnh mẽ hôn lên đôi môi hoa của Phong
Đạt.
Phong Đạt tức giận muốn dùng răng cắn hắn, nhưng cũng giống như tối hôm
qua, đều bị sa vào bẫy của hắn, chỉ khiến hắn thêm kích thích, dùng hết
khả năng của mình để dụ dỗ Phong Đạt.
Bị hôn đến choáng váng đầu óc, sức chống cự yếu dần, hai tay từ từ nắm
chặt lấy vạt áo trước ngực của Bách Khải Văn, rất muốn túm cổ hắn, sau
đó quăng ra ngoài xe ô tô.
Bách Khải Văn cười khẽ, tay luồn vào trong váy gần bắp đùi Phong Đạt.
Phong Đạt thần trí đang nửa mê nửa tỉnh, hơi thở hỗn loạn, đột nhiên
thấy có một con rắn đang bò dần lên đùi mình. Phong Đạt giật mình tỉnh
mộng, tức giận hất bỏ bàn tay của Bách Khải Văn ra khỏi đùi.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp tục gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ kiện anh ra tòa, dùng pháp luật để trừng trị anh.”
Mắt Phong Đạt đã bốc hỏa, nói chuyện đạo lý với tên vô sỉ Bách Khải Văn
hoàn toàn không có tác dụng, một kẻ như hắn phải dùng đến dùi cui của
cảnh sát.
Bách Khải Văn nhìn con dã miêu đang giơ móng vuốt muốn cào mình, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như trời đêm của hắn càng lúc càng sâu.
“Vẫn là câu nói kia, nếu em muốn kiện anh thì kiện đi, chỉ cần em thích
anh sẽ theo em đến cùng.” Bàn tay của Bách Khải Văn một lần nữa lại di
chuyển khắp thân thể Phong Đạt.
Phong Đạt rùng mình ớn lạnh, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, tức giận đến nỗi
mặt đỏ tai hồng, dơ cao tay định tát vào mặt Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn dễ dàng tránh thoát cái tát như trời giáng của Phong Đạt.
“Em đi vào trong nhà đi, có gì anh sẽ liên lạc với em sau.” Bách Khải Văn mở cửa xe ô tô cho Phong Đạt.
Phong Đạt kinh ngạc nhìn Bách Khải Văn, không dám tin là hắn để cho mình đi dễ dàng như thế.
Biểu hiện kinh ngạc của Phong Đạt hết sức đáng yêu, Bách Khải Văn bẹo
nhẹ vào mũi Phong Đạt, không đứng đắn hỏi: “Em muốn qua đêm với anh sao, nếu em muốn, anh cũng không ngại.”
“Anh đi chết đi.” Phong Đạt hầm hầm giận dữ, đạp vào chân Bách Khải Văn. Ý nghĩ Bách Khải Văn là một người tốt, vừa mới nhen nhóm trong đầu
Phong Đạt đã tan biến không còn thấy tăm hơi.
Khóe môi Bách Khải Văn cong lên thành một vòng cung hoàn hảo, khuôn mặt
anh tuấn của hắn dí sát vào mặt Phong Đạt: “Nhớ cho rõ, em đã là người
của anh rồi, anh sẽ không dễ dàng buông tay như thế. Em cũng không nên
nghĩ đến việc chạy trốn, một khi anh đã muốn có được thứ gì, anh sẽ lấy bằng được thứ đó.”
Phong Đạt bần thần đứng trên nền gạch xi măng, cánh cửa xe từ từ khép
lại, hình ảnh nghiêm túc và lạnh lùng của Bách Khải Văn lướt qua đôi mắt trong như hồ thu của Phong Đạt.
“Thình thịch, thình thịch….” Trái tim Phong Đạt đập thật nhanh, đây là
cảm giác gì…tại sao mặt mình lại nóng thế này ? Phong Đạt hai tay ôm lấy má, tự hỏi bản thân mình.
Phong Đạt vừa đặt chân vào trong phòng khách, được tất cả mọi người thân
trong nhà dổ dồn mắt nhìn, được ‘nồng nhiệt’ đón tiếp bằng những cái
ôm, bị bao vây trong những câu hỏi dài bất tận.
Phong Đạt khổ sở, đứng một chỗ, mắt mờ mịt nhìn người thân trong gia
đình, hận không thể tìm một cái khe nẻ để chui xuống. Phải ăn mặc như
con gái đứng trước mặt mọi người đã xấu hổ lắm rồi, còn bị biến thành
trung tâm chú ý của họ nữa.
Tất cả đầu têu của mọi rắc rối này đều là do con nhỏ Thủy Tiên, Phong
Đạt oán thầm nghĩ, mình nhất định phải hảo hảo mà trừng trị nó. Hừ….!
Bị tra tấn lỗ tai hơn một tiếng đồng hồ, nói gần khô cả cổ, người thân
trong nhà mới tạm buông tha cho Phong Đạt trở về phòng riêng tắm rửa và
thay quần áo.
Hoài Thương lén lút đi theo Phong Đạt vào phòng.
“Anh Phong Đạt.” Mặc dù Phong Đạt là con gái, tên thật là Thy Dung,
nhưng Hoài Thương đã quen gọi Thy Dung là Phong Đạt, xưng hô anh trai và em gái.
“Có chuyện gì ?” Phong Đạt tức giận, trừng mắt nhìn em gái, rất muốn cú mấy cái vào đầu cô em gái ương bướng, hay làm nũng này.
“Tối hôm qua em đã gặp Trác Phi Dương.” Hoài Thương cẩn thận quan sát
sắc mặt của Phong Đạt, sợ Phong Đạt sẽ nổi giận đánh mình khi nghe nhắc
đến Trác Phi Dương.
Quả nhiên, Phong Đạt nhảy dựng lên, kích động hét: “Em vừa nói cái gì,
nói lại xem nào ? Tối hôm qua, em đã gặp Trác Phi Dương ?”
Phong Đạt ôm đầu, rên rỉ: “Trời ạ, tối hôm qua chẳng phải em đóng giả
làm anh sao ? Em gặp anh ta trong trường hợp nào, em có để lộ ra bất cứ
sơ hở gì không ?”
Nhìn cô em gái cúi đầu, lặng thinh mãi một lúc không chịu nói, Phong Đạt không còn lòng kiên nhẫn, phát hỏa: “Còn không nói mau, muốn ăn đánh
không ?”
Phong Đạt dơ cao nắm đấm, như thể chuẩn bị đánh Hoài Thương một trận nhừ tử thật.
Hoài Thương sợ hãi chạy cách xa Phong Đạt ít nhất gần ba mét, mỗi anh em đứng một đầu trong phòng.
“Anh trai, anh đừng nóng, thật ra….” Hoài Thương lí nhí, tự hiểu lần này khó tránh được họa do mình gây ra. Bình thường Phong Đạt ghét nhất
người khác xen vào việc riêng tư của mình. Phong Đạt vẫn thường chiều
chuộng em gái, nhưng sau khi Hoài Thương gần như phá hỏng tất cả những
thứ mà Phong Đạt kì công tạo ra, Phong Đạt không còn muốn nuông chiều
Hoài Thương nữa.
“Tốt nhất là em nên nói thật, anh không muốn nghe em nói dối. Nếu em để
anh phát hiện ra, anh sẽ không tha thứ cho em.” Tâm trạng của Phong Đạt
lúc này vô cùng buồn bực, bị Bách Khải Văn đùa giỡn, coi như một món đồ
để trao đổi, một kẻ tâm cao khí ngạo như Phong Đạt làm sao có thể chịu
nổi cảm giác này.
Hoài Thương cúi đầu càng lúc càng thấp, sợ rằng cằm cũng gần chạm vào
cổ, thanh âm lí nhí: “Tối…tối hôm qua em bị người của Bách Khải Văn đuổi đánh, em bị bọn họ đánh rất đau, cũng may em được Trác Phi Dương cứu
em….”
Hốc mắt Hoài Thương đỏ lên, có thể thấy cô nhóc chịu không ít ủy khuất,
cho đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi và rùng mình ớn lạnh.
Phong Đạt không nhịn được lo lắng, quan tâm hỏi cô em gái: “Em không sao chứ ? Trác Phi Dương đã cứu em sao ? Em và anh ta….?”
“Anh đừng hiểu lầm.” Hoài Thương vội lắc đầu, ngữ khí vô cùng khẳng định nói với Phong Đạt: “Em không có ý gì với Trác Phi Dương cả, em không cố ý để lộ thân phận nữ nhi của mình cho anh ta biết, chỉ là……”
“Cái gì ?” Phong Đạt thét chói tai, tức giận đến phát run: “Anh…anh ta
đã biết em là con gái ? Ông trời của tôi ơi, người đây là đang thử thách sự chịu đựng của con sao ?”
Phong Đạt phừng phừng lửa giận, gằn giọng bảo em gái: “Em nói rõ ngọn nghành cho anh nghe, nếu em có nửa điểm lừa dối…..”
Phong Đạt sắc lạnh nhìn em gái, siết chặt nắm đấm, mười khớp ngón tay
kêu răng rắc. Phong Đạt đang sinh khí, phi thường sinh khí.
Hoài Thương thấy cố họng khô khốc, nuốt nuốt nước bọt, trái tim nhảy
nhon nhót trong lồng ngực. Anh trai thật đáng sợ, anh ấy sẽ…sẽ không
đánh mình thật chứ ?
Hoài Thương nơm nớp lo sợ nhìn Phong Đạt, run run kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua cho Phong Đạt nghe.
Phong Đạt càng nghe càng thâm trầm, độ ấm trong mắt biến thành một khối
băng. Vào giờ phút này, hình ảnh trẻ con tinh nghịch đã biến mất không
còn thấy bóng dáng. Phong Đạt đã biến thành một con người khắc nghiệt,
suy nghĩ sâu xa.
Sau khi nghe Hoài Thương kể xong, Phong Đạt cảnh cáo cô em gái: “Em
tránh xa Trác Phi Dương một chút, anh không muốn em có bất cứ quan hệ gì với anh ta cả.”
“Anh hai….” Hoài Thương mặc dù sợ uy thế của anh trai, cũng biết tất cả
đều là do lỗi của mình, nhưng vẫn cố gắng hướng ánh mắt mèo con năn nỉ
anh trai.
“Em không nghe anh nói gì sao ? Anh có thể chiều chuộng theo em trong
những việc khác, nhưng duy nhất việc này là không được. Trác Phi Dương
là trưởng bối của hai chúng ta, là người đàn ông thâm tình yêu mẹ hơn 18 năm, là điểm bất an trong lòng bố. Em nên hiểu lý do vì sao anh lại nói như thế.”
“Còn anh thì sao ?” Hoài Thương bất mãn, chỉ trích anh trai: “Trong khi
anh cấm em không được lại gần anh ta, chính anh lại chủ động tiếp cận
anh ta. Em thật sự lo lắng cho anh.”
Hoài Thương chớp mắt nhìn Phong Đạt, hạ thấp giọng nói: “Anh hai, đừng
cố chấp nữa, nếu có thể buông tay được thì buông đi, người đàn ông đó…”
“Im miệng, anh không muốn nghe em nhắc lại vấn đề này thêm một lần
nữa.” Phong Đạt bi thương nhắm mắt, nếu để ý kĩ sẽ thấy trong hốc mắt
Phong Đạt cũng đong đầy lệ: “Anh tự khắc biết mình phải làm gì.”
Cuộc khẩu chiến của hai chị em Phong Đạt kết thúc trong im lặng. Hoài
Thương chán nản quay trở về phòng riêng, Phong Đạt ngồi dựa đầu vào cánh cửa.
“Có thể buông tay được sao ?” Phong Đạt cười nhạt, vén cổ áo, tay nâng
niu một chiếc dây chuyền bằng bạc, ở dưới đeo một mặt đá màu tím nhạt.
“Mình cũng muốn quên lắm, nhưng là quên không được.” Phong Đạt thở dài,
cẩn thận xem xét mặt đá, chiếc dây chuyền này đã theo Phong Đạt từ rất
lâu, trí nhớ một mảnh mơ hồ, dần dần hiện lên hình ảnh của ngày hôm đó.
Đó là một ngày mưa phùn, trời se se lạnh, gió thổi lốc từng cơn, hai cô
bé gái hơn tám tuổi theo mẹ đi leo núi. Phong Đạt còn nhớ, hôm đó cũng
chính là ngày hai chị em gặp được người đàn ông tên Trác Phi Dương kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT