Buổi sáng, Phong Đạt đến đón Trác Phi Dương đúng giờ, rút kinh nghiệm từ hôm qua, Phong Đạt không dám còn dám ngủ nướng và đi ngủ quên không bật
đồng hồng hồ báo thức nữa.
“Mời chủ tịch lên xe.” Phong Đạt khom người, lịch sự mở cửa xe ô tô cho Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương thấy thái độ của Phong Đạt sáng nay nghiêm túc một cách
khác thường, cậu nhóc không còn muốn đấu khẩu với hắn nữa. Tuy rằng hơi ngạc nhiên nhưng hắn vẫn lặng thinh, chờ xem cậu nhóc định làm gì.
Trên đường đến công ty, Phong Đạt tập trung tâm trí vào lái xe, không để ý đến Trác Phi Dương, dường như cậu nhóc đang muốn tạo khoảng cách với
hắn.
“Cảm ơn chủ tịch đã hỏi, tôi ăn cơm sáng rồi.” Trả lời xong câu hỏi của Trác Phi Dương, Phong Đạt lại rơi vào im lặng.
Trác Phi Dương khó hiểu nhìn Phong Đạt. Hắn không đoán được suy nghĩ của Phong Đạt, chỉ qua có một đêm không gặp tại sao Phong Đạt lại biến
thành một con người khác hẳn ?
Sáng nay, trời âm u, những đám mây màu trắng đục mang nặng hơi nước, báo hiệu sắp có cơn giông. Trên đường, dòng xe cộ đông đúc mỗi lúc một
nhiều, hầu như tất cả mọi người đều đi ra đường tham gia giao thông.
Chiếc xe Roll -Royce Ghost nhích từng centimet một. Ách tắc giao thông ! Phong Đạt ngán ngẩm những chiếc xe to xe nhỏ nối đuôi nhau thành một
đường dài.
“Thật là.......” Phong Đạt bực bội lẩm bẩm trong miệng: “Biết thế này,
mình ngủ nướng trên giường thêm một lúc nữa có phải hay hơn không ?”
Trác Phi Dương cười khẽ: “Không cần phải vội, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
“Chủ tịch, tôi muốn đi đường tắt. Chủ tịch không phiền chứ ?” Phong Đạt làm đúng phận sự của mình.
Trước thái độ lịch sự quá mức khác hẳn thường ngày của Phong Đạt, Trác Phi Dương cau mày, có vẻ không vui: “Tùy cậu.”
Phong Đạt chỉ chờ có thế, đạp phanh xanh, gạt cần đẩy, thành thạo lùi đuôi xe, quay đầu tiến vào một con hẻm nhỏ.
Trác Phi Dương lơ đãng nhìn những ngôi nhà san sát, thấp bé nằm trong
con hẻm. Đã sống tại đất Hồng Kông hơn 40 năm nay, nhưng hắn chưa từng
đi qua con đường này. Liếc mắt nhìn Phong Đạt, Trác Phi Dương nghĩ thầm, không hiểu tại sao cậu nhóc lại biết ?
“Cậu từng đến Nhật Bản du lịch chưa ?” Trác Phi Dương phá tan đi không khí căn thẳng giữa hai người.
“Tôi chưa từng đến Nhật Bản, nhưng có đọc qua trong sách du lịch.” Phong Đạt đang nói dối. Phong Đạt chẳng những đến Nhật Bản du lịch một lần,
mà còn đến nơi đó hơn chục lần, gần như coi nơi đó là quê hương của
chính mình.
“Tuần sau tôi có một chuyến công tác đến Nhật, cậu có hứng thú muốn đi
cùng với tôi không ?” Trác Phi Dương hỏi chỉ để mà hỏi, cũng không hy
vọng cậu nhóc sẽ đáp ứng yêu cầu của mình. Nhưng mà khi lọt vào tai
Phong Đạt....
“Két.......” Tay lái loạng choạng, chiếc xe Rolls-Royce Ghost trật khỏi
trục đường chính, đầu xe có chiều hướng đâm vào vỉa hè, Phong Đạt hoảng
hốt vội đạp thắng xe, bẻ tay lái, cố gắng hướng đầu xe đi đúng hướng.
Trác Phi Dương kinh ngạc nhìn Phong Đạt, không ngờ chỉ một lời mời của
mình có thể khiến cho cậu nhóc kích động, mất tự chủ như thế.
“Chủ tịch.....” Phong Đạt nghiến răng nghiến lợi, rất muốn hét ầm lên,
nhưng phải cố đè nén âm thanh xuống: “Từ lần sau đi trên xe, chủ tịch có thể không nói những câu gây hiểu lầm như thế được không ? Tôi chỉ là
một tài xế riêng nho nhỏ, đâu có tài đức gì mà đòi đi theo chủ tịch sang Nhật công tác. Vì lời nói của chủ tịch, tôi suýt khiến cả hai chúng ta
phải nhập viện rồi.”
Trác Phi Dương lạnh lùng nói: “Cậu coi tôi là một thằng nhóc giống như
cậu sao, tôi không nói đùa, tôi muốn cậu cùng đi công tác với tôi sang
Nhật là sự thật, quyền quyết định thuộc về cậu, cậu muốn đi hay không là tùy, tôi không ép.” Hắn không hiểu tại sao Phong Đạt lại cho rằng hắn
đang đùa.
Phong Đạt ngốc lăng nhìn khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm
của Trác Phi Dương trong gương xe. Mãi một lúc lâu sau, Phong Đạt lắp
bắp hỏi: “Chủ tịch thật...thật sự muốn tôi đi công tác cùng chủ tịch
sang Nhật ?”
Trác Phi Dương gật đầu đáp: “Đúng.”
Ban đầu hắn rất giận Phong Đạt dám nghi ngờ thiện ý của hắn, nhưng sau
khi nhìn thấy khuôn mặt hết sức dễ thương và sinh động của Phong Đạt,
khuôn mặt của hắn đã hòa ái đi rất nhiều.
“Nhưng...nhưng mà tôi chỉ là một tài xế, đi theo chủ tịch làm gì, tôi
đâu có giúp ích cho công việc của chủ tịch ? Không lẽ chủ tịch muốn tôi
cùng đi sang Nhật với chủ tịch, vì chủ tịch cần người lái xe đưa đón ?”
Phong Đạt vẫn có cảm giác không thể tin được. Phong Đạt không kích động
vì mình sắp được đi sang Nhật, đất nước đó Phong Đạt đã đi thăm quan hết những thắng cảnh đẹp nổi tiếng rồi, Phong Đạt chỉ ngạc nhiên muốn biết
lý do vì sao Trác Phi Dương muốn mình đi cùng.
Trác Phi Dương không muốn nói nhiều: “Tuần sau mới phải đi, về nhà cậu
hãy từ từ mà suy nghĩ, khi nào suy nghĩ xong thì cho tôi biết câu trả
lời của cậu.”
Cuộc nói chuyện của hai người rơi vào im lặng, mỗi người theo đuổi một
suy nghĩ riêng. Trong khi Phong Đạt cố gắng phân tích tâm lý của Trác
Phi Dương, Trác Phi Dương lại tự trách bản thân mình buột mồm nói ra một câu không suy nghĩ trước. Hắn rất ít khi mang theo nhiều người khi đi
công tác, những người đi theo hắn đều là những trợ thủ đắc lực và giỏi
nhất, có thể giúp ích cho công việc của hắn, nhưng.......Phong Đạt chỉ
đơn giản là một tài xế riêng, có thể thành thạo đường đi ở Hồng Kông,
còn Nhật Bản, Phong Đạt đã đến bao giờ đâu mà biết. Vậy hắn mang theo
Phong Đạt làm gì, hắn đang mong chờ điều gì từ cậu nhóc ?
Đến công ty, Phong Đạt lái xe vào tầng hầm, tắt máy, bước xuống mở cửa xe cho Trác Phi Dương, trình tự không một chút thay đổi.
“Vết thương trên cánh tay của cậu đỡ rồi chứ ?” Vừa đặt chân xuống nền xi măng, Trác Phi Dương quan tâm hỏi Phong Đạt.
“Đã đơn hơn nhiều rồi, cảm ơn chủ tịch.” Phong Đạt khách sáo nói tiếng cảm ơn Trác Phi Dương.
Thêm một lần nữa, Trác Phi Dương lại cau mày nhìn Phong Đạt, cố đọc suy
nghĩ trong đầu Phong Đạt. Hắn thích Phong Đạt là cậu nhóc hoạt bát và
nghịch ngợm mấy hôm trước hơn thái độ khách sáo và xa lạ hiên giờ.
“Cậu đang bất mãn, không muốn làm tài xế riêng của tôi nữa ?” Khuôn mặt
Trác Phi Dương từ lúc gặp Phong Đạt vào sáng nay đã quên mất tươi cười,
hình như hắn chỉ cười khi thấy cậu nhóc vui vẻ, còn nếu không, hắn sẽ
trở về con người lạnh lùng và cô độc trước kia.
“Chủ tịch đừng đoán mò.” Phong Đạt cười nhạt: “Tôi không chán ghét công
việc này, nếu tôi chán ghét, tôi đã nghỉ việc rồi mặc kệ ngài có đáng sợ như thế nào. Sáng nay, tôi chỉ là không muốn nói nhiều thôi.”
“Ý của cậu muốn là sáng nay cậu không muốn nói nhiều nên làm mặt lạnh
với tôi ?” Trác Phi Dương thấy mình sắp bị Phong Đạt làm cho hồ đồ rồi.
Kể từ khi quen biết với cậu nhóc, hắn không còn là chính mình nữa.
“Như thế không được sao ?” Phong Đạt vênh mặt, dương dương tự đắc nhìn
Trác Phi Dương: “Tôi là một công dân tự do, tôi thích nói nhiều thì nói
thật nhiều, còn không muốn nói chủ tịch có thể ép được tôi sao ?”
Trác Phi Dương dở khóc dở cười, quên mất mình là một ông già sắp bước
sang tuổi 50, ở bên cạnh Phong Đạt, hắn thấy mình vẫn còn là một chàng
trai trẻ hơn 20 tuổi.
Phong Đạt không một chút để ý đến hình tượng của mình, đeo balô màu xám
đen vào vai, chân rảo bước, không chờ vị chủ tịch cao cao tại thượng của mình. Hôm nay Phong Đạt rất ngoan không cần Trác Phi Dương phải nhắc,
đã tự động đi vào tiền sảnh của công ty.
Việc Phong Đạt mặc vét lại đeo một túi balô to đùng trên vai đã khiến
tất cả nhân viên cả nam lẫn nữ trong công ty che miệng cười, tiếng cười
không cần giấu giếm, ánh mắt của họ vừa pha lẫn giữa nét giễu cợt và tò
mò.
Phong Đạt lờ đi tất cả, đã sớm quen với cảnh nhòm ngó của người khác.
Tiến đến thang máy, vén tay áo khoác, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ
tay, thấy kim chỉ giờ chỉ đến con số 8, Phong Đạt nhăn trán, nghĩ thầm:
“Không hiểu Thủy Tiên sáng nay định làm gì ? Mình hy vọng con bé không
phá hư đồ của mình, nếu không mình sẽ đánh nát mông nó.”
Trác Phi Dương đứng bên cạnh Phong Đạt, lắng nghe những lời lẩm bẩm vô
nghĩa của Phong Đạt. Tuy không đoán được Thủy Tiên trong lời nói của
Phong Đạt là ai, nhưng cũng phần nào đoán được Thủy Tiên rất thân thiết
với Phong Đạt.
Khi thang máy mở cửa dẫn lên đến lầu thứ 10, Phong Đạt cùng Trác Phi Dương song song bước ra.
Tuấn Nam đến trước cả hai mấy phút, thấy cả hai sánh đôi đi trên hành
lang, vừa đi vừa rầm rì nói chuyện, da đầu Tuấn Nam lại run lên, cố gắng xua đuổi ý nghĩ giới tính của Trác Phi Dương có vấn đề ra khỏi đầu, tự
thôi miên chính mình bằng cách lặp lại câu nói: “Trước đây chẳng phải
chủ tịch yêu sâu đậm cô Thư Phàm sao, có lẽ vì Phong Đạt có ngoại hình
và khuôn mặt quá giống cô Thư Phàm, nên chủ tịch mới đối xử thân thiện
với cậu nhóc thôi.”
“Tuấn Nam, vào văn phòng của tôi, tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu.”
Trác Phi Dương quay lại nhìn Tuấn Nam, sóng mắt khẽ thay đổi khi thấy
Tuấn Nam đang đặc biệt chú ý đến Phong Đạt.
“Vâng, thưa chủ tịch. Tôi cũng có việc muốn báo cáo với chủ tịch.” Bắt
gặp ánh mắt không có độ ấm của Trác Phi Dương, Tuấn Nam ngơ ngác không
hiểu mình đã phạm phải sai lầm gì. Tuấn Nam nghi hoặc liếc mắt nhìn
Phong Đạt, phải chăng....
Cánh cửa phòng mở ra đã cắt ngang suy nghĩ của Tuấn Nam, ba người bước vào trong phòng.
Phong Đạt ngồi vào vị trí quen thuộc, mở túi balô, lôi Laptop màu trắng
đặt lên mặt bàn kính, bắt đầu chơi trò chống lại phòng tuyến hacker yêu
thích mình.
Trác Phi Dương kéo ghế, ngồi sau chiếc bàn gỗ dài hơn một mét, nới lỏng cà vạt, chờ nghe Tuấn Nam báo cáo.
Tuấn Nam thấy không khí xung quanh mình thật quỷ dị, lông tóc trong
người đều đồng loạt dựng đứng. Tuấn Nam hết nhìn Phong Đạt, lại quay
sang nhìn vị chủ tịch cao ngạo của mình. Rút cuộc mối quan hệ thật sự
của hai người này là gì, tại sao chủ tịch cho phép Phong Đạt ngồi trong
văn phòng, trong khi chưa từng cho bất cứ một nhân viên cấp dưới nào đặt chân vào cả, ngoại trừ mình và mấy người trong ban quản trị ?
“Báo cáo đi.” Mấy ngón tay mảnh khảnh của Trác Phi Dương gõ nhẹ xuống mặt bàn gỗ, thể hiện hắn đang rất không kiên nhẫn.
“Vâng.” Tuấn Nam giật mình, vội thu hồi ánh mắt, tập trung vào công việc.
Trác Phi Dương nghe Tuấn Nam báo cáo, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phong Đạt đang say sưa gõ bàn phím máy vi tính.
Thời gian chầm chậm trôi.
Bên ngoài cánh cửa kính, mây đen ồ ạt kéo đến, chẳng mấy chốc mưa phủ kín cả lối đi, sấm chớp liên hồi.
Tối nay nhà họ Hoàng tổ chức sinh nhật cho hai anh em Phong Đạt. Đối với
sinh nhật của mình, Phong Đạt không một chút để ý, cũng không thích cả
nhà làm lớn chuyện, Phong Đạt chỉ thích các thành viên trong gia đình
quây quần bên mâm cơm, cùng nhau dùng bữa và cụng ly chúc mừng là được
rồi, nhưng Thủy Tiên lại khác, Thủy Tiên rất thích náo nhiệt, thích có
cơ hội được quậy phá và chọc ghẹo người khác, vì thế lần này Thủy Tiên
đã năn nỉ bố mẹ cho phép tổ chức tại một trong những khách sạn bốn sao
của gia đình.
Vũ Gia Minh, cùng Tú Linh và hai đứa con đều đã bay sang Hồng Kông từ
lúc tám giờ sáng, đích thân Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm lái xe ra sân
bay đón họ.
Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt là bạn thân hơn 20 năm, do cả hai lấy hai chị em Thư Phàm đã từ bạn thân trở thành người một nhà.
Phong Đạt rất ghét Khánh Sơn – con trai đầu của Vũ Gia Minh, tính cách
của Tuấn Minh được thừa hưởng nguyên bản của Vũ Gia Minh. Còn Tú Anh –
đứa con gái hơn 10 tuổi của Vũ Gia Minh và Tú Linh lại khác, cô bé rất
dễ thương, tính cách hồn nhiên và trong sáng rất giống Tú Linh, thật là bố mẹ thế nào thì con thế ấy.
Trong khi đó, Hoàng Tuấn Kiệt luôn than phiền với Thư Phàm, nói rằng hai đứa con sinh đôi không đứa nào giống tính cách của mình, nhưng thật ra
cả hai đứa đều thừa hưởng được những đức tính tốt đẹp của cả cha lẫn mẹ.
Sáu giờ tối, trong phòng riêng của Phong Đạt.
Hoài Thương xoa hai tay vào nhau, nở một nụ cười thật gian trá: “Anh
trai, anh còn nhớ đã hứa với em điều gì vào sinh nhận năm 17 tuổi của
hai chúng ta không ?”
Phong Đạt cảnh giác nhìn em gái, thận trọng hỏi: “Anh đã hứa với em những gì, anh nhớ hình như anh không hứa gì với em cả.”
“Anh hai.” Hoài Thương giận dỗi kêu lên: “Anh không được phép hứa rồi
lại nuốt lời. Rõ ràng năm ngoái em giúp anh thoát tội, anh hứa sẽ để em
đóng giả anh vào sinh nhật năm 18 tuổi, còn anh mặc quần áo của em ra
gặp mọi người còn gì ?”
Da đầu Phong Đạt run lên, nụ cười trên môi cứng ngắc, Phong Đạt ấp úng,
mắt lúng túng nhìn em gái: “Em có thể quên đi lời hứa đó được không ?
Chẳng phải anh đã ăn mặc như con gái khi giải cứu em ra khỏi quán bar
của Bách Khải Văn còn gì ?”
“Việc đó không tính.” Hoài Thương không cho Phong Đạt có đường lui,
quyết bức Phong Đạt đến cùng: “Anh còn dám nhắc lại việc đó với em nữa
sao ? Nếu không phải do em năn nỉ bố mẹ hộ anh, liệu anh có được phép
tiếp tục công việc phóng viên nguy hiểm kia nữa không ? Em nói cho anh
biết nếu lần này anh không đáp ứng em, trước tiên em sẽ làm ầm lên, sẽ
khóc nháo phá vỡ tiệc vui của mọi người, sau đó sẽ gọi điện cho chị Thu
Trang nói thân phận thật sự của anh cho chị ấy biết. Để xem lúc ấy anh
sẽ phải giải thích và ăn nói với chị ấy thế nào ?”
Trên đời này người khiến Phong Đạt không muốn gặp mặt và có bất cứ quan
hệ gì nhất chính là Thu Trang, so với Hoài Thương chỉ có hơn, tuyệt đối
không có kém, công phu nói nhiều và bám rai như đỉa của Thu Trang được
liệt vào dạng keo dính sắt cũng không chặt bằng. Thật là tiến thoái
lưỡng nan !
“Anh trai, thế nào anh có đáp ứng điều kiện của em không ?” Hoài Thương
nắm chặt lấy cánh phải của Phong Đạt, lắc qua lắc lại, khuôn mặt phụng
phịu không vui.
Phong Đạt rùng mình ớn lạnh, giọng nói không xương của Hoài Thương chẳng khác gì lưỡi dao sắc đang đòi mạng.
“Thôi được rồi, em không cần phải giả vờ khóc lóc nữa, anh đồng ý, đồng
ý, được chưa ?” Phong Đạt dơ hai tay lên trời, đầu hàng vô điều kiện.
Vừa lúc đó, cánh cửa phòng riêng của Phong Đạt bị mở mạnh ra hai bên,
một chàng thanh niên cao hơn 1m7, khuôn mặt thon dài, nước da trắng mịn
như con gái, đôi môi hơi mỏng màu hồng nhạt, mắt hẹp và dài, đôi lông
mày cánh phượng, mái tóc tơ màu vàng nhạt bồng bềnh quyến rũ, sắc đẹp
của tên yêu nghiệt này có thể ví như một minh tinh điện ảnh.
“Khánh Sơn, mau biến ra ngoài, có biết phép lịch sự khi vào phòng của ai đó trước tiên phải gõ cửa không hả ?” Phong Đạt giận sôi máu, chưa kịp
giải quyết rắc rối do cô em gái gây nên, giờ còn phải phí sức đối phó
với tên yêu nghiệt này nữa.
“Phong Đạt, lâu rồi mới gặp.” Khánh Sơn nở một nụ cười mê hoặc, chớp chớp mắt mấy cái.
Da gà nổi khắp người, lông tóc dựng đứng hết cả lên, Phong Đạt bịt chặt miệng, có vẻ sắp nôn mửa. Trời ạ…người mau cứu con, tại sao con có loại anh em họ đáng sợ như tên yêu nghiệt này thế hả trời….?
“Khánh Sơn, mau giúp chị nói hộ vài tiếng với anh Phong Đạt đi.” Tìm
được đồng minh, Hoài Thương ngay lập tức chạy đến ôm lấy cánh tay Khánh
Sơn, nịnh nọt bảo hắn.
Phong Đạt hết chịu nổi, hai tay chống hông, quát to đầy khí thế: “Mời
hai người ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi, thật ghê tởm muốn chết,các
người muốn diễn cảnh phong tình, hay đại loại gì gì đấy, làm ơn hãy nể
mặt mũi tôi một chút, da mặt tôi rất mỏng, tôi không chịu đựng được
đâu.”
“Phong Đạt.” Khánh Sơn cười nhạt, vươn tay bẹo má Phong Đạt: “Muốn anh
dạy chú mày một chút không ? Chỉ có hơn nửa tháng không gặp, chú mày thế nào đã quên hết phép tắc rồi.”
Phong Đạt bực mình phủi bỏ bàn tay đượm mùi phấn son ra khỏi má, nhất
định tên yêu nghiệt đáng chết này vừa phỉnh phờ một cô gái vô tội nào
đó.
Khánh Sơn rất thích khi dễ Phong Đạt, mỗi lần gặp mặt đều vươn tay bẹo hai gò má non mịn của Phong Đạt.
“Tên điên kia, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi mặt lão tử ngay lập tức, nếu không đừng trách lão tử phế bỏ bàn tay của nhà ngươi.” Phong
Đạt rống to, hận không thể đục trên người Khánh Sơn hơn năm chục cái lỗ.
Khánh Sơn ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt: “Phong Đạt a Phong Đạt, chẳng hiểu trong đầu nhóc nghĩ gì nữa, đường đường là một
cô gái xinh đẹp lại không muốn, tự dưng thích ăn mặc như con trai, có
phải giới tính có vấn đề muốn thay đổi không ?”
“Bụp…hự…bốp…..” Phong Đạt không còn kiềm chế được nóng giận, đã liên
tiếp ra tay dạy cho tên yêu nghiệt kia một bài học, những cú đấm liên
hoàn rơi vào cằm, vào bụng và vào má Khánh Sơn.
Hoài Thương đã quá quen thuộc với cảnh này, chỉ lắc đầu ngán ngẩm đứng
một bên xem Phong Đạt và Khánh Sơn vật lộn, đánh nhau như hai tên côn đồ sống ngoài đầu đường só chợ.
Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh, Tú Linh và con gái Tú Anh đi vào trong phòng nhìn thấy chính là cảnh đang đánh nhau hăng máu của Phong
Đạt và Khánh Sơn.
“Hai đứa đang làm gì thế hả ? Có mau thôi đi không ?” Trong mọi trường
hợp, Thư Phàm luôn là người làm chủ tình huống, và có uy nhất trong bốn
người, ngay cả Vũ Gia Minh tuy tính cách âm hiểm và đáng sợ như thế cũng thua Thư Phàm một bậc.
“Mẹ, tất cả tại tên điên Khánh Sơn chọc tức con trước, con phải dạy cho
hắn biết tôn ti trật tự.” Phong Đạt cành đánh càng mạnh tay, những cú ra đòn thần tốc.
Khánh Sơn cũng mồm năm miệng nười, tố khổ: “Còn không phải do ‘chị’ tiếp khách quá nhạt nhẽo sao, dù gì chúng ta cũng là người thân trong nhà
không phải sao, em họ phải bay từ Việt nam xa xôi sang tận đây dự tiệc
sinh nhật của ‘chị’, ít ra chị cũng phải có một chút thành ý, hay cười
một cái chứ, tại sao chị đánh em ?”
Phong Đạt rất muốn ngửa cổ lên trời thét to một tiếng. Yêu nghiệt, tên
này đúng là yêu nghiệt, miệng lưỡi sắc bén còn hơn cả dao. Rõ ràng là
tên yêu nghiệt này sai trước, tại sao lại đổ tội hết lên đầu mình ?
“Hai đứa thôi đi, nếu không mẹ phạt hai đứa không được phép đi ra ngoài một tháng.” Thư Phàm một tay chống sườn, một tay chỉ thẳng vào hai đứa
trẻ đang hăng máu đánh nhau.
Phong Đạt mặc dù không phục, nhưng vẫn nghe lời, thu nắm đấm, không tiếp tục đánh nhau với Khánh Sơn nữa.
Khánh Sơn bĩu môi, cũng dừng tay lại.
“Khánh Sơn.” Tiếng nói trong trẻo và thanh thúy của Tú Linh vang lên:
“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Thy Dung là chị họ của con, con
phải gọi Thy Dung một tiếng là chị cho phải phép chứ, tại sao con luôn
nói trống không ?”
Qua hơn 18 năm, Tú Linh vẫn giữ được nét trẻ trung và xinh đẹp vào lứa
tuổi 20 của mình. Đứng bên cạnh Tú Linh là Vũ Gia Minh, khuôn mặt hắn
vẫn tuấn lãng, đôi mắt vẫn ma mị, có sức hút mãnh liệt với phái nữ như
xưa, còn trên môi hắn vẫn giữ được nụ cười như có như không như trước,
tính cách của hắn chỉ có càng ngày càng thâm trầm, không hề phai giảm đi một chút nào.
“Dì Tú Linh, không cần đâu.” Phong Đạt mỉm cười, thích nhất người Dì dễ
thương và tốt bụng này: “Cháu và Khánh Sơn bằng tuổi, gọi thẳng tên cũng được, không cần phải câu nệ gọi đúng vai vế.”
Tú Linh mỉm cười với Phong Đạt, trừng mắt bảo con trai: “Con chuẩn bị nhận phạt đi, lần này mẹ tuyệt đối không tha cho con.”
Khánh Sơn nhạy vọt đến bên cạnh Tú Linh, đấm nhẹ vào bả vai Tú Linh, uốn bảy tấc lưỡi, ngọt ngào nói: “Mẹ, con yêu mẹ nhất trên đời. Mẹ sẽ không phạt con trai mẹ đâu đúng không, mẹ ?”
“Ọe, ọe….” Phong Đạt tay bịt miệng, tay ôm lấy bụng. Cứ tưởng rằng công
phu nịnh nọt của Thủy Tiên đã xếp hạng thứ nhất, không ngờ có người còn
mặt dày hơn cả Thủy Tiên, thế mới biết núi đã cao rồi còn có núi cao
hơn, kẻ có da mày đã dày rồi, còn có kẻ da mặt dày hơn.
“Phong Đạt, ngươi muốn chết !” Quá xấu hổ với người lớn trong nhà, Khánh Sơn mặt đỏ tai hồng quát to một tiếng, xông lên định đánh nhau tiếp với Phong Đạt.
“Khánh Sơn !”
“Phong Đạt !”
Hai người phụ nữ hét cùng một lúc, họ bất lực với hai đứa con đầu lòng
nghịch ngợm như quỷ sứ, lần nào gặp nhau cũng giống như oan gia ngõ hẹp, hơi một tí là dùng đến quyền cước.
Hoàng Tuấn Kiêt và Vũ Gia Minh nhìn nhau cười, họ để cho hai người phụ
nữ họ yêu lo giải quyết bọn trẻ. Cuộc sống càng ngày càng thú vị !
Phong Đạt mặc dù không muốn Thủy Tiên đóng giả là mình, cũng không được. Dưới sức ép của cô em gái, Phong Đạt mặc váy, trang điểm nhẹ, hại lỗ mũi
nhạy cảm của Phong Đạt hắt xì hơi liên tục, cô em gái còn nghịch ngợm
xịt một ít nước hoa vào người Phong Đạt.
Phong Đạt thật sự là khóc không ra nước mắt, đây là kiểu tự làm tự chịu, đã hứa với Thủy Tiên bất cứ điều gì phải thực hiện bằng được, nếu không Thủy Tiên sẽ bám riết không ra, sẽ bày ra những trò nghịch ngợm tai
quái không lường trước được hậu quả. Phong Đạt là người phải chịu nhiều
trò nghịch ngợm của Thủy Tiên nhất, cũng bị Thủy Tiên hành hạ nhiều
nhất.
Hai anh em Phong Đạt quá giống nhau, nếu cả hai ăn mặc, để kiểu tóc y
hệt nhau, dù là người thân trong gia đình cũng không nhận được ra ngay,
mà phải trải qua quan sát và đánh giá một lúc.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm sở dĩ chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết đứa nào
là Phong Đạt, đứa nào là Thủy Tiên vì họ có bí quyết riêng, tuyệt không
chia sẻ với người ngoài, dù sao cũng phải để cho họ có một chút tự hào
mình là bố mẹ ruột của hai đứa trẻ sinh đôi.
Gia đình Hoàng Tuấn Kiệt đi một xe, gia đình Vũ Gia Minh đi một xe.
Phong Đạt căm tức vì phải đóng giả là cô em gái, tiếc hận không thể phóng chiếc xe mô tô màu xám đen của mình đến khách sạn.
Hoài Thương vui mừng như điên, toàn thân vận một màu đen, đi xe mô tô
màu xám đen trông chẳng khác gì dân xã hội đen. Hoài Thương từng mơ ước
có cơ hội được xuất hiện trước mắt mọi người trong dáng vẻ oai phong uy
vũ biết bao, nay có cơ hội Hoài Thương phát huy tối đa khả năng nghịch
ngợm và sáng tạo của mình.
Thư Phàm cố nín cười nhìn khuôn mặt xa xầm của con gái: “Phong Đạt, con
không vui sao ? Lâu lắm rồi, mẹ mới thấy con ăn mặc như một cô gái.”
Thư Phàm mặc dù biết Phong Đạt đang cực kì không vui, nhưng vẫn giả vờ
hỏi, khiến Phong Đạt tức điên lên: “Mẹ không cần phải chọc ghẹo con thêm nữa, con chỉ cùng mẹ đi chào hỏi khách khứa một vòng thôi, sau đó con
xin rút lui, không khí ồn ào và náo nhiệt không hợp với con.”
Thư Phàm nghiêm khắc: “Phong Đạt, bình thường mẹ có thể để cho tự do
muốn làm gì cũng được, nhưng tối nay cả nhà tổ chức sinh nhật cho con và Thủy Tiên, con không được phép biến mất một cách đường đột, làm mất mặt bố mẹ và ông nội.”
Phong Đạt bĩu môi: “Mấy vị khách đối tác làm ăn với bố mẹ thì tính làm
gì, họ đến chỉ để nịnh nọt bố mẹ, thắt chặt mối quan hệ làm ăn, có ảnh
hưởng và liên quan gì đến con đâu. Con nghĩ họ đến dự tiệc sinh nhật chủ yếu để có cơ hội gặp gỡ với bố mẹ và ông nội hơn là với con.”
Điểm đáng ghét duy nhất của Phong Đạt là quá thông minh, trong công việc liên quan đến công ty, Phong Đạt luôn trưởng thành trước tuổi, còn
trong mối quan hệ tình cảm giữa người với người, Phong Đạt lại mù mờ,
trong sáng giống một trang giấy trắng. Thư Phàm không biết nên mừng hay
là nên lo. Đã đến tuổi trưởng thành, sớm muộn gì Phong Đạt cũng phải có
người yêu, phải lấy chồng và sinh con, thế nhưng….
Thư Phàm sâu kín thở dài, nhìn khuôn mặt có đường nét tương tự mình,
Phong Đạt suốt ngày chỉ thích ăn mặc như con trai, tính cách có tám phần tương tự, mọi người khi nhìn thấy Phong Đạt đều hiểu nhầm Phong Đạt là
con trai, ngay cả người thân trong gia đình cũng thừa nhận điều ấy. Thư
Phàm đang tự hỏi phải chăng họ đã sai ngày từ đầu khi cho phép Phong Đạt và Thủy Tiên làm những gì mà cả hai thích, nếu chẳng may vì thế chúng
gặp nguy hiểm và không tìm được hạnh phúc thì sao ?
Suy nghĩ của Thư Phàm bị gián đoán, khi chiếc xe ô tô màu xám đen lái vào sân trước của khách sạn.
Phong Đạt ngán ngẩm, nắm lấy tay cầm, khẽ dùng lực, cánh cửa xe ô tô mở ra.
Hoàng Tuấn Kiệt lái xe chở vợ và con gái đến khách sạn. Ông Gia Huy,
cùng gia đình Hoàng Tử Kì đã đến khách sạn từ trước. Trải qua hai năm
theo đuổi,cuối cùng Trác Phi Tuyết cũng đã đồng ý lấy Hoàng Tử Kì, con
gái Tuyết Cầm của họ cũng đã hơn 20 tuổi, đang học năm cuối đại học, là
du học sinh của nước Mỹ, họ cũng sinh được thêm một đứa con trai hơn 10
tuổi, gia đình họ sống rất hạnh phúc và êm ấm. Ông Gia Huy chưa bao giờ
thấy mãn nguyện và vui vẻ như thế.
Thư Phàm luồn vào khủy tay chồng, cùng sánh đôi đi vào trong tiền sảnh
khách sạn. Phong Đạt buồn bực đi bên cạnh, bị mọi người chung quanh đổ
dồn ánh mắt vào nhìn, Phong Đạt ước có một cái động để chui vào hay vùng chạy ra khỏi đây, tránh làm tâm điểm chú ý của bọn họ.
Trước tiền sảnh của khách sạn treo một tấm băng rôn khá to, đại khái ghi mấy lời chúc mừng dành cho cặp sinh đôi của nhà họ Hoàng, đèn đuốc sáng choang, quý ông lịch sự và trang nhã trong những bộ vét đắt tiền, trên
ngực áo vét không cài hoa cũng cài khăn tay, quý cô là lượt trong những
bộ váy đầy đủ sắc màu, kín có mà hở cũng có, kiểu tóc của họ ôi thôi thì đủ kiểu. Phong Đạt nhìn mà choáng, không biết họ phải ngồi trong Spa
mất bao lâu để trang điểm, sơn móng tay, và làm tóc ?
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vừa đặt chân vào tiền sảnh, lập tức có mấy
người bước đến, tay bặt mặt mừng, nói nói cười cười, chúc chúc mừng
mừng, ngay cả Phong Đạt cũng không thoát khỏi cử chỉ nhiệt tình của họ.
Nụ cười trên môi Phong Đạt cứng ngắc, sắp chống đỡ không nổi. Họ có thấy phiền không khi nói nhiều như thế ?
Thư Phàm nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi, nói nhỏ vào tai con gái: “Mẹ biết con khó chịu, nhưng chỉ cần cố gắng thêm một lúc nữa thôi, khi nào vào trong kia, mẹ sẽ tìm cách cho con rút lui.”
“Cảm ơn mẹ.” Phong Đạt cảm kích nói, rất muốn ôm chầm lấy mẹ để bày tỏ lòng biết ơn.
Vượt qua một rừng người, cuối cùng ba người nhà họ Hoàng cũng vào được phòng tổ chức tiệc chính của khách sạn.
Gia đình Vũ Gia Minh đến trước gia đình Hoàng Tuấn Kiệt gần năm phút. Tú Linh khoác tay Vũ Gia Minh đi chào hỏi khách khứa của hai gia đình, Tú
Anh đã hơn 10 tuổi có thể tự lo cho mình, không muốn tò tò đi theo bố mẹ như một cái đuôi.
Tối nay, Khánh Sơn ăn mặc đặt biệt chói mặt, hệt như một vị hoàng tử
bước ra từ trong một câu truyện cổ tích, sự xuất hiện của hắn trong bữa
tiệc đã khiến các quý cô ở đây không thể rời mắt.
Phong Đạt khinh thường nhìn Khánh Sơn, thấy tiếc khi không thể đấm vỡ
mặt hắn trước đám đông, nói cho họ biết bộ mặt thật của tên yêu nghiệt
kia. Nhưng mà thôi….Phong Đạt tự an ủi, nói thế nào hắn cũng là em họ
của mình, dù thấy tên kia không vừa mắt, cũng không cần vạch áo cho
người xem lưng.
Hoài Thương đi xe mô tô đến chậm hơn Phong Đạt mấy phút. Mọi người đến
dự tiệc ai cũng biết Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm sinh được hai đứa con, đặc biệt đây là một cặp sinh đôi, nhưng không ai biết đứa trẻ sinh ra
đầu tiên là con gái, ai cũng nghĩ đó là một thằng con trai, thành ra lúc Hoài Thương xuất hiện không một ai nghi ngờ.
Phong Đạt kéo Hoài Thương đến một góc, không có mấy ai chú ý đến họ:
“Thủy Tiên, tại sao em bây giờ mới đến, có mau thay trả quần áo cho anh
đi không ? Anh hết chịu nổi rồi.”
Hoài Thương che miệng cười thầm, nheo mắt nhìn từ đầu xuống chân Phong
Đạt: “Anh trai, chiếc váy màu xanh dương này rất hợp với anh, trông anh
rất đẹp, tựa như một nàng công chúa, giá mà tối nay có một chàng hoàng
tử xuất hiện ở đây thì tốt quá.”
Hoài Thương vừa dứt lời, Phong Đạt rùng hết cả mình, hy vọng người mà
Hoài Thương nhắc đến không phải tên yêu nghiệt Khánh Sơn kia ? Vừa nghĩ
đến hắn, gai ốc trong người Phong Đạt lại nổi hết cả lên, thậm chí Phong Đạt còn bịt miệng muốn nôn.
Đang tươi cười, bỗng nhiên Hoài Thương hỏi Phong Đạt: “Nghe cô Phi Tuyết nói, hình như tối nay gia đình mình có mời Trác Phi Dương.”
Phong Đạt có tật giật mình, rất sợ cả nhà phát hiện ra bí mật của mình,
cũng rất sợ Trác Phi Dương biết mình là con gái của Hoàng Tuấn Kiệt và
Thư Phàm.
Phong Đạt sợ run, ngó chung quanh, khóe môi run run hỏi lại Hoài Thương: “Em..em nói thật chứ ? Em nghĩ tối nay Trác Phi Dương có đến không ?”
“Em không biết nhưng em nghĩ có khả năng Trác Phi Dương sẽ đến đây. Dù
sao cô Phi Tuyết cũng đã gả cho chú Tử Kì, hơn nữa họ cũng đã có hai mặt con. Trác Phi Dương dù vẫn còn yêu mẹ, hắn cùng gia đình chúng ta vẫn
là người một nhà.”
“Em..em nói phải…..” Phong Đạt không phải là run nhẹ nữa mà cả cơ thể
đều run bắn, kinh hoàng ngó ngược ngó xuôi, rất sợ tối nay Trác Phi
Dương sẽ đến đây thật.
“Phong Đạt, Hoài Thương, hai con đang làm gì đấy, còn không mau lại đây chào mọi người đi.” Thư Phàm vẫy tay, giục hai đứa con.
Phong Đạt run run đi theo Hoài Thương gật đầu chào hỏi mọi người theo yêu cầu của bố mẹ và ông nội.
Khánh Sơn và Hoài Thương không hiểu cho nỗi khổ của Phong Đạt, đã kéo
Phong Đạt đi chào hết người nọ đến người kia, thậm chí Khánh Sơn còn ác ý giới thiệu mấy chàng thanh niên đến dự tiệc cho Phong Đạt.
Phong Đạt ngoài cười nhưng trong không cười, giả vờ vô tình dùng gót
giày đế mềm di di vào ngón chân đi giày da của Khánh Sơn, khiến hắn vì
giữ thể diện và mặt mũi, chỉ biết miễn cưỡng tươi cười, trừng mắt nhìn
Phong Đạt.
Khánh Sơn tức đến nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt phun hỏa, hận không thể xông lên bóp cổ Phong Đạt ngay tại chỗ.
Phong Đạt cười cười, nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm đến ánh mắt có thể thiêu chết người của Khánh Sơn.
Đúng vào lúc đó, oan gia ngõ hẹp của Phong Đạt xuất hiện, chẳng những một mà là hai.
Phong Đạt khiếp sợ nhìn Thu Trang, dụi dụi mắt mấy cái cho tỏ, Phong Đạt rất rất hy vọng mình bị hoa mắt nhìn nhầm, nhưng…nhìn kìa …Thu Trang
đang cười, rối rít vẫy tay với mình.
Phong Đạt đờ đẫn rất muốn bỏ chạy, vừa xoay người đã nhìn ngay thấy Bách Khải Văn xuất hiện gần lối ra vào.
Ô…ô…Thế này là thế nào…?....Cứu…cứu con với, một người con cũng đối phó chẳng xong, huống chi hai người….
“Anh Đạt….” Thu Trang tao nhã cầm lấy gấu váy, tung bay chạy lại gần Phong Đạt.
Phong Đạt không ngừng kêu thảm, lạnh toát sống lưng, đứng chờ vận mệnh
đen đủi của cuộc đời mình. Vào giây phút đó, Phong Đạt đầu váng mắt hoa, lờ mờ nhìn Thu Trang đang từng bước từng bước chạy lại gần mình,
nhưng…Thu Trang không ôm lấy cổ Phong Đạt, mà ôm chầm lấy cổ Hoài
Thương.
Phong Đạt ngỡ tưởng tất cả đều là mơ, là ảo ảnh…đột nhiên đầu óc Phong
Đạt tỉnh táo hẳn. Đúng rồi, Hoài Thương đang cải trang là mình, hiện giờ mình là Hoài Thương. Ha ha ha, may quá….
Nụ cười trên môi Phong Đạt tắt ngấm khi thấy Bách Khải Văn đang tiến vào giữa hội trường.
“Không ổn….” Phong Đạt thầm kêu lên một tiếng, thân thủ đã nắm lấy tay Hoài Thương kéo đi.
“Thu Trang, mình có chuyện cần nói với Phong Đạt, phiền bạn chờ cho một
chút.” Phong Đạt đồng cảm nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt cay của Hoài Thương. Phong Đạt nhướng mi nói thầm: “Thế nào, đã biết ăn phải
quả đắng có cảm giác như thế nào chưa ?”
“Anh Đạt, mau cứu em.” Hoài Thương nở một nụ cười méo xệch, nhướng mi
nhìn lại Phong Đạt. Hai anh em nhà họ Hoàng đang chơi trò chuyển tải lời muốn nói qua ánh mắt.
Thu Trang không cam lòng, nhưng vẫn phải để Phong Đạt nắm tay lôi Hoài Thương đi.
Phong Đạt cố tìm một góc khuất, run run chỉ tay vào người đàn ông mặc áo vét màu trắng, cao gần 1m8, đang đứng giữa hội trường, một tay cầm
rượu, một tay buông thõng, nói chuyện với bố mẹ mình.
“Em còn nhớ anh ta là ai không ?” Phong Đạt thì thào hỏi.
Hoài Thương nhìn theo hướng tay chỉ của anh trai. Bách Khải Văn đứng
quay lưng với hai anh em, Hoài Thương chỉ gặp hắn duy nhất một lần, điện trong quán bar đó khá tối nên không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ mang máng nhớ vóc dáng và có ấn tượng với bộ vét màu trắng mà hắn hay mặc
trên người, Phong Đạt lại khác, đã vô tình gặp hắn mấy lần nên đặc biệt
nhớ rõ.
Khi Bách Khải Văn quay lại, đúng vào hướng nhìn của Hoài Thương, Hoài
Thương cứng đờ người, hô hấp không khỏi ngưng trệ vì khiếp sợ: “Kia…kia
chẳng phải là Bách Khải Văn sao ?”
“Em cũng nhận ra hắn sao ? Cả hai anh em chúng ta đều từng bị hắn bắt
nhốt ít nhất một lần, nhất định hắn đã nhớ rõ mặt của hai anh em chúng
ta, nếu để hắn phát hiện chúng ta là con của Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm, lần này chết chắc rồi.”
“Vậy..vậy chúng ta phải làm sao bây giờ ?” Hoài Thương nói không ra hơi: “Em không muốn bị hắn bắt nhốt thêm một lần nữa đâu, cũng không muốn bị bố mẹ phạt.”
“Chúng ta phải trốn ra khỏi đây, anh chỉ nghĩ ra được duy nhất cách
này.” Phong Đạt siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.
“Anh nói đúng, đi thôi.” Hoài Thương hoàn toàn đồng ý với cao kiến của anh trai.
Đèn trong hội trường được tắt bớt, âm nhạc nổi lên, các cặp đôi đưa nhau ra sàn nhảy.
Hai anh em lợi dụng ánh sáng và sự đông đúc trong hội trường, luồn lách qua một đám người, lần mò dần ra đến cửa.
Nhưng hình như ông trời không chiều lòng người. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên a !
Vào lúc hai anh em phải đổ mồ hôi, dùng toàn lực mới lết ra được đến cửa phòng hội trường, sắp thoát được ra ngoài, cánh tay Hoài Thương bị nắm
cứng, tiếng nói thanh thanh như chuông ngân của Thu Trang vang lên:
“Phong Đạt, anh định đi đâu thế ? Anh có biết em phải khổ sở lắm mới tìm được đến tận đây không ?”
Lần thứ 100 trong vòng chưa đầy một phút, Phong Đạt kêu một tiếng “thảm.”
Thu Trang nắm chặt lấy cánh tay Hoài Thương không chịu buông, hệt như con đỉa bám dai có dùng sức kéo cũng không đứt.
Hoài Thương nhìn Phong Đạt bằng ánh mắt cầu cứu.
Tinh quang trong đầu Phong Đạt chợt lóe: “Phong Đạt, sao anh không rủ
Thu Trang ra ngoài kia đi dạo, em nghĩ hai người cũng lâu rồi không gặp
nhau chắc có nhiều điều muốn nói.” Phong Đạt nháy mắt với Hoài Thương.
Hoài Thương ngớ người mất năm giây mới hiểu được ẩn ý trong câu nói và
cái nháy mắt của Phong Đạt, vì thế liền tươi cười bảo Thu Trang: “Thu
Trang, mình và cậu đi ra ngoài kia nói chuyện.”
“Còn bữa tiệc, cậu bỏ đi thế này không sợ cô chú mắng sao ?”
“Đừng lo, nếu không được sự đồng ý của bố mẹ, mình tuyệt đối không dám
bỏ đi ra ngoài.” Hoài Thương rất muốn gỡ bỏ bàn tay Thu Trang ra khỏi
cánh tay mình. Cô gái này sinh năm con đỉa hay sao mà bám dai thế ? Thảo nào anh trai sợ hãi mà bỏ chạy trối chết là phải.
Vì sợ lộ bí mật, Hoài Thương đành phải dẫn Thu Trang ra ngoài, Phong Đạt chọn một con đường khác để đi.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Phong Đạt vừa quay đầu lại thấy ngay Bách Khải Văn đã đứng cách mình gần một mét.
Phong Đạt sợ đến mức gần như nhảy bật lên, hét chói tai, cũng may Phong Đạt kịp thời bịt chặt miệng, cắn chặt môi.
“Chúa ơi…con chết mất, chết mất…tên kia là ác quỷ hay sao thế ?” Phong
Đạt rên rỉ, lúc nào cũng bị tên ác quỷ kia ám, mặc dù tất cả đều là do
mình khơi mào trước, nhưng mà có cần linh nghiệm như thế không ? Hu hu
hu…linh hồn của con nay còn đâu….
Trong khi Phong Đạt còn lầm bầm tự an ủi chính mình, Bách Khải Văn đã đứng sau lưng Phong Đạt.
“Xin lỗi…Cô có thể nhường được không ?” Bách Khải Văn lên tiếng, giọng
nói trầm thấp, hơi khàn, trong bóng tối nghe thật gợi cảm.
Cả người Phong Đạt mãnh liệt run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Bách
Khải Văn, ngay cả lời nói cũng nghẹn ứ trong cổ họng, nhịp tim trong
ngực đập như trống trận, đây là cảm giác sợ hãi xen lẫn phấn khích, kẻ
thù đứng ngay trước mặt ai mà chẳng sợ hãi và khẩn trương.
“Xin lỗi…Tôi có thể đi qua được chứ ?” Một lần nữa, Bách Khải Văn lại lịch sự lên tiếng.
Bỏ chạy không được, trốn cũng không xong, Phong Đạt không biết làm như
thế nào cho phải, bị lộ ở đây không chỉ đơn giản dùng một chữ “thảm” để
hình dung, mà vô cùng thê thảm.
Tay Phong Đạt dường như chạm vào thứ gì đó đeo trên mạn sườn của chiếc
váy, kinh hỉ như phát hiện ra bí mật lớn nhất, Phong Đạt liền đeo ngay
chiếc bán mặt nạ hình cánh bướm màu vàng nhạt vào mặt.
Từ từ ngẩng đầu lên, Phong Đạt khẽ nở một nụ cười nhẹ phảng phất như có
như không, dịu dàng nói: “Quý ông đây muốn tôi nhường đường ?”
Bách Khải Văn lặng người nhìn Phong Đạt, nụ cười trên môi cô gái thật
đẹp, cũng thật quen mắt, hình như..hình như mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, cô gái này tản mác ra một hơi thở rất quen thuộc và gần gũi.
Bách Khải Văn nở một nụ cười mê người, nheo mắt nhìn Phong Đạt: “Vậy quý cô đây có sẵn lòng nhường đường cho tôi chăng ?”
Phong Đạt cố che giấu cảm giác muốn nôn của mình, bằng cách coi Bách
Khải Văn là một con Bạch Tuộc, đã là một động vật thì ai chấp chúng làm
gì, có đúng không ?
“Rất sẵn lòng, mời quý ông đi.” Phong Đạt cầu hắn đi còn chẳng được, giả vờ bình thản đứng tránh sang một bên, trên môi vẫn giữ nụ cười phảng
phất như có như không.
Bách Khải Văn hứng thú nhìn từ đầu xuống chân Phong Đạt: “Tôi có thể mời quý cô đây một điệu nhảy được chứ ?”
“Tên khốn, sao ngươi không cút đi, lão tử không muốn nhảy với nhà
ngươi.” Những lời nói đó Phong Đạt chỉ dám nói thầm trong lòng, tuyệt
không dám nói ra ngoài miệng, nếu không cái mạng nhỏ này khó bảo toàn.
“Tôi e là….” Phong Đạt nhìn thoáng qua vào trong hội trường, cầu mong
tìm thấy hình bóng của Khánh Sơn, tuy không ưa tên yêu nghiệt đó một
chút nào, nhưng vào lúc này chỉ có hắn mới giúp được Phong Đạt.
Bách Khải Văn cắt ngang lời nói của Phong Đạt, không để cho Phong Đạt có cơ hội từ chối: “Chỉ một điệu nhảy thôi, tôi sẽ không cố nài tiểu thư
nhảy thêm một điệu nhảy nào nữa.”
Bách Khải Văn cố ý cúi gần sát vào mặt Phong Đạt, phả hơi nóng vào tai Phong Đạt, khiến Phong Đạt rùng hết cả mình.
Trước khi Phong Đạt kịp phản ứng hay nói lời từ chối, Bách Khải Văn đã
nắm lấy tay Phong Đạt, ân cần đưa Phong Đạt ra sàn nhảy. Phong Đạt đã
sống quen trong vỏ bọc của một thằng con trai, hành vi và cử chỉ đều
giống con trai tám, chín phần, hiếm khi có người coi Phong Đạt là con
gái để đối xử, nhưng kể từ khi gặp hai người đàn ông, một là Bách Khải
Văn, luôn dùng ánh mắt nóng cháy để nhìn mình, người kia làTrác Phi
Dương dùng hành động dịu dàng và ôn nhu để chăm sóc mình, Phong Đạt mới
có cảm giác mình là con gái.
Bách Khải Văn đan năm ngón tay vào năm ngón tay thon mảnh của Phong Đạt, tay còn lại ôm nhẹ vào eo, cả hai cùng nhau nhảy điệu Valse.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vẫn thắc mắc không biết hai đứa con đã trốn
đi đâu, nay thấy con gái đang khiêu vũ cùng Bách Khải Văn, hơn nữa còn
đeo mặt nạ, cả hai trao đổi ánh mắt, không hiểu con gái đang dở trò gì.
Khi nhảy trong vòng tay của Bách Khải Văn, Phong Đạt dần dần thả lỏng cơ thể cứng nhắc, cũng dần quên mối hiềm khích của cả hai, chỉ tập trung
tâm trí vào điệu nhảy.
Điều khiến cả Bách Khải Văn và Phong Đạt không ngờ được là cả hai là bạn nhảy ăn ý đến thế, điệu nhảy thứ nhất kết thúc, Phong Đạt xoay người
muốn đi lại bị Bách Khải Văn kéo lại, hắn mỉm cười nói: “Chúng ta nhảy
thêm một điệu nữa.”
“Ông Văn, vừa lúc nãy ông nói chỉ cần một điệu nhảy, không có hơn.”
Phong Đạt không phủ nhận khả năng khiêu vũ điêu luyện giống một vũ công
của hắn, nhưng hai người không phải là bạn, kẻ thù thì đúng hơn, có kẻ
thù nào ôm nhau nhảy từ đầu đến cuối buổi tiệc không ? Câu trả lời chắc
chắn là không có.
Bách Khải Văn cười khẽ: “Cô đã biết tên của tôi, trong khi tôi vẫn chưa
biết tên của cô, cô thấy đấy như thế không công bằng một chút nào.”
Phong Đạt cười nhẹ tựa như một làn gió thoảng qua: “Chúng ta chỉ là bèo
nước gặp nhau, tên gọi bất quá chỉ là một cách giao tiếp, anh không cần
biết tôi là là ai, anh cũng đừng thắc mắc tại sao tôi lại biết tên của
anh, anh là một người nổi tiếng, còn tôi chỉ là một hạt cát.”
Bách Khải Văn đứng lặng người nhìn cô gái đeo mặt nạt hình cánh bướm,
lần thứ hai hắn không điều khiển được suy nghĩ và cảm xúc của mình, cô
gái lạ mặt này đang nhóm lên một ngón lửa nhỏ thiêu đốt một góc trái tim lạnh như băng của hắn.
Phong Đạt xoay người bước đi, từng bước từng bước thân ảnh dần rời xa
khỏi tầm mắt của Bách Khải Văn tựa như một con bướm đang chập chờn bay
trong ánh trăng mờ nhạt.
Đến khi Bách Khải Văn tỉnh mộng, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cô
gái lạ mặt kia đâu, bỗng nhiên hắn thấy tiếc nuối, tâm nghĩ chân tự động bước nhanh, Bách Khải Văn đuổi theo thân ảnh của cô gái đeo mặt nạ hình cánh bướm màu vàng nhạt kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT