Cả một đêm Phong Đạt không thể ngủ được, cũng không thiết tha đến việc ăn
uống. Bị lộ thân phận nữ nhi là một việc lớn, Phong Đạt không còn có thể bình thản ở bên cạnh Trác Phi Dương như trước, từ nay trở về sau mối
quan hệ của cả hai sẽ trở nên gượng ép, không được tự nhiên.
Con nhỏ Thủy Tiên chết tiệt, tất cả đều là tại nó, giờ thì hay rồi ngay
cả đứng từ xa nhìn Trác Phi Dương mình cũng không dám, nói gì đến việc
phải tiếp tục làm tài xế riêng cho hắn.
“Ai…da…thật đau hết cả đầu, hết rắc rối này lại đến rắc rối kia. Hic, có lẽ mình phải trốn đi đâu đó một thời gian, sau khi bình yên sóng lặng,
mình sẽ trở về.”
Phong Đạt nhếch mép cười yếu ớt: “Chủ ý này cũng không tệ lắm. Bách Khải Văn tuy là một kẻ có thừa thủ đoạn và tâm cơ, nhưng hắn không phải là
người vạn năng, hắn có thể giam giữ một người ở bên mình khi người đó
không nguyện ý sao ? Còn Trác Phi Dương nữa, mình tuyệt đối không thể để cho mối quan hệ không rõ ràng này tiến xa hơn, tránh làm tất cả mọi
người sống trong đau khổ và mất mát thêm một lần nữa.”
Phong Đạt gác tay trên trán, mắt nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói nhỏ: “Có lẽ mình cũng hơi quá. Tính cách trẻ con, thích náo nhiệt của Thủy Tiên
không phải là mình không biết. Nếu mình chịu an phận, cử xử và nói năng
như một cô gái, sẽ không có nhiều kẻ thù như thế, Thủy Tiên cũng sẽ
không gặp họa oan uổng do mình gây ra.”
Phong Đạt thở hắt ra một hơi: “Thôi thì đành chờ đến sáng mai, mình xin lỗi con bé vậy.”
Nhắc đến Bách Khải Văn, Phong Đạt đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân vì sao mình bị hắn bắt nhốt trong biệt thự.
Phong Đạt mở hộc tủ, cầm trên tay chiếc hộp gỗ hình vuông.
Nghe Bách Khải Văn nói trong chiếc hộp này đựng một viên đá quý trị giá bạc triệu. Phong Đạt tò mò muốn chứng thực lời nói của Bách Khải Văn.
Hai ngón tay chạm vào lớp mặt nhẵn mịn bên ngoài, Phong Đạt ngửi được
mùi đàn hương, hộp gỗ này được làm bằng chất liệu gỗ thượng hạng.
Chần chờ trong giây lát, Phong Đạt hít một hơi thật sâu, kiên quyết mở nắp hộp gỗ nhỏ ra.
Nếu bề ngoài hộp gỗ được bọc nhung màu đỏ thắm, sẽ có rất nhiều lầm tưởng đây là chiếc hộp đựng nhẫn cầu hôn.
Viên đá quý phát ra ánh sáng chói lọi, sáng hơn viên pha lên, đẹp lung
linh mờ ảo. Phong Đạt say sưa ngắm nhìn, cầm trên tay một viên đá quý
bất cứ ai cũng sẽ động tâm, nhưng Phong Đạt không có ý định sẽ chiếm
bằng được viên đá quý này, chỉ nhìn nó bằng con mắt của một nghệ thuật
gia nhìn một tác phẩm được đẽo khắc tinh sảo và mỹ lệ.
Ngắm nghía viên đá quý một lúc, Phong Đạt đút trả viên đá quý vào trong
hộp, ngồi thần thờ trên giường, hai tay bó gối, dáng vẻ suy tư.
Phong Đạt chuyển từ ngồi trên giường thành đi qua đi lại trong căn
phòng, vừa đi vừa tự đặt câu hỏi và tự trả lời cho chính mình.
Đi gần mỏi rã cả chân, nói nhỏ khô cả họng, cuối cùng cũng nghe được một tiếng reo phấn khích của Phong Đạt.
“Bách Khải Văn, anh hãy chờ đấy, anh tưởng rằng có thể dùng sức mạnh và
thủ đoạn để bắp ép được tôi sao ? Hừ…nếu tôi cũng là một cô gái nhu
nhược giống như những cô gái bình thường khác, tôi đã không sống đến
ngày hôm nay. Thử xem anh có thể trở thành khắc tinh của tôi không ?”
Phong Đạt chạy đến gần bàn kính, kéo ghế ngồi xuống, cầm bút, cúi đầu, nắn nót ghi vào một tờ giấy.
“Bách Khải Văn, tôi trả lại anh hộp gỗ đựng viên đá
quý này. Tôi hy vọng anh không còn tiếp tục quấy rầy và làm phiền tôi
nữa. Nếu không, tôi sẽ coi anh là kẻ thù của mình. Anh biết rồi đấy, đối với kẻ thù của mình, tôi tuyệt đối không nương tay, cũng như anh không
thể để cho kẻ thù của mình sống yên. Tâm của tôi chỉ có một, tôi tuyệt
đối không muốn đem chính tâm của mình ra để chơi đùa. Quan điểm sống của tôi và anh khác nhau, chúng ta vĩnh viễn cũng không có điểm chung, làm
bạn có thể miễn cưỡng nói chuyện đôi ba câu với nhau, nhưng không thể
trở thành người tình hay người yêu. Anh có tin tôi nói không thì tùy,
nhưng tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh.”
Viết xong, Phong Đạt gấp nhỏ tờ giấy, đút vào một phong thư.
Mọi việc đều đã được Phong Đạt sắp xếp ổn thỏa. Mặc dù biết Bách Khải
Văn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như thế, thậm chí sau khi nhận
được bức thư này, hắn còn muốn chinh phục mình nhiều hơn, nhưng không
còn cách nào khác, Phong Đạt thật sự không muốn trở thành trò chơi của
Bách Khải Văn.
Phong Đạt không tự hào mình là một người tốt, cũng không dám vỗ ngực tự
xưng mình thông minh, nhưng điểm đáng tự hào duy nhất của Phong Đạt là
làm người ngay thẳng, tuyệt đối không chịu luồn cúi bất cứ ai.
Buổi sáng, Phong Đạt dậy đúng giờ, ngồi ăn sáng cùng với cả nhà.
Hoài Thương len lén nhìn sắc mặt bình thản, và lãnh đạm của anh trai, không đoán được anh trai đang có dự tính gì trong đầu.
Phong Đạt làm như không nhìn không thấy cô em gái Hoài Thương đã để ý đến sắc mặt của mình trong suốt bữa ăn.
“Phong Đạt, bố nghe nói con muốn bay về Nước trong tháng này ?” Hoàng
Tuấn Kiệt thâm trầm nhìn con trai. Hắn không hỏi, không có nghĩa là hắn
không biết hai đứa con gái đang làm gì.
“Vâng. Cũng sắp đến ngày phải nhập học rồi, con muốn về Nước chuẩn bị
vài thứ.” Phong Đạt không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu của Hoàng Tuấn
Kiệt, rất sợ bị bố phát hiện ra tâm tư rối loạn trong lòng mình.
“Bố mẹ cũng có dự định bay về Nước trong tháng này. Nếu thế, cả nhà
chúng ta sẽ đi cùng với nhau.” Hoàng Tuấn Kiệt tao nhã nâng ly rượu trên môi, nhấp một ngụm nhỏ.
Trên khuôn mặt Phong Đạt thoáng hiện lên nét tươi cười: “Con rất vui.”
Hoài Thương thấy sáng nay anh trai lạ lắm, cách ăn nói thật khác thường, cứ như thể đã biến thành một người khác.
Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm vốn có ý định mời gia đình Vũ Gia Minh ở lại biệt thự, nhưng Vũ Gia Minh từ chối. Họ cũng có nhà riêng trên đất
Hồng Kông, vả lại họ cũng ngại, không muốn làm phiền cuộc sống riêng tư
của gia đình Hoàng Tuấn Kiệt.
Ăn xong, Phong Đạt đứng lên, lễ phép chào cả nhà: “Thưa ông nội, thưa bố mẹ, con đi.”
“Ừ, con đi đi, làm gì cũng phải cẩn thận.” Từ đầu đến cuối bữa Thư Phàm
không nói gì, trước khi con gái ra đến cửa, đã ngẩng đầu lên, dịu dàng
dặn dò một câu.
“Vâng, con biết rồi. Cảm ơn mẹ.” Phong Đạt xúc động, run giọng đáp, hốc mắt đỏ hoe.
Phong Đạt cố gắng nuốt nước mắt trở vào trong, không muốn cả nhà biết
mình đang khóc. Đi nhanh như chạy trốn, Phong Đạt đi xuyên qua phòng
khách, vòng ra sau hông nhà, tiến đến garage để xe.
“Anh trai…” Hoài Thương đuổi theo Phong Đạt.
“Thủy Tiên, anh đang rất mệt, anh không muốn nói nhiều với em, cũng
không muốn nghe em mè nheo và làm nũng đòi đi theo anh.” Phong Đạt đội
mũ bảo hiểm, đút chiếc khóa vào ổ, nổ máy chuẩn bị phóng xe đi.
“Anh vẫn còn tiếp tục muốn làm tài xế riêng của Trác Phi Dương sao ? Em
biết em sai rồi, nhưng anh cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu em. Tối hôm qua, em nói thế cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.” Hoài Thương nhìn
Phong Đạt, phụng phịu nói.
Phong Đạt vươn tay, xoa nhẹ vào đầu cô em gái, mỉm cười thân thương:
“Anh biết. Anh quên không nói với em, anh xin lỗi, anh cũng quá nóng nảy khi trách mắng em, là anh không tốt, không nghĩ một phần trách nhiệm là do anh.”
Hoài Thương cười vui vẻ, đáy mắt long lanh lệ: “Anh đừng nói thế, chúng
ta là anh em ruột cơ mà. Em thích người anh trai nghịch ngợm và hoạt
bát mọi hôm hơn.”
Phong Đạt bật cười, nheo mắt nhìn cô em gái: “Anh vẫn là anh, em vẫn là
cô em gái duy nhất anh yêu thương, vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
Hoài Thương giấu khuôn mặt nhỏ nhắn của mình sau hõm vai Phong Đạt, trên môi nở một nụ cười gian trá. Anh trai…anh đừng trách em giở thủ đoạn
với anh, ai bảo anh hay ăn hiếp em.
“Anh trai, anh thật sự muốn tiếp tục đến công ty của Trác Phi Dương làm tài xế sao ?” Hoài Thương lặp lại câu hỏi lúc nãy.
Tức giận và bực bội của Phong Đạt đã tiêu tán được phân nữa, Phong Đạt
hạ giọng trả lời: “Đúng thế, mà cũng không phải như thế. Hôm nay là buổi làm việc cuối cùng của anh, sau đó anh sẽ đệ đơn xin nghỉ việc.”
“Sao anh không nghỉ việc luôn đi, cần gì phải nộp đơn xin nghỉ việc.
Sáng hôm qua, Trác Phi Dương đã đáp ứng yêu cầu của em rồi còn gì, chỉ
cần anh muốn nghỉ việc, anh có thể nghỉ bất cứ lúc nào.” Hoài Thương sợ
Phong Đạt đến công ty của Trác Phi Dương, đến lúc gặp lại hắn, sự tình
sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Anh trai là một người cố chấp
và hiếu thắng, một khi muốn làm việc gì, sẽ phải làm bằng được.
Phong Đạt cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, thấy kim chỉ giờ đã chỉ
đến gần con số bảy, vội bảo em gái: “Thủy Tiên, anh phải đi, có chuyện
gì sau khi về nhà, hai anh em mình sẽ nói chuyện với nhau sau.”
“Vâng, anh đi cẩn thận.” Trái ngược với mọi hôm, sáng nay Hoài Thương
không khóc không nháo, không đòi đi theo, ngoan ngoãn để cho Phong Đạt
đi.
Phong Đạt kinh ngạc, không dám tin vào lỗ tai mình, cứ tưởng sẽ phải
tiêu tốn không ít nước bọt mới cắt đứt được cái đuôi hay đòi đi theo
mình.
“Anh hai, còn không mau đi đi ? Anh đang chần chờ, chẳng lẽ là muốn em
đi cùng anh ?” Hoài Thương cười vô hại, nhưng đôi mắt lại hết sức gian
sảo.
Phong Đạt thức thời, nhanh chóng khởi động xe mô tô, phóng vụt đi, để lại sau lưng một làn khói mỏng.
Hoài Thương một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, cười đến đắc ý:
“Anh trai, đừng tưởng có thể gạt bỏ em ra khỏi chuyện này. Anh không cho em đi cùng, không có nghĩa là em không thể tìm được cách.”
Chờ hình bóng của Phong Đạt chớm khuất sau cánh cửa sắt, Hoài Thương
với tay cầm lấy chiếc túi xách hình màu trắng đã giấu sẵn ở đấy từ khi
nào, mài gót chân, bôi dầu mỡ, dùng hết sức lực chạy đuổi theo chiếc xe
mô tô màu xám đen.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đứng trên bậc thềm, nhìn cảnh hai đứa con gái nối đuôi nhau rời khỏi nhà.
“Bọn chúng đã lớn hết cả rồi.” Thư Phàm ca thán.
Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má vợ: “Em nói đúng, chúng đã lớn hết cả rồi.”
Chạy được ra đến cổng, Hoài Thương vẫy tay, bắt được một chiếc xe tắc
xi, bảo anh ta bám theo chàng thanh niên đang cưỡi xe mô tô, mặc bộ vét
màu xám đen đằng trước.
Tài xế lưỡng lự hỏi Hoài Thương: “Tại sao phải bám theo chàng thanh niên cưỡi xe mô tô phân khối lớn kia ?”
Vốn là một cô gái giỏi đóng kịch, Hoài Thương buồn rầu nói: “Anh..anh ấy là người yêu của em, nhưng…nhưng lại lừa dối, lén lút hẹn hò với một
người khác. Em vì muốn nhìn thấy tận mặt cô tình nhân bí mật của anh ta, nên mới phải sử dụng cách này.”
Tài xế đồng cảm bảo Hoài Thương: “Được rồi, em đừng buồn. Anh sẽ giúp em bám đuôi theo anh ta.”
“Cảm ơn anh.” Hoài Thương một tay quẹt nước mắt, một tay che miệng cười trộm.
Vì muốn viết bài báo về Bách Khải Văn, Phong Đạt đã tiêu tốn một khoảng
thời gian không nhỏ để điều tra về hắn. Mất gần hai tháng, Phong Đạt mới nắm được sơ qua lịch làm việc, nhà ở, công ty và các địa điểm hắn
thường xuyên đến vào buổi tối.
Dừng xe trước cổng một tòa cao ốc hơn 10 tầng, Phong Đạt nhìn ánh nắng
mặt trời phản chiếc qua ô cửa kính trong suốt màu xanh dương.
Tuy đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhưng tâm vẫn không thể yên, rất sợ Bách Khải Văn bắt nhốt được mình trước khi chạy trốn.
“Thật là khổ. Tự nhiên lại trêu chọc vào một kẻ khó ưa như Bách Khải
Văn, nếu mình biết hắn là một kẻ vô sỉ và thủ đoạn như thế, mình đã
không ngu ngốc nhận bài báo đó rồi.” Phong Đạt than thở, hận không thể
đánh hư đầu óc đen tối của Bách Khải Văn.
“Giá mà tên Bách Khải Văn kia được nhà chùa tụng kinh siêu độ thì tốt
biết mấy nhỉ.” Khóe môi Phong Đạt cong lên thành một nụ cười, rất hài
lòng với những lời ‘tốt đẹp’ vừa nói ra, một chút cũng không cảm thấy
tội lỗi. Nếu Bách Khải Văn mà nghe được những lời này, chỉ sợ hắn sẽ hộc máu mà chết.
“Làm theo kế hoạch thôi, thời gian của mình không còn nhiều nữa.” Phong Đạt trèo xuống xe, đạp chân chống, tút chìa khóa xe.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn an bản thân mình, Phong Đạt tiến
vào trong tòa cao ốc. Phong Đạt không sợ bị Bách Khải Văn bắt gặp cũng
là có lí do, theo những gì mà Phong Đạt điều tra được Bách Khải Văn là
người ưa sạch sẽ và bí ẩn, hắn không bao giờ xuất hiện công khai trước
mặt nhân viên của mình. Văn phòng của hắn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, có thang máy đi riêng, mỗi khi đến công ty, hắn ngồi im trên văn
phòng, không muốn ai quấy rầy, ngoại trừ cô thư kí và trợ lý riêng.
Tuy nhiên để phòng ngừa những trường hợp xảy ra không nằm trong dự đoán, Phong Đạt đã thay đổi kiểu tóc, trên mắt đeo một cặp kính cận màu trắng trông trí thức và trang nghiêm.
Khuôn mặt non mềm và xinh đẹp của Phong Đạt, kết hợp với thân thể thon
gầy tạo nên vài phần anh khí, cuốn hút ánh mắt của người khác.
Tiến đến quầy tiếp tân của công ty, Phong Đạt cười ngọt ngào nói: “Chào cô, tôi muốn chuyển cho ông Văn một món đồ.”
Cô nhân viên ngây người nhìn Phong Đạt. Nếu Phong Đạt là một chàng trai
sẽ khiến nhiều cô gái phải điêu đứng, nếu là một cô gái sẽ khiến đàn ông phải khụy lụy quỳ dưới chân.
“Cậu…à anh….” Cô nhân viên lúng túng, không biết phải xưng hô với Phong Đạt thế nào.
Phong Đạt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, nheo mắt nhìn cô nhân viên: “Gọi tôi Phong Đạt được rồi.”
“Phong Đạt, xin chào…” Cô nhân viên hơi đỏ mặt, bẽn lẽn nở một nụ cười: “Cậu muốn gửi đồ gì cho Tổng giám đốc Văn.”
Phong Đạt liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, khóe môi nhếch lên, đoán
biết thế nào Bách Khải Văn cũng đã sớm dự liệu mình sẽ tìm cách trả lại
hắn chiếc hộp gỗ đựng đá quý, nhưng không ngờ được mình lại mạo hiểm đến tận đây, đích thân mang trả lại chiếc hộp gỗ cho hắn.
“Như vậy mới tạo được bất ngờ chứ ? Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, không phải sao ?” Phong Đạt cười thầm.
Thu lại thần sắc thâm trầm của mình, Phong Đạt đẩy gọng kính, hạ giọng
hỏi cô nhân viên: “Tổng giám đốc Văn đến đây công ty rồi chứ ?”
Thấy chàng thanh niên có khuôn mặt xinh đẹp và anh tuấn này chỉ hỏi về
lịch công tác của Tổng giám đốc, nghĩ Phong Đạt có việc muốn nhờ vả, đã
hạ thấp giọng, nói nhỏ chỉ đủ cho Phong Đạt nghe: “Tổng giám đốc sẽ
không gặp bất cứ ai, nếu như không có lịch hẹn trước, hay đúng vào lúc
ông ấy không vui. Nghe lời khuyên của tôi, cậu nên về nhà trước đi, để
lại tên và số điện thoại, có gì tôi sẽ cố hết sức giúp cậu.”
“Cảm ơn cô.” Phong Đạt nhìn cô nhân viên bằng con mắt hào cảm, cứ tưởng
nhân viên trong công ty của tên kia đều là những kẻ khó ưa, xem ra mình
đã vơ đũa cả nắm mất rồi.
“Tôi đến đây vì có món đồ cần giao cho Tổng giám đốc Văn, phiền cô
chuyển đến tận tay cho ông ấy.” Phong Đạt kéo khóa túi ba lô, cẩn thận
đặt một chiếc túi xốp màu trắng trên mặt bàn gỗ.
“Điều này …” Cô nhân viên nghi hoặc nhìn túi quà trên mặt bàn gỗ, rồi
lại ngẩng đầu nhìn Phong Đạt: “Tổng giám đốc Văn có biết cậu là ai không ?”
Phong Đạt thoải mái cười tươi: “Tổng giám đốc Văn chẳng những biết tên
tôi, còn biết rất rõ nữa là đằng khác. Việc này xin phiền cô.”
Phong Đạt nói xong, xoay người bước đi luôn, rất sợ Bách Khải Văn đột
nhiên xuống đây. Nếu thế thì thảm rồi, không phải là thảm mà vô cùng
thảm.
Nghĩ đến những hành động vô sỉ của Bách Khải Văn đã làm với mình, Phong Đạt rùng hết cả mình, cước bộ cũng nhanh hơn.
Cô nhân viên gọi với theo Phong Đạt, nhưng Phong Đạt không quay lại.
Không còn cách nào khác, lại nghĩ Tổng giám đốc biết chàng thanh niên
tên Phong Đạt kia là ai, cô nhân viên gấp gáp nối điện thoại bàn, trực
tiếp gọi cho thư kí riêng của Bách Khải Văn.
Trao đổi hai ba câu ngắn ngủi, nói thì chậm mà xảy ra lại quá nhanh, sau khi được thư kí báo cáo lại, Bách Khải Văn đã hạ lệnh cho người phong
tỏa cả tòa cao ốc, chặn các lối ra vào ngay lập tức.
Phong Đạt đứng trên bậc thềm, lắc đầu cười khổ: “Bách Khải Văn, anh đây
là muốn bức tôi vào đường cùng thì anh mới bỏ qua cho tôi sao ? Tôi đã
nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn làm tình nhân của anh, cũng không
muốn có bất cứ quan hệ gì với anh cả.”
Đúng vào lúc tâm trạng Phong Đạt rối bời, tự mắng mình ngu ngốc, đánh
giá quá thấp khả năng của Bách Khải Văn, điện thoại của Phong Đạt đổ
chuông.
“Thủy Tiên.” Phong Đạt thật sự không còn tâm tư để buôn chuyện qua điện thoại với em gái.
“Anh trai…” Hoài Thương thì thào: “Anh có cần em giúp anh không ?”
Phong Đạt cau mày, thấy trong câu nói của Hoài Thương có đầy ẩn ý, như
thể….Phong Đạt cả kinh, nghiến răng quát nhỏ: “Em đang ở đâu, nói mau ?
Em đã bám theo anh đúng không ?”
“Anh trai, đừng lớn tiếng như thế, anh không muốn bị Bách Khải Văn phát
hiện ra anh đang trốn sau gốc cây chứ ?” Hoài Thương không quên nhắc nhở ông anh nóng tính của mình.
“Chết tiệt, Hoàng Hoài Thương, em muốn anh tức chết vì em đúng không ?
Anh đã dặn em là không được đi theo anh cơ mà ?” Phong Đạt thở phì phì,
nghiến răng kêu ken két, hai mắt bốc hỏa.
“Đừng nóng, trước tiên nghĩ cách an toàn thoát ra khỏi đây đã, khi nào
an toàn về đến nhà, em sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên một chỗ cho anh đánh,
được chưa ?” Hoài Thương bò lại gần đến gốc cây, nơi mà Phong Đạt đang
núp.
“Cốp.” Phong Đạt không lưu tình gõ thật mạnh vào đầu cô em gái.
“Đau quá.” Hoài Thương oán hận, trừng mắt nhìn anh trai. Phong Đạt ra tay không nhẹ, Hoài Thương vì thế mà rên rẩm mãi.
“Em hại chết anh rồi, em có biết không ?” Phong Đạt túm cổ cô em gái,
rít giọng mắng: “Một mình anh còn có thể yên tâm, bình tĩnh nghĩ cách,
nhưng nếu có thêm cả em, anh làm sao có thể bình tĩnh nổi. Anh không
muốn kéo em xuống vũng bùn.”
Chỉ cần nghĩ Hoài Thương ngây thơ, trong sạch như một tờ giấy trắng bị
hủy hoại trong tay tên vô sỉ Bách Khải Văn kia, Phong Đạt thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt, không thể thở được.
“Anh đừng lo, chúng ta sẽ an toàn thoát khỏi đây.” Hoài Thương vỗ nhẹ vào vai Phong Đạt, dụi đầu vào ngực Phong Đạt.
“Con quỷ, em đang làm gì thế hả ?” Phong Đạt vừa ngượng vừa bực mình.
Tuy là hai chị em sinh đôi, nhưng dù sao cũng là một cô gái chưa chồng,
sao cô em không biết xấu hổ còn dám….
“Anh hai….” Hoài Thương chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội nhìn Phong Đạt, không hiểu mình làm sai ở đâu.
Da đầu Phong Đạt run lên, đúng là trúng phải tà, thật sự bị trúng tà.
Tại sao số con xui xẻo và khổ thế hả này trời ? Phong Đạt oán hận gào
thét trong lòng. Tại sao con luôn phải chịu đựng những con người có tính cách không được bình thường, tại sao thế ?
“Chúng ta chơi trò dương đông kích tây đi.” Hoài Thương tươi cười bảo
anh trai: “Chúng ta là hai chị em sinh đôi không phải sao ? Anh có muốn
làm bọn vệ sĩ của Bách Khải Văn hoa mắt chóng mặt vì chúng ta không ?”
“Đây không phải là một ý kiến tồi, nhưng….” Trong lòng Phong Đạt không
nhịn được lo lắng cho sự an toàn của cô em gái: “Nhỡ em bị Bách Khải Văn bắt được thì sao ?”
“Anh yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.” Hoài Thương vỗ ngực, tự tin cam đoan với Phong Đạt.
Phong Đạt phì buồn cười nhìn cô em gái đang trưng ra bộ mặt với dòng chữ: “Ta đây là một tiểu nữ hiệp.”
“Nhớ phải cẩn thận.” Không còn cách nào khác, Phong Đạt đành phải cắn
răng, nuốt xuống lo lắng và bất an, làm theo kế sách của Hoài Thương.
Hoài Thương không đợi Phong Đạt nói lần thứ hai, đã chạy vọt đi.
Phong Đạt trợn mắt há mồm nhìn cảnh Hoài Thương hết lăn rồi lại bò như một bộ đội đặc công, chỉ kém không mang theo súng.
Trời ạ…con phát điên lên mất. Phong Đạt ôm lấy đầu, không ngừng rên rỉ.
Bách Khải Văn xem ra rất thích chơi trò đấu trí tuệ với Phong Đạt, hầu
như nhân viên an ninh trong tòa cao ốc đều được cử đi để bắt Phong Đạt.
Hoài Thương chạy qua chạy lại trước mặt hai người vệ sĩ của Bách Khải
Văn, chẳng những không một chút ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm của
mình, còn cười tươi như hoa, chớp chớp mắt ‘đưa tình’ với họ.
Chạy nấp vào trong một chậu cây cảnh, Phong Đạt tức đến nỗi suýt té xỉu, máu nóng chạy rần rật lên não.
“Mình…mình nhất định phải giết chết con nhóc yêu tinh kia. Trời ạ...đã
là lúc nào rồi mà nó vẫn còn tâm trí để chơi đùa ?” Phong Đạt siết chặt
nắm đấm, mười đốt ngón tay kêu răng rắc.
Hoài Thương đã thành công gây sự chú ý của nhóm vệ sĩ, bọn họ lập tức hò hét nhau, đuổi theo Hoài Thương.
Phong Đạt vừa tức vừa lo sợ cho cô em gái, hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn bản thân mình không làm theo cảm xúc nhất thời, phá hỏng mất kế
hoạch mà cả hai chị em đã khổ cực vạch ra, tự nhủ với lòng là phải học
cách tin tưởng cô em gái. Sau khi nhóm vệ sĩ kia rời đi, đã chạy theo
một hướng khác.
Sở dĩ nhóm vệ sĩ đuổi theo Hoài Thương, mặc dù Hoài Thương đang mặc một
chiếc quần jean, áo len cộc tay, không phải là một bộ đồ vét, vì bọn họ
đã được Bách Khải Văn dặn dò từ trước, chỉ cần trông thấy một cô gái hay một chàng trai có khuôn mặt giống như trong ảnh, lập tức bắt người,
không cần biết người đó là Thy Dung hay Hoài Thương. Bách Khải Văn không sợ trộm gà mất nắm thóc, chỉ cần bắt được cô em gái Hoài Thương cũng
chẳng khác gì đã bắt được Thy Dung, hai chị em bọn họ vốn tình thâm
nghĩa trọng làm sao có thể bỏ qua an nguy của người kia.
(Để tránh gây hiểu nhầm như trước, hai nữa thân phận giả nam của Phong Đạt đã bại lộ, mình sẽ gọi đúng theo tên thật của nhân vật.)
Thy Dung và Hoài Thương chạy theo hai hướng khác nhau. Chị chạy ra hướng cổng đằng mé Tây, em chạy ra hướng cổng đằng mé Nam.
Nhận được điện báo của vệ sĩ, Bách Khải trầm thấp nở một nụ cười: “Thy
Dung, không ngờ em có gan dám đến tận đây để trả lại đồ cho anh. Em cho
là có thể an toàn ra khỏi đây sao ?”
Bách Khải Văn nhìn hình ảnh chạy trốn của hai chị em Thy Dung trên màn
hình máy vi tính, tất cả các góc quay đều rất rõ nét, nói một cách chính xác, hắn sớm đã đoán biết được Thy Dung sẽ không đơn giản chịu nhận
thua hắn như vậy, nhưng không ngờ cô nhóc lại bạo gan đến thế...
“Trò chơi càng lúc càng thú vị.” Bách Khải Văn cười khẽ, tay chống cằm, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính.
Hoài Thương bị ba người vệ sĩ bao vây vào giữa.
“Biết điều thì thức thời chịu trói đi, đừng bắt chúng tôi phải sử dụng
quyền cước.” Một trong ba người vệ sĩ lên tiếng. Họ nhận lệnh bắt hai
chị em Thy Dung, trước đó Bách Khải Văn đã căn dặn không được phép gây
một chút thương tích cho hai người dù là nhỏ nhất, chính vì thế họ hy
vọng có thể dùng lời nói ôn hòa để thuyết phục Hoài Thương.
Hoài Thương hốc mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn ra như mưa, vừa quẹt tay lau
nước mắt, vừa khóc nức nở: “Các...các người cậy đông ăn hiếp một cô gái
chân yếu tay mềm, tôi...tôi sẽ....”
“Tiểu thư, ông Văn chỉ muốn mời cô lên văn phòng làm khách thôi.” Nước
mắt của Hoài Thương đã khiến tâm cứng rắn của ba người đàn ông mềm nhũn.
Hoài Thương lộ ra một nụ cười hồ ly, giả vờ đáng thương nói: “Thế..thế
cũng được, chỉ cần các anh hứa không làm gì tổn hại đến tôi.”
“Được, được, chúng tôi hứa.” Ba người vệ sĩ trao đổi ánh mắt, thở phào
nhẹ nhõm, khi không cần phải động chân động tay đã dễ dàng thuyết phục
được Hoài Thương đi theo mình.
Nụ cười vui sướng chưa kịp nở trên môi, không biết Hoài Thương đã cầm
sẵn một bình xịt hơi cay từ bao giờ, chỉ thấy mắt hoa lên, sau đó.....
“Xoẹt, xì.....” kèm theo một loạt tiếng hét chói: “A...a...a..cay quá....”
Trước khi chạy vọt đi, Hoài Thương đắc ý nói: “Cho các người biết, bản
cô nương có thể ngu một lần nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai. Hôm
khác chúng ta lại chơi đùa tiếp.”
Cay đến chảy cả nước mắt, ba người đàn ông căm hận quát ầm lên, không
dám lơ là trách nhiệm của mình, vừa chạy đuổi theo Hoài Thương, vừa dùng khăn tay lau nước mắt, hình ảnh này của bọn họ khiến người đi trên vỉa
hè ngơ ngác nhìn.
Thy Dung mạnh mẽ và khỏe khoắn hơn Hoài Thương đã an toàn trốn thoát ra
ngoài trước mấy phút, vì lo lắng cho sự an toàn của cô em gái đã nấp
sau một tấm bảng hiệu cách tòa nhà cao ốc không xa, tay run run bấm phím điện thoại, gửi một tin nhắn cho cô em gái.
Trước khi cùng nhau chạy trốn, đã thống nhất không gọi điện cho người
kia khi đã an toàn trốn ra ngoài, chỉ gửi tin nhắn và để chuông thư tín ở chế độ rung. Không gọi điện vì sợ gọi đúng vào lúc người kia đang nấp ở một chỗ nào đó, chuông điện thoại sẽ khiến người kia bị lộ tẩy.
Năm giây sau, Thy Dung nhận được một tin: “Safe.”
Thy Dung vui sướng như điên, hốc mắt nóng lên, tay bịt chặt miệng, trái tim đã lấy lại được những nhịp đập bình thường.
Biết cô em gái đã an toàn, Thy Dung không dám quay lại tòa cao ốc lấy xe mô tô, đành nhờ một vệ sĩ của bố đến lấy giúp mình.
Sắp xếp đâu vào đấy, Thy Dung yên tâm rời đi.
Nhiều khi sự việc diễn ra thuận lợi ban đầu, nhưng không có nghĩa sẽ may mắn về sau.
“Đứng lại.”
Thy Dung trấn động, giật mình hốt hoảng khi nghe thấy tiếng hét trầm ổn của hai người đàn ông mặc vét đen.
Thy Dung khóc không ra nước mắt, co giò bỏ chạy thật nhanh.
“Bách Khải Văn chết tiệt, tôi nguyền rủa anh.” Thy Dung không thể nhịn
được nữa rồi, đã phun trào tức giận tích tụ trong người bằng cách vừa
chạy vừa không ngừng mắng chửu hắn.
Thy Dung nghĩ: “Có lẽ kiếp trước mình có huyết hải thâm thù với Bách Khải
Văn, nên kiếp này mình mới bị Bách Khải Văn liên tục đuổi bắt. Thật là
tức chết. Bách Khải Văn, anh hãy chờ đấy, tôi nhất định sẽ trả đũa gấp
hai lần, không, gấp năm lần những gì anh đã gây ra cho tôi. Đã chiếm
tiện nghi của lão tử, còn dám cho người đuổi bắt lão tử khắp nơi. Rút
cuộc lão tử nợ nần gì nhà người hả ?”
Cuối cùng Bách Khải Văn đã thành công chọc Thy Dung phát hỏa. Trời thì
oi bức, chạy dưới cái nắng gần 30 độ C, đất chật người đông, xe cộ xả
khói, mồ hôi nhễ nhại, chạy được một lúc dáng vẻ điềm đạm và gọn gàng
của Thy Dung đã được thay thế bằng dáng vẻ chật vật, chạy trối chết,
chạy không kịp thở.
Nếu còn tiếp tục chạy, Thy Dung không tự tin có thể cố gắng duy trì đến
cùng, chỉ sợ sớm đã bị đột quỵ mà chết. Tên Bách Khải Văn vô sỉ kia đúng là sao quả tạ của mình mà.
“Đứng lại.”
Hai người đàn ông mặc vét đen vẫn tiếp tục kiên trì bám theo Thy Dung
không rời. Nếu không bắt được Thy Dung, họ quyết không dừng lại, mặc dù họ cũng đã chạy đến rã rời cả chân tay, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng
họ trông vẫn khá hơn Thy Dung.
“Hai người không thấy mệt chết, tôi cũng đã mệt chết rồi. Hai vị đại
nhân đại lượng có thể cho tôi nghỉ ngơi một chút được không ?” Thy Dung
cố lấy hơi, nói vọng lại phía sau hai người đàn ông đang đuổi theo mình.
“Tiểu thư nếu muốn nghỉ ngơi có thể về làm khách trong nhà của ông chủ
chúng tôi, đâu cần phải vất vả nghỉ ngơi tại nơi hỗn tạp, nhiều người
qua lại và nóng bức thế này.” Một trong hai người vệ sĩ khéo ăn khéo
nói, đã hạ thấp giọng bảo Thy Dung.
Thy Dung nghe điều kiện của anh ta cũng thấy thật là tốt. Được nghỉ ngơi trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi, có máy lạnh và người hầu hạ, ai
mà chẳng thích, Thy Dung suýt chút nữa là đồng ý, nhưng chợt nghĩ nếu
mình thực sự chấp nhận yêu cầu trở thành tình nhân của Bách Khải Văn đâu cần phải trốn đông trốn tây thế này, bao nhiêu giọt mồ đã chảy ra, tiêu tốn bao nhiêu năng lượng calo do phải vận động từ lúc nãy đến giờ đều
vô ích cả sao ? Hừ…mình đâu có ngu như thế.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi thấy khí trời trong xanh và thoáng
đãng thế này cũng tốt.” Thy Dung cảm thán, than lên một tiếng, làm ngay
một bài văn tả cảnh.
Hai vệ sĩ nghẹn họng trân trối nhìn Thy Dung, nửa ngày không thốt nổi một câu.
Trời nóng như đổ lửa, xăng xe mù mịt chướng khí như thế này mà tốt sao ?
“Chúng ta tiếp tục chơi trò đuổi bắt chứ ?” Thy Dung rất lịch sự hỏi hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ sớm đã bị những lời nói hết sức ‘văn chương’ của Thy Dung dọa cho hồn siêu phách lạc rồi.
Ba người tiếp tục người đuổi người chạy. Thy Dung duy trì một khoảng
cách với hai người vệ sĩ, mỗi khi quá mệt mỏi không thể chạy tiếp được
nữa,Thy Dung đều nói hươu nói vượn, giả mù xa mưa đánh lạc hướng chú ý
của hai người vệ sĩ, tuy nhiên vẫn không thể khiến cho họ nản lòng, họ
vẫn kiên trì bám theo sát gót.
Chạy được một lúc, Thy Dung đã không còn sức để mà tán hươu tán vượn với hai người phía sau nữa, vừa chạy vừa thở hổn hển.
Từ xa, một chiếc ô tô Ford Ranger vượt qua hai người vệ sĩ, tiến nhanh
gần đến hình dáng nhỏ nhắn đang chật vật vì chạy của Thy Dung.
“Lên xe.”
Chiếc xe ô tô Ford Ranger dừng lại, cánh cửa xe ô tô ngay lập tức mở ra.
Thy Dung kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe ô tô. Khi biết
người đó là ai, nội tâm chưa kịp nghĩ gì, đã vội vã trèo lên ngồi trên
ghế xe.
Cánh cửa xe ô tô được đóng lại cũng nhanh như lúc được mở ra.
“Chủ…..chủ tịch…” Thy Dung lắp bắp chào Trác Phi Dương. Sau khi cô em
gái vô tình làm lộ thân phận nữ nhi của mình, Thy Dung không biết phải
đối mặt với hắn thế nào.
“Cậu và Bách Khải Văn rút cuộc có ân oán gì mà lần nào tôi gặp cậu, cũng thấy cậu bị người của hắn đuổi bắt ?” Trác Phi Dương cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi của Thy Dung.
Thy Dung gượng cười: “Chuyện này nói ra thì rất dài. Tôi nghĩ một vị
chủ tịch như ngài sẽ không thích nghe mấy chuyện râu ria này đâu.”
Cuộc sống của Thy Dung không thể dùng một từ “thảm” để hình dung, mà
phải nói là cực kì thê thảm, thê thảm đến mức độ, Thy Dung muốn ngửa cổ
lên trời thét to vài tiếng.
“Lần nào gặp hắn cũng vô tình cho hắn thấy hình ảnh lôi thôi, xốc xếch
của mình, làm sao mà vui cho nổi.” Thy Dung rầu rĩ nghĩ thầm: “Thôi thì
nhân tiện gặp lại hắn ở đây, coi như là cơ hội trời cho, mình nộp luôn
đơn xin nghỉ việc là xong.”
Đã có sẵn chủ ý trong đầu, Thy Dung liền kéo khóa túi ba lô, lục tìm một phong bì màu trắng, hai tay cung kính đưa cho Trác Phi Dương.
“Chủ tịch, tôi thành thật xin lỗi ngài. Tôi đã giấu không nói cho ngài
biết tôi là nữ, hơn nữa còn cả gan dám cải trang vào công ty ngài làm
việc. Ngài biết tôi là nữ, chẳng những không trách cứ, không giận, còn
cứu tôi mấy lần, tôi cảm tạ ngài, mong ngài nhận lấy đơn xin nghỉ việc
của tôi, ân tình của ngài, tôi sẽ không bao giờ quên.” Phải nói những
lời buồn nôn này, Thy Dung nổi hết cả da gà.
Trác Phi Dương nhếch mép, cười lạnh: “Cậu thật sự muốn xin nghỉ việc ?”
Thy Dung chột dạ không dám nhìn vào mắt Trác Phi Dương, hơi nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú và đôi môi gợi cảm của hắn.
Trời ạ….con đang nghĩ gì thế này ? Thật là bậy bạ hết sức, Trác Phi
Dương là trưởng bối của mình, là ân nhân của mẹ, tại sao mình có thể…có
thể….
Trong nháy mắt, mặt Thy Dung có một rặng mây màu hồng, tim gia tốc đập thật nhanh.
Thấy Thy Dung ngoài ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lẩm bẩm nói những lời vô nghĩa
trong miệng, gãi đầu gãi tai, bộ dạng lúng túng như gà mắc tóc, không
trả lời câu hỏi của mình.
Ban đầu, Trác Phi Dương sửng sốt, cau mày khó hiểu, nhưng chỉ một lát sau đó, một nụ cười thâm thúy nở trên môi hắn.
“Tuy cậu không thể làm tài xế riêng của tôi, nhưng tôi có thể sắp xếp
một công việc khác cho cậu. Cậu rất giỏi về hacker đúng không, có muốn
làm trong tổ kĩ thuật không ?” Trác Phi Dương hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Thy Dung, không biết do say nắng hay do quá xấu hổ.
“Cảm…cảm ơn chủ tịch, nhưng tôi tự xét thấy bản thân mình ngoài gây họa, không giúp ích gì nhiều cho công ty của ngài. Tôi nghĩ là tôi nên nghỉ
việc đi thôi.” Thy Dung tự hạ thấp chính mình, mục đích duy nhất là muốn chạy trốn, không quá mức thân cận với Trác Phi Dương.
Nụ cười trên môi Trác Phi Dương tắt dần, như ánh sáng cuối cùng của ban ngày.
“Cậu không muốn đi làm hay sợ hãi và lo lắng điều gì ?” Trác Phi Dương
đã sớm nhận ra điều không bình thường trong con người Thy Dung. Tuy vẫn
không thể đoán được đó là điều gì, nhưng hắn tin tưởng vào giác quan
nhạy bén của mình.
Thy Dung cả kinh, suýt chút nữa đã bật ra một tiếng hét chói tai. Có cần phải thông minh như thế không, giả ngu một chút cũng đâu có chết người ?
Trong lòng Thy Dung đang giãy dụa, tốn không ít tâm tư mới thành công
tìm được một chân tài xế riêng, được đưa đón Trác Phi Dương hàng ngày,
Thy Dung cảm thấy nuối tiếc những tháng vui vẻ đã qua, nhưng nếu đã là
mộng ảo thì nên sớm kết thúc đi, tránh đau khổ và thất vọng về sau này.
Thy Dung cười yếu ớt: “Tôi không sợ cũng không lo lắng điều gì cả. Tôi
đã nói rồi là do tôi tự xét thấy bản thân mình quá vô dụng chỉ gây họa
cho người khác.”
Trác Phi Dương lạnh lùng nói: “Đừng lấy cớ này nọ để làm lá chắn cho
mình. Cậu không muốn làm tài xế riêng của tôi, cũng không muốn đến công
ty làm việc thì cứ nói thẳng, tôi là một ông chủ, không phải là một tên
ác bá, tôi sẽ không bắt cậu làm những gì mà cậu không muốn, huống hồ cậu và tôi không mắc nợ ân tình gì cả.”
“Chủ tịch.” Hốc mắt đỏ hoe, nghe mấy câu nói tuyệt tình của Trác Phi
Dương, Thy Dung rất muốn khóc. Thy Dung rất bội phục mẹ Thư Phàm, chỉ có duy nhất một mình mẹ mới nắm được tâm của người đàn ông lạnh lùng và
cao ngạo này. Hắn đang ngồi rất gần nhưng lại xa vời quá.
Thy Dung cắn chặt môi, cố ngăn dòng lệ trực trào trên khóe mắt, môi
nhếch lên một nụ cười như có như không: “Chủ tịch có thể nói bất cứ điều gì mà chủ tịch thích, tôi không muốn tranh cãi với ngài.”
Không muốn mình thêm tâm phiền ý loạn, Thy Dung nói ngắn gọn: “Tôi xin nghỉ việc.”
Mọi chuyện nếu đã không thể vãn hồi, tại sao phải cố níu kéo, phải chạy
theo, làm như thế sẽ được thứ gì, liệu có thể lật ngược được tình thế
sao ? Trái tim của con người vốn là thứ khó nắm bắt. Thy Dung tình
nguyện buông tha cho tất cả, không muốn chạy theo thứ ảo ảnh xa vời
không có thực.
Trác Phi Dương và Thy Dung im lặng nhìn nhau, mãi một lúc lâu thật lâu, cả hai cũng không ai bảo ai câu nào.
“Mục đích mà cậu tìm cách tiếp cận tôi là gì ?” Trác Phi Dương khắc
nghiệt buông ra một câu. Hắn không muốn động tâm, nhưng hết thảy đều
không thể nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Cô gái nhỏ nhắn này đã gần
như phá tan bức tường bảo vệ mà hắn đã dựng lên hơn 18 năm nay. Hắn nên
mừng hay nên lo đây, nên tiếp nhận hay nên buông tay. Trong tình yêu có
ranh giới, và có rào cản ngăn cấm hai người đến với nhau không ?
Trác Phi Dương phức tạp đánh giá và quan sát Thy Dung. Hắn năm nay đã
gần 50 tuổi, bằng vào địa vị và tiền tài của mình, hắn có thể lấy được
bất cứ ai, kể cả những cô gái vừa mới đến tuổi trưởng thành, nhưng trái
tim của hắn đã sớm giao cho một người con gái khác, cô ấy đã giữ chặt
lấy trái tim hắn hơn 18 năm nay.
Trác Phi Dương nhắm mắt lại, quay đầu nhìn ra cửa kính xe ô tô. Có lẽ
hắn nên buông tay đi thôi, không nên cố chấp giữ cô gái nhỏ này ở lại
bên cạnh hắn nữa. Cô nhóc có thể trông giống cô ấy, tính cách cũng có
nhiều điểm tương tự, nhưng mà…hắn không thể độc ác và ích kỉ như thế
được, Thy Dung hãy còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, có rất nhiều
chàng thanh niên anh tuấn và tài năng đang chờ cô bé, hắn đã già rồi.
Thy Dung thê lương nở một nụ cười: “Chủ tịch, nếu tôi muốn nói với chủ
tịch rằng mục đích duy nhất của tôi khi tìm đủ mọi cách tiếp cận chủ
tịch là vì tôi thích chủ tịch, chủ tịch có tin không ?”
Chỉ gặp mặt nhau mỗi hôm nay thôi, lần sau có lẽ phải lâu, lâu lắm,
những điều thầm giấu kín trong lòng tại sao không thể nói ra cho rõ ràng ? Dù hắn có tiếp nhận hay không, cũng không sao cả, đáp án chẳng phải
đã sớm biết rồi sao ? Người đa tình bao giờ cũng chịu khổ, nhưng Thy
Dung tình nguyện là một người đa tình, chỉ mong sao hắn không sớm lãng
quên hình bóng của một cô gái nhỏ đã tương tư hắn hơn 10 năm, không quên khoảnh khắc hiếm hoi mà cả hai đã có với nhau.
Trác Phi Dương ngẩn người nhìn Thy Dung, một câu hắn cũng không nói. Đáp án mà Thy Dung nói cho hắn biết là một đáp án không ngờ tới nhất, cũng
không bao giờ dám nghĩ tới, nói một cách khác, hắn đã chạy trốn tình cảm của chính mình hơn 18 năm nay.
Thy Dung cười khổ, đã sớm biết là không được nhưng tại sao trái tim lại
đau như thế, phải chăng trái tim con người vĩnh viễn cũng không thể biến thành đá, còn sống là còn cảm giác, vậy còn người đàn ông kia, tại sao
anh ta lại không thể quên được ?
Thy Dung chầm chậm quàng dây túi ba lô vào vai, giả vờ bình thản như
chưa từng có chuyện gì xảy ra, lời tỏ tình vừa nãy chỉ là một đoạn hí
kịch trên sân khấu mà thôi.
Thy Dung giấu lệ vào trong đáy mắt, giấu thống khổ và chua xót vào tận
sâu trong đáy lòng, ngoài mặt tươi cười bảo Trác Phi Dương: “Chủ tịch
Trác, cảm ơn chủ tịch đã cho tôi đi nhờ xe, tôi muốn xuống ở đây.”
Trác Phi Dương như người vừa mới tỉnh mộng, mờ mịt nhìn Thy Dung, vô
thức nói: “Cô chắc cũng đã đói bụng rồi, có muốn đi ăn cơm trưa cùng tôi không ?”
Thy Dung lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không dám làm phiền chủ tịch hơn nữa.
Chủ tịch cho tôi xuống ở đây, cũng sắp về đến gần nhà của tôi rồi.”
"Có thể cùng ngồi một xe, cùng nói đôi ba câu chuyện trò đã vượt quá sức chịu đựng của mình rồi, mình không dám chắc có thể chiu đựng hơn được
nữa. Tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, bị cự tuyệt cũng đã cự tuyệt rồi,
không phải sao ? Giữa mình và hắn bất quá cũng chỉ là hai lữ khách đi
lạc, gặp được nhau coi như có một chút hữu tình, nhưng không có duyên
phận, bóng ma trong lòng hắn là mẹ mình, còn bóng ma trong lòng mình là
hắn, thôi thì hãy quên đi, đã đến lúc mình nên rời khỏi thế giới của hắn rồi." Thy Dung chua xót nghĩ, siết chặt nắm tay, mười ngón tay trắng
bệch, hơi lạnh đang ngấm vào xương cốt.
Trác Phi Dương bần thần cả người, hắn không biết nên làm gì hay nên nói
gì, chỉ im lặng nhìn Thy Dung bằng thứ tình cảm giằng xé và đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Bóng ma trong quá khứ của hắn quá sâu và quá dày,
không thể nói quên là quên được.
Chiếc xe ô tô dừng lại, Thy Dung tự mở cửa bước xuống.
“Chủ tịch, hy vọng lần sau gặp lại, chủ tịch đã tìm được hạnh phúc của
cuộc đời mình.” Thy Dung là thật tâm chúc phúc cho hắn. Nếu thật lòng
yêu một người, sẽ mong người đó ngày nào cũng có thể nở một nụ cười, chỉ cần được như thế, Thy Dung không còn tham vọng và ước ao nào lớn hơn.
Thy Dung cố khắc ghi hình ảnh của Trác Phi Dương vào trong đáy mắt, tặng cho hắn nụ cười đẹp nhất của mình, vẫy tay chào từ biệt hắn lần cuối,
rồi cứng ngắc xoay người bước đi.
Nước mắt giống như cơn lũ muốn tràn qua đê, Thy Dung cố ngăn nhưng không mấy hiệu quả. Không thể nén lệ bi thương, thôi thì hãy khóc đi, hắn đã
không còn xuất hiện trước mặt mày, mày còn sợ gì nữa mà không dám khóc ?
Từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, Thy Dung vừa khóc vừa cười, chân
rảo bước trên vỉa hè, đi lướt qua những con người xa lạ, không quen
biết, trong số họ có ai hiểu thấu được tình cảm trong lòng Thy Dung ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT