Hoài Thương cố gắng kéo dài thời gian bằng cách dẫn Thu Trang đi loanh quanh trong vườn gần sân trước của khách sạn.

Hai bàn tay Thu Trang vẫn bám chặt lấy cánh tay Hoài Thương, dai như đỉa, một khắc cũng không rời, rất sợ Phong Đạt một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt.

Cảm tình dành cho Thu Trang đã tan biến không còn thấy tăm hơi, vào lúc này, Hoài Thương chỉ muốn nhanh chóng đá bay con đỉa đang dai dẳng bám vào cánh tay mình không chịu buông.

“Thu Trang, cậu có thể buông cánh tay của mình ra được không, hình như móng tay sắc bén của cậu đang cứa vào da thịt mình.” Hoài Thương cười méo xệch, muốn hét to lên, người phụ nữ này không phải là một người bình thường mà là một con đỉa đã thành tinh.

“Đâu, cậu bị thương chỗ nào, để mình thổi cho.” Thu Trang không một chút chú ý đến thái độ khó chịu, muốn tống cổ mình đi của Hoài Thương, còn bám chặt hơn cả lúc nãy, tay đang vuốt ve dọc theo cánh tay của Hoài Thương, khiến toàn thân Hoài Thương nổi da gà.

Nếu được khoác tay một chàng trai đi dạo trong vườn trong đêm trăng sáng tỏ, trong khung cảnh tràn ngập ánh đèn màu thế này, Hoài Thương sẽ thấy giấc mơ biến thành công chúa của mình trở thành hiện thực, nhưng…sự thật mới phũ phàng làm sao, mình là phụ nữ a….mình có phải là con trai đâu, thế mới biết khi đóng giả là con trai, anh Đạt gặp phải bao nhiêu phiền toái, có sức chịu đựng lớn như thế nào.

Trong khi Hoài Thương vẫn chưa nghĩ ra cách cắt được con đỉa đang bám dai dẳng theo mình suốt từ nãy đến giờ, chuông điện thoại của Hoài Thương reo vang.

“Anh Đa….” Hoài Thương giật mình, liếc mắt nhìn Thu Trang bên cạnh, biết mình lỡ lời vội sửa ngay lại thành: “Hoài Thương nói đi, có chuyện gì.”

Nghe giọng nói ngập ngừng của cô em gái, Phong Đạt hiểu Thu Trang vẫn đang bám chặt lấy Hoài Thương, đau đầu nhu huyệt thái dương, Phong Đạt bực bội bảo cô em gái: “Em vẫn chưa nghĩ ra cách tống cổ cô ta đi sao ?”

“Anh còn trách em ? Tất cả không phải là tại anh sao ? Hừ….anh đúng là mắt mù mới chọc nhầm phải một con đỉa thành tinh.” Sợ Thu Trang nghe được hai anh em đang nói xấu mình, Hoài Thương cẩn thận đứng cách xa Thu Trang một quãng khá xa.

“Phải làm sao bây giờ, nếu Thu Trang vẫn không chịu buông tha cho em, hai anh em mình khó mà thoát ra khỏi đây.” Phong Đạt ngán ngẩm, kêu rên.

“Anh mau nghĩ cách đi chứ, bình thường anh thông minh lắm cơ mà.” Hoài Thương đổ hết trách nhiệm lên đầu anh trai, lười biếng không muốn vận dụng đầu óc.

Phong Đạt tức muốn điên lên, muốn đập cô em một trận, tất cả cũng tại cô em đa sự muốn đóng giả mình, nếu không đâu xảy ra nhiều phiền toán thế này.

Bỗng nhiên, Phong Đạt nhìn thấy Khánh Sơn đang nhàn nhã hai tay đút vào túi quần đi xuống bậc cầu thang trong tiền sảnh. Có rồi… Phong Đạt sung sướng, reo thầm, tên yêu nghiệt kia chẳng phải là sát thủ cua gái sao, mình cứ giao con đỉa Thu Trang kia cho hắn, vừa giúp dạy cho tên yêu nghiệt kia một bài học, vừa giúp mình tránh được một cái đuôi phiền toái. Thật nhất cử lưỡng tiện !

Phong Đạt búng móng tay, đắc ý bảo em gái: “Yên tâm, anh đã nghĩ ra cách rồi.”

“Thật sao, cách gì ?” Hoài Thương vui mừng chẳng kém gì Phong Đạt, bị một cô gái săn đón, coi mình là một thằng con trai thật không dễ chịu gì. Từ lúc nãy đến giờ, Hoài Thương phải liên tục đè nén xuống cảm giác buồn nôn.

Phong Đạt cúp máy, chân chạy nhanh về phía Khánh Sơn, miệng gọi nhỏ: “Khánh Sơn.”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Khánh Sơn dừng lại, nheo mắt nhìn.

“Khánh Sơn, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.” Đến gần Khánh Sơn, Phong Đạt nhếch mép cười thầm.

“Muốn nhờ chuyện gì ?” Khánh Sơn lơ đãng hỏi, không mấy để tâm đến lời nói của Phong Đạt.

Phong Đạt đã quen cách sống kiểu công tử hào hoa phong nhã của hắn, nên không vì thế mà buồn lòng, nói luôn: “Muốn nhờ cậu cua một cô gái.”

“Vớ vẩn, tôi không có hứng thú.” Khánh Sơn dợm bước đi, dường như hắn đang tràn ngập tâm sự.

“Cậu sợ sẽ thất bại chứ gì ? Tôi tưởng một tên sát gái như cậu, không biết thất bại là gì.” Phong Đạt khiêu khích Khánh Sơn.

“Bớt nói nhảm đi, chị không hiểu mình đang nói gì đâu, danh hiệu mà tôi có được tuyệt không phải là hư danh.” Có đánh chết, Khánh Sơn cũng không từ bỏ được bản tính tự cao tự đại của mình, đây là điểm mạnh cũng là điểm yếu của hắn, chỉ cần nắm được cá tính của hắn trong tay, sẽ dễ dàng điều khiển được hắn.

“Nếu thế, cậu chỉ cần dùng mị lực và mấy lời nói của cậu là có thể khiến cho cô ta động tâm rồi, đâu cần phải đắn đo suy nghĩ trước sau như thế.” Phong Đạt tiếp tục dùng giọng điệu khiêu khích.

“Cô ta là một trong số những cô gái hâm mộ tôi chứ gì ?” Khánh Sơn rút tay ra khỏi túi quần, nghiêng đầu chăm chú nhìn mười móng tay được chăm sóc một cách cẩn thận và kĩ lưỡng của mình, trong ánh sáng của bóng đèn điện móng tay của hắn hóa thành trong suốt.

Phong Đạt rùng mình ớn lạnh, đây là tác phong của một người đàn ông nên có sao, ngắm vuốt và chải chuốt như một người phụ nữ ? Chỉ cần nghĩ, Phong Đạt đã muốn ói.

“Cậu nhầm rồi, cô ấy không thích cậu, vẫn thường chửu cậu là một tên đàn ông biến chất, không có đạo đức.” Phong Đạt cố ý thật thà nói lại cho Khánh Sơn nghe những gì mà Thu Trang đã từng nhận xét về mình.

“Cái gì ?” Phong Đạt tức điên lên, gằn giọng quát hỏi. Phong Đạt đã thành công khơi gợi lòng hiếu thắng của Khánh Sơn: “Là kẻ nào đã nói những câu ấy, tôi muốn gặp cô ta.”

“Cậu đã từng gặp rồi đấy thôi.” Phong Đạt cười cười nhìn Khánh Sơn.

“Là ai….?” Khánh Sơn chợt nghĩ đến một người: “Là cô ta ?”

Phong Đạt gật gật đầu: “Đúng là cô ấy. Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, tôi mặc dù muốn cậu giúp tôi khiến cô ấy không bao giờ còn đến quấy rầy cuộc sống riêng tư của tôi nữa, nhưng mà….cô ấy là một cô gái ương bướng, có cá tính, lại rất ghét cậu, cơ hội để cậu chinh phục thành công cô ấy là rất thấp.”

Phong Đạt che miệng cười gian, chỉ cần nghĩ từ nay Thu Trang không còn đến làm phiền mình nữa, Khánh Sơn phải nát óc nghĩ trăm phương nghìn kế lấy lòng Thu Trang, Phong Đạt rất muốn tung hoa, xoay tròn hát vang.

Khánh Sơn hiện lên vẻ mặt phức tạp, đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Thu Trang là ai hắn không phải là không biết, cũng không phải không hiểu Thu Trang ghét và thấy mình không vừa mắt nhiều như thế nào. Cơ hội thành công của hắn có được bao nhiều phần trăm ?

Phong Đạt vỗ nhẹ vào vai Khánh Sơn, giả bộ từ bi nói: “Tôi thấy hay là thôi đi, để tôi nghĩ cách khác vậy, tôi không muốn làm khó cậu.”

Nói theo cách của Phong Đạt, chẳng khác gì hạ thấp giá trị của Khánh Sơn.

“Đừng nhiều lời nữa, tôi nhận lời.” Mặc dù vẫn còn nhiều do dự và đắn đo, nhưng lòng hiếu thắng đã chiến thắng tất cả.

Phong Đạt vui sướng vì kế hoạch phản khích đã thành công: “Nếu cậu đã nhận lời, thì mau triển khai kế hoạch đi thôi.”

Phong Đạt ngay lập tức nhắn tin vui vào máy điện thoại của Hoài Thương, đồng thời nói cho Hoài Thương biết phải làm gì.

Sau khi đọc tin nhắn, Hoài Thương liền tươi cười bảo Thu Trang: “Thu Trang, chúng ta đi thôi.”

Thu Trang hiếm khi thấy Phong Đạt tươi cười với mình nhiều như thế, đã si mê nhìn Hoài Thương đến ngây ngẩn cả người, thêm một lần nữa Hoài Thương nổi hết cả da gà, thầm cầu nguyện mau cắt đứt được con đỉa đang bám chặt trên người này.

Hoài Thương dẫn Thu Trang đến trước mặt Khánh Sơn và Phong Đạt.

Vừa mới nhìn thấy Khánh Sơn, như oan gia ngõ hẹp, Thu Trang kích động chỉ thẳng tay vào mặt Khánh Sơn, mắng to: “Tên thay tình như thay áo kia đến đây làm gì, sao không mau biến đi ?”

Toàn bộ chú ý của Thu Trang đều tập trung vào Khánh Sơn, lợi dụng cơ hội ngàn năm có một, hai anh em Phong Đạt dắt díu nhau chạy biến đi, chạy như ma đuổi, chỉ sợ bị Thu Trang phát hiện ra gian kế của mình.

Khánh Sơn nhìn hai anh em nhà họ Hoàng bỏ chạy trối chết, biết mình bị đưa vào bẫy, tức giận đến phát hỏa, gân xanh nổi lên, rất rất muốn băm thây Phong Đạt thành nghìn mảnh, sau đó quăng xác cho cá mập dưới biển ăn.

Khánh Sơn và Thu Trang bắt đầu trận khẩu chiến quen thuộc, mỗi khi gặp tiểu thư nhà họ Hạ, dáng vẻ công tử hào hoa phong nhã của Khánh Sơn đều biến mất không thấy bóng dáng.

Phong Đạt nắm tay em gái vừa chạy vừa cười khoái trá, cười đau cả bụng, cười văng cả nước mắt.

Hoài Thương cũng buồn cười chẳng kém gì Phong Đạt, khó khăn lắm cả hai anh em mới bắt tay hợp tác cùng thực hiện một phi vụ, bảo làm sao Hoài Thương không thấy vui, chẳng những vui mà còn vui đến mức muốn hoa chân múa tay, giấc mộng được làm hiệp sĩ đêm nay của Hoài Thương đã thực hiện được rồi.

Nhưng số của cả hai không phải may mắn như thế, đúng vào lúc Phong Đạt và Hoài Thương tưởng đã chạy thoát, thân hình cao lớn trong bộ vét màu trắng cùng chiếc xe ô tô BMW của Bách Khải Văn xuất hiện trong tầm mắt.

Phong Đạt tinh mắt phát hiện ra điều bất thường vội lôi giật cô em gái lại, run giọng nói nhỏ: “Hoài Thương, anh thấy chúng ta quay về khách sạn vẫn hơn, Bách Khải Văn đã đi ra đến cổng rồi.”

Theo hướng mắt nhìn của Phong Đạt, Hoài Thương thấy Bách Khải Văn đang yêu cầu hai vệ sĩ làm gì đó.

Phong Đạt chưa kịp giật tay cô em gái, đi vào trong cổng khách sạn, Bách Khải Văn nhìn về hướng hai anh em đang đứng.

Ánh mắt của Phong Đạt và Bách Khải Văn giao nhau, vì trước cổng khá tối, hai anh em lại đang đứng cạnh một gốc cây, Bách Khải Văn không nhìn rõ mặt Phong Đạt, nhưng ánh mắt trong như hồ nước mùa thu kia, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên, còn chiếc máy màu xanh dương đang mặc trên người nữa.

“Chạy đi.” Phong Đạt quát khẽ, giục em gái.

Tay Phong Đạt vừa buông, Hoài Thương thay vì chạy vào cổng khách sạn như lời dặn dò của Phong Đạt, quá hoảng loạn đã chạy thẳng về phía trước.

Phong Đạt kêu khổ, muốn vò đầu bứt tóc, ngửa cổ lên trời hét to một tiếng. Chết tiệt…cô em ngu ngốc kia sao lại chọn hướng đó mà chạy, chạy vào khách sạn không phải an toàn hơn sao, tối thế này tên ác ma kia đâu có thể nhìn xuyên qua được bóng tối ? Ai…..thật là khổ, đành phải chạy theo, lôi con nhóc kia về vậy……

Phong Đạt nhắm hướng Hoài Thương mà chạy, cố gắng đuổi kịp cô em gái.

Thoạt nhìn thấy anh em nhà họ Hoàng nắm tay nhau đứng dưới gốc cây, cách mình gần mười mét, Bách Khải Văn đã thấy nghi ngờ rồi, nay thấy chàng thanh niên mặc bộ vét màu xám đen kia đột nhiên bỏ chạy càng tăng thêm lòng nghi ngờ của hắn.

Bách Khải Văn lạnh lùng ra lệnh: “Phái người ngay lập tức đuổi theo hai người kia, tôi muốn phải bắt sống họ, mang về cho tôi thẩm vấn.”

Hai vệ sĩ nhận lệnh lập tức đuổi theo, người vệ sĩ còn lại gọi một cú điện thoại.

Bách Khải Văn nhìn thân hình uyển chuyển của cô gái mặc váy màu xanh dương, hắn phi thường khẳng định cô gái kia chính là cô gái nhảy với hắn trong bữa tiệc, vì sao cô gái kia lại bỏ chạy khi thấy hắn, đây là câu hỏi hắn muốn làm rõ nhất.

Không muốn khiến đầu óc của mình nặng thêm, Bách Khải Văn nghĩ thầm: “Muốn biết được đáp án là gì, chỉ còn cách duy nhất là đuổi theo cô gái kia, bắt cô ta trả lời mình chẳng phải sẽ rõ cả sao ?”

Chỉ trong nháy mắt, Bách Khải Văn đã phi thân đuổi theo Phong Đạt.

Người vệ sĩ kinh ngạc, há hốc mồm mắt mở to nhìn bóng dáng cao lớn của Bách Khải Văn đang luồn lách trên vỉa hè. Ông…ông chủ đột nhiên sao lại muốn đích thân ra tay, chẳng lẽ….?

Không dám chậm chễ, sau khi dặn dò tài xế đôi ba câu, người vệ sĩ còn lại cũng nhanh chóng bám theo Bách Khải Văn sát gót.

Phong Đạt một lòng một dạ chỉ muốn đuổi theo Hoài Thương, đã quên mất nguy hiểm đang rình rập từ phía sau.

Nghe thấy tiếng giày khua dồn dập trên nền gạch, tiếng nói phảng phất như có như không của Bách Khải Văn, cả người Phong Đạt chấn động, loạng choạng vấp phải viên gạch, suýt ngã đập mặt xuống gốc cây.

Phong Đạt hồn vía lên mây, vội tăng tốc độ, mái tóc thổi tung về phía sau, gấu váy màu xanh dương bay bay trong gió, tựa như một nàng tiên đang chạy loạn, cố gắng chạy thoát khỏi móng vuốt của dã thú.

Sức lực của Phong Đạt có dẻo dai đến đâu cũng chỉ là một cô gái không thể so sánh với một người đàn ông mạnh mẽ, được rèn luyện trong những cuộc huấn luyện tàn khốc như Bách Khải Văn, chẳng mấy chốc khoảng cách của cả hai ngắn dần.

Phong Đạt đuối sức, mồ hôi tuôn ra như tắm, khi chạy không để ý đến đường đã vô tình chạy vào một con hẻm, con hẻm này là một ngõ cụt, không có lối ra.

Phong Đạt nhìn bức tường cao hơn 10 mét trước mặt, đồng thời là hông tường của một tòa nhà, sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, tự hiểu cái mạng nhỏ của mình hôm nay đến đây khó bảo toàn.

Bách Khải Văn chạy theo Phong Đạt gần một cây số, nhưng khuôn mặt hắn vẫn bình thản, tim không đập nhanh khí không xuyễn, thật là an nhàn đến cực hạn.

Một mình Bách Khải Văn cũng thừa sức hạ gục Phong Đạt, nhưng nhóm vệ sĩ vẫn cẩn thận đi theo bảo vệ hắn, người vệ sĩ lúc nãy đứng phía sau lưng Bách Khải Văn, mắt đề phòng nhìn bốn phía xung quanh, sợ đây là một cái bẫy do cô gái mặc chiếc váy xanh dương kia giăng ra, định lên tiếng nhắc nhở Bách Khải Văn, đã nghe thấy hắn nói: “Cô có thể quay mặt lại đây nhìn tôi được rồi chứ ?”

Tiếng cười trầm thấp của Bách Khải Văn trong bóng tối càng khiến Phong Đạt có cảm giác bị áp bức, khó thở.

Biết không quay lại cũng không xong, Phong Đạt cứng ngắc xoay người, đứng đối diện với Bách Khải Văn.

Không khí xung quanh trở nên im lặng một cách lạ thường, bên này có thể nghe thấy tiếng hít thở của bên kia, đôi mắt trong bóng đêm của Bách Khải Văn đang hút lấy bóng tối, hòa tan vào nó, Phong Đạt thấy mình chẳng khác gì một bóng ma sống vật vờ.

Bách Khải Văn nhìn Phong Đạt một lúc lâu, chầm chậm từng bước từng bước hắn tiến lại gần Phong Đạt.

Phong Đạt sợ hãi, run giọng quát: “Đừng…đừng lại gần đây, tôi cảnh cáo anh, nếu anh lại gần tôi sẽ bắn anh.”

Bách Khải sững sờ, đôi mắt hắn nhìn Phong Đạt càng lúc càng sâu, trên khóe môi của hắn nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Người vệ sĩ sợ hãi, vội gọi to: “Ông chủ, nguy hiểm, đừng tiến lên.”

Lời nói vừa dứt, thân thủ của anh ta đã xông lên phía trước, định lấy thân mình che chở cho Bách Khải Văn khỏi súng đạn.

Bách Khải Văn đưa tay ngăn cản, chân vẫn đều bước tiến về phía trước: “Không có lệnh của tôi, không ai được phép tiến lên.”

“Ông chủ…” Người vệ sĩ không nhịn được lo lắng, lại kêu to.

“Tôi bảo đợi tôi ở đây.” Bách Khải Văn nghiêm lạnh, không muốn nghe thêm lời nào nữa.

“Vâng, thưa ông chủ.” Người vệ sĩ mặc dù không cam lòng, nhưng đành nuốt những lời muốn nói vào trong.

“Ông Văn, ông muốn tôi bắn chết ông ?” Phong Đạt nửa thật nửa giả đe dọa Bách Khải Văn.

“…………..” Bách Khải Văn chỉ cười, không nói gì.

Phong Đạt hết đường lui, đứng dựa lưng vào bờ tường, kinh hoàng nhìn Bách Khải Văn đang càng lúc càng tiến đến gần mình.

Khi cách Phong Đạt chỉ khoảng chừng nửa mét, Bách Khải Văn dừng lại. Hắn đã lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Phong Đạt.

Phong Đạt rất muốn đeo chiếc bán mặt nạ hình cánh bướm màu vàng nhạt kia lên, nhưng làm thế chẳng khác gì tự tố cáo mình là cô gái lúc nãy, hơn nữa đã lâm vào bước đường cùng rồi còn cố giả thần giả quỷ làm gì.

“Chúng ta đã từng gặp mặt chưa ?” Câu đầu tiên mà Bách Khải Văn hỏi Phong Đạt khi mặt đối mặt chính là câu hỏi hết sức kì quái này.

“Tôi nghĩ là chưa, tôi chỉ là một người bình thường, đâu có thể quen biết được với đại nhân vật như ông Văn đây.” Phong Đạt dịu dàng nở một nụ cười, không quên châm chọc Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn nhếch mép cười lạnh: “Cô muốn phủ nhận chúng ta chưa từng quen biết nhau ?”

Phong Đạt cau mày, không trả lời câu hỏi của Bách Khải Văn.

Bách Khải Văn nhìn thân váy của Phong Đạt, nhìn đến chiếc mặt nạ hình cánh bướm màu vàng nhạt, hắn cười khẽ: “Tiểu thư đây muốn chơi trò trốn tìm với tôi sao ?”

Phong Đạt kinh hãi chưa kịp trả lời, bàn tay của Bách Khải Văn đã vươn ra. Phong Đạt nghiêng đầu tránh né, không muốn Bách Khải Văn đụng chạm vào người mình, đồng thời phản đòn thần tốc đấm thẳng vào mặt hắn.

Bách Khải Văn thoáng cau mày, tròng mắt đen sâu của hắn mãnh liệt bắn ra những tia lửa giận. Thân hình khẽ dịch chuyển, Bách Khải Văn đón được cú đấm của Phong Đạt, cùng Phong Đạt so chiêu.

Càng đánh Phong Đạt càng rơi vào thế bất lợi chẳng những không đánh trúng được hắn đòn nào, ngược lại còn bị hắn khiến cho mệt chết, tuy hắn không mảy may ra tay nặng với mình, nhưng Phong Đạt sức cùng lực kiệt, không thể chống đỡ đến cùng.

Bách Khải Văn nắm lấy cổ tay Phong Đạt, Phong Đạt giãy dụa, tay đấm chân đá, phẫn uất hét lên: “Buông tay, buông tay, tôi đã phạm tội gì mà anh muốn bắt tôi ?”

“Cô đã làm gì thì cô phải biết chứ ?” Bách Khải Văn đem ôm chặt lấy Phong Đạt vào lòng, không cho phép Phong Đạt giãy dụa.

“Đồ điên, mau thả tôi xuống, tôi sẽ báo cảnh sát bắt các người.” Phong Đạt dùng toàn lực, muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Bách Khải Văn, nhưng cả cơ thể hắn dường như làm bằng thép, một cô gái tập võ từ nhỏ như Phong Đạt cũng không làm gì được hắn, có cảm giác mình là một cọng bún đang chống chọi với một tảng đá.

Phong Đạt bỗng thấy cổ mình tê rần, bị một cơn choáng váng và đau buốt đánh úp, Phong Đạt ngất đi.

Hoài Thương bị nhóm vệ sĩ của Bách Khải Văn bám riết không tha, lần này họ quyết tâm phải bắt sống bằng được Hoài Thương về cho Bách Khải Văn thẩm vấn, đã bị mất mặt mấy lần khi để cho Hoài Hương và Phong Đạt chạy thoát, họ không muốn bị trách phạt thêm nữa.

Hoài Thương chạy và chạy, càng chạy càng đuối sức, mồ hôi tuôn ra đầm đìa, mái tóc giả gây khó chịu cho Hoài Thương, bộ quần áo vét màu đen nặng trịch càng khiến bước chân chạy của Hoài Thương chậm hơn, Hoài Thương có cảm giác như mình đang mang một cái búa tạ trên vai.

“Đứng lại, lần này mày đừng hòng mà chạy thoát.” Tiếng quát của một người vệ sĩ mặc áo vét màu đen.

“Kì quái, làm sao họ nhận diện được mình, rõ ràng mình không hề quay đầu lại nhìn họ cơ mà ?” Hoài Thương quẹt mồ hôi trán, hơi thở hổn hển, kinh hoàng tự hỏi thầm bản thân mình.

Nhóm vệ sĩ đuổi càng lúc càng gần.

Hoài Thương chạy càng lúc càng chậm, sức chống đỡ càng lúc càng yếu, sắp không còn chống đỡ nổi.

Một trong ba người vệ sĩ đuổi kịp Hoài Thương, thuần thục tung một cú đá vào phía sau lưng Hoài Thương.

Quá hãi, Hoài Thương vội khom người, tránh né cú đá của người vệ sĩ trong gang tấc, đồng thời xoay người dùng khủy tay đỡ lấy cú đấm có sức nặng ngàn cân của anh ta.

Chưa đầy hai phút, hai người đã đánh đánh hơn 10 chiêu, Hoài Thương không có sức mạnh và chăm chỉ luyện tập võ nghệ như Phong Đạt, chỉ duy trì được thế cân bằng trong mấy phút đầu, khi bị nhóm vệ sĩ vây vào giữa, luân phiên ra đòn đánh vào người, Hoài Thương chân tay luống cuống, đông tránh tây né, hét ầm lên: “Các người đang làm gì thế, có biết vô cớ đánh người sẽ phải đi tù không, còn không mau dừng tay lại ?”

“Câm miệng, tối nay mày có cầu xin, bọn tao cũng quyết không buông tha cho mày. Thằng oắt con, mày tưởng bọn tao không nhận ra mày là ai sao. Hừ….lần này thì mày chết chắc, chẳng những ông chủ hạ lệnh bắt mày, còn muốn xử tội mày….”

Hoài Thương càng nghe càng sợ, chân yếu tay mềm, chẳng mấy chốc bị trúng đón liên tiếp, bụng và chân bị hai vệ sĩ dùng tay đá, chân đấm. Hoài Thương đau quá, đã bật ra một tiếng hét chói tai, hai tay ôm lấy bụng, ngã bật về phía sau khi bị người vệ sĩ thứ ba sử dụng một cú đấm móc vào cằm như một võ sĩ hạ gục đối thủ bằng nốc ao.

Đầu váng mắt hoa, trên cơ thể khắp nơi đều ê ẩm và đau nhức, lệ vì quá đau đã tuôn ra như thác đổ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má, làm ướt đẫm hai gò má trắng mịn.

Ba người vệ sĩ còn tiếp tục muốn đánh Hoài Thương thêm một trận nữa, Hoài Thương dần dần mất đi ý thức, vừa lúc đó cánh cửa xe ô tô màu xám đen hiệu Ford Ranger mở ra, từ trên xe một người đàn ông toàn thân đều mặc đồ đen, mái tóc màu đen bồng bềnh quyến rũ, đôi mắt sâu thăm thẳm như trời đêm bước xuống, vóc dáng của anh ta thon dài, khí thế bức người của anh ta khiến cho nhóm vệ sĩ e ngại, liếc mắt nhìn nhau, tự hỏi người đàn ông này là ai, đỗ xe ở đây làm gì ?

Người đàn ông lạ mặt cau mày nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch, ướt đẫm nước mắt và mồ hôi của chàng thanh niên đang ngồi bệt trên mặt đất.

Nhờ ánh sáng của bóng đèn điện cao áp phản chiếu từ trục đường chính, người đàn ông lạ mắt lờ mờ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt của chàng trai. Khi nhận ra người thanh niên này là ai, lông mày của người đàn ông lạ mặt càng lúc càng nhíu chặt, hai hàng lông mày kiếm thành một đường thẳng tắp.

Không muốn nói nhiều, cũng không muốn mất nhiều thời gian đôi co lôi thôi, người đàn ông lạ mặt tiến đến gần Hoài Thương.

“Đứng lại, anh là ai, tại sao dám xen vào chuyện của người khác ?” Một trong ba người vệ sĩ trừng mắt cảnh cáo người đàn ông lạ mặt, đứng chắn không cho phép anh ta tiến thêm một bước.

“Tránh ra.” Người đàn ông lạ mặt lạnh lùng nói, mắt vẫn nhìn Hoài Thương đang ôm bụng rên rỉ ngồi bệt dưới đất.

“Tốt nhất anh nên đi đi, ở đây không có việc của anh.” Người vệ sĩ lịch sự yêu cầu người đàn ông lạ mặt.

“Người thanh niên kia là bạn của tôi, ai cũng không được phép động vào.” Người đàn ông lạ mặt không để ba người vệ sĩ của Bách Khải Văn vào mắt, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“Bạn của anh ?” Người vệ sĩ nghi hoặc nhìn người đàn ông lạ mặt: “Nếu cậu nhóc kia là bạn của anh, tôi cũng không quan tâm, chỉ cần anh dám ngăn cản không để chúng tôi bắt người, chúng tôi sẽ không nương tay với anh.”

“…………” Người đàn ông lạ mặt nhếch mép, cười lạnh. Anh ta vẫn không dừng bước, gạt bỏ tay người vệ sĩ, muốn tiến gần đến chỗ Hoài Thương đang ngồi.

Người vệ sĩ biết không thể nói lý với người đàn ông lạ mặt, đã ra tay, một cú đấm bay thẳng vào mặt người đàn ông mặc vét đen. Anh ta khẽ nghiêng người, một tay chuẩn xác nắm trúng lấy cố tay của người vệ sĩ, chỉ bằng một chiêu đã vật ngã người vệ sĩ xuống đất giống một võ sĩ sumo của Nhật Bản.

Hai người vệ sĩ khiếp sợ nhìn Bách Khải Văn, người vệ sĩ kia tuy không phải là người có võ giỏi nhất của Bách Khải Văn nhưng anh ta cũng xếp hạng thứ năm hay thứ sáu, cả hai đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai câu nào, đồng loạt cùng xông lên đánh nhau với người đàn ông lạ mặt.

Hoài Thương ngưng thần, ngơ ngác nhìn người đàn ông lạ mặt hạ gục ba vệ sĩ chỉ bằng một chiêu duy nhất. Trên đời này có người giỏi võ như thế sao ?

Trong khi Hoài Thương không dám tin tất cả đây là sự thật, mình đang được người đàn ông lạ mặt kia cứu, không biết anh ta là thù hay bạn của mình, anh ta đã cúi xuống, cầm lấy tay, ân cần hỏi: “Phong Đạt, cậu không sao chứ, có đứng lên được không ?”

Hoài Thương mờ mịt nhìn người đàn ông lạ mặt qua màn hơi nước, lệ đong đầy trong hốc mắt, rất muốn khóc thật to…đau quá….

Người đàn ông lạ mặt, à không, phải gọi là Trác Phi Dương mới đúng, thương xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hoài Thương, cẩn thận dìu Hoài Thương đứng dậy.

Hoài Thương nhăn nhó kêu đau, nắm chặt lấy tay áo của Trác Phi Dương, loạng choạng đứng lên.

“Cẩn thận.” Trác Phi Dương vội ôm lấy ngang eo Hoài Thương khi thấy cô nhóc có dấu hiệu sắp ngã quỵ.

Hoài Thương đỏ bừng mặt vì xấu hổ, đến lúc này khi bất ngờ nhìn vào mắt Trác Phi Dương, mới nhận ra hắn là ai.

Trời ạ….số của con sao lại xui xẻo thế này, chẳng những bị bọn côn đồ đuổi bắt, bị đánh bầm dập, bây giờ còn đụng mặt hắn nữa.

Đau quá…đau quá….Hoài Thương đau quá, đau đến nỗi sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi trộn rịn ra đầy trán, từng trận gió lạnh buốt đang xâm nhập vào cơ thể.

Hoài Thương càng lúc càng siết chặt lấy vạt áo của Trác Phi Dương, hai giọt lệ trong suốt lăn dài xuống má. Từ từ ngả người về phía sau, trước khi nhắm mắt còn thì thào gọi tên hắn: “Phi Dương…Phi Dương….”

Trác Phi Dương bàng hoàng nhìn Hoài Thương, lặng người khi nghe tiếng gọi thê lương của Hoài Thương, bế cô nhóc trên đôi tay rắn chắc của mình, bước nhanh đến gần chiếc xe Ford Ranger màu xám đen.

Đặt Hoài Thương ngồi trên ghế xe, thắt dây an toàn cho cô nhóc, Trác Phi Dương vội phóng vụt xe đi. Tối nay, hắn đến đây vì nhận được lời mời dự tiệc sinh nhật của nhà họ Hoàng, vốn định vào trong dự tiệc, nói một câu chúc mừng và chào hỏi mọi người, nhưng tâm vẫn không thể ngừng dao động và bình thản nhìn cảnh Thư Phàm sống hạnh phúc bên chồng con, hắn đã chọn cách nhờ người mang quà mừng vào cho Bạch Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt, còn mình lặng lẽ đậu xe ô tô trước cổng khách sạn, dõi mắt nhìn vào trong.

Ngồi trên xe gần một tiếng đồng hồ, thấy quá ngột ngạt và bức bối, Trác Phi Dương lái xe đi, không ngờ gặp phải cảnh Hoài Thương bị ba người đàn ông vây đánh, mà hắn đang nhầm tưởng là Phong Đạt, đã trót để cậu nhóc vào trong trí nhớ của mình, hắn không thể để cho người khác gây tổn hại đến cậu nhóc, đã ra tay bảo vệ cậu nhóc mà không cần suy nghĩ đến lấy một giây. Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kì quái, thấy càng ngày mình không còn là chính mình, nhưng…….. vào lúc này mối quan tâm hàng đầu của hắn là làm sao có thể cứu tỉnh được cậu nhóc.

Đầu tiên, Trác Phi Dương đưa Hoài Thương đến bệnh viện, yêu cầu bác sĩ khám và chụp toàn thân cho cô nhóc, muốn họ kiểm tra xem cô nhóc có bị gãy xương chỗ nào không.

Bác sĩ sau khi khám và chụp toàn thân cho Hoài Thương xong, đã cho Trác Phi Dương biết kết quả. Hoài Thương không bị gãy xương, nhưng bị tổn thương phần mềm khá nghiêm trọng, cần được chăm sóc và nghỉ ngơi đúng cách.

Vừa mới tỉnh lại, thấy mình nắm trên giường bệnh, Hoài Thương đã đòi Trác Phi Dương lái xe đưa mình về nhà ngay lập tức. Từ nhỏ do sức khỏe không tốt, thường xuyên phải uống thuốc Đông y và đến bệnh viện khám bệnh trường kì, thành ra Hoài Thương ghét không khí của bệnh viện, dị ứng khi phải ngửi mùi thuốc tràn ngập trong không khí.

Mặc dù muốn Hoài Thương nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện để bác sĩ theo dõi, nhưng vì Hoài Thương nài nỉ quá, đành phải chiều theo, lái xe đưa Hoài Thương ly khai bệnh viện.

Trên đường đi, Hoài Thương ngấm thuốc đã chìm vào giấc ngủ sâu hệt lúc đến bệnh viện, Trác Phi Dương do không biết nhà Hoài Thương ở đâu, đã nghĩ đến chuyện đưa Hoài Thương về nhà mình, dù sao hắn cũng đã không coi cậu nhóc là người ngoài, nếu không hắn đã không cứu cậu nhóc, tận tình đưa cậu nhóc vào bệnh viện khám và kiểm tra sức khỏe.

Trác Phi Dương sống trong một căn biệt thự gần vùng ngoại ô của thành phố, có hồ nước, có công viên, không khí trong lành và thoáng mát, căn nhà rộng hơn 1,000 mét vuông, tường bao loan màu trắng bao xung quanh, cổng sắt màu trắng, sơn tường màu xám bạc, căn nhà khá cổ kính, hình như đã được xây dựng cách đây hơn 10 năm, trong vườn hoa hoa đua nở, cây cảnh được cắt tỉa đẹp mắt đầy nghệ thuật.

Nghe thấy tiếng xe ô tô của Trác Phi Dương, ông quản gia hơn 60 tuổi, khuôn mặt hiền từ, mái tóc lơ thơ có vài điểm bạc, thân hình gầy gò, mặc một bộ đồ màu xám ra mở cổng cho Trác Phi Dương.

“Cậu chủ đã về.” Ông quản gia lễ độ, chào hỏi Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, lái xe thẳng vào garage nằm sau khu vườn của căn nhà.

Tắt máy xe, quay sang cởi dây an toàn cho Hoài Thương,tự mở cửa xe, rồi bế Hoài Thương vào trong nhà, một điều kì quái là hắn không muốn cõng Hoài Thương, mà muốn bế Hoài Thương như con gái, vì bận lo lắng cho sức khỏe của Hoài Thương, đã vô tình làm theo suy nghĩ và tình cảm của chính mình mà không hay.

Ông quản gia kinh ngạc nhìn Trác Phi Dương, làm quản gia cho hắn hơn 20 năm, chưa từng thấy hắn mang bất cứ ai về nhà, ngay cả con gái cũng không, tối nay hắn chẳng những mang một chàng trai lạ mặt về nhà, còn bế cậu ta như một tình nhân….tròng mắt ông quản gia gần rớt xuống đất, tưởng mình nhìn nhầm.

“Chuẩn bị cho tôi một căn phòng.” Trác Phi Dương không quay lại nhìn ông quản gia đang đứng đông cứng trên bậc tam cấp dẫn vào trong tiển sảnh của căn nhà.

“Tôi sẽ đi thu xếp ngay, thưa cậu chủ.” Ông quản gia thu hồi ánh mắt, giật mình quày quả bước đi, thực hiện theo yêu cầu của hắn.

Trác Phi Dương tạm thời bế Hoài Thương lên phòng của mình trên lầu hai. Thỉnh thoảng em gái và cháu trai cũng đến đây làm khách mấy ngày, trong nhà luôn chuẩn bị sẵn mấy căn phòng dành cho khách, nhưng đã lâu không có người sử dụng, Trác Phi Dương sợ căn phòng không được sạch sẽ mặc dù người giúp việc trong nhà vẫn thường xuyên lau chùi.

Mở cửa phòng, Trác Phi Dương nhẹ nhàng đặt Hoài Thương nằm trên giường, kê một cái gối dưới đầu cô nhóc.

Nhìn khuôn mặt lem luốc nước mắt, sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Hoài Thương, Trác Phi Dương cau mày, vươn tay chạm nhẹ vào gò má trắng mịn của Hoài Thương.

Cởi áo khoác vắt trên thành ghế, cởi cúc áo ở cổ tay áo sơ mi, nới lỏng cà vạt, Trác Phi Dương nhìn thoáng qua khuôn mặt say ngủ Hoài Thương, sau đó đi vào phòng tắm.

Vặn vòi nước, cởi quần áo, Trác Phi Dương quyết định phải tắm rửa cho thanh tỉnh đầu óc, gột rửa hết bụi bẩn và mồ hôi bám trên người, tiếp theo sẽ tính nên làm gì.

Tắm và thay một bộ quần áo mặc ở nhà, Trác Phi Dương mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, vừa đi vừa lau mái tóc ướt sũng nước.

Ông quản gia gõ cửa phòng: “Cậu chủ…cậu chủ….”

“Vào đi…” Trác Phi Dương tiến lại gần giường, nhìn tư thế ngủ buồn cười, rất giống trẻ con của Hoài Thương, chăn đã bị Hoài Thương đạp sang một bên, một tay gác lên trán, tay còn lại buông thõng vươn ra khỏi mép giường, hai chân đặt trên chăn.

Ông quản gia vừa nhìn thấy tư thế ngủ của Hoài Thương trên giường, đã gần như hóa đá, đứng đông cứng một chỗ, bối rối không biết nên tiến lên hay nên lui ra khỏi phòng.

“Chuẩn bị xong phòng riêng rồi chứ ?” Trác Phi Dương sắc mặt khẽ biến khi đọc được suy nghĩ trong đầu ông quản gia nhưng nhanh chóng biến mất như chưa từng xảy ra.

“Tôi đã bảo hai cô giúp việc dọn dẹp và chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi.” Ông quản gia thức thời, hiểu rõ bổn phận của mình, vội nghiêm chỉnh không dám nghĩ ngợi và nhìn lung tung nữa.

“Được rồi, lui ra đi.”

Ông quản gia đứng thẳng người, lùi một bước chân, đúng tư thế như một quân nhân đã nhận được mệnh lệnh của tướng quân, ra khỏi phòng và khép cánh cửa không gây ra một tiếng động.

Trác Phi Dương lắc đầu ngán ngẩm, khóe môi nhếch lên, đã sớm quen thuộc với tác phong làm người của ông quản gia, ông vẫn không thể quên được thời gian sống trong quân ngũ của mình.

Lau khô tóc, Trác Phi Dương vắt chiếc khăn bông màu trắng trên thành ghế, trong đầu tính toán nên để Hoài Thương ngủ trong phòng mình, hay là nên bế Hoài Thương sang bên kia.

Hoài Thương xoay người, động chạm đến vết thương, tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi anh đào.

Trác Phi Dương đứng bất động, tai chăm chú lắng nghe, nhìn bộ quần áo màu vét đen trên người Hoài Thương, nghĩ thầm: “Mặc dù bác sĩ nói trên người cậu nhóc không bị gãy xương, nhưng cũng bị thương nặng về phần mềm, cậu nhóc cần được thay quần áo và bôi thuốc.”

Trác Phi Dương hướng cánh cửa phóng tiến tới, định gọi người làm trong nhà chiếu cố Hoài Thương, nhưng lại nghĩ: “Người giúp việc trong nhà toàn là phụ nữ, chỉ có mỗi ông quản gia là đàn ông, chẳng lẽ mình bắt mấy người phụ nữ kia thay quần, lau sơ qua cơ thể và bôi thuốc cho Phong Đạt ? Ông quản gia đã già rồi, không nên làm phiền ông ấy nhiều quá.”

Trác Phi Dương quay lại, gạt bỏ những suy nghĩ kì quái vừa xuất hiện trong đầu: “Cậu ta cũng là con trai, mình cũng là con trai thì có gì để mà ngại, vả lại mình cũng đã coi cậu nhóc là một người bạn tốt rồi còn gì ?”

Trác Phi Dương đi vào phòng tắm, bưng một chậu nước sạch, nhúng khăn vào nước, lau sơ qua khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và nước mắt của Hoài Thương.

Nhìn cổ áo vét màu xám đen của Hoài Thương, gón tay run nhẹ, thuần thục cởi mấy cúc áo đầu tiên. Cảm giác và suy nghĩ của Trác Phi Dương càng lúc càng kí quái, có cảm giác mình đang phạm tội, làm điều sằng bậy.

Trên trán Trác Phi Dương phủ một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp hơi rối loạn, trái tim nảy lên kịch liệt.

Lớp áo khoác bên người được cởi ra, Trác Phi Dương run run chạm vào cúc áo màu trắng sữa của chiếc áo sơ mi màu trắng mặc đằng trong.

Cởi hay không cởi….? Câu hỏi đó xoáy sâu vào trong tâm trí Trác Phi Dương, tay hắn bất giác buông thõng, bối rối nhìn vào khuôn mặt đã có một chút sắc khí của Hoài Thương, ánh sáng trắng đục phản chiếu lên mặt và lên tóc Hoài Thương trông thật quyến rũ, rung động lòng người.

Trác Phi Dương vuốt tóc, tự cười chế giễu chính mình: “Mình bị làm sao thế này, rõ ràng cậu nhóc là nam, tại sao mình…mình còn….”

Hoài Thương lại rên rỉ thành tiếng, cô nhóc không ngủ ngon giấc, thân thể đau nhức khiến cô nhóc gặp ác mộng, mơ mình đang bị người ta đánh.

Trác Phi Dương thở dài, tự ép bản thân mình không nghĩ nhiều nữa, lấy lại hơi thở, lấy lại nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực, loại bỏ hết những tạp chất ra khỏi tâm trí, hai tay nhẹ chạm vào cổ áo sơ mi, cởi hàng cúc đầu tiên, dần dần đến hàng cúc thứ hai và thứ ba…khi hàng cúc thứ năm được cởi ra…..

Trác Phi Dương đứng bật dậy, tay bịt chặt miệng, mặt hơi đỏ, tự nói với chính mình rằng không được nhìn, nhưng dường như có một sức mạnh đã làm đông cứng tất cả mọi giác quan và khả năng tự kiểm soát chính mình của hắn.

Phong…Phong Đạt là con gái, trời ạ…mình…mình làm sao có thể…có thể.....? Sống gần 50 năm, lần đầu tiên trong đời Trác Phi Dương rơi vào khủng khoảng tâm lý trầm trọng, thấy mình chẳng khác gì một đứa trẻ con không hiểu chuyện.

Phong Đạt luôn xuất hiện trước mặt hắn là một chàng thanh niên trẻ tươi vui và hoạt bát, khiến hắn động tâm, muốn che chở và bảo vệ, thậm chí hắn còn nghĩ mình đã thích cậu nhóc, nhưng vì cậu nhóc là nam, sợ cậu nhóc nghĩ mình là một ông chú biến thái đã cố đè ném tình cảm của mình vào tận sâu trong đáy lòng, nhưng hôm nay….

Người Trác Phi Dương run mãnh liệt, nắm tay siết chặt, sắc mặt hắn thay đổi liên tục, biết Phong Đạt là con gái hắn vừa mừng vừa sợ, đồng thời bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu câu hỏi không có lời giải đáp đều sáng tỏ, giới tính của hắn không hề có vấn đề, người hắn thích và để ý là con gái, không phải là con trai, có lẽ hắn đã thích cậu nhóc qua hình ảnh và tính cách nữ tính ẩn dấu sâu bên trong tính cách ngang tàng và nghịch ngợm bên ngoài của cậu nhóc.

Vội kéo chăn đến ngang cổ Hoài Thương, không có can đảm nhìn thêm Hoài Thương một lúc nào nữa, Trác Phi Dương rời khỏi phòng như ma đuổi, gọi hai người giúp việc lên thay quần áo và bôi thuốc cho Hoài Thương.

Trên giường Hoài Thương vẫn ngủ say, không biết cuộc sống mai sau của mình vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối nay đã có những biến đổi rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play