Phong Đạt tỉnh lại có cảm giác chân tay bị trói, đầu choáng váng vì đau. Mí
mắt run nhè nhẹ, mắt mông lung chớp chớp, Phong Đạt nửa tỉnh nửa mê nhìn về phía trước.
Phong Đạt chân tay bị trói, nằm nghiêng trên giường. Thử giãy dụa, cố
gắng nởi lỏng dây trói, một lúc thấy không có tác dụng, Phong Đạt thở
dài, đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc nào đụng trúng phải tên ác ma Bách
Khải Văn, không biết lần này hắn định làm gì mình đây, mình đang trong
thân phận một cô gái, chẳng lẽ hắn thần thông quảng đại đến mức có thể
nhận diện ra mình.
“Đã tỉnh rồi ?” Bách Khải Văn đứng cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng rên rỉ của Phong Đạt, hắn quay lại nhìn, lên tiếng hỏi.
Phong Đạt nheo mắt, cố làm quen với ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng:
“Anh bắt tôi về đây làm gì, tôi nhớ mình không mắc nợ gì anh cả ?”
“Thật thế sao ?” Bách Khải Văn cười khẽ, chầm chậm tiến lại gần chiếc giường Phong Đạt đang nằm.
Phong Đạt cảnh giác nhìn Bách Khải Văn, nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô.
“Cô không nhớ đã làm gì sao ?” Đến gần giường, Bách Khải Văn dừng lại, vươn tay chạm vào mái tóc tơ mềm mượt của Phong Đạt.
Phong Đạt nghiêng đầu, trừng mắt cảnh cáo Bách Khải Văn: “Tốt nhất là
anh nên thả tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ kiện anh ra tòa, sẽ nói
cho mọi người biết bộ mặt thật của anh.”
“Lời đe dọa bị bác bỏ.” Bách Khải Văn hứng thú nhìn Phong Đạt, như một
con rắn đang chiêm ngưỡng một con ếch, mà con ếch này lại rất dễ thương
và xinh đẹp.
“Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi, không cần phải dùng cách này để đe dọa tôi.” Phong Đạt muốn phát hỏa, tên Bách Khải Văn này không thể nói đạo
lý được sao, đâu cần phải dùng hành động khủng bố để trừng phạt kẻ khác ?
Bách Khải Văn thu lại nụ cười, khuôn mặt hắn trở nên trầm lạnh: “Cô quen biết Kim Thủy ?”
Phong Đạt cau mày, không hiểu ngụ ý trong câu hỏi của Bách Khải Văn:
“Trong số những bạn bè mà tôi từng gặp, thân có mà sơ cũng có không có
người phụ nữ nào tên Kim Thủy cả.”
Bách Khải Văn cười lạnh, nắm lấy cằm của Phong Đạt, Phong Đạt tức giận
nghiêng đầu cố tránh thoát khỏi sự động chạm của hắn nhưng vô ích, ngoài làm đau chính bản thân mình thì không có tác dụng gì cả, chân tay của
tên ác ma này cứng như sắt thép.
“Cô đừng nói dối nữa, nếu cô không phải là đồng phạm của cô ta, cô ta có tín nhiệm nhờ cô cất hộ chiếc hộp gỗ hình vuông đựng viên đá quý kia
không ?” Bàn tay của Bách Khải Văn di chuyển dần lên môi Phong Đạt,
người con gái này đã khiến hắn động tâm nhưng dám đâm lén sau lưng hắn,
hừ…. Bách Khải Văn ra tăng lực đạo, Phong Đạt nhăn nhó kêu đau.
Phong Đạt giờ mới hiểu người con gái tên Kim Thủy mà hắn đang nói đến
chính là cô gái lạ mặt đã vô duyên vô cớ đưa hộp gỗ hình vuông cho mình, tối hôm đó về đến nhà, do nghĩ là đồ vật cá nhân của người khác, hơn
nữa người ta còn dặn dò phải cẩn thận cất kĩ và sẽ liên lạc lấy lại sau, nên Phong Đạt không mở ra xem, không ngờ chiếc hộp gỗ bé tí tẹo đó lại
chứa cả một gia tài trị giá bạc triệu.
“Tôi và cô ta không hề quen biết nhau, buổi tối hôm đó là lần đầu tiên
tôi gặp cô ta, tôi cũng không hiểu lý do vì sao cô ta đưa hộp gỗ đó cho
tôi. Nếu đó là đồ do cô ta lấy cắp của anh, anh thả tôi ra, tôi sẽ về
nhà lấy, hoàn trả lại cho anh sau.” Phong Đạt tuy là một người nghịch
ngợm, hay chuốc lấy phiền toái và tai họa cho bản thân, nhưng cũng hiểu
lý lẽ sống ở trên đời là không nên tham của phi nghĩa, huống chi nhà
Phong Đạt đâu thiếu tiền, đã biết tự kiếm tiền tiêu vặt ngay từ khi còn
nhỏ.
Bách Khải Văn di chuyển ngón tay từ môi đến mũi dần lên đến mí mắt Phong Đạt, cúi gần xuống mặt Phong Đạt, Bách Khải nở một nụ cười mê hoặc: “Cô tưởng rằng tôi sẽ tin cô sao, cô đã lừa tôi bao nhiêu lần rồi, năm hay
là sáu ?”
Tay còn lại của Bách Khải Văn vuốt ve dọc thân váy của Phong Đạt.
Phong Đạt kinh sợ, rùng hết cả mình, căm phẫn quát Bách Khải Văn: “Đồ
biến thái, nếu tôi thoát ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ không tha cho
anh.”
Bách Khải Văn sâu kín nhìn đôi mắt trong vắt như nước trong hồ vào mùa
thu của Phong Đạt, đôi mắt này hắn gặp không chỉ duy nhất vào tối nay,
mà còn vào nhiều lần trước nữa. Mỗi lần gặp Phong Đạt trong những thân
phận khác nhau, ấn tượng duy nhất của Phong Đạt để lại cho hắn là nụ
cười, giọng nói và ánh mắt. Sau khi tổng hợp lại, hắn bắt đầu nghi ngờ
thân phận thật sự của Phong Đạt, tự hỏi Phong Đạt là nam hay là nữ ? Vào lúc này, hắn đã giải đáp được thắc mắc của mình.
Trên đời này người giống người rất nhiều, thậm chí là anh em sinh đôi,
nhưng mà tính cách không thể nào giống hoàn toàn nhau được, chỉ cần nắm
được những đặc điểm riêng biệt của người ấy sẽ dễ dàng nhận ra người ấy
trong hàng vạn hàng tỉ con người.
Bách Khải Văn cắn nhẹ vào vành tai Phong Đạt, tay kia không rảnh rỗi di
chuyển khắp thân thể Phong Đạt: “Nhóc con, đừng tưởng tôi không biết cậu là ai, ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã biết cậu không phải là con
trai rồi.”
Phong Đạt đông cứng cả người, khiếp sợ mở to mắt nhìn Bách Khải Văn không chớp.
Biểu hiện kinh ngạc của Phong Đạt hết sức đáng yêu, Bách Khải Văn di
chuyển hôn từ má dần lên môi Phong Đạt: “Còn nhờ lần đầu tiên tôi trói
nhốt cậu trong căn phòng này không ?”
Câu trả lời của Phong Đạt là một sự im lặng đến căng thẳng, cả thân hình đều cứng đơ, lỗ tai ù đi.
Tay Bách Khải Văn chạm vào ngực Phong Đạt, hắn khàn giọng bảo: “Nếu cậu là con trai sẽ không có ngực, nhưng cậu lại có…..”
Bách Khải Văn run rẩy vì cười, gác cằm vào cổ Phong Đạt, hai tay ôm lấy Phong Đạt vào ngực.
A…a….a…. Trong lòng Phong Đạt không ngừng gào thét, hóa…hóa ra… ngay từ
đầu hắn đã biết mình là ai….Chúa trời…quan thái âm bồ tát….mau cứu con,
con không muốn bị rơi vào tay tên ác ma này đâu, hu hu hu…..
Phong Đạt xê dịch thân hình, cố gắng trốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của
Bách Khải Văn. Đây…đây là tình huống gì a, mình…mình và Bách Khải Văn
nằm ôm ấp như tình nhân trên giường, có nhầm lẫn không, mình và hắn là
kẻ thù của nhau a, trời ạ…con chết mất, chết mất….
Chỉ bằng một động tác, Bách Khải Văn đã nằm đè lên người Phong Đạt, hai
tay Phong Đạt vừa được cởi trói, đã bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu.
Sắc mặt Phong Đạt thay đổi lên tục như một con tắc kè hoa, màu sắc dần
dần biến đổi, từ trắng hóa xanh, từ xanh hóa vàng, từ vàng hóa hồng
nhạt, cuối cùng là đỏ hồng, trái tim dường như ngừng đập trong lồng
ngực, vốn là một cô gái, mặt lại quá mỏng, bị một chàng trai đặt dưới
thân, có thể ngửi được hơi thở ấm nóng của người kia, nhiệt độ trong
người Phong Đạt gần như bốc cháy.
“Buông..buông ra…nếu anh dám làm càn, tôi sẽ về nhà hủy bỏ viên đá quý
kia của anh.” Phong Đạt tuy sắc mặt đỏ bừng như gấc chín, nhưng khí thế
không vì thế mà giảm đi, ngược lại vì căm hận Bách Khải Văn vô sỉ càng
bùng lên dữ dội, muốn đục khoét trên thân thể Bách Khải Văn thành một
cái động.
“Cô đã nhận đang giữ viên đá quý kia ?” Tròng mắt của Bách Khải Văn khẽ thay đổi, trong đầu hắn vừa hình thành một âm mưu.
“Chẳng phải anh đã cho người điều tra rõ ngọn nguồn rồi sao, cần gì phải hỏi tôi nữa ?” Phong Đạt tức điên người. Nếu ánh mắt có thể giết người, Phong Đạt đã giết chết hắn không dưới một nghìn lần.
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào ?” Bách Khải Văn cười hỏi.
Phong Đạt nghi ngờ nhìn Bách Khải Văn: “Anh muốn làm giao dịch gì với tôi, nói trước chuyện phạm pháp, tôi tuyệt đối không làm.”
“Yên tâm, việc tôi muốn cô làm tuyệt đối không dính đến pháp luật.” Bách Khải Văn cười nói, mười ngón tay đan xen vào mười ngón tay của Phong
Đạt.
Hình ảnh ôm ôm ấp ấp của cả hai trên giường khiến một người có đầu óc
trong sáng nhất cũng phải hiểu lầm, không khí ngượng ngập tràn đầy phong tình đang bao trùm lấy cả hai.
Phong Đạt nghiêng đầu, tránh nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Bách Khải Văn: “Nói đi, anh muốn tôi làm gì ?”
Bách Khải Văn cười khẽ, đầu cúi thấp, phả hơi nóng vào tai Phong Đạt:
“Làm tình nhân của tôi, thế nào cậu đồng ý chứ, lần trước tôi cũng đã
lịch sự hỏi cậu rồi.”
Phong Đạt sững người, mãi một lúc lâu thật lâu mới tiêu hóa nổi những lời ‘đao to’, ‘búa lớn’ của Bách Khải Văn.
Tên chết tiệt…sao hắn dám…dám yêu cầu mình trở thành tình nhân của
hắn….? Lão tử tuy không phải là một thằng con trai, nhưng vẫn luôn tự
hào là một người sống ngay thẳng, ngẩng mặt lên không thẹn với trời, cúi xuống không ngượng với đất, thế mà hắn dám bắt mình phải luồn cúi, phải để ý đến sắc mặt của người khác mà sống, thật đáng chết…..
Nhìn khuôn mặt hầm hầm giận dữ, tức đến mặt đỏ tai hồng, hai mắt bốc hỏa của Phong Đạt, Bách Khải Văn đã nhận được câu trả lời của Phong Đạt.
Hắn không ngạc nhiên một chút nào, hết thảy đều nắm trong dự đoán của
hắn. Phong Đạt là một con dã miêu, cần phải có thời gian thuần phục mới
biến thành thú cưng của mình, nếu Phong Đạt cũng dễ dãi như những cô gái khác, hắn đã không có hứng thú và khát vọng muốn chinh phục Phong Đạt
nhiều như thế.
“Tôi muốn biết câu trả lời của cậu ?” Bách Khải Văn cố che dấu tiếng
cười trầm thấp trong cổ họng, giả vờ nghiêm túc hỏi Phong Đạt.
“Anh đi chết đi ! Tôi – không – bao – giờ - muốn – làm – tình – nhân –
của – anh. Đã nghe rõ chưa ?” Phong Đạt quát thật to, tiếng quát vang
vọng khắp căn nhà vắng bóng người, gần như chọc thủng nóc nhà.
Bách Khải Văn nhăn mặt, cười nhạt bảo Phong Đạt: “Cậu một chút cũng
không chú ý đến hoàn cảnh của bản thân mình, nên nhớ cậu đang nằm trong
tay tôi, đang bị tôi bắt giữ.”
“Thế thì sao, anh bắt giữ được tôi thì tôi phải đồng ý hết những yêu cầu vô lý của anh chắc ?” Phong Đạt xa xầm mặt, lạnh lẽo nhìn Bách Khải
Văn.
“Muốn tôi chứng minh cho cậu biết từ trước đến nay tôi không bao giờ nói suông không ?”
Không chờ nghe câu trả lời của Phong Đạt, Bách Khải Văn đã luồn vào
trong váy của Phong Đạt, vuốt ve dọc từ ống chân gần lên đến đùi.
Phong Đạt run rẩy cả người, một hơi thở lạnh lẽo chạy dọc sống lưng lan
vào tận trong xương cốt: “Đồ bỉ ổi, đồ vô liêm sỉ, áp bức một cô gái
chân yêu tay mềm thì hay lắm sao ?”
Những lời chửu rủa của Phong Đạt đã chọc giận Bách Khải Văn, hai mắt hắn thâm trầm và âm u, mười đầu ngón tay trắng bệch, lời nói phát ra từ
khóe môi run run: “Đã thế, cô đừng trách tôi đối xử thô bạo với cô.”
Bách Khải Văn giữ chặt lấy tay Phong Đạt trên đỉnh đầu, thô bạo hôn
Phong Đạt, đôi môi nam tính của hắn áp lên đôi môi hoa của Phong Đạt,
lưỡi khiêu nhẹ vào răng, Phong Đạt há miệng định cắn đầu lưỡi của hắn,
nào hay đã tạo cơ hội tốt cho hắn xâm nhập vào trong khoang miệng mình.
Phong Đạt muốn trốn tránh, nhưng đầu lưỡi của Bách Khải Văn tựa như một
con rắn uốn ** bám riết lấy đầu lưỡi của Phong Đạt không rời, dưới kĩ
thuật hôn cao siêu của hắn, một con thỏ con ngây ngô như Phong Đạt không chống cự được lâu, mặc dù lý trí còn một chút thanh tỉnh, nhưng thân
thể đã sớm phản bội lại chủ nhân.
Tên này đúng là yêu nghiệt nhất trong số những tên yêu nghiệt….Mình đã
chọc nhầm phải vào kẻ không nên chọc, lẽ ra nên sớm rút ra khỏi bài báo
đó, không nên tự đi tìm phiến toái cho chính mình, để giờ phút này tránh phải chịu đựng cảm giác sợ hãi….
Phong Đạt chưa bao giờ thấy hối hận nhiều như lúc này, vừa sợ hãi vừa
hốt hoảng, vừa thấy bất lực với chính mình, bình thường Phong Đạt luôn
tự hào là một người thông minh có thể nghĩ ra cách cứu thoát chính mình
ra khỏi những tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tối nay….
Đã lọt vào trong tay Bách Khải Văn có thể chạy được đi đâu, tay bị giữ chặt không thể cựa quậy, cổ chân vẫn còn bị trói.
Phong Đạt chỉ có thể bị động, trơ mắt nhìn Bách Khải Văn dần dần áp sát lại gần mình.
Cảm giác sợ hãi và thống khổ giống như một con thuyền nhỏ đánh mất mái
chèo trôi giạt trên biển lớn, lúc chìm lúc nổi xoay cuồng trong cơn bạo
vũ cuồng phong, lại vĩnh viễn không cập được bờ.
Đêm chầm chậm trôi.
Bảy giờ sáng, Hoài Thương giật mình thức giấc, bộ quần áo vét mặc tối hôm
qua đã được hai người giúp việc thay giúp, thân thể đã được lau sơ qua,
vết thương xanh tím trên người cũng được bôi thuốc, Hoài Thương vì ngủ
quá say và ngấm thuốc đã không biết về việc này.
Cảm giác đầu tiên của Hoài Thương khi thức giấc là đau…đau khắp toàn
thân, ê ẩm hết mình mẩy, khớp hàm gần trật ra khỏi khoang miệng.
Rên rỉ thành tiếng, Hoài Thương nheo mắt nhìn đồ vật trong phòng….một
căn phòng hoàn toàn xa lạ, Hoài Thương một chút ấn tượng cũng không có,
chỉ nhớ mang máng tối hôm qua mình được Trác Phi Dương đưa về nhà, sau
đó….
Giật mình hốt hoảng, Hoài Thương ngồi bật dậy, mái tóc buông xõa xuống
bờ vai, dơ cao hai bàn tay, Hoài Thương kinh ngạc, mở to mắt nhìn:
“Ai…ai là người đã băng bó vết thương cho mình ? Còn có…..”
Hoài Thương kinh hoàng sờ sờ vào người, cúi đầu nhìn bộ quần áo trắng
tinh đang mặc trên người, thế nào mà chỉ sau một đêm quần áo của mình
lại biến thành quần áo của con gái thế này, mình…mình nhớ tối hôm qua
trước khi được Trác Phi Dương lái xe đưa về nhà từ bệnh viện, mình vẫn
còn mặc bộ vét màu xám đen kia mà….?
Càng nghĩ càng loạn, Hoài Thương run run vén gọn chăn sang một bên, bỗng thấy cổ họng mình thật khô, những sợi tóc tơ mềm mượt màu đen dài ngang bờ vai gãi vào cổ, gây nên cảm giác nhồn nhột.
Nếu..nếu mình vẫn còn đeo tóc giả của anh trai sẽ…sẽ không có cảm giác này….chuyện…chuyện gì đã xảy ra, tại…tại sao….?
Hoài Thương chầm chậm nâng bàn tay phải chạm nhẹ vào chân tóc, vuốt dọc
xuống đuôi tóc, khi biết tất cả đều là sự thật, không phải là mơ…..Hoài
Thương sững sờ, ngồi đông cứng trên giường, mắt thất thần nhìn về phía
trước, một lát sau một tiếng hét chói tai vang lên phá vỡ sự im lặng của căn biệt thự rộng hơn 1,000 mét vuông.
Cả đêm hôm qua, Trác Phi Dương không tài nào ngủ được, chỉ cần nhắm mắt
lại hình ảnh Phong Đạt là một cô gái lại hiện ra trong đầu, khiến hắn
nằm lăn qua lăn lại, tay gác lên trán, mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng có trăm mối cảm xúc phức tạp.
Gần sáng hắn mới chợp mắt được một chút, thói quen dậy từ lúc năm giờ
sáng đã phá vỡ mất mộng đẹp của hắn, đã 18 năm trôi qua rồi hắn vẫn nhớ
rõ khuôn mặt của Thư Phàm, vẫn không thể quên được tình yêu sâu đậm mà
mình dành cho cô ấy, giờ đây hắn đang hồi tượng lại hình ảnh của Thư
Phàm qua hình ảnh của Phong Đạt và Hoài Thương, mà hắn đang nhầm cả hai
là một.
Mọi hôm đúng bảy giờ sáng Phong Đạt sẽ lái xe ô tô Rolls-Royce Ghost
đến đón hắn, nhưng sáng nay….chẳng phải Phong Đạt đang ngủ trong phòng
riêng của hắn trên lầu hai sao….?
Đúng vào lúc đó tiếng hét thất thanh của Hoài Thương lọt vào lỗ tai,
Trác Phi Dương siết chặt tờ báo trong tay, tách cà phê sóng sánh suýt
đổ. Từ lúc phát hiện ra bí mật của Hoài Thương – mà hắn ngỡ tưởng rằng
đó là Phong Đạt, hắn đã tự thôi miên chính mình, cho rằng tất cả đều chỉ là mộng ảo, nhưng tiếng hét kia, hắn phải giải thích thế nào
đây…..tiếng hét ấy quá gần, hắn có thể tiếp tục lừa dối giác quan của
mình sao ?
Trong khi Trác Phi Dương ngồi đông cứng trên ghế sô pha trong phòng
khách, không biết phải làm gì, Hoài Thương nhảy xuống giường, ngó
nghiêng khắp căn phòng.
Căn phòng này quá rộng so với phòng riêng trong tư gia của ông nội,
chẳng những thế đồ đạc trong phòng cũng sang trọng và đắt tiền hơn, còn
chiếc giường King Size kia nữa.
Sắc mặt Hoài Thương gần như bốc cháy. Trời ạ…mình làm sao có thể ngủ trên chính chiếc giường trong căn phòng của Trác Phi Dương.
Hoài Thương sở dĩ biết đây là căn phòng của Trác Phi Dương vì nhìn thấy
khung ảnh của hắn treo trên tường, ngoài ra còn có mấy tấm hình chụp
cảnh cả gia đình nhà họ Trác.
Tiêu rồi, mình phải đối mặt với hắn như thế nào đây, không lẽ chạy xuống nhà và nói: “Xin chào, tôi là em gái của Phong Đạt, cảm ơn tối hôm qua
đã cứu tôi và đưa tôi về nhà anh” sao ?
Nếu mình phải làm thế, thà rằng tự tìm một cái khe nẻ để chui xuống còn
hơn, nhưng mình không thể vô ơn thế được. Trác Phi Dương đã cứu mạng
mình, đã tốt bụng đưa mình đi khám sức khỏe còn cho người chăm sóc mình
cả đêm, mình nhất định phải nói một tiếng cảm ơn hắn, nhưng mà….
Hoài Thương cúi đầu nhìn chiếc váy màu trắng đang mặc trên người. Tối
hôm qua hắn nhầm mình với anh Phong Đạt…..khoan đã….đầu óc Hoài Thương
đột nhiên thanh tỉnh….Tại sao Trác Phi Dương biết anh Phong Đạt, mình
nhớ hơn tám năm nay mình và anh ấy chưa từng gặp lại hắn, trừ lần mình
lái du thuyền vào trong địa phận của hắn, nằm trên một hòn đảo hoang….
Hoài Thương gãi đầu, thắc mắc về mối quan hệ giữa Trác Phi Dương và
Phong Đạt càng lúc càng lớn. Hoài Thương tự nhủ: “Khi nào về đến nhà,
mình phải hỏi cho rõ ngọn ngành, anh ấy tưởng có thể giấu mình được bao
lâu, một khi mình đã muốn biết điều gì, mình phải biết bằng được.”
Xoay tay nắm cửa, Hoài Thương thập thò len lén nhìn khắp hành lang, thấy không có một bóng người, Hoài Thương thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng
cứng dần thả lỏng, vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm: “May quá không có ai, trước
hết mình cứ ra khỏi đây đã, sau đó gửi một bó hoa kèm theo một tấm danh
thiếp bày tỏ thành ý cảm ơn hành động nghĩa hiệp và tốt bụng của Trác
Phi Dương.”
Đã có chủ ý trong đầu, Hoài Thương nhanh nhẹn khép cửa, đi nhanh trên
hành lang, vòng xuống cầu thang, vừa đi vừa chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Khi hai bàn chân chần của Hoài Thương bước xuống tiền sảnh, người mà
Hoài Thương không có dũng khí đối mặt nhất đang đứng dựa lưng vào cánh
cửa, mắt nhìn ra khu vườn, dáng vẻ phảng phất ưu tư, khuôn mặt và đôi
mắt ngập tràn tâm sự.
Thảm rồi !
Hoài Thương mặt nhó mày nhăn, tự hỏi có nên quay trở về căn phòng trên
lầu hai không, hay là nên mài gót chân rồi phóng thẳng ra khỏi đây.
Chầm chậm, Trác Phi Dương quay lại về phía sau, ánh nắng mặt trời phủ
lên tóc, lên mặt hắn, xung quanh hắn như có một vầng hào quang chói lọi.
Hoài Thương ngây ngẩn nhìn, hô hấp ngừng trệ, lần đầu tiên mới được nhìn thấy Trác Phi Dương gần như thế, hắn ở ngay kia….ở rất gần.
Bốn mắt giao nhau, Trác Phi Dương giật mình, thảng thốt nhìn vào đôi mắt to tròn của Hoài Thương, đôi mắt Hoài Thương rất sáng, rất trong tựa
một viên pha lê.
Hoài Thương đứng đó, bộ váy màu trắng mặc trên người, mái tóc tơ mềm
mượt dài đến ngang vai khẽ bay bay…..như một nàng tiên đang dạo chơi
trong một khu vườn hoa đầy nắng.
Đã từ lâu rồi, lâu đến nỗi Trác Phi Dương không còn nhớ rõ nữa, trái tim hắn chưa từng đập nhanh, chưa từng có những cảm xúc khác lạ, nhưng hôm
nay….
Trác Phi Dương nhìn Hoài Thương, nhìn cho thật kĩ, cố khắc ghi hình ảnh
của Hoài Thương vào trong trí nhớ, khắc ghi thật sâu để không bao giờ
quên. Nếu có thể hắn muốn chạm vào Hoài Thương, muốn tin rằng hắn không
phải là đang mơ…Hoài Thương thực sự hiện diện, người con gái kia đã
khiến trái tim hắn đập thật nhanh, dường như thời gian và không gian đều đã ngừng cả lại, đã quay về đúng vào khoảng khắc hắn gặp Thư Phàm.
Biết mình không thể chạy trốn được nữa, Hoài Thương ấp úng lên tiếng: “Ông..à…chú Phi Dương….”
Hoài Thương thật sự không biết phải xưng hô với Trác Phi Dương như thế
nào cho phải, dù sao hắn cũng là một người họ hàng xa, hơn nữa còn là
người đàn ông thâm tình yêu mẹ mình hơn 18 năm.
Lời nói của Hoài Thương đã xua tan đi cảm giác ngượng ngập của hai
người, Trác Phi Dương lúng túng bịp miệng, giấu những suy nghĩ phức tạp
của mình trong đáy mắt.
“Phong Đạt, sáng…sáng nay thấy trong người thế nào, đã đỡ hơn rồi chứ ?” Trác Phi Dương không biết phải nói gì, chỉ còn biết hỏi câu này. Hắn
tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Thương, người con gái này thật giống Thư Phàm.
“A…” Hoài Thương kêu lên một tiếng nho nhỏ, ngơ ngác không hiểu vì lý do gì Trác Phi Dương cứ một mực cho rằng mình là Phong Đạt, trừ phi mối
quan hệ của hai người không chỉ dừng ở mức độ mới quen biết, mà rất thân thiết, nếu không Trác Phi Dương đã không cứu mình khi mình đóng giả
thành anh ấy.
Hoài Thương mấp máy môi, định nói cho Trác Phi Dương biết tên thật của
mình vì nghĩ đến thân phận và địa vị trưởng bối của hắn, Hoài Thương
không muốn lừa dối hắn nhưng….Hoài Thương cúi đầu suy tư, nếu nói thật
cho hắn biết mình là ai, liệu hắn có còn đối xử tốt với mình như thế này không, còn Phong Đạt nữa, anh ấy chắc chắn sẽ đánh mình một trận nhừ
tử, sợ rằng ngay cả Trác Phi Dương cũng không biết anh ấy là con gái,
mình không thể làm lộ bí mật của anh ấy được.
Hoài Thương đã quên mất chính mình đã làm lộ bí mật của Phong Đạt mất
rồi. Chẳng lẽ khi gặp lại Trác Phi Dương, Phong Đạt nói cho hắn biết
mình là anh trai của một cô gái giống hệt mình, do là anh em sinh đôi
sao ?
“Cảm ơn chú, cháu thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Hoài Thương nhẹ giọng đáp, chớp mắt nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương thấy cách xưng hô của Phong Đạt sáng nay rất lạ, bình
thường cậu nhóc đâu có gọi hắn là ‘chú’, xưng ‘cháu’, cậu nhóc gọi hắn
là ‘chủ tịch’, xưng ‘tôi’. Tuy nhiên hắn thích Hoài Thương xưng hô với
hắn như thế này hơn, xưng hô ‘chú’ và ‘cháu’ tạo cảm giác thân thiện và
gần gũi, như một bậc trưởng bối chăm lo cho một đứa cháu họ trong nhà,
hơn là một mối quan hệ nhạt nhẽo và khô lạnh giữa ông chủ và tài xế
riêng.
“Đã đói chưa, có muốn ăn gì không ?” Nếu Hoài Thương đã muốn đơn giản hóa mọi chuyện, hắn cũng nên thức thời thuận theo cô nhóc.
Quá xấu hổ, Hoài Thương mặt đỏ tai hồng, cúi đầu, cụp mắt không dám nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương bật cười, cảm giác ngượng ngùng và lúng túng hoàn toàn tan biến, cô nhóc hãy còn là một đứa trẻ con.
“Biết cậu khi dậy sẽ đói bụng, tôi đã bảo người làm trong nhà chuẩn bị
sẵn đồ ăn rồi.” Trác Phi Dương nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoài
Thương, bảo Hoài Thương đi theo mình.
Hoài Thương phồng mồm nhìn Trác Phi Dương, dáng vẻ không phục, là một trưởng bối sao còn bắt nạt một đứa trẻ con ?
Trác Phi Dương liếc mắt nhìn Hoài Thương, cô nhóc thật đáng yêu, trông giống một con mèo nhỏ.
Nhận được lệnh của Trác Phi Dương, hai cô giúp việc vội hâm nóng lại thức ăn.
Hoài Thương đánh giá thoáng qua nhà bếp, không biết Trác Phi Dương có
sống cùng với người thân không, chiếc bàn gỗ kê giữa phòng quá dài và
quá rộng cho một người ăn, nhà bếp rất sạch sẽ và thoáng mát, vào nhà
bếp của hắn, Hoài Thương lại tưởng mình đang bước vào một nhà kính trưng bày các tác phẩm nghệ thuật.
“Ngồi đi.” Trác Phi Dương kéo ghế ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Hoài Thương mỉm cười, chọn một chỗ đối diện với Trác Phi Dương.
Hai cô giúp việc dọn thức ăn lên bàn.
Hoài Thương liếm môi, hai mắt rực sáng nhìn mấy đĩa thức ăn thơm ngon trước mặt.
“Oa…có cá hấp bia này.” Reo lên một tiếng, cầm lấy đũa, Hoài Thương gắp một ít thịt mềm trên thân cá.
Trác Phi Dương sửng sốt, ngây người nhìn Hoài Thương vừa ăn cá vừa cười
vui vẻ, cô nhóc quá nhập tâm vào thế giới ăn uống, không hay biết người
khác đang nhìn mình bằng ánh mắt chiêm ngưỡng và thưởng ngoạn.
Hai cô giúp việc len lén nhìn sắc mặt của Trác Phi Dương, họ thấy sáng
nay Trác Phi Dương lạ lắm, dường như hắn đang dần thay đổi, phải chăng
là do cô nhóc đang ngồi ăn uống ngon lành kia….?
Hơn tám giờ sáng, Phong Đạt mới tỉnh lại, việc đầu tiên Phong Đạt làm là
phá cửa xông ra ngoài, tính cách chạy thoát khỏi tay Bách Khải Văn. Được người khác quá đặc biệt ‘ưu ái’, đôi khi đem lại những phiền toái và
rắc rối không đáng có, Phong Đạt ngàn vạn lần cũng không muốn trở thành
đối tượng đùa giỡn của Bách Khải Văn. Một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn
đâu hiểu thế nào là ái tình, hắn chỉ muốn đùa cho vui, muốn thỏa mãn cảm giác có thể chinh phục được một con dã miêu như Phong Đạt.
“Cộc, cộc…” Tiếng gõ cửa phòng vọng vào trong phòng, tiếp theo một giọng nói hơi trầm vang lên: “Tiểu thư, cô dậy chưa ?”
Một người đàn ông hơn 50 tuổi, mái tóc vẫn còn đen mượt, khuôn mặt hơi
gầy, nước da ngăm đen, lịch sự nói: “Ông chủ dặn dò khi nào tiểu thư
tỉnh, mời tiểu thư xuống nhà bếp ăn cơm sáng.”
Phong Đạt mở to mắt nhìn người đàn ông trung niên, mà Phong Đạt đoán là
ông quản gia: “Tôi có thể đi được rồi chứ, dù sao tôi cũng không phải là khách của nhà này ?”
“Tiểu thư, điều này….” Ông quản gia ngập ngừng, có vẻ khó xử.
“Thế nào, chú nói đi, cháu nghĩ Bách Khải Văn chắc hắn đã có những chỉ
thị rất rõ ràng trước khi đi ra khỏi nhà ?” Phong Đạt bực bội, mắng thầm tên Bách Khải Văn vô sỉ.
“Ông chủ dặn dò muốn giữ cô ở đây làm khách mấy ngày.”
“Cái…cái gì….?” Tròng mắt Phong Đạt gần rớt xuống đất, lắp bắp hỏi lại người đàn ông trung niên.
Hít một hơi thở ra, Phong Đạt cố không trút tức giận lên đầu người vô
tội: “Chú thông cảm cháu còn nhiều việc phải làm, được trở thành khách
của ông Văn là vinh dự của bất cứ ai, nhưng cháu không nuốt nổi danh từ
“khách” của ông Văn đâu.”
“Điều này e rằng không được, ông chủ đã căn dặn tôi phải chiếu cố tiểu
thư cho tốt, chỉ cần tiểu thư muốn ăn hay muốn mua gì đều phải thực hiện hết các yêu cầu của tiểu thư.”
Phong Đạt phát hỏa, siết chặt nắm đấm: “Tôi không muốn ăn hay mua gì cả, tôi muốn ra khỏi đây.”
Ông quản gia nói thay Bách Khải Văn: “Ông chủ coi trọng tiểu thư nên
muốn tiểu thư ở đây làm khách vài ngày, tiểu thư có thể suy xét một chút được không ?”
Phong Đạt tức giận, nghĩ thầm: “Tên chết tiệt Bách Khải Văn kia thì coi trọng gì mình, nếu hắn coi trọng mình đã không năm lần bảy lượt cho
người bắt nhốt mình, thế mà còn dám dùng từ hoa mĩ là “coi trọng”, đúng
là một tên ngụy quân tử.”
Phong Đạt bĩu môi, biết không thể nói lý với người làm trong nhà họ Bách, đành phải thực hiện theo kế sách ‘Tùy cơ ứng biến.’
Xoa xoa cái bụng đói, Phong Đạt nghĩ: “ Vì tự ái bụng đói mà không ăn,
chỉ tổ đau dạ dày, thiệt thân, hơn nữa đói bụng thì làm gì còn sức lực
để mà nghĩ cách ra khỏi đây.”
Đã có chủ ý trong đầu, Phong Đạt bảo ông quản gia: “Tôi muốn ăn cơm, dọn cơm sáng cho tôi ăn đi.”
Ông quản gia thấy Phong Đạt không còn cố chấp đòi ra khỏi đây bằng được
nữa, đã vui mừng nói: “Tôi sẽ bảo người làm trong nhà chuẩn bị cơm sáng
cho tiểu thư ngay.”
Phong Đạt đặc biệt dị ứng với cách xưng hô hết sức văn vẻ và câu nệ tiểu tiết của ông quản gia, bây giờ là thế kỉ bao nhiêu rồi mà một tiếng
cũng gọi ‘tiểu thư’, hai tiếng cũng ‘tiểu thư’….thật phiền chán muốn
chết.
Phong Đạt theo ông quản gia xuống lầu, đi vòng qua phòng khách, tiến vào nhà bếp của Bách Khải Văn.
Nhìn năm cô giúp việc trong trang phục người hầu, đầu đội một chiếc khăn mềm màu trắng trông giống như những osin người Nhật, Phong Đạt choáng
váng.
Phong Đạt còn choáng váng hơn nữa khi thấy trước tiền sảnh gần sân trước có bốn người vệ sĩ trong trang phục áo vét đen đang đứng canh giác.
Ngôi…ngôi nhà này….Phong Đạt nói không nên lời. Trời ạ…tên vô sỉ Bách
Khải Văn có phải là một vương tôn quý tộc đâu mà sống khoa trương thế
này ?
Một trong số năm cô giúp việc kéo ghế cho Phong Đạt ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Phong Đạt cố nặn ra một nụ cười, vì quá miễn cưỡng, nụ cười
trở thành méo xẹo, có người lại lầm tưởng Phong Đạt đang khóc, không
phải là đang cười.
Thức ăn trên bày rất phong phú và ngon miệng, nhưng…Phong Đạt không thể
nuốt nổi, thức ăn nghẹn ứ trong cổ họng, cố nuốt thế nào cũng không
trôi.
Bị hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm, bị giám sát như một tên tội phạm,
Phong Đạt có thể nuốt nổi sao. Vào lúc này, nghi vấn của Phong Đạt đã
phần nào sáng tỏ. Khi nghe ông quản gia nói Bách Khải Văn cho phép xuống nhà bếp ăn cơm sáng, Phong Đạt đã tự hỏi: “Hắn không sợ mình thừa cơ bỏ trốn sao ?”, nhưng….bị một đống người bao quanh thế này, có thể bỏ trốn được sao ?
Phong Đạt thật sự khóc không ra nước mắt, uống vội cốc nước lọc trên bàn cho bớt nghẹn.
Ăn xong bữa cơm sáng ‘khổ hình’, Phong Đạt ‘được’ ông quản gia hộ tống
trở lại phòng. Biết ngay tên ác ma Bách Khải Văn kia không phải là một
người tốt mà, Phong Đạt oán thầm nghĩ.
“Tôi muốn gọi điện thoại về nhà.” Trong phòng không có điện thoại bàn,
Phong Đạt vì muốn báo tin bình an cho cả nhà, đành phải nén giận hạ
giọng nói ra mong muốn của mình.
“Xin lỗi tiểu thư, ông chủ dặn ngoài hai việc trên thì không được phép
thực hiện bất cứ yêu cầu gì của tiểu thư nữa.” Ông quản gia ngữ khí hết
sức cung kính và thành thật trả lời.
Hiền lành như Bụt cũng phải nổi giận, huống hồ một người sống ngay thẳng như Phong Đạt.
Phong Đạt kích động, nhảy bật lên, tay chỉ thẳng vào mũi ông quản gia
như đang mắng Bách Khải Văn: “Rút cuộc tên Bách Khải Văn kia coi tôi là
tù nhân bị giam lỏng, hay là một vị khách mà hắn đã nói ? Tôi muốn gọi
điện về nhà, ông có nghe thấy gì không ?”
Ông quản gia sắc mặt không đổi nói: “Mong tiểu thư thông cảm, đây là mệnh lệnh của ông chủ, tôi không thể làm trái được.”
Nói cả buổi, cuối cùng Phong Đạt bị ông quản gia dội nguyên cho một thùng nước lạnh vào mặt.
Phong Đạt cười lạnh, hai ngọn lửa trong đáy mắt bốc cao ngùn ngùt, những tiếng sét vô hình đang kêu “xẹt xẹt” chung quanh Phong Đạt, dần lan tỏa khắp căn phòng, bao lấy ông quản gia vào giữa.
“Tôi là một công dân tự do, tôi không phải là một tù nhân. Bách Khải Văn muốn giam lỏng tôi, hừ…bảo hắn nằm mơ đi….”
Phong Đạt giận lây sang cả ông quản gia, chống tay vào lưng, đẩy ông quản gia ra khỏi phòng.
“Tiểu thư….” Ông quản gia sợ Phong Đạt sinh khí, sẽ không sống yên với Bách Khải Văn.
Câu trả lời của Phong Đạt là đóng thật mạnh cửa trước mặt ông quản gia.
“Đáng chết, Bách Khải Văn chết tiệt, dám cho vệ sĩ và người làm trong nhà quản giáo mình như một tù nhân.”
Phong Đạt đi qua đi lại trong vòng, vò đầu bức tóc, căm hận chửu Bách Khải Văn không tiếc lời.
“Không biết Thủy Tiên có chạy thoát không, bố mẹ và ông nội chắc hẳn
đang lo lắng cho mình và Thủy Tiên lắm. Còn công việc tài xế riêng nữa,
Trác Phi Dương đã tự mình lái xe đến công ty hay là hắn vẫn đang chờ
mình ?”
Phong Đạt mệt mỏi ngồi phịch xuống mép giường: “Tất cả cũng tại tên Bách Khải Văn vô sỉ kia, nếu Thủy Tiên xảy ra chuyện gì, mình tuyệt đối
không tha cho hắn, món nợ này mình nhất định sẽ tính với hắn.”
********
Hoài Thương sau khi cùng Trác Phi Dương ăn cơm sáng, đã lập tức cáo từ
ra về. Cảm giác bị hiểu lầm là một người khác, còn không dám nói thật
cho hắn biết mình là ai, khiến Hoài Thương thấy áy náy.
Nghĩ đến thương thế của Hoài Thương, Trác Phi Dương nói: “Để tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần, không cần.” Hoài Thương hốt hoảng vội xua tay. Nếu để đích
thân Trác Phi Dương đưa mình về nhà, bao nhiêu bí mật mà anh trai và
mình muốn giấu hắn sẽ lộ tẩy hết, Hoài Thương rùng mình khi nghĩ đến hậu quả.
Trác Phi Dương cau mày, hình như kể từ lúc thân phận bị lộ, Phong Đạt cư xử với hắn khách sáo hẳn, cậu nhóc đang lo lắng điều gì sao ?
“Cậu đang bị thương, lại không có xe, để tôi đưa về.” Dáng vẻ lãnh đạm,
đôi mắt thâm trầm của Trác Phi Dương không cho phép người khác nói câu
từ chối.
Hoài Thương thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải mình đã chọc nhầm phải người không nên chọc chứ ?
“Chú…chú Phi Dương, cảm..cảm ơn chú, nhưng không cần đâu, cháu muốn tự
bắt xe tắc xi về nhà, chuyện…chuyện xảy ra vào tối hôm qua, phiền
chú…chú…” Ý Hoài Thương muốn cầu xin hắn quên đi, không nên nhắc lại với Phong Đạt, nhưng không có cách nào diễn tả thành lời.
Trác Phi Dương không hiểu được ẩn ý trong câu nói của Hoài Thương, cho
rằng Hoài Thương đang xấu hổ: “Đừng lo lắng, công việc tài xế riêng của
cậu, tôi sẽ cho cậu nghỉ nếu cậu muốn xin phép nghỉ việc, còn nếu không
cậu có thể tiếp tục đi làm như cũ.”
Hoài Thương giật mình, ngơ ngác mở to mắt nhìn Trác Phi Dương. Tài…tài
xế riêng…? Anh trai đã đến công ty của Trác Phi Dương xin việc ? Hoài
Thương nhớ lại buổi sáng được anh trai đưa đến một quán cà phê nằm gần
tập đoàn Trác Thị.
Thì ra là thế. Hoài Thương giờ đã hiểu lý do vì sao anh trai luôn có
những hành động kì quái, thần thần bí bí, đã hiểu ông anh vốn hay ngủ
nướng trên giường vào buổi sáng lại chịu khó dậy sớm, nghiêm chỉnh mặc
vét rời khỏi nhà.
Hoài Thương bỗng nghĩ: “Đây là một công việc thú vị nha, mình sẽ lợi
dụng sơ hở này của anh trai để gây sức ép, bắt anh ấy thỉnh thoảng cho
phép mình đóng giả là anh ấy trở thành tài xế riêng của Trác Phi Dương.
Hắc…hắc…hắc….”
Hoài Thương một chút cũng không thèm để ý đến hoàn cảnh bất lợi của mình, tiếp tục chìm đắm vào trong mộng tưởng.
“Chú..chú Phi Dương, nếu…nếu cháu vẫn ăn mặc như con trai, chú sẽ cho
phép cháu tiếp tục công việc làm tài xế riêng của chú chứ ?” Hoài Thương chớp mắt, nhìn Trác Phi Dương bằng đôi mắt chờ mong, cầu mong hắn không đuổi việc Phong Đạt, nếu không…Hoài Thương cười nhạt một tiếng, từ nay
về sau đừng hòng mà ra yêu sách với Phong Đạt nữa.
Trác Phi Dương kinh ngạc nhìn Hoài Thương. Từ lúc biết cậu nhóc là nữ, hắn tưởng cậu nhóc sẽ xin nghỉ việc, không ngờ….
“Cậu là con gái, nên chọn công việc nào phù hợp với giới tính của mình
thì hơn.” Trác Phi Dương lấy thân phận trưởng bối khuyên bảo Hoài
Thương, muốn Hoài Thương tránh xa nguy hiểm.
“Chú…chú không muốn cháu làm tài xế riêng cho chú nữa sao ? Cháu…cháu…”
Hoài Thương là người mau nước mắt, nói khóc liền khóc, người thân trong
nhà đau đầu vì Hoài Thương không ít. Hoài Thương khóc vì nghĩ từ nay hết trò vui để chơi và quậy phá rồi.
Trác Phi Dương luống cuống, không biết Phong Đạt khi ăn mặc như một cô
gái lại mau nước mắt như thế: “Nếu cậu cần việc như thế, tôi sẽ sắp xếp
cho cậu một công việc khác trong công ty, còn tài xế riêng thì không nên làm nữa, việc đó thật sự không phù hợp với cậu.”
“Cháu xin chú, cháu muốn trở thành một tài xế riêng, làm tài xế còn được đi ra ngoài nhiều, công việc bàn giấy mới không hợp với cháu.” Hoài
Thương quẹt nước mắt, những giọt lệ long lanh như pha lê thi nhau rơi
xuống má tựa như mưa xuân.
Trác Phi Dương đông cứng cả người, trái tim bất giác run lên, ấp úng nửa ngày không nói ra một câu. Hắn có cảm giác mình đang bắt nạt và ăn hiếp một đứa trẻ con.
Cuối cùng, Hoài Thương đã thành công dùng khổ nhục kế, khiến tâm cứng
rắn của Trác Phi Dương bị nước mắt làm cho mềm nhũn, vô thức đồng ý lời
cầu khẩn Hoài Thương.
Hoài Thương vẫn là một đứa trẻ con, được người lớn hứa hẹn sẽ làm theo
mong muốn của mình, đã nhảy lên sung sướng, nước mắt tuy vẫn còn rơi
nhưng môi đã nở một nụ cười tươi rói, vươn tay ôm lấy cổ Trác Phi Dương, dụi đầu vào ngực hắn, còn liên tục nói câu: “Cảm ơn, cảm ơn chú”.
Trác Phi Dương cứng ngắc cả người, động cũng không dám động, hơi thở ngưng đọng, trái tim hắn đập loạn trong lồng ngực.
Trác Phi Dương đã lầm tưởng Hoài Thương chính là Phong Đạt, cũng chính
là người đã ra tay cứu hắn vào buổi tối hôm nào, hơn nữa còn là người đã trao cho hắn nụ hôn đầu. Hắn nên làm gì đây….?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT